Chương 16
Cái này tiểu nhân loại luôn có thể đổi mới nhận thức của Lãnh Tư thân vương về nàng.
Rõ ràng nhỏ bé yếu ớt, lại tùy ý kiêu ngạo, cả gan làm loạn.
'Thật biết mơ mộng hão huyền, vọng tưởng Lãnh Tư thân vương sẽ nhớ tới mình, còn đem cái gọi là bầu bạn như ân huệ nhỏ để mua chuộc.'
Lãnh Tư lưu nàng lại, vốn chỉ để tăng thêm chút gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt trong lâu đài cổ. Hiện tại xem ra, tiểu nhân loại này có thể trực tiếp làm hỏng cả một nồi nước.
"Sáng mai ngươi liền rời đi."
Lãnh Tư đứng dậy, đặt sách trở lại kệ, giọng lạnh lẽo không mang theo nửa phần cảm tình.
Lệnh đuổi khách vừa dứt, Cư Dao thương tâm hỏi, "Vậy ta còn có thể trở lại không?"
'Cái tiểu nhân loại ngu ngốc này lại bắt trúng trọng điểm. Nếu là trước đây, nhất định sẽ hỏi vì sao, hay có phải ta chọc ngươi tức giận, loại câu hỏi vô nghĩa đó.'
"Nếu ngươi có thể sống sót mà trở về."
Lãnh Tư trước đây cũng từng nói những lời này.
Nàng sẽ không hạn chế một người. Hạn chế vẫn để lại tai hoạ ngầm, mà điều nàng am hiểu nhất chính là tiêu diệt.
"Vậy thật tốt quá." Cư Dao đưa tay áp lên trái tim nhỏ bất an, thiếu chút nữa nàng còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại lâu đài ấm áp này.
'Ít nhất tiểu nhân loại này không đến mức ngu xuẩn đến nỗi không biết nơi nào mới là chỗ che chở mình. Lũ huyết tộc quý tộc lâu đời tuyệt đối không hữu hảo với nhân loại.'
Lãnh Tư chợt nhớ tới tin sáng nay A Tháp Lạp đưa đến, nếu tiểu nhân loại này ra ngoài, chờ đón nàng sẽ là một hồi hạo kiếp.
"Ta đây đi thu dọn đồ đạc đây." Cư Dao để lại một câu, xoay người rời đi.
Lãnh Tư đang lựa sách, bàn tay rũ xuống bên người, nghiêng mắt liếc về phía tiểu nhân loại kia.
Giống hệt một đứa bé mầm non háo hức đi chơi xuân, vui mừng đến mức chướng mắt.
Đi được nửa đường, Cư Dao quay đầu lại hỏi, "Ngươi có muốn cùng ta đi không?"
'Thật đúng là chẳng có chút ưu nhã, lễ nghi nào trong lời mời.'
Không đúng.
Lãnh Tư nguy hiểm nheo mắt. Rõ ràng chính nàng đã hạ lệnh đuổi nhân loại này ra khỏi lâu đài, vậy mà thái độ của đối phương lại không giống kẻ bị đuổi đi.
Thái độ ấy, không phải là lòng dạ rộng rãi, thì chính là ngu ngốc vô tri.
Cư Dao nhìn biểu tình kia liền hiểu được ý nghĩ của nàng.
"Nếu ta thấy cái gì hay ho sẽ mua cho ngươi một phần!" Cư Dao nói xong, khi bước tới cửa thư phòng liền thuận tay khép cửa lại, đem nốt câu cuối cùng chặn phía sau cánh gỗ, "Ta còn có chút tiền riêng mà."
Cửa đóng chặt. Thư phòng trở lại yên tĩnh, không còn chút thanh âm ồn ào nào.
Nhưng Lãnh Tư vẫn nghe được tiếng bước chân của Cư Dao, trong đầu tự động hiện ra cảnh tiểu nhân loại kia lạch bạch đi về phòng khách nhỏ.
Nàng chậm rãi thu hồi ánh mắt, thong thả bước dọc theo từng hàng sách.
Nàng rút ra một quyển sách, nhan đề là 《Dấu vết ngu xuẩn》.
.
Chiều hôm sau, Cư Dao mới lề mề bò dậy từ trên giường. Cũng may hành lý đã được thu xếp sẵn.
Trước khi rời đi, nàng theo thói quen đến cáo biệt mỹ nhân.
"Cho ngươi một lời khuyên." Lãnh Tư ngồi sau án thư, lật sách, đầu cũng không ngẩng lên.
Cư Dao nghiêm túc lắng nghe.
"Ngươi có khả năng sẽ chết ở bên ngoài."
Cư Dao còn tưởng là trời sập đến nơi, nghĩ bụng người ta vốn không chết trong nhà thì cũng chết ngoài đường thôi. Nhưng nàng vẫn giữ lễ phép, cảm tạ cái gọi là lời "chân thành" nhắc nhở ấy.
"Ngươi không cần lo, ta sẽ bình an trở về, còn mang theo lễ vật nữa."
'Quả nhiên, nhân loại ngu xuẩn này hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của mình, còn vọng tưởng rằng Lãnh Tư thân vương đang quan tâm tới bản thân.'
Trên trang sách phủ xuống một phiến bóng mờ, Lãnh Tư liền biết, tiểu nhân loại kia đã đi đến bên cạnh mình.
"Hách Tẫn, chẳng lẽ ngươi biết chút gì sao?" Cư Dao đặt tay lên chiếc bàn gỗ đỏ nặng nề, móng tay vốn trắng hồng vì dùng sức mà trở nên nhợt nhạt.
Lãnh Tư liếc nhìn nàng một cái rồi lật trang sách, "Quận lão quý tộc, đối với ngươi mà nói, chính là một nhà giam."
Con người này chọn ở trong lãnh địa huyết tộc, rõ ràng là một quyết định sai lầm từ đầu đến cuối. Trốn về Liên Bang, chạy đến hải đảo phương nam sống nốt đời, còn có thể tốt hơn nhiều.
"Lồng sắt sao?" Cư Dao biết rõ số phận mình lắm gian nan, nhưng nhớ lại mấy năm sống vô tư ở đây, phần lớn thời gian chỉ nằm giường chơi điện thoại, hạnh phúc cá nhân cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất so với phần đông kẻ luôn lo xa hay ưu phiền, nàng thấy mình vẫn thong dong hơn.
Cư Dao ngẫm nghĩ rồi nói, "Chỉ cần lồng sắt đủ lớn, vậy cũng coi như tự do."
Lãnh Tư liếc nàng một cái, "Dù lớn đến đâu, vẫn là lồng sắt."
Trong lồng sắt, con mồi vốn dĩ không thể có được tự do.
Cư Dao đan tay ra sau đầu, ngửa người lười nhác, "Trốn tránh tự do, cũng chẳng phải là tự do thật sự."
Dù sao cũng thế cả, nàng vốn không có tư duy triết học để tranh luận thế nào mới là tự do, chỉ biết rằng có thể nằm xuống ngủ một giấc thì đã là chuyện vô cùng sung sướng.
Thật là một nhân loại không biết nhìn thời thế, tầm mắt nông cạn. Lãnh Tư đang định lật trang, mới phát hiện bản thân vẫn dừng mãi ở cùng một chỗ.
Ai bảo tiểu nhân loại này quá yếu ớt. Chỉ một chút thời tiết bình thường thôi cũng đủ khiến nàng bị lạnh đến tổn thương, còn xa mới bàn tới chuyện có năng lực tự bảo vệ mình.
.
Rời Hắc Sâm Lâm không bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối sẫm.
Không có đèn đường, con đường trước mắt như vực sâu, chẳng thể nhìn thấy điểm tận cùng.
Cư Dao nhớ lại bài học lần trước, lần này phải nhờ được một "người hảo tâm" đưa đến tận thị trấn mới dám yên lòng.
Nửa giờ sau, cái vị đội trưởng bảo tiêu từng "xách" nàng đến cục cảnh sát kia, bộ dáng như sống không còn gì luyến tiếc, miễn cưỡng lái xe lại đây.
Cư Dao thì tự cho rằng bản thân ngập tràn cảm kích, "Thật sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng chẳng biết làm sao tới được trấn trên."
Trong tai đội trưởng bảo tiêu, lời này nghe chẳng khác nào câu trào phúng cay chua nhất trên đời: ngươi bắt ta, giờ còn phải tiễn ta.
Hôm đó bị bá tước dạy dỗ một trận, hắn đã hiểu rõ một điều, cái tiểu nhân loại này tuyệt đối không thể trêu vào.
Hắn chỉ cầu nàng sớm một chút im miệng, đừng dùng cái giọng vốn rõ ràng dễ nghe nhưng lại cực kỳ tra tấn này mà cào rách lỗ tai yếu ớt của hắn.
Nhưng sự thật luôn đi ngược lại mong ước.
"Lão quý tộc khu gần đây có xảy ra đại sự gì không?"
Nội tâm bảo tiêu khẽ run, nhưng ngay sau đó mới ý thức được đối phương cũng không có ý định giễu cợt hắn thêm. "Ngươi nói... đại sự? Hình như không có."
"Kia bát quái đâu? Ví dụ như A Tháp Lạp thân vương cường đoạt dân nữ linh tinh?"
Bảo tiêu suýt nữa một chân đạp nhầm ga, suýt vọt cả xe mới mua vào đại thụ.
"Sao có thể!" hắn giận dữ, "Chúng ta A Tháp Lạp thân vương tuy rằng trong mắt chỉ có quân sự, nhưng mà nàng... ách, hình như cũng chẳng có ưu điểm gì... Dù sao cũng tuyệt đối không thể, ngươi thế nào lại nghĩ vậy chứ?"
"Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Trong lòng bảo tiêu lạnh lẽo cười một tiếng, chỉ riêng cái miệng của ngươi thôi, đủ để rước lấy trăm ngàn nguy hiểm.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn lấy lệ đáp,
"Không có việc gì. Tu Thụy thiếu gia ở Snow vẫn có chút địa vị, ít nhất ngoại trừ A Tháp Lạp thân vương, không ai dám phản đối Tu Thụy thiếu gia. Đương nhiên, nếu Tu Thụy thiếu gia cùng A Tháp Lạp thân vương có mâu thuẫn, cũng sẽ chẳng có chuyện lớn gì đâu."
"...Không đúng." Bảo tiêu bỗng nhiên nhớ ra điều gì, khóe môi nhếch lên cười hắc hắc, "Ngươi thật sự sẽ gặp nguy hiểm."
"Cái gì nguy hiểm?" Cư Dao liền thò đầu tới.
Bảo tiêu tiện hề hề cười, "Tu Thụy thiếu gia cùng Bối Lâm tiểu thư sắp thành hôn, ngươi nếu còn tìm đến Tu Thụy thiếu gia nói chuyện, phỏng chừng cái mạng này giữ không nổi đâu."
Nga, nghe thật là hả giận.
Hắn gần như sốt ruột muốn được nghe nhân loại này run rẩy lên tiếng.
Ghế sau vang lên một tiếng ngáp dài.
"Bối Lâm? Hôn sự?" Cư Dao gãi gãi cổ, với nàng mà nói, đúng là một hiểm họa trí mạng.
Nhẹ thì bị nhốt, nặng thì thành phế nhân mất cả ký ức.
"Xem ra ta phải tới lâu đài, cùng mỹ nhân của ta vui vẻ sinh hoạt rồi."
Ngôn từ tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không giống bộ dáng một kẻ phải trốn đông trốn tây.
Bảo tiêu mặt cũng run lên, tay lái suýt không cầm vững.
Mỹ nhân? Hợp lại là còn muốn thực hành nghiêm ngặt chế độ một vợ một chồng sao?
"Xin hỏi ngài, lâu đài ở đâu?"
Thoạt nhìn cái quỷ nghèo nhân loại này, sao có thể có lâu đài?
"Đó là mỹ nhân lâu đài, nằm sâu trong Hắc Sâm Lâm."
Phanh!
Chiếc xe vốn nhiều lần chao đảo kề nguy, cuối cùng vẫn hung hăng đâm vào đại thụ.
Bảo tiêu run rẩy quay đầu lại, hàm răng va lập cập, khép mãi không nổi, "Ngươi... ngươi vẫn là người sống sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro