Chương 54: Lá trúc
"Ngươi phát hiện ra chiếc lá trúc này bằng cách nào?" Lưu Yên bước đến hỏi người lính nhỏ bên cạnh.
"Vào lúc rạng sáng, đội tuần tra của chúng ta làm nhiệm vụ ở khu vực ngoài năm dặm biên giới. Ở đó có một khu rừng trúc. Đội trưởng lo rằng có thể có Tác tử ẩn náu bên trong, nên ra lệnh lục soát. Trong lúc chia nhau tìm kiếm, ta đã phát hiện chiếc lá trúc này."
"Khi ngươi phát hiện chiếc lá trúc, nó vẫn còn ở trên cành hay đã rơi xuống đất?" Lưu Yên tiếp tục hỏi.
"Nó ở trên cành trúc."
Hạ Thanh Thư chăm chú nhìn một lát, rồi ngẩng đầu lên, trầm mặc hỏi: "Chuyện này đã có bao nhiêu người biết?"
Tiểu binh không dám giấu giếm, trả lời thẳng thắn: "Sau khi phát hiện, thuộc hạ cảm thấy việc này có liên quan đến Tướng quân, không thể xem nhẹ, nên không hề để lộ ra, cũng không cho ai khác nhìn thấy. Ta lập tức tìm đến Phó tướng Lưu Yên và đưa vật này đến chỗ Tướng quân."
"Tốt, ngươi làm rất tốt." Hạ Thanh Thư không hề keo kiệt lời khen. Nếu chuyện này lan truyền trong doanh trại, tất sẽ dẫn đến đủ thứ rắc rối. Việc không ai khác biết đã giúp nàng tránh được phiền phức, chẳng thể nào tốt hơn.
Nàng dừng một chút, hắng giọng, rồi nghiêm túc nói: "Chuyện này có thể là mưu kế hiểm độc của Tác tử, nhằm làm dao động lòng quân chúng ta. Ta và Lưu Yên sẽ đích thân điều tra rõ ràng. Việc này quan hệ trọng đại, sau khi ngươi trở về, không được hé lộ nửa lời với người ngoài. Nếu để lộ ra, sẽ xử theo quân pháp!"
Tiểu binh nghiêm nghị, quỳ một chân xuống, ôm quyền nói: "Rõ! Thuộc hạ nhất định giữ kín miệng, không nói với bất kỳ ai."
"Lui xuống đi."
"Tuân lệnh!"
Tiểu binh rời khỏi, Lưu Yên kéo màn trướng lều xuống, gọi thêm hai thuộc hạ canh giữ cửa, không cho bất kỳ ai khác tiến vào. Không khí trong trướng vì mảnh lá trúc này mà trở nên nặng nề đến ngột ngạt.
Hạ Thanh Thư liếc nhìn sắc mặt của Quý Thiên Diêu và Lưu Yên mấy lần, nuốt khan một cái, rồi đột ngột giơ tay lên, ném chiếc lá trúc đang cầm trong tay lên bàn, miệng giận dữ nói: "Đám Tác tử này thật quá đáng! Dám giở ra cái trò hèn hạ nham hiểm như thế!"
Quý Thiên Diêu và Lưu Yên đồng loạt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Hạ Thanh Thư bị hai ánh mắt ấy nhìn đến rợn cả da đầu, vội vã nhặt lại chiếc lá trúc trên bàn, cầm lên tay, cười gượng: "Ta... thu hồi lời ban nãy. Ta chỉ là... chỉ là muốn làm dịu bầu không khí một chút thôi mà..."
Tác tử giở trò, kiểu thủ đoạn này chỉ có thể lừa được những binh sĩ không hiểu chuyện. Ngay khi ba người trong doanh trướng nhìn thấy mảnh lá trúc ấy, chẳng ai bảo ai đều lập tức liên tưởng đến Thụ Quan Nhân.
Chỉ là nó lại xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, rốt cuộc sẽ mang đến manh mối gì cho các nàng?
"Lưu Yên, đi mời Tương đại phu tới." Quý Thiên Diêu đột ngột lên tiếng.
Hạ Thanh Thư không thường ở trong trại, những việc liên quan đến Thụ Quan Nhân vẫn luôn do Tương Tuyết Cần phụ trách xử lý, nàng ấy chắc chắn nắm rõ mọi thứ hơn ba người các nàng nhiều. Mời nàng ấy đến, chắc chắn sẽ giúp được không ít.
"Tuân lệnh." Lưu Yên lập tức rời khỏi.
Trong doanh trướng lúc này chỉ còn lại Hạ Thanh Thư và Quý Thiên Diêu.
Hạ Thanh Thư buông lá trúc xuống, cau mày, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi lại trong trướng, rõ ràng đang trầm ngâm suy nghĩ.
Quý Thiên Diêu nhặt chiếc lá trúc lên, ngón tay lần theo những dòng chữ khắc trên mặt lá, nhẹ nhàng lướt qua: "Chữ này nàng nhận ra được không?"
Hạ Thanh Thư cũng đang cố gắng nhớ lại. Người ra tay cứu nàng, hẳn phải là người quen, nhưng nếu thật sự là người quen, mà hai bên lại chưa từng gặp mặt, không có bất kỳ liên hệ nào, thì vì sao người đó lại mạo hiểm cứu nàng?
Nghĩ nát cả đầu hồi lâu, nàng lật tung ký ức, từng cái từng cái rà soát, vậy mà vẫn không tìm ra được người nào phù hợp.
Nàng khổ sở nói: "Chữ viết này nét đặc biệt rất rõ, nhưng ta thật sự chưa từng thấy bao giờ. Nếu là người quen cũ của ta, nàng ấy cũng nên để lại tên mới phải."
Một mảnh lá trúc, chỉ có vỏn vẹn ba dòng chữ, thông tin truyền đạt được thực sự ít ỏi đến đáng thương.
Điều đầu tiên: Có người muốn giết Hạ Thanh Thư. Việc này, các nàng vốn đã biết, không cần ai nhắc thêm.
Tiếp theo là câu "Chỉ có ta có thể cứu ngươi". Sáu chữ này có thể dẫn đến đủ loại suy đoán, nhưng lại chẳng có lời giải đáp nào rõ ràng. Ví như "Ta" là ai? "Cứu ngươi" bằng cách nào? Không khí trong doanh trướng lại rơi vào yên lặng, ai nấy trầm mặc suy tư.
Nửa nén hương sau, Tương Tuyết Cần đã tới. Trên đường đi, Lưu Yên đã sơ lược kể qua tình hình, nên nàng cũng nắm được đại thể.
"Để ta xem qua chiếc lá trúc ấy."
"Ở đây." Quý Thiên Diêu chỉ vào chiếc bàn vuông trước mặt.
Tương Tuyết Cần tự mình quan sát kỹ mảnh lá. Lá trúc mỏng, đầu lá nhọn dần, hình thể gần tròn, mặt trên không có lông, mặt dưới phủ một lớp lông mịn, mép lá hơi thô ráp.
Nàng đưa ra nhận định: "Đây là lá của giống trúc xanh lá to."
"Lá cây thì cũng có gì khác biệt sao?" Hạ Thanh Thư hỏi.
"Có." Tương Tuyết Cần gật đầu: "Chiếc lá này bị hái xuống khỏi cành, ít nhất cũng đã hơn hai canh giờ. Nhưng nó không hề mất nước, không héo, không cong lại, trông vẫn như thể còn đang mọc trên cây, tươi xanh và thẳng tắp. Đây là điểm bất thường đầu tiên."
"Vậy còn điểm thứ hai?" Quý Thiên Diêu hỏi tiếp.
"Cái thứ hai chính là chữ." Tương Tuyết Cần dựng thẳng lá trúc lên, chỉ vào dòng chữ được khắc bên mép: "Các ngươi nhìn xem, những chữ này ở rìa đều rất mịn, không có dấu vết chất lỏng nào. Rõ ràng không phải là dùng dao khắc tạm thời."
Hạ Thanh Thư nghe xong, đưa ra một giả thiết: "Có thể nào là dùng một loại chất có tính ăn mòn nào đó? Viết lên lá, sau đó phần giữa bị ăn mòn rơi mất."
Tương Tuyết Cần lắc đầu không đồng tình: "Cây cỏ vốn mềm yếu, nếu thật sự bị ăn mòn, phần rìa của chữ chắc chắn sẽ đổi màu, ít nhất cũng phải đen đi. Nhưng ở đây hoàn toàn không có. Ta cảm thấy, những chữ này là bản thân nó mọc ra."
"Làm sao có thể chứ? Lá trúc làm sao có thể tự mọc ra chữ được?" Lưu Yên kinh ngạc đầy vẻ không tin.
Tương Tuyết Cần nhìn nàng, bất đắc dĩ cười: "Dính dáng tới Thụ Quan Nhân, thì chẳng có gì là không thể cả."
Quý Thiên Diêu tán đồng với Tương Tuyết Cần: "Ta đồng tình với Tương đại phu. Nhưng điều chúng ta cần làm rõ nhất bây giờ là người viết bức thư này rốt cuộc là ai? Tương đại phu có manh mối gì không?"
Tương Tuyết Cần thong thả nói: "Lá trúc này vốn không phải loại thông thường, ta đoán người viết thư... cũng không phải người bình thường."
"Yêu quái?" Hạ Thanh Thư buột miệng nói khẽ.
"Chỉ có thể tạm hoài nghi vậy thôi, chưa thể kết luận." Tương Tuyết Cần cầm lá trúc, giơ lên dưới ánh sáng soi kỹ: "Muốn tìm ra người đứng sau, trước tiên phải giải được bí ẩn của mảnh lá này. Trên lá có khi còn ẩn giấu công năng gì kỳ lạ. Nếu muốn khai phá, thì không thể dùng tư duy thông thường. Các nàng cứ thoải mái tưởng tượng, không có giới hạn, nghĩ cách nào cũng được."
Lời vừa dứt, bên trong trướng doanh lại rơi vào tĩnh lặng. Bốn người hoặc đứng lặng, hoặc ngồi yên. Không ai lên tiếng, tựa như thời gian cũng tạm ngừng.
Một nén nhang sau, trong mắt Hạ Thanh Thư lóe sáng, nàng đột nhiên đập bàn bật dậy, lớn tiếng kêu lên: "Chữ!"
Ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía nàng, đồng thanh hỏi: "Chữ gì?"
"Chữ a!" Hạ Thanh Thư vẻ mặt kích động, mắt trợn tròn, chỉ vào mảnh lá trúc, nhấn mạnh lại một lần: "Viết chữ a!"
Ba người vẫn chưa hiểu nàng muốn nói gì, trong đầu rối mù.
Hạ Thanh Thư hít sâu hai hơi, ép xuống cảm xúc kích động trong lòng, chậm rãi giải thích: "Chúng ta có thể thử viết chữ lên lá trúc xem."
"Thế rồi viết xong thì sao?" Lưu Yên phản ứng chậm hơn, vẫn chưa nắm bắt được ý nàng, ngơ ngác hỏi: "Viết chữ có thay đổi được gì? Chẳng phải chỉ là thêm vài chữ chúng ta viết lên lá thôi sao?"
Hạ Thanh Thư vội vàng mang giấy, bút và mực đến, vừa chạy vừa hưng phấn nói: "Lỡ đâu... người bí ẩn kia có thể nhìn thấy chữ chúng ta viết thì sao?"
Lưu Yên kinh ngạc đến nỗi nét mặt méo xệch: "Chúng ta chỉ ngồi đây viết vài chữ mà người bí ẩn kia có thể thấy được sao?"
Tương Tuyết Cần vỗ nhẹ vai Lưu Yên, lại mỉm cười nói: "Vẫn là câu đó thôi, chuyện có liên quan đến Thụ Quan Nhân thì chẳng có gì là không thể. Hạ tướng quân đã nghĩ ra điều này, vậy thì cứ mạnh dạn thử nghiệm đi."
"Thử xem cũng không mất gì." Quý Thiên Diêu cũng đồng tình, nàng giúp Hạ Thanh Thư mài xong mực.
Hạ Thanh Thư nóng lòng muốn thử, đặt lá trúc lên một tờ giấy, chấm bút vào mực, viết vào kẽ hở ở góc mép của lá một chữ "Ngươi". Nhưng chữ "Ngươi" vừa mới viết xong, nét mực liền biến mất, mực nước tụ lại thành một vệt loang.
Ba người Hạ Thanh Thư, Quý Thiên Diêu và Tương Tuyết Cần cùng ngẩng đầu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được sự vui mừng. Không hề có chút thất vọng, các nàng đều nghĩ tới cùng một điều.
Chỉ có mình Lưu Yên là vẫn gãi đầu, vẻ mặt ngờ nghệch: "Chúng ta không viết được chữ lên lá trúc, rõ ràng là thất bại rồi, sao các ngươi lại vui mừng như vậy?"
Hạ Thanh Thư nói với nàng: "Cách nàng nói chưa đủ chính xác. Không phải là chúng ta không thể viết chữ lên lá trúc, mà là không thể dùng ngòi bút để viết."
Lưu Yên ngẩn người: "Vậy... khác nhau ở đâu?"
"Có chứ." Hạ Thanh Thư từ tốn giải thích: "Thông thường, lá trúc có thể dùng để viết, nhưng mảnh này thì không. Vừa viết xong, chữ liền biến mất, mực tụ lại thành một khối, đó là điểm khác biệt. Chúng ta phát hiện được điểm khác thường này, chẳng phải đáng mừng sao? Hơn nữa, dùng bút không được, không có nghĩa là những thứ khác cũng không dùng được."
"Thì ra là vậy." Cuối cùng Lưu Yên cũng hiểu, nàng chậm hơn ba người kia một nhịp, đầu óc thật sự không theo kịp, ngượng ngùng nói: "Tìm được manh mối rồi, mà ta chẳng giúp được gì... Thôi để ta đi lấy ít nước, nếu các ngươi khát thì cứ gọi một tiếng."
"Cũng tốt."
Lưu Yên rời đi, Hạ Thanh Thư lại tiếp tục thử nhiều cách khác nhau, ví như thay đổi màu mực, đổi loại bút lông với chất liệu khác. Thử đủ một lượt, nhưng kết quả vẫn như cũ, đều không có tác dụng.
Lưu Yên bưng ba ly nước trở lại, lần lượt đưa cho từng người: "Nghỉ một chút đi, chuyện này không thể gấp được."
"Tướng quân?" Ly cuối cùng được đưa về phía Hạ Thanh Thư, nhưng nàng vẫn đang nằm nhoài trên bàn, nhíu mày suy nghĩ, không đưa tay ra nhận.
"Tướng quân, uống chút nước, nghỉ một chút đi." Lưu Yên gọi lại lần nữa.
"Hảo." Hạ Thanh Thư không ngẩng đầu, chỉ đưa tay về phía trước. Lưu Yên hiểu ý, liền đặt ly nước vào tay nàng. Thế nhưng tay Lưu Yên còn chưa kịp buông ly, Hạ Thanh Thư đã thu tay lại, khiến chiếc ly rơi xuống bàn, nước đổ ra lan khắp mặt bàn.
Hạ Thanh Thư ngồi gần bàn, nước theo mép bàn chảy xuống, làm ướt cả vạt áo của nàng. Quý Thiên Diêu thấy vậy, vội vàng lấy khăn tay ra, muốn giúp nàng lau vệt nước trên bàn trước.
"Chờ đã!" Hạ Thanh Thư bất ngờ chộp lấy tay Quý Thiên Diêu vừa vươn tới, nàng ngẩng đầu lên, mặt đầy hân hoan, gọi ba người còn lại: "Các nàng mau nhìn lá trúc, nước đổ lên đều bị nó hút đi rồi!"
Từ lúc ly nước rơi xuống, ánh mắt Hạ Thanh Thư vẫn chưa rời khỏi lá trúc, nàng thấy rất rõ, từng giọt nước rơi lên bề mặt lá, chỉ trong chớp mắt đã bị hút sạch, hoàn toàn biến mất.
Bốn người lập tức cùng nhìn chằm chằm vào lá trúc.
"Thật sự có biến hóa!"
Sau khi hút nước, phần khắc ba dòng chữ trên lá trúc dần dần khép lại, một lần nữa phục hồi thành một tấm lá trúc hoàn chỉnh. Ngay sau đó, từ chính giữa phần thân lá, giống như có vật gì len lỏi thấm vào, xuất hiện hai khoảng trống, những khoảng trống này kéo dài theo chiều ngang và dọc, hợp thành hai chữ rõ ràng.
"Chuyện gì..."
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem người bí ẩn là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro