Chương 82
"Tôi rất thích ăn hạt dưa, đáng tiếc quá." Thiện Minh Hâm nhìn Hoa hướng dương lắc đầu.
Đối với thái độ khinh thường của Thiện Minh Hâm, rễ cây hoa Hướng dương như hiểu, kịch liệt run rẩy, sau đó dưới chân bốn người đâm ra rễ cây, nếu tránh không kịp kết quả rất giống nam nhân vừa rồi.
Những rễ cây phía trên có bông hoa, nó đang rủ xuống, sau đó nhúc nhích, miệng ở giữa đoá hoa há to ra, hướng các cô tấn công.
Tô Hạnh né tránh, mấy thứ này há miệng ra thật ghê tởm.
Thiện Minh Hâm cằm lấy đao, giơ tay chém xuống, rất nhiều rễ cây cùng hoa bị chặt đứt, lăn đến chân cô.
Hoa hướng dương bị chém rơi trên đất co vấp, sau đó cứng đờ, cơ thể phát ánh sáng màu xanh từ từ tản ra, bồng bềnh trong không khí.
"Sàn sạt."
Những rễ cây bỗng trở nên điên cuồng, chuyển đổi mục tiêu tập trung công kích Thiện Minh Hâm, bốn phương tám hướng rễ cây và hoa nhắm đến.
Những rễ cây này chịu không nổi cốt đao, rất nhanh bị chém đứt rất nhiều, giống như cắt cỏ vậy, chỉ còn một gốc nhỏ lú lên, nó tức giận lắc lư.
Xung quanh bông tuyết vẫn rơi.
"Nghe nói Tận Thế đến thực vật càng xấu xí càng mạnh, nhìn hình dạng chúng nó, có lẽ còn đáng yêu??" Thiện Minh Hâm mỉm cười nhìn Hoa hướng dương, xoa xoa cốt đao.
Đứng phía sau Vương Tung thở phào nhẹ nhõm, nhìn chỗ đồng đội vừa chết, thần kinh liền căng thẳng, bây giờ đội ngũ chỉ còn anh ta là bình thường nhất.
Mà Vương Tung thời gian ngắn tiếp xúc với ba nữ nhân kia, không thể tin tưởng, nhưng hiện tại muốn sống cần nhờ ba người kia.
Ôn Như Yểu nói một câu, làm tim Vương Tung nhắc lên.
"Tuy chúng yếu ớt, nhưng dưới lòng đất là địa bàn của chúng."
Thiện Minh Hâm nhíu mày, nhìn mặt đất đang bồng bềnh như nước, đem thân thể cô nâng lên hạ xuống, sau đó mặt đất cứng rắn hoá thành bùn nhão, hút chân cô.
Thiện Minh Hâm nhấc chân lên.
"Còn có thời gian, mau chạy!!" Ôn Như Yểu nói ra một câu, những người xung quanh liền chạy.
Trên mặt đất có lớp tuyết trắng cộng thêm mặt đất sắp hoá thành bùn, chân giẫm xuống rất sâu, chạy rất mất sức.
Tô Hạnh chạy vài bước đã lún tận đầu gối, tiếp tục thế này chắc chắn không thể thoát khỏi nguy hiểm, không rảnh quay đầu, nhưng cô cảm giác có vật gì đó ở sau lưng.
Tô Hạnh liền dùng dây thừng, quan sát xung quanh, gần đó có cột đèn, đè xuống nút bấm, cái neo bắn dính cột đèn, mượn lực kéo thân thể lên không trung, rất nhanh thoát khỏi chỗ này.
Những người khác cũng dụng phương pháp như thế, rất nhanh thoát khỏi công kích Hoa hướng dương.
Tô Hạnh hạ cánh tại ngã tư, mặt đất đã cứng hơn.
"Sưu sưu." Những người khác hạ cánh phía sau Tô Hạnh.
Tô Hạnh quay đầu nhìn chỗ vừa đứng, lớp tuyết trắng biến mất, có lẽ đã bị mặt đất và dây leo cắn nuốt.
Hiện tại bọn chúng đang vặn vẹo trên mặt đất, như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Nếu rơi vào bùn thì có mọc cánh cũng khó bay.
Tô Hạnh trong lòng sợ hãi lui về sau mấy bước.
"Moé!! Đám đồ chơi này ăn chất kích thích sao??" Thiện Minh Hâm nhìn dây leo cách xa đang điên cuồng vặn vẹo nói.
Ôn Như Yểu thở hổn hển, lúc nảy vận động đã làm tiêu hao thể lực, hai chân muốn nhũn ra, cô vô ý thức đưa tay tìm vật chống đỡ, nắm lấy vật mềm mại ấm áp.
Ngẩng đầu nhìn thì ra là Tô Hạnh, Ôn Như Yểu trong lòng thả lỏng.
Ôn Như Yểu: "Em tốt nhất không nên gây động tĩnh quá lớn, bọn chúng ngay dưới chân, khả năng cao ở khắp mọi nơi, gây tiếng động sẽ kinh động đến nó."
Thiện Minh Hâm nhướng lông mày, cúi đầu nhìn lớp tuyết dưới chân.
"Cô nói là... chỉ cần phát ra âm thanh, những vật kia liền từ đất bò lên." Vương Tung nói xong cảm giác chân như giẫm lên miếng sắt nóng, có lẽ một giây sau đồ vật kia từ đất chui lên.
"Không nhất định, bất kỳ đồ vật nào cũng sẽ kinh động đến chúng."
Lời nói Ôn Như Yểu càng làm Vương Tung căng thẳng, quay đầu nhìn chằng chịt dây leo, da đầu tê rần.
Phía trước còn nhiều thứ chưa biết, nơi này không thể dừng quá lâu, đội ngũ tiếp tục hướng phía trước đi.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, khiến cơ thể phát đau, trời đã sắp tối nhiệt độ càng thấp.
Nhất định phải tìm nơi trú ẩn, nếu tiếp tục như vậy đến tối mọi người sẽ bị đông chết.
"Đến nơi đó, tạm thời an toàn." Ôn Như Yểu nhắm mắt, rồi mở mắt nhìn tòa nhà cao tầng phía trước.
Năng lực của Ôn Như Yểu trước mắt rất hữu ích, tìm thấy nơi trú ẩn an toàn, không ai nghi ngờ liền nghe theo, lợi dụng dây thừng, từ không trung bay vào tòa nhà.
Nơi này là một văn phòng, bên trong có nhiều ghế ngồi, bốn vách thủy tinh đều vỡ, gió lạnh từ bốn phía thổi vào, nhưng so với bên ngoài còn ấm hơn.
Thực vật bên ngoài đã bò đến bên trong văn phòng, bất quá ngoài chúng nó ra, không thấy thứ nguy hiểm khác.
Thiện Minh Hâm chọn một chỗ khá sạch sẽ, tiện tay quơ ngang, đem bụi thổi bay, đặt mông ngồi xuống: "Đi tìm chút đồ tạo lửa, đêm nay nghỉ ngơi ở đây."
Vương Tung gật đầu, nhìn bên ngoài tối đen, do dự một lát vẫn nhấc chân đi.
Vai trái như có ai đó chạm, Tô Hạnh quay sang nhìn Ôn Như Yểu, cảm giác đối phương đang run rẩy.
Tô Hạnh biết sau khi biến dị Ôn Như Yểu rất sợ lạnh, vừa rồi bôn ba bên ngoài, hiện tại đã ngừng chân, không khí lạnh lẽo xuyên thấu da thịt càng rõ ràng.
"Chờ em một chút."
Để Ôn Như Yểu nghỉ ngơi ở chỗ khuất gió, Tô Hạnh đi xung quanh bắt gặp Vương Tung đang chậm chạp không vào sâu tìm kiếm, cô dứt khoát đi tìm vật tạo lửa.
Cả một tầng đều là khu làm việc, Tận Thế đến có lẽ nhân viên nơi này còn làm việc, máy tính trên bàn dính đầy bụi, cây cảnh đã héo khô, trên mặt đất tài liệu tán loạn.
Tô Hạnh kéo ngăn tủ ra, nhanh gọn lấy giấy tờ, có lẽ trước kia thứ này là tài liệu quan trọng, hiện tại chỉ có công dụng châm lửa.
Rất nhanh Tô Hạnh thu thập được một chồng, cô quét mắt nhìn bốn phía, ngay sofa có không ít sách bìa cứng, cháy lâu hơn một chút.
Điện bên trong tòa nhà đã mất, không có vật chiếu sáng, đi vào sâu càng đen sì.
Tô Hạnh mở ra tính năng nhìn ban đêm, nhìn thấy như ban ngày, lấy vài quyển sách, không xa truyền đến tiếng la, là âm thanh của Vương Tung.
Có dị thường.
Tô Hạnh cách Vương Tung gần nhất, nhanh nhất làm ra phản ứng, xông lên phía trước, trước tiên thấy bóng lưng Vương Tung, anh ta đứng bất động như nhìn thấy vật gì đó đáng sợ.
Tô Hạnh nhìn trong góc khuất, có rất nhiều dây leo đan xen nhau, như mạng nhện dính chặt trên tường, ở giữa có vật hình tròn, cẩn thận quan sát, có thể thấy vật tròn đó đang nhấp nhô, như có sự sống đang hô hấp vậy.
"Moé!! Thứ này là gì đây?? Sẽ không phải biến dị đến đẻ trứng??" Thiện Minh Hâm nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, nhìn "quả trứng" rất hứng thú.
Chưa gặp qua tình huống này, Tô Hạnh sửng sốt, nghe Thiện Minh Hâm nói xong, quét nhìn bốn phía.
Giờ mới để ý "quả trứng" này không chỉ có một, rất nhiều dính trên tường, Tô Hạnh giật mình.
Tạm thời "quả trứng" yên tĩnh, không có tính công kích, vạn nhất nó ấp ra trứng thì....
"Muốn sống thì tốt nhất không nên đụng đến chúng, chưa trưởng thành, sẽ không xảy ra vấn đề." Ôn Như Yểu lãnh đạm mang theo mệt mỏi nói.
Thiện Minh Hâm thoải mái lui về sau, ánh mắt hứng thú nhìn Ôn Như Yểu, cười nói: "Rất tốt, năng lực của cô tăng lên không ít, có thể nói một chút, trứng này sẽ ấp ra thứ gì??"
Ôn Như Yểu mặt không đổi sắc nói: "Không biết."
"Hừ."
"Ở nơi này lòng hiếu kỳ, sẽ hại chính mình." Ôn Như Yểu quay người rời đi.
Tô Hạnh ôm sách đi theo.
Nhìn bóng lưng hai người, Thiện Minh Hâm bĩu môi, bất mãn lầm bầm: "Đối với người khác quá lãnh đạm, hiện tại đều như thế yêu đương sao??"
.....
Lửa rất nhanh đốt lên, xung quanh dần dần ấm lên, xua tan khí lạnh.
Từ trong văn phòng tìm thấy chăn đệm, bốn người quay quanh ngọn lửa, bầu không khí yên tĩnh.
"Nhìn con đường phía trước càng khó khăn, mọi người có hối hận không??" Thiện Minh Hâm ngồi xếp bằng, mặt nạ đã gỡ bỏ.
Từ khi thoát ly căn cứ, Thiện Minh Hâm là người vui vẻ nhất, giống như Quái vật đầy trên mặt đất mới là nơi cô tự do nhất.
Tô Hạnh há miệng muốn nói, lại bị Thiện Minh Hâm nói trước.
"Nếu như sớm đem Tần Mặc giết chết, ngăn cản kế hoạch tự hủy, chúng ta sẽ không bị tuyết rơi quấy nhiễu, con đường thăm dò càng thuận lợi."
Tô Hạnh suy ngẫm, nói thật Thiện Minh Hâm vài câu nói, xác thật rất đúng.
"Cô không phải hận Từ Vi sao, vì sao giúp cô ta thực hiện kế hoạch??" Tô Hạnh hỏi.
Nghe đến cái tên kia, Thiện Minh Hâm mất hứng hiện rõ trên mặt, khó chịu nói: "Đương nhiên hận, một ngày nào đó tôi sẽ đích thân giết kẻ điên kia, nhưng tôi vẫn tán đồng mục đích của cô ta, ngoài ra..."
Thiện Minh Hâm bỗng dưng đá đổ nồi đồ ăn của Vương Tung, ánh mắt hiện lên giận dữ: "Ép tôi ăn những đồ vật này, bữa cơm cuối cùng kia, chính là đối với tôi nhục nhã."
Nồi đồ ăn bị lật đổ, văng tung tóe tại mặt đất, Vương Tung mím môi, không dám nói gì.
Mắt thấy cô ta hỉ nộ vô thường, Tô Hạnh nhíu mày: "Cô nên dùng thuốc rồi."
"Thuốc??" Thiện Minh Hâm gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng rồi, cô không nói tôi cũng quên."
Nói xong lấy ra một ống chích, tiêm vào cổ, nhìn chằm chằm Tô Hạnh cười.
Tô Hạnh mày nhíu càng chặt.
Thuốc có tác dụng, dần dần Thiện Minh Hâm tỉnh táo, không mở miệng nói chuyện nữa, xung quanh rơi vào yên tĩnh.
Tuyết bên ngoài vẫn rơi không giảm, cửa thủy tinh vỡ nát, gió thổi các bông tuyết luồn vào trong, cạnh cửa tụ dày đặc bông tuyết.
Ôn Như Yểu hai tay ôm đầu gối, co rụt ngồi cạnh Tô Hạnh, mặc dù rất gần đống lửa, đối phương vẫn run rẩy.
Tô Hạnh thu hồi tầm mắt, cầm lấy chén kim loại vừa rồi Vương Tung đem ra.
Cởi bao tay, cắn rách tay để máu nhỏ vào chén.
Mà bản thân Tô Hạnh không ngửi thấy chính là, mùi máu tươi thơm ngon nhanh chóng lan rộng, Vương Tung ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn Tô Hạnh, nuốt nước miếng.
"Làm cái gì vậy!! Cô... Cô còn muốn kích thích tôi!!" Thiện Minh Hâm ngồi một bên ổn định cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm chén máu.
Tô Hạnh không phản ứng cô ta, lấy máu không nhiều thấy đã đủ, quay đầu nhìn Ôn Như Yểu, đối phương cũng đang mở to mắt nhìn cô.
"Em nhớ cái này đối với chị rất tốt." Tô Hạnh ánh mắt lảng tránh, đưa chén máu tới.
Ôn Như Yểu đưa tay đẩy chén ra, kéo lấy tay Tô Hạnh, đặt trên môi, cúi đầu ngậm.
Chiếc lưỡi mềm mại lém vết thương đầu ngón tay, đau xót từ đầu ngón tay liền biến mất, thay vào đó là cảm xúc tê dại và nhịp tim đập nhanh.
Tô Hạnh ngẩn ngơ, đến khi Ôn Như Yểu buông ngón tay, thỏa mãn lưỡi lém nhẹ khoé môi.
Tô Hạnh mất tự nhiên quay đầu đi, đúng lúc đối diện ánh mắt Thiện Minh Hâm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Khụ khụ..." Tô Hạnh ngượng ngùng.
Lúc này đột nhiên máu trong chén tạo thành hình lượn sóng, cả tòa nhà đang rung chuyển.
Bốn người lập tức cảnh giác, theo hướng chấn động, nhìn ra ngoài, sau tuyết rơi là lượng lớn vật thể đang hướng đến chỗ này di chuyển.
"Moé nó!! Lại là thú triều??" Thiện Minh Hâm kinh ngạc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro