Chương 165 + 166

Chương 165: Giao đồ

Sau khi biết được đáp án mình muốn, Cố Ỷ không định tiếp tục nói chuyện với lão già chết tiệt kia nữa. Cô gọi điện cho các đồng chí bên đồn cảnh sát, rồi dùng phương pháp của lão để liên lạc với các thành viên khác của Ủy ban sáng tạo quái đàm, thông báo rằng tối nay sẽ mở một cuộc hội nghị.

Cô ngồi chờ cảnh sát đến trong biệt thự của lão già kia, trong lúc đó hoàn toàn không thèm đáp lại lời nào của lão.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến đưa lão đi, còn Cố Ỷ thì lật xem những ghi chép mà lão đã viết suốt bao năm qua.

Quả đúng như lời lão nói, lão thật sự không thích dùng thiết bị điện tử, đến bây giờ vẫn quen viết tay vào sổ thay vì ghi chép trên máy tính.

Cuốn sổ tay này đã khá cũ kỹ, có lẽ không phải cuốn đầu tiên của hội trưởng Hải thị, mà là cuốn gần đây nhất. Trong đó tràn đầy sự khao khát với thế giới âm phủ, đến mức khiến Cố Ỷ cũng thấy khó hiểu. Khao khát âm phủ ư? Bọn họ thật sự nghĩ rằng vào âm phủ thì có thể đạt được sự bất tử sao?

Khương Tố Ngôn tựa vào vai Cố Ỷ, nghiêng đầu nhìn cuốn sổ trước mặt, khinh thường cười khẩy một tiếng: "Đám phế vật này mà cũng mơ tưởng đến âm phủ. Bọn họ sẽ không cảm thấy mấy cái bánh điểm tâm mà tự tay mình nuôi ra có thể giúp họ ngang ngược ở dưới đó đấy chứ?"

Cố Ỷ cũng thấy, chắc chắn là không thể rồi.

Đám yêu ma quỷ quái dưới trướng Khương Tố Ngôn, từng con một đều đủ sức nuốt sạch lũ ác quỷ mà đám Ủy ban sáng tạo quái đàm kia nuôi ra, không chừa lấy một mống.

Trong lúc đọc sổ tay, Cố Ỷ cứ cảm thấy mình đang quên mất chuyện gì đó, nhưng nghĩ lại thì, đã quên rồi thì hẳn là cũng chẳng quan trọng đến thế.

Xem xong sổ tay của hội trưởng Hải thị, lúc ấy cũng gần đến giờ họp hội nghị. Cố Ỷ dẫn theo Khương Tố Ngôn, bắt taxi thẳng đến địa điểm tổ chức.

Cô tiện tay lấy một tấm thiệp mời trong biệt thự hội trưởng Hải thị, rồi đến tòa chung cư đang xây dang dở, nơi tổ chức cuộc họp của Ủy ban sáng tạo quái đàm. Cô quen thuộc đi thẳng đến thang máy, bấm lên tầng mười bốn.

Cố Ỷ cố tình chọn đến muộn một chút. Lúc cô bước ra khỏi thang máy, cô gái phụ trách đăng ký đang chuẩn bị dọn bàn vào trong. Vừa nhìn thấy Cố Ỷ, cô ta hơi sững người:"Lần sau không được đến trễ thế này nữa đâu."

Cố Ỷ mỉm cười đáp "được thôi".

Cô gái ghi danh nhìn Cố Ỷ viết hai chữ "Cố Ỷ", ánh mắt lập tức mở to. Cô ta định nói gì đó, nhưng giây sau đã bị Cố Ỷ đánh ngất.

Lúc này Khương Tố Ngôn đang ở trong cái bóng của Cố Ỷ. Cố Ỷ sợ nếu nàng hiện thân lúc này sẽ bị đám người trong phòng phát hiện.

Nhưng bây giờ đã ra tay rồi thì chẳng còn gì đáng lo nữa.

"Vợ, chị đi xử lý tầng dưới trước đi. Em vào trong trước đây. Chị nhớ quay lại nhanh nhé. Quay lại rồi thì phong tỏa luôn tầng mười bốn, đừng cho bất cứ người hay quỷ nào thoát ra. Không cần khách sáo đâu, cứ ăn sạch đi, một con quỷ cũng không được tha... nhưng người thì không được ăn đó nha."

"Được." Khương Tố Ngôn chui ra khỏi cái bóng, không nói thêm một câu, lập tức xuyên qua trần nhà xuống tầng dưới.

Cố Ỷ nhìn cánh cửa trước mặt. Cô mở cửa bước vào.

Bên trong cuộc họp, mọi người đang cụng ly rôm rả, tay cầm ly rượu, cảm thấy có chút bất ngờ vì cuộc triệu tập đột ngột lần này. Âm thanh xôn xao khắp nơi, ai cũng đang bàn tán không biết hôm nay được gọi đến là vì chuyện gì. Có người thì thầm nói: "Có khi nào là vì cô gái tên Cố Ỷ kia không?"

Người không rõ nội tình liền hỏi lại: "Chỉ vì một cô gái trẻ, đáng để làm lớn chuyện vậy sao?"

Nhưng chẳng ai có thể nói rõ cho hắn biết Cố Ỷ là người như thế nào, vì thân phận người này vốn dĩ luôn nằm ngoài biên chế của tổ chức, thực sự khó để giải thích.

Đáng ghét thật, hôm nay rốt cuộc là vì chuyện gì mà còn lôi cả người ngoài biên chế như họ đến?!

Ngay lúc mọi người đang rì rầm bàn tán, Cố Ỷ bước vào từ cửa chính rồi đóng sập cửa lại. Cô tựa người vào cửa, phong tỏa nó hoàn toàn. Cố Ỷ ngẩng đầu, nhìn đám người và quỷ trước mặt, không kìm được mà nhe răng cười một cái, trắng sáng cả hàm.

Vợ mình đã nhịn đói lâu thế rồi, hôm nay khó khăn lắm mới có được một bữa buffet, tuyệt đối không thể để con quỷ nào chạy thoát.

Hành động của Cố Ỷ nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người trong phòng họp. Hội trường sáng trưng ánh đèn, nếu không biết trước đây là nơi tổ chức cuộc họp của Ủy ban sáng tạo quái đàm, e rằng người ngoài còn tưởng đây là tiệc tùng của giới thượng lưu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Ỷ, có người còn lớn giọng chất vấn: "Cô làm sao vậy? Đến muộn thế này, còn chắn ngay cửa không nhúc nhích, cũng không nói lấy một câu!"

Ngay khi người đó đang nói dở, Cố Ỷ cảm nhận được Khương Tố Ngôn đã quay trở lại trong bóng của mình.

Cô rời khỏi cánh cửa, mỉm cười với những người trước mặt: "Tôi đến để giao đồ cho các vị."

Trên mặt mọi người hiện rõ vẻ khó hiểu, cũng có vài người cảm thấy gương mặt Cố Ỷ rất quen, đang tính lén lút bỏ trốn. Nhưng họ có thể đi đâu? Không còn chỗ nào để chạy cả, toàn bộ tầng mười bốn đã bị Khương Tố Ngôn dùng lụa đỏ phong kín, tất cả chỉ còn cách ở lại nơi này, không đường thoát thân. Những người định chạy ngay từ đầu đã phát hiện ra điều đó, họ không trốn được, chỉ có thể đối mặt với Cố Ỷ.

Một người đứng đầu nghiến răng ken két: "Cố Ỷ! Chúng ta còn chưa đi tìm cô, cô lại dám tìm đến cửa?!"

"Cố Ỷ?!"

Nghe thấy cái tên đó, những người còn lại cũng sửng sốt. Một số người dường như không hề sợ hãi Cố Ỷ, vì cấp trên chưa từng nói rõ sự thật, chỉ bảo rằng Cố Ỷ là "món ngon bổ dưỡng" đối với ma quỷ.

Thậm chí, có người gọi luôn ác quỷ của mình ra, ra lệnh tấn công Cố Ỷ. Có kẻ dẫn đầu, đương nhiên sẽ có kẻ hùa theo. Một con, hai con... năm con, sáu con... mười con... Cố Ỷ thậm chí còn rảnh rỗi đếm xem có bao nhiêu con quỷ đang lao đến vây đánh mình.

Nhưng dù có bao nhiêu, Cố Ỷ cũng không lo, vì tất cả sẽ biến thành món ăn vặt của Khương Tố Ngôn.

Đám ma quỷ đó chẳng con nào tiếp cận được Cố Ỷ. Khi còn cách cô ba mét, chúng liền bị tấm lụa đỏ quấn chặt, không tiến thêm được chút nào. Khương Tố Ngôn từ trong bóng của Cố Ỷ chui ra. Khi nàng xuất hiện trong bộ váy cưới đỏ như máu, ánh đèn rực rỡ trong phòng bỗng tối đi vài phần.

Người và quỷ trong phòng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mười con quỷ kia đã bị Khương Tố Ngôn nuốt chửng. Khi quỷ hồn tan rã, người đã ký kết khế ước với chúng cũng đau đớn kêu lên, thất khiếu chảy máu rồi ngã vật xuống đất, nhanh chóng loang ra từng vệt đỏ tươi.

Cảnh tượng này khiến những người còn lại hoảng hốt hét lên, thậm chí quay đầu bỏ chạy. Họ không dám chạy về phía Cố Ỷ, chỉ dám trốn về phía ngược lại.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Rất nhanh sau đó có người hét lên: "Vô ích rồi! Cửa sau đã bị lụa đỏ chặn lại! Trừ khi giết được hai ả đó, không thì chúng ta không thoát nổi!"

"Giết cô ta?! Chúng ta có cửa mà chống lại được? Ông đang đùa đấy à?!"

"Hội trưởng đâu?! Hội trưởng đâu rồi?! Chính ông ta gọi chúng ta tới mà! Phải để ông ta đối phó với bọn họ mới đúng!"

Tiếng la hét hỗn loạn vang lên, nhưng lúc này tất cả đều đã hiểu ra một sự thật, họ căn bản không thể làm gì được Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn liếm môi, món khai vị vừa rồi cũng khá ổn, tiếp theo, nàng vẫn muốn tiếp tục ăn.

Cố Ỷ kéo một cái ghế ngồi chắn ngay cửa. Cô khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn quang cảnh trước mắt. Lần trước khi Khương Tố Ngôn đại khai sát giới, cô còn đang mắc kẹt dưới tầng đánh nhau với mấy lão già kia. Còn lần này, cô đã khắc ghi từng cái chết của người và quỷ ở đây, khắc thật sâu vào trong trí nhớ.

Lần trước khi nhìn thấy hiện trường sau trận tàn sát, Cố Ỷ còn không nhịn được mà nôn ra. Nhưng giờ đây, cô lại ung dung bình thản, cảnh tượng trước mắt chẳng khơi dậy chút gợn sóng nào trong lòng cô.

Trương Gia Hào nói rất đúng, có người nên cứu, có kẻ phải chết. Mà đám người của Ủy ban sáng tạo quái đàm trước mặt đây, chính là loại phải chết.

Cô không có quyền xét xử tội ác của loài người, sống hay chết cũng không phải cô định đoạt. Nhưng cô có quyền phán xét ma quỷ.

Những ác quỷ từng gây sát nghiệp, không một con nào đáng để lưu lại. Còn những con người vì ký kết khế ước với chúng mà bị liên lụy đến chết, cô cũng chẳng thấy đáng thương chút nào.

Đợi đến khi Khương Tố Ngôn ăn no nê, bên trong sảnh tầng mười bốn không còn ai đứng nổi nữa. Đương nhiên vẫn có vài người mang theo hồn lực mạnh, có thể ký khế ước đảo ngược với ác quỷ, tức là lấy bọn họ làm chủ, những kẻ đó đều bị Khương Tố Ngôn đánh ngất.

Cố Ỷ thấy hiện trường đã xử lý tạm ổn, liền gọi điện cho cảnh sát và Cục đối phó dị sự của Hải thị, vốn đang chờ lệnh xung quanh.

Cô ngáp một cái rồi đứng dậy khỏi ghế. Cố Ỷ chuẩn bị về ngủ một giấc, ngày mai cô còn phải lên sân khấu biểu diễn. Ít nhất cũng phải để Khương Tố Ngôn cảm nhận được thế nào là sân khấu thực thụ, rồi mới chính thức nói lời tạm biệt với chương trình lần này.

Lúc Cố Ỷ đi xuống tầng dưới thì vừa vặn cảnh sát đang tiến vào. Có cảnh sát còn hỏi cô có cần đưa về không. Cố Ỷ khoát tay: "Không cần đâu, tôi muốn tự đi một lúc để thư giãn."

Cô đi ngược chiều hoàn toàn với dòng người đang gấp gáp đổ vào trong. Họ vội vã lên tầng, còn cô thì chậm rãi rời khỏi đó.

Ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, gió đêm thổi tới mang theo cái lạnh khiến Cố Ỷ bừng tỉnh. Vừa rồi trong căn phòng kia, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến cô không thể ngửi được gì khác. Mãi đến lúc bị gió thổi qua, cô mới cảm nhận được những mùi hương khác.

Cố Ỷ giơ tay lên, hai lòng bàn tay ngửa ra. Đôi tay cô trắng trẻo, mượt mà, các ngón thon dài duyên dáng, nhưng Cố Ỷ vẫn cảm thấy, sớm muộn gì đôi tay này cũng sẽ nhuốm máu.

"Vợ à..."

Khương Tố Ngôn hiện lên bên cạnh cô, nhẹ nhàng đáp: "Phu quân, ta ở đây."

"Chị biết không, thật ra em là một người rất hèn hạ. Mọi chuyện đều đổ hết lên đầu chị, còn bản thân thì chẳng vấy máu chút nào."

Nghe vậy, Khương Tố Ngôn chỉ lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy đôi tay đang mở rộng của cô.

"Không sao cả. Ta rất nguyện ý sẵn lòng làm việc cho phu quân. Chỉ cần là điều phu quân muốn, vô luận là gì ta đều sẽ làm tất cả." Khương Tố Ngôn ghé sát lại gần, khẽ hôn lên môi cô một cái. Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn nàng, thở dài.

Nếu có thể, cô hy vọng sáng mai tỉnh dậy, điều mình nghĩ đến là mặc gì hôm nay, trưa nên ăn món gì, chứ không phải nghĩ xem hôm nay sẽ gặp ma quỷ nào, hay bàn tay mình có còn sạch sẽ không.

Cố Ỷ siết chặt tay Khương Tố Ngôn, nhẹ giọng "ừ" một tiếng.

Một lúc sau, cô mới buông tay Khương Tố Ngôn ra, đẩy lại chiếc ba lô trên vai, rồi nắm tay nàng tiếp tục bước về phía trước.

Hai người cùng nhau bỏ lại phía sau tòa nhà bỏ hoang đang sáng đèn, cùng nhau bước vào bóng tối.

Cố Ỷ vừa đi vừa đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Á!"

"Phu quân, sao vậy?"

"Em nhớ ra rồi, em nhớ ra em quên mất chuyện gì rồi!"

Khoảnh khắc ấy, tim Cố Ỷ như bị dao cắt.

Bốn mươi thỏi vàng, mỗi thỏi nặng nửa ký mà Lily mang đến! Cố Ỷ đau đớn run rẩy trong lòng, không cần nghĩ cũng biết, giờ đống vàng đó chắc đã bị cảnh sát đem về làm tang vật rồi. Giờ chẳng còn phần nào là của cô nữa!

Ai ngờ Khương Tố Ngôn lại hiểu lầm: "Ý nàng là An Tuyết sao? Ừm, cũng đúng, sau khi hồi phục dung mạo cũ, chắc giờ đang khóc nhè ở đâu đó rồi."

Cố Ỷ lại ngẩn người: chuyện này ... hình như cô cũng quên béng đi thật.

Lời tác giả:

Cố Ỷ: Khônggggg!!! Vàng của tôiiii!!!

—----------***-------------

Chương 166: Tạm biệt sân khấu

Khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại chỗ chương trình ghi hình thì đã rất muộn. Vừa bước vào cửa, hai người đã nghe thấy có ai đó gọi tên mình, một người đội mũ đeo khẩu trang, giọng nói thì rất quen. Cố Ỷ nhanh chóng nhận ra đó là An Tuyết. Cô sững người một lúc, trên mặt không khỏi hiện lên một chút chột dạ.

An Tuyết là một người bình thường, không biết chuyện gì đã xảy ra phía sau, cũng không thể đoán ra rằng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Cố Ỷ. Cô ấy chỉ là bị cảm giác bất lực đột ngột ập đến đánh gục, không biết phải làm gì tiếp theo. An Tuyết nhìn Cố Ỷ, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Chỉ cần nhìn đôi mắt ấy cũng có thể nhận ra cô giờ đây không còn vẻ xinh đẹp như trước. Giọng cô ấy yếu ớt khác thường, khẽ nói: "Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn... xin lỗi, hai cậu có thể giúp tôi nói với chương trình là tôi xin rút lui được không? Dạo này tôi không được khỏe, không thể tiếp tục thi nữa..." Nói xong, cô còn cúi đầu xuống.

Dáng người của cô không thay đổi nhiều, vẫn mảnh mai mềm mại, nhưng vì trong lòng cực kỳ tự ti nên lưng hơi khom lại, cả người trông rất ủ rũ và thiếu tự tin.

Câu nói mắc kẹt trong cổ họng Cố Ỷ, cuối cùng cô vẫn đồng ý với An Tuyết. An Tuyết nói một tiếng cảm ơn, rồi quay người định rời đi.

Khi cô bước đi, cổ rụt lại, đầu cúi thấp xuống, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được sự sa sút tinh thần của cô.

Cuối cùng Cố Ỷ vẫn gọi An Tuyết lại. Hai người đổi chỗ, đến hành lang cũ, Cố Ỷ nói hết sự thật cho cô nghe.

An Tuyết đứng đối diện Cố Ỷ, đôi mắt lộ ra ngoài tràn đầy oán hận. Thật ra ngay từ lúc quyết định sẽ nói thật cho An Tuyết, Cố Ỷ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô ấy oán trách, nhưng khi thật sự đối diện với ánh mắt đầy căm ghét ấy, cô vẫn cảm thấy sự ác ý của con người thật khó tiếp nhận.

Cố Ỷ hơi nhíu mày: "Tôi không định tự xưng là người đã cứu cậu, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục để Lệ Nhân nhập vào, sớm muộn gì cũng chết. Cậu sẽ không nổi tiếng, không thể đạt được ước mơ của mình. Lệ Nhân nhập vào cậu vốn là vì muốn khiến cậu sinh oán hận."

Hiếm khi cô khuyên nhủ người khác bằng giọng điệu chân thành như vậy, nhưng người được khuyên dường như chẳng muốn nghe một lời nào. Mãi một lúc sau, An Tuyết mới lên tiếng: "Nhưng nó có thể khiến tôi trở nên xinh đẹp mà..."

Lời của An Tuyết khiến Cố Ỷ nghẹn họng. Một câu hỏi mắc kẹt trong cổ họng rất lâu, cuối cùng vẫn thốt ra: "Xinh đẹp... quan trọng đến vậy sao?"

Quan trọng chứ, tất nhiên là quan trọng. Nếu không, đã chẳng có đến 34 người chết dưới tay Lệ Nhân.

Sống trong thế giới này, nhan sắc là một điều rất quan trọng. Người xinh đẹp thì tự nhiên thu hút ánh nhìn, được người khác đối xử đặc biệt hơn; còn người xấu xí thì sẽ bị dán lên đủ loại nhãn mác. Thậm chí, chỉ cần làm nũng một chút cũng bị nói là "xấu mà còn lắm trò", mập một chút là bị gọi là "heo mập chính hiệu". Không ai muốn bị gán cho những nhãn mác như thế. Huống hồ, An Tuyết từng vì ngoại hình mà bị bắt nạt ở trường học.

"Nếu tôi xinh đẹp như cậu," An Tuyết nói, "thì hồi cấp ba khi tôi tỏ tình với cậu ấy, cho dù bị từ chối, cũng chẳng ai nói tôi 'cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga', hay cảm thấy tôi bôi bẩn nam thần của họ cả."

Nói xong, An Tuyết gỡ khẩu trang và mũ ra. So với vẻ ngoài thanh thuần như tiểu bạch hoa trước đây, bây giờ An Tuyết đúng là không thể gọi là xinh đẹp nữa. Nhưng Cố Ỷ nghĩ, cũng tuyệt đối không phải xấu, chỉ là một nhan sắc rất đỗi bình thường của một người bình thường.

So với ngoại hình bình thường, Cố Ỷ cảm thấy vấn đề lớn hơn ở An Tuyết là tính cách, cô ấy thực sự quá u ám. Dù trong khoảng thời gian bị Lệ Nhân nhập vào, vẻ ngoài xinh đẹp cũng không giúp cô ấy kết thêm được bạn bè nào. Cố Ỷ nhìn An Tuyết trước mặt, giọng điệu bình thản nói ra điểm mấu chốt nhất: "Nhưng cho dù cậu đã trở nên xinh đẹp, trong chương trình này, cậu vẫn không có bạn. So với vẻ ngoài, tôi cảm thấy tính cách mới là điều quan trọng hơn."

"Khi cậu ở cạnh tôi, dạy tôi hát, là vì tôi xinh đẹp nên cậu mới chịu dạy sao? Không phải mà, đúng không? Cậu rõ ràng có những điểm sáng mà người khác không có. Cậu hát thật sự rất hay. Dù không thể trở thành idol, thì khi tham gia các chương trình ca hát, nhất định cũng sẽ có chỗ đứng cho cậu. Khi cậu hát, rõ ràng rất tự tin, giống như một ngôi sao đang tỏa sáng. Chẳng lẽ khi không có Lệ Nhân, giọng hát của cậu lại dở hay sao? Tôi biết rõ giọng của cậu không phải vì có Lệ Nhân mới hay, mà vì cậu thực sự yêu thích việc ca hát."

Cố Ỷ không chắc những lời mình nói có thể khiến An Tuyết tỉnh ngộ hay không. Sau khi trò chuyện một lúc, An Tuyết vẫn rời khỏi khu ghi hình của chương trình.

Giữa đêm khuya, Cố Ỷ gọi điện cho Thang Kiệt. May mắn là Thang Kiệt là một "người lao động 007" (làm việc từ 0h đến 0h), nên dù đêm khuya vẫn chưa ngủ.

Anh ta rất thắc mắc vì sao Cố Ỷ lại gọi mình vào giờ này. Sau khi cô giải thích tình hình, Thang Kiệt nói: "Tôi biết cô gái đó, trước kia trông cũng khá xinh mà? Chỉ tiếc là công ty quản lý ký hợp đồng với cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm. Ai mà lại giúp cô ấy chọn công ty đó chứ, nơi đó nổi tiếng là 'ăn người không chừa một cọng xương'."

Cố Ỷ khựng lại, ai đã giúp An Tuyết chọn công ty quản lý? Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là Lily.

Cô ta và Lệ Nhân hoàn toàn không nghĩ đến việc giúp An Tuyết phát triển lâu dài. Với họ, An Tuyết chỉ là một món đồ dùng một lần. Công ty quản lý càng tệ thì càng khiến An Tuyết sinh ra oán hận, đối với bọn họ lại là chuyện tốt. Nhưng với một người sống vì công việc này như An Tuyết, bản hợp đồng đó đúng là quá độc ác.

Cố Ỷ không chần chừ, cúp máy của Thang Kiệt xong liền gọi ngay cho người phụ trách vụ án lần này ở đồn cảnh sát Hải Thị. Phía bên đó vì đã nhận được ân tình từ cô, nên dĩ nhiên không ngần ngại mà đồng ý ngay.

Cô nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp An Tuyết giải quyết hợp đồng với công ty, còn con đường sau này, An Tuyết vẫn phải tự mình đi.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trở lại ký túc xá. Họ về khá muộn, lẽ ra mọi người đã ngủ hết rồi, vậy mà Vương Khả Khả vẫn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng hai người về, cô ta còn thò đầu xuống từ trên giường: "Ây dô, hai người bận rộn cuối cùng cũng về rồi."

Mới nói một câu đã chọc người ta ghét, Khương Tố Ngôn liếc mắt một cái liền khiến cô ta im bặt, không dám hé thêm lời nào.

Cố Ỷ nhìn Vương Khả Khả, thậm chí còn muốn bật cười. Không có lý do gì đặc biệt, nếu Vương Khả Khả không lên tiếng, có khi cô đã quên mất luôn sự tồn tại của người này. Nhưng bây giờ cô ta vừa lên tiếng, chẳng phải lại gợi cho Cố Ỷ nhớ ra rồi sao?

Cô nghĩ: để mai xử lý, giờ buồn ngủ quá rồi.

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Khương Tố Ngôn đã đánh thức Cố Ỷ dậy. Hôm nay phải lên sân khấu, lại còn là buổi có khán giả. Khương Tố Ngôn lập tức vào trạng thái chiến đấu hết công suất, mười hai vạn tinh thần.

Hai người xách theo trang phục biểu diễn đi đến chỗ trang điểm. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thay đồ xong, chuẩn bị đón chuyên viên trang điểm. Người trang điểm vẫn là người lần trước, cũng có thể coi là người quen cũ.

Chuyên viên trang điểm của Khương Tố Ngôn vừa lẩm bẩm định trang điểm cho nàng thì bị từ chối ngay, lần này nàng cũng copy nguyên xi kiểu trang điểm của Cố Ỷ. Tuy nhiên, kiểu tóc lần này của Khương Tố Ngôn không phải là đuôi ngựa cao, mà là búi tóc tròn trên đỉnh đầu.

Khương Tố Ngôn còn dán thêm vài hạt lấp lánh ở khóe mắt, màu son thì chọn cam ấm rực rỡ. Theo lý mà nói, kiểu son "chết chóc" này thường rất kén mặt và dễ khiến người ta trông xấu đi, nhưng Khương Tố Ngôn thì khác, nàng có thể cân được mọi tông son.

Trang phục biểu diễn hôm nay vẫn thuộc kiểu khiến Khương Tố Ngôn xấu hổ, nhưng so với lần trước, lần này nàng đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất mặc váy ngắn cũng không còn kéo kéo mép váy nữa.

Cả quá trình làm tạo hình mất trọn buổi sáng. Đến trưa, mọi người ăn chút gì đó ngay trong phòng trang điểm. Trong giờ nghỉ trưa, Vương Khả Khả lén lút bước ra ngoài. Cố Ỷ nhìn thấy, liền cùng Khương Tố Ngôn đi theo sau. Dọc đường Vương Khả Khả liên tục quay đầu lại, tỏ ra vô cùng cảnh giác, nhưng Khương Tố Ngôn đã dùng "quỷ che mắt", nên dù hai người theo rất sát, cô ta cũng không hề phát hiện.

Vương Khả Khả tìm một nơi vắng người, rồi mượn điện thoại từ nhân viên.

Quả nhiên, thời buổi này chỉ cần có chút "hậu thuẫn" là có thể có được điện thoại. Cô ta gọi một cuộc, và từ nội dung cuộc trò chuyện, Cố Ỷ đoán được đầu dây bên kia chính là An Tuyết. Giống như lần trước, Vương Khả Khả vẫn đang uy hiếp tống tiền. Có điều, lần này An Tuyết đã hoàn toàn tuyệt vọng, hơn nữa cũng không còn khả năng trả số tiền mà Vương Khả Khả yêu cầu, nên đã rất dứt khoát từ chối.

Vương Khả Khả tức giận đến mức đang chuẩn bị chửi ầm lên, thì giọng Cố Ỷ vang lên ngay sau lưng: "Vương Khả Khả, cậu đang làm gì vậy? Cậu có điện thoại cơ à?" Giọng nói của Cố Ỷ khiến Vương Khả Khả giật mình quay lại. Vừa thấy Cố Ỷ, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, rõ ràng không hề muốn ai biết mình có điện thoại để liên lạc. Sắc mặt Vương Khả Khả cứng đờ, cô ta cúp máy, hất tóc một cái rồi rời khỏi đó.

Lúc không biết phải giải thích thế nào, tốt nhất là đừng nói gì cả. Điều này, Thang Kiệt cũng từng nói với Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn: làm nghệ sĩ, nói càng nhiều thì càng dễ sai. Vương Khả Khả học được điểm này khá tốt, nhưng cô ta lại không học được điều quan trọng nhất: Vấn đề nguyên tắc là thứ tuyệt đối không được vi phạm.

Cố Ỷ móc điện thoại trong túi ra, tắt nút ghi âm. Tất cả những gì Vương Khả Khả vừa nói đã được cô ghi âm lại. Chỉ cần đăng lên mạng, hình tượng của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cố Ỷ dám chắc sẽ không một ai có thể giúp Vương Khả Khả "tẩy trắng", mà cả kim chủ đứng sau lưng cô ta cũng sẽ bị lôi vào theo.

Tống người vào đồn, thật là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Sau khi thu thập xong chứng cứ quan trọng, Cố Ỷ cũng không nán lại nữa, cô muốn cùng Khương Tố Ngôn tận hưởng sân khấu cuối cùng.

Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng trong đời họ được đứng trên sân khấu biểu diễn. Sau bao ngày tháng khổ luyện, Cố Ỷ nhất định phải thể hiện phiên bản tốt nhất của mình trước khán giả. Khi ở trên sân khấu, Cố Ỷ không khỏi xúc động, nếu Khương Tố Ngôn là một cô gái bình thường, nhất định sẽ trở thành một idol vô cùng xuất sắc, thậm chí còn hơn cả Lily.

Khương Tố Ngôn đứng ở vị trí trung tâm, mỗi bước nhảy, mỗi câu hát đều khiến nàng tỏa sáng rực rỡ. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là Cố Ỷ không thể ở dưới sân khấu để nhìn thấy Khương Tố Ngôn biểu diễn. Cô chỉ có thể chờ chương trình phát sóng sau này, rồi mới được nhìn thấy dáng vẻ lộng lẫy của vợ mình.

Như đã thống nhất trước với phía chương trình, nhóm của họ bị loại ở vòng này. Khi nghe tin đó, Vương Khả Khả, cô gái "thân thiện" và thành viên nữ còn lại đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Trong đó, Vương Khả Khả là người không thể tin nổi kết quả này nhất, còn cô gái "thân thiện" kia thì có phần bực bội.

Nhưng cô gái "thân thiện" không cần phải quá lo, dù sao kỹ năng hát nhảy của cô vẫn rất ổn, bởi vì ít đi Vương Khả Khả, nhóm thua cuộc sẽ có thêm một suất biểu diễn trở lại, Cố Ỷ đã đề cử suất đó cho cô ấy.

Còn Vương Khả Khả, tốt nhất là để cô ta bị cả hai cô kéo đi cùng một lượt, xem như cái kết viên mãn nhất rồi.

Vương Khả Khả quay đầu nhìn chằm chằm Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Còn họ thì hoàn toàn ung dung bình thản, sẵn sàng nói lời tạm biệt với sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro