Chương 173 + 174

Chương 173: Đón Tết

Gần đến Tết, Cố Ỷ đi siêu thị mua không ít đồ, rồi quay về trang trí nhà cửa, khiến không khí Tết ngập tràn trong căn nhà của mình. Ba mẹ Cố Ỷ sau khi tốt nghiệp mới định cư ở thành phố này, nơi đây không có người thân, đến các dịp lễ Tết cũng chẳng cần đi qua đi lại. Gần đây Cố Ỷ vừa tranh chấp với làng nhà họ Cố dưới quê của mình, tất nhiên là cũng không định quay về để chuốc lấy xui xẻo.

Cô mua rất nhiều đồ, chỉ chờ đến Tết là mang ra dùng.

Vào ngày 30 Tết, Cố Ỷ thắp hương cho Khương Tố Ngôn, bày đầy món ngon trước bàn thờ, rồi dán câu đối dưới sự chỉ huy của Khương Tố Ngôn.

Hàng xóm đối diện đã đưa con cái về quê từ vài hôm trước, cả tòa nhà vắng tanh, chẳng mấy ai còn ở lại. Khương Tố Ngôn cầm đĩa hạt dưa được cúng cho mình, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Hướng qua phải một chút, đúng rồi, thêm chút nữa... hơi quá rồi, lùi lại xíu. Đúng, chỗ đó đó."

Cố Ỷ dán xong câu đối trước cửa lớn, ôm ghế nhỏ vào trong nhà. Tết nhất không có dịch vụ giao hàng, may mà cô đã mua sẵn mấy món ăn sơ chế, chỉ cần làm thêm một chút là có thể ăn được. Nếu phải tự nấu từ đầu thì Cố Ỷ nghĩ chắc nổ cả bếp cũng chưa xong. Vất vả lắm mới làm xong hết đống món ăn sẵn, Cố Ỷ dọn lên bàn, bày sẵn bát đũa cho Khương Tố Ngôn, mời nàng cùng ăn cơm.

"Chắc chị cũng cả ngàn năm chưa đón Tết rồi nhỉ?"

Khương Tố Ngôn gật đầu, đúng thật là đã ngàn năm rồi nàng chưa được đón Tết, mà cái Tết cuối cùng lúc còn sống cũng chẳng dễ chịu gì. Cố Ỷ đã từng xem được ký ức về cái Tết cuối cùng ấy, lần này đón Tết cùng nàng, coi như thay đổi ký ức không vui kia.

Tay nghề nấu ăn của Cố Ỷ thì tệ khỏi nói, đến khi loay hoay xong mấy món ăn sẵn, chương trình Gala chào xuân cũng đã bắt đầu.

TV trong phòng khách bật lên, giai điệu và giọng nói quen thuộc vang lên từ màn hình, làm nhạc nền rất hợp. Hai người vừa ăn vừa liếc nhìn chương trình Tết. Ăn xong bữa cơm tất niên, vẫn còn thừa rất nhiều món, Cố Ỷ làm giống như ba mẹ cô từng làm: chuẩn bị một cái bát, múc một ít cơm, rồi gắp một ít mỗi món bỏ vào.

"Có cá, có thịt, có cả rau, vậy là năm nào cũng dư dả." Sau khi bày xong bát cơm đó, Cố Ỷ dọn sơ bàn ăn rồi kéo Khương Tố Ngôn ra ghế sofa tiếp tục xem Gala cuối năm.

Chương trình Tết mỗi năm một chán hơn, nhưng nhiều khi Gala cuối năm không chỉ là một chương trình, mà còn là một phần ký ức. Khương Tố Ngôn lần đầu xem Gala cuối năm, nàng chưa từng thấy loại hình này, còn cảm thấy rất thú vị. Hai người quấn lấy nhau xem TV, xem đến vui vẻ, bất giác đã đến phần hát bài "Khó quên đêm nay" – coi như là đã thức canh giao thừa cùng nhau.

*12h sẽ vang lên Khó quên đêm nay, giống ở VN 12h ngày giao thừa là TV phát bài Happy New Year vậy.

Đến giờ phút này, tin nhắn chúc Tết cũng bắt đầu dồn dập. Người chu đáo hơn thì gọi điện trực tiếp, Trần Tư Nam là người đầu tiên gọi đến, chưa kịp đến đoạn "Khó quên đêm nay," vừa qua 0 giờ đã không nhịn được mà gọi cho Cố Ỷ. Cậu ta nói mình không có nhiều bạn, Cố Ỷ là người duy nhất, mà đúng là thật. Trần Tư Nam nói rất nhiều, chủ đề chính vẫn là: cung hỉ phát tài, mau đưa lì xì đây!

"Xem nhóc kìa, chẳng có tiền đồ gì cả." Cố Ỷ hừ một tiếng đầy khinh bỉ, nhưng sau khi cúp máy vẫn gửi lì xì 200 tệ cho cậu. Hết cách rồi, Trần Tư Nam còn nhỏ, Cố Ỷ cũng không thể mặt dày đòi lì xì ngược lại.

Chưa bao lâu sau khi cúp máy Trần Tư Nam, điện thoại Tiểu Yêu lại gọi đến. Trương Gia Hào đúng là cáo già, không tự gọi mà sai Tiểu Yêu gọi thay, chắc chắn là sợ Cố Ỷ đòi lì xì. Nói chuyện xong với Tiểu Yêu, Cố Ỷ cũng gửi cho Tiểu Yêu 200 tệ.

Vừa quay đầu lại, Cố Ỷ thấy ánh mắt Khương Tố Ngôn long lanh có chút hâm mộ. Cô hừ hừ hừ cười một tiếng, trò mèo, biết ngay là chị cũng thèm lì xì mà!

Cố Ỷ nhanh như chớp rút từ túi ra một bao lì xì, đặt trước mặt Khương Tố Ngôn. Rất hào phóng, cô phất tay: "Cầm đi!" Đây là cái cô đã lén giấu từ lúc nấu mấy món ăn sẵn, chỉ chờ khoảnh khắc này để khiến nữ quỷ xúc động rơi nước mắt khóc ròng ròng.

Thế mà cảnh Khương Tố Ngôn mừng rỡ phát khóc như tưởng tượng lại không xảy ra. Nàng mở bao lì xì ra, đếm thử, thấy có 1000 tệ. Khương Tố Ngôn do dự một lúc, rồi đẩy bao lì xì trả lại.

Trên đầu Cố Ỷ như hiện lên ba dấu chấm hỏi: "Gì đấy? Chị không lấy à?"

Khương Tố Ngôn chỉ chỉ vào điện thoại của cô: "Nàng chuyển vào tài khoản cho ta đi, tiền mặt không có tác dụng gì."

Đáng ghét! Cô chuẩn bị bao lì xì ấy vì muốn có cảm giác nghi thức trọn vẹn mà! Nữ quỷ đáng ghét, tôi nhớ cái mặt của chị rồi!

Trong lòng Cố Ỷ tức đến nghiến răng, cô nhảy lên sofa, đưa tay ra cù Khương Tố Ngôn. Dù Khương Tố Ngôn không cảm giác được nhột nhưng vẫn rất phối hợp, cùng cô đùa giỡn một trận. Đến cuối cùng Cố Ỷ nghiêng người lại gần, đặt một nụ hôn lên môi Khương Tố Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng năm mới." Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ "đùng đùng đùng," trong phòng tivi vẫn đang phát bài "Khó quên đêm nay", một cảm giác dịu dàng mềm mại như nước từ từ lan tỏa trong lòng Khương Tố Ngôn.

Khương Tố Ngôn đưa tay ôm lấy cổ Cố Ỷ, chủ động hôn cô.

Sao nàng lại có thể thích một người đến mức này được chứ? Thích đến mức chỉ cần nhắc đến tên người ấy, tim nàng đã mềm nhũn thành một vũng nước. Trong suốt nghìn năm qua, Khương Tố Ngôn từng nghĩ mình cuối cùng sẽ chỉ trở thành một linh hồn chất đầy oán hận, sẽ gặp một người cũng bị thù hận chiếm lấy giống mình, cùng đối mặt nhau trong địa ngục tăm tối không ánh mặt trời, cứ thế trải qua hết ngày dài cho đến đêm thâu, trăm năm này đến trăm năm khác, chỉ vì oán hận mà sống. Nàng từng vô số lần oán trách ông trời, sao lại tàn nhẫn với mình đến thế. Nhưng đến giờ khắc này, trời xanh từng làm nàng hận đến muốn xé nát kia ra... nàng lại muốn cảm ơn.

Nếu như tất cả những đau khổ khi còn sống, cùng nỗi cô đơn suốt nghìn năm qua đều là để nàng được gặp Cố Ỷ, vậy thì cho dù có phải trải qua thêm mười lần nữa, nàng cũng cam lòng.

Tối hôm đó, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không làm gì cả, hai người chỉ đơn thuần nằm trên giường. Tiếng pháo đêm giao thừa không ngớt bên ngoài, Cố Ỷ vừa nghe tiếng nổ vang vừa trò chuyện với Khương Tố Ngôn. Ban đầu cô nói chuyện rất vẩn vơ, không đầu không cuối, nhưng đến cuối cùng lại hỏi: "Âm phủ và dương gian, còn có thể duy trì được bao lâu nữa?"

Khương Tố Ngôn biết rõ, trước khi rời khỏi thành phố Lễ Phong, lần đến gặp Trần Tư Nam ấy, câu "bất kể là âm phủ hay dương gian, đều sắp không chống đỡ nổi nữa" mà cậu nhóc ấy nói vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Cố Ỷ. Cố Ỷ được sinh ra sớm hơn Trần Tư Nam rất nhiều, mà thông thường, người mang mệnh "ngũ âm" khó mà sống đến trưởng thành, giữa chừng đã chết yểu rồi. Nhưng trước khi Cố Ỷ chết yểu, Trần Tư Nam đã kịp ra đời.

Cậu ta lớn được đến chừng này, chứng tỏ thế giới này vẫn còn gắng gượng được ngần ấy năm. Ai biết được khi nào thì nó sẽ sụp đổ hoàn toàn?

Cố Ỷ cũng biết, từ sau khi cô gặp Khương Tố Ngôn, dương gian cũng trở nên nhiều hồn lực hơn, quỷ quái hoạt động càng lúc càng mạnh.

Khương Tố Ngôn nghiêng người, nằm ngửa ra nhìn Cố Ỷ: "Nàng đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ... cùng chị xuống âm phủ sớm một chút cũng không tệ."

Thật ra cô từng có ý nghĩ ấy khi còn ở căn nhà giấy của Tống Diệp, nhưng lúc đó chỉ là manh nha thôi, còn chưa kịp hình thành rõ ràng thì đã bị cắt ngang. Nhưng bây giờ khi Khương Tố Ngôn hỏi, cô lại có thể mở miệng đáp như vậy. "Trên dương gian này, ngoài ba mẹ ra, em không còn gì quá vương vấn nữa. So với bạn bè, với em chị quan trọng hơn nhiều." Cố Ỷ chống tay ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn Khương Tố Ngôn: "Chỉ cần tìm được ba mẹ, xác nhận họ vẫn ổn, thì em có thể buông bỏ tất cả."

Lúc trước Khương Tố Ngôn suýt chút nữa đã kéo Cố Ỷ đi cùng mình, vì nàng cảm nhận được suy nghĩ muốn theo nàng xuống âm phủ của Cố Ỷ. Đến khi Cố Ỷ thật sự nói ra, toàn bộ hồn lực trong cơ thể Khương Tố Ngôn bắt đầu sôi trào dữ dội. Bộ hán phục đỏ thắm mà nàng mặc để hợp không khí Tết bỗng chốc biến thành bộ hỉ phục đỏ rực nhuốm máu. Nàng không thể kìm nén nổi luồng hồn lực đen kịt trong người, chúng gào thét đòi kéo Cố Ỷ đi theo. Hồn lực ngưng tụ thành thực thể, từng dải lụa đỏ như xúc tu bạch tuộc múa lượn sau lưng Khương Tố Ngôn.

Nàng phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể kìm nén bản thân, để không đưa Cố Ỷ rời đi ngay khoảnh khắc này.

Khương Tố Ngôn hé miệng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Còn bạn bè của nàng thì sao? Trần Tư Nam, Tiểu Yêu, Trương Gia Hào... rồi còn các thầy cô, bạn cùng phòng, bạn học trong trường, cả nhóm bạn cấp ba mới gặp lại gần đây nữa..."

Những người đó lẽ ra đều là những mối dây ràng buộc Cố Ỷ với trần gian, nhưng trong mắt Cố Ỷ, cho dù tất cả họ cộng lại... cũng không quan trọng bằng Khương Tố Ngôn.

"Họ rất quan trọng, nhưng không bằng chị."

Khương Tố Ngôn đưa tay lên, đặt ngón tay trước môi Cố Ỷ. Đôi mắt tối đen của nàng lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc: "Đừng cám dỗ ta nữa. Nàng không nên có những suy nghĩ như vậy. Trước đây nàng đã nghĩ rất đúng rồi, nàng phải sống thật tốt ở dương gian, chờ đến khi già chết tự nhiên, rồi mới xuống dưới với ta."

"Nàng yên tâm, dù dương gian và âm phủ đều không còn trụ được bao lâu nữa, nhưng đối với con người mà nói, dù chỉ là một cái chớp mắt của thiên địa cũng là một quãng thời gian rất dài."

"Nàng chỉ cần sống thật vui vẻ, kiên trì sống đến trăm tuổi, rồi sau đó lại cùng ta sống ở âm phủ là được."

Khương Tố Ngôn nói rất nghiêm túc. Cố Ỷ nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, không khỏi thở dài: "Chị không muốn đưa em xuống âm phủ thật sao? Rõ ràng trước đây, chị rất muốn đưa em thẳng xuống đó mà."

Khương Tố Ngôn lại gần hơn một chút, đưa tay ôm lấy cô. Cố Ỷ thật sự rất ấm áp, trên người còn có mùi hương dịu nhẹ đặc trưng của con gái, thứ hương thơm mà Khương Tố Ngôn không có. Trên người nàng không có mùi tử thi đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến chuyện có mùi thơm cơ thể. Khi ôm Cố Ỷ vào lòng, nàng có thể cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp của người đang sống.

Nếu ngược lại là ôm lấy mình thì chắc chắn sẽ không thoải mái như thế. Các khớp xương của nàng đã cứng lại, cử động cũng kỳ quái. Con người sau khi chết sẽ trở thành quỷ, ngay cả thân thể quỷ cũng mang theo cảm giác của xác chết. Làn da của nàng không còn căng đầy, nhìn kỹ còn thấy cả những vết hoại tử. Nhờ có hồn lực dồi dào, nàng mới có thể trông giống như người sống. Nhưng dù giống đến mấy, nàng cũng không dám tiếp xúc với người bên ngoài. Nhìn từ xa thì được, nhưng nếu chạm vào, chỉ một cái thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ, cảm thấy nàng không giống người bình thường.

Vậy mà Cố Ỷ lại hoàn toàn chẳng để tâm đến điều đó. Cô yêu Khương Tố Ngôn, không quan trọng đối phương là người hay là quỷ.

Một Cố Ỷ như thế, sao Khương Tố Ngôn nỡ để cô biến thành một xác chết lạnh ngắt cho được?

Khương Tố Ngôn nói: "Trước đây ta muốn đưa nàng đi, muốn được bên nàng gắn bó không rời trọn đời trọn kiếp. Nhưng bây giờ, ta càng muốn được nhìn thấy một Cố Ỷ sống động vui tươi hơn." Cố Ỷ lạnh băng thì làm sao bằng một Cố Ỷ đang sống? Nếu cô chết đi rồi biến thành quỷ, cơ thể sẽ lạnh lẽo, không còn chút nhiệt độ nào.

Tuy rằng bất kể Cố Ỷ biến thành gì thì nàng cũng sẽ yêu, nhưng nàng vẫn thích Cố Ỷ của hiện tại hơn.

Cố Ỷ mỉm cười, vòng tay ôm ngược lại Khương Tố Ngôn, cằm tựa lên vai nàng, nhẹ nhàng dụi vào giống như một chú chó con, dụi đi dụi lại mấy cái. Giọng cô rất khẽ, vậy mà Khương Tố Ngôn lại nghe được rõ ràng: "Sao chị lại tốt thế này..."

Khương Tố Ngôn sững người. Là Quỷ vương tồn tại suốt nghìn năm, nàng thật không ngờ sẽ có một ngày lại được nghe lời khen ấy từ miệng một người sống.

Bất chợt, Khương Tố Ngôn bật cười.

Lời tác giả:

Cố Ỷ đã bằng lòng rồi, còn Khương Khương thì không nỡ.

—--------***-----------

Chương 174: Cố nhân

Sau kỳ nghỉ Tết, Cố Ỷ chỉ ở nhà thêm vài ngày rồi chuẩn bị quay về thành phố Lễ Phong. Trước khi đi, cô tranh thủ mang thêm ít quần áo theo. Mùa đông cô chẳng có mấy bộ ở Lễ Phong, nhân dịp này về nhà, cô gói ghém mang nhiều một chút, vì sau này số lần trở về sẽ ngày càng ít đi.

Trong lúc Cố Ỷ đang thu dọn đồ đạc, Khương Tố Ngôn thì cuộn mình trong phòng đọc sách ở nhà cô, lật tìm mấy thứ để xem. Nàng vô tình tìm thấy ảnh tốt nghiệp rồi mang đến cho Cố Ỷ xem. Vừa nhìn thấy, Cố Ỷ liền bật cười: "Đây là ảnh tốt nghiệp của ba mẹ em đấy." Ngoài ảnh đại học, còn có cả ảnh tốt nghiệp cấp hai và cấp ba của ba mẹ cô. Mẹ và ba là bạn cùng lớp đại học, nhưng cấp hai, cấp ba thì học khác trường.

Cố Ỷ có vài nét giống mẹ, nhưng khác hẳn với ba, chẳng thừa hưởng được tí ngoại hình nào từ nhà họ Cố.

Cô chỉ vào mẹ rồi nói: "Chị nhìn xem, mẹ em hồi trẻ cũng là người đẹp đấy." Sau đó cô lấy ảnh tốt nghiệp cấp ba của ba ra, chỉ vào Cố Thanh trong ảnh rồi cười: "Ba em hồi nhỏ trông nghiêm túc lắm, mà nhìn lại thấy cũng buồn cười phết." Hai người cứ nhìn ảnh ba mẹ mà cười mãi, chẳng hề để ý đến những người khác trong ảnh. Duy chỉ có bức ảnh tốt nghiệp đại học, Cố Ỷ phải tìm thật lâu mới thấy được Tống Diệp, rồi mang ra cho Khương Tố Ngôn xem: "Chú Tống hồi mới tốt nghiệp thật giống mấy tên trạch nam u ám."

*Trạch nam/trạch nữ: Thích ru rú ở nhà, tách biệt với xã hội.

Xem ảnh xong, Cố Ỷ kiểm tra lại cửa sổ trong nhà lần cuối, chắc chắn đã đóng hết rồi mới kéo vali, dẫn Khương Tố Ngôn rời đi.

Ra cửa đúng lúc nhà hàng xóm đối diện cũng vừa về sau Tết. Nhà hàng xóm này biết chuyện xảy ra trong nhà Cố Ỷ nên cũng trò chuyện vài câu, sau khi nghe cô nói là phải vội ra ga đón tàu thì mới vẫy tay chào tạm biệt.

Lần về nhà này, Cố Ỷ cảm thấy khá ổn, ngoài việc phải chạy đến ngân hàng một chuyến để gửi lại 1000 đồng tiền mặt mà mình đã khổ sở rút ra, thì không có chuyện gì phiền lòng cả.

Về đến tiệm vàng mã ở thành phố Lễ Phong, dì hàng xóm bên cạnh cũng đã quay lại, còn tiện tay đưa luôn cho Cố Ỷ ba tháng tiền thuê nhà. Dì ấy thật sự không thiếu tiền, chưa bao giờ nợ tiền nhà, thậm chí còn thường trả liền ba tháng một lần.

Dì hàng xóm rất nhiệt tình, thấy Cố Ỷ về liền cắt một đoạn lạp xưởng mang từ quê lên cho cô. Cố Ỷ vốn định từ chối, nhưng dì quá nhiệt tình, cứ nhét vào tay cô. Không còn cách nào, cô đành cười cười nhận lấy.

Mang lạp xưởng về nhà xong, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi nhìn nhau. Khương Tố Ngôn hỏi: "Nàng có định sắm thêm mấy món đồ gia dụng không?" Tiệm vàng mã này tất nhiên không thể so với nhà Cố Ỷ được, chẳng có mấy bao nhiêu món đồ điện tử ngoài đèn và điều hòa máy lạnh. Cái TV mới đặt còn chưa giao tới, vài hôm nữa mới có người tới lắp.

Cố Ỷ thì chẳng có ý định sắm thêm gì. Đồ điện tử giờ mắc quá, mà chỉ vì muốn hâm nóng miếng lạp xưởng mà đi mua lò vi sóng hay nồi hấp thì đúng là không đáng.

Cô quyết định xài ké của trường, tầng trệt khu ký túc xá có lò vi sóng, chỉ cần mang bát xuống, cắt lạp xưởng ra rồi bỏ vào quay là ăn được.

Nghe xong kế hoạch của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn không nhịn được giơ ngón cái: luận về keo kiệt, thì đúng là không ai bằng Cố Ỷ.

Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa khai giảng, lò vi sóng chưa thể dùng được, nên chỉ có thể đem lạp xưởng treo ở tầng trệt cho khô. Vì trong nhà Cố Ỷ đến cái tủ lạnh cũng không có.

Sau khi về lại Lễ Phong, Cố Ỷ đến nhà Trần Tư Nam và Trương Gia Hào chúc Tết. Trương Gia Hào vẫn không thoát khỏi việc phải lì xì cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Anh nhìn hai người mà bất lực: "Lì xì cho cô thì thôi đi, chứ Khương tiểu thư còn lớn tuổi hơn cả tôi, vậy mà tôi còn phải lì xì cho cô ấy nữa..."

"Anh nói bậy gì thế, phụ nữ đến chết vẫn là em bé đấy nhé." Cố Ỷ nhận lì xì xong tâm trạng rất tốt, đùa vài câu với Trương Gia Hào rồi kéo Khương Tố Ngôn đi tiếp.

Anh ta lì xì không nhiều, một người một quỷ mỗi người 200 tệ. Cầm số tiền này, trưa hôm đó Cố Ỷ liền dẫn Khương Tố Ngôn đi ăn một bữa lẩu thật ngon.

Ăn uống no nê quay trở về, Cố Ỷ thấy trước cửa tiệm vàng mã có một người đàn ông đang đứng. Cô hơi sững lại, rồi bước đến hỏi: "Muốn mua gì sao?" Người đàn ông toàn thân được quấn kín mít, có vẻ rất sợ lạnh.

Khi nhìn thấy Cố Ỷ, người đàn ông cũng hơi ngẩn ra. Ông ta nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai khác mới mở miệng hỏi: "Cố Thanh có ở đây không?"

Từ lúc mở tiệm đến giờ, đây là lần đầu tiên có người đến tìm ba của cô. Cố Ỷ móc chìa khóa ra mở cửa bên hông tiệm, đợi Khương Tố Ngôn vào trước, rồi mới mời người đàn ông kia vào: "Chú vào đi, ngoài trời lạnh lắm."

Người đàn ông hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong. Sau khi vào nhà, ông ta có vẻ hơi lúng túng. Cố Ỷ bật đèn, đóng cửa lại để chắn gió lạnh bên ngoài, sau đó lấy ghế mời ông ta ngồi xuống đối diện quầy.

Cô rót nước nóng vào một chiếc cốc dùng một lần rồi đặt trước mặt người đàn ông.

Ông ta đưa tay cầm lấy chiếc cốc, không uống, chỉ áp vào lòng bàn tay để sưởi ấm. Đợi một lúc, khi đã ấm lên, người đàn ông mới nhìn Cố Ỷ: "Tôi tìm Cố Thanh."

Cố Ỷ ngồi xuống đối diện ông ta, vừa lúc ông ta đang ủ tay, cô cũng tranh thủ quan sát đối phương. Người này trạc tuổi ba mẹ cô, nhưng tóc hai bên thái dương đã bạc trắng. Phần tóc dưới chiếc mũ thì không nhìn rõ, nhưng bản năng Cố Ỷ cảm thấy chắc là bạc cả đầu rồi. Dáng người cao gầy, mảnh khảnh, áo khoác rộng phùng phình, lúc ở ngoài gió táp nhìn cứ như sắp bị thổi bay.

Nghe ông ta hỏi như thế, Cố Ỷ đáp: "Tìm tôi cũng như nhau thôi, giờ tiệm vàng mã này do tôi phụ trách. Có chuyện gì chú cứ nói."

Người đàn ông có hơi do dự, nhưng vẫn khăng khăng muốn gặp Cố Thanh.

Cố Ỷ chớp mắt, biết nếu không nói thật thì người trước mặt chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời, thế là cô bảo: "Cố Thanh là ba tôi, dạo gần đây ba mẹ tôi mất tích rồi, đến giờ vẫn chưa có tung tích gì. Dù chú muốn gặp ông ấy cũng không gặp được đâu. Nếu là chuyện liên quan đến ma quỷ thì tìm tôi cũng được, tôi giờ cũng rất mạnh."

Nghe đến đoạn Cố Thanh mất tích, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau đó ông ta khẽ nói một câu "xin lỗi", rồi thở dài: "Cô là Cố Ỷ phải không? Trước đây ba cô có nhắc đến, nói sớm muộn gì cô cũng sẽ thay ông ấy tiếp quản tiệm này, tôi không ngờ là lại sớm đến vậy." Ông ta tự giới thiệu mình tên là Vương Ngọc Minh, hiện đang là viện trưởng của một bệnh viện tâm thần.

Vương Ngọc Minh là bạn cũ của ba cô, một khách quen của Cố Thanh. Vì trong bệnh viện của ông có nhiều người thực ra không phải bị bệnh tâm thần, mà là bị quỷ nhập. Nhiều năm trước, nhờ một lần tình cờ mà ông quen biết với Cố Thanh. Sau đó Cố Thanh thường xuyên giúp ông, cứu những người được đưa vào viện vì bị ma quỷ quấy phá.

Lần này ông tìm đến cũng là vì đã rất lâu rồi không thấy Cố Thanh đến viện. Những người bị quỷ nhập, ông vẫn có thể dựa vào bùa chú mà Cố Thanh để lại để giúp họ giữ được tỉnh táo, nhưng theo thời gian, ông càng lúc càng khó chống đỡ. Gọi điện thì không liên lạc được, đành mạo muội đến tận nơi tìm.

Nghe Vương Ngọc Minh kể xong, Cố Ỷ cũng nắm được đại khái tình hình. Cô hỏi địa chỉ bệnh viện tâm thần của ông, rồi hứa sáng mai sẽ cùng ông đến đó xem thử. Vương Ngọc Minh vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn rồi mới rời đi. Đợi ông đi khuất, Cố Ỷ mới đóng cửa bên hông tiệm vàng mã rồi lên gác.

Sau khi ăn lẩu với Khương Tố Ngôn, người đầy mùi thức ăn, Cố Ỷ liền vào nhà vệ sinh rửa mặt tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay lại phòng ngủ. Khương Tố Ngôn càng lúc càng giống một cô vợ nhỏ, biết Cố Ỷ sợ lạnh nên đã bật sẵn điều hòa trong phòng, chỉnh nhiệt độ vừa đủ ấm. Cố Ỷ tắm xong, mặc đồ ngủ rồi ngồi ngay vào bàn, cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Vừa sấy tóc, cô vừa kể cho Khương Tố Ngôn nghe chuyện vừa rồi.

Thực ra Khương Tố Ngôn đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi, những lời Vương Ngọc Minh vừa nói nàng nghe hết không sót chữ nào, nhưng nàng vẫn thích nghe Cố Ỷ kể lại cho mình. Khi Cố Ỷ nói, nàng lắng nghe cực kỳ chăm chú, đến mức không xem tiếp bộ phim truyền hình đang mở.

Chờ Cố Ỷ kể xong, Khương Tố Ngôn mới nói: "Trên người ông ta đúng là có rất nhiều mùi của ma quỷ, mùi hỗn loạn vô cùng, có cả yếu cả mạnh, đến giờ vẫn chưa bị nuốt mất, xem ra ba nàng đã để lại cho ông ta không ít đồ."

Cố Ỷ sấy tóc xong liền cất máy sấy đi, rồi lấy ra chiếc vali kéo, nhét vào hai ba bộ đồ để thay. Cô nghĩ lần này cũng không ở lâu, mang chừng đó là đủ dùng. Nếu không phải vì quần áo mùa đông quá dày, cô chỉ cần một cái balo là đã đủ.

"Vậy thì chúng ta đi rồi về liền." Thu dọn xong vali, Cố Ỷ leo lên giường ôm lấy Khương Tố Ngôn rồi ngủ một giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Ỷ rửa mặt xong liền kéo vali xuống lầu, đã thấy Vương Ngọc Minh đứng chờ trước tiệm vàng mã từ lâu. Ngoài cửa còn đậu một chiếc xe con, thấy Cố Ỷ dắt theo Khương Tố Ngôn xuống, ánh mắt của Vương Ngọc Minh nhìn Khương Tố Ngôn mang theo chút do dự. Cố Ỷ liền giải thích: "Đây là bà chủ Lão Khương, đừng nhìn bề ngoài trẻ trung thế kia mà nhầm, chị ấy lợi hại hơn tôi nhiều, là cộng sự của tôi đó."

Nghe vậy, Vương Ngọc Minh mới yên tâm. Ông rất nhiệt tình, chạy tới chạy lui giúp Cố Ỷ cất hành lý vào cốp xe, còn mở cửa sau mời hai người họ ngồi lên. Đợi họ ổn định chỗ ngồi, ông mới lên ghế lái, khởi động xe.

"Bà chủ Tiểu Cố, bà chủ Lão Khương, hai người cứ nghỉ ngơi đi, tôi phải lái xe hơn bốn tiếng, tới nơi tôi sẽ gọi hai người dậy." Hơn bốn tiếng đồng hồ là đã ra khỏi tỉnh rồi, mà đi xe lâu đúng là rất mệt. Cố Ỷ vốn định chợp mắt, nhưng khi Khương Tố Ngôn nghe thấy bốn chữ "bà chủ Lão Khương" thì tỏ vẻ không hài lòng, còn vươn tay nhéo eo Cố Ỷ một cái.

Cái nhéo đó khiến cơn buồn ngủ của Cố Ỷ bay sạch, cô nhăn nhó rên rỉ mãi, đến nỗi Vương Ngọc Minh đang lái xe cũng cảm thấy lạ, nhìn qua kính chiếu hậu hỏi: "Bà chủ Tiểu Cố sao vậy?"

"Không sao, bị côn trùng cắn thôi." Vừa nói, cô vừa đưa tay ra kéo lấy bàn tay nghịch ngợm của Khương Tố Ngôn, không để nàng tiếp tục giở trò. Xe nhanh chóng lên đoạn đường trên cao, chẳng mấy chốc đã đến cửa vào cao tốc của thành phố Lễ Phong. Vương Ngọc Minh rõ ràng là người thường xuyên chạy đường dài, xe có gắn ETC nên đi vào làn đường chuyên dụng rồi nhanh chóng nhập làn cao tốc.

Lên đến cao tốc, ông đạp ga một cái là xe lao vút lên hơn trăm cây số một giờ. Cố Ỷ dậy sớm nên nhanh chóng thiếp đi, Khương Tố Ngôn không còn làm loạn nữa, để cô dựa vào mình ngủ một cách mơ màng. Vương Ngọc Minh vừa lái xe vừa hỏi: "Bà chủ Lão Khương không ngủ một chút sao?"

Khương Tố Ngôn không trả lời ngay. Cô quan sát ông ta một lúc rồi mới nói: "Ta không buồn ngủ."

Vương Ngọc Minh bị cụt hứng, cũng không cố bắt chuyện nữa. Ông bấm nút mở radio trên xe, nghe đài phát thanh để xua tan cơn buồn ngủ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro