Chương 86

"Chúng tôi chỉ muốn toạ độ vị trí." Ôn Như Yểu ánh mắt quét nhìn bọn, nhìn đến nam nhân cụt tay.

Vì phòng ngừa bọn họ sử dụng vũ khí, sẽ kinh động đến Quái vật dưới lòng đất, nên Ôn Như Yểu dùng tinh thần lực khóa chặt tất cả.

Hiện tại nam nhân đội trưởng vẫn còn đang run rẩy, cánh tay bị chặt đứt truyền đến đau đớn, cũng không so nổi với đáy lòng sợ hãi.

"Cái gì... Toạ độ??" Đội trưởng cố sức nói ra một câu.

"Chính là mục tiêu tiếp theo của các người."

Nam nhân sắc mặt trắng bệch: "Các người là người của Từ Vi??"

Thiện Minh Hâm không kiên nhẫn nhấc lên cốt đao: "Đừng cùng anh ta nói nhảm lục soát là biết."

Nam nhân hoảng sợ đưa tay cản: "Đừng đừng đến đây, tôi có thể đưa cho các cô."

Nói xong, nam nhân đội trưởng lấy ra một vật màu đen.

Lấy đồ xong, nhóm người Tô Hạnh liền rời đi.

"Tôi hỏi một câu, cô có phải tên Ôn Như Yểu??" Nam nhân nhìn Ôn Như Yểu hỏi.

Ôn Như Yểu gương mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Ánh mắt của cô ấy, khẩn định phỏng đoán trong lòng nam nhân: "Vân tay của cô có thể mở nơi đó."

Ôn Như Yểu không nói nhiều, nhấc chân rời đi.

Đợi nhóm người Tô Hạnh đi xa, áp lực vô hình đè ép biến mất.

Nam nhân đội trưởng thở phào ngã trên mặt đất, nhìn bầu trời.

Không biết qua bao lâu, trên không trung truyền đến tiếng trực thăng.

"Là trực thăng của căn cứ, chúng ta không bị vứt bỏ." Truyền đến âm thanh khóc nức nở.

"Đội trưởng nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành sao??"

Nam nhân đội trưởng trầm mặc nhìn bầu trời.

....

"Sàn sạt." Đế giày giẫm lên tuyết phát ra âm thanh.

Bốn người cùng với vật nhỏ đang bay, ở mênh mông tuyết dày hoá thành điểm đen.

Phía trước chỉ toàn là màu trắng, chân trời là một dãy rừng cây, đi mãi không thấy điểm cuối.

Các cô đã rất gần Đại Thụ, ở góc độ nào đó, dãy rừng cây trước mắt liên quan đến Đại Thụ.

Thiện Minh Hâm cầm máy toạ độ xem xét, rồi nhìn phía trước nói: "Phía trước mặt chính là hướng đến Đại Thụ, còn bên phải là đến lô cốt, tôi cũng không biết đi bao lâu mới tới Đại Thụ, mà thời gian đóng băng cực hạn còn chưa đến 36 giờ, các cô lựa chọn đi, đây là cơ hội cuối cùng."

Thiện Minh Hâm cười như không cười nói, xem bản thân như người ngoài cuộc.

Tô Hạnh nhíu mày: "Còn cô lựa chọn thế nào??"

"Tôi??" Thiện Minh Hâm cười: "Đã đi đến nước này, đương nhiên muốn tiếp tục nhiệm vụ, huống hồ tôi không thích nằm trong quan tài sống, mà nhiệm vụ lần này là cọng rơm cứu mạng, cũng không nhất định thành công."

Tô Hạnh: "Đã như thế, còn hỏi chúng tôi."

Thiện Minh Hâm: "Có lẽ có người không cho là như vậy, tôi không giống cô, sẽ tôn trọng lựa chọn của mỗi người, nhưng tôi hiểu ép quá mức sẽ có người làm ra hành động nguy hiểm, cũng hại chính mình không phải sao??"

Thiện Minh Hâm đi đến cạnh Vương Tung.

Vương Tung chột dạ run lên: "Tôi theo mọi người."

Thiện Minh Hâm mỉm cười vỗ vào lưng anh ta: "Thật ra không cần miễn cưỡng, cậu có đi hay không, không quan trọng, dù sao trong đội ngũ dễ chết nhất là cậu."

Vương Tung cương cứng, nuốt nước miếng.

"Vậy để cậu ta rời đi." Ôn Như Yểu nói.

"Cái gì?"

Tất cả mọi người ngoài ý muốn nhìn Ôn Như Yểu.

"Cậu ta đã không ảnh hưởng đến chúng ta, vậy cứ theo ý nguyện cậu ta." Ôn Như Yểu lấy máy tọa độ từ tay Thiện Minh Hâm đưa cho Vương Tung.

"Cậu có thể ghi nhớ chính xác toạ độ đúng không??"

Vương Tung gật đầu.

Ôn Như Yểu: "Thứ này giúp cậu tránh nhiều phiền phức, đi đến lô cốt, khi cần thiết có thể giúp chúng tôi."

Không nghĩ tới bọn họ cho anh ta vào lô cốt, Vương Tung rất vui mừng, vội vàng gật đầu.

Ánh mắt anh ta quét qua Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, quay đầu đi sang bên phải, dáng vẻ vội vàng như sợ bọn họ đổi ý.

Thiện Minh Hâm khoanh tay nói: "Cô không sợ cậu ta độc chiếm chỗ đó??"

"Nếu cậu ta còn mạng." Ôn Như Yểu nhẹ nhàng nói, rồi hướng đến rừng cây xa xa đi.

Thiện Minh Hâm bĩu môi, nhìn qua Tô Hạnh để tìm nhận thức chung, kết quả Tô Hạnh không nói gì, đi theo Ôn Như Yểu.

Thiếu chút nữa cô quên, hai người kia chung một đội, còn cô chỉ là người ngoài.

Vào đến rừng cây rõ ràng ánh sáng mặt trời không chiếu tới, bên trong vẫn không u ám, Tô Hạnh lật qua thực vật héo khô, bên dưới rất nhiều nấm.

Bỗng có ánh sáng lóe lên, Tô Hạnh giật mình nhìn sang, đợi mấy giây sau, ánh sáng chợt lóe rồi tắt, hướng phát ra chính là chỗ sâu hơn trong rừng rậm.

Ánh sáng giống như cơn sóng vậy, uốn lượn di chuyển rồi biến mất.

Không biết có phải ảo giác, mỗi lần ánh sáng lướt qua, Tô Hạnh cảm giác có vật đang xói mòn.

"Chúng ta sắp đến nơi." Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn Đại Thu cao chọc trời.

Nhưng dọc đường đi rất yên tĩnh, các cô không gặp biến chủng, mà biến chủng đóng băng cũng không có.

Nhìn xuyên qua đám cây, phía trước là một mảnh đất trống.

Tô Hạnh đi tới thì phát hiện phía trước không còn đường, mặt đất như bị chia cắt, hạ xuống mấy trăm mét, tự dưng hai chân mềm nhũn, vô ý thức nắm chặt sợi dây leo bên cạnh mới đứng vững.

"Tôi nói sao trên đường không thấy đứa nào, thì ra tụ tập ở đây??" Thiện Minh Hâm đứng nhìn rất đông biến chủng tụ tập, số lượng quá nhiều trong lòng cũng sợ hãi.

Trước mắt là một mảnh đất diện tích bằng mấy sân vận động cộng lại, trung tâm là Đại Thụ, xung quanh là lít nha lít nhít biến chủng hình dáng quái dị, chúng nó không nhúc nhích đứng bao quanh Đại Thụ, đầu hướng đến Đại Thụ như đang cử hành nghi thức nào đó.

Tô Hạnh nghĩ đến hai lần gặp thú triều, lẽ nào mục đích của chúng chính là đến đây, vậy tại sao lại tập hợp được.

Bỗng ánh sáng xanh sáng lên, trái tim Tô Hạnh nhảy lên, hiện tại cô đã biết ánh sáng xanh lưu động trong không khí, điểm cuối cùng chính là gốc Đại Thụ.

Tô Hạnh không hiểu sao khó thở, thân thể mất cảm giác rất rõ ràng, giống như có thứ gì đó hấp thu năng lượng trong cơ thể.

Thiện Minh Hâm kinh ngạc: "Thứ ở giữa chính là hút năng lượng xung quanh."

Ôn Như Yểu cũng phát giác cơ thể dị thường: "Cảnh giác hơn, chúng ta đi xuống xem xét."

Các cô xuyên qua biến chủng đang đứng bất động, hướng đến trung tâm.

Đỉnh đầu bị Đại Thụ che khuất ánh sáng, vậy mà Tô Hạnh vẫn nhìn thấy khung cảnh xung quanh, thậm chí nhiệt độ không lạnh lắm, như mùa xuân ấm áp.

Tô Hạnh đi đầu, bỗng nhiên thấy bất thường, quay đầu nhìn đã thấy Thiện Minh Hâm và Ôn Như Yểu đứng bất động phía sau.

Tô Hạnh sắc mặt biến đổi, nhanh chân quay trở về.

Hai người kia ánh mắt trống rỗng, thân thể cứng đờ, mặc Tô Hạnh làm thế nào đều không phản ứng.

Nơi này quả nhiên bất thường, Tô Hạnh lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên Ôn Như Yểu cử động.

"Chị..." Tô Hạnh thở phào nhẹ nhõm, thì thấy Ôn Như Yểu cởi bỏ trang phục và mặt nạ.

Thời tiết rất lạnh, không thể nào vô cớ cởi trang phục đặc chế, lúng túng nhìn Ôn Như Yểu đã cởi một nửa.

Nếu tiếp tục Ôn Như Yểu cũng bị đông chết, Tô Hạnh vội vàng ngăn cản động tác đối phương.

Còn Ôn Như Yểu như biến thành người khác, kháng cự động tác Tô Hạnh, sức lực còn rất lớn.

Không thể cản, Tô Hạnh đành tăng thêm sức mạnh, không nghĩ tới Ôn Như Yểu phản ứng rất kịch liệt, đánh rơi mặt nạ của Tô Hạnh.

Gương mặt đau đớn, Tô Hạnh đưa tay sờ, sờ đến chất lỏng là máu.

Tựa hồ bị máu hấp dẫn, Ôn Như Yểu ngừng động tác, đôi mắt vô hồn híp lại, đưa tới gần gương mặt Tô Hạnh, duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm.

Tô Hạnh ngẩn ngơ, không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

Tựa hồ liếm không thoả mãn, Ôn Như Yểu đổi sang mút.

Hơi thở ấm áp cùng va chạm thân mật, Tô Hạnh há miệng thở dốc, khó khăn bắt lấy cổ tay Ôn Như Yểu.

Cho đến khi Ôn Như Yểu chuyển sang cắn, Tô Hạnh chịu không nổi, dùng lực nắm cổ tay Ôn Như Yểu.

Đối phương chợt dừng, buông Tô Hạnh ra.

Tô Hạnh nhìn đến con mắt Ôn Như Yểu đã khôi phục thanh tỉnh.

Hai người nhìn nhau vài giây, rồi chuyển dời ánh mắt.

Tô Hạnh lạnh lẽo ôm cơ thể.

Không cần nói, Ôn Như Yểu biết vừa rồi bản thân làm ra hành động kỳ lạ, nhìn Đại Thụ nói: "Là nó đầu độc."

Tô Hạnh nhíu mày, nhìn đến Thiện Minh Hâm đã lột sạch trang phục đặc chế, hai tay chắp trước ngực, quỳ xuống hướng Đại Thụ, tư thế rất cung kính.

"Nè tỉnh tỉnh!!"

Bộ dạng này sớm muộn Thiện Minh Hâm cũng chết cóng, không tìm thấy chỗ hạ thủ, Tô Hạnh dứt khoát dùng tay đánh vào mặt Thiện Minh Hâm.

Sợ không đủ đánh thức, lực rất mạnh, đến nổi khoé môi Thiện Minh Hâm chảy ra máu, sau mấy giây Thiện Minh Hâm run lên, đôi mắt chậm rãi mở ra.

"Không muốn đông chết liền mặc quần áo."

Thiện Minh Hâm nghi hoặc cúi đầu nhìn cơ thể trần như nhộng, hai mắt khiếp sợ, nghe thế vội vàng mặc quần áo.

Còn Tô Hạnh quay lưng không nhìn.

Không lâu sau Thiện Minh Hâm mặc xong đi tới, quan sát Ôn Như Yểu, rồi nhìn Tô Hạnh nghi hoặc nói: "Không thể nào, cô không bị ảnh hưởng là sao??"

Tô Hạnh: "Tôi không biết, vì sao hai người bị như thế."

Thiện Minh Hâm: "Cô vừa rồi không cảm giác như rơi vào ảo cảnh sao??"

Tô Hạnh: "Tôi chỉ thấy nơi này rất ấm áp, thoải mái."

Ôn Như Yểu: "Xem ra nó không mê hoặc được em."

Tô Hạnh không hiểu vì sao bản thân không việc gì, có lẽ liên quan đến Hệ Thống cải tạo, loại bỏ tác dụng phụ khi tiến hoá??

"Khả năng cao nhiệm vụ cuối cùng giao cho cô." Thiện Minh Hâm nhìn Đại Thụ nói, lấy ra ống kim loại, tương tự ống chích.

"Dùng cái này rút chất lỏng Đại Thụ, sau đó mang về, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Một mình tôi??" Tô Hạnh nhận lấy ống kim loại.

"Ai bảo cô đặc biệt, thế nào không dám đi??" Thiện Minh Hâm cười tủm tỉm nói.

Tô Hạnh liếc nhìn, sau đó đi đến Đại Thụ.

Khoảng cách không dài, vậy mà Tô Hạnh cảm giác đi rất lâu.

Càng gần Đại Thụ, cảm giác uể oải càng nhiều, hai chân như đeo chì, đến dưới gốc Đại Thụ, Tô Hạnh đổ rất nhiều mồ hôi.

Tô Hạnh thở hổn hển lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Đại Thụ.

Một nhánh cây thôi, ba người ôm cũng chưa bao quanh hết, Tô Hạnh ở dưới gốc, như con kiến đứng dưới chân con voi.

Từ trong linh hồn sinh ra sợ hãi, sợ hãi đối với vật to hơn mình rất nhiều, cơ thể phát run, đầu óc trống rỗng, không cách nào suy nghĩ.

Hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, nhớ đến mục đích tới nơi này, nắm lấy ống kim loại, vượt qua rễ cây tiếp tục hướng thân cây leo lên.

Tô Hạnh cảm thấy rễ cây quá nhiều, đi mãi vẫn chưa tới gốc cây, cô quay đầu nhìn, đã không thấy giao nhau giữa rễ cây và biến chủng bên dưới, nhưng rõ ràng cô không đi quá xa.

Cái này rất không bình thường.

Tô Hạnh đứng tại chỗ trầm tư, tiếp tục đi, dù xảy ra thế nào, cô phải lấy chất lỏng của Đại Thụ.

Cứ như vậy đi rất lâu, Tô Hạnh rốt cuộc đi tới gốc cây.

Xung quanh gốc cây dày đặc "trứng nhỏ" mọc lên, nhìn rất khó chịu.

Tô Hạnh rũ mi tận lực dời chú ý, cảm thấy đi đến đây thích hợp nhất, đem mũi kim cắm vào rễ cây màu đen.

Vỏ cây rất cứng, Tô Hạnh dùng rất nhiều sức mới xuyên thấu, rất nhanh chất lỏng màu xanh lục chảy vào ống chứa.

Chất lỏng rút tốc độ chậm, Tô Hạnh lo lắng chờ đợi, luôn cảm thấy có cái gì đó nhìn cô.

Đồ vật có mắt mới có cảm giác này, Tô Hạnh quét mắt nhìn xung quanh, những "trứng nhỏ" như con mắt vậy.

Những "trứng nhỏ" rung lên, giống như con mắt vậy, một lớp màng nhấc lên lộ ra tròng đen.

Tô Hạnh giật mình, chớp mắt nhìn kỹ lại, thì thấy những con mắt đã biến mất, như cũ là những "trứng nhỏ" nhô lên.

Vừa rồi là ảo giác sao??

Nuốt nước miếng, đè xuống nhịp tim đang đập mạnh, không nhìn mấy thứ đó.

Chất lỏng đã hút đầy đủ, Tô Hạnh cất ống chích, chuẩn bị trở về.

"Đông." Cái trán va chạm với vật cứng.

Tô Hạnh ngẩng đầu nhìn, đối diện là thân cây.

Ủa??? Vừa rồi cô đã xoay người mà.

Tô Hạnh nhíu mày xoay người, thân cây vẫn trước mặt.

Tô Hạnh tim đập thình thịch, buộc phải đối diện thân cây lít nha lít nhít "trứng nhỏ", lần nữa cô thấy những "trứng nhỏ" rung động.

Vô số con mắt đen sì phía trên phía dưới nhìn Tô Hạnh, như nhìn con kiến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro