Chương 76
Lớp thuỷ tinh sau cửa kim loại hoá thành bột mịn.
Trong không gian truyền đến tiếng vang chói tai, xuyên đến màng nhĩ, đầu rất đau.
Tô Hạnh quay sang nhìn, chất lỏng màu đen xuất hiện trước mắt, hình dáng như rắn lớn hướng các cô đi tới.
Tình hình nguy hiểm lại tới, ba người lập tức dừng chân, nhìn chằm chằm chất lỏng đen.
Nó thả chậm tốc độ, giữ một khoảng cách, từ từ chất lỏng đen hóa thành hình dạng, lần nữa biến thành "Dương Trung Thành".
Nhưng cái gì cũng chưa phát sinh, nó không hao tổn lần nữa đứng trước các cô, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt mang theo thương hại, như nhìn các cô thành ba con côn trùng.
"Cô rất có tiềm lực, chỉ là chưa phát huy hết năng lực, gia nhập chúng tôi, cô càng mạnh hơn." Không giống trước đó phẫn nộ, hiện tại "Dương Trung Thành" rất bình tĩnh.
Nó cao ngạo nói: "Từ chỗ tôi đến các cô là năm bước, mỗi bước bằng với 1s, trong 5s phải ra quyết định."
"Một." Bước đầu tiên.
"Ầm...." Tiếng súng vang lên.
Bước thứ hai còn chưa rơi xuống, "Dương Trung Thành" cúi đầu nhìn nửa người bị bắn thủng, phần bụng va chạm với mặt đất, rất nhanh chất lỏng đen chữa trị, khôi phục như cũ.
Là Tần Mặc bắn.
"Dương Trung Thành" quét mắt nhìn Tần Mặc cũng không làm gì khác.
"Hai."
Tần Mặc ngón tay trắng bệch nắm chặt súng, súng này chính là vũ khí mạnh nhất căn cứ hiện tại, nạp điện đủ 100% có thể bắn ba lần, còn hai lần cơ hội.
"Ba."
"Phằng" lần này Tần Mặc nhắm ngay đầu của nó, đúng là thủng một lỗ, nhưng nó vẫn như cũ khôi phục cơ thể, thậm chí năng lực khôi phục còn nhanh hơn lần trước.
"Bốn."
Một viên cuối cùng bắn ra vẫn không tác dụng. Nó đối với công kích của Tần Mặc rất thờ ơ, còn mang theo khinh thường, muốn chứng minh vũ khí nhân loại không tác dụng với nó.
"Năm."
Cuối cùng Ôn Như Yểu không làm ra lựa chọn.
"Dương Trung Thành" nở nụ cười quỷ dị, cổ kéo dài ra, chậm rãi tiến gần đến Ôn Như Yểu, miệng há to đến mức nứt luôn khóe miệng che mất ngũ quan.
Mùi hôi tanh đập vào mặt.
Cổ Tô Hạnh như có thứ gì muốn trào ra, thật sự rất buồn nôn, nhưng cô không dám nôn, sợ nó thẹn quá hóa giận tình huống càng tệ.
Tô Hạnh không biết năng lực thôn phệ của nó sử dụng thế nào, nhưng vừa rồi chứng kiến cảnh nó nuốt chửng Quái vật thí nghiệm, nhanh gọn lẹ.
Hiện tại không thể bỏ chạy, Tô Hạnh quay sang nhìn Ôn Như Yểu, sắc mặt đối phương tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm "Dương Trung Thành", đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Cô thật thơm, rất nhanh chúng ta sẽ hoà làm một thể."
Trong miệng "Dương Trung Thành " lần nữa phát ra giọng bé gái, miệng vừa to vừa kinh tởm đang đóng mở, nên trong còn vặn vẹo xúc tu màu đen vươn ra, tiến đến gần Ôn Như Yểu.
Chỉ còn khoảng cách nhỏ nó sẽ nuốt thành công.
Miệng há lớn che luôn tóc, rất nhiều xúc tu chằng chịt thò ra, do quá hưng phấn ảnh hưởng đến xúc tu, xúc tu run rẩy mãnh liệt, hưng phấn nhào về Ôn Như Yểu.
Trong tình huống này Tô Hạnh đầu tiên là nghĩ làm thế nào để cứu Ôn Như Yểu, vì vậy cách nhanh nhất là đẩy Ôn Như Yểu.
Tô Hạnh không biết vì sao lại có ý nghĩ như vậy, so với cô chết, Ôn Như Yểu càng quan trọng hơn.
Giờ khắc này khung cảnh như thả chậm, hô hấp nặng nề vang lên, trước mắt Quái vật đắc ý nhào tới.
Tô Hạnh che chắn giúp Ôn Như Yểu, đột nhiên Ôn Như Yểu nắm tay cô nói: "Ngồi xuống!!"
Tô Hạnh trước giờ luôn theo ý kiến Ôn Như Yểu, khắc sâu trong tiềm thức, lập tức ngồi xuống ngay lập tức.
Vừa ngồi xuống một luồng ánh sáng lam bắn trúng thân thể "Dương Trung Thành", nháy mắt thịt nát xương tan, đồng thời lúc đó cảm giác gương mặt đau rát.
Không có thời gian quản nhiều như vậy, lần trước vũ khí Tần Mặc không có tác dụng với nó, rất nhanh sẽ khôi phục, nhưng qua chục giây vẫn không động tĩnh.
Là ai ra tay??
Chuẩn bị đứng dậy, trên mặt lại truyền đến cảm giác bỏng rát, như có thứ gì muốn phá da chui vào.
Ôn Như Yểu đưa tay nắm cằm Tô Hạnh, đem chất lỏng đen xoá đi.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Tô Hạnh, rất nhanh xuất hiện một chiếc xe.
"Xem ra chúng tôi kịp thời tới." Từ Vi từ cửa sổ xe nhô ra, mỉm cười.
"Lại là cô." Tần Mặc ném vũ khí trên tay, đã hết năng lượng, híp mắt nhìn chằm chằm Từ Vi.
"Nếu không phải thì là ai?? Ngoài tôi ra ai sẽ tới cứu các cô??" Từ Vi mở cửa đi xuống, theo sau là năm người.
Cũng có khả năng họ là "người".
Bọn họ trên cơ thể đúng là hình dạng con người, nhưng nhiều thêm vài bộ phận, ví dụ như hai đầu, ba mắt, mà trong đó giống người nhất thì da toàn thân màu đỏ.
Từ Vi thúc giục: "Không muốn chết liền lên xe, ít nhất 5 phút, nó sẽ khôi phục ban đầu."
Tình huống nguy hiểm, không nói hai lời, liền lên xe Từ Vi.
Tô Hạnh là người cuối cùng lên xe, vừa đóng cửa, âm thanh quen thuộc truyền vào tai.
"Tô Hạnh!! Quá tốt cô còn chưa chết!! Tôi rất nhớ cô nha~~"
Tô Hạnh nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu xem đúng là Thiện Minh Hâm.
Từ khi tách ra, Tô Hạnh không nghĩ sẽ gặp lại cô ta. Thiện Minh Hâm lúc đầu đi tìm phòng thí nghiệm cấp 3, sao lại xuất hiện ở đây??
Trước kia Thiện Minh Hâm nóng bỏng xinh đẹp, hiện tại như hai người vậy, gò má hóp vô, ánh mắt trống rỗng, âm thanh có vẻ đầy sức sống, nhưng biểu cảm cứng đờ, đến cả khoé miệng nở nụ cười rất giả tạo, thật sự rất đối lập, như sắp tan vỡ ngay lập tức.
Trước khi lái xe đi, Từ Vi thở dài nói: "Tôi cho cô nói sao??"
Từ Vi vừa nói Thiện Minh Hâm lập tức ngậm miệng, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Hạnh.
Tô Hạnh không hiểu tại sao Thiện Minh Hâm lại nhìn cô bằng ánh mắt đó, theo cô nghĩ, Thiện Minh Hâm không phải loại người chịu khống chế người khác.
Một ý nghĩ lóe lên, làm sống lưng Tô Hạnh lạnh lẽo.
Vừa rồi năm "người" xuống xe không có lên xe nữa, hiện tại trong xe có năm người Tô Hạnh, Ôn Như Yểu, Tần Mặc, Thiện Minh Hâm và Từ Vi.
Tần Mặc nhìn Từ Vi: "Cô vừa rồi là sử dụng vũ khí gì??"
Từ Vi cười: "Thế nào?? Tần thượng tá tò mò sao?? Không bằng cô gia nhập chúng tôi, dù sao vũ khí chỗ tôi tiên tiến hơn căn cứ của cô."
Tần Mặc hừ lạnh: "Cô đừng tự cho rằng mình là đúng, Quái vật phía sau rất lợi hại, không dễ dàng thoát khỏi, nói không chừng còn chết trên xe cô."
"Yên tâm đi, tôi không phải ăn chay, mặc dù không làm hết nó, nhưng kéo dài thời gian vẫn đủ."
Từ Vi tàn nhẫn điều khiển xe, đâm trực tiếp vào Quái vật cản đường, nhanh chóng chạy vào khu phố thực vật.
Mấy phút trôi qua thật sự "Dương Trung Thành" không đuổi theo, các cô khả năng cao đã thoát khỏi phạm vi của nó.
"Đúng rồi."
Từ Vi mỉm cười: "Lâu như vậy không gặp, còn chưa nói cho cô biết, nghiên cứu của tôi đã có tiến triển, kết quả không tệ lắm, ngoài vài lần mất khống chế, đa phần thí nghiệm đều tiến hóa thành công, nhân loại nắm giữ tiến hoá chỉ còn một bước."
Tần Mặc nhíu mày, việc này đối với cô không phải tin tức tốt, Từ Vi muốn con người tiến hoá hoàn mỹ, đi ngược hoàn toàn với kế hoạch Hoả Chủng.
Tần Mặc: "Mấy người từ xe đi xuống, bọn họ còn là "người" sao??"
Từ Vi đối với thái độ khinh thường của Tần Mặc không để ý, không nhanh không chậm nói: "Vì sao không tính là người?? Nhân loại vẫn luôn tiến hoá, từ rất lâu trước đây đã cộng sinh với vi khuẩn, virus, hiện tại không khác biệt mấy."
Tần Mặc đánh gãy Từ Vi: "Dừng lại, cô không cần cùng tôi ngụy biện, tôi đã tuyên thệ vĩnh viễn thi hành kế hoạch Hỏa Chủng."
"Đã như vậy, liền tôn trọng Tần thượng tá kiên trì." Từ Vi thở dài, qua gương chiếu hậu nhìn Ôn Như Yểu và Tô Hạnh.
Từ Vi: "Còn hai cô như thế nào??"
Tần Mặc sắc mặt khó coi: "Cô có ý gì??"
Từ Vi nhếch môi: "Tôi cứu các cô, dù sao cũng nên hồi báo đi."
Tần Mặc nắm chặt tay, quả nhiên cô ta đến có chuẩn bị.
Nhưng bây giờ thân ở địa bàn Từ Vi, bên người thuộc hạ không có, đến cả vũ khí cũng không có, muốn giết cô, rất dễ dàng.
Trước mắt xem xét, Từ Vi cũng không muốn thả cô đi.
"Trải qua nhiều việc như vậy, các cô đã thấy rõ thế cuộc hiện tại." Từ Vi nắm tay lái, ánh mắt nhìn xa xa: "So với kế hoạch Hoả Chủng, tôi có thể cung cấp cho các cô lựa chọn tốt hơn, suy nghĩ thế nào?"
Lần trước không thể mang đi Tô Hạnh và Ôn Như Yểu là tổn thất đối với Từ Vi, hiện tại không thể bỏ lỡ.
Ôn Như Yểu suy tư một lát rồi nói: "Thật sao?? Nói cụ thể đi."
"Căn cứ bảo hộ các cô, tôi cũng có thể. So với cái này, các cô không phải muốn hiểu thêm về tin tức mới nhất của thế giới này sao??"
"Như các cô thấy, tôi rất muốn con người tiến hoá, cộng sinh với A đơn bào, căn cứ của tôi nắm giữ một ít tin tức, chỉ là nhân lực không đủ, trước mắt tiến triển không lớn, nhưng thành quả đạt được như các cô vừa thấy, ít nhất so với chỗ Tần thượng tá vẫn đáng tin cậy hơn một chút."
Từ Vi cười nhìn Tần Mặc, thấy đối phương ánh mắt như dao phóng tới, ý cười càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro