CHƯƠNG 6
"Tiểu thư, cô muốn thực hiện thao tác gì? Nếu cô không biết, tôi có thể giúp, là đăng ký sao?" Giản Thấm đứng ngơ ngác vài phút trước máy đăng ký tự động ở bệnh viện. Một nhân viên công tác thấy nàng có vẻ khó khăn nên chủ động tiến lên hỏi.
"Không...không cần đâu, tôi biết cách làm, cảm ơn cô." Nàng thật vất vả mới lấy hết can đảm đến bệnh viện, nhưng ngay ở khâu đăng ký đã gặp trở ngại. Dù đã đeo khẩu trang và đội mũ rộng vành, nàng vẫn có cảm giác chột dạ, như thể tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Được, nếu có khó khăn gì cô cứ gọi tôi nhé."
Nhân viên công tác rất lịch sự lui về. Giản Thấm vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu, vội vàng hoàn thành đăng ký rồi dựa theo bảng chỉ dẫn tìm đến khu phụ khoa. Nhưng vừa bước vào khu vực này, nàng đã cảm thấy không khí ở đây nặng nề hơn hẳn những nơi khác. Không ít phụ nữ trẻ tuổi đơn độc đến đây giống nàng đều đeo mũ và khẩu trang, có người trang điểm thậm chí còn đậm hơn nàng. Những người lớn tuổi hơn hoặc có người thân đi cùng thì tỏ ra thong thả hơn nhiều. Giản Thấm có lẽ do tâm lý, chỉ cảm thấy mình đang bị đối xử bằng ánh mắt khác thường, chột dạ cúi đầu tìm một chỗ vắng ngồi đợi gọi tên.
Trước khi đến, nàng đã tìm hiểu kỹ về việc phá thai không đau, biết rằng trước khi phẫu thuật cần phải làm một loạt kiểm tra sức khỏe, sau đó mới có thể hẹn lịch phẫu thuật. Vì vậy, nàng nghĩ rằng chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, mình chắc sẽ không căng thẳng đến vậy, nhưng nàng vẫn đánh giá cao quá mức khả năng chịu đựng tâm lý của bản thân.
Nếu Cảnh Tích có thể ở bên cạnh nàng, chắc chắn nàng sẽ không sợ hãi như thế này.
"Đều tại anh! Đều tại anh! Đàn ông các người chẳng tốt đẹp gì, tự mình sung sướng xong rồi lại bắt phụ nữ chúng tôi chịu khổ!"
Ngay lúc Giản Thấm cố gắng muốn che giấu sự tồn tại của mình thì cách đó không xa có một cặp tình nhân đột nhiên cãi nhau. Người phụ nữ vừa ném mạnh chiếc túi xách trong tay vào người đàn ông vừa lớn tiếng mắng: "Anh là đồ khốn, nếu không muốn có con thì sao không chịu dùng bao!"
"Thôi thôi, ở chỗ công cộng em nói cái gì vậy, có chuyện gì về nhà mình nói." Người đàn ông vẻ mặt xấu hổ và thiếu kiên nhẫn, kéo tay người phụ nữ nói, "Đừng có làm anh mất mặt ở ngoài này."
"Anh bây giờ còn chê tôi mất mặt hả? Tôi còn chưa kịp chê anh đấy!" Hai người cãi nhau ầm ĩ, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người. Giản Thấm thường hay đồng cảm và cảm thấy xấu hổ, lúc này nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hận không thể thu mình lại thành một cục.
Trong lúc vô tình, nàng nhớ lại lời chế nhạo của Cơ Cảnh Liên ngày hôm đó, trong lòng không khỏi lại lần nữa phản bác, nàng và Cảnh Tích thật sự đã có biện pháp phòng tránh. Nhưng ngoài ý muốn sở dĩ gọi là ngoài ý muốn, chính là xảy ra đột ngột trong tình huống mà người ta tưởng rằng mọi sự đã chu toàn.
"Ôi dào, giới trẻ bây giờ ấy mà, chẳng biết quý trọng gì cả. Bọn họ cứ tùy tiện không cần con như vậy, không biết có người vất vả thế nào mới có thể mang thai được." Ngồi cách Giản Thấm không xa là một cặp vợ chồng trung niên, nhìn hai người cãi nhau lắc đầu thở dài.
Còn có những tiếng bàn tán ồn ào và những lời thì thầm nhỏ nhẹ lọt vào tai Giản Thấm, khiến nàng cảm thấy bị giày vò. Càng trớ trêu hơn là cuộc cãi vã của cặp tình nhân kia lại còn gây ra phản ứng dây chuyền, khiến cho một đôi nam nữ ở bên kia cũng bắt đầu cãi nhau.
Đợi đến khi cả khu náo loạn lên, Giản Thấm cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi nơi này. Nàng phát hiện mình không làm được, đặc biệt là khi có những lời hứa hẹn của Vương Quyên, nàng không thể bỏ đi đứa bé này.
Hơn nữa, nàng hiểu rất rõ mình nghĩ như vậy không phải vì sự vô tư như Lý Hoan Hoan nói, mà đúng là vì sự ích kỷ. Giản Thấm từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn được mọi người khen ngợi, hầu như chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khác thường. Trước khi vào đại học, nàng một lòng học hành, chưa từng yêu đương. Cơ Cảnh Tích là mối tình đầu của nàng. Tình cảm hai người ổn định, nàng thật sự cho rằng mình may mắn như vậy, sẽ cùng mối tình đầu sống đến đầu bạc răng long. Nhưng tất cả khát vọng của nàng về tương lai đều tan vỡ bởi biến cố tàn khốc này. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, nàng đã từ một cô bạn gái chìm đắm trong hạnh phúc biến thành một cô gái hư hỏng, chưa kết hôn đã mang thai.
Nàng không biết phải ăn nói với người nhà thế nào, cũng không dám nói với bất cứ ai. Việc nàng tỏ ra mạnh mẽ và đối đầu với Cơ Cảnh Liên chẳng qua chỉ là sự ngụy trang cho cơn giận dữ và sự không cam lòng. Quan niệm của nàng khiến nàng tràn ngập nỗi sợ hãi về việc phá thai, mức độ thậm chí còn lớn hơn cả việc sinh con. So với việc trở thành một cô gái bỏ rơi đứa con, không biết kiểm điểm, nàng càng muốn trở thành một bà mẹ đơn thân được người khác ca ngợi là "vị tha".
Làm như vậy không chỉ có thể khiến Cảnh Tích yên nghỉ, làm Vương a di vui vẻ, mà còn có thể mang lại sự bình yên cho nàng, dù đây chính là minh chứng cho sự mâu thuẫn, yếu đuối và nhút nhát của nàng.
Việc đầu tiên Giản Thấm làm khi về đến nhà là gọi điện thoại cho Vương Quyên. Trên đường trở về từ nghĩa trang, tài xế đã đưa cho nàng danh thiếp của Vương Quyên. Đối phương dường như cũng không bất ngờ, và lập tức phái người đến đón nàng, nói sẽ giúp nàng thu xếp mọi thứ.
"Vì sao lại là chị?" Giản Thấm kinh ngạc khi thấy người đến là Cơ Cảnh Liên, theo bản năng nghĩ rằng đối phương sẽ dùng biện pháp mạnh để đưa mình đi phá thai. Những bộ phim cẩu huyết về giới nhà giàu trên TV đều chiếu như vậy, vì tranh giành gia sản mà họ làm được mọi thứ!
Cơ Cảnh Liên lãnh đạm nhìn nàng, nói ngắn gọn: "Mẹ tôi bảo tôi chăm sóc cô, thu dọn một chút rồi theo tôi đi ngay."
"Vương a di?" Giản Thấm khó tin, "Tôi không tin, chẳng lẽ dì ấy không biết chị muốn tôi làm gì sao?"
Cơ Cảnh Liên không nói lời thừa, trực tiếp bấm số điện thoại của Vương Quyên, đưa điện thoại di động cho Giản Thấm: "Bà ấy biết, cô có thể tự mình hỏi bà ấy. Hơn nữa sau này tôi sẽ không khuyên cô nữa, dù sao đây cũng là lựa chọn của riêng cô."
Giản Thấm bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại, không ngờ Vương Quyên lại cho nàng câu trả lời khẳng định.
"Vương a di, cháu có thể... một mình được không? Hoặc nếu dì không yên tâm, cháu cũng có thể chấp nhận người giúp việc chăm sóc. Cơ tiểu thư công việc bận rộn, làm phiền đến công việc của chị ấy thì không tốt." Giản Thấm không nói rõ sự khó chịu của mình với Cơ Cảnh Liên, nhưng nàng cho rằng Vương Quyên có thể cảm nhận được.
"Ta biết Tiểu Thấm con lo lắng điều gì, con yên tâm, a di đã nói chuyện với Cảnh Liên rồi." Vương Quyên ôn tồn nhẹ nhàng an ủi Giản Thấm, "Con đừng nhìn Cảnh Liên có vẻ lạnh lùng như vậy, kỳ thật nó rất chu đáo và quan tâm. A di chỉ tin tưởng nó có thể chăm sóc tốt cho con và đứa bé. Nhà Cảnh Liên rất lớn, sẽ cho con đủ không gian riêng tư, cảnh vật xung quanh rất đẹp, thích hợp để dưỡng thai, lại gần bệnh viện, tiện cho việc kiểm tra. Người giúp việc sẽ đến thu dọn đúng giờ, con không cần lo lắng việc nhà, hơn nữa Cảnh Liên nấu ăn rất ngon, con nhất định phải thử."
Giản Thấm càng nghe càng cảm thấy không ổn, vẻ mặt bất an liếc nhìn Cơ Cảnh Liên.
"Nhưng mà, như vậy có nhanh quá không, cháu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
"Chuẩn bị tâm lý con đến nhà Cảnh Liên rồi làm cũng được. Còn cái chỗ ở của con... A di không phải nói không tốt, chỉ là khu nhà con nhiều người thuê, nhân viên tạp nham, lại không có thang máy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không hay."
"Nhưng mà," Giản Thấm biết Cơ Cảnh Liên đang nhìn mình, che miệng quay người nhỏ giọng nói, "Cháu không biết nên ở chung với Cơ tiểu thư thế nào, vạn nhất xảy ra mâu thuẫn..."
Vương Quyên thở dài: "Ôi, con gái ta trông vậy thôi chứ không khó ở chung đâu. Nếu con thật sự không muốn, ta cũng không ép con. Nhưng hiện tại chỗ nó là thích hợp nhất. Hay là thế này đi, con cứ chuyển qua đó trước, ta sẽ cho người nhanh chóng tìm một chỗ ở khác, đợi thu xếp ổn thỏa lập tức cho con chuyển đi, được không?"
"Cái này..." Giản Thấm còn đang do dự, Vương Quyên không ngừng cố gắng thuyết phục: "Tiểu Thấm à, sau ba tháng đứa bé lớn nhanh lắm, đến lúc đó bụng con sẽ rất rõ ràng, con lại ở một mình chỗ đó thì không tiện nữa."
Giản Thấm lại lần nữa bị đánh trúng điểm yếu: "Vậy... được rồi."
Vương Quyên khẽ cười: "Ta biết con là một đứa trẻ ngoan, yên tâm đi, Cảnh Liên sẽ chăm sóc con tốt, a di cam đoan với con."
"Vâng." Giản Thấm cúp điện thoại, quay đầu đưa điện thoại trả lại cho Cơ Cảnh Liên.
"Chị đến nhanh quá, tôi vẫn chưa thu dọn gì cả, còn muốn gọi công ty chuyển nhà nữa..."
"Cô cũng thật là nghe lời mẹ tôi đấy," Cơ Cảnh Liên lấy lại điện thoại, lại đưa tay về phía nàng, "Đưa chìa khóa cho tôi, cô thu dọn những đồ riêng tư cần thiết, những thứ khác tôi sẽ sắp xếp, đến lúc đó chuyển đi cùng nhau."
"Nhưng tôi còn muốn nói chuyện với chủ nhà, hợp đồng thuê còn hơn hai tháng nữa, bao gồm cả tiền đặt cọc là hơn 6000 tệ, nói chuyện có lẽ có thể lấy lại được một ít."
Khóe miệng Cơ Cảnh Liên hơi trễ xuống: "Tôi sẽ giải quyết."
Giản Thấm đột nhiên nhớ lại việc đối phương mở miệng đã nói đến 500 vạn, cảm thấy việc mình nhắc đến 6000 tệ thật sự có chút buồn cười. Bất quá, nàng không muốn rụt rè trước mặt Cơ Cảnh Liên, bĩu môi nói: "Tôi tiêu tiền tôi tự kiếm, đương nhiên là tiết kiệm được thì tốt."
Cơ Cảnh Liên thở dài: "Tiền của tôi cũng là tự tôi kiếm, được rồi, đi thu dọn đồ đi."
"Hừ." Giản Thấm khẽ hừ một tiếng gần như không nghe thấy, xoay người đi tìm vali. Tuy nàng sống một mình trong một căn hộ nhỏ, nhưng đồ đạc thật sự không ít. Theo quan điểm của nàng, từ quần áo đến chăn, sách vở... đều là đồ riêng tư, đương nhiên đều muốn thu dọn hết.
"Cô đang làm gì vậy?" Cơ Cảnh Liên thấy nàng bắt đầu gấp chăn, vẻ mặt đau đầu, "Chăn đến lúc đó đóng gói chuyển đi là được, hơn nữa chỗ tôi có bộ chăn ga, cái này của cô nhỏ quá không dùng được."
Giản Thấm khựng lại một chút, xoay người định đi tìm tủ quần áo.
"Thu dọn đồ lót là được, đồ lớn cứ để đến lúc đó đóng gói. Hơn nữa sau này có lẽ sẽ phải đổi, đừng phí công." Giản Thấm ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng lại không thể không thừa nhận cô nói rất đúng.
"Đừng trừng tôi, tôi nói đơn giản thế này, cô thu dọn những thứ đáng giá của cô đi, những thứ khác cứ để đấy."
"Dù sao đồ của tôi theo ý chị chắc chắn đều là đồ rác rưởi..." Giản Thấm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi dọn laptop. Sắp phải ở dưới mái hiên của người khác, cái dũng khí dám đối đầu lúc trước của nàng cũng đang dần biến mất.
Cũng may Cơ Cảnh Liên là phụ nữ, lớn lên còn rất xinh đẹp, lại mang vẻ cao ngạo lạnh lùng, khiến Giản Thấm không thể tưởng tượng ra cảnh cô ta đánh nhau xé tóc với người khác. Nếu không, chắc chắn nàng sẽ càng kiêng kỵ đối phương hơn bây giờ. Hiện tại, so với nói nàng sợ hãi Cơ Cảnh Liên, chi bằng nói là chán ghét thì đúng hơn. Hơn nữa, lúc trước nàng còn có thể hoàn toàn thể hiện sự chán ghét đó ra ngoài, ngược lại chứng tỏ nàng cũng không quá sợ Cơ Cảnh Liên.
"Nhanh lên, chậm rì rì, cô tránh ra." Cơ Cảnh Liên dường như không quen với tốc độ của Giản Thấm, xắn tay áo lên đi đến bên cạnh nàng.
Giản Thấm kinh ngạc nhìn, người phụ nữ luôn mặc trang phục công sở chỉnh tề, sắc sảo này lại đang giúp nàng thu dọn đồ đạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro