Chương 181 + 182

Chương 181: Hồn lực của Cố Ỷ

Sau khi hồn lực của Vương Ngọc Minh bị đánh tan, cả người ông ta cũng mất hết sinh cơ rồi ngã vật xuống đất, nhìn qua là biết đã chết. Vì hồn lực tan rã, đến cả cơ hội trở thành quỷ cũng không có.

Tay Cố Ỷ run rẩy, lùi lại mấy bước, con dao giấy trong tay cũng không cầm nổi, mềm nhũn rơi xuống đất. Khương Tố Ngôn vội ôm lấy Cố Ỷ, không để cô ngã xuống, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó lại bị cô đẩy ra.

Cố Ỷ mở cửa phòng bệnh bên cạnh, lao vào nhà vệ sinh trong đó, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Cố Ỷ không thể để Khương Tố Ngôn phạm sát nghiệp nên chỉ có thể tự mình ra tay. Thế nhưng cảm giác giết người thật sự rất tồi tệ, cho dù người đó là kẻ xấu thì cũng vậy. Trước kia đã có rất nhiều người vì những lời cô nói với Khương Tố Ngôn mà gián tiếp mất mạng, nhưng tất cả những điều đó đều không bằng cảm giác khi tự tay ra tay lần này.

Lần trước Cố Ỷ nôn dữ dội như vậy là khi lần đầu tiên làm cho tổng bộ thành phố Lễ Phong của Ủy ban sáng tạo quái đàm rối loạn hết cả lên. Khi đó, cô nhìn thấy lão Hoàng nằm trong vũng máu, cũng buồn nôn đến mức dạ dày như lộn ngược.

Cố Ỷ ôm bồn cầu, đến nước chua cũng muốn nôn ra. Trong lúc cô đang nôn đến thảm hại, Khương Tố Ngôn từ quầy y tá tìm một chai nước khoáng mang đến, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Cố Ỷ nôn một lúc lâu mới nhận lấy chai nước, uống một ngụm to, sau đó lại nhổ vào bồn cầu. Cô làm sạch hết mùi vị trong khoang miệng, nhưng cảm giác cồn cào trong dạ dày vẫn còn nguyên.

Tự tay tước đoạt mạng sống của người khác, chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Cố Ỷ.

Cả người cô đều run rẩy, dù đã được Khương Tố Ngôn ôm trong lòng, vẫn không thể ngừng run. Khương Tố Ngôn vừa ôm cô thật chặt, vừa nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô. Nàng nghe thấy tiếng Cố Ỷ run rẩy bật ra từng chữ: "Em... em vẫn là... giết..." Nhưng cuối cùng cũng không dám nói tiếp, bởi vì cảm giác phạm sát nghiệp thật sự rất tồi tệ.

"Không sao, không sao mà... Là nàng buộc phải làm vậy. Nếu nàng không làm, chẳng ai biết được sau này hắn còn sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hắn vốn dĩ là kẻ đáng chết."

Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn nói đúng sự thật, nhưng dù vậy, trong lòng vẫn không dễ chịu nổi.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc để chìm đắm trong cảm giác đau khổ, Cố Ỷ lại tu ừng ực mấy ngụm nước, rồi mới gượng dậy khỏi mặt đất.

"Em... em phải thanh trừ hồn lực trên người bọn họ trước đã." Có Khương Tố Ngôn đỡ dậy, Cố Ỷ cố gắng đứng lên. Cô định bước ra ngoài, nhưng lại bị Khương Tố Ngôn giữ chặt. Cố Ỷ quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy Khương Tố Ngôn đang dùng ánh mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm: "Nàng không được đi... hồn lực của nàng không còn đủ nữa."

Nếu Cố Ỷ thật sự thanh trừ sạch sẽ hồn lực của nhiều người như vậy, hồn lực của cô sẽ không thể chống đỡ nổi. Đúng như lời Vương Ngọc Minh đã nói, phong ấn trong người cô đã bắt đầu lỏng lẻo. Một khi cô sử dụng hồn lực, phong ấn trong cơ thể sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, không thể áp chế thêm nữa. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng không biết.

Những chuyện rắc rối như thế này, từ trước đến nay vốn là sở trường của các đạo sĩ. Còn Khương Tố Ngôn, nàng luôn chỉ biết sử dụng hồn lực theo cách trực tiếp, đối với những thứ rườm rà vòng vo thế này thì hoàn toàn không thạo.

"Chúng ta nghĩ thêm cách khác đi..."

"Vợ à, không kịp nữa rồi, hơn nữa, chỉ còn mình em thôi."

Vương Ngọc Minh cố ý chọn một nơi mà lái xe cũng phải mất mấy tiếng, bệnh viện tâm thần số ba lại còn nằm lưng chừng núi, chỉ riêng vị trí địa lý thôi đã khiến người khác muốn đến cứu viện cũng phải tốn không ít thời gian; Trần Tư Nam chắc chắn là không thể tới kịp, Tiểu Yêu thì còn quá nhỏ, lão đạo cũng chẳng có tác dụng gì; dù có cử người từ nơi khác đến, chưa nói đến thời gian di chuyển, chỉ cần nhìn tình hình của Cục điều tra dị sự Hải Thị là biết, cũng chỉ toàn một đám vô dụng chẳng trông mong được gì.

Đám người bị nhập kia, ánh mắt ai nấy đều đờ đẫn, nhìn thôi cũng biết đã đến giới hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cố Ỷ không thể để tình hình tiếp tục xấu đi, cô chỉ còn cách tự mình ra tay.

Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, khẽ mỉm cười: "Vợ à, tin em đi, không sao đâu."

Sắc mặt Khương Tố Ngôn tái mét trông rất khó coi, Cố Ỷ cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Khoảnh khắc ấy, Khương Tố Ngôn chỉ có thể lựa chọn buông tay Cố Ỷ. Cố Ỷ... đã trưởng thành rất nhiều, nhưng Khương Tố Ngôn thà rằng Cố Ỷ đừng trưởng thành, mãi mãi chỉ là một cô bé chỉ biết làm nũng thôi cũng được.

Cố Ỷ hít sâu một hơi, lấy hết những người giấy trong ba lô ra rải lên sàn. Dưới sự điều khiển của hồn lực, những người giấy nhảy tưng tưng, bám lên người những kẻ bị nhập, sau đó bốc cháy.

Chẳng mấy chốc, những con nhện đã bị xua đuổi khỏi thân thể đám người kia, rồi tan biến trong tiếng gào thét giữa hồn lực của Cố Ỷ. Thật ra bước cuối này có thể để Khương Tố Ngôn làm, như vậy có thể tiết kiệm một chút hồn lực cho Cố Ỷ, nhưng hồn lực tiêu hao chẳng đáng là bao so với việc trừ tà, đã ra tay rồi thì Cố Ỷ không định nhờ đến sức của Khương Tố Ngôn nữa.

Những người ở tầng ba dưới nỗ lực của Cố Ỷ đều đã hồi phục khỏi trạng thái bị nhập, họ nằm la liệt trên sàn, sắc mặt tê dại cũng dịu lại rõ rệt. Cố Ỷ cảm thấy toàn thân kiệt sức, đến mức phải vịn tường mới đứng vững được. Nhân lúc vẫn còn cử động được, cô gọi điện cho Trương Gia Hào, báo sơ qua tình hình. Trương Gia Hào nghe xong liền hít mạnh một hơi lạnh, câu đầu tiên là: "Đừng làm chuyện dại dột đấy."

"Tôi biết mình đang làm gì."

Nói xong, Cố Ỷ được Khương Tố Ngôn đỡ, đi thẳng đến tầng hai. Cô làm y như cũ, rất nhanh, đám người ở tầng hai cũng được loại bỏ hồn lực bám trên người. Cố Ỷ cảm nhận rõ rệt hồn lực của cô sắp cạn rồi, ngay khoảnh khắc đó, cô mơ hồ cảm nhận được phong ấn trong cơ thể mình.

Đó là một phong ấn bám lên linh hồn, trói chặt hồn lực của cô trong đó. Bởi vì lượng hồn lực quá lớn nên buộc phải phong ấn lại, nếu không thì chính hồn lực sẽ làm cô nổ tung. Con người có giới hạn về lượng hồn lực có thể chứa, ví dụ như boss khu vực Trần Tư Nam, cậu ta mạnh ở khu vực đó là vì có thể điều động hồn lực mà các sư tổ để lại trong khu vực, chứ không phải nhồi hết vào thân thể Trần Tư Nam, nếu thế thì không có chuyện cậu chỉ cần rời khỏi khu vực đó là không có hồn lực. Có người sinh ra đã có nhiều hồn lực hơn, khả năng dung chứa cũng cao hơn, như Tiểu Yêu, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.

Nhưng dù có dung chứa được nhiều đến đâu thì cũng có giới hạn, linh hồn con người bị hình dạng cơ thể ràng buộc, lượng hồn lực có thể dung nạp cũng chỉ đến đó; nếu vượt quá sẽ bị bức đến phát nổ. Hồn lực của Khương Tố Ngôn nhiều đến đáng sợ, bởi vì nàng vốn là thân quỷ, đã thoát khỏi sự ràng buộc của cơ thể từ lâu.

Nếu vẫn muốn làm người, thì chắc chắn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thân xác

Cố Ỷ là người mang mệnh Ngũ Âm, trời sinh đã có dị bẩm, nhưng cũng chính vì thế, lượng hồn lực trong cơ thể cô quá lớn, hoàn toàn vượt quá khả năng gánh vác của một cơ thể con người. Cũng vì lý do này mà rất nhiều người mang mệnh Ngũ Âm được ghi lại trong sách sử đều chết trước khi trưởng thành. Cha mẹ của Cố Ỷ đã phong ấn hồn lực cho cô từ sớm, dùng phong ấn ép lượng hồn lực ấy thành hình thể con người.

Giờ phút này, chỉ một chút hồn lực rò rỉ ra ngoài cũng đủ để Cố Ỷ lờ mờ nhận ra, lượng hồn lực cô sở hữu nhiều đến mức nào.

Đây... hoàn toàn không phải lượng hồn lực mà con người có thể chịu nổi.

Cố Ỷ khẽ thở dài, tay cô đặt lên ngực, cố gắng đè nén dòng hồn lực đang cuộn trào trong cơ thể. Có Khương Tố Ngôn dìu, cô chậm rãi đi về phía tầng một. Cố Ỷ nhìn những người trước mắt đang bị nhập hồn, hít sâu một hơi, rồi lại tiếp tục thi triển hồn lực. Hồn lực mà Tống Diệp để lại chỉ còn một ít cuối cùng, sắp dùng hết. Khi hồn lực cạn kiệt, Khương Tố Ngôn lập tức nắm lấy tay cô: "Đừng tiếp tục nữa, đã đến giới hạn rồi."

Nhưng Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn những người đang chịu khổ sở phía trước, chỉ khẽ lắc đầu, cô vẫn quyết tâm cứu tất cả họ ra khỏi tình trạng bị nhập. Đến khi một nửa số người ở tầng một đã được giải cứu, lượng hồn lực còn sót lại hoàn toàn cạn kiệt, những gì tiếp theo cô sử dụng, chính là hồn lực của bản thân.

Hồn lực từ các kẽ nứt trong phong ấn phun trào ra ngoài, xé nát phong ấn đang gò ép, hồn lực bị kìm nén bấy lâu lập tức chen chúc nhau tuôn ra từ cơ thể Cố Ỷ. Dù là Khương Tố Ngôn cũng không khỏi nhíu mày khi chứng kiến lượng hồn lực ấy. Nếu tiếp tục như vậy, Cố Ỷ sẽ không chịu nổi và nhanh chóng chết đi.

Giữa lúc hồn lực bùng phát, Cố Ỷ vẫn cố gắng đẩy lùi hết đám nhện hồn lực bám trên người bị nhập. Nhưng sau đó, hồn lực trong cô không hề chịu yên phận thu lại, mà còn giương nanh múa vuốt muốn xé toạc cơ thể cô ra. Cả người Cố Ỷ đau đớn như bị xé nát, cô quỳ gục xuống đất, gắng sức thu hẹp lại hồn lực, muốn ép nó trở về hình dáng ban đầu.

Nhưng dòng lũ khi đã phá đê, làm gì dễ bị chặn lại như thế?

Khương Tố Ngôn khẽ thở dài: "Nàng lúc nào cũng cứng đầu như vậy."

Nàng đỡ lấy cánh tay Cố Ỷ, giúp cô ngồi thẳng dậy, rồi giữa lúc Cố Ỷ đang rên rỉ vì đau, Khương Tố Ngôn nghiêng người hôn cô.

Trong nụ hôn của hai người, hồn lực của Cố Ỷ bắt đầu từ nơi tiếp xúc giữa hai cơ thể mà chảy vào thân thể Khương Tố Ngôn. Việc tồn tại ở dương gian khiến nàng phải tiêu hao lượng hồn lực cực lớn, bình thường đều phải dựa vào "ăn quỷ" để bổ sung. Giờ đây có một nguồn hồn lực tự tìm đến, chẳng khác nào hạn hán đã lâu gặp cơn mưa rào, Khương Tố Ngôn theo bản năng càng thêm siết chặt nụ hôn ấy.

Xuyên suốt nụ hôn giữa người và quỷ, nỗi đau trên người Cố Ỷ cũng dần dịu bớt. Khi hồn lực trong người cô tìm được nơi chốn để đi, nó liền ùn ùn tuôn về phía Khương Tố Ngôn.

Chỉ là, lượng hồn lực của Cố Ỷ quá lớn, cho dù Khương Tố Ngôn giống như kênh xả lũ thì cũng không thể xả hết trong thời gian ngắn. Nhưng tin tốt là, Khương Tố Ngôn đã phần nào ổn định được trạng thái của Cố Ỷ, giúp cô tạm thời vượt qua được nguy hiểm.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, ngực Cố Ỷ phập phồng dữ dội, thở gấp không thôi.

"Đỡ hơn chưa?"

Cố Ỷ bây giờ đã khá hơn nhiều, nhưng Khương Tố Ngôn thì lại không ổn. Sắc mặt nàng tái nhợt đáng sợ, váy đỏ trải dài dưới đất, dải lụa đỏ như phủ kín cả tầng một. Những người vô tình chạm vào dải lụa ấy, sắc mặt đều lộ rõ vẻ đau đớn. Nàng trông đáng sợ hơn trước rất nhiều. Cố Ỷ cũng biết rõ, hiện tại cô chỉ mới được giải nguy tạm thời, phong ấn một khi đã mở thì không thể khép lại.

Từ nay về sau theo thời gian trôi qua, hồn lực trong cô sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Bây giờ Khương Tố Ngôn vẫn còn chịu đựng được, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cả nàng cũng không thể gánh nổi.

Cố Ỷ khẽ gật đầu, nhưng có hơi ngại ngùng: "Lại một lần nữa... em được chị cứu rồi."

Khương Tố Ngôn ôm chặt Cố Ỷ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đã từng làm rất nhiều lần trước đây. Giọng nàng rất nhẹ, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài kinh khủng đáng sợ của mình, trong giọng nói chỉ có dịu dàng: "Ta rất tình nguyện được nàng dựa vào."

Lời tác giả:

Có vợ đúng là tuyệt thật đấy.

—----------***--------------

Chương 182: Đừng suy nghĩ linh tinh

Khương Tố Ngôn chui vào trong cái bóng của Cố Ỷ, nàng cần thời gian để tiêu hóa phần hồn lực nhận được từ Cố Ỷ. Hơn nữa, hiện giờ nàng không cách nào thu lại chiếc váy đỏ của mình, nếu người khác chạm vào sẽ bị khơi dậy mặt tối trong tâm hồn, gây ảnh hưởng không tốt đến thân thể. Vì vậy, Khương Tố Ngôn chỉ có thể chui vào và không ra ngoài nữa.

Cố Ỷ nhìn đám người ngã la liệt khắp nơi, nhất thời không biết phải làm gì. Còn lâu lắm mới đến lúc Trương Gia Hào tới, mà bây giờ đang giữa mùa đông, có người còn nằm cả trên bãi cỏ, nếu bị chết cóng thì biết làm sao? Cố Ỷ chỉ có thể thở dài, cam chịu vất vả đi chuyển những người đang nằm ngoài bãi cỏ vào trong.

May mà hiện tại cô có rất nhiều hồn lực, đến mức không cần tự mình động tay, chỉ dựa vào hồn lực thôi cũng có thể nhấc người lên.

Cố Ỷ đi một vòng quanh Bệnh viện Tâm thần số 3, trước tiên đưa những người già yếu, bệnh tật lên giường nằm, những người trẻ và khỏe thì cô không quản nữa. Sau khi sắp xếp xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tự tìm một chiếc ghế trong đại sảnh tầng một, vừa lướt điện thoại vừa chờ Trương Gia Hào đến.

Trước khi Trương Gia Hào đến, đã có cảnh sát địa phương tới trước. Họ không quá thân thiết với Cố Ỷ, chỉ chào hỏi sơ qua rồi lập tức bắt tay vào việc đưa những người nằm dưới đất đi.

Khi Trương Gia Hào mặc đầy đủ trang bị bước vào, Cố Ỷ còn chào anh một tiếng. Sau khi để cấp dưới phối hợp với cảnh sát địa phương tiếp quản hiện trường, Trương Gia Hào mới tiến lại gần Cố Ỷ. Cố Ỷ theo bản năng tìm kiếm Tiểu Yêu, nhưng lần này Trương Gia Hào không dẫn cô bé theo. Anh giải thích rằng hôm nay Tiểu Yêu đi chơi với bạn cùng lớp nên không gọi cô bé tới.

Cố Ỷ cười nhẹ: "Cũng không sao, mọi việc cơ bản đã xử lý xong rồi."

Những việc còn lại, cho dù Tiểu Yêu có ở đây thì cũng không giúp được gì. Cố Ỷ dẫn Trương Gia Hào đi vào hang động phía sau. Đèn pin của Trương Gia Hào sáng hơn nhiều so với đèn pin trên điện thoại của Cố Ỷ, chỉ mất vài phút đã chiếu sáng cả hang. Tuy ngoài trời đã bắt đầu tối, nhưng nhờ có đèn pin của anh, nơi đây còn sáng hơn lúc Cố Ỷ đến vào buổi sáng.

Cố Ỷ đi đầu tiến vào trong hang, Trương Gia Hào và các cảnh sát khác theo sát phía sau.

Khi vào đến trong, Cố Ỷ dẫn Trương Gia Hào tới trước khe nứt: "Cảnh sát Trương, trong mắt anh thì khe nứt này trông như thế nào?"

Trương Gia Hào nghiêm túc quan sát một lượt, rồi trả lời một cách trung thực: "Chỉ giống một khe nứt bình thường trên đá mà thôi."

Cố Ỷ thở dài: "Nhưng trong mắt tôi, nó lại là một cái hố đen không ngừng rò rỉ hồn lực."

Trương Gia Hào nghe xong lời của Cố Ỷ, liền lấy máy ảnh ra chụp lại khe nứt, định mang về cho Tiểu Yêu và lão đạo sĩ xem thử.

Anh còn nhìn kỹ các cột đá xung quanh và cẩn thận hỏi rõ công dụng của chúng, sau khi xác định là có tác dụng thực sự, anh liền dặn dò các cảnh sát khác không được chạm vào làm đổ cột.

"Cái khe nứt này không thể phong ấn lại sao?"

Cố Ỷ lắc đầu. Dù sao thì bản thân cô cũng không có cách phong ấn nó, chỉ có thể về hỏi lại lão đạo sĩ và Trần Tư Nam xem sao.

Trong lúc Trương Gia Hào đang làm việc, Cố Ỷ nhìn bóng lưng anh, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh trong mơ: Trương Gia Hào quỳ trên mặt đất cầu xin cô đi chết. Đợi đến khi anh tạm xong công việc, hai người cùng ra ngoài, Cố Ỷ không kìm được, hỏi một câu: "Nếu một ngày nào đó, anh phải hy sinh tính mạng để cứu thế giới, anh có bằng lòng không?"

"Chắc chắn là có rồi. Nhưng trước khi hi sinh, tôi muốn sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Yêu trước đã." Trương Gia Hào trả lời mà không quay đầu lại, anh đưa tay vén nhành cây trước mặt, còn Cố Ỷ thì đi phía sau anh, cùng bước trên con đường ra khỏi hang. Nghe thấy câu trả lời đó, Cố Ỷ im lặng một lúc.

Cô không hỏi thêm gì, nhưng Trương Gia Hào lại tiếp tục lên tiếng: "Nhưng nếu người phải hi sinh là cô để cứu thế giới, thì tôi mong cô đừng đồng ý."

Cố Ỷ sững người: "Sao anh lại đột ngột nghĩ đến chuyện này vậy?"

"Chuyện này cô đừng lo nữa." Thật ra những gì Cố Ỷ muốn nói đều đã thể hiện rõ trên gương mặt và trong lời nói của cô, một cô gái nhỏ thế này, ở trước mặt Trương Gia Hào thì có gì khó đoán được chứ? Anh chỉ cần nhìn là biết ngay cô bé hỏi như vậy là vì điều gì, "Tôi bằng lòng hi sinh tính mạng của mình là vì tôi là cảnh sát, bảo vệ người khác, cho dù có chết cũng là điều nên làm, đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng cô thì khác, cô chỉ là một cô gái nhỏ, không cần phải vì cái gọi là cứu thế giới mà chạy đi chịu chết."

"Nếu thế giới này phải để một cô gái nhỏ như cô chết đi mới cứu được, thì nó cũng chẳng đáng để cứu nữa."

Bước chân của Cố Ỷ khựng lại, cô không theo kịp Trương Gia Hào. Trương Gia Hào đi được vài bước liền quay đầu nhìn cô. Trong lùm cây vắng vẻ, cô gái nhỏ đứng ngẩn ra tại chỗ, trời đã tối nên không nhìn rõ vẻ mặt cô. Trương Gia Hào nghiêng đèn pin về phía cô, Cố Ỷ giơ tay lên che bớt ánh sáng.

Trương Gia Hào thở dài, anh không giỏi dỗ dành con gái.

"Đừng đứng ngơ ra nữa, đi thôi, đứng đây làm mồi cho muỗi à." Những cảnh sát khác đã đi ra ngoài từ lâu, chỉ còn hai người họ lề mề đi sau cùng. Cố Ỷ gật đầu, rồi đuổi theo bước chân của Trương Gia Hào.

Trương Gia Hào đi trước một đoạn, vẫn quay đầu lại hỏi cô: "Cô không khóc đấy chứ?"

"Tôi không khóc."

Trương Gia Hào lại thở dài, hai người im lặng đi một đoạn khá lâu trên núi, đến khi ra đến đường cái, Trương Gia Hào mới dừng lại, chờ Cố Ỷ đi đến bên cạnh, rồi vỗ vỗ vai cô: "Cô đừng làm chuyện dại dột. Ba mẹ cô, Khương tiểu thư, chắc chắn cũng không muốn cô làm chuyện gì hy sinh bản thân như vậy. Cô chỉ mới hai mươi tuổi, không cần phải đứng ra gánh vác mọi thứ. Có chuyện gì thì để người lớn chúng tôi xử lý."

"Nhưng ngoài tôi ra, các anh không xử lý được."

Trương Gia Hào vỗ vai Cố Ỷ mạnh hơn một chút. Anh là người nhiều năm rèn luyện, sức tay rất mạnh, vỗ đến mức Cố Ỷ hơi đau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo, đúng là không có khóc thật. Điều đó khiến Trương Gia Hào yên tâm phần nào: không khóc là được.

"Không có chuyện gì mà chú cảnh sát xử lý không nổi cả. Chuyện cứu thế giới ấy, chưa đến lượt cô đâu. Cái khe nứt kia cô đừng nghĩ nhiều, tụi tôi sẽ mở cuộc họp để bàn tiếp, chắc chắn sẽ có cách giải quyết."

"Nhưng... những khe nứt thế này sau này sẽ càng ngày càng nhiều." Cố Ỷ mím môi. Trương Gia Hào nghe vậy mà cũng thấy đau đầu. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này lại có chuyện nhện nhập xác là đầu óc quay cuồng. Nhưng anh vẫn lặp lại câu nói đó: "Cho dù là chuyện gì, tụi tôi cũng sẽ bảo vệ người dân. Em phải tin tưởng chúng tôi."

Cố Ỷ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người men theo đường núi xuống đến cổng Bệnh viện Tâm thần số 3. Mấy chiếc xe cảnh sát đang bật đèn nhấp nháy đậu ở đó. Trương Gia Hào bảo Cố Ỷ lên xe mình ngồi nghỉ một lúc, còn anh thì đi bàn giao hiện trường. Xong xuôi đâu đấy, anh mới quay lại lên xe.

Anh không quên nhét cái thân thể giả của Khương Tố Ngôn vào cốp xe, xong việc đó mới trở vào trong. Anh đã cởi bỏ bộ trang bị trên người từ trước, chỉ mặc đồ đơn giản, trong xe cũng đã bật sẵn máy sưởi. Sau khi lên xe, Trương Gia Hào cởi áo khoác ngoài, đặt lên ghế phụ.

Anh chống tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Cố Ỷ: "Đói chưa?"

Cố Ỷ ngẩn người một chút, mới nhớ ra hôm nay mình chẳng ăn gì cả, lại còn nôn ra hết, trong bụng hoàn toàn trống rỗng, đói đến mức bụng dán vào lưng. Nhưng cô thật sự chẳng có khẩu vị gì. Trương Gia Hào hỏi vậy, cô nhất thời không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

Thấy vậy, Trương Gia Hào cũng không hỏi thêm, lái xe rời khỏi núi rồi đi vào thành phố, tìm một quán ăn nhỏ gần đó ngồi xuống. Anh bảo với chủ quán lấy một phòng riêng, hai người ngồi đối diện nhau quanh bàn tròn, rồi đưa thực đơn qua cho Cố Ỷ: "Muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi bao."

Cố Ỷ cũng không khách sáo với Trương Gia Hào. Vốn dĩ lúc nãy còn thấy không đói, nhưng nhìn thấy thực đơn đầy hình ảnh món ăn hấp dẫn, bụng cô bắt đầu réo rắt. Cô nhìn thực đơn rồi gọi ba món mặn một món canh, ông chủ ghi lại rồi rời đi.

Quán ăn nhỏ này lên món với tốc độ vừa phải. Món đầu tiên được dọn lên nhưng hai người vẫn chưa động đũa. Họ còn gọi thêm ba bộ bát đũa. Đợi đến khi tất cả món ăn được mang ra, Trương Gia Hào dặn dò ông chủ đừng vào làm phiền, rồi gõ nhẹ lên bàn: "Bảo vợ cô ra đi."

Cố Ỷ gật đầu, để Khương Tố Ngôn chui ra khỏi cái bóng của mình và ngồi xuống bên cạnh. Váy đỏ của nàng vẫn dài lê thê, rũ xuống mặt đất khiến cả mặt sàn của căn phòng nhỏ hẹp này gần như bị phủ kín bởi lớp váy đỏ rực ấy. Cố Ỷ làm nghi thức cúng tế, dọn sẵn cho Khương Tố Ngôn một cái bát, để nàng có thể ăn được vài miếng thức ăn.

Trương Gia Hào thì như một người trưởng bối bình thường, ngồi đối diện hai người, vừa chuyện trò vừa dặn dò Khương Tố Ngôn: "Cô cũng nên để mắt tới bà chủ Tiểu Cố một chút, con bé này hay nghĩ ngợi lung tung, đừng để cô ấy suốt ngày lo chuyện đâu đâu."

Bình thường nếu Trương Gia Hào nói như vậy, Khương Tố Ngôn nhất định sẽ bật lại, đây là phu quân nhà nàng, không đến lượt người ngoài lên tiếng. Nhưng hôm nay Khương Tố Ngôn không nói gì cả, vì nàng biết Cố Ỷ đúng thật đang nghĩ vớ vẩn, lại còn cố tỏ ra mạnh mẽ. Khương Tố Ngôn gật đầu: "Ừm."

Cố Ỷ nghe hai người như có vẻ đang liên thủ lại "chỉ trích" mình, lập tức gắp thêm hai món ăn nữa cho Khương Tố Ngôn: "Mau ăn đi, đến ăn cơm mà cũng không bịt được miệng hai người!"

Vì còn phải lái xe nên Trương Gia Hào không gọi rượu, chỉ gọi một chai Sprite lớn. Anh rót cho mình một ít rồi đặt chai lên mâm xoay, đưa qua cho Cố Ỷ. Cố Ỷ rót đầy ly cho cả mình và Khương Tố Ngôn, sau đó uống một ngụm rồi cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn uống no đủ, Trương Gia Hào thanh toán rồi bảo Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn lên xe. Anh đưa cả hai lên cao tốc, đến cửa tiệm vàng mã thì trời đã khuya lắm rồi. Trên xe, Cố Ỷ ngủ một giấc, bị Khương Tố Ngôn gọi dậy mà vẫn ngái ngủ, lười biếng tựa hẳn vào người nàng không chịu dậy. Khương Tố Ngôn đành bế Cố Ỷ xuống xe.

Thấy một người một quỷ như vậy, Trương Gia Hào chẳng nói gì, cần mẫn lấy thân thể giả của Khương Tố Ngôn từ cốp xe ra, giúp họ đặt vào tầng một của tiệm vàng mã.

"Cô chăm Cố Ỷ kỹ nhé, đừng để cô ấy nghĩ ngợi lung tung một mình nữa." Trước khi rời đi, Trương Gia Hào còn căn dặn Khương Tố Ngôn. Đợi nàng gật đầu, anh mới quay người đi ra, không quên khép cửa gỗ của tiệm lại.

Khương Tố Ngôn ở tầng một đợi một lát, nghe thấy tiếng xe Trương Gia Hào khởi động rồi rời đi, mới bế Cố Ỷ lên lầu.

Nàng đặt Cố Ỷ vào chăn, bật máy sưởi, rồi mới chui vào nằm bên cạnh.

Khương Tố Ngôn đưa tay ra, khẽ vén tóc trên trán Cố Ỷ, nhìn khuôn mặt cô rồi khẽ thở dài: "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Nếu nàng có thể chịu nghe những lời chúng ta nói thì tốt biết bao."

Nhưng Cố Ỷ đã ngủ say, tất nhiên không nghe thấy những lời này. Cô chỉ cảm nhận được bàn tay của Khương Tố Ngôn, bèn rúc đầu vào sát hơn, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.

Khương Tố Ngôn bị hành động của cô làm cho lòng bàn tay ngứa ngáy, định rút tay lại, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ rời đi, cứ để cô ấy cọ như vậy mấy lần.

Lời tác giả:

Cố Ỷ thật sự gặp được rất nhiều người dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro