Chương 3: Hạc giấy
Chương 3: Hạc giấy
Tần Tranh không hề nói đùa.
Vân An nhạy bén nhận ra điều này. Nàng còn nhìn thấy sự căm hận sâu trong mắt Tần Tranh, mãnh liệt mà bỏng cháy. Những cảm xúc đó bao trùm lấy Tần Tranh, khiến cô bây giờ trông như một thùng thuốc nổ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nàng nhẹ giọng gọi: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng thái độ lại đẩy người khác ra xa. Đầu quả tim Vân An thắt lại, hoảng hốt mất hai giây. Nàng cảm thấy Tần Tranh trước mắt thế mà lại có chút xa lạ.
Bọn họ từng cãi nhau vì chuyện học, vì người nhà, vì bạn bè, vì bất đồng ý kiến mà xích mích. Nhưng mỗi lần cãi nhau, Tần Tranh đều không dùng thái độ này.
Vân An không biết Tần Tranh bị sao nữa.
Hai hôm trước Tần Tranh bị cúm, có ho nhẹ một chút. Nàng thấy hai ngày rồi mà Tần Tranh vẫn chưa khỏi, định bụng xin nghỉ tiết tự học tối nay để đưa Tần Tranh đến bệnh viện xem sao. Nàng còn chưa kịp xin phép giáo viên thì đã nghe tin Tần Tranh ngất xỉu. Lúc xuống lầu, nàng cũng không để ý vũng nước ở đầu cầu thang, cứ thế bước hụt chân, ngã một cái.
Suốt đường đi nàng không thấy chỗ nào trên người khó chịu, nhưng bị Tần Tranh nhìn chằm chằm vào chân, nàng mới chậm chạp nhận ra mắt cá chân đang đau rát.
Nhưng dù đau đến mấy, cũng không đau bằng thái độ lạnh lùng của Tần Tranh.
Vân An hỏi: "Tranh Tranh, có phải cậu đang giận không?"
Giận vì nàng đến muộn, Khương Nhược Ninh đến rồi mà nàng vẫn chưa đến, vậy nên Tần Tranh mới giận. Mặc dù bình thường Tần Tranh sẽ không giận vì những chuyện như vậy, nhưng bây giờ cô đang bệnh, người không khỏe, cho nên tâm trạng không ổn định.
Tần Tranh nhìn nàng: "Giận?"
Đúng là giận.
Giận nàng năm đó không từ mà biệt, giận nàng bảy năm trời bặt vô âm tín, giận nàng mà cũng giận chính bản thân vì đã tự chà đạp mình.
Vân An nói: "Mình biết mình đến muộn nên cậu giận, mình—"
Tần Tranh nói năng không lựa lời: "Cậu thì biết cái thá gì!"
Vân An sững người, nhìn Tần Tranh.
Thấy cảm xúc xa lạ trong mắt nàng, Tần Tranh đột nhiên có cảm giác hả hê sau khi trả thù. Rất biến thái, rất muốn mắng nàng đánh nàng, một cú đấm chết nàng! Muốn trút hết tất cả những cảm xúc dồn nén trước kia lên người nàng! Tần Tranh nhẫn nhịn, hai tay siết chặt góc chăn, cả người căng cứng. Cô ngẩng đầu, đường nét góc nghiêng sắc bén. Đôi mắt cô nhìn trừng trừng vào Vân An, không lệch đi đâu.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giao thoa. Vân An thấy gương mặt tái nhợt của cô không còn chút huyết sắc, bờ môi cũng trắng bệch vì sốt cao. Tần Tranh lúc này vừa yếu ớt lại vừa quật cường. Vân An không tranh cãi với cô, nói: "Cậu uống chút nước trước đi."
Tần Tranh không để ý đến Vân An.
Tiếng bước chân ở ngoài cửa truyền tới. Tần Quế Lan bưng nước lê cùng Khương Nhược Ninh đi vào. Vừa vào hai người đã nhận ra bầu không khí không ổn lắm, Tần Quế Lan hỏi: "Nói chuyện gì thế?"
Tần Tranh nghiêng đầu không nói gì. Vân An nói: "Dì ơi, con bảo Tranh Tranh nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Cái tính ương bướng cố hữu này!" Tần Quế Lan nói Tần Tranh: "Con xem, một mình con bị cảm thôi mà bao nhiêu người lo lắng theo. Con còn tỏ thái độ với người ta nữa, thật là..."
Tiếng cằn nhằn không dứt vang lên bên tai. Tần Tranh mặt không cảm xúc nhận lấy chén nước lê của Tần Quế Lan, không do dự mà uống một hơi cạn sạch. Tần Quế Lan đi lấy tờ khăn giấy thì đã thấy cái chén trống không, bà ngạc nhiên nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh không thích ăn đồ quá ngọt, mà nước lê thì lại ngọt ngấy. Từ nhỏ, mỗi khi cô bị cảm hay ho khan, Tần Quế Lan đều chưng trứng gà trước, thật sự không đỡ thì mới đổi sang nước lê. Tần Tranh còn không hợp tác, lần nào cũng la hét không uống không uống, một chén nước lê nhỏ mà cô có thể uống trong nửa tiếng. Tần Quế Lan còn đang nghĩ cách làm sao để dỗ cô, nhưng quay đầu lại thì cô đã uống hết rồi.
Tần Quế Lan nhìn cái chén không Tần Tranh đưa qua mà ngẩn người. Tần Tranh gọi: "Mẹ?"
Giọng cô được nước lê làm dịu nên cũng pha chút ngọt ngào. Tần Quế Lan "Ừ" một tiếng, nói: "Hôm nay đổi tính rồi à?"
Tần Tranh mỉm cười.
Mỗi lần bị cảm, Tần Quế Lan đều dỗ cô ăn cái này ăn cái kia, cô vẫn luôn thấy không có gì đặc biệt. Cho đến khi cô ở Thượng Kinh bị cảm sốt, ôm chăn nằm trên giường trằn trọc không yên, thứ cô nhớ nhung nhất chính là nước lê của Tần Quế Lan. Khương Nhược Ninh cũng thử nấu cho cô hai lần, nhưng mùi vị luôn có sự khác biệt.
Lại được uống lần nữa, cứ ngỡ như đã qua một đời.
Tần Quế Lan thấy Tần Tranh thoải mái, không nhịn được đưa tay sờ trán cô, lẩm bẩm: "Hạ sốt rồi à."
Tần Tranh kéo tay bà xuống, hỏi: "Mẹ, khi nào chúng ta về nhà?"
Tần Quế Lan nói: "Bác sĩ nói con nghỉ ngơi khỏe là có thể về rồi."
Tần Tranh cụp mắt: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
Tần Quế Lan "Ừ" một tiếng, đỡ lấy cô. Khương Nhược Ninh vừa đi theo, thấy Vân An không đi, cô ấy lại quay đầu, lấy cùi chỏ huých Vân An rồi hỏi nàng: "Sao ngẩn người vậy?"
Vân An nói: "Đâu có đâu."
Hai người cùng nhau ra khỏi cửa. Vân An vì bị đau mắt cá chân nên đi rất chậm, đúng lúc Tần Tranh cơ thể yếu, vừa truyền dịch xong nên cũng đi chậm, vì thế Khương Nhược Ninh không phát hiện ra sự bất thường của Vân An. Tần Tranh liếc mắt nhìn về phía sau một cái, rồi dời mắt đi.
Khương Nhược Ninh ghé sát tai Vân An: "Hai cậu cãi nhau hả?"
Vân An lắc đầu.
Khương Nhược Ninh tò mò: "Vậy sao Tranh Tranh có vẻ như đang giận thế?"
Không phải có vẻ.
Mà đúng là đang giận.
Mặc dù Vân An cũng không biết lý do tại sao.
Nàng lại lắc đầu.
Khương Nhược Ninh nói: "Để mình hỏi giúp cậu."
Nói xong, cô ấy chạy lên phía trước như một làn khói. Tần Quế Lan đang ở bến chờ xe, thỉnh thoảng nhìn xe cộ qua lại. Khương Nhược Ninh khoác tay Tần Tranh, hỏi cô: "Cậu và Vân An sao vậy?"
Giọng Tần Tranh hờ hững: "Không sao cả."
"Lừa ai chứ?" Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ấy tới trễ, nên cậu giận hả?"
Tới trễ?
Tần Tranh quay đầu nhìn Vân An.
Đúng vậy, tới trễ, trễ rất lâu rồi.
Tần Tranh không tỏ rõ ý kiến. Tần Quế Lan đã đón được xe, bà vừa định ngồi cùng Tần Tranh ở ghế sau, nhưng quay đầu lại đã thấy ba đứa trẻ. Tần Quế Lan nói: "Các con ngồi sau đi."
Bà ngồi ở ghế phụ lái.
Khương Nhược Ninh lên xe đầu tiên, cô ấy khoác tay Tần Tranh, kéo cô vào trong xe, Vân An là người lên xe cuối cùng. Lúc Vân An ngồi vào trong xe, đèn đường bên ngoài cửa sổ xe bật sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong. Tần Quế Lan nói địa chỉ cho tài xế. Bác tài xế nhiệt tình: "Đến khám bệnh à?"
"Con bé bị cảm, mà cứ cố chịu..."
Bác tài xế cười toe toét, bắt chuyện với Tần Quế Lan.
Tần Tranh nhớ kiếp trước bọn họ cũng đón xe, chỉ là cô không ngồi giữa mà ngồi ở ngoài cùng bên phải. Vân An ngồi giữa, bên trái là Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nhoài người lên phía trước, giả bộ nghe Tần Quế Lan và bác tài xế nói chuyện, Vân An bị cô ấy chen nên cứ dựa sát vào cô. Cô mím môi cười, nhân lúc trời tối, trong xe cũng tối mà nắm lấy tay Vân An.
Vân An hơi rụt tay lại, nhưng không tránh, ngược lại còn nắm tay cô.
Lòng bàn tay Vân An rất ấm áp, có lẽ nàng đến đây rất vội nên lòng bàn tay còn có chút mồ hôi, nhưng Tần Tranh cảm thấy thật an lòng. Nắm tay nàng thấy an lòng, dựa vào nàng thấy an lòng, ngay cả khi ngửi mùi nước giặt thoang thoảng trên người nàng cũng thấy vô cùng an lòng.
Nhưng lúc này, trong lòng Tần Tranh lại đang cuộn sóng dữ dội.
Dạ dày cũng thế.
Cô cố nén, đè ép cảm giác cuộn trào trong dạ dày, bảo Khương Nhược Ninh hạ cửa sổ xe xuống. Làn gió đêm lành lạnh luồn qua khe hở thổi vào, cô như một con cá sắp chết, tựa đầu vào ghế ngồi, hít không khí lạnh qua khe hở.
Lạnh quá, cô rùng mình, bên tai vang lên tiếng thì thầm: "Tranh Tranh, cậu lạnh sao?"
Tần Tranh quay đầu lại, Vân An đang dựa rất gần cô, gần đến mức ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ xe hắt lên hàng lông mày và ánh mắt của nàng, ngũ quan hiện lên rõ ràng. Tần Tranh đã quá quen thuộc với mùi hương của Vân An, quen thuộc đến nỗi quên cả việc phải né tránh khi Vân An dựa sát vào.
Tần Tranh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: "Không lạnh."
Giọng điệu của cô cũng lạnh như băng, hệt như tiết trời ngoài cửa sổ.
Tần Quế Lan nghe Tần Tranh trả lời, vừa định nói vài câu thì Tần Tranh đã bụm miệng nôn khan. Sắc mặt Tần Quế Lan lại căng thẳng: "Tranh Tranh à, con sao thế?"
Tần Tranh xua tay, sau đó không nén nổi nữa, bèn vỗ vai tài xế. Bác tài xế đã quen với người say xe nên sớm dừng xe ở lề đường. Tần Tranh xuống xe là đã lao thẳng đến thùng rác. Vân An nén cơn đau ở chân đi theo sau, nàng còn chưa đến gần Tần Tranh thì Tần Tranh đã nói: "Đừng qua đây!"
Chẳng ai muốn để bạn gái thấy bộ dạng này của mình cả, dẫu cho Vân An chẳng hề để tâm. Nàng muốn tiến lên một bước, nhưng Tần Tranh đã tức giận quát: "Mình nói đừng qua đây!"
Cô quay lưng về phía Vân An, nên Vân An không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng nàng cũng có thể đoán được. Tần Quế Lan lướt qua Vân An, đi đến bên cạnh Tần Tranh, vỗ nhẹ vào lưng cô. Lần này Tần Tranh không lên tiếng, chỉ nôn khan một lúc. Tần Quế Lan rưng rưng nước mắt: "Con bị làm sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Chắc là vừa nãy uống nước lê vội quá."
Ngọt quá, ngọt đến mức cô thấy buồn nôn.
Tần Quế Lan vẫn không yên tâm: "Hay là chúng ta quay lại bệnh viện kiểm tra lần nữa nhé?"
Tần Tranh đáp: "Không cần đâu mẹ."
Khương Nhược Ninh định đi tới, cô ấy liếc nhìn Vân An, rồi sáp lại gần nàng: "Sao cậu đứng đây?"
Vân An nói: "Cậu ấy không muốn mình qua đó."
"Cũng phải." Khương Nhược Ninh an ủi, "Cậu ấy chắc chắn không muốn cậu thấy bộ dạng cậu ấy nôn đâu."
Là vậy sao?
Vân An cảm thấy không phải.
Nàng cảm thấy Tần Tranh thật sự không muốn nàng qua đó. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ là không muốn nàng qua đó.
Khương Nhược Ninh nói: "Tính cách của Tranh Tranh cậu còn không hiểu à, đôi khi hơi dỗi vặt một chút thôi. Cậu ấy không khỏe, có lẽ tâm trạng cũng không tốt, cậu đừng để ý, về nhà dỗ dành cậu ấy đi, cậu ấy giận không quá hai ngày đâu."
Điều này đúng là sự thật.
Tần Tranh giận nhanh mà nguôi cũng nhanh. Vân An nhớ có một lần cãi nhau với cô, 8 giờ tối cô lạnh mặt bảo nàng đừng để cô nhìn thấy nàng nữa, nhưng 11 giờ đêm cô lại gõ cửa nhà nàng, tủi thân nói: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?"
Vân An nhớ ra điện thoại đang sạc, mà nàng thì đang bận gấp hạc giấy để xin lỗi.
Tần Tranh cầm hạc giấy, cười tít cả mắt.
Đợi Tần Tranh hồi phục một lát, họ lại lần nữa lên xe. Lần này Khương Nhược Ninh ngồi giữa, Vân An và Tần Tranh ngồi hai bên. Vân An nhìn Tần Tranh qua người Khương Nhược Ninh. Tần Tranh tựa đầu vào cửa sổ xe, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt khép hờ, hàng mi rũ xuống, dường như đang suy tư.
Ánh sáng ngoài xe chiếu rọi lên mí mắt Tần Tranh, nào là đèn đường, đèn giao thông, cả đèn xe phía đối diện. Khương Nhược Ninh đưa cho Tần Tranh tờ khăn giấy, cô nhận lấy rồi lau khóe miệng. Dù mới súc miệng xong, nhưng cô vẫn thấy cả người khó chịu, có lẽ là vì sốt nên người đổ mồ hôi, nóng lên là lại nhớp nháp. Trên xe còn đang bật điều hòa, không khí ngột ngạt. Bác tài nói bằng giọng địa phương: "Về nhà nhớ giữ ấm nhé, sức khỏe quan trọng..."
Cô lơ đãng nghe, rất nhanh đã về đến cửa nhà.
Trước cửa nhà Tần Tranh có một cây hòe già. Cô nhớ hồi mình mới sinh ra không lâu, họ hàng trong nhà đã bảo ba mẹ cô chặt đi, nói là nó không may mắn, nhưng ba mẹ cô nhất quyết giữ lại. Cái cây này đã gắn bó với Tần Tranh rất nhiều năm. Mỗi mùa hè, cô đều thích ngồi dưới gốc cây hóng mát. Trước cửa nhà không có đèn đường, lúc Tần Tranh xuống xe, Tần Quế Lan dặn: "Chậm một chút."
Khương Nhược Ninh theo Tần Tranh xuống xe. Vân An từ cửa xe bên kia bước xuống, thấy Tần Tranh cúi đầu đi về phía trước, nàng đi vài bước đến sau lưng Tần Tranh. Khương Nhược Ninh thấy Tần Quế Lan đang trả tiền cho tài xế thì bèn lùi lại hai bước, dùng khuỷu tay huých nhẹ Vân An. Vân An cụp mắt, đi nhanh thêm hai bước, sánh vai với Tần Tranh.
Tần Tranh chỉ cảm thấy gió lạnh thổi rát cả mặt, hơi lạnh luồn vào từ cổ áo, lạnh đến mức cơ thể cô hơi cứng lại. Cô vừa định kéo chặt áo, thì đã bị ai đó nhét một vật vào lòng bàn tay. Cô quay đầu lại, thấy Vân An đang đứng ngay bên cạnh.
Gương mặt của Vân An 18 tuổi còn có chút non nớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng vững vàng, giống như vô số lần trong những giấc mơ lúc nửa đêm, cô quay đầu lại thì thấy Vân An đứng bên cạnh cô, mỉm cười với cô.
Tần Tranh siết chặt tay, lòng bàn tay bị mép giấy đâm vào. Cô từ từ xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một con hạc giấy đã được gấp xong.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ dỗi cũng thơm phức [đầu thỏ tai cụp][đầu thỏ tai cụp]
Tần Tranh: [tan chảy][tan chảy][chống cằm][chống cằm]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro