CHƯƠNG 28: TRUNG THU VUI VẺ, ĐỪNG NHỚ MONG
Ngày hôm sau, hai người ăn sáng ở phòng khách. Minh Sương thuận miệng hỏi: "Ba mẹ chị đến du lịch, hay cố ý thăm chị?"
"Công tác."
"Giờ về nước rồi?"
"Ừ."
"Gặp ba mẹ, chắc chị kích động lắm?" Minh Sương tò mò.
"Cũng tàm tạm."
Gia đình họ, người hướng ngoại và giỏi bày tỏ yêu thương nhất lại là cậu em trai. Còn hai chị em, vì ngăn cách từ nhỏ, đừng nói bày tỏ yêu thương, đến cảm xúc cũng kìm nén.
Nhưng cô còn danh chính ngôn thuận giận dữ, bộc phát. Người còn lại, đến giận cũng chẳng dám.
Bao năm, Diệp Đình Sương chưa từng thấy cô em gái của mình cười thật lòng. Hồi nhỏ, cô nghĩ do em ấy ôm oán hận. Giờ ngẫm lại, có lẽ là do em ấy chẳng dám. Không dám khóc, chẳng dám cười, không dám tỏ ra tốt, cũng chẳng dám tỏ ra tệ.
"Trùng hợp sắp Trung Thu, chị gặp được họ, tốt thật." Minh Sương cảm thán.
"Ừ." Diệp Đình Sương uống ngụm sữa, đứng dậy định về phòng.
"Nhanh thế? Em còn chuyện muốn nói với chị." Minh Sương vội gọi.
"Chuyện gì?" Diệp Đình Sương dừng chân ở cửa.
Minh Sương nhìn giờ, không gian, bầu không khí, thấy chẳng hợp, hỏi: "Chị rảnh khi nào?"
"Gần đây hơi bận. Muốn đi chơi thì tự đi, đừng bận tâm tôi." Diệp Đình Sương nói, rồi về phòng làm việc.
"Thôi được." Minh Sương thở dài, dọn bàn, thấy hộp sữa cô để lại còn nửa, uống vài ngụm, lẩm bẩm: "Hình như cũng ngon."
Rồi nàng bắt đầu nghĩ cách nói chuyện ấy với cô.
Đây là lần đầu nàng thổ lộ với ai, dù sao cũng phải nghiêm túc chút.
Lát sau, Diệp Đình Sương ra ngoài đi vệ sinh, thấy nàng uể oải nằm dài trên sofa, tò mò: "Em thở ngắn than dài gì thế?"
"Haizz, cảm thấy sầu đời" Minh Sương khổ sở xin ý kiến. "Em sắp làm chuyện mất mặt lắm. Chị nói em nên làm sao?"
Diệp Đình Sương nhíu mày: "Mất mặt mà còn làm?"
"... Sao, em muốn làm thì làm, chị ý kiến gì?"
"Rõ ràng em hỏi tôi, hỏi rồi không nghe, nghe rồi không làm, lo lắng vớ vẩn. Rảnh thì đọc sách đi." Diệp Đình Sương quay vào nhà tắm.
"..."
Sao nàng thích nổi người này?!
Không tưởng tượng nổi!
Phải suy nghĩ, suy nghĩ kỹ!
Diệp Đình Sương quay lại, thấy nàng ôm quyển sách, mắt nhìn thẳng, nói: "Sách cầm ngược rồi."
"Kệ em!"
Tối, hai người đi dạo phố, vào siêu thị châu Á. Qua khu bánh kẹo, Diệp Đình Sương nhìn một vòng, mua vài cái bánh trung thu.
"Em thích vị gì?"
"Hỏi em á?" Minh Sương chỉ mình. "Chị muốn cùng em ăn Trung Thu?"
"Tôi xem lịch, thỏa thuận của ta đến sau Trung Thu một ngày mới hết hạn. Nhưng nếu em có kế hoạch khác, cũng chẳng sao." Diệp Đình Sương nói.
"Chẳng có gì, em rảnh lắm." Minh Sương chớp mắt, cầm bánh bên cạnh. "Em thích vị liên nhung."
Diệp Đình Sương lấy mỗi loại hai cái, cân thêm một cân liên nhung, mua trái cây và mì gói, rồi tính tiền.
"Trung Thu..." Minh Sương lẩm bẩm, nảy ra ý. Hay là đợi Trung Thu, nói tin vui này với cô? Ngày đẹp, cảnh đẹp, mỹ nhân, chẳng phải làm cô mê mẩn sao?
Mấy ngày sau, Diệp Đình Sương khi thì vẽ trong phòng, khi cùng Minh Sương đi chơi, xem phim, dạo công viên. Họ thích nhất là cùng đi siêu thị, thấy món quen, chia sẻ hương vị và chuyện cũ—như món này từng khinh thường ra sao, giờ lại tiếc nuối thế nào.
Tối, Minh Sương chủ động tìm cô. Nhưng đúng là, nàng chưa gặp ai ưu tú như cô.
Một tối, Diệp Đình Sương tắm xong, thấy nàng nằm trên giường mình, ngáp: "Nửa tiếng nữa tôi có họp video."
"Không sao, có nửa tiếng thôi." Minh Sương ngoắc ngón tay.
Đang lúc cả hai quên trời đất, đồng hồ báo thức vang lên.
Minh Sương sững sờ, rồi bị đẩy ra.
Người vừa nãy còn thở dốc, giây sau đã ngoan ngoãn mặc đồ, đi ra ngoài.
Minh Sương: "???"
Ưu tú thật! Không chỉ sáng không nướng giường, tối cũng chẳng chậm chạp!
Diệp Đình Sương họp xong, chuẩn bị ngủ, nhận tin nhắn từ Christine, trò chuyện đôi câu.
"Chị chẳng bảo mệt lắm sao? Sao còn trò chuyện với cô ta? Sao cô ta gửi ảnh áo tắm cho chị?" Minh Sương truy hỏi.
"Cô ấy hỏi tôi vài việc, tiện chia sẻ chuyện vui."
"Việc gì?"
Diệp Đình Sương thấy nàng hùng hổ, khẽ nhíu mày: "Chuyện của tôi, em giận gì chứ?"
"Ai giận?!" Minh Sương quay lưng.
Diệp Đình Sương lặng một lát, nói: "Em giận... trông khó coi."
"Chẳng ai không biết giận, cũng chẳng ai luôn đẹp!"
Diệp Đình Sương rũ mắt, khẽ nói: "Em nói đúng... Nhưng em tạm đừng giận được không? Em cười vẫn đẹp nhất."
Minh Sương trộm cong môi, miệng vẫn cứng: "Không được!"
Diệp Đình Sương nhìn bóng lưng giận dỗi, chợt thấy dự cảm chẳng lành. Mỗi lần hỏi, nàng đều phủ nhận. Lần này, cô do dự, sợ nghe câu trả lời bất ngờ.
Dù sao, chuyến đi này sắp kết thúc.
Chớp mắt, đã đến đêm trước Trung Thu. Minh Sương hỏi: "Mai là Trung Thu, chị muốn ăn gì?"
"Đồ Trung Quốc, đương nhiên." Diệp Đình Sương nói. "Tôi nhớ nhà mình ăn Trung Thu, mẹ tôi đích thân nấu, xào món cà chua trứng cũng thất bại. Nhưng ba tôi cười ăn hết, tôi và em trai cũng bị ép ăn. Dở tệ, nhưng ấn tượng sâu đậm." Diệp Đình Sương mỉm cười hồi tưởng.
Minh Sương nghĩ ngợi, nảy ra ý.
Chiều, nàng bảo có việc, ra ngoài một chuyến, đến siêu thị mua vài cân cà chua, trứng gà, về chung cư, mở video nấu ăn, học làm cà chua xào trứng.
Thử vài lần, cuối cùng trứng không dính, cà chua không nát. Nàng nếm, tuy không bằng nhà hàng, nhưng chắc ngon hơn lần đầu mẹ cô nấu?
Nhưng một món thì đủ sao?
Nàng gọi Chu Băng Chi: "Có món cơm nhà nào học nhanh không?"
"Sao hỏi cái này?" Chu Băng Chi ngớ ra.
"Tớ muốn nấu một bữa cơm."
"Mặt trời mọc hướng Tây à?"
"Đừng dài dòng, thời gian gấp, nói nhanh món nào ngon mà dễ học?"
"Đều dễ học, lên mạng xem video là biết. Không thì nấu canh, chuẩn bị nguyên liệu, chờ chín. Nhưng sao cậu đột nhiên muốn học—Này? Này!"
Nấu canh hay đấy. Nàng chạy đi siêu thị, mua thêm nguyên liệu, học nấu cả đêm.
Khuya, Diệp Đình Sương gọi: "Em ở đâu? Sao chưa về?"
"Em ở nhà mình, có chút việc riêng."
"Thật là ở nhà?"
"Chắc chắn, không thì ở đâu? À, tối nay em không qua chị."
"Được, an toàn là được."
"Không nói nữa, em bận." Minh Sương vội cúp máy, tiếp tục xào rau, hét lên: "Á! Sao dễ dính thế!"
Diệp Đình Sương nhìn điện thoại bị ngắt, khẽ thở dài, mở giao diện trò chuyện với July.
July: "Tôi tưởng cô nên về. Bà William tìm cô mấy lần, muốn gặp trực tiếp. Mai bà ấy đến văn phòng, vé máy bay tôi đặt rồi."
Bà William là khách hàng cũ cô đang liên hệ, chỉ nói qua điện thoại và video, chưa gặp mặt. Nếu họ muốn gặp, cô không thể từ chối.
Dù sao kỳ nghỉ một tháng sắp hết, về sớm một ngày cũng chẳng sao. Khách hàng không chờ được.
Chỉ tiếc, không cùng Minh Sương ăn Trung Thu.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang, Minh Sương mở mắt, chẳng rửa mặt, chẳng chải đầu, lao vào bếp, đun canh.
Nếu không vì nồi canh này, nàng chẳng cần ngủ lại. Ai ngờ nấu canh tốn thời gian, lại cần kiên nhẫn.
Xác nhận nguyên liệu xong, nàng mới rửa mặt, ngồi trang điểm hơn một giờ, mặc chiếc váy đẹp nhất.
"Có long trọng quá không? Liệu chị ấy cười không?" Nàng xoay trước gương, lẩm bẩm, rồi lắc đầu, tự tin cười: "Thôi, dù gì cũng đi thổ lộ, để chị ấy đắc ý chút thì sao."
Nàng bận rộn cả sáng, xào vài món tạm được, đổ canh vào bình giữ nhiệt, lái xe đến khách sạn.
Qua tiệm hoa, nàng dừng xe, mua bó cúc non to.
Đến dưới lầu, nàng cười rạng rỡ, bước nhanh vào sảnh, không cẩn thận va phải người, suýt làm rơi bình giữ nhiệt, vài cành hoa rơi xuống đất.
"Ai da, sorry!" (Xin lỗi!) Hầu Dĩnh xin lỗi, ngẩng lên, thấy Minh Sương, ngạc nhiên: "Minh Sương, sao cậu ở đây?"
Minh Sương cúi nhặt hoa, cười qua loa: "Là cậu à, mình không sao"
"Ngại quá, vừa rồi mình mải xem điện thoại, không thấy cậu. Cậu vội thế, đi gặp ai à?" Hầu Dĩnh giúp nhặt hoa.
"Ừ."
"Tuyệt thật, cậu đang yêu à?" Hầu Dĩnh đưa cành hoa cuối.
"Đúng thế." Minh Sương cong môi, nụ cười chân thành, từ biệt rồi bước đi.
Đến trước cửa phòng, nàng giấu hoa sau lưng, tay xách đồ ăn còn nóng, nhấn chuông.
Trong lúc chờ, nàng đã nghĩ sẵn lời mở đầu: sẽ bảo đồ ăn mua ngoài, đến lúc ăn mới nói là tự làm!
Nếu cô phát hiện bó hoa, nàng sẽ nói... nói gì đây?
Cúc non liệu có kém hoa hồng, không đủ trực tiếp?
Hay nói hoa này mua ven đường, lát nữa đổi sang hoa hồng?
Quyết định xong, nàng ngẩng lên, thấy cửa vẫn chưa mở, nhấn chuông lần nữa.
Nàng đổi tay ôm hoa, phát hiện lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Không phải chứ?
Nàng buồn cười với chính mình. Từ bao giờ nàng thấp thỏm thế này?
Ngẫm lại, đúng là kỳ lạ. Rõ ràng Diệp Đình Sương chẳng phải mẫu người lý tưởng, biết cô chơi trò úp mở, nàng vẫn dính bẫy.
Chẳng biết lát nữa thổ lộ, cô sẽ biểu cảm ra sao.
Nghĩ đến cảnh ấy, Minh Sương bất giác cười, háo hức chờ khoảnh khắc đó.
Nhưng ngẩng lên, cửa vẫn đóng chặt.
"Không lẽ ngủ nướng?" Minh Sương lấy thẻ phòng, mở cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân khẽ khàng.
Nàng đến cửa phòng ngủ, chẳng thấy bóng ai. Đồ đạc thường để trên bàn cũng biến mất.
"Sáng sớm, chạy đâu rồi?"
"Lily?"
"Chị chủ ơi"
Gọi vài tiếng, chẳng ai đáp. Nàng kiểm tra khắp nơi, nhà tắm, ban công, đều trống.
Nàng đặt canh và hoa lên bàn, định gọi điện, bất chợt thấy túi bánh trung thu trên bàn, bên cạnh là mẫu ghi chú.
Nàng nghi hoặc cầm lên, thấy hàng chữ thanh tú.
— Trung Thu vui vẻ, đừng nhớ mong.
Ghi chú rơi, kéo theo thẻ ngân hàng xuống sàn.
Nàng cúi nhặt, chạm phải bó hoa rơi lả tả đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro