Chương 34
Cư Dao đứng giữa khu hoa viên rộng lớn, mắt mở to quan sát từng bụi hoa hồng rực rỡ.
Nàng khom lưng, bắt đầu từ đầu, tỉ mỉ xem xét từng đóa một.
Chỉ vài phút sau, đôi mắt Cư Dao bắt đầu mỏi, nàng đành tuyên bố bãi công.
Cư Dao nhớ rõ, mỹ nhân luôn tuần tra từng đóa hoa vào sáng sớm, kiểm tra tỉ mỉ như một nhiệm vụ đặc biệt. Dường như đối với mỹ nhân, hoa hồng là vật quý giá, đáng để giữ gìn trong lòng.
Lười biếng, Cư Dao ngồi xuống gần cầu thang nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía lâu đài cao lớn nguy nga đối diện. Mỗi tấm rèm trên cửa sổ đều được kéo lên, nhưng mỹ nhân không hề lén quan sát nàng.
Không việc gì làm, Cư Dao bắt đầu chơi với đôi ta, tay phải dùng ngón trỏ vuốt tay trái, tay trái vuốt ngón trỏ phải, hai ngón tay cái lẫn nhau vuốt ve.
Nàng thích thú, và thời gian trôi qua trong niềm hứng khởi nhỏ bé đó.
Một bóng người xuất hiện trên sàn nhà phía trước.
"Mỹ nhân? Ngươi tới rồi." Cư Dao không chút sợ hãi, nhiệt tình chào hỏi, giống như chưa từng gặp phải những trận trảo bao nguy hiểm trước đây.
Đối phương chỉ dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn nàng.
Cư Dao cảm nhận rõ ràng mỹ nhân đang nghi ngờ trí lực của nàng, dường như không tin một con người bình thường lại có thể so sánh được với huyết tộc.
'Tiểu nhân loại xgu xuẩn , chỉ biết một mình một chỗ, trí lực còn muốn đối thoại khi so với người khác.'
Ngoài vẻ ngây ngô ra, tiểu nhân loại chưa từng tỏ ra lo lắng hay sợ hãi. Thật là một kiểu vô tư, không mưu cầu, đối với mọi thứ đều đơn giản.
"Trở về." Lãnh Tư nhàn nhạt thốt ra, đôi mắt vẫn khẽ nhíu mày, chưa đợi Cư Dao đáp lời.
Không nên dùng lời lẽ khác, chỉ một câu thôi.
"Hảo." Cư Dao không để ý, chỉ nhận thấy sắc trời dần tối xuống, đêm sắp buông.
.
Ở lâu đài, sinh hoạt trở nên vô cùng nhàm chán. Cư Dao khó lý giải mỹ nhân ngày qua ngày lặp lại những sinh hoạt tẻ nhạt như vậy.
Chỉ hai ngày trôi qua, Cư Dao đã cảm thấy thời gian kéo dài đến mức nhạt nhẽo. Nàng nằm trên giường, thời gian trôi đi với biên độ lớn, rồi rời giường và tiến đến thư phòng của Lãnh Tư.
Mỹ nhân mỗi ngày xem thư đều khác nhau; những thư từ chất chứa kiến thức cao, tư tưởng sâu sắc, liên quan đến triết học, khiến Cư Dao vừa nhìn đã cảm thấy mình không thể nắm bắt.
Cư Dao không hiểu tại sao triết học có thể dùng một câu bốn chữ tưởng chừng thông tục để biểu đạt, rồi lại mở rộng thành một định nghĩa dài dòng, rồi dùng cả một đoạn văn chi tiết để truyền đạt lại một lần nữa.
Lãnh Tư ngồi trên ghế dựa, lật từng trang thư, khiến Cư Dao cảm thấy choáng ngợp trước lượng kiến thức.
Cư Dao tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh Lãnh Tư. Chiếc ghế lùn hơn ghế dựa một chút, khi ngồi xuống, án thư đặt trên ghế vừa đúng tầm với ngực nàng.
Cư Dao đặt hai tay đan chéo lên bàn, tựa người, nghiêng đầu nhìn nội dung trên trang thư.
'Hôm nay tiểu nhân loại lại không ồn ào, mà giảng thuật chính mình trải qua trong hoa tâm hạ lưu.'
Lãnh Tư lật qua một tờ, nhìn tiểu nhân loại nhàm chán này, hai ngày trôi qua, nàng như một viên nấm mọc lên trong góc mốc meo, tiến đến bên Cư Dao lải nhải, tự gọi là chia sẻ quá khứ của mình.
'Xem ra tiểu nhân loại đã không còn lời nào để nói.'
Bên cạnh, tiểu nhân loại không còn tinh thần, như Đế Nguyệt trong thử nghiệm khóa sử dụng tiêu bản. Trước kia, tiểu nhân loại vài lần còn dùng thủ đoạn cấp thấp để dụ dỗ Lãnh Tư đi ra ngoài.
"Ngươi đang nghĩ gì?" Lãnh Tư nhìn vào đôi mắt xa xăm của Cư Dao, như muốn dò tìm tâm trí nàng.
"Ta đang nghĩ, tại sao các triết gia đầu trọc thường có thể có thê tử xinh đẹp, mà ta..." Cư Dao còn chưa kịp nói hết, Lãnh Tư đã khép lại trang thư, ngăn cản nàng tiếp tục.
Một quyển sách đột nhiên rơi xuống ngay trước mặt Cư Dao, khiến nàng không kịp phòng bị.
"Không thể tin tiểu nhân loại lại có thể thay đổi bản tính mình."
"Hách Tẫn, ngươi có mấy cuốn sách sinh động, hoạt bát không?" Cư Dao nhặt cuốn sách cũ, ngồi thẳng lưng, hỏi.
"Hoạt bát sinh động?" Lãnh Tư nhíu mày, giọng thản nhiên.
"Kiểu như một chút lãng mạn, chuyện tình yêu," Cư Dao tiếp tục, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Lãnh Tư thu lại sách của nàng, mặt không biểu cảm, "Không có."
Loại sách bày trong thư phòng này, theo nàng, vốn không có những câu chuyện tình cảm lãng mạn.
"Vậy không có chuyện tình yêu lãng mạn nào sao?"
"Không có."
Cư Dao chống cằm, chỉ tay, mỉm cười mơ màng: "Xem ra kho sách của ngươi cũng không đầy đủ lắm."
Nàng ngả người, sắp chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm: "Ngươi không cảm thấy nơi này buồn tẻ và vô vị sao?"
Lãnh Tư đặt cuốn sách trở lại kệ, quay đầu nhìn, liền thấy Cư Dao trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Huyết tộc sinh hoạt vốn đều như vậy."
Cư Dao lười nhác mở mắt một chút, "Lão quý tộc sinh hoạt cổ điển."
"Lão quý tộc không cần những dục vọng tầm thường."
Cư Dao chầm chậm trợn mắt, quan sát mỹ nhân tháo găng tay ra khi đọc sách, lộ ra đôi tay trắng nõn, thon dài.
Trong phòng, Lãnh Tư chỉ mặc một bộ áo sơmi màu xám nhạt cùng quần dài, tóc dài chưa búi gọn, sườn mặt lạnh lùng, diễm lệ.
Cư Dao nhìn chăm chú, rồi tiến về phía Lãnh Tư.
'Gan lớn thật, mơ ước sắc đẹp của Lãnh Tư thân vương, lại còn mặt dày mà thèm nhỏ dãi.'
Loại tâm hồn nhân loại này chỉ nên ngâm mình trong vườn hoa, làm bạn cùng hoa.
"Chúng ta thật sự không ra ngoài sao?" Cư Dao trợn to đôi mắt trong sáng, "Ngươi định cả đời đều ở lâu đài này sao?"
Lãnh Tư không tỏ ý kiến.
Nàng khinh thường việc nhân loại đặt chân vào lãnh địa, đối với huyết tộc cấp thấp cũng không hề quan tâm.
"Vậy quên đi." Cư Dao nhìn xuống sàn nhà, thời gian trôi nhanh, trong lâu đài đã bất giác đến 8 giờ tối.
"Ta đi rồi, ngủ ngon."
Ta đi rồi.
Lãnh Tư khẽ rũ mi, dường như tiểu nhân loại đang ám chỉ điều gì.
Tiểu nhân loại sớm hay muộn sẽ không thể nhịn được muốn chạy trốn, nhưng một lần thất bại càng làm việc này trở nên nguy hiểm ở Phất La Tư Đặc.
Cư Dao trước tiên đi tắm rửa, xoa ướt đầu tóc, rồi đi lên lầu hai.
Mỹ nhân nhẹ nhàng tựa vào sô pha, trong tay cầm ly rượu vang đỏ cao, trên bàn đặt một bình rượu vang đỏ mới vừa mở.
Ánh đèn chiếu lên chén rượu, nhìn từ xa lóe lên chút ánh sáng lấp lánh.
Lãnh Tư khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt lạnh lùng, dường như mọi sự ôn nhu trước đó đều biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và vô tình.
Cư Dao sát đến thì dừng lại, Lãnh Tư dường như không phát hiện nàng đã đến, vẫn tinh tế nhấm nháp rượu mà không hề nghiêng đầu quan sát.
"Hách Tẫn mỹ nhân?" Cư Dao gọi một tiếng, đối phương không đáp lại.
Cư Dao thẳng ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tư, nàng mới nhẹ liếc một cái.
Mái tóc dài vừa được gội càng làm nhan sắc thêm phần tinh khiết, vài giọt nước đọng trên trán, đuôi tóc ướt át, thỉnh thoảng nhỏ xuống từng giọt.
Sau khi tắm xong, hương thơm vẫn còn vương vấn, khứu giác nhạy bén của Lãnh Tư nhận biết rõ ràng.
"Ngươi uống rượu? Cư nhiên không gọi ta."
Cư Dao nhìn đèn sáng lầu hai, đi lên đến vừa thấy thì mỹ nhân đang tự mình thưởng rượu.
Lãnh Tư không nghĩ rằng tiểu nhân loại có thể ghét bỏ sự nhàm chán ở Khắc Lí Tư Thác Bảo, đôi khi sẽ muốn trốn chạy khỏi nhân loại.
Nếu tiểu nhân loại cư xử tốt, Lãnh Tư có thể tính toán đưa nàng đi tham dự một buổi biểu diễn âm nhạc cổ điển, trải nghiệm một chút nghệ thuật cao nhã.
"Ngươi có chuyện gì tâm sự sao?" Cư Dao hỏi.
"Không có."
Lãnh Tư liếc nhìn thoáng qua, tiểu nhân loại kia chỉ vô lễ đưa tay lặng lẽ với tới ly rượu.
Đôi tay thon dài, xinh đẹp bị ngăn lại trước mặt Cư Dao.
Cư Dao vươn tay ra, không kịp rút, chọc trúng lòng bàn tay Lãnh Tư.
Đối phương giật tay lại như điện giật.
Lãnh Tư ghét bỏ nhìn Cư Dao, tay trái chưa mang bao tay.
"Không được uống."
"Tại sao?" Cư Dao nài nỉ, "Ngươi một mình uống một bình không tốt cho sức khỏe."
"Nhân loại không thích hợp uống." Lãnh Tư nhàn nhạt nói.
Cư Dao tò mò hỏi, "Đây là rượu gì?"
"Đây là rượu sản xuất từ một trang viên nho tư nhân ở Phất La Tư Đặc. Chủ nhân ở đó chỉ thích nước ép nho tươi, không thích rượu, nên sản lượng rượu rất ít. Nếu ngươi muốn thử nước ép nho thì...," Lãnh Tư ngừng lời giữa chừng.
Lãnh Tư thân vương sẽ không dẫn tiểu nhân loại này đi trước đến Phất La Tư Đặc.
"Hiện tại cũng không phải mùa thu hoạch nho."
Cư Dao vẫn chưa phát hiện nơi cất rượu.
"Ngươi muốn biết rượu để ở đâu?"
"Sẽ làm ngươi đông cứng mà chết," Lãnh Tư thả chén rượu trở lại bàn.
Cư Dao vẫn chưa từ bỏ, "Rượu ngươi, nhân loại uống sẽ chết sao?"
"Nhân loại uống một chút sẽ say," Lãnh Tư bình tĩnh đáp, "Khó mà nếm được hương vị thực thụ. Nếu ngươi muốn thử một lần, thì có thể bắt đầu chọn kiểu quan tài ngay bây giờ."
Cư Dao nhịn xuống tiểu chờ mong, còn tưởng rằng ở lâu đài có thể tìm được điều mới mẻ.
"Hảo đi."
Tiểu nhân loại héo hắt, Lãnh Tư quay đầu mà không hề để ý.
'Ở nơi này làm sao có thể vừa không sắc đẹp, lại khiến tiểu nhân loại hứng thú chứ?'
Cư Dao ngồi yên một lát rồi đứng dậy rời đi.
'Thật là một lần đánh mất hết nhiệt tình của tiểu nhân loại.'
.
Cư Dao bước xuống thang lầu, thất thần. Nàng tự hỏi rốt cuộc có nên tiếp tục ở Khắc Lí Tư Thác Bảo hay không, nếu cứ ăn uống lộn xộn như vậy, nhỡ mỹ nhân thương tâm khổ sở thì sao.
Bất quá, mỹ nhân có lẽ sẽ cao hứng rồi lại yên lặng, như con ếch xanh cuối cùng đi ngủ đông.
Cư Dao vẫn nhớ đến bình rượu kia.
Có thể làm mỹ nhân thích rượu, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy thập phần mỹ vị. Nếu có thể khiến nàng đông chết tại địa phương, Khắc Lí Tư Thác Bảo sẽ là nơi nào?
Cư Dao đi vào lầu một, tiến tới phòng của mình.
Vào phòng, nàng kéo bức màn lên, ngồi trên giường, nghĩ tới con đường từ hoa viên vào lâu đài, qua bức tường vây đại môn, đi lên một đoạn cầu thang dài.
Trong lĩnh vực huyết tộc, lâu đài nào cũng có tầng hầm ngầm.
Cư Dao nằm trên giường, tắt đèn, nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh.
Không được.
Lăn qua lộn lại mà không ngủ được, Cư Dao bật đèn. Ánh sáng chói mắt, nhưng nàng cần thời gian để thích ứng.
.
Lãnh Tư nhận được tin tức từ A Tháp Lạp.
Biến mất khỏi tầm mắt công chúng nhiều ngày, An Đức một lần nữa bộc lộ quan điểm.
"Lãnh Tư đại nhân, mật thám báo An Đức thân thể gần như không vấn đề gì, hắn không cần ngủ say đã có thể phục hồi. Chắc chắn có ai đứng sau trợ giúp hắn," A Tháp Lạp nói.
Lãnh Tư đứng bên cửa sổ, nhìn thấy tiểu nhân loại từng ngồi đó, vui vẻ chơi đùa ngón tay trên cầu thang.
Nàng không mấy quan tâm tới tin tức về An Đức.
"Giao cho Tu Thụy xử lý là được."
A Tháp Lạp nhận lệnh, không chút nghi ngờ, "Đúng vậy."
Trong lòng vẫn có chút thắc mắc, Lãnh Tư đại nhân chẳng lẽ đã sớm đoán được ai đứng sau?
Nàng chờ đợi Lãnh Tư bố trí bước tiếp, nhưng Lãnh Tư trực tiếp kết thúc đối thoại.
Có vẻ mọi chuyện đều đã được Lãnh Tư tính toán từ trước.
Bên kia, Lãnh Tư phát hiện tầng hầm ngầm không nên có động tĩnh, tiểu nhân loại đang xâm nhập tầng hầm.
Hầm rượu có độ ẩm thấp hơn tưởng tượng nhiều.
Cư Dao đội mũ, kéo khóa lên đến tận cùng.
Tầng hầm này bố trí tương tự như tầng hầm ở Phất La Tư Đặc.
Cư Dao từng nhìn qua tầng hầm với Đế Nguyệt, phát hiện hầm rượu, bên trong bày biện nhiều loại rượu mà mỹ nhân thường uống, được đóng gói cẩn thận.
Chẳng lẽ lâu đài lão quý tộc đều thiết kế như vậy, vừa để rượu vừa có thể liên quan tới nhà tù?
Cư Dao bước vào hầm rượu. Độ ẩm ở đây thấp hơn hẳn so với tầng hầm ở Phất La Tư Đặc, khác biệt rõ rệt với các khu vực khác trong lâu đài.
Nàng ngừng thở, phảng phất một hơi sẽ khiến toàn thân lạnh buốt.
Tầng hầm u ám, âm trầm, yên tĩnh đến quỷ dị.
Nàng nghe thấy tiếng vang khác thường.
Muốn lắng nghe, xung quanh trở nên tĩnh lặng tuyệt đối, không có bất kỳ động tĩnh nào, phảng phất tất cả đều chỉ là ảo giác của nàng.
Là âm thanh gì?
Khi Cư Dao đang định kéo tơ lột kén trong đầu, mỹ nhân bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng.
Nháy mắt sau, Cư Dao đã trở lại phòng của mình.
Lãnh Tư chỉ vào dấu vết ngủ trên giường, nói. "Ngủ ngay."
"Được."
Cư Dao thành thật leo lên giường, như nửa đêm chơi di động bị gia trưởng bắt gặp.
Lãnh Tư biểu tình lãnh đạm, như thường lệ, không hề nổi giận vì Cư Dao trộm xuống tầng hầm.
"Mơ tưởng uống rượu thôi." Lãnh Tư để lại câu nói rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cư Dao không còn bận tâm về rượu vang đỏ nữa.
Nàng nhắm mắt lại, không truy cứu tiếng động kỳ quái ở tầng hầm, có lẽ do yên tĩnh quá mà sinh ra ảo giác.
Xung quanh vẫn hoàn toàn im lặng, vốn là điều kiện lý tưởng để đi vào giấc ngủ.
Cư Dao lại cảm thấy bên tai vang lên vô số âm thanh ồn ào, khi nàng định tập trung nghe lại, tiếng động dần dần tan biến trong đầu.
Bỗng dưng, nàng mở to mắt.
Đó là tiếng xích sắt va chạm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro