Chương 77
Xe bọc thép chạy trên khu phố thực vật, không gian xung quanh yên tĩnh chỉ nghe tiếng xe, âm thanh truyền xa xa.
Tiếng động lớn không ngừng hấp dẫn biến chủng, rất nhiều thứ hình dạng ghê tởm va chạm thân xe, móng vuốt sắc nhọn cào thân xe, nhưng rất nhanh bị tốc độ và độ kiên cố của xe bỏ lại phía sau.
Xe đã chạy 30 phút, xuyên qua khu phố thực vật liền xuất hiện một cửa hầm, trên đường biến chủng rõ ràng giảm bớt.
"Nơi này có vẻ an toàn, cần tôi đưa cô đến cửa trụ sở sao?? Tần thượng tá??" Từ Vi giảm bớt tốc độ xe, giọng điệu vẫn như cũ mỉm cười nhưng đầy dao găm.
Tần Mặc không phải người ngu, quen biết đã lâu làm sao không biết lời nói Từ Vi mang theo âm hiểm, ánh mắt nhìn cửa sổ, nửa mặt đối diện Từ Vi, nói với bộ đàm: "Tôi là Tần Mặc, yêu cầu máy bay chi viện, toạ độ đã định."
Từ Vi cười nói: "Xem ra cô cũng không muốn cùng tôi ở chung một chiếc xe, vậy mọi người đi thẳng vào vấn đề, vì cứu các cô, năm người thuộc hạ kia của tôi lành ít dữ nhiều, Tần thượng tá không bằng giao cho tôi căn cứ Thành phố A cùng người ngủ đông."
"Cô nói cái gì??" Tần Mặc biến sắc, nhíu mày nhìn Từ Vi: "Cô sao biết việc này??"
Từ Vi buồn cười: "Các người động tĩnh lớn như vậy, là xem thường tôi sao??"
"Giao ra quyền xử lý, cô liền tự do."
Rất thẳng thắn, không cho Tần Mặc bàn điều kiện.
Theo Tần Mặc hiểu biết Từ Vi, chắc chắn cô ta đã cho người theo dõi căn cứ Thành phố A, mà hiện tại binh sĩ của cô đã phái đi thực hiện kế hoạch Hoả Chủng, nếu Từ Vi muốn đánh lén rất khó chống đỡ.
Mà trong căn cứ ngoài những người ngủ đông thì chẳng có cái gì có giá trị.
Tần Mặc trầm mặc, mở miệng nói: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì??"
Từ Vi: "Cô và tôi hợp tác lâu như vậy, cô còn không biết mục đích của tôi??"
Mạng của Tần Mặc đối với Từ Vi không đáng tiền, hai người chỉ là lập trường khác biệt, không có thâm cừu đại hận, nhưng vì mục đích cuối cùng Từ Vi không ngại giết cô ta.
Thật ra Từ Vi phát hiện Tần Mặc đã buông lỏng, đổi lại trước kia theo tính cách lạnh lùng kiêu ngạo quyết tuyệt, biết rõ Từ Vi không muốn nói, thì sẽ không cố ý hỏi.
Từ Vi suy nghĩ rồi nói: "Tên đã bắn ra không thể quay đầu, nhưng lưu lại đường lui là tốt. Có lẽ tôi trong mắt cô vì thí nghiệm không từ thủ đoạn, mặc kệ cô tin hay không, mục đích cuối cùng cũng giống như cô."
Tần Mặc nghiêm mặt, không đồng ý hay từ chối.
Có thể là "Dương Trung Thành" khiến Tần Mặc đả kích không nhẹ, đang cân nhắc ý muốn cộng sinh với A đơn bào của Từ Vi.
"Cô trầm mặc tôi xem như đồng ý nhé." Từ Vi đè xuống đồng hồ ấn nút nào đó: "Ngoài ra có một tâm tư riêng, tôi muốn chỗ đó."
Xe bọc thép vách ngăn mở ra, xa xa nhìn thấy ba người quần áo bẩn đang co rụt.
Không nghĩ tới Tận Thế bùng phát rất lâu, còn có người sống sót đến hiện tại.
Từ Vi cảm thán nói: "Không ngờ trên đường đi còn gặp điều bất ngờ, trải qua lâu như vậy, đại biểu cho con người vẫn còn hi vọng, các cô thấy thế nào??"
Tô Hạnh ánh mắt nhìn ba người kia, quần áo bẩn rách nát, hầu như không đủ che thân, bên dưới lộ ra làn da khô dính bùn, từ cơ thể có thể đoán ra là hai nữ nhân và một bé trai.
Bé trai nhìn không lớn, có cái đầu to, thân thể gầy gò như khúc củi, ôm đầu gối núp ở nơi hẻo lánh, chân dính bùn cọ cọ tấm đệm bên dưới, nó sợ hãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi hiện lên sức sống.
Tô Hạnh mất tự nhiên thu tầm mắt.
Tô Hạnh thấy qua rất nhiều người sống sờ sờ rồi chết trong nháy mắt, như ngọn lửa bùng cháy dữ dội rồi lụi tàn trong phút chốc.
Trong khoảnh khắc sinh tử, nỗi sợ hãi tột cùng, quên mình mà sống, đến khi sống sót lại chìm trong thống khổ, nỗi sợ giảm bớt một chút.
Khiến Tô Hạnh bồi hồi là đứa trẻ kia con ngươi tràn đầy dục vọng sống.
"Cửa sắt bên ngoài làm rất chắc chắn, đứa trẻ trốn bên trong, mà chủ nhà không biết làm nghề gì, dự trữ rất nhiều vật tư."
Tần Mặc ôm lấy hai tay, cười lạnh: "Tôi sao không biết Từ tiến sĩ có trái tim nhân hậu như vậy, muốn cứu người, hay là vật thí nghiệm của cô??"
Từ Vi cười khẽ: "Có chỗ an toàn ở, còn không bị chết cống, còn tốt hơn lang thang bên ngoài nhiều."
Dưới bánh xe đường gập ghềnh, thời gian quá lâu chưa sửa chữa lại, rất nhiều chỗ nứt ra tạo thành lỗ hổng lớn, ngẫu nhiên còn gặp hố to, giống với bàn chân của Quái vật khổng lồ.
Ngoài tiếng xe chạy, trên đường hoàn toàn yên tĩnh, xung quanh không có sinh vật sống, Từ Vi dừng xe.
Cửa xe mở ra lại đóng lại, Tần Mặc đứng trên đường.
Mấy phút sau trên đỉnh đầu truyền đến tiếng máy bay.
Trong xe.
Từ Vi biểu tình vui vẻ: "Cản trở rốt cuộc rời đi, rất ngạc nhiên khi hai cô không rời đi."
Tô Hạnh: "Cô cũng không có ý định dễ dàng cho chúng tôi rời đi."
Tô Hạnh vừa rồi đã thăm dò, trong xe bao quanh kim loại rất tốt, mà cô và Ôn Như Yểu không tìm ra chỗ thoát thân, phía trước còn dựng vật cản.
Đối phương ngay từ đầu thể hiện mục đích là các cô, sao có thể dễ dàng thả??
Tô Hạnh lần nữa cảm giác thế nào là "bánh thơm", cũng nhờ phúc của Ôn Như Yểu.
Từ Vi đưa lưng về phía hai cô, từ kính chiếu hậu có thể thấy Từ Vi nở nụ cười dịu dàng, gương mặt đặc trưng của nữ tử Giang Nam, lúc cười lên rất ấm áp và thân thiết.
Nếu trước đó không kiến thức qua thủ đoạn Từ Vi, Tô Hạnh tin tưởng mình sẽ bị vẻ ngoài cô ta mê hoặc.
Từ Vi biểu hiện rất chân thành: "Không sai, tôi không tính thả các cô, mục đích muốn cùng các cô hợp tác, trước kia có chút hiểu lầm, hi vọng có thể cải thiện ấn tượng trong lòng hai cô."
"Cô có vẻ quá lo lắng." Ôn Như Yểu từ khi lên xe vẫn trầm mặc, hiện tại mới lên tiếng: "Chúng tôi đối với ấn tượng của cô không cảm thấy thế nào, cũng không cần thiết cải thiện."
"Càng không muốn tham dự mâu thuẫn giữa cô và Tần Mặc, tôi lưu lại chỗ cô, vì cô nói không sai, chúng tôi cần hi vọng."
Ôn Như Yểu mu bàn tay đặt trên đầu gối, mở lòng bàn tay ra, một chất lỏng màu đen tròn tròn đang lơ lửng.
Tô Hạnh nhìn xem có chút quen mắt, hình như là chất lỏng thuộc về "Dương Trung Thành".
Ôn Như Yểu động ngón tay chất lỏng màu đen biến mất, tuy là đối thoại với Từ Vi, ánh mắt cô luôn nhìn Tô Hạnh: "Chỉ có mạnh lên, mới có quyền lựa chọn."
"Dương Trung Thành" nói qua, cô còn chưa sử dụng đúng năng lực.
Từ Vi rất vui vẻ, đến cả ánh mắt cũng hiện lên ý cười: "Đã như vậy, hợp tác vui vẻ."
...
Một đường lặn lội rất xa, xe bọc thép dừng trước cửa trụ sở quen thuộc.
Lần này trở về căn cứ, Tô Hạnh cảm giác có chút vi diệu.
Hai cô ở bên ngoài bôn ba nhiều ngày, cơ thể mang theo thương tích, lại lần nữa trở về nơi ban đầu. Nhưng căn cứ hiện tại đã khác so với trước kia các cô rời đi.
Căn cứ diện tích rất lớn lại vắng vẻ lạ thường, không nhìn thấy một bóng người, binh sĩ bảo hộ tựa hồ toàn bộ rút lui, hiện tại thuộc hạ chỗ này thuộc về Từ Vi.
Cửa ra vào bị phong kín bởi kim loại rắn chắc, Từ Vi cho thuộc hạ dùng bom công phá, tạo thành lỗ hổng để bọn họ đi vào.
Từ thang máy đi xuống dưới, bên trong tối đen, nguồn điện bị chặt đứt, nguồn điện dự trữ chỉ duy trì hệ thống ngủ đông.
Theo từ Từ Vi tính toán, nguồn điện dự trữ đủ để duy trì 100 năm, nói cách khác nếu không có việc ngoài ý muốn xảy ra, thì sau 100 năm người ngủ đông sẽ tỉnh lại.
Tô Hạnh đứng nhìn "tường trắng" phía trước, trên đó có rất nhiều hình lục giác liên tiếp với nhau, từ xa xa nhìn rất giống tổ ong.
Đây chính là nơi Tần Mặc hứa hẹn, sẽ cho cô ngủ đông.
Tô Hạnh ánh mắt phức tạp nhìn "tổ ong", cái này rất giống quan tài.
"Người ngủ trong đây đều cam tâm tình nguyện??" Tô Hạnh cũng không biết đang hướng ai hỏi, cô nhớ đến lúc vừa đến căn cứ này, rất nhiều người sống sót gia nhập.
Từ Vi đi đến trước bàn điều khiển, cô hiện tại có quyền hạn xử lý: "Cái này chỉ có chờ bọn họ tỉnh mới biết, nhưng theo chúng tôi lúc đó quan sát, bọn họ thực hiện kế hoạch ngủ đông thời gian rất ngắn, đoán chừng không có thời gian tẩy não."
Ôn Như Yểu: "Cô chính là chuẩn bị dùng họ để làm vật thí nghiệm??"
Từ Vi vẻ mặt vô tội, giọng điệu bất đắc dĩ: "Trong ấn tượng của cô, tôi ác như vậy sao?? Nghiên cứu của tôi đã đến giai đoạn thành quả, cái này đối với người bình thường mà nói, có thể nói là thích nghi môi trường mới, có lẽ về sau bọn họ sẽ chủ động tìm tôi hỗ trợ."
Ôn Như Yểu trầm mặc nhìn Từ Vi, trên mặt không có biểu tình: "Vậy chỉ mong cô nói đúng, khi nào bắt đầu điều tra??"
Từ Vi: "Ngày mai, tiểu đội đã đem khu vực nguy hiểm phân chia, hiện tại đã thăm dò mấy tuyến đường, ngày mai hai cô có thể hướng phía nam đi, mục đích điều tra lần này là thực vật lớn không rõ lai lịch."
Đại khái nghĩ đến cái gì đó, Ôn Như Yểu sắc mặt biến hoá, không mở miệng ánh mắt nhìn Từ Vi, rồi quay người bỏ đi.
Từ Vi đuổi theo phía sau: "Hai vị bôn ba bên ngoài lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi, để tôi cho người đưa hai người đi nghỉ ngơi, nơi này thiết bị sinh hoạt đầy đủ, tắm nước nóng, có bữa tối."
Nhắc đến nước nóng, Tô Hạnh nhớ đến nhiều ngày vẫn chưa tắm.
Chỉ là....
Tô Hạnh cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn, cô không biết bản thân hiện tại có giống nhân loại, dùng nước để tẩy.
"Mời hai vị theo tôi."
Một giọng nói nữ tử từ phía sau truyền đến, Tô Hạnh mới nhớ đến Thiện Minh Hâm luôn đi theo phía sau các cô, đối phương tư thế cung kính, như nhân viên phục vụ khách sạn, còn mang theo nụ cười chuyên nghiệp chỉ là có chút cứng ngắc, thấy Tô Hạnh càng không tự nhiên.
Tô Hạnh không khỏi quay đầu nhìn Từ Vi, trong lòng luôn cảm thấy, Từ tiến sĩ tựa hồ đã làm ra chuyện "đáng sợ" với Thiện Minh Hâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro