CHƯƠNG 126

Phiên ngoại (6)

Về lý mà nói, trẻ con ở tuổi này không thể hiểu những khái niệm quá trừu tượng. Vậy nên từ "yêu" có lẽ tương ứng với hành động cụ thể nào đó, hoặc do ngày thường mưa dầm thấm đất mà con bé mới có thể buột miệng nói lưu loát như vậy. 

Dù là trường hợp nào, với Giản Thực, đặt lên người Cơ Cảnh Liên và Giản Thấm đều rất kỳ lạ. 

Sắc mặt ông biến đổi, ánh mắt dao động, muốn nói lại thôi. Đúng lúc này, Nghiêm Tố Quân lên tiếng: "Nếu đã hát xong bài chúc mừng sinh nhật cho tiểu thọ tinh thì ăn cơm thôi." 

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Giản Thấm gần như ngừng suy nghĩ. Nghe mẹ nói, nàng mới từ từ hoạt động trở lại. 

"Đúng vậy, ăn cơm thôi. Ba, tối nay hầu hết món ăn đều do Cảnh Liên làm, ba mau nếm thử đi." 

Giản Thực trong lòng chỉ thấy có gì đó quái quái, nhưng không thể nói rõ là lạ ở đâu. Ông lén liếc vợ, thấy bà thần sắc bình thường, chẳng phản ứng gì với câu nói vừa rồi. 

Chẳng lẽ đây là chuyện bình thường sao? 

Vương Quyên thấy trên bàn ăn gió êm sóng lặng, lập tức ngẩng mặt khỏi điện thoại, phụ họa: "Đúng đúng, ăn cơm thôi. Tay nghề Cảnh Liên tốt lắm." 

Cơ Cảnh Liên ôm Giản Đan, cười tủm tỉm: "Chú, hải sâm và tôm là Giản Thấm làm." 

Giản Thực vốn chưa nghĩ rõ, bị mấy người thay phiên nói, nghi ngờ trong lòng dần tan. Ông hơi ngượng ngùng: "Ăn thì ăn, cứ nhìn ta giục làm gì? Ăn đi, mọi người ăn đi." 

Bàn ăn nhanh chóng náo nhiệt trở lại, mọi người tùy ý trò chuyện. Giản Đan yên ổn ngồi trên đùi Cơ Cảnh Liên, hưởng thụ cô đút bánh kem. 

"Mommy ăn, mommy ăn!" 

Giản Đan rất có tinh thần chia sẻ, tự ăn một miếng rồi đẩy tay muốn Cơ Cảnh Liên ăn một miếng. 

"Con ăn xong đi, mommy sẽ ăn sau." 

Cơ Cảnh Liên sợ con bé khó tiêu, chỉ cho nó nếm chút bánh kem rồi đổi sang đồ ăn dặm. Từ khi Giản Đan biết cầm muỗng, hai người luôn bồi dưỡng khả năng tự ăn của con. Giờ phần lớn thời gian con bé đều tự ăn được. Nhưng hôm nay là sinh nhật, Cơ Cảnh Liên đặc biệt hỏi ý kiến Giản Đan. 

"Giản Đan hôm nay muốn tự ăn, hay muốn mommy đút?" 

Giản Đan nghiêng đầu suy nghĩ: "Mommy!" 

"Được~" 

Trải qua chuyện vừa rồi, Giản Thực nghe Cơ Cảnh Liên trò chuyện với Giản Đan, càng nghe càng thấy không ổn. Dù Cơ Cảnh Liên thường xuyên gặp Giản Đan, quan hệ này cũng quá thân mật, như thể cô là một người mẹ khác của con bé vậy. 

"Sao thế, không có rượu mà món ăn cũng nuốt không trôi à?" 

Nghiêm Tố Quân thấy Giản Thực nhìn chằm chằm Cơ Cảnh Liên, đôi đũa trong tay không động, chủ động gắp cho ông một con tôm. 

"Mau ăn đi, Thấm Thấm làm đấy." 

Giản Thực liếc vợ, đầy bụng muốn nói, nhưng lúc này không chỉ Vương Quyên còn ở, mà còn là sinh nhật Giản Đan. Hai nhà khó khăn lắm mới náo nhiệt tụ họp vì con bé, không thích hợp nói chuyện không vui, đành đè nghi vấn xuống. 

"Bà cũng ăn đi." 

Giản Thực gắp lại một con hải sâm vào bát Nghiêm Tố Quân. Đúng lúc này, vì Cơ Cảnh Liên đang đút Giản Đan nên không rảnh ăn, Giản Thấm cũng gắp cho cô một đũa thức ăn. 

Lòng Giản Thực chợt thót lại. Nhìn Cơ Cảnh Liên dịu dàng mỉm cười với Giản Thấm, tim ông dần chìm xuống đáy vực. 

Ăn tối xong, Vương Quyên hiếm khi dứt khoát cáo từ. Cơ Cảnh Liên dọn bát đũa. Giản Thấm định cùng giúp, nhưng Nghiêm Tố Quân bảo nàng dẫn Giản Đan đi rửa mặt, để mình và Cơ Cảnh Liên dọn dẹp. 

"Dì, thật ra để cháu làm là được. Nhà có máy rửa bát, không phiền lắm." 

Nghiêm Tố Quân cười: "Hai người dọn nhanh hơn, lại không chỉ có bát cần rửa." 

"Vậy cảm ơn dì." 

Hai người vừa dọn cơm thừa, vừa trò chuyện, không khí thoạt nhìn bình yên hòa hợp. 

"Nói gì mà cảm ơn, bình thường chúng ta mới nên cảm ơn cháu." 

Cơ Cảnh Liên khẽ cười: "Cháu thấy chúng ta đừng nói nữa. Giữa cháu và Giản Thấm thật không cần phải cảm ơn qua lại." 

Nghiêm Tố Quân thở dài: "Nói thật, ta không hẳn hiểu được." 

"Dì chắc không phải tối nay mới nhận ra đâu nhỉ?" 

"Tối nay mới xác định, nhưng hai đứa không phải bạn bè bình thường thì ta sớm cảm giác được." 

"Dì thật nhạy bén," Cơ Cảnh Liên xuýt xoa, rồi thắc mắc, "Vậy sao dì không vạch trần tụi cháu?" 

Nghiêm Tố Quân lắc đầu: "Không phải ta nhạy bén, mà là trải đời nhiều. Làm giáo viên bao năm, tình huống như hai đứa ta cũng gặp vài lần. Ban đầu ta nghĩ bọn trẻ còn nhỏ, không phân biệt rõ cảm xúc khác nhau, hoặc chỉ chạy theo trào lưu, thích mới lạ. Đến khi có một học sinh định tự sát, ta mới nghiêm túc nghĩ về loại quan hệ này. Ta nghiên cứu nhiều tài liệu, nói chuyện với học sinh, nên không muốn phủ nhận ngay thứ tình cảm đặc biệt này. Nhưng cháu hiểu ta lo lắng gì, đúng không?" 

"Cháu và Giản Thấm đều hiểu, nên không biết làm sao thẳng thắn với chú dì. Nhưng cháu biết, khi Giản Đan lớn lên, tụi cháu giấu không được lâu, chỉ có thể hy vọng hai người thông cảm." 

"Haiz, chuyện này làm sao bảo cha mẹ như chúng ta thông cảm được?" 

"Thuận theo tự nhiên chẳng phải tốt hơn sao?" 

"Có những chuyện mặc kệ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn." 

"Nhưng một năm qua tụi cháu chẳng phải rất tốt sao?" 

"Thế còn năm trước? Và... tương lai thì sao?" 

Hai người phối hợp nhịp nhàng, dọn bàn sạch sẽ, bát đũa cho vào máy rửa, rác trong bếp cũng đóng gói xong. 

"Cháu đi đổ rác đây," Cơ Cảnh Liên chủ động xách rác, "Còn tương lai, cháu nghĩ chuyện này nên do cháu và Giản Thấm cùng trả lời chú dì thì hơn. Nếu hai người muốn nói, lát nữa cháu về, bốn người chúng ta nói chuyện kỹ nhé." 

Nghiêm Tố Quân nhìn cô thật lâu, cuối cùng lại lắc đầu: "Thôi, thay vì nghe hai đứa nói, chẳng bằng nhìn hai đứa làm." 

Cơ Cảnh Liên lần đầu lộ vẻ kinh ngạc. Nghiêm Tố Quân điềm nhiên cười. 

"Ta đã sớm nhận ra, đương nhiên cũng nghĩ đến nhiều khả năng. Nếu ta không muốn tin, hai đứa nói nhiều cũng vô ích. Mà hai đứa không phải trẻ con, chúng ta nói nhiều cũng không thay đổi được ý các con. Nếu vậy, còn cần nói làm gì? Ta chỉ có thể chọn tin con gái mình, tin vào ánh mắt và quyết định của nó." 

Sự khai sáng của Nghiêm Tố Quân khiến Cơ Cảnh Liên gần như kinh ngạc. Cô từng nghĩ gia đình nuôi dưỡng tính cách như Giản Thấm, cha mẹ chắc hẳn rất truyền thống. 

"Dì, dì... thật sự nghĩ vậy sao?" 

"Sao, cháu nghĩ ta rảnh rỗi lừa cháu à?" 

"Cháu đương nhiên không có ý đó, chỉ là... Cháu luôn nghĩ tính cách Giản Thấm khá bảo thủ, nên tưởng cha mẹ em ấy cũng..." 

Nghiêm Tố Quân cười nhìn cô: "Con người và sự vật đều phát triển, thay đổi. Ta không phải từ đầu đã nghĩ vậy. Tính cách Thấm Thấm, không thể phủ nhận là ta và ba nó nuôi nên, nhưng giờ những việc nó làm chẳng bảo thủ chút nào. Nếu nó thay đổi được, ta đương nhiên cũng có thể. Làm giáo viên mà cứ bảo thủ không chịu đổi, sẽ sớm xa rời học sinh. Dù ta vẫn không thể đặt mình vào để hiểu thứ tình cảm này, nhưng làm mẹ, điều ta muốn nhất bây giờ là ủng hộ con gái." 

Cơ Cảnh Liên cuối cùng hoàn toàn tin, Nghiêm Tố Quân không đùa, cũng không tự dệt lý do. Bà thật sự đồng ý... hay nói đúng hơn là ngầm chấp nhận quan hệ của cô và Giản Thấm, thuận lợi đến khó tin. 

Cơ Cảnh Liên suýt không kiềm được muốn véo mình xem có mơ không. 

"Dì, cảm ơn dì!" 

Ngoài câu này, cô không biết nói gì nữa, vì mọi lời khác đều cảm thấy trống rỗng. 

"Ta không cần cháu cảm ơn. Ta chỉ cần Thấm Thấm và Giản Đan hạnh phúc." 

Cơ Cảnh Liên thở phào: "Tin cháu, cháu và Giản Thấm đều mong thế." 

Giản Thấm tắm xong cho Giản Đan, lòng vẫn ẩn ẩn bất an. Bữa tối thoạt nhìn yên bình, nhưng nàng có dự cảm "mưa gió sắp đến". 

"mommy?" 

Giản Đan tắm xong, việc đầu tiên là tìm Cơ Cảnh Liên. Giản Thấm muốn cô tối nay ra ngoài tránh sóng gió, đề phòng cha mẹ nắm được chứng cứ, đành nói với con gái: "Giản Đan ngoan, mommy tối nay có việc. Mẹ ngủ với con được không?" 

Giản Đan hôm nay có một sinh nhật vui vẻ, hứng thú rõ ràng chưa giảm, chẳng có vẻ buồn ngủ. 

"Mommy." 

"Nhưng mommy có việc ra ngoài rồi. Giản Đan không muốn ngủ với mẹ sao?" 

Giản Đan dường như không hiểu nổi, đôi mắt đen ngây thơ nhìn Giản Thấm: "Mommy?" 

Lần trước Giản Thực và Nghiêm Tố Quân đến là hai tháng trước, Giản Đan chưa "biết ăn nói" thế này, dễ dỗ ngủ. Nhưng tối nay con bé đặc biệt cố chấp, nhất định muốn đợi Cơ Cảnh Liên cùng ngủ. Giản Thấm giải thích vài câu không thông, Giản Đan dứt khoát khóc òa, một mực đòi mommy. 

Lần này khiến Nghiêm Tố Quân và Giản Thực bị kinh động. Giản Thực vừa tắm xong, nghe cháu gái khóc thảm, tóc còn ướt đã chạy ra. 

"Sao thế, sao thế? Giản Đan sao vậy? Vừa rồi chẳng phải còn vui lắm sao?" 

Ông vốn định tìm Cơ Cảnh Liên nói chuyện, nhưng bị vợ khuyên đi tắm. Vì bữa tối bị cháu gái chê hôi, ông tắm đặc biệt kỹ, ra ngoài mặt đỏ bừng. Giản Đan cũng đỏ bừng mặt, lúc Giản Thực nhìn thấy, con bé đã đầy nước mắt, khóc đến giọng khàn đi. 

"Giản Đan ngoan, không khóc. Mommy lát nữa về ngay." 

Giản Thấm thấy cha mẹ đều đến, sợ con gái lại nói ra chân tướng kinh thiên động địa, vội trấn an. Nhưng Giản Đan đã chìm trong hoảng loạn vì không thấy mommy, ôm vai Giản Thấm khóc thảm thiết. 

"Oa oa, mommy...mommy..." 

"Ôi, sao lại khóc đáng thương thế này," Giản Thực ghé sát nghe rõ Giản Đan gọi gì, lớn tiếng, "Cơ Cảnh Liên đâu rồi? Giản Đan khóc thảm thế, cô ấy đi đâu?" 

"Cảnh Liên đi đổ rác, chắc lát nữa về thôi," Nghiêm Tố Quân khó hiểu, vừa dỗ cháu, vừa nói với Giản Thực, "ông gọi điện cho Cảnh Liên, hỏi xem đến đâu rồi." 

Rồi quay sang Giản Thấm: "Giản Đan ỷ lại Cảnh Liên quá rồi. Chẳng phải tắm có chút xíu sao?" 

Giản Thấm vừa dỗ con, vừa đối phó cha mẹ, gấp đến luống cuống, nói không suy nghĩ: "Con bé muốn cùng chúng ta ngủ chung, con chỉ là—" 

Giản Thực bên kia gọi điện xong, cao giọng ngắt lời nàng. 

"Cơ Cảnh Liên, cháu đến đâu rồi? Giản Đan tìm cháu kìa, mau về dỗ con bé." 

Nghiêm Tố Quân tiếp lời trách: "Con hồi nhỏ cũng thích ngủ chung với chúng ta. Để Giản Đan ngủ với các con thì sao đâu?" 

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro