CHƯƠNG 61
"Tiểu Thấm à, thật sự xin lỗi, dì bận quá, lâu như vậy mới đến thăm cháu." Vương Quyên vẫn là vẻ hòa ái dễ gần, ôn nhu hiền lành như trước, nắm tay Giản Thấm đầy vẻ áy náy mà xin lỗi.
"Đâu có, cháu biết dì công tác rất bận." Giản Thấm tuy đã từng vài lần nói chuyện với bà, ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng rất tốt, nhưng đến hôm nay mới nhận ra hai người chỉ gặp nhau một lần ở nghĩa trang.
Có lẽ là do hôm qua nghe Cơ Cảnh Liên miêu tả về Vương Quyên, giờ đây bị người phụ nữ xinh đẹp quý phái trước mặt thân mật nắm tay, ân cần hỏi han như đối đãi với con gái, không hiểu sao nàng lại có cảm giác không được tự nhiên.
"Sắc mặt cháu không tệ, xem ra Cảnh Liên đã chăm sóc cháu rất tốt, vậy thì dì yên tâm rồi." Nhắc đến Cơ Cảnh Liên, Giản Thấm không khỏi nở nụ cười.
"Erica rất chu đáo, cháu làm phiền chị ấy nhiều quá."
"Dì đã nói rồi mà? Chỉ có Cảnh Liên chăm sóc cháu dì mới yên tâm," Vương Quyên nhìn Giản Thấm, giọng có chút thở dài, "Hơn nữa cháu và con bé ở cùng nhau, dì cũng yên tâm hơn một chút. Con bé vẫn luôn một mình, dì cũng sợ nó quá cô đơn."
Thì ra Vương a di cũng đang quan tâm đến Erica! Nhận ra điều này, Giản Thấm vui vẻ hơn một chút.
"Erica không chê cháu là tốt rồi, chị ấy tốn rất nhiều tâm sức để chăm sóc cháu."
"Thế có là gì," Vương Quyên cười mỉm nhìn Giản Thấm, ánh mắt chậm rãi di xuống, dừng lại trên bụng nhỏ của nàng đã hơi nhô lên, "Cháu vất vả như vậy vì Cơ gia chúng ta mang thai bảo bảo, dù thế nào thì chăm sóc cháu đều là lẽ đương nhiên."
Giản Thấm theo bản năng sờ bụng nhỏ, luôn cảm thấy những lời này nghe có chút không thoải mái. Rõ ràng Vương a di nói là sự thật, biểu đạt sự quan tâm, vì sao nàng lại cảm thấy không thoải mái? Là vì Vương a di nói việc Erica chăm sóc không đáng nhắc đến, hay là vì phủi sạch quan hệ của nàng với đứa bé?
"Đây cũng là con của cháu mà..."
"Ha ha, đương nhiên, dì không có ý gì khác," Vương Quyên che miệng khẽ cười, "Bất quá Tiểu Thấm à, cháu có ý kiến gì về bản thoả thuận mà chúng ta đưa ra không? Dì nghe Cảnh Liên nói cháu vẫn luôn chưa ký, nếu không hài lòng chúng ta có thể thương lượng, cứ kéo dài mãi đối với cháu cũng không tốt."
Giản Thấm gần như đã quên chuyện thoả thuận, một phần có lẽ là do trong lòng có mâu thuẫn nên cố tình quên đi, phần khác cũng là do Cơ Cảnh Liên chưa từng thúc giục nàng.
"Không phải vậy..." Giản Thấm không biết là do lời Lý Hoan Hoan nói, hay là tâm lý nàng đã thay đổi, tuy rằng không có chỗ nào không hài lòng về bản thoả thuận kia, nhưng cứ chần chừ không thể hạ quyết tâm ký.
"Tiểu Thấm, đừng ngại ngùng, cháu cứ nói thẳng, là không hài lòng về tiền bạc sao?"
"Không phải thế!" Giản Thấm rốt cuộc có chút nhận ra mục đích hôm nay Vương Quyên đến, "Cháu không phải vì vấn đề tiền bạc, chỉ là cảm thấy... Dì à, chúng ta có thể không ký thoả thuận được không? Cháu không cần tiền, bảo bảo là con của cháu, cũng là cháu gái của dì. Cháu không phải là một người mẹ đủ tư cách, nên chỉ có thể phó thác cho mọi người chăm sóc nó, nhưng cháu nghĩ đây đều là hành động xuất phát từ huyết thống và tình thân. Cháu tin tưởng mọi người sẽ chăm sóc tốt cho bảo bảo, cũng không muốn dùng bảo bảo để đổi lấy tiền tài. Hơn nữa... sau này cháu vẫn muốn gặp con, ký thoả thuận làm cháu có cảm giác như đoạn tuyệt quan hệ với con mình."
Vương Quyên nghe Giản Thấm nói xong, không khỏi bật cười một tiếng, trong tiếng cười tựa hồ mang theo một chút trào phúng.
"Tiểu Thấm à, dì hiểu suy nghĩ của cháu, nhưng vẫn cần phải chỉ ra, suy nghĩ của cháu quá ngây thơ rồi. Cháu nên hiểu rằng, chúng ta làm như vậy hoàn toàn là vì cháu nghĩ, dù sao cháu mới là bên yếu thế. Ý người sẽ thay đổi, chuyện tương lai ai cũng không nói trước được, để lại cho mình một đường lui chẳng phải rất tốt sao?"
Vương Quyên ra vẻ người từng trải, lời nói thấm thía: "Cháu đừng ngại dì nói chuyện khó nghe, chỉ là dì đã sống nhiều hơn cháu vài chục năm, lăn lộn trong thương trường toàn đàn ông lâu như vậy, càng ngày càng cho rằng so với lòng người thì một tờ khế ước đôi khi đáng tin cậy hơn. Tiểu Thấm, dì nói nhiều như vậy hoàn toàn là vì xem cháu như người một nhà, không muốn thấy cháu chịu thiệt thòi."
"Dì..." Giản Thấm đều hiểu, cũng cho rằng Vương Quyên nói rất có lý, nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút bất an. Đó giống như một loại trực giác, một loại phản ứng bản năng của con người đối với nguy cơ.
"Mẹ, cà phê xong rồi." Ngay khi Vương Quyên còn định khuyên nhủ thêm, Cơ Cảnh Liên bị bà sai đi pha cà phê cuối cùng cũng trở lại phòng khách. Cô dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, thần sắc bình tĩnh đặt cà phê xuống trước mặt Vương Quyên, thuận miệng hỏi: "Giữa trưa mẹ ăn cơm ở đây không?"
Vương Quyên từ ái cười với cô: "Đương nhiên, mẹ đã lâu không thưởng thức tay nghề của con rồi."
Cơ Cảnh Liên khéo léo chuyển hướng sự chú ý của Vương Quyên, Giản Thấm không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, nàng hoàn toàn không ngờ Vương Quyên lại có thể gây cho người ta áp lực lớn đến vậy.
"Vương a di, dì và Erica cứ nói chuyện trước đi, cháu còn chút việc phải làm..."
"Việc?" Vương Quyên nhìn Giản Thấm, rồi lại nhìn Cơ Cảnh Liên, "Cảnh Liên này, sao con lại để Tiểu Thấm đi làm việc? Không phải nói phải dưỡng thai cho tốt sao? Tiểu Thấm con cũng thật là, công việc cũng đâu vội vào lúc này!"
"Không phải vậy dì, cháu đang chuẩn bị thi cao học, hiện tại đang giúp lão sư làm chút đề tài."
"Thi cao học? Thi cao học càng không cần thiết. Bây giờ người thi cao học chẳng phải là vì mức lương cơ bản có thể cao hơn chút sao? Cháu có cần thiết phải thi cao học đâu? Chỉ cần bây giờ liền..."
"Mẹ...mẹ đến đây chẳng phải nói có chuyện muốn nói với con sao? Hay là chúng ta bây giờ vào thư phòng nói chuyện cho kỹ đi." Cơ Cảnh Liên ngắt lời Vương Quyên, rồi nói với Giản Thấm, "Giản Thấm, cô đi bận việc đi."
"Vậy... dì, cháu về phòng trước." Giản Thấm chạy trối chết, sợ chậm một chút nữa lại bị Vương Quyên bắt lại khuyên nhủ. Vương Quyên vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm con gái, đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa mới sâu kín nói: "Xem ra quan hệ của hai đứa bây giờ thật sự rất tốt."
"Đây chẳng phải là điều mẹ mong muốn sao?"
"Mẹ hy vọng cái gì con không rõ sao?" Vương Quyên tức giận đập tay xuống bàn, "Vì sao muốn để Giản Thấm tiếp xúc với bên ngoài? Vì sao không nhanh chóng làm cho con bé ký thoả thuận? Con rốt cuộc còn muốn cổ phần hay không?"
"Không cho cô ấy tiếp xúc với bên ngoài, chẳng lẽ muốn giam cầm cô ấy phi pháp sao? Còn về thoả thuận... Con nghĩ đi nghĩ lại, ký hay không ký thật ra cũng không sao cả. Không ký thì người đau đầu là mẹ, chứ không phải con."
"Con!" Vương Quyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái, "Con chẳng lẽ không muốn cổ phần nữa sao?"
Cơ Cảnh Liên khẽ cười một tiếng: "Con thật sự rất muốn đạt được quyền kiểm soát thực tế công ty, nhưng con nghĩ rất lâu rồi, so với việc làm mẹ vui vẻ, thì việc đạt được sự tin tưởng của Giản Thấm còn hữu dụng hơn. Phần di sản mà ba để lại cho Cảnh Tích, theo di chúc của Cơ Cảnh Tích mà phân chia, hiện tại có phần của Giản Thấm và đứa bé, con tính rồi, tổng số cổ phần trong tay chúng ta cộng lại cũng không thể ít hơn mẹ."
"Con làm sao biết..."
"Con làm sao biết Cơ Cảnh Tích lập di chúc? Mẹ à, không chỉ có mẹ hiểu Cơ Cảnh Tích, con cũng hiểu em ấy. Cảnh Tích tự mình sa đọa, từ rất sớm đã có xu hướng tự hủy hoại, trước khi chết lập di chúc chẳng phải rất bình thường sao? Hơn nữa mẹ lại cố chấp muốn Giản Thấm từ bỏ đứa bé như vậy, muốn dùng tiền để mua đứt mọi liên hệ của cô ấy với đứa bé, con mà không đoán ra thì chẳng phải quá ngu sao? Chẳng qua trước đây con vẫn luôn không có bằng chứng, nhưng bây giờ..." Cơ Cảnh Liên ngồi xuống bên cạnh Vương Quyên, khẽ cười nói, "Mẹ à, một mặt giấu diếm chuyện bạn gái Cơ Cảnh Tích đã mang thai, một mặt giấu diếm chúng ta chuyện Cơ Cảnh Tích lập di chúc, xem ra di sản mà Cảnh Tích để lại cho Giản Thấm và đứa bé, còn nhiều hơn cả tưởng tượng."
Vương Quyên biết, nếu con gái bà không có mười phần chắc chắn sẽ không lộ tẩy con át chủ bài của mình, thì chắc chắn nó đã nắm được bằng chứng.
"Con lúc nãy nói muốn cổ phần, chẳng lẽ chỉ là để trì hoãn ta thôi sao?"
"Cũng không hẳn, với con mà nói dù là lấy từ tay mẹ hay lợi dụng Giản Thấm cũng không khác biệt. Nhưng mẹ à, chúng ta ở chung nhiều năm đều hiểu rõ thủ đoạn của đối phương, con nghĩ lại rồi, so với mẹ thì hợp tác với Giản Thấm đơn thuần ngây thơ vẫn đơn giản hơn."
Vẻ mặt Vương Quyên khó coi, nhìn chằm chằm vào mặt Cơ Cảnh Liên một hồi lâu mới nén giận nói: "Cảnh Liên, mẹ không ngờ con lại tin tưởng người ngoài hơn. Con cho rằng mình thật sự có thể đối đầu với mẹ sao? Cùng lắm thì mẹ sẽ đi nói cho Giản Thấm biết con người thật của Cảnh Tích, và chuyện con lừa gạt con bé, một cô gái như nó chịu không nổi cú sốc đâu, khả năng chọn sinh non cũng rất lớn."
Cơ Cảnh Liên ra vẻ đã tính trước, lắc đầu nói: "Mẹ sẽ không làm vậy, tạm thời không nói đứa bé trong bụng Giản Thấm đã là con trai độc đinh của Cơ gia, chỉ nói riêng đứa bé này nếu không còn, thì những di sản của Cơ Cảnh Tích sẽ quyên tặng cho các tổ chức từ thiện, mẹ tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Vương Quyên rốt cuộc đại kinh thất sắc: "Con, con đã thấy di chúc rồi?"
"Xem ra con nói đúng, thật ra con không cần phải thấy, bởi vì việc mẹ sẵn sàng mạo hiểm lớn như vậy để bảo vệ đứa bé đã là bằng chứng tốt nhất rồi. Huyết mạch tuy quan trọng, nhưng so với tài sản thì cũng không phải là thứ không thể vứt bỏ. Cái tên Cơ Cảnh Tích đó hận nhất chính là chúng ta, tiền này không để lại cho con và mẹ của nó, thì tuyệt đối cũng sẽ không để lại cho hai chúng ta. Quyên tặng là cách có thể khiến mẹ tức giận nhất, nên đứa bé này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, đúng không?"
Cơ Cảnh Liên chính vì đã biết điều này, nên sau này rốt cuộc không khuyên Giản Thấm bỏ đứa bé nữa.
Cái tên hỗn đản Cơ Cảnh Tích vì khoái lạc nhất thời của mình, đã coi gia nghiệp như trò đùa. Cơ Cảnh Liên không phản đối làm từ thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không đem cổ phần ra đùa. Dù Giản Thấm có khen ngợi cô tốt đến đâu, trong xương tủy cô vẫn là một nhà tư bản, điểm này cô thậm chí còn không bằng Cơ Cảnh Tích.
Vương Quyên hiển nhiên là bị hành động của con gái làm cho tức giận không nhẹ.
"Cảnh Liên, thì ra con vẫn luôn tính kế mẹ, uổng công mẹ còn tin tưởng con như vậy! Cho rằng con có thể hiểu được tấm lòng khổ sở của mẹ! Mẹ đã mất đi một đứa con, bây giờ chỉ còn lại con. Làm nhiều như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn là muốn giữ được tài sản, không muốn để kẻ ngoài được lợi sao? Con vậy mà, con vậy mà..."
Cơ Cảnh Liên vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mẹ diễn: "Đừng nói nghe cao thượng như vậy, mẹ chỉ là không thích cảm giác mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Mẹ à, bây giờ để con nói rõ cho mẹ một chuyện, Giản Thấm đang ở chỗ con, cô ấy và đứa bé trong bụng cô ấy sẽ không còn thuộc quyền quản lý của mẹ nữa. Mẹ tốt nhất đừng có giở trò gì, việc giấu di chúc trong vòng hai năm vẫn có thể kiện tụng. Còn về Giản Thấm..." Cô cười một chút: "Con thấy lời mẹ nói lúc trước rất đúng, cô ấy quả thật là kiểu người con thích, nên nuôi ở bên cạnh cũng không tệ. Biến đồ của Cơ Cảnh Tích thành của con hết, nếu mẹ đúng như những gì mình nói, bây giờ hẳn là đang cảm thấy vui vẻ nhỉ, không biết Cơ Cảnh Tích bây giờ có thể bị tức đến sống lại lần nữa không."
Vương Quyên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Cơ Cảnh Liên một hồi lâu rồi môi run rẩy nói: "Hảo, hảo, Cảnh Liên con lớn rồi, mẹ rất vui mừng."
Bà nói xong quay người đi luôn, Cơ Cảnh Liên ở phía sau gọi: "Mẹ...mẹ bây giờ muốn đi sao? Chẳng phải nói muốn ở lại ăn cơm trưa sao?"
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa rất mạnh.
. . . . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ tiểu thư: Tôi đã sớm nói mình không phải người tốt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro