Chương 015: Tông môn phong vân

Kỳ thật trận sinh tử khiêu chiến này, Phục Nhan cũng đánh cuộc một chút, thực lực của Chu Trấn Liệt đến tột cùng như thế nào nàng cũng không biết nhiều, bất quá khả năng là nàng sẽ không dễ dàng thắng hắn, nhưng đối phương muốn đánh bại nàng cũng không đơn giản như vậy.

Sau khi nghe được Phục Nhan nói, toàn bộ tỷ thí đài liền trở nên an tĩnh lại, nàng gắt gao nắm đoạn kiếm, ngay sau đó thân ảnh của nàng nhanh chóng di động.

Trải qua này 10 ngày khắc khổ tu luyện, hiện giờ phong ảnh bước của Phục Nhan đã có chút thành tựu, hiện tại tốc độ của nàng so với lần trước đứng ở chỗ này đã nhanh hơn mấy chục lần, cho nên chỉ qua một cái hô hấp, thân ảnh của nàng đã xuất hiện ở bên cạnh Chu Trấn Liệt.

Mũi kiếm sắc bén từ bên tai xẹt qua, Chu Trấn Liệt rất dễ dàng tránh đi.

"Nếu Phục sư muội muốn cùng ta luận bàn như vậy, sư huynh ta cũng không dám khách khí." Chu Trấn Liệt nhìn Phục Nhan không khỏi hơi hơi mỉm cười, lần này hắn cũng không che giấu con ngươi tràn đầy lạnh lẽo.

Ngay từ đầu hắn chỉ muốn chơi chơi mà thôi, hiện giờ xem ra đối phương xác thật là đối với với chính mình có sát tâm, hơn nữa Phục Nhan còn làm hại hắn mất linh thạch cùng nguyên khí đan của tháng này, lúc này Chu Trấn Liệt tự nhiên phi thường tức giận.

Tuy rằng lần trước cùng Tần Tâm Nhụy tỷ thí Phục Nhan đã lộ ra thực lực làm hắn có chút kinh ngạc, bất quá ở trong mắt hắn căn bản cũng không tính là gì, nhìn thân ảnh lướt qua con ngươi hắn.

Thật ra đáng tiếc gương mặt này.

Dứt lời, Chu Trấn Liệt cũng tốc thanh kiếm ngênh đón, tỷ thí đài to như vậy, chân nguyên dao động, hai cổ khí lưu cường đại kịch liệt va chạm, thời gian trôi qua mấy cái hô hấp, hai người trong sân hai người đã đánh qua mười chiêu.

Người xem ở dưới đài đều có chút trợn mắt, cứng họng.

"Xem ra vị sư muội này thật đúng là không đơn giản a, cư nhiên có thể đánh nhau với Chu Trấn Liệt mà không rơi xuống thế hạ phong, hiện tại tân nhân đều nghịch thiên như vậy sao? Tốt xấu Chu Trấn Liệt cũng đứng thứ 100 hơn xếp hạng thực lực."

"Vốn cho rằng trận sinh tử khiêu chiến này không có gì xem đâu, hiện giờ rốt cuộc có chỗ thu hút."

"Không rơi xuống thế hạ phong thì như thế nào, nàng cũng không chiếm được tiện nghi gì đi?"

"Làm ơn, vị sư muội này xếp hạng mới có hơn 600 danh, lại có thể cùng Chu Trấn Liệt đánh không phân cao thấp, chuyện này còn chưa đủ lợi hại sao?"

"......"

Người dưới đài một bên nhìn chằm chằm lưỡng đạo thân ảnh trong sân, một bên còn không quên ríu rít thảo luận.

Mà lúc này Phục Nhan cũng tinh thần căng chặt, không dám lơ là, nàng so với Chu Trấn Liệt tu vi kém hơn hắn một giai, quả nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

"Xem ra là sư huynh ta xem thường Phục sư muội." ánh mắt Chu Trấn Liệt trở nên có chút đen tối không rõ, Phục Nhan biểu hiện thực lực ra ngoài, xác thật làm hắn ngoài ý muốn.

Qua mấy chục chiêu mà hắn là khai quang trung kỳ tu vi, cư nhiên cũng không thể chiếm tiện nghi nàng, ngược lại lại bị từng bước ép sát.

Cứ như vậy đi xuống, chẳng phải đang chờ hắn là kết cục bị người chê cười.

Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Chu Trấn Liệt rõ ràng có chút khó coi, xem ra nếu muốn mau chóng kết thúc trận chiến đấu này, hắn cũng không thể nương tay.

Chỉ mấy giây tiếp theo, chân nguyên trong cơ thể Chu Trấn Liệt bắt đầu nhanh chóng bạo trướng, hắn gắt gao nắm chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phục Nhan đối diện: "Phục sư muội vẫn quá mức tự cho là đúng, hôm nay xem như sư huynh cho ngươi một bài học."

Nói rồi hắn nhảy lên ngừng ở giữa không trung, tay buông kiếm ra, trong thiên địa dòng khí giống như đang phóng thủy, kịch liệt chảy xiết: "Vạn Kiếm Quy Tâm!"

Nhìn nhất chiêu này, tràng hạ tức khắc nổ tung.

"Chu sư huynh cư nhiên đã học xong thức thứ hai Vạn Kiếm Quy Tâm trong Vạn Tông kiếm pháp. Ta nhớ rõ hắn học tập bộ kiếm pháp này bất quá cũng mới nửa năm."

"Cái gì, kiếm pháp nhân cấp trung giai, thời gian không đến nửa năm cũng đã học xong thức thứ hai, Chu Trấn Liệt quả nhiên là thiên phú không thể khinh thường."

"Phục sư muội sẽ lâm vào khốn cảnh, nếu nàng không có kiếm pháp lợi hại ngang với Vạn Tông kiếm pháp phỏng chừng trận sinh tử khiêu chiến này thắng thua đã định."

Lúc đó Phục Nhan nhìn kiếm pháp của Chu Trấn Liệt, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại, nhất kiếm xác thật rất lợi hại, làm Phục Nhan nhớ tới lần ở Xích Hắc sơn mạch cùng đệ tử Tử Lan tông giao thủ, cái loại hơi thở tử vong khủng bố nghênh diện đánh tới.

Nếu là nàng ở 10 ngày trước, chỉ sợ thật sự sẽ chết ở nhất kiếm này.

Bất quá, hiện giờ Phục Nhan cũng đã có chút thực lực, nàng cũng nhanh chóng nắm chặt đoạn kiếm, chân nguyên trong cơ thể cũng bắt đầu quay cuồng lên, nàng dựng kiếm mà đứng.

Vô huyễn kiếm thức thứ nhất, ảo ảnh!

Đúng vậy, trải qua mười mấy ngày khắc khổ tu luyện, Phục Nhan cũng lĩnh ngộ được vô huyễn kiếm thức thứ nhất, ảo ảnh tức hư thật, thật thật giả giả, mờ ảo vô ảnh, đó là vô huyễn kiếm huyền bí.

Giây tiếp theo, vô số đôi mắt nhìn thấy, Phục Nhan trên tỷ thí đài hơi hơi chấp kiếm xoay vòng, trong lúc nhất thời chỉ có thể thấy được thân ảnh hư ảo của nàng ở giữa sân, mà Chu Trấn Liệt lại phảng phất như bị vây gắt gao, không có đường thoát ra.

"Đây là kiếm pháp gì? Sao ta lại cảm giác giống với hơi thở đáng sợ của Vạn Kiếm Quy Tâm đâu."

Có người kinh ngạc ra tiếng: "Này...... Là vô huyễn kiếm!"

"Ta biết, vô huyễn kiếm có thể nói là kiếm pháp nhân cấp trung giai, tu luyện kiếm pháp cực kỳ khó khăn, ta từng nghe nói có một vị sư huynh học tập vô huyễn kiếm hơn nửa năm, lại chẳng sờ đến môn đạo."

"A, ta biết, ta nghe sư phụ nói vô huyễn kiếm kỳ thật không khó tu luyện, người bình thường căn bản lĩnh ngộ không ra thức huyền bí của kiếm pháp, đối với tu luyện kiếm pháp này yêu cầu ngộ tính cực kỳ cao."

"Vị Phục sư muội tư chất tuy rằng bình thường, không nghĩ tới ngộ tính cư nhiên cao như thế."

Lúc mọi người còn đầy mặt kinh ngạc, hai người trong sân đã đụng phải, Chu Trấn Liệt cảm thấy bốn phương tám hướng vây quanh đều truyền đến kiếm khí khủng bố đem hắn bao quanh.

Bất quá, hắn tin tưởng hắn sẽ không thua.

Vô huyễn kiếm thì như thế nào, ở trước thực lực của hắn cũng không đáng nhắc tới, Phục Nhan chỉ là khai quang lúc đầu tu vi, ở trong mắt hắn cũng không tính là gì!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người thấy Vạn Kiếm Quy Tâm đối đầu với vô huyễn kiếm, tỷ thí đài xảy ra va chạm thật lớn, nếu không phải có trận pháp vây quanh tỷ thí đài, phỏng chừng toàn bộ người xem đều bị lan đến.

"Cho ta phá!" Chu Trấn Liệt dùng hết toàn lực gào rống.

"Phốc ~"

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Phục Nhan phun ra, loại va chạm cường đại này, nàng tự thân tu vi căn bản không chịu nổi, nàng thậm chí cảm nhận được hơi thở trong cơ thể đang nhứ loạn.

Bất quá lúc này Phục Nhan, đã như đi trên dây không thể không tiếp tục, nàng đem một chút hộ thể chân nguyên cuối cùng cũng toàn bộ đánh ra, đoạn kiếm trước mặt giằng nhanh chóng bạo trướng, đánh nát hộ thể chân nguyên của Chu Trấn Liệt, thế như chẻ tre xuyên qua bụng hắn .

"Răng rắc" một tiếng, là thanh âm khí hải đang rách.

Ngay sau đó, cả người Chu Trấn Liệt từ giữa không trung văng ra ngoài, máu tươi trong nháy mắt cũng từ trong miệng phun ra.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, cũng không biết qua bao lâu mới có người khó có thể tin hô lên: "Nàng...... Nàng...... Nàng đánh nát khí hải của Chu Trấn Liệt!!"

Khí hải là căn cơ của người tu tiên, một khi khí hải vỡ, con đường tu vi liền hủy, từ nay về sau so với phàm nhân còn kém hơn, chẳng khác gì phế nhân.

Mà đối với người tu tiên tình nguyện chết đi cũng không muốn trở thành phế nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro