Chương 14: Hôn môi
Chương 14: Hôn môi
Vân An, sao lại nói những lời như vậy?
Không phải là ấu trĩ, mà là trong ký ức của Tần Tranh, Vân An sẽ không như thế. Nàng sẽ không nói những lời này bằng giọng điệu nhõng nhẽo như vậy. Trước kia, cô tò mò hỏi Vân An: "Cậu không biết làm nũng sao?"
Vân An nhìn Tần Tranh bằng đôi mắt trong veo, khiến cô ngại ngùng, lập tức đỏ mặt giải thích: "Là thế này nè, thế kia kìa."
Vân An hoang mang: "Như thế nào?"
Tần Tranh cắn môi: "Trời ơi, thì là như vậy đó!"
Cô xấu hổ, liếc Vân An một cái, ánh mắt mập mờ. Cô nói: "Cậu học theo mình nhé."
Vân An gật đầu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc, cứ như Tần Tranh sắp dạy nàng chuyện gì ghê gớm lắm. Tần Tranh bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho bật cười, ép nàng học cách làm nũng giống mình, từ giọng điệu, lời nói đến biểu cảm. Vân An còn chưa học thì mặt đã đỏ bừng.
Tần Tranh hỏi nàng: "Cậu đỏ mặt cái gì?"
Vân An cười: "Tại cậu rất dễ thương."
Tần Tranh thấy nàng đáng yêu chết đi được, ôm nàng rồi la oai oái.
Nhưng chuyện dạy nàng làm nũng, Tần Tranh bây giờ vẫn chưa dạy.
Lẽ nào Vân An không thầy dạy mà cũng tự hiểu sao?
Tần Tranh phát hiện Vân An và người trong ký ức có chút khác biệt, có lẽ là vì hai ngày nay cô đã quá dồn ép Vân An, khiến Vân An làm ra những chuyện bình thường nàng sẽ không làm.
Nếu là Tần Tranh trước kia nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ hưng phấn sờ tai Vân An, còn nắn nhẹ dái tai nàng, nói vài câu mập mờ. Nhưng giờ phút này, Tần Tranh chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Thấy vệt hồng trên mặt Vân An tan đi, vẻ mặt lại bình tĩnh như thường, Tần Tranh mới lên tiếng: "Về lớp thôi."
Cô không đưa tay sờ tai Vân An.
Sự khó chịu mãnh liệt dâng lên từ lồng ngực Vân An, nghẹn lại nơi cổ họng nàng, khiến hơi thở của nàng cũng thấy đau nhói.
Khi lần nữa cúi đầu, hốc mắt Vân An hơi nóng lên.
Bỗng cảm thấy, vô cùng tủi thân.
Còn tủi thân hơn lúc trước cãi nhau với Tần Tranh, bị Tần Tranh phớt lờ nữa.
Còn tủi thân hơn cả việc rất lâu, rất lâu rồi không nhận được tin tức của chị hai.
Còn tủi thân hơn tất cả mọi thứ.
Vân An im lặng không nói tiếng nào. Lúc Tần Tranh đến đỡ nàng, nàng không động đậy, mà quay người đi về phía nhà vệ sinh. Tần Tranh hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Nàng không đáp lại.
Tần Tranh nhíu mày.
Vân An tiếp tục đi về phía trước, nàng đi rất chậm, tập tà tập tễnh. Tần Tranh nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhận ra mình chưa bao giờ nhìn kỹ dáng vẻ Vân An rời đi. Lúc hai người tách ra, bao giờ cũng là cô đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, Vân An vẫn đứng yên tại chỗ vẫy tay với cô. Đến nỗi khi Vân An thật sự rời đi, ngay cả ấn tượng về bóng lưng ấy cô cũng thấy rất mơ hồ.
Nhưng, không nên như vậy.
Tần Tranh đi theo sau: "Cậu làm gì thế?"
Thấy Vân An vào nhà vệ sinh, Tần Tranh hỏi: "Cậu muốn đi vệ sinh à?"
Vân An vẫn cúi đầu đi vào nhà vệ sinh. Có bạn học đang ở đó, thấy hai người đi vào thì ngạc nhiên: "Ủa, Tranh Tranh, mấy cậu đi đâu vậy?"
Tần Tranh nói: "Đến phòng y tế một chuyến."
Bạn học lo lắng: "Sao thế? Có phải là lại chóng mặt không?"
Tần Tranh nói: "Không có, Vân An cậu ấy bị ngã, mình đỡ cậu ấy đi bôi thuốc."
Bạn học "Ồ" một tiếng. Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người Vân An, cô ấy nói: "Vẫn phải chú ý một chút. Tháng trước, ông cụ đối diện nhà mình bị ngã một cái, thế là đi luôn."
Vừa dứt lời, mặt Tần Tranh không còn giọt máu. Bạn học tưởng mình làm cô sợ, vội sửa lời: "Nhưng mà chúng ta không sao đâu, chúng ta còn nhỏ, ngã một cái là hồi phục nhanh thôi."
Tần Tranh cụp mắt, "Ừm" một tiếng không mặn không nhạt.
Bạn học vẫy tay với cô: "Vậy mình về lớp trước nhé, có cần mình giúp cậu đỡ cậu ấy không?"
Tần Tranh còn chưa mở miệng thì Vân An đã nói: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Bạn học cười cười nói nói rồi rời khỏi nhà vệ sinh. Tần Tranh thấy Vân An không đi vệ sinh mà chỉ đến bên bồn rửa tay, mở vòi nước ra để rửa tay, rồi lại lau mặt. Cô không cần chạm vào cũng biết nước lạnh băng, nhưng Vân An dường như không nhận ra, đã hai ba phút rồi mà nàng vẫn còn đang rửa tay. Tần Tranh nhíu mày, không nhịn được: "Cậu không lạnh à?"
Vân An nói: "Lạnh chứ."
Tần Tranh nói: "Lạnh mà cậu còn rửa lâu như vậy sao?"
Vân An nói: "Rửa nhiều chút thì sẽ không lạnh nữa."
Đang làm liệu pháp giải mẫn cảm [1] đây mà.
[1] Liệu pháp giải mẫn cảm: Là một phương pháp nhằm từng bước làm cho người bệnh quen dần với tác nhân hay loại thuốc mà họ bị dị ứng. Quá trình thích nghi này cần thời gian và từ đó cơ thể bệnh nhân sẽ tạo ra được sự dung nạp với loại thuốc đó. Ở đây, tác giả dùng để ẩn dụ cho việc cố gắng làm tê liệt cảm xúc đau đớn bằng nước lạnh.
Tần Tranh bước tới tắt vòi nước, Vân An nghiêng đầu nhìn cô thì cô mới phát hiện, hốc mắt Vân An đã đỏ hoe. Tần Tranh sững sờ tại chỗ. Vân An liếc thấy ở cửa có bạn học khác đi vào, nàng cúi đầu, tiếp tục rửa tay, thỉnh thoảng dùng nước lạnh lau mặt.
Là bạn học lớp khác đang thảo luận về bài thi tháng lát nữa, không chú ý đến sự khác thường của hai người. Trong lòng Tần Tranh dâng lên những cảm xúc rất phức tạp, cô nói: "Mình đợi cậu ở cửa."
Giọng nói của Tần Tranh bị tiếng trò chuyện của các bạn lớp khác át đi, cô không biết Vân An có đáp lại hay không. Cô đi đến cửa nhà vệ sinh, nơi đó có một ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được bể nước, dãy nhà ký túc xá và sân thể dục.
Bể nước là nơi dùng để thay nước khi tổng vệ sinh. Bên cạnh có một vườn hoa, nối liền với khu rừng nơi làm chỗ nghỉ trưa của trường. Giữa hai cái cây trong khu rừng có đặt một băng ghế dài và một cái bàn đá. Vào những ngày đẹp trời, các bạn học sinh đều ăn trưa ở đó, tiện thể ôn bài luôn. Phía trước khu rừng còn có một đài phun nước nhân tạo, có điều là đã lâu không được bảo trì nên không còn dùng được nữa. Trước đây, Tần Tranh khá thích ngồi cùng Vân An ở chỗ gần đài phun nước nhân tạo. Vị trí đó khuất phía trong, lại ít người, nên có cảm giác như thể đang ở bên ngoài chứ không còn ở trong trường.
Vân An bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Tần Tranh đang đứng trước cửa sổ.
Nàng nhìn ra ngoài theo tầm mắt của Tần Tranh, trông thấy khu nghỉ ngơi bên kia của trường, mà nhìn kỹ thì không có gì cả. Vì trời lạnh, cũng đã một thời gian họ không đến khu nghỉ ngơi đó rồi.
Lúc Vân An cụp mắt xuống, trong đầu lại đột nhiên lóe lên cảnh tượng bọn họ ngồi trên băng ghế dài của trường ăn cơm trưa.
"Món này là hôm qua mẹ mình đi ăn cỗ ở nhà bà hai rồi mang về đấy, hồi nhỏ mình thích ăn lắm, cậu có muốn thử không?" Tần Tranh gắp một đũa thức ăn màu trắng dẻo dẻo cho nàng. Nàng cắn một miếng, Tần Tranh hỏi: "Ngon không?"
Nàng gật đầu, nói: "Hơi giống bánh tổ."
Tần Tranh cười: "Bánh tổ phiên bản cải tiến đó, món đặc trưng trong cỗ, chỉ có ở chỗ chúng ta mới có."
Nói rồi, cô cũng gắp một đũa ăn, trông rất thoải mái, vui đến nỗi cong cả mặt mày. Tần Tranh nói: "Cậu ăn không quen thì ăn cái này đi, cái này cũng ngon lắm."
Tần Tranh gắp miếng gà cho nàng: "Lát nữa ăn xong chúng ta làm thêm một đề Toán nhé, mình cảm thấy lần này thi không được tốt."
Nàng hỏi: "Có phải cảm cúm ảnh hưởng đến cậu không?"
Tần Tranh gật đầu: "Chắc là do uống thuốc, nên đầu óc cứ lâng lâng."
Nàng lo lắng: "Vậy lát nữa ăn xong cậu về lớp ngủ một lát nhé?"
Tần Tranh nghe vậy thì cười: "Không muốn về lớp ngủ đâu, mình muốn ôm cậu ngủ cơ."
Nàng cúi đầu ăn cơm.
Tần Tranh ghé sát lại gần, hơi thở mang theo vị ngọt thanh: "Có được không, Vân An?"
"Vân An?" Hai giọng nói chồng lên nhau. Ý thức hỗn loạn của Vân An dần rõ ràng trở lại. Sau một trận trời đất quay cuồng, nàng chầm chậm nhìn rõ người trước mặt. Làm gì có khu nghỉ ngơi nào, làm gì có bữa trưa nào.
Chỉ có Tần Tranh, vẫn là Tần Tranh trước mặt.
Nàng bị Tần Tranh chọc tức nên sinh ảo giác rồi sao?
Vân An muốn cười, nhưng trong lòng lại đắng ngắt. Nàng nhếch môi, Tần Tranh thấy nàng cứ đứng đờ ra đó không động đậy thì gọi thêm một tiếng: "Vân An?"
Giọng nói đều đều, đều đến mức có hơi lạnh lùng.
Vân An hỏi: "Vừa nãy cậu nhìn gì thế?"
Tần Tranh nghe vậy thì liếc mắt nhìn khu nghỉ ngơi ngoài cửa sổ, nghĩ đến ngày này kiếp trước bọn họ còn ngồi đó ăn trưa, tình cảm mặn nồng. Lúc Khương Nhược Ninh tìm thấy họ, đúng lúc cô đang ghé sát bên tai Vân An, nhỏ giọng nói: "Có được không, Vân An?"
Vân An không nói gì, Khương Nhược Ninh hỏi: "Cái gì mà được hay không được?"
Cô nhướng mày: "Mình nói muốn ngủ chung với Vân An."
Vân An bị sặc cơm nên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng. Cô quay đầu nhìn Vân An, vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh của nàng, chợt cười lớn: "Vân An, cậu làm sao thế, mình giỡn thôi mà."
Vân An hắng giọng một cái.
Khương Nhược Ninh nói: "Đâu phải là hai cậu không được ngủ chung với nhau. Buổi tối cậu ôn bài ở nhà Vân An, cứ nói muộn quá nên nghỉ lại nhà cậu ấy thôi. Dù sao nhà hai người cũng gần như vậy, mẹ cậu chẳng đến nhà Vân An tìm cậu đâu."
Lần này đến lượt cô đỏ mặt.
Tần Tranh hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt trong veo của Vân An, cô thản nhiên: "Không có gì."
Vừa dứt lời, một người từ đầu kia hành lang bước nhanh tới. Khúc Hàm cười toe toét, lớn giọng: "Vân An, cậu sao thế?"
Tần Tranh quay đầu.
Khúc Hàm chạy lon ton lại, cô ta đã cởi áo phao, trên người chỉ còn áo len sợi và đồng phục. Ở trong lớp thì còn đỡ, vừa ra ngoài liền bị gió lạnh thổi cho nhảy mũi liên tục. Lúc đến gần Tần Tranh, Khúc Hàm sụt sịt mũi, suýt nữa thì hắt xì vào mặt Tần Tranh.
Tần Tranh nghiêng người tránh đi. Khúc Hàm chạy đến trước mặt Vân An, nói: "Đình Đình nói cậu vào phòng y tế hả?"
Vân An theo phản xạ liếc nhìn Tần Tranh. Tần Tranh cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ xù lông như trước đây mỗi khi Khúc Hàm đến gần nàng. Lòng nàng vừa hoảng vừa loạn, cũng vừa tủi thân, cảm xúc vừa bị đè nén lại cuộn trào, phải cố hết sức mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vân An nói: "Mình không sao."
Khúc Hàm nhìn nàng từ trên xuống dưới, quả thật không nhìn ra có vấn đề gì. Vừa nãy Đình Đình về lớp chỉ nhắc một câu, cũng không nói rõ là chuyện gì, Khúc Hàm nghe thấy liền kích động chạy tới đây.
Khúc Hàm thở ra một hơi: "Cậu không sao là tốt rồi."
Cô ta cười tươi: "Lát nữa thi, mình đã kéo bàn cho cậu rồi."
Lúc thi tháng, yêu cầu giữa mỗi bàn phải có khoảng trống. Chuyện bình thường như kéo bàn, nhưng Khúc Hàm lại như đang tranh công. Tần Tranh nghe không nổi nữa, nói: "Mình về lớp đây."
Vân An theo phản xạ: "Tranh..."
Nhưng chỉ thốt ra được một chữ, nàng đã nuốt xuống chữ còn lại.
Tần Tranh cứ đi thẳng về phía trước, khi đến cửa lớp, cô vẫn không kiềm được mà quay đầu nhìn lại phía sau. Vân An và Khúc Hàm đi song song, bước rất chậm. Không biết Khúc Hàm đang nói gì mà mặt mày tươi cười, khoa chân múa tay, Vân An cũng cười nhẹ theo.
Thật là chướng mắt.
Tần Tranh không ngờ mình vẫn còn trẻ con như vậy. Cô quay đầu đi, lúc vào lớp, Khương Nhược Ninh lao tới khoác tay cô: "Đi chết ở đâu vậy! Mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc mà cậu không nghe máy! Cô Chu có tới phòng y tế tìm mấy cậu không?"
Tần Tranh nói: "Có tới."
"Thế sao cậu qua mặt được?" Khương Nhược Ninh đi đến bên bàn cô, Thời Tuế đã giúp cô kéo bàn ra rồi. Cô gật đầu cảm ơn Thời Tuế, Thời Tuế cười cười tiếp tục cúi đầu làm bài tập. Tần Tranh nói: "Không có qua mặt, tụi mình vốn dĩ ở phòng y tế mà."
"Hả?" Khương Nhược Ninh ngạc nhiên: "Hai cậu thật sự đến phòng y tế sao? Làm gì thế?" Nói xong, cô ấy "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu: "Đi tiêm à?"
Tần Tranh liếc mắt: "Tiêm?"
"Vân An đó." Khương Nhược Ninh nói với vẻ nghiêm túc: "Không phải cậu ấy nói là bị chó cắn, nên phải đi tiêm vắc-xin dại sao?"
Tần Tranh:...
Khương Nhược Ninh thấy cô không nói gì, cười đẩy cô một cái, nháy mắt ra hiệu. Nhân lúc các bạn không chú ý, cô ấy ghé sát vào tai Tần Tranh, lấy tay che miệng, nói rất nhỏ: "Vậy là thật sự không hôn môi được rồi nha."
Tần Tranh siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Không hôn môi được nên cậu giận thế hả?
Tần Tranh:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro