Chương 78

Chương 78: Phiên ngoại Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu (7)

Sau mùa đông, thành phố S đón trận tuyết đầu tiên, rả rích rả rích, cùng với gió rào, bông tuyết thổi bay tán loạn giữa không trung, cùng lúc đó cũng đại biểu cho việc bước vào cuối năm bận rộn.

Vất vả một năm, cũng chỉ còn giây phút cuối cùng này nữa sẽ kết thúc hoàn mỹ là có thể cầm tiền thưởng lướt qua một năm tuyệt vời, nghỉ phép.

Toàn bộ nhân viên Lam Hoa liền đắm chìm ở lại muốn ăn tết vui vẻ, cùng không ngừng vội vội vàng vàng tăng ca thống khổ, ngay cả Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân cũng không ngoại lệ.

Cuối năm, Cảnh Thư Vân chắc chắn là phải làm báo cáo tổng kết cuối năm với hội đồng quản trị bên kia, Đường Thu Bạch thì càng không cần phải nói, lúc trước nàng đã nói chuyện hợp tác cùng Đường Bác Mẫn, không bao lâu hai bên liền nhất nhất ấn định chi tiết, đã quyết định toàn bộ hợp tác, đây cũng là một cơ hội tốt, bước lên một tầm cao mới.

Đường Thu Bạch một lòng phấn đấu, cố gắng từ đầu đến chân, từ tiếp nhận hàng mẫu đến vận chuyển chế tạo, thực nghiệm hàng mẫu, nàng đều cùng Hạ Sâm trông nom.

Có một điểm quan trọng nhất, đại hội tổng kết cuối năm của cấp cao trong công ty, ba mẹ của Cảnh Thư Vân khả năng cũng tới, trong tay có thêm một công lao đối với Đường Thu Bạch mà nói sẽ càng thuận tiện để nàng gia tăng thiện cảm.

Còn nữa, nàng cùng Cảnh Thư Vân cùng chung suy nghĩ, lúc trước đã hẹn cùng nhau du lịch, quyết định trước thời gian nghỉ Tết Âm Lịch, vì chuyện này, Cảnh Thư Vân cố ý dời kỳ nghỉ toàn bộ tập đoàn lên trước mấy ngày, đây cũng là nguyên nhân tại sao lại gấp gáp như vậy.

Đến ngày đại hội tổng kết cuối năm cấp cao trong công ty, buổi sáng Đường Thu Bạch còn muốn đến sớm nghênh đón khách hàng, buổi chiều trước khi hội nghị cử hành lại quay về Lam Hoa.

Đường Thu Bạch không thể không thừa nhận, có một chiếc xe để làm việc quả thật vẫn thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ duy nhất một điều, lúc trước Cảnh Thư Vân luôn miệng nói tặng nàng một xe đỡ phải đi bộ, kết quả chờ đến thời điểm đưa xe đến trước mặt nàng, Đường Thu Bạch mới phát hiện, cái gọi là xe đỡ phải đi bộ, là một chiếc GL cấp SUV bon bon.

Đường Thu Bạch kinh sợ đều phải nhảy dựng lên, "Đây là 'xe đỡ phải đi bộ' mà chị nói đấy à?"

"Đúng vậy." Người mua xe nào đó cười tủm tỉm nhìn nàng.

"Chị có phải có gì hiểu lầm đối với 'xe đỡ phải đi bộ' không đấy?"

Cuối cùng, Đường Thu Bạch căn bản cũng không có cách nào từ chối, bởi vì đã trả tiền cọc rồi, hai người về đến nhà, Cảnh Thư Vân còn cố ý chụp ảnh nàng từ xa, một tấm ảnh góc nghiêng Đường Thu Bạch ngồi ở ghế điều khiển thao tác thuần thục được gửi tới vòng bạn bè.

Mỹ kỳ danh thắng, lưu làm kỷ niệm.

Buổi chiều hội nghị, Đường Thu Bạch không đến trễ, thời điểm tiến bước đến phòng họp, vẫn còn thưa thớt người ngồi, một lát sau mới lục tục đến đông đủ.

Đường Thu Bạch khách khí chào hỏi cùng mấy người cấp cao, cũng lập tức quay đầu vừa nhìn cửa phòng họp bên cạnh vừa chờ đợi Cảnh Thư Vân đến.

Lúc chỉ còn một phút nữa sẽ bắt đầu hội nghị, tiếng giày cao gót vang vọng ở trên hành lang, cũng như là gióng lên từng hồi trống theo nhịp tim Đường Thu Bạch, cho dù hiện tại các nàng đã sống chung một khoảng thời gian, nhưng cũng  không vùi lấp được cảm xúc kích động của nàng.

Giây tiếp theo, người trong tâm trí xuất hiện ở trong tầm mắt, Đường Thu Bạch thản nhiên đón nhận ánh mắt cô, chỉ liếc mắt một cái, hai người nhìn nhau cười.

"Đường bộ trưởng đến sớm vậy, dọc đường vẫn thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi, hội nghị tổng kết cuối năm mà, em chắc chắn là không thể đến muộn." Đường Thu Bạch cười đáp lời cô, hai người tùy ý hàn huyên.

Chờ Cảnh Thư Vân ngồi xuống vị trí chủ tọa, hội nghị đúng giờ bắt đầu, dựa theo trình tự đã định ra từ trước, mỗi bộ phận lần lượt tiến hành tổng kết bao gồm hành chính v.v, tất cả mọi bộ phận, bao gồm cả bộ phận của Đường Thu Bạch.

Đường Thu Bạch vừa nghe các bộ phận tổngkết, vừa liếc nhìn phía cửa phòng họp.

Sau năm lần bảy lượt, chủ tọa Cảnh Thư Vân ngồi ở bên cạnh nàng hơi nhướng mày.

Đường Thu Bạch dư quang liếc nhìn về phía cửa, còn chưa kịp quay đầu, liền thấy Cảnh Thư Vân giơ tay hướng nàng ngoéo tay một cái, ý bảo nàng ghé sát lại.

Hửm?

Đường Thu Bạch nghiêng đầu thoáng nhìn bộ phân đang báo cáo, kéo ghế hơi dựa gần cạnh cô.

"Làm sao vậy?" Đường Thu Bạch hạ giọng.

Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười, đôi mắt lại vừa dịch chuyển nhìn về phía màn hình PPT trước mặt, "Em không nhìn tôi, rốt cuộc miệng khô cái gì?"

"Phốc." Đường Thu Bạch phì cười.

Cảnh Thư Vân liếc nàng một cái không nói chuyện.

Đường Thu Bạch nén cười, giải thích nói: "Không có, chẳng phải nói hôm nay chú dì muốn tới sao, em đang xem bọn họ khi nào tới."

"Bọn họ hôm nay có việc không tới."

"À......" Đường Thu Bạch đáp một tiếng, không biết nên nói may mắn hay là tiếc nuối.

May mắn bọn họ không tới, nàng không cần căng thẳng như vậy, tiếc nuối kế hoạch gia tăng thiện cảm của nàng lại thất bại.

Cảnh Thư Vân dư quang liếc thấy sắc mặt phức tạp của Đường Thu Bạch, khóe môi khẽ nhúc nhích, "Tổng kết cuối năm về sau tôi cũng sẽ cho bọn họ xem." Dừng một chút, cô lại bổ sung câu, "Đặc biệt là em."

Đường Thu Bạch tay cầm bút, chợt giật giật.

Tiếp đó hội nghị tiếp tục, mãi cho đến lúc kết thúc toàn bộ bầu không khí đều tốt hơn rất nhiều, Cảnh Thư Vân hiếm khi đối ngoại nở ra một nụ cười đạm nhiên, làm mọi người đều thoải mái hơn chút.

Sau khi tổng kết cuối năm cấp cao Lam Hoa kết thúc, mấy ngày kế tiếp chính là liên tiếp mấy chi nhánh công ty cùng hội đồng quản trị tập đoàn tổng kết cuối năm, Cảnh Thư Vân bận rộn làm việc liên tục, thẳng đến ngày cuối cùng tất cả hội nghị đều kết thúc, ngày hôm sau toàn bộ tập đoàn bắt đầu tiến vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, cô mới hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi.

......

Sáng sớm, vốn dĩ một đêm trước bầu trời còn tuyết bay phấp phới, hiện tại lại trở nên sáng ngời, như là bị rửa sạch vậy, ánh sáng như có như không xuyên thấu qua bức màn không kéo kín, một khe sáng nhỏ vừa lúc chiếu vào mí mắt người đang nghiêng người ngủ trên giường.

Hai mắt nhắm chặt, con ngươi rung động, ngay cả chân mày cũng nhíu lại, thế nhưng không đợi cô duỗi tay che đi ánh sáng, từ ngoài phòng có người nào đó nhẹ nhàng đi vào, lập tức đến gần bức màn, theo tiếng "Roẹt" rất nhỏ , ánh sáng khó chịu kia đã lập tức biến mất.

Đường Thu Bạch lúc này mới quay đầu lại nhìn, nếp gấp chân mày Cảnh Thư Vân chợt tan đi, hô hấp cũng bằng phẳng lại, nàng bất giác mỉm cười, đặt bình giữ ấm trong tay ở trên tủ đầu giường, xoay người trở lại nửa giường kia, rồi nhẹ nhàng nằm trở về ổ chăn.

Ngay sau đó, không đợi Đường Thu Bạch có động tác gì, người bên cạnh tự nhiên cứ vậy mà một tay ôm lấy, đặt ở bên hông Đường Thu Bạch, toàn bộ thân thể cũng nhích lại gần, một mùi hương thoang thoảng thâm nhập chóp mũi Đường Thu Bạch.

"Em đánh thức chị à?" Đường Thu Bạch xoay người ôm chặt cô, trán dựa vào trán hỏi.

"Ừm...... Tôi xoay người lại phát hiện chỗ em trống không."

Cảnh Thư Vân mơ mơ màng màng, nói chuyện còn có chút nhẹ, hơi thở lãnh đạm cường thế ngày thường lúc này ngược lại phai nhạt đi không ít, Đường Thu Bạch không tự chủ được trong lòng yêu thương, ngửa đầu hôn lên trán cô.

"Em đi rót cho chị ly nước ấm, để chị làm ấm giọng."

"Ừm"

"Ngủ thêm một lát nhé?"

Cảnh Thư Vân "Ừ" một tiếng, lát sau lại nghĩ tới gì đó hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"8 giờ rưỡi." Đường Thu Bạch dùng đầu ngón tay vén mái tóc cô ra sau tai, "Máy bay còn sớm, đến buổi tối xuất phát, chị ngủ tiếp một lát đi."

"Được, vậy em ngủ cùng tôi."

Cảnh Thư Vân thả lỏng lại, cọ cọ vào trán Đường Thu Bạch, không kịp chờ nàng đáp lại, buồn ngủ một lần nữa quét đến, Đường Thu Bạch có lẽ đã chịu cảm nhiễm, cùng cô ôm nhau ngủ.

Một giấc này của hai người trực tiếp vượt qua buổi trưa, Cảnh Thư Vân cuối cùng vẫn là bởi vì bụng dâng lên kháng nghị, mới không thể không thoát khỏi giấc mơ tỉnh táo lại, Đường Thu Bạch tỉnh sớm hơn cô, gọi chút cơm hộp lại nấu cháo, chờ đến khi cô tỉnh dậy, dỗ người kia xuống giường rửa mặt, hai người mới cùng nhau ăn trưa, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý đi du lịch.

Còn về địa điểm, thời điểm hai người thảo luận, Đường Thu Bạch đã cướp lời biểu đạt sự chấp nhất đối với ảnh đại diện Weibo của Cảnh Thư Vân, nhắc tới thật lâu hồi trước cô đã viết một bài review Bắc Âu, hơn nữa chính là bởi vì bài viết đó Đường Thu Bạch đã chú ý tới cô, cho nên có một loại chấp niệm vô hình.

Cảnh Thư Vân hiển nhiên là không có ý kiến, dựa theo kế hoạch, vốn dĩ đã định quay lại Bắc Âu xem cực quang, nhưng Đường Thu Bạch hồi tưởng lại nghĩ tới ID Weibo "California quốc lộ số 1"của cô.

"Tại sao lại lấy cái tên này?" Đường Thu Bạch ngửa đầu hỏi cô.

Cảnh Thư Vân ôm nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ gãi cằm nàng, suy nghĩ nói: "Ừmm...... Nếu em đi qua quốc lộ số 1 California, thì em sẽ biết vì sao tôi lấy cái tên này."

Vì thế, ngay lập tức, hành trình của bọn họ lại có thêm địa điểm mới.

Buổi tối hai người ăn bữa cơm đơn giản, liền bắt taxi tới sân bay, cả quãng đường Đường Thu Bạch đều khó nén hưng phấn, Cảnh Thư Vân khóe môi mỉm cười nhìn nàng, trong mắt hiện rõ sự cưng chiều.

Di động rung lên mạnh mẽ dời đi ánh mắt cô, trên màn hình hiển thị rõ hai chữ "Tiêu Thư".

"Alo, mẹ."

"Tiểu Cảnh à, con ăn cơm chưa?"

"Vâng, con ăn rồi, mẹ ăn chưa?"

"Ăn rồi, ta và ba con ăn từ sớm, ta nghe nói công ty nghỉ? Vậy con khi nào trở về thế?" Tiêu Thư vừa nói vừa nhìn Cảnh Vân Bình ở bên cạnh.

"Đúng vậy, con muốn qua mấy ngày nữa mới trở về, đang đi ra ngoài du lịch."

"Con lại là một mình sao?"

"Hửm? Không có, con không phải một mình." Cảnh Thư Vân hơi nghiêng đầu nhìn vào mắt Đường Thu Bạch, Đường Thu Bạch đang nhìn cô cười, khóe môi Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng giương lên.

"Cùng bạn sao?" Tiêu Thư thử hỏi.

Cảnh Thư Vân có một chút chần chờ, môi mỏng hơi mím, "Cùng người thích."

Tiêu Thư ở bên kia điện thoại, trong tay cầm di động mở loa ngoài lên tiếng, quay đầu nhìn Cảnh Vân Bình, hai người đều nhăn mày, sau một lúc lâu Cảnh Vân Bình lại dùng ngón tay chỉ, ý bảo bà tiếp tục hỏi, ngón tay đặt ở giữa không trung lại có chút run rẩy rất nhỏ.

Tiêu Thư hắng giọng nói, "Là nam...... Hay là nữ?"

Cảnh Thư Vân hơi nhíu mi, thường ở loại tình huống này, cha mẹ chắc hẳn đều sẽ không hoài nghi giới tính, nhưng mà......

Suy nghĩ ngàn chuyển trăm hồi, đôi mắt Cảnh Thư Vân bỗng nhiên trợn to, cô ngẫm ra.

Theo sau sắc mặt cô biến chuyển, có chút dở khóc dở cười, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới lời nói tùy ý thời còn trẻ hồi trước, thế nhưng một ngữ thành sấm, biến thành sự thật.

Cảnh Thư Vân cười khổ lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro