CHƯƠNG 61: MÔNG EM ĐÃ KHỎI KHI NÀO?
Gần Tết, văn phòng càng ngày càng bận, Diệp Đình Sương đi sớm về khuya, có khi còn về muộn hơn Minh Sương, nhưng hoa trong nhà vẫn luôn tươi tắn.
Dù muộn thế nào, Minh Sương cũng mang một bó hoa về. Diệp Đình Sương dù nửa đêm mới về, thấy hoa trong phòng khách, tâm trạng cũng vui lên.
Tối nay, cô về nhà, thấy hoa chưa thay, bèn vào phòng ngủ tìm người. Minh Sương đang đứng trước cửa sổ gọi điện. Cô thở phào, bước tới ôm nàng từ phía sau.
Minh Sương quay lại, vừa nói chuyện với khách hàng nước ngoài, vừa ôm cô.
Diệp Đình Sương nghe nàng nói tiếng Anh chậm rãi, giọng dễ nghe, tựa vào nàng, mệt mỏi nhắm mắt.
Minh Sương cúp máy, cúi nhìn, thấy cô ngủ từ lúc nào, tư thế này mà cũng ngủ được. Nàng vừa buồn cười vừa xót, bế cô lên.
Diệp Đình Sương giật mình tỉnh, thấy là nàng, mơ màng hỏi: "Sao hoa phòng khách chưa thay?"
"Chưa kịp thay, khách hàng đã gọi tới." Minh Sương đặt cô lên giường.
"Ừ... Tôi tưởng em không về." Diệp Đình Sương lẩm bẩm, lăn một vòng, ngủ tiếp.
Minh Sương đắp chăn cho cô, ra phòng khách thay bó hoa tối nay, rồi vào phòng ngủ, chui vào chăn. Bên trong đã ấm áp.
Tắt đèn, trong bóng tối ôm Diệp Đình Sương, làm cô tỉnh, xoay người ôm lại nàng, nói mớ đôi câu, cùng chìm vào giấc mơ.
Sáng sớm, hoa trong phòng khách nở rộ. Minh Sương thích thú chỉ: "Hai bông này tối qua còn là nụ, giờ nở rồi."
"Thật à?" Diệp Đình Sương nhìn, cười. "Đúng là tràn đầy sức sống."
Hai người mãi ngắm hoa, muộn giờ ăn sáng, đành đến công ty giải quyết.
Sáng nay, bà lão lại đến tiệm.
Chiếc nhẫn phục chế hôm qua đã giao. Bà lão cầm nhẫn, lau nước mắt, khiến mấy nhân viên trong tiệm cũng khóc. Minh Nguyệt nhớ mẹ, trốn vào nhà vệ sinh lau lệ.
Hôm nay, bà lão vui vẻ bước vào, cùng một phụ nữ mang thai.
"Bà chủ Diệp, bà già này lại tìm cô đây." Bà lão hớn hở.
Diệp Đình Sương đứng dậy tiếp: "Nhẫn không ưng ý sao?"
"Ưng, ưng lắm." Bà lão chỉ người bên cạnh. "Đây là con dâu tôi."
Diệp Đình Sương bất ngờ nhìn họ. Tưởng bà chỉ có con gái, hóa ra còn con trai, con dâu, và cháu trong bụng. Cô ngạc nhiên, nhưng vui thay bà: "Hôm nay bà đến có việc gì?"
"Nhờ phúc cô, tôi tìm lại nhẫn của con gái. Giờ muốn để lại gì đó cho cháu gái, trước không biết để gì, chẳng có đồ gia truyền. Qua đây, tôi nghĩ ra, làm một bộ trang sức, chuẩn bị quà cưới cho nó. Chẳng biết tôi ở với nó được bao lâu." Bà lão cười.
Diệp Đình Sương khó xử. Phục chế nhẫn chỉ để hoàn ước mơ cho bà, không kiếm lời. Nhưng thiết kế riêng một bộ trang sức thì giá tiệm không rẻ. Đang nghĩ cách nói khéo, bà lão hỏi trước: "Bộ trang sức bao nhiêu? Hai triệu đủ không?"
Diệp Đình Sương ngạc nhiên. Bà lão thấy cô không đáp, hỏi tiếp: "Ba triệu? Hay năm triệu? Cô nói đi, miễn dưới mười triệu, đều thương lượng được."
"Bà..."
"Yên tâm, tôi có tiền." Bà lão cười haha. "Mới ly hôn, được kha khá tài sản, bình thường có hơn sáu mươi căn nhà cho thuê, dưỡng già không lo. Nên muốn để lại gì cho con cháu."
Diệp Đình Sương cười: "Phúc khí của bà còn dài."
"Cảm ơn cô đã chúc. Nhưng trang sức tôi không rành, dẫn con dâu đến, cô bàn trực tiếp với nó."
"Vâng." Diệp Đình Sương mời họ vào văn phòng, liếc bụng người phụ nữ, tò mò: "Đã xác định là cháu gái?"
"Chắc chắn, bọn chúng đã qua cả Hong Kong kiểm tra." Bà lão cười.
Diệp Đình Sương gật đầu, bàn kiểu dáng. Con dâu ăn mặc mộc mạc, chẳng rành châu báu, trò chuyện mới thấy bà lão vẫn là chủ đạo: "Thôi, kiểu dáng chúng tôi không hiểu, tôi tin mắt Diệp lão bản. Cô cứ làm đẹp, làm sang, chi phí thương lượng."
Thế là đơn này thành đơn lớn đầu tiên của Diệp Đình Sương sau khi về nước. Vì số tiền lớn, cô không dám chậm trễ: "Thời gian có thể hơi lâu, tôi sẽ cố làm xong trước sinh nhật một tuổi của cháu."
"Được, được, cứ thế nhé."
Bà lão đặt cọc nửa tiền ngay. Tuy bà tìm thẳng Diệp Đình Sương, nhưng lần đầu là nhờ Minh Nguyệt, nên cô ghi đơn cho Minh Nguyệt, để cô nhận hoa hồng.
Nhân viên tính toán, hoa hồng không nhỏ, hò hét bắt Minh Nguyệt phải mời khách.
Minh Nguyệt vào làm ba bốn tháng, cuối cùng kiếm được khoản hoa hồng lớn, vui vẻ mời mọi người ăn lẩu, gọi cả Minh Sương.
Minh Sương họp muộn, đến trễ, cởi áo khoác, ngồi cạnh Diệp Đình Sương: "Xin lỗi em đến muộn, em sẽ tự phạt một ly." Nàng cầm ly nước chanh, uống cạn.
Mọi người cười haha. Diệp Đình Sương nhìn nàng: "Ngoài kia lạnh không?"
"Lạnh, tuyết đang tan nên đường trơn lắm."
"Sao không mặc thêm? Áo lông vũ mẹ tôi mua đâu?"
"Ở nhà, em tiếc nên không dám mặc."
"... Mua để mặc, giữ làm gì, em tính mang đồ chôn theo à?"
Minh Sương phì cười: "Mặc, mặc, mai em sẽ mặc."
Minh Nguyệt thấy hai người ngồi xuống như dựng tấm chắn, che hết người khác, bèn quay sang trò chuyện, trêu cậu bé phục vụ nói lời chúc, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Ăn xong, họ muốn đi hát. Diệp Đình Sương nghĩ mọi người vất vả, đặt phòng hát, thêm gói massage, để họ thư giãn, rồi dẫn Minh Sương đi trước.
Hai người nắm tay dạo phố. Minh Sương: "Chị không muốn đi hát cùng mọi người à?"
"Ồn"
"Massage không ồn, cũng không đi thư giãn sao?"
"Không muốn, ở với em là thư giãn nhất."
"Chậc chậc, miệng chị ngày càng ngọt thế." Minh Sương nghiêng đầu hôn má cô, cười. "Thích thật."
Đi một lúc, lạnh không chịu nổi. Diệp Đình Sương chui vào xe, Minh Sương dậm chân ngoài trời, nhìn quanh, cúi người: "Chờ em một chút, em mua ít đồ."
"Mua gì?" Diệp Đình Sương hỏi, người đã chạy mất.
Chốc sau, Minh Sương chạy về từ góc đường, tay cầm cành hoa.
Bất ngờ, nàng dẫm trúng băng, ngã cái bịch, mông đập đất.
Minh Sương: "..."
Đau quá! Mất mặt quá!
Diệp Đình Sương vội xuống xe, đỡ nàng. Mông bị ướt một mảng, nhìn mặt cũng biết cú ngã rất mạnh, cô vội kéo nàng lên xe.
Về nhà, cởi quần kiểm tra thì đã tím một cục.
Diệp Đình Sương lấy thuốc dán, dán lên mông nàng.
"Chạy nhanh thế làm gì."
Minh Sương nằm sấp trên giường, rên: "Sợ chị đợi lâu."
"Em không đến, tôi đi được à?"
Minh Sương cười, chỉ bông hoa trên tủ đầu giường: "Chị thay đi."
Diệp Đình Sương thay hoa, thấy nàng nằm chơi điện thoại, hỏi: "Mai đi làm được không?"
"Được, chỉ là dáng đi hơi xấu."
Hôm sau, Diệp Đình Sương đưa nàng đến công ty, đỡ vào văn phòng. Đồng nghiệp thấy nàng, quan tâm hỏi han, chỉ Diệp Đình Sương, hỏi là ai.
Minh Sương: "Bạn cùng phòng."
Diệp Đình Sương: "Bạn gái."
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn Diệp Đình Sương, rồi Minh Sương.
Hai người liếc nhau. Diệp Đình Sương bình thản: "Tối tôi đến đón em"
"Dạ, chị đi đường cẩn thận."
Diệp Đình Sương đi rồi, đồng nghiệp túm lại tám: "Rốt cuộc là bạn cùng phòng hay bạn gái?!"
"Vừa bạn cùng phòng, vừa bạn gái." Minh Sương nói.
Tính hướng của nàng mọi người biết lâu rồi, nhưng không thấy động tĩnh, tưởng độc thân. Ai ngờ bất thình lình có bạn gái, còn gây sốc.
Nhưng cô cấp dưới từng thấy Minh Sương trên máy bay nhìn chằm chằm một bức ảnh, giờ gặp người trong ảnh, chẳng bất ngờ, chỉ thấy Diệp Đình Sương có khí chất quen thuộc, giống Diệp Nam Nịnh, đồng nghiệp cũ.
Cô nhắc một câu với nhóm, chẳng ai tin.
Hồ Giai Húc bên nhóm đối diện tiếp lời: "Tôi cũng thấy giống."
"Đúng không, từ khí chất đến dáng mặt, giống lắm."
"Ừ, đúng." Hồ Giai Húc nhịn cười. "Không biết còn tưởng chị em."
"Chính xác."
Tối đến, Diệp Đình Sương lái xe đón Minh Sương, vừa vào văn phòng, thấy cả đám nhìn chằm chằm. Hầu hết là dân bát quái, muốn moi chuyện hai người.
Minh Sương thấy cô đến liền tắt máy tính, đi hai bước, đợi cô đến gần, khoác tay lên vai cô.
Diệp Đình Sương ghé tai hỏi: "Sáng nay sao không thừa nhận?"
Ý là sao nàng nói là bạn cùng phòng, không nhận là người yêu.
Minh Sương thì thầm: "Xin chị đấy, chị là đại công chúa đó. Nếu họ biết, chắc nghĩ em bám đùi, cố ý câu dẫn chị. Như vậy thì sẽ không tốt cho cả hai."
Diệp Đình Sương nghĩ, thì thào: "Chẳng mấy ai biết tôi là ai, đừng sợ."
"Vậy thì em yên tâm." Minh Sương thẳng lưng, chào đồng nghiệp đang nhìn: "Lão Lý, lão Trương, lão Tần, lão Đàm, Tiểu Mỹ, Giai Giai, Hồ Giai Húc, tôi phải đi trước đây... Haiz, chẳng còn cách nào, bạn gái đến đón, tôi đã bảo đừng đến nhưng bạn gái cứ khăng khăng phải đến đón cho bằng được"
Diệp Đình Sương: "..."
Hôm sau, Diệp Đình Sương lại đưa nàng đi làm. Chưa đến giờ, vài người thân với Minh Sương, giỏi giao tiếp, chủ động bắt chuyện với Diệp Đình Sương, tò mò hai người quen nhau thế nào.
Diệp Đình Sương nói quen ở nước ngoài.
Hỏi ai theo đuổi ai.
Diệp Đình Sương kể vắn tắt là cô tỏ tình.
Minh Sương ngẩng đầu, cười tươi nhìn cô.
Mọi người nghe, tự nhiên nghĩ Diệp Đình Sương theo đuổi Minh Sương trước, thi nhau khen Minh Sương, ngầm khen cô mắt tinh.
Tối tan làm, Minh Sương xem giờ, nhìn điện thoại, không thấy tin nhắn hay cuộc gọi, đoán văn phòng cô bận, chắc tối nay không đến đón được.
Chốc sau, điện thoại reo. Nàng vội cầm lên, thấy là Hồ Giai Húc, hơi hụt hẫng, bắt máy, uể oải: "Gì?"
"Trời ơi, mau xuống nhanh! Bạn gái cô cầm bó hoa to đùng, đang ở dưới lầu!" Hồ Giai Húc hét bên kia.
Minh Sương nghi hoặc ra cửa sổ, nhìn xuống. Tầng cao quá, không rõ, nhưng đông nghịt người.
Nàng chạy xuống lầu, ra cửa chính, thấy Diệp Đình Sương bị vây giữa đám đông, nhiều đồng nghiệp của nàng, và Hồ Giai Húc đang nói chuyện với cô.
Nàng chạy tới, ngơ ngác: "Chị... Em tưởng chị không đến."
"Đi mua hoa cho nên đến trễ một chút." Diệp Đình Sương giải thích.
Minh Sương cúi nhìn bó hoa: "Chị định làm gì sao?"
"Đón em về nhà chứ sao." Diệp Đình Sương đưa hoa, nắm tay nàng trước bao người, bước đi.
Thế là công ty nhanh chóng lan tin bạn gái Minh Sương yêu nàng đến mất kiểm soát.
Trong xe, Minh Sương ôm hoa, ngắm nghía, ngửi, lấy điện thoại tự sướng vài kiểu, rồi quay sang hỏi: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?"
"Em trả lời câu hỏi của tôi trước."
"Gì?"
"Mông em đã khỏi khi nào?" Diệp Đình Sương hỏi.
"..."
Hỏng, lộ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro