Chương 171 + 172
Chương 171: Bình luận trực tiếp trên màn hình
Cố Ỷ người này khỏe như một con nghé con, uống thuốc ngủ một đêm là hôm sau khỏe lại liền, chỉ còn hơi ho, lúc đi học thì đành phải đeo khẩu trang.
Trong trường học, các tiết học hầu như đã kết thúc, chỉ còn chờ thi xong là có thể về nhà. Cố Ỷ quyết định kỳ nghỉ đông này sẽ đưa Khương Tố Ngôn về nhà cũ của mình ở vài hôm. Tuy nhà chẳng còn ai, nhưng để trống mãi cũng không phải cách.
Học kỳ này, Cố Ỷ đăng ký hơi nhiều môn, chỉ có thể dựa vào thành tích cuối kỳ để kéo hơi tàn, mấy ngày nay học hành chẳng khác gì liều mạng, chỉ thiếu mỗi chuyện treo tóc lên xà nhà, dùng dùi đâm vào đùi cho tỉnh táo thôi. Khương Tố Ngôn thấy vậy cũng đau lòng, không nỡ giày vò Cố Ỷ nhiều.
Cô học hành nghiêm túc, thi cử xong xuôi, thu xếp đám bạn bè ở thành phố Lễ Phong xong thì đưa Khương Tố Ngôn về quê.
Trên đường về, Cố Ỷ cũng nghĩ lại, lúc đầu mình thi vào trường ở thành phố Lễ Phong là theo ý kiến của ba cô. Khi chọn trường, ba cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói: "Trường ở Lễ Phong cũng tốt." Lúc đó Cố Ỷ không hiểu, giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ ba sợ cô đến Lễ Phong sẽ rơi vào vận mệnh đã được tổ tiên an bài. Nhưng cô lại không thể không đến.
Trước đó không lâu, lão đạo sĩ từng xem cho cô, nói rằng phong ấn của cô làm rất tốt, nhưng gần đây hơi lỏng lẻo. Tuy Khương Tố Ngôn có thể bảo vệ cô, nhưng không ai biết phong ấn sẽ phá vỡ lúc nào. Cố Ỷ hiểu rõ trong lòng, ngày phong ấn tan vỡ cũng là ngày cô cận kề cái chết. Nhưng Cố Ỷ là người có tâm lý tốt, nghĩ bụng: chết thì chết thôi. Trước khi chết, về nhà thăm một chút, rồi đi núi tuyết Ngọc Long tìm ba mẹ mình, vậy là đủ.
Lão đạo nghe cô nói vậy, vuốt râu, cảm thán: "Cô cũng nhìn thoáng thật."
"Không nhìn thoáng thì làm được gì?" Cố Ỷ cười cười, nhìn ông một lúc rồi vẫn không nhịn được, hỏi: "Ông họ Hồ đúng không?"
Lão đạo sững người: "Cô biết rồi à?"
"Rõ rành rành luôn, ông vừa tới tiệm vàng mã nhà tôi đã bói một quẻ, đoán bừa cũng đoán ra ông họ Hồ."
Lão đạo không nói gì, Cố Ỷ phẩy tay: "Yên tâm đi, vợ tôi chắc chắn sẽ không làm gì ông đâu. Ân oán bao nhiêu năm về trước rồi, cũng chẳng liên quan gì đến ông, chỉ cần bây giờ ông đừng gây chuyện là được."
Cố Ỷ đoán lão đạo cũng sẽ không gây chuyện, ông ấy đã trốn đi mấy chục năm nay, nếu muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Hồ đã tuyệt hậu, chỉ còn mình ông là độc đinh, lão đạo cũng không có con cái kế thừa, hiển nhiên là cũng không định truyền lại bản lĩnh nhà họ Hồ nữa.
Thế cũng tốt, đúng như cô mong muốn, bản lĩnh nhà họ Cố đến đời cô là dừng lại, không truyền nữa.
Cố Ỷ mang theo vợ mình và hành lý, trở về khu dân cư nhà cô. Khu này không lớn, lại là khu cũ, ông bảo vệ ở cổng có thể kể vanh vách từng hộ dân.
Thấy Cố Ỷ quay về, ông không nhịn được gọi mấy tiếng, chưa nói đã đỏ mắt. Ban đầu định nói gì đó, đến cuối lại chỉ thành: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Cố Ỷ mỉm cười với ông, ông thấy cô gái đứng bên cạnh Cố Ỷ, còn hỏi thêm: "Bạn cháu hả? Một mình mãi cũng cô đơn, có người bên cạnh cũng tốt."
Cố Ỷ cũng nghĩ như vậy.
Cô đưa Khương Tố Ngôn về nhà, vì là khu cũ nên không có thang máy, nhà họ ở tầng sáu trên cùng, chỉ thêm một tầng nữa là phải lắp thang rồi. Cố Ỷ đã quen leo tầng nhà mình, nhưng trước đây mỗi lần về, nếu có hành lý cồng kềnh thế này thì đều do ba cô xách. Lần này chỉ còn biết tự thân vận động. Cố Ỷ kéo vali lên đến cửa, lục tìm chìa khóa nhà đã lâu không dùng trong ba lô, "cách" một tiếng, cửa chống trộm mở ra, cô lại mở tiếp cửa bên trong, rồi dẫn Khương Tố Ngôn vào.
Trong nhà không còn hơi người, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn vào phòng mình, lật chăn ra bảo nàng ngồi lên giường.
"Để em dọn dẹp phòng một chút."
Khương Tố Ngôn gật đầu, mở to mắt nhìn căn phòng này, đây là nơi Cố Ỷ đã lớn lên từ bé.
Cố Ỷ dọn dẹp ngoài cửa, còn Khương Tố Ngôn ở trong phòng nhìn những dấu vết sinh hoạt của cô. Trên bàn học có một cuốn sổ lưu bút, hồi tốt nghiệp cấp ba ai cũng viết, cô cũng góp vui viết theo. Nhìn sổ lưu bút là biết Cố Ỷ rất được lòng bạn bè, toàn là những lời chúc phúc. Lật đến trang cuối còn có ảnh tốt nghiệp lớp họ. Khương Tố Ngôn chẳng cần nhìn tên bên dưới cũng lập tức nhận ra bóng dáng Cố Ỷ trong đám đông chỉ bằng một ánh mắt.
Cố Ỷ quét dọn bên ngoài một lúc, khi quay vào thì thấy Khương Tố Ngôn đang xem ảnh tốt nghiệp của mình, cô hơi ngại ngùng: "Lúc đó em trông quê lắm."
Cô chỉ vào mình trong bức ảnh tốt nghiệp, Cố Ỷ lúc ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, tuy trông có phần quê mùa nhưng lại khó che giấu được ánh hào quang của cô.
"Quê... nhưng trông cũng ổn mà."
Khương Tố Ngôn đặt ảnh tốt nghiệp xuống, hỏi cô ảnh lúc học tiểu học và trung học cơ sở ở đâu. Cố Ỷ dẫn cô vào thư phòng, lục trong giá sách ra những tấm ảnh tốt nghiệp cũ. Cô chỉ vào ảnh hỏi: "Chị có nhận ra ai là em không?"
Với Khương Tố Ngôn thì chuyện này chẳng khó chút nào. Trong khi Cố Ỷ phải tìm một lúc, thì Khương Tố Ngôn đã chỉ ra ngay đâu là Cố Ỷ.
Không chỉ nhận ra Cố Ỷ, nàng còn ngẩng đầu nhìn cô, hơi hé nụ cười, cái dáng vẻ hơi kiêu ngầm đó như đang nói: Ta lại không nhận ra được nàng chắc?
Dáng vẻ nhỏ nhắn ấy khiến Cố Ỷ không nhịn được mà ôm chầm lấy Khương Tố Ngôn, cười rồi cúi đầu hôn lên má nàng: "Vợ em đúng là giỏi ghê luôn!" Cô cười vui vẻ, còn Khương Tố Ngôn thì lại hơi xấu hổ. Đợi Cố Ỷ cười xong, hai người nhìn nhau một cái, Khương Tố Ngôn liền rúc vào lòng Cố Ỷ.
Hai người hôn nhau một cái, Cố Ỷ liền bế bổng Khương Tố Ngôn lên. Cô bế nàng về phòng mình, tuy chưa dọn dẹp gì nhiều nhưng chăn đệm đều sạch sẽ. Lúc này mà không tranh thủ lăn giường thì đúng là nên xin lỗi chính mình.
Chờ mây mưa tan đi, đến tối, hai người vẫn nằm cạnh nhau trong chăn, ôm điện thoại cùng xem show tuyển chọn idol mà họ từng tham gia. Phải đợi một thời gian dài thì chương trình đó mới phát sóng. Không chần chừ gì, hai người tua nhanh tìm đoạn mình xuất hiện. Thời lượng lên hình của họ không nhiều, dù gì cũng bị loại sớm, nhưng đến khi chương trình cắt cảnh quay từ vòng sơ tuyển đến phần của họ, thì bình luận trực tiếp trên màn hình vẫn đổ rầm rầm vì nhan sắc của cả hai.
Cố Ỷ lúc này cũng được thấy hình ảnh của Khương Tố Ngôn ở vòng sơ tuyển.
Phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long, thật sự có thể dùng câu đó để hình dung Khương Tố Ngôn khi nhảy múa. Nàng mặc một bộ đồ cổ trang, nhẹ nhàng uyển chuyển phô bày dáng vẻ của mình trong phòng sơ tuyển.
*Thơ trong bài Lạc Thần Phú của Tào Thực. Múa như kinh hồng (chim nhạn vụt qua), bước uyển chuyển như rồng bay.
Y như Cố Ỷ đoán, khắp màn hình đều là những dòng như: "Đây là vợ tôi", "Đãi ngộ bậc đế vương", "Điệu múa này chỉ nên có ở thiên giới", "Mẹ ơi ra đây mà xem tiên nữ múa"...
Cô biết mà! Biết ngay cái đám fan này thể nào cũng tranh vợ với mình. Nhưng nhìn xem, Khương Tố Ngôn còn đang rúc bên cạnh cô đây này, người khác đâu có được đãi ngộ thế này đâu! Nghĩ vậy trong lòng cũng bớt ghen một chút. Đến lúc Khương Tố Ngôn hết phần, người tiếp theo chính là Cố Ỷ. Màn đạn lập tức thay đổi, từ cảnh tranh vợ sôi nổi bỗng chốc biến thành "haha haha" ngập tràn.
Phong cách chuyển biến đột ngột.
Cố Ỷ tức ghê, sao đến lượt cô lại biến thành hội cười "hahaha" rồi? Chẳng lẽ cô không xứng với danh xưng "vợ tôi" sao?
Cố Ỷ khó khăn lắm mới tìm được một dòng đạn khác biệt trong biển "haha", cô bấm tạm dừng để đọc kỹ, kết quả dòng đó viết: "Không hiểu sao lại cảm giác được vẻ đẹp dù thiếu não như này."
Trời ạ, hình tượng của cô bắt đầu sụp đổ từ đoạn này sao?!
"..."
Khương Tố Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Cố Ỷ: "Phu quân đừng giận, là bọn họ không có mắt, không thấy được vẻ đẹp của nàng thôi."
Có vợ ở bên an ủi, Cố Ỷ mới thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nhấn tiếp vào màn hình, chương trình lại tiếp tục phát. Sau khi Cố Ỷ cùng các thầy cô ở vòng sơ tuyển biểu diễn một đoạn tấu hài, thì đến màn cô đơn ca bài Tôi và tổ quốc tôi. Vì là đoạn sơ tuyển nên chương trình chỉ cắt đúng một câu phát lên. Cũng dễ hiểu, đó chắc là câu mà Cố Ỷ hát hay nhất, được tổ biên tập giữ lại.
Sau khi hát xong, Cố Ỷ lập tức bấm tăng tốc phát lại, chỉ khi đến cảnh của vợ mình thì mới chậm lại để từ từ xem. Khương Tố Ngôn thật sự rất xinh đẹp trên màn ảnh, để không bị người ta phát hiện điều gì bất thường, nàng đã dùng rất nhiều hồn lực. Khương Tố Ngôn hoàn toàn không tiếc hồn lực của mình, điều đó khiến nàng trong ống kính trông chẳng khác gì một người sống. Nếu không biết trước Khương Tố Ngôn là một con quỷ, có lẽ Cố Ỷ cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Sau đoạn chia nhóm quen thuộc, là cảnh các thí sinh luyện tập trong phòng vũ đạo. Nhóm của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không được lên hình nhiều lắm, Cố Ỷ dễ dàng nhận ra máy quay chủ yếu tập trung vào ai, cũng từ đó đoán được cuối cùng ai sẽ được ra mắt. Điều khiến Cố Ỷ không ngờ là tất cả các cảnh quay của Lily đều bị hậu kỳ thay thế bằng một nữ idol từng nổi tiếng khác. Trong đoạn bình luận trực tiếp hiện trên màn hình, vẫn có người hỏi "Lily đâu rồi?", nhưng chỉ lèo tèo một hai người, chẳng tạo được làn sóng gì.
Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn trong màn hình chăm chú luyện tập, thật sự không ngờ lại có một ngày có thể nhìn thấy vợ từ góc độ thế này. Khương Tố Ngôn thì hơi ngượng, vì trong chương trình nàng ăn mặc có hơi hở hang. Cố Ỷ bật cười: "Lúc trước chị mặc đồ biểu diễn cũng mặc qua rồi mà, giờ thấy mình mặc đồ thể thao lại ngại?"
"Y phục này tuy không hở nhiều, nhưng bó sát quá, đường cong cơ thể lộ hết rồi."
"Lộ thì lộ, rất đẹp mà."
Cố Ỷ ghé sát lại, tai kề tai với Khương Tố Ngôn. Cảnh Khương Tố Ngôn nhảy múa trong bộ đồ thể thao trông rất đẹp, cảm giác trên màn ảnh khác với đời thực, nhưng kiểu gì cũng khiến Cố Ỷ rung động. Khương Tố Ngôn đẩy nhẹ Cố Ỷ một cái: "Xem cho đàng hoàng đi!"
Cố Ỷ xem nghiêm túc lắm, chỉ là khi chương trình phát đến màn biểu diễn tổng hợp đầu tiên trong phòng vũ đạo, Cố Ỷ lại muốn giả chết. Cô nhảy thật sự rất tệ, nếu lúc đó có cái hố nào để chui vào thì chắc chắn cô sẽ không ngần ngại.
Còn Khương Tố Ngôn thì lại xem rất say sưa, hoàn toàn không phát hiện Cố Ỷ bên cạnh đã rơi vào trạng thái "chết vì xấu hổ".
Cố Ỷ đưa tay che mắt Khương Tố Ngôn: "Đừng xem nữa, em nhảy xấu lắm."
Khương Tố Ngôn kéo tay Cố Ỷ xuống, dùng môi khẽ hôn vào lòng bàn tay cô: "Ai nói thế, rất đẹp mà."
May là Cố Ỷ đã chỉnh độ trong suốt của bình luận rất thấp, nếu không thì bây giờ trên màn hình chắc toàn là bình luận mà không nhìn thấy gì hết. Tầm mắt vừa thoáng nhìn qua chỉ thấy một loạt: "Vợ! Vợ tôi đấy!"
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Tôi biết ngay mà, mấy người đó kiểu gì cũng tranh giành vợ với tôi!
—------***---------
Chương 172: Ăn uống tụ tập
Hai người họ cũng chẳng xem hết chương trình, chỉ cần xem xong đoạn có mình tham gia là bắt đầu quấn lấy nhau. Từ lúc Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của mình, Cố Ỷ đã cảm thấy hơi ngứa, cô liền đặt tay lên mặt Khương Tố Ngôn, véo véo má nàng, Khương Tố Ngôn cũng liền sáp lại, cắn một miếng vào má Cố Ỷ.
Những động tác nhỏ như vậy rất dễ nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình. Khi Cố Ỷ lấy lại tinh thần, thì đã ôm lấy Khương Tố Ngôn hôn tới tấp.
Rõ ràng trước khi xem chương trình vừa lăn giường một lần rồi, vậy mà chỉ với mấy động tác nhỏ này, cuối cùng Cố Ỷ vẫn kéo Khương Tố Ngôn làm thêm lần nữa.
Lần này xong xuôi, Cố Ỷ nói gì cũng không chịu thêm lần nữa.
Tối đến, Cố Ỷ mở ứng dụng đặt đồ ăn, định bù năng lượng cho cái bụng đang réo ầm ĩ. Nhà cô ở tầng sáu, shipper không chịu leo thang bộ, nên cô đã ghi chú sẵn: "Tới nơi thì gọi điện, để đồ ở cầu thang là được." Đợi đến khi shipper gọi điện thì cũng đã hơn một tiếng, nghe Cố Ỷ nói đặt dưới nhà là được, cậu shipper thở phào nhẹ nhõm.
Cúp máy xong, Cố Ỷ bắt đầu làm nũng với Khương Tố Ngôn: "Vợ, đi lấy đồ ăn giúp em nha~"
Cô rất hiếm khi làm nũng, nên lúc này giọng điệu mềm mại, còn cọ cọ làm nũng khiến Khương Tố Ngôn không thể từ chối. Khương Tố Ngôn là A Phiêu nên di chuyển rất nhanh, lúc Cố Ỷ mới vừa quay người, Khương Tố Ngôn đã lấy xong đồ ăn, đặt lên bàn rồi.
*A Phiêu: Phiêu = bay, cách gọi đùa của TQ gọi hồn ma, ma biết bay nên gọi bằng A Phiêu cho thân mật.
Cố Ỷ nghỉ một chút, từ trong chăn chui ra thay quần áo, bật điều hoà ở mức cao, ngồi trước bàn học trong phòng và bắt đầu ăn bữa tối muộn mà chỉ có thể tính là ăn khuya.
"Lúc lấy đồ ăn có ai nhìn thấy chị không đấy?" Vừa ăn, Cố Ỷ vừa hỏi. Lúc này Khương Tố Ngôn đang cầm điện thoại của cô, xem lại chương trình lúc chiều. Nghe thấy Cố Ỷ hỏi, nàng gật đầu: "Ta cố ý tránh người rồi, chắc chắn không ai thấy."
Cố Ỷ lúc này mới yên tâm ăn cơm.
Ăn tối xong, Cố Ỷ đi tắm. Đợi sấy khô tóc xong mới leo lên giường ngủ. Về đến nhà, cô ngủ li bì đến tận giữa trưa mới tỉnh. Lúc mơ màng tỉnh dậy, Khương Tố Ngôn đã giúp cô lấy đồ ăn xong rồi. Cố Ỷ vội vàng bật dậy đi rửa mặt, sau đó ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Cô mở tivi, chiếu chương trình từ điện thoại lên màn hình cho Khương Tố Ngôn xem.
Khương Tố Ngôn nghiêm túc xem đi xem lại cái show dù chỉ mới có một tập, cuối cùng cũng đổi sang xem "Hậu cung Hoàn Hoàn truyện". Khương Tố Ngôn thật sự rất thích bộ phim này. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, khẽ mím môi rồi hỏi: "Bên chỗ chúng ta không thể đặt cái tivi sao?"
Lại thêm món đồ lớn tiền nữa!
Cố Ỷ có chút do dự, nhưng nghĩ lại thì bây giờ tivi cũng rẻ, cô cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Được chứ, nhưng chỗ tụi mình nhỏ lắm, lúc mang về chị phải bảo vệ TV cẩn thận đó."
Chỉ cần có tivi là tốt rồi, Khương Tố Ngôn liền ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Hai người họ lướt mạng khá lâu, cuối cùng Cố Ỷ chọn một chiếc tivi giá ba nghìn tệ. Tuy hơi rẻ nhưng chức năng cần có thì đều đủ cả, đúng là thiết bị gia dụng bây giờ có tỷ lệ hiệu năng cao thật.
Cơm nước xong xuôi, Cố Ỷ gom rác đã thay hôm qua và mấy hộp đựng đồ ăn hai ngày nay lại, rồi cùng Khương Tố Ngôn ra ngoài. Đưa Khương Tố Ngôn về nhà mà cứ suốt ngày ru rú ở trong nhà thì đâu có được, ít ra cũng phải nàng đi dạo mấy vòng, để nàng biết quê mình trông như thế nào. Cố Ỷ mất ba ngày để dẫn Khương Tố Ngôn đi hết các điểm tham quan nổi tiếng ở quê nhà.
Không đi thì không biết, đi một vòng mà giật mình: ma quỷ ở quê nhà Cố Ỷ thật sự rất ít.
Có thể là vì trước đây, ba mẹ cô đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.
Ở nhà được một thời gian, Cố Ỷ dự định gặp lại mấy người bạn cấp ba, rồi sau Tết sẽ quay lại thành phố Lễ Phong.
Sắp Tết rồi, ai cũng đã về quê cả. Trước khi Cố Ỷ về nhà, cô đã nhận được lời mời họp lớp từ một người bạn cấp ba. Có lẽ là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Ỷ cũng thấy có chút hoài niệm bạn bè thời xưa, nên đồng ý luôn không chút do dự.
Đến ngày họp lớp, Cố Ỷ cũng không ăn diện gì đặc biệt, vẫn như thường ngày, khoác đại một cái áo bông dày rồi chuẩn bị đi. Khương Tố Ngôn theo sát bên cạnh, Cố Ỷ cảm thấy trang phục của Khương Tố Ngôn thật sự không hợp hoàn cảnh, bèn lôi ra từ trong tủ một cái áo phao, khoác vào cho nàng.
Khương Tố Ngôn hơi ngẩn người: "Phu quân, ta không lạnh."
"Không lạnh cũng phải mặc, nhìn chị mặc vậy là em thấy lạnh rồi." Cố Ỷ "xoẹt" một cái kéo khóa áo lên, bọc Khương Tố Ngôn kín như bưng, rồi lại đội mũ áo phao cho nàng, cuối cùng còn quấn thêm khăn choàng. Sau khi bọc kín xong, Cố Ỷ mới nắm tay Khương Tố Ngôn, cùng nhau đi đến chỗ ăn uống.
Trời lạnh như vậy, mọi người đều là học sinh nghèo, chẳng ai dư dả gì, người đến được cũng không nhiều, chỉ chín mười người, cuối cùng chọn một quán lẩu, tìm một phòng riêng ngồi quây quần bên nhau.
Cố Ỷ không mấy thích ăn lẩu, mùa đông mà ăn xong thì người toàn mùi, về nhà lại phải tắm rửa. Nhưng đối với đa số người thì ăn lẩu là lựa chọn không tồi, Cố Ỷ cũng thuận theo mọi người, không nói gì phản đối. Cô đến không sớm không muộn, lúc tới đã có năm người ngồi rồi, cộng thêm Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì chỗ ngồi bắt đầu hơi chật.
Trước một người không phải bạn học như Khương Tố Ngôn, mấy người khác đều có vẻ hơi gò bó. Cố Ỷ nói một câu: "Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy không ăn đâu, đang giảm cân mà."
Lúc này mọi người mới thoải mái hơn một chút.
Cố Ỷ lúc này mới hiểu, họ không phải không thích Khương Tố Ngôn, mà là không muốn chia thêm tiền cho một người nữa. Dù sao cũng là Cố Ỷ dẫn đến, mà đòi cô trả thêm thì ngại, không đòi thì cũng khó xử. Nhưng đến khi Khương Tố Ngôn tháo khăn choàng và mũ ra, có hai nam sinh mắt liền sáng rỡ, con gái xinh đẹp ở đâu cũng được yêu thích cả.
Hai nam sinh đó còn nhiệt tình rót nước cho Khương Tố Ngôn, tiếc là cô không uống lấy một ngụm, ngược lại lại đưa đồ uống sang cho Cố Ỷ. Cố Ỷ cũng chẳng do dự gì, tình cảm thắm thiết uống một hơi cạn sạch một ly Sprite.
Không chỉ Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn từng xem chương trình tuyển chọn đó, mà một bạn nữ cũng đã xem rồi. Cô ấy còn rất tò mò về mối quan hệ giữa Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, dù sao tuổi của Cố Ỷ mọi người đều biết rõ, đâu có giống như trên chương trình nói.
Cố Ỷ ôm Khương Tố Ngôn vào lòng, cười hỏi bạn học: "Cậu cảm thấy bọn mình trông giống mối quan hệ gì?"
Bạn nữ nhấp một ngụm nước, ánh mắt lướt qua hai người họ, nghe câu hỏi liền nở nụ cười: "Giống như một cặp 'bé liên' vậy."
*Bé liên = lesbian, nói lái. Từ gốc đoạn này là so với quýt, quýt cũng là tiếng lóng trên mạng chỉ bách hợp bên TQ, để gần gũi dễ hiểu nên mình thay bằng ngôn ngữ mạng VN.
Cố Ỷ cười: "Cậu đoán đúng rồi, chính là bé liên đó."
Khương Tố Ngôn thật ra không nghĩ Cố Ỷ sẽ thừa nhận quan hệ của hai người họ. Từ trước đến nay Cố Ỷ rất sĩ diện, hơn nữa việc công khai chuyện này chẳng mang lại lợi ích gì cho cô, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội hiện tại. Ấy vậy mà ở quê nhà, Cố Ỷ lại thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn có chút vui mừng, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ. Thế nhưng Cố Ỷ hiểu nàng mà, chẳng cần nhìn, chỉ cần liếc qua cũng biết, ngay cả từng sợi tóc của nàng cũng đang vui vẻ reo hò rồi.
Cố Ỷ cầm ly thuỷ tinh cụng ly với bạn nữ, cô bạn cười khúc khích rồi quay đầu nói với hai nam sinh vừa nãy còn tỏ ra nhiệt tình với Khương Tố Ngôn: "Đừng có mà làm loạn nữa, đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả, người ta là hoa đã có chủ rồi."
Mấy cậu con trai tầm tuổi này, một khi biết rõ là không có hy vọng thì cũng sẽ không dây dưa. Dù có thấy tiếc nuối một chút, họ vẫn nâng ly lên, lấy nước ngọt thay rượu, chúc hai người hạnh phúc.
"Vậy hai cậu phải hạnh phúc nha, thời buổi này bách hợp cũng được lắm chứ. Chỉ riêng về nhan sắc thôi thì đúng là quá xứng rồi."
"Mình cũng thấy vậy." Cố Ỷ chẳng giữ chút sĩ diện nào, nhận luôn một cách rất thẳng thắn. Cô và vợ mình chính là thiên hạ đệ nhất xứng đôi!
Đã nhìn quá nhiều trò đấu đá người lừa ta gạt giữa người trưởng thành, đã từng nếm trải những mưu tính đen tối của mấy lão già dịch, thế nên cái sự đơn thuần, thật lòng của đám bạn cấp ba trước mặt lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Khi họ chúc phúc cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, từng lời từng chữ đều rất chân thành. Cố Ỷ nâng ly thuỷ tinh lên, cùng họ cụng ly uống hết ly này đến ly khác. Nồi lẩu nóng hổi bốc khói nghi ngút, thật hiếm có cơ hội được ăn lẩu cùng người sống, nên Cố Ỷ ăn cũng khá vui vẻ.
Kết thúc bữa ăn, mọi người chia tiền thân ai nấy trả rồi ai về nhà nấy.
Cố Ỷ lại quấn Khương Tố Ngôn như một chú gấu lông xù, bảo đảm không để cơn gió nào len lỏi được vào. Sau đó mới nắm tay nàng rời khỏi nhà hàng. Hai người cứ chậm rãi nấn ná, thành ra là người ra sau cùng, những người khác đã về hết rồi. Phía sau là nhà hàng lẩu tràn ngập tiếng cười và náo nhiệt, còn bên ngoài lại là con đường lạnh lẽo và thưa thớt người qua lại.
Cố Ỷ kéo Khương Tố Ngôn bước xuống đường, còn chưa đi được mấy bước thì những bông tuyết đầu mùa đã lác đác rơi từ trên trời xuống.
Cố Ỷ không nhịn được bật cười, cô hà một hơi, làn hơi ấm nhanh chóng tan biến trong không khí. Cô kéo Khương Tố Ngôn chạy mấy bước, rồi quay đầu lại nhìn nàng, cười ngây ngô: "Đây là lần đầu tiên em và chị cùng nhau ngắm tuyết đấy."
Những bông tuyết trắng muốt rơi xuống, có một bông rơi đúng lên lông mi của Cố Ỷ, cô chớp mắt, bông tuyết liền tan biến. Khương Tố Ngôn cũng không nhịn được, cong môi mỉm cười: "Ừm."
Khương Tố Ngôn thực sự rất yêu rất yêu Cố Ỷ, bất kể lúc nào, ở đâu, đều có thể cùng cô ấy làm trò ngốc nghếch thế này. Cố Ỷ buông tay Khương Tố Ngôn ra, xoay một vòng giữa đường phố, đưa tay ra đón những bông tuyết đang rơi từ bầu trời.
Vừa làm trò, cô vừa hỏi Khương Tố Ngôn: "Hồi nãy lúc tuyết rơi lên mi em, trông em có phải rất xinh không?"
Có người cứ thích tự luyến như vậy đấy, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn gật đầu. Đó là cảnh đẹp chỉ mình nàng được nhìn thấy, là khoảnh khắc nàng muốn cất giấu vào nơi sâu nhất trong tim, không nói với ai cả.
Cố Ỷ còn muốn thử lại lần nữa, xem tuyết có rơi đúng vào lông mi mình không, nhưng tiếc là điều đó đâu phải muốn là được. Cô xoay vòng thêm một lúc trên đường, rồi thôi, quay lại nắm tay Khương Tố Ngôn, cùng đi về nhà.
"Được rồi, về nhà thôi, bên ngoài lạnh quá."
Quán lẩu nơi họp lớp không cách nhà Cố Ỷ quá xa, đúng lúc trời đổ tuyết, Cố Ỷ quyết định đi bộ về. Từ trước tới nay cô đã chẳng sợ đi đêm, giờ có thêm Khương Tố Ngôn bên cạnh thì lại càng không sợ. Khương Tố Ngôn mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, chỉ cần có Khương Tố Ngôn bên cạnh, dù là người hay quỷ cũng không làm gì được cô.
Khương Tố Ngôn bị Cố Ỷ quấn thành một chú gấu bông. Nàng là nữ quỷ, vốn không cảm nhận được cái lạnh, nhưng trong chiếc áo phao của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn lại cảm nhận được một chút ấm áp. Nhớ lại cảnh trên bàn ăn lúc nãy, khi Cố Ỷ không hề giấu giếm mà công khai mối quan hệ của hai người, một luồng hơi ấm cứ thế lan toả từ tận sâu trong lòng nàng.
Trời đông giá rét là thế, vậy mà họ vẫn sẵn sàng cùng nhau đi bộ từng bước về nhà. Con đường này rất dài, ánh đèn đường lại mờ nhạt, nhưng chỉ cần có nhau bên cạnh, không chỉ không thấy lạnh, không thấy sợ, mà trái lại, trong lòng còn ngập tràn sức mạnh.
Với Khương Tố Ngôn là như vậy. Với Cố Ỷ, cũng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro