CHƯƠNG 62

"Ủa, dì đi rồi sao?" Giản Thấm ăn cơm trưa xong mới ra tới, lại phát hiện Vương Quyên, người vốn dĩ nói muốn ở lại ăn cơm trưa, không biết đã rời đi từ lúc nào.

"Ừ, bà ấy đột nhiên có một số việc."

Giản Thấm không chút nào che giấu mà nhẹ nhàng thở ra: "Tốt quá..."

Bất quá khi nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Cơ Cảnh Liên, nàng lập tức nhận ra phản ứng của mình thật quá đáng.

"À, tôi không phải không thích Vương a di ở đây..."

"Tôi hiểu... Bất quá vẫn là cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đúng không? Có người lớn ở nhà, đôi khi rất không tự nhiên."

Giản Thấm cười ngượng ngùng, hơi có chút xấu hổ: "Khụ khụ, cảm ơn chị đã hiểu."

"Lời mẹ tôi nói, cô không cần để trong lòng."

Giản Thấm kinh ngạc: "Chị nghe thấy sao?"

"Ừ."

"Erica, vì sao chị vẫn luôn không thúc giục tôi ký thoả thuận vậy? Chị hẳn là cũng cho rằng tôi ký thì tốt hơn đúng không?" Giản Thấm khó hiểu nhìn Cơ Cảnh Liên, trong lòng có chút hổ thẹn. Bởi vì ngay từ đầu hai bên đã nói sẽ ký thoả thuận, nàng đã nhận sự chăm sóc của Cơ Cảnh Liên lâu như vậy, bây giờ lại muốn thoái thác.

Nàng tuy bị nói là ngây thơ, nhưng không phải thật sự ngu ngốc, biết Cơ gia muốn ký thoả thuận là sợ nàng sau này tranh giành đứa bé. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn giành lại đứa bé từ Vương Quyên, nhưng cũng thật sự không muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với con. Nếu nàng ký bản thoả thuận này, mặc kệ tương lai tâm trạng thế nào, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt con nữa. Nàng tin rằng Cơ Cảnh Liên hiểu rõ điều này.

"Thứ nhất, suy nghĩ của tôi đối với cô mà nói cũng không quan trọng, cô không nên để ý suy nghĩ của tôi, càng không nên lấy suy nghĩ của tôi làm tham khảo."

Giản Thấm mím môi, dùng giọng thấp đến không thể thấp hơn lẩm bẩm: "Lại nữa rồi."

Cơ Cảnh Liên dường như nghe thấy lời nàng nói, khẽ liếc nhìn nàng một cái.

"Tiếp theo, vì sao cô lại cho rằng tôi ủng hộ cách làm của mẹ tôi?"

"Bởi vì trước đây chẳng phải chị đã bảo tôi ký thoả thuận sao... Hơn nữa ngay từ đầu còn trực tiếp đưa cho tôi 500 vạn, cũng luôn khuyên tôi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn, nhận lấy tiền."

"Trước khác nay khác, cô hiểu không?"

"Hừ, tôi nào biết đâu chị nay thế này mai thế khác." Cơ Cảnh Liên trừng mắt nhìn nàng, Giản Thấm thực sự không phải là người kiên cường cứng cỏi gì, lập tức đổi lời: "Được rồi được rồi, vậy chị, vậy bây giờ chị không bắt buộc tôi ký nữa sao?"

"Cô không muốn ký thì có thể không ký."

Giản Thấm vui mừng ra mặt, vui vẻ không thôi.

"Erica, cảm ơn chị."

"Ồ, chỉ vậy mà đã cảm ơn tôi rồi sao? Cô nên cẩn thận suy nghĩ kỹ đi, không ký thì cô sẽ không có sự đảm bảo đáng tin cậy nhất."

"Tôi vốn dĩ không muốn đòi tiền, huống chi chị cũng sẽ không làm hại tôi mà!" Giản Thấm tươi cười ngọt ngào, vẻ mặt tin cậy nói, "Erica, tôi thật vui vì chị thật sự xem tôi như bạn bè. Chị tin tưởng tôi, nên tôi cũng tin tưởng chị."

Cơ Cảnh Liên cười một chút, trông lại có vài phần ý tứ cưng chiều.

"Tôi đối với bạn bè đâu có tốt như vậy."

"Hả?" Cô dùng giọng nói bình thường, Giản Thấm nghe rõ ràng, tim không khỏi lỡ một nhịp, "Ý chị là đã xem tôi như người nhà rồi sao?"

Cơ Cảnh Liên lặng lẽ nhìn nàng: "Cô tự nói xem?"

Giản Thấm không hiểu sao đột nhiên tâm loạn như ma, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Cơ Cảnh Liên, rũ mắt xuống nói: "Thì...thật ra tôi cũng xem chị như tỷ tỷ mà đối đãi, tôi là con gái một trong nhà, vẫn luôn rất ngưỡng mộ những người có anh chị em..."

Cơ Cảnh Liên không tỏ ý kiến: "Tôi không can thiệp vào suy nghĩ của cô, bất quá tôi cũng không có sở thích đóng vai chị em với người khác."

Rốt cuộc Erica có ý gì?

Giản Thấm vì lời Cơ Cảnh Liên nói buổi trưa mà cả buổi chiều, bao gồm cả buổi tối, đều rối tung. Nàng cố ép mình không nghĩ quá nhiều, nhưng hai người bây giờ ngủ chung, đến khi Cơ Cảnh Liên lên giường đi ngủ, nàng rõ ràng bắt đầu trở nên không được tự nhiên.

"Vì sao lại ngủ cách xa tôi như vậy?" Giản Thấm rụt rè đến không thể rụt rè hơn mà nằm trên giường một bên, hoàn toàn khác với dáng vẻ thân mật thường ngày.

"À, tôi thấy hơi nóng..."

"Nóng sao?" Cơ Cảnh Liên ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình điều khiển điều hòa, cười nói, "23°C mà cô còn thấy nóng sao?"

"Đại khái là vì...vì có chăn..." Giản Thấm càng nói càng nhỏ giọng, vừa không dám nhìn Cơ Cảnh Liên vừa thầm mắng bản thân không hiểu chuyện lại không có tiền đồ.

"Được rồi, vậy tôi tắt đèn." Cơ Cảnh Liên không cố chấp theo đuổi, sau khi tắt đèn thì nằm xuống ở nơi cách Giản Thấm một khoảng, trông không có ý định "vượt rào".

Giản Thấm đầu tiên là khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi mắt đã quen với bóng tối và thấy rõ Cơ Cảnh Liên đang nghiêng người nhìn mình, nàng lại nín thở.

Trong bóng đêm, đôi mắt Cơ Cảnh Liên dường như đặc biệt sáng, dù nàng vội vàng nhắm mắt làm bộ buồn ngủ, vẫn có thể cảm thấy mình đang bị người khác nhìn chằm chằm.

Giản Thấm biết mình có chút không thích hợp, lại không biết rốt cuộc mình không thích hợp ở chỗ nào, có chỗ nào không đúng.

"Ưm..." Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, Giản Thấm đột nhiên cảm thấy bụng mình khẽ giật nhẹ. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thai động, sự bất ngờ khiến nàng không kịp chuẩn bị và hoảng sợ trong chốc lát.

"Sao vậy?" Cơ Cảnh Liên nghe thấy tiếng nàng, hơi nhích lại gần nàng một chút, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

Giản Thấm lúc này không rảnh lo lắng những suy nghĩ vẩn vơ nhỏ nhặt của mình, ôm bụng khẩn trương nói: "Bụng... Bé con hình như giật mình... A, nó thật sự đang động..."

"Đừng khẩn trương," giọng Cơ Cảnh Liên trầm thấp, Giản Thấm cảm thấy có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của mình, giọng nói và hơi thở cũng gần nàng hơn một chút, "Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Giản Thấm tuy rằng vừa rồi còn đang vì những suy nghĩ lung tung rối loạn mà bận tâm, lúc này giọng nói và sự trấn an của Cơ Cảnh Liên lại khiến nàng vô cùng an tâm.

"Không có... Chỉ là lần đầu tiên cảm nhận được bảo bảo động rõ ràng như vậy, có chút giật mình."

"Đều gần sáu tháng rồi mới chịu động đậy, xem ra là một chú heo lười nhỏ." Cơ Cảnh Liên vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mịn màng của Giản Thấm, vừa khẽ nói, "Đại khái là cảm giác được hôm nay tâm trạng mẹ có chút không tốt, nên cũng theo đó mà quậy phá."

"Tôi không có tâm trạng không tốt..." Giản Thấm sợ bị hỏi tới nên nói có chút chột dạ, nhưng nàng không muốn Cơ Cảnh Liên hiểu lầm mình đang cáu kỉnh.

"Vậy sao cô đột nhiên không muốn phản ứng lại tôi? Tôi còn tưởng mình lại làm sai chuyện gì rồi chứ."

"Không...không có mà, tôi không có không phản ứng chị."

"Thật sao? Không phải vì tôi nói không muốn đóng vai chị em nên giận sao?"

"Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy!" Giản Thấm phản ứng như vậy đương nhiên không chỉ vì những lời Cơ Cảnh Liên nói hôm nay, mà là một sự tích tụ lâu dài. Bao gồm cả cuộc trò chuyện ngày hôm qua, cùng với việc gần đây đều ngủ chung cũng gây ra một số ảnh hưởng đến nàng.

Nhưng nàng tuyệt đối không ghét Cơ Cảnh Liên, càng không giận cô.

"Không có là tốt rồi," Cơ Cảnh Liên mang theo một tia ý cười, "Con còn đang động sao? Tôi nghe thử được không?"

"Hả?"

"Không được sao? Tôi khá tò mò tiếng thai nhi động đậy là như thế nào, trên TV mấy ông bố tương lai chẳng phải đều rất thích nghe ngóng động tĩnh của con sao?"

"Cũng không phải là không được..." Giản Thấm có chút xấu hổ, bất quá nàng thật ra cũng khá tò mò, "Nhưng bây giờ con không động nhiều, có lẽ sẽ không nghe được gì đâu."

"Không nghe thử thì sao biết được?" Cơ Cảnh Liên lại tiến sát lại một chút, trán gần như chạm vào tai Giản Thấm, "Được không?"

Giản Thấm thật may mắn vì đã tắt đèn, bởi vì nếu trong phòng còn sáng, Cơ Cảnh Liên chắc chắn sẽ nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của nàng.

"Ừ..." Chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ là nghe tiếng thai nhi cử động thôi mà.

"Đừng khẩn trương, tôi sẽ cẩn thận một chút."

Cơ Cảnh Liên xê dịch thân thể xuống dưới, chui vào trong chăn. Giản Thấm khẩn trương không chịu được, không hiểu sao lại có cảm giác như đang làm chuyện xấu.

Chui vào chăn cũng quá kỳ lạ, hay là vén chăn lên... A, nhưng mà vén chăn lên cũng rất kỳ lạ. Erica rõ ràng rất chín chắn ổn trọng, vì sao hôm nay lại làm những hành động trẻ con như vậy?

Ừ, bất quá cái dáng vẻ chui vào tủ quần áo của cô ấy hình như cũng chẳng chín chắn hơn là bao.

Đầu óc Giản Thấm xoay chuyển nhanh như chớp, nghĩ ngợi lung tung, tai Cơ Cảnh Liên cũng rốt cuộc dán vào bụng nàng.

Rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, Giản Thấm không cảm thấy một chút áp lực nào, chỉ cảm thấy hơi ngứa. Hơi thở ấm áp phả vào bụng nhỏ, khiến cả người nàng hơi nóng lên.

Nàng cảm thấy không nói gì thật sự quá xấu hổ, run rẩy hỏi: "Erica, sao rồi?"

"Ừ, hình như có một chút tiếng động, cô có cảm thấy không? Hơi giống tiếng nước sôi lục bục, rất nhẹ."

Giản Thấm dù trước đó có cảm giác, bây giờ cũng không còn. Bởi vì Cơ Cảnh Liên dán bụng nói chuyện, nàng chỉ có thể cảm nhận được sự rung động truyền tới.

Quá xấu hổ.

Erica có phải đang muốn "trả thù" chuyện nàng xông vào không gian nhỏ kia lúc trước, nên bây giờ cố ý làm những chuyện khiến nàng cảm thấy xấu hổ như vậy?

"Tôi thấy con có lẽ muốn nghỉ ngơi, vậy... chúng ta cũng ngủ thôi." Dường như nàng đã nói điều gì đó buồn cười, Cơ Cảnh Liên bật cười, vì ở trong chăn nên tiếng cười hơi trầm.

"Cô chẳng lẽ đang xấu hổ sao?"

Giản Thấm cả người run lên một chút, theo bản năng ôm lấy đầu Cơ Cảnh Liên, ngăn không cho cô lộn xộn.

Tuy rất không muốn bị đối phương chế giễu, nhưng da mặt Giản Thấm mỏng đến nỗi nàng căn bản không có đường sống nào để mạnh miệng.

"Biết rồi thì đừng làm tôi xấu hổ hơn nữa chứ!"

"Ha ha ha..." Lần này Cơ Cảnh Liên cười rất lớn, lớn đến nỗi Giản Thấm hơi giật mình. Nói thật, ở chung với Cơ Cảnh Liên lâu như vậy, nàng còn chưa từng thấy đối phương thoải mái như vậy.

Nụ cười của Cơ Cảnh Liên luôn nhạt nhòa, hơn nữa phần lớn trong đó vẫn là nụ cười "không có ý tốt", châm biếm, cười lạnh, chế nhạo, có thể mỉm cười đã là tốt rồi, đừng nói chi đến kiểu cười lớn như thế này.

"Đừng cười nữa, lại bắt nạt tôi!" Giản Thấm vừa xấu hổ vừa bực mình, không nhịn được nhéo mặt Cơ Cảnh Liên.

"Thực xin lỗi, tôi chỉ là không ngờ cô lại thành thật như vậy, cũng không ngờ cô thật sự sẽ xấu hổ."

"Cái gì mà thế nhưng? Người ta là con gái đó, da mặt mỏng chẳng phải rất bình thường sao?"

Cơ Cảnh Liên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Nhưng tôi cũng là nữ giới, cô làm gì mà xấu hổ?"

"Cái này, cái này đâu có liên quan đến nam nữ! Mặc kệ bị ai làm như vậy tôi cũng sẽ xấu hổ!" Giản Thấm bị trêu tức giận, muốn rút tay ra nhưng không rút được.

"Bị Hoan Hoan làm như vậy cũng sẽ xấu hổ sao?" Cơ Cảnh Liên sâu xa hỏi nàng, "Bị mẹ cô, dì hoặc là chị gái làm như vậy cũng sẽ xấu hổ sao?"

Giản Thấm theo lời cô nói nhanh chóng suy nghĩ một lần, căn bản không thể tưởng tượng mình sẽ cùng những người cô vừa nhắc đến tạo ra bầu không khí như vậy, lại vẫn mạnh miệng nói: "Sẽ...sẽ chứ."

"Thật không, vậy chúng ta cứ làm đến khi cô không còn xấu hổ nữa thì thôi vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro