Chương 81

Ôn Như Yểu kéo tay Tô Hạnh, lòng bàn tay nắm đến một cây nấm sáng ngời có vẻ ảm đạm: "Cảm nhận đi, ở góc độ nào đó em và nó là đồng loại."

Tô Hạnh nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn "đồng loại".

Trong cơ thể Tô Hạnh thò ra sợi nấm trắng, lung lay di chuyển đến cây nấm.

Mới đầu còn cẩn thận thăm dò, thấy mục tiêu không công kích, lập tức quấn quanh, nắm chặt, rồi bao trùm, cây nấm chậm rãi bị sợi nấm hấp thụ, như bị hút khô mà héo đi, trở thành bột phấn trắng, tan trong không khí.

Sợi nấm lui về cơ thể, cơ thể Tô Hạnh khẽ run, đôi mắt lóe sáng, tất cả sự vật đường nét trở nên rõ ràng, ý thức thoát ly cơ thể, cô phảng phất nhìn thấy thế giới thành một màn hình phẳng, chính mắt thấy cơ thể biến thành bằng phẳng như trang giấy.

"Tô Hạnh."

Phía sau lưng bị vỗ một cái, Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn, phát hiện tầm mắt khôi phục bình thường, há miệng thở phì phò.

Thiện Minh Hâm: "Thế nào rồi, có phải rất phê như vừa hút xong điếu thuốc??"

Tô Hạnh kiềm chế dị dạng cơ thể, liếc nhìn Thiện Minh Hâm.

"Bất quá phê thì phê, chú ý cực hạn, sử dụng thuốc kịp thời." Thiện Minh Hâm nhắc nhở, rồi hướng sâu phía trước đi.

Ôn Như Yểu tay chạm vào lưng Tô Hạnh, rồi khẽ vuốt vuốt gáy Tô Hạnh: "Còn ổn chứ??"

Tô Hạnh gật đầu, đại khái vừa rồi không phải ảo giác, tay Ôn Như Yểu vừa chạm vào thì cảm giác tim đập nhanh cảm xúc nóng nảy liền trở về bình thường.

Bình tĩnh về sau, Tô Hạnh cảm giác bụng đã no, cùng trước kia ăn rất nhiều thịt và cơm để no rất khác xa, hiện tại từ đầu đến tay chân mỗi tế bào đều no căng, đến mức cô còn nghĩ nên ợ một cái để tiêu hoá.

Vì Ôn Như Yểu kế bên, cô chỉ có thể đè xuống cảm giác này.

.....

Trở về chỗ cũ, trời đã sáng.

Theo chân trời sáng lên, nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống, sương mù trong rừng vẫn không đổi.

Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cảm giác không khí đang chuyển động, ánh mắt nhìn xuyên qua lớp trắng, Tô Hạnh mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đang bay xuống.

Tô Hạnh đưa cánh tay ra, lấm tấm màu trắng rơi xuống trang phục bên ngoài, nhanh chóng hóa thành chất lỏng trong suốt, là tuyết.

"Trang phục đặc chế có công dụng giữ ấm, vậy mà cũng cảm thấy lạnh." Thiện Minh Hâm chà xát bàn tay.

"Lại nói bây giờ là mùa hè, tuyết cũng rơi được, xem ra kế hoạch đóng băng sắp thành công, chắc hẳn không bao lâu sẽ thấy cảnh đóng băng thật hùng vĩ." Âm thanh Thiện Minh Hâm còn lộ ra hưng phấn.

Tô Hạnh nhíu mày, không muốn bàn luận việc này.

Tiếng ma sát dây thừng vang lên, hai người đồng đội khác từ trên cây hạ xuống.

"Các cô tối hôm qua qua đêm dưới này sao??" Vương Tung thu hồi dây thừng, nhìn các cô hỏi.

Rõ ràng tối hôm qua không ngủ vậy mà tinh thần ba người các cô rất tốt, thậm chí so với trước còn tốt hơn, như Quái vật vậy.

Mặc dù đội ngũ không có người bình thường.

"Nơi này không đáng sợ như các cậu nghĩ." Thiện Minh Hâm mỉm cười, giọng điệu tùy ý, thúc giục: "Còn bao xa, tiếp tục lên đường đi."

Bên ngoài Vương Tung là đội trưởng, thực tế chỉ là người dò đường, trong lòng anh ta rất sợ Thiện Minh Hâm, phải nói là ba cô gái này khiến anh ta rất sợ, giống như thực lực nghiền ép.

Thế là Vương Tung liên tục gật đầu, xuất ra dụng cụ dò đường, phán đoán hướng đi rồi xuất phát.

Một nam nhân theo sau Vương Tung, sau đó đến Ôn Như Yểu, Tô Hạnh và Thiện Minh Hâm cuối cùng.

Vị trí đội ngũ không khác hôm qua chỉ là thiếu mất một vị trí phía trước Ôn Như Yểu, là do thú triều đến đã cuốn trôi đi, đến cả góc áo cũng không thấy.

Các cô tiếp tục hướng đến Đại Thụ cao vút không thấy đỉnh.

Vào càng sâu thực vật càng nhiều, kích thước cũng lớn hơn, trước tầm mắt xuất hiện một tòa kiến trúc.

Tòa kiến trúc như di tích cổ xưa, bên ngoài bao phủ rất nhiều thực vật kỳ lạ, đầy đủ màu sắc, giống như đã trải qua nhiều thế kỷ.

Nếu như trên bản hiệu không có logo và chữ hiện đại.

Tuyết rơi càng ngày nhiều, đã nhuộm trắng xung quanh, trong tầm mắt rất nhiều thứ đã bao phủ một tầng bông tuyết.

"Nơi này trước kia là thị trấn??" Thiện Minh Hâm đánh giá xung quanh, mặt nạ vì tuyết rơi xuống mà phủ một tầng mờ ảo, lúc đầu còn cho rằng nơi này là ngoại ô nhiều cây cối, nhìn xung quanh thì không giống lắm.

"Đúng vậy, trên bản đồ đánh dấu là bên trong thành phố, nhưng..." Vương Tung nhìn dụng cụ trên tay, nhíu mày nhìn bốn phía.

Dựa theo bản đồ hiển thị, đội ngũ đã tiến vào trong thành phố, đi tới các công trình kiến trúc, nói cách khác bản đồ đã rút ngắn rất nhiều, rất nhiều khu vực đánh dấu trên bản đồ đã biến mất.

Tại sao lại biến mất???

"Mọi người nhìn bên kia, toà nhà đó có phải rất không hợp lý??" Nam nhân đứng cạnh Vương Tung chỉ về trước nói, là một toà nhà nhỏ.

Tô Hạnh nhìn về phía toà nhà, thật không hợp lý, toà nhà như lõm xuống vậy, nhìn kỹ mới phát hiện phân nửa toà nhà đã ngang với mặt đất.

Không có bất kỳ hư hao thẳng tắp cắm xuống mặt đất, giống như mặt đất là vũng bùn, không thì khó đoán sao nó lún xuống.

Tô Hạnh cúi đầu nhìn mặt đất, ngoài bông tuyết phủ trắng xóa không có bất thường khác.

Dưới toà nhà dừng vài chiếc xe cũ, ánh mắt Tô Hạnh dừng vài giây.

Trong chiếc xe mơ hồ nhìn thấy mặt nạ giống như đội ngũ đang đeo.

"Chờ một chút, kia là..." Vương Tung vui vẻ chỉ vào người trong chiếc xe đó, đây là trang phục đặc chế của căn cứ, xuất hiện ở đây chắc chắn là đội ngũ trước để lại.

"Để tôi qua xem." Nam nhân đứng sau Vương Tung nói, anh ta hướng đến chiếc xe đi.

Tay anh ta cầm vũ khí cẩn thận tiến đến gần, bốn phía yên tĩnh, ngoài bông tuyết rơi xuống phát ra âm thanh khe khẽ, thì chính là tiếng bước chân giẫm lên tuyết, nghe không thấy âm thanh khác.

Cho đến khi an toàn đến gần xe, anh ta tâm thần buông lỏng một chút, đoạn đường ngắn mà đi đến tận mấy phút.

Anh ta kiểm tra chiếc xe cùng mặt nạ.

"Xác nhận là đội ngũ căn cứ để lại." Anh ta ngẩng đầu hướng bốn người còn lại nói, âm thanh không lớn đủ bốn người nghe.

Dư quang liếc thấy vết máu sau mặt nạ, anh ta bỗng ý thức không ổn, thần sắc biến đổi, nhanh chóng chạy đến hướng bốn người.

"Cẩn thận!!"

Vương Tung vừa lên tiếng, xung quanh bằng phẳng đột nhiên như biến thành chất lỏng, bọt khí bốc lên như nước sôi, cắn nuốt tất cả vật xung quanh.

Chiếc xe nháy mắt chìm xuống, nam nhân vừa chạy hai bước, vấp ngã trên tuyết, như có vật gì đó kéo chân, đồng thời hút anh ta vào trong.

"A!!" Nam nhan kêu lên, vũ khí trên tay nhắm ngay mặt đất loạn xạ bắn, một lát sau, mặt đất bỗng dừng lại, thân thể không còn lún xuống.

Công kích có tác dụng?

Nam nhân trái tim đập nhanh, thử rút chân lên, bất ngờ là thành công, mừng như điên đứng lên.

Vừa ổn định muốn chạy tiếp, nam nhân cảm giác dưới thân đau nhói, trước khi mất ý thức, cảm giác cơ thể như bị rất nhiều vật xuyên qua.

Đứng ở xa quan sát, Tô Hạnh thấy toàn bộ quá trình, vô số dây leo màu nâu từ lòng đất chui lên, đâm xuyên qua cơ thể nam nhân, sau đó dây leo chui ra càng ngày càng nhiều, đem anh ta bao bọc bên trong, từ khe hở chảy ra máu.

Phát sinh quá nhanh, bốn người còn lại chưa làm ra phản ứng, những dây leo kia đem nam nhân tiêu hoá sạch sẽ.

Sau khi ăn no, nhưng dây leo ngọ nguậy trong không khí, sau đó phình to, dưới lớp da đâm chồi một nụ hoa rực rỡ, không ngừng nở rộ, tạo thành những cánh hoa màu vàng.

Nhưng cánh hoa đối diện ánh mặt trời, từ từ rũ xuống, nhúc nhích như đang tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng hướng đến đám người Tô Hạnh.

Mặc dù đứng xa mấy mét, Tô Hạnh vẫn thấy trung tâm của đoá hoa.

Đoá hoa rất giống hoa Hướng dương, chỉ là ở trung tâm xuất hiện thêm cái miệng to với hàm răng sắc nhọn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro