Chương 1. Cảm động Trung Quốc - tấm gương mẫu mực của chúng ta
Kỷ Nhân đã ba năm rồi không đặt chân đến bệnh viện, không ngờ cuối năm vừa tới, lại phải "đóng góp" một ca hoành tráng thế này.
Bên ngoài trời lạnh cắt da, vậy mà khoa chỉnh hình lại náo nhiệt như chợ.
Nghe nói cứ đến mùa đông, phòng bệnh khoa chỉnh hình liền trở thành mặt hàng khan hiếm, đường trơn trượt, ngã sấp mặt là chuyện như cơm bữa; đã thế, mấy môn thể thao vận động như trượt băng trượt tuyết còn "cống hiến" thêm không ít bệnh nhân.
Kỷ Nhân ngồi trên xe lăn, để Đổng Tường đẩy về phía trước.
Trên hành lang người qua kẻ lại đông như đi hội, suýt chút nữa tắc nghẽn giao thông.
Đổng Tường đẩy nàng đi được hai bước lại kéo về, chờ người phía trước tan rồi mới rón rén đẩy tiếp, đẩy được hai bước lại đột nhiên... kéo về.
Kỷ Nhân chịu không nổi, giọng đầy bất lực: "Chú mày đang chuyển xe nhập kho à?"
"Thiếu chút nữa đi lố, chắc là chỗ này rồi." Đổng Tường lùi lại một mét, dừng trước cửa phòng khám, đối chiếu phiếu đăng ký kiểm tra tên bác sĩ: "Phòng khám số 7, bác sĩ Lục Gia Hòa, đúng rồi."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn ảnh bác sĩ dán bên ngoài, có chút kinh ngạc: "Ủa, hoá ra là bác sĩ nữ?"
"Bác sĩ nữ thì làm sao?" Kỷ Nhân hỏi.
"Bác sĩ nữ trong khoa chỉnh hình hiếm lắm. Phẫu thuật là việc tay chân, tốn thời gian lại vất vả, đặc biệt khổ không nói nên lời, nên khoa chỉnh hình cơ bản toàn bác sĩ nam. Em có chú họ làm bác sĩ cũng nói thế." Đổng Tường giải thích.
"Vậy vị bác sĩ này hẳn rất lợi hại rồi." Kỷ Nhân nói.
Không còn ghế trống, Đổng Tường đành ngồi xổm cạnh nàng, một lúc sau lần tìm trong túi: "Nhân tỷ, em muốn ra hút điếu thuốc."
"Đi qua bên kia đi."
"Dạ đại tỷ!" Nói xong Đổng Tường biến mất như gió, chạy ra khu hút thuốc.
Kỷ Nhân buồn chán đến phát rồ nhìn xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào màn hình treo trên tường.
Màn hình hiển thị tên họ bác sĩ, còn có một bức ảnh công tác, khiến người ta sáng mắt.
Mày ngài mắt ngọc, nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn rất trẻ tuổi nha.
Dù vậy nàng cũng biết loại ảnh này, chỉnh sửa hậu kỳ mạnh lắm, cơ bản chẳng có mấy người giống với ảnh thật.
"Ôi trời, bác sĩ này nhìn trẻ quá, không biết tốt nghiệp chưa?" Lúc này, bên cạnh nàng cũng có một bà cô đang xem ảnh, không khỏi lo lắng, trong lòng vẫn cảm thấy mấy ông bác sĩ già đầu hói đáng tin cậy hơn.
"Vị đại tỷ này, bác sĩ Lục không tồi đâu, vừa cẩn thận vừa dịu dàng." Một phụ nữ trung niên ngồi trên ghế xen vào nói, tay dắt đứa con gái khoảng mười tuổi, mỉm cười nói, "Con gái tôi chính là được vị ấy phẫu thuật, hồi phục rất tốt, nằm viện cũng thích bác sĩ Lục nhất. Cũng không sợ đến bệnh viện nữa, lần này đến tái khám, con bé còn rất hào hứng."
"Đúng rồi, sắp được gặp bác sĩ Lục, con còn phải cho bác sĩ xem tranh con vẽ!" Cô bé lắc lư mở cặp, con thú bông treo ngoài văng trúng ngay chân Kỷ Nhân.
"Tỷ tỷ, xin lỗi ạ!"
"Không sao." Kỷ Nhân cúi nhìn con vịt vàng đáng yêu, thuận miệng hỏi: "Con này mua ở đâu thế?"
"Bác sĩ Lục tặng đó ạ!" Cô bé ôm chặt con vịt vàng trong tay, sợ bị nàng giật mất: "Nếu khi phẫu thuật mà chị không sợ, bác sĩ Lục cũng sẽ tặng cho chị một con!"
Đúng lúc đó, loa thông báo gọi tên Kỷ Nhân.
Kỷ Nhân lần đầu ngồi xe lăn, lúng túng xoay bánh xe, không kiểm soát được lực, nghiêng hẳn đâm về phía cửa, thế là... rầm — cửa bật mở.
Người bên trong ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, đối diện một lúc.
Kỷ Nhân xấu hổ muốn tìm cái khe chui xuống.
Nhưng trong lòng vẫn âm thầm kinh ngạc, bác sĩ Lục ngoài đời còn đẹp hơn ảnh! Khuôn mặt biểu cảm tự nhiên, khí chất thanh lãnh, đặc biệt là nụ cười chưa kịp nở nơi khóe môi, khiến hai lúm đồng tiền như đang ẩn hiện trêu người.
Lục Gia Hòa quan sát nàng một lúc, thấy phía sau nàng không có ai, lập tức đứng dậy hỗ trợ, đẩy nàng vào trong.
"Cách vào cửa khá độc đáo đấy, cô đi một mình đến sao?"
Kỷ Nhân bình tĩnh nói: "Còn có một tiểu cẩu."
"Hả?" Lục Gia Hòa hơi ngớ người, quay đầu nhìn ra ngoài phòng.
"Đang ở khu hút thuốc."
"???"
Vừa dứt lời thì Đổng Tường đã chạy ào vào: "Có em có em!"
Lục Gia Hòa ngửi thấy mùi thuốc lá nhạt trên người cậu ta, nghĩ đến lời bệnh nhân nói, không khỏi bật cười, quay về chỗ ngồi, hỏi: "Tên họ."
"Kỷ Nhân."
Lục Gia Hòa nhìn tên trên hệ thống, gật gật đầu, nhìn về phía cô gái, gương mặt trái xoan, ngũ quan anh khí, đường cằm mềm mại rõ ràng, giọng nói trong trẻo quyết đoán.
"Chỗ nào không thoải mái?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Bị tai nạn giao thông, khám cấp cứu, chụp phim xong thì người ta liền tống cổ tôi đến nơi này." Kỷ Nhân nói.
"Phim có mang theo không?"
"Có mang có mang." Đổng Tường nhanh như chớp đưa phim qua, đôi mắt nhìn thẳng, tranh thủ lúc bác sĩ xem phim, khẽ ghé tai Kỷ Nhân thì thầm, "Mẹ ruột ơi, bác sĩ này đẹp thật đó!"
Kỷ Nhân trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Giữ thể diện đi chú."
Lục Gia Hòa xem xong phim, không thấy gãy xương rõ ràng, cho nên bên cấp cứu mới chuyển nàng đến đây kiểm tra.
Cô quay đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay Kỷ Nhân hỏi: "Cô bị tai nạn giao thông như thế nào?"
"Có người lái xe ép vào tôi, làm suýt đâm vào người khác, nên tôi đột ngột đánh lái, bay thẳng vào dải phân cách."
"Cô lái xe máy?"
"Ừm, xe máy." Kỷ Nhân nói.
Lục Gia Hòa gật gù, cúi xuống ấn ấn nhẹ đầu gối nàng: "Chỗ này đau không?"
"Không đau."
"Chỗ này thì sao?"
"Cũng không đau."
"Bác sĩ, chị ấy bình thường không biết kêu đau đâu." Đổng Tường ở bên góp vui xen vào.
"Không sao, tôi hiểu biểu cảm của cô ấy." Lục Gia Hòa đổi chỗ khác ấn thử, "Đau không?"
Kỷ Nhân nhanh chóng nhíu mày: "... Đau."
"Có thể là tổn thương phần mềm, đi làm cộng hưởng từ, xem tình hình cụ thể bên trong."
"Vâng."
Dù sao cũng không hiểu, bác sĩ nói gì thì nghe vậy.
"Các vết thương ngoài da khác đều xử lý rồi sao?" Lục Gia Hòa nhìn vết xước trên mu bàn tay nàng hỏi.
"Vâng, rồi."
"Vậy tốt rồi. Ra ngoài đăng ký lịch chụp cộng hưởng từ đi."
Kỷ Nhân và Đổng Tường vừa ra khỏi phòng khám, liền nghe thấy cô bé nhảy nhót chạy vào: "Bác sĩ Lục, con đến rồi!"
"Lâu rồi không gặp nhỉ."
Kỷ Nhân quay đầu lại, thấy cánh cửa đang được phụ huynh đóng lại, chỉ kịp thoáng nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt bác sĩ Lục qua khe cửa.
Khám xong mười mấy bệnh nhân tiếp theo, Lục Gia Hòa nhìn đồng hồ, tranh thủ chút thời gian nhắn tin cho lão mẹ cô.
【 Lục Gia Hòa 】: Tối nay mẹ ăn gì?
【 Lão mẹ 】: Mẹ đi họp lớp với bạn cũ, tính ăn lẩu.
【 Lục Gia Hòa 】: Bạn cũ nào?
【 Lão mẹ 】: Chồng mẹ, con cũng biết đó.
【 Lục Gia Hòa 】: Thế thì trùng hợp ghê.
【 Lão mẹ 】: Thế con muốn ăn gì?
【Lục Gia Hòa】: Thịt bò hầm khoai tây, thịt bò hầm khoai tây, thịt bò hầm khoai tây...
【 Lão mẹ 】: Nhìn con là biết sắp hóa thành củ khoai tây rồi.
【 Lục Gia Hòa 】: Đó là do gen.
【 Lão mẹ 】: Gen tuyệt thế mỹ nữ.
Lục Gia Hòa bật cười, khám xong mấy bệnh nhân cuối, cô lái xe thẳng về nhà ba mẹ.
Giống như mọi ngày khám bệnh, thời gian cô khá đầy đủ, tan ca không muộn lắm, có thể tranh thủ qua "cọ cơm".
Dù cô với ba mẹ chỉ cách nhau một cái tiểu khu.
"Thơm quá." Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt bò hầm bốc lên ngào ngạt, cô thay dép lê, ở huyền quan bôi một ít gel rửa tay khô, vừa xoa vừa đi thẳng đến bàn ăn.
"Có mỗi cái này là nhanh, đồ ăn nguội hết rồi." Lão mẹ cô nói.
"Mẹ còn có thể cho con ăn đồ nguội sao?" Lục Gia Hòa múc chén nóng hầm hập, cười tít mắt thoả mãn.
"Gần đây phẫu thuật nhiều không?" Ba cô hỏi.
"Nhiều lắm ạ, cả khám bệnh lẫn phẫu thuật đều tăng."
"Mấy hôm trước tiểu cô con lái xe ngã, định qua mấy ngày nữa đến bệnh viện tìm con khám."
"Lái xe? Không phải lái xe máy đi chứ?" Lục Gia Hòa phản xạ có điều kiện hỏi, chỉ riêng hôm nay, cô đã gặp hai bệnh nhân lái xe máy.
"Con nghĩ tiểu cô con giống người chạy xe máy à? Lái xe điện cũng khó nhọc rồi."
Lục Gia Hòa cười: "Dạ được, ba nói tiểu cô đến khám sớm một chút, đừng kéo dài nữa, tiểu cô lần nào kêu đi khám bệnh cũng muốn kéo dài đến không chịu nổi mới chịu đi."
Ăn cơm xong, thời gian còn sớm, Lục Gia Hòa định đi phòng gym.
Làm nghề này mà thể lực không tốt thì xác định toang.
"Bên ngoài lạnh lắm đấy, mặc thêm áo vào rồi hẵng đi!" Lão mẹ gọi với theo.
"Con mặc nhiều lắm rồi."
Lục Gia Hòa lái xe ra khỏi tiểu khu, không ngờ quãng đường ngắn vậy mà cũng kẹt cứng.
Trong lúc chờ, cô từ gương chiếu hậu thoáng thấy một bóng dáng tàn tật đi khập khiễng.
Một cô gái khập khiễng đi về phía trước, đợi đi đến gần hơn, cô mới phát hiện gương mặt này có chút quen mắt.
Tin——!
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng còi xe, khiến Kỷ Nhân bị doạ giật mình. Nàng quay đầu định mắng người ta, nhưng khi nhìn rõ mặt đối phương thì lại sững sốt.
"Bác sĩ Lục?"
"Xe lăn của cô đâu rồi?" Lục Gia Hòa thò cổ ra hỏi.
"Trả rồi."
Vốn nàng không bị nặng đến vậy, lại không phải không đi được, chỉ là Đổng Tường và Yến Tử chuyện bé thích xé ra to, một hai phải đi thuê xe lăn cho nàng.
Nhưng nàng tự mình lại không xoay sở được, cũng không thể để Đổng Tường 24 giờ quanh quẩn bên cạnh đẩy xe, đơn giản là trả luôn.
"Cô định đi đâu đây?"
"Ra xử lý chút việc."
"Đi đâu?" Lục Gia Hòa liếc nhìn chân nàng, lại hỏi thêm lần nữa.
"Siêu thị Duyên Hoa."
"Lên xe đi, tôi đưa cô đi."
Kỷ Nhân do dự: "Không cần phiền vậy đâu, đi vài bước là tới rồi."
"Vừa lúc tiện đường thôi, nhanh lên xe đi, đợi chút cô té phát nữa có khi lại thật sự phải phẫu thuật luôn cho nhanh." Lục Gia Hòa nói.
"Vậy phiền cô rồi, cảm ơn bác sĩ Lục." Kỷ Nhân ngại ngùng căng da đầu leo lên xe, vừa ngồi xuống đầu gối liền bắt đầu đau nhói.
"Có phải khi gập cong gối là đau nhất không?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Ừm."
"Cộng hưởng từ hẹn thế nào rồi?"
"Hẹn rồi, ngày mốt."
"Hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng loay hoay lộn xộn, có kết quả phim thì nhanh quay lại đây khám."
"Tôi biết rồi."
Kỷ Nhân lần đầu đi nhờ xe bác sĩ, nhiều ít có chút co quắp không tự nhiên, tay không biết để đâu cho phải, ánh mắt vô tình liếc sang Lục Gia Hòa, lại vội vàng thu về.
Xe phía trước cuối cùng bắt đầu di chuyển.
Trong xe nhất thời an tĩnh đến lạ, có nên tìm chủ đề gì để phá vỡ sự ngượng ngùng không?
"Bác sĩ Lục, cô thấy tôi có phải bệnh nặng không?"
Lục Gia Hòa: "???"
"Cấp cứu bên kia nói tôi không gãy xương, nhưng lại tống tôi đến khoa các cô, cô còn bảo tôi đi làm cộng hưởng từ, có phải giấu tôi chuyện gì không? Tôi bị nặng lắm hả?" Kỷ Nhân hỏi.
"X-quang nhìn không ra chi tiết cụ thể bên trong đầu gối, ấn chỗ bán nguyệt bản của cô thì bị đau, nên cần làm cộng hưởng từ, xem mức độ tổn thương cùng với vấn đề về dây chằng." Lục Gia Hòa kiên nhẫn giải thích.
"Ra là vậy... Thế có cần phẫu thuật không? Tôi thấy có người duy trì điều trị, thì không cần phẫu thuật."
"Phải xem phim mới quyết định được."
Kỷ Nhân thở dài, gần đây công việc bận rộn, nếu phẫu thuật thì chậm trễ thời gian quá.
Qua đèn xanh đỏ, Lục Gia Hòa nhìn nàng một cái, phát hiện nàng ngồi thật ngoan, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, lưng thẳng tắp, không khỏi cười nói: "Cô sao giống đi học vậy, ngồi nghiêm túc thế?"
Nghe vậy, Kỷ Nhân hơi thả lỏng một chút: "Không phải, hồi đi học tôi cũng không nghiêm túc thế này. Cô đừng nhìn tôi thế, thực ra tôi toàn trộm uống Coca với ăn khoai tây."
Lục Gia Hòa "phụt" bật cười thành tiếng.
Rẽ qua khúc cua, đến siêu thị Duyên Hoa.
"Cảm ơn bác sĩ Lục." Kỷ Nhân mở cửa xe, cẩn thận đỡ chân bước xuống xe.
"Bạn trai của cô yên tâm để cô một mình ra ngoài à?" Lục Gia Hòa không yên tâm hỏi.
Kỷ Nhân sững sốt vài giây, mới phản ứng: "À, cô nói Đổng Tường à? Cậu ấy không phải bạn trai tôi, là bạn trai của em gái tôi."
"Ồ, ngại quá, tôi hiểu lầm rồi." Lục Gia Hòa ngượng ngùng cười.
"Không sao."
Kỷ Nhân chào tạm biệt bác sĩ Lục rồi rón ra khập khiễng đi đến cửa siêu thị, quay đầu nhìn lại, phát hiện xe bác sĩ Lục theo đường cũ quay đầu trở về.
Có chỗ nào tiện đường đâu, rõ ràng là cố tình đưa nàng đến đây.
"Nhân tỷ, sao không ở nhà nghỉ đi, chạy ra đây làm gì? Muốn đi đâu gọi điện cho em, em đi đón chị." Đổng Tường mặc đồng phục siêu thị chạy ra.
"Chú đến vừa lúc lắm, đi làm cho chị cái cờ thưởng cảm ơn, chị phải tặng bác sĩ Lục."
"Hả? Chị còn chưa điều trị xong mà đã tặng cờ thưởng cảm ơn?" Đổng Tường há hốc mồm.
"Làm đi, không chết ai đâu."
"Được rồi, thế viết gì trên cờ? 'Diệu thủ hồi xuân' hả?"
Kỷ Nhân suy nghĩ vài giây: "Ừm... 'Cảm động Trung Quốc, tấm gương mẫu mực của chúng ta'."
Đổng Tường: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro