Chương 30: Vừa hạ sơn, liền rơi vào vòng xoáy tình cảm hỗn loạn

Bạch Nguyệt Ly dường như không có mặt ở nội môn. Sau khi xác nhận điều này, Phục Nhan cũng chỉ đành xoay người rời đi.

Vì lo lắng Chu trưởng lão sẽ phái người âm thầm theo dõi, nàng không vội xuống núi ngay mà đi một vòng quanh nội môn để đánh lạc hướng. Nhân tiện, nàng cũng mua thêm hai tấm Phù ẩn thân và một tấm Phù hợp kích.

Tác dụng của Phù hợp kích khá giống với Phù nổ mạnh trước kia – đều dùng để tung một chiêu đánh bất ngờ lúc đầu. Còn Phù ẩn thân có thể giúp che giấu khí tức trong một thời gian ngắn, rất phù hợp để chạy trốn hoặc lẩn tránh. Với thực lực hiện tại còn yếu, Phục Nhan rất cần những lá bùa giữ mạng như thế.

Chỉ có điều, ba tấm phù này khiến túi linh thạch vốn đã không dư dả của nàng càng thêm rỗng tuếch. Nhìn đống linh thạch loại kém còn sót lại, Phục Nhan chỉ biết lau nước mắt trong im lặng.

Đến gần trưa, cuộc thi xếp hạng nội môn cũng đã kết thúc. Nhiều đệ tử bắt đầu rời tông môn để ra ngoài rèn luyện. Lúc này số người xuống núi tăng lên rõ rệt.

Phục Nhan cũng trà trộn vào đám đông, giấu mình giữa dòng người. Rời khỏi Thủy Linh Tông, nàng lập tức phi kiếm về phía bắc, không dám dừng lại giữa đường, sợ bị theo dõi. Nàng bay một mạch đến khi trời sụp tối mới đến được nơi cần đến – Loan Tấn Bảo.

Loan Tấn Bảo tọa lạc dưới chân núi Loan Sơn phía Bắc, là một gia tộc tu tiên nhỏ. Nghe nói bảo chủ hiện tại có tu vi đạt đến Hợp Khí trung kỳ, xem như là cao thủ nổi bật trong phạm vi mấy trăm dặm.

Tuy vậy, hậu nhân của ông ta thì không ai có thành tựu gì đáng kể, thậm chí không ít người còn chưa mở được khí hải, khó mà tiến vào Khai Quang Kỳ.

Loan Tấn Bảo đã tồn tại vài chục năm, chủ yếu dựa vào việc bán một loại quặng đặc biệt – Lưu khoáng. Đây là khoáng vật chỉ có ở Loan Sơn, có thể dùng để luyện khí hoặc luyện đan, rất có giá trị. Tuy không thuộc loại cực phẩm, nhưng giá cả vẫn khá cao, không phải thế gia bình thường nào cũng dễ dàng mua được.

Vì là thế lực chuyên khai thác loại khoáng vật này, Loan Tấn Bảo mấy năm gần đây cũng phát tài không ít. Lần này họ tổ chức nhiệm vụ hộ tống, còn đích thân gửi lời nhờ cậy đến các môn phái ở Bắc Vực, phần thưởng cũng rất hậu hĩnh.

Nhiệm vụ lần này là hộ tống một xe Lưu khoáng đến Ánh Dương Thành. Nếu chỉ là hàng thường thì không cần làm lớn như vậy, nhưng lần này chính là chuyến hàng quý giá nhất từ trước đến nay, nên họ phải cực kỳ cẩn trọng.

Quan trọng hơn, loại Lưu khoáng này không thể cất giữ trong pháp khí trữ vật, chỉ có thể dùng xe ngựa chuyên dụng vận chuyển – càng làm tăng tính nguy hiểm của hành trình.

Vào khoảng chạng vạng tối, Phục Nhan cuối cùng cũng đến nơi. Nhìn thấy Loan Tấn Bảo to lớn trước mặt, nàng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bước vào.

Khi biết nàng là đệ tử được Thủy Linh Tông cử đến thực hiện nhiệm vụ, người của Loan Tấn Bảo lập tức ra đón. Sau khi xác nhận thân phận, họ dẫn nàng đến một viện nhỏ được bố trí riêng cho đệ tử các phái nghỉ ngơi.

Kiến trúc trong viện đều được làm từ gỗ đàn quý hiếm, tổng cộng có bốn căn lầu hai tầng yên tĩnh. Giữa viện có suối nhỏ chảy qua, khung cảnh như tranh vẽ, khiến người ta có cảm giác vô cùng thư thái.

Vừa bước vào, Phục Nhan đã cảm nhận được linh khí nơi đây dồi dào, đủ để thấy Loan Tấn Bảo coi trọng nhiệm vụ lần này đến mức nào.

Chàng trai đưa nàng đến có vẻ chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tu vi Khai Quang hậu kỳ, khuôn mặt khá thanh tú. Hắn giới thiệu đơn giản:
"Tầng trên bên phải là nơi dành cho đệ tử Thủy Linh Tông. Đội hộ tống sẽ khởi hành vào trưa ngày kia. Trong hai ngày tới, Phục đạo hữu cứ nghỉ ngơi thoải mái."

Sau đó, hắn tự giới thiệu:
"Ta là Hàn Thượng Chi, phụ trách đội hộ tống lần này. Nếu cần gì, có thể bảo người đến tìm ta."

Phục Nhan gật đầu đáp lại:
"Được."

Hàn Thượng Chi rời đi ngay sau đó. Phục Nhan cũng không muốn dây dưa nhiều, liền một mình chọn căn phòng ở tầng hai bên phải để nghỉ ngơi. Do đến sớm, lầu các còn chưa có ai khác. Có vẻ các đệ tử khác nhận nhiệm vụ vẫn chưa đến nơi.

Một mình trong phòng, Phục Nhan ngồi xuống giường, bắt đầu tu luyện. Rất nhanh, một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Phục Nhan nghe thấy tiếng động từ sân viện. Nàng bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai đệ tử của Tử Lan Tông vừa vào viện, sau đó một người khác từ lầu các Tử Lan Tông cũng ra đón. Như vậy là người của Tử Lan Tông đã đến đủ.

Một người Khai Quang trung kỳ, hai người Khai Quang hậu kỳ – đội hình này cũng xem như không tệ.

Đang quan sát thì Phục Nhan đột nhiên thấy Hàn Thượng Chi dẫn một người quen bước vào sân – chính là Thủy Lưu Thanh.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Thủy Lưu Thanh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với Phục Nhan, còn mỉm cười với nàng.

Phục Nhan: "..."

Người này thật dai dẳng như hồn ma không tiêu tan!

Nàng biết rõ Thủy Lưu Thanh đến đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Chắc chắn là theo dấu mình đến.

Nhìn thấy hắn bước vào lầu các, Phục Nhan thầm thở dài. Xem ra nhiệm vụ lần này sẽ không được yên ổn. Nhưng nàng cũng không hoảng loạn – muốn giết nàng bây giờ đâu còn dễ dàng như trước.

Dường như Thủy Lưu Thanh không lên tầng hai mà chỉ chọn một phòng ở tầng dưới. Phục Nhan tạm yên tâm, không ra ngoài nữa, tiếp tục tu luyện trong phòng suốt cả ngày.

Đến chiều, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Mở mắt ra, Phục Nhan khẽ cau mày – đây là khí tức của Bạch Nguyệt Ly?

Nàng vội vàng bước ra mở cửa. Ngay khi xuống lầu, một bóng dáng áo trắng liền hiện rõ trong tầm mắt nàng.

"Bạch sư tỷ?" – Phục Nhan không giấu nổi kinh ngạc, lên tiếng gọi.

Nàng thật sự không ngờ Bạch Nguyệt Ly cũng nhận nhiệm vụ lần này.

Bạch Nguyệt Ly cũng hơi bất ngờ khi thấy Phục Nhan ở đây, nhưng vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh như thường. Nàng gật đầu, hỏi:
"Ngươi cũng nhận nhiệm vụ này à?"

Phục Nhan gật đầu xác nhận.

Bạch Nguyệt Ly hơi nhíu mày. Nhiệm vụ lần này không hề đơn giản. Với thực lực hiện tại của Phục Nhan, sẽ có phần nguy hiểm. Tuy vậy, nàng cũng không nói gì thêm – đây là quyết định của Phục Nhan, nàng không tiện xen vào.

Ngay lúc đó, một tiểu đồng chạy đến thông báo:
"Nhị vị tiên tử, đội hộ tống đã tề tựu đầy đủ. Trưa mai sẽ xuất phát. Tối nay, Thiếu chủ của Loan Tấn Bảo đặc biệt mở tiệc chiêu đãi. Mong hai vị đến tiền thính tham dự."

Phục Nhan gật đầu:
"Được, chờ ta một chút."

Sau đó nàng quay về phòng, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, rồi cùng Bạch Nguyệt Ly đến tiền sảnh.

Tiền sảnh đã được bày biện đèn đuốc sáng trưng, các bàn tiệc đã sẵn sàng. Hai người ngồi vào vị trí dành cho Thủy Linh Tông.

Chỉ một lát sau, đệ tử các phái khác cũng lần lượt có mặt.

Bên cạnh vị trí của Thủy Linh Tông là khu vực dành cho Lục Trúc Môn. Phục Nhan vừa ngồi xuống không bao lâu, liền thấy một thân ảnh mặc áo xanh ngồi ngay phía đối diện, bên cạnh Bạch Nguyệt Ly.

Người nọ vừa ngồi xuống đã mỉm cười, chắp tay chào hỏi:
"Không ngờ lại được gặp Bạch sư muội ở đây, đúng là vinh hạnh lớn."

Giọng nói dịu dàng, nụ cười hòa nhã, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi thân ảnh của Bạch Nguyệt Ly.

Phục Nhan chỉ liếc nhìn cũng hiểu rõ, tám phần người này là kẻ theo đuổi Bạch Nguyệt Ly. Với dung mạo và thực lực của nàng, số người theo đuổi trải dài khắp Bắc Vực cũng không phải ít.

Bạch Nguyệt Ly đáp lại bằng một cái gật đầu lễ phép, nhưng không nói thêm gì. Thái độ lạnh nhạt của nàng khiến Phục Nhan suýt chút nữa vỗ tay tán thưởng – đúng là xử lý khéo léo.

Tên kia có vẻ đã quen với việc bị nàng lạnh nhạt nên chỉ cười gượng sờ mũi, rồi im lặng ngồi xuống.

Không lâu sau, Hàn Thượng Chi – Thiếu chủ Loan Tấn Bảo – bước vào, nở nụ cười chào hỏi mọi người, báo hiệu buổi yến tiệc chính thức bắt đầu.

"Cảm tạ các vị đạo hữu đã đến giúp đỡ Loan Tấn Bảo hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần này. Thay mặt bản bảo, tại hạ xin gửi lời cảm kích chân thành!"

Dưới ánh đèn sáng, Phục Nhan âm thầm quan sát đệ tử các phái tham dự. Lục Trúc Môn có hai đệ tử tu vi Khai Quang trung kỳ, còn người mặc áo xanh kia – người vừa nói chuyện với Bạch Nguyệt Ly – thì là tu sĩ Khai Quang viên mãn, điều này khiến nàng hơi bất ngờ.

Phía Tử Lan Tông có hai đệ tử hậu kỳ và một trung kỳ, trong khi Phong Lăng Tông có vẻ kém thế, ba người đều chỉ đạt trung kỳ.

Sau khi đánh giá xong, Phục Nhan nhận ra ánh mắt mọi người cũng đang quan sát ngược lại mình. Dù gì thì với tu sĩ, những buổi tiệc như thế này chỉ mang tính hình thức, mục đích chính vẫn là thăm dò thực lực lẫn nhau trước ngày lên đường.

Hàn Thượng Chi cũng hiểu điều đó, liền lên tiếng cắt ngắn phần phát biểu:
"Không nói nhiều lời khách sáo nữa. Hôm nay mời các vị đến đây, chủ yếu để mọi người làm quen với nhau. Ngày mai buổi trưa chúng ta sẽ xuất phát. Hy vọng đến lúc đó, các vị có thể phối hợp thật tốt."

Ngay sau đó, một đệ tử của Tử Lan Tông đứng dậy giới thiệu:
"Tại hạ Lâm Tiềm của Tử Lan Tông, đây là hai sư đệ của ta: Chung Thân và Tần Hoài Hà."

Tiếp theo, bên phía Lục Trúc Môn cũng có người lên tiếng:
"Tại hạ Tiễn Tấn, còn vị này là đại sư huynh của chúng ta, Vương Thanh Dương."

Vừa nghe cái tên này, trong đám người liền có người kinh ngạc thốt lên:
"Cái gì? Hắn chính là Thanh Trúc Công Tử Vương Thanh Dương?"

Phục Nhan khựng lại. Một lúc sau nàng mới nhớ ra cái tên này. Ấn tượng của nàng không sâu, chỉ mơ hồ nhớ rằng hắn là một thiên tài nổi tiếng, từng được mệnh danh là "Thanh Trúc Công Tử", và cũng là một trong những người theo đuổi Bạch Nguyệt Ly.

Tuy nhiên về sau, hắn bị nam chính phế tu vi, trở thành một nhân vật phụ đáng thương, chỉ là một "vật hi sinh" giai đoạn đầu.

Lúc này, khi Phục Nhan còn đang nhìn chằm chằm Vương Thanh Dương để nhớ lại nội dung kịch bản, Bạch Nguyệt Ly đã lên tiếng giới thiệu đơn giản về mình và Thủy Lưu Thanh đang ngồi kế bên.

Lập tức, toàn bộ ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía Vương Thanh Dương và Bạch Nguyệt Ly. Ai nấy đều biết rõ chuyện hắn theo đuổi nàng, tin tức này lan khắp Bắc Vực từ lâu.

Cả hai đều là cao thủ nổi bật, lại có chút "bát quái" đi kèm, đám người ngồi đây tránh không khỏi nổi lên tâm trạng hóng hớt.

Phục Nhan nhìn vị "Thanh Trúc Công Tử" kia mà không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét khó tả. Có lẽ do nàng biết rõ kết cục của hắn là vai phụ bị bỏ rơi, nên tự nhiên sinh ra tâm lý kháng cự.

Ánh mắt nàng chuyển sang Bạch Nguyệt Ly, thấy nàng vẫn điềm tĩnh ngồi tại chỗ, không hề để tâm đến người bên cạnh, toát lên khí chất lạnh lùng, xa cách.

Nghĩ vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Phục Nhan cũng dịu đi phần nào.

Ngay lúc đó, bên phía Phong Lăng Tông cuối cùng cũng có người lên tiếng giới thiệu. Họ có vẻ không quen nói chuyện đông người, nên từng người tự giới thiệu tên và tu vi.

Lúc Phục Nhan đang lơ đãng thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Phong Lăng Tông, Phương Vũ."

Chờ đã... Phong Lăng Tông? Phương Vũ?

Nghe thấy cái tên đó, Phục Nhan lập tức mở to mắt, ngơ ngác nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy ở góc đối diện sảnh tiệc, một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi ngồi ngay ngắn. Hắn mặc áo dài màu trắng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên nghị.

Nam chính – Phương Vũ, sao lại xuất hiện ở đây?

Phục Nhan kinh ngạc. Trong kịch bản gốc, ở giai đoạn này Phương Vũ chưa từng nhận nhiệm vụ hộ tống Loan Tấn Bảo, lần gặp Bạch Nguyệt Ly cũng phải nửa năm sau trong một cuộc thi liên phái.

Mọi chuyện... đang lệch khỏi quỹ đạo.

Chẳng lẽ... là do sự xuất hiện của nàng đã tạo ra "hiệu ứng cánh bướm"?

Nhưng rõ ràng từ đầu nàng không hề có ý định can thiệp vào cuộc đời nam chính. Nàng cũng không làm gì quá khác biệt với nội dung gốc. Vậy tại sao cốt truyện lại thay đổi?

"Phục sư muội, đang nghĩ gì vậy?" – Một giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên bên tai nàng.

Thủy Lưu Thanh.

Nghe thấy giọng hắn, Bạch Nguyệt Ly cũng quay đầu liếc nhìn nàng. Phục Nhan chỉ đành cười gượng, tỏ ý không có gì, lúc này Bạch Nguyệt Ly mới quay đi.

Phục Nhan liếc sang Thủy Lưu Thanh, thấy hắn đang cười mỉm, nụ cười khiến người ta rùng mình.

Nàng: "..."

Liếc một cái về phía Thủy Lưu Thanh như hổ rình mồi, lại nhìn Vương Thanh Dương đang chăm chăm vào Bạch Nguyệt Ly, rồi nhìn sang Phương Vũ – ánh mắt bình thản mà lạnh lùng.

Phục Nhan bỗng dưng nghẹn lời.

Rốt cuộc... đây là bữa tiệc hay là cảnh mở màn của một cái Tu La Trường vậy?


HẾT Cuốn 1 : Gia quy trong tông môn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt#gl