Chương 11. Sau này chúng ta còn được gặp lại không?

Đổng Tường bước vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta liền chết trân tại chỗ.

Không chỉ riêng cậu ta mà những người khác trong phòng bệnh cũng trố mắt há hốc mồm, đồng loạt nhìn về phía giường số 6.

Sáng sớm tinh mơ, người ta còn chưa kịp ăn sáng, mà người này đã bắt đầu... gập bụng.

Chân bị thương còn chưa khỏi, thế mà vẫn sống chết gập bụng?

Không điên thì cũng sắp rồi! Quả thật khiến người ta tức sôi máu!

Đổng Tường trố mắt kinh ngạc, vừa vội vàng đi qua vừa lôi điện thoại ra gọi video gấp cho Yến Tử: "Em mau nhìn xem người chị thân yêu của em đang làm gì nè."

"Em lạy cái thân chị già, chị đang làm cái quái gì dị?" Yến Tử ngạc nhiên đến nỗi nói tiếng phổ thông cũng lệch tông.

"Tập thể hình." Kỷ Nhân trả lời em gái, động tác vẫn không dừng lại.

"Chị đột nhiên nổi hứng tập cái thể hình làm gì?"

"Chị mập rồi! Không tranh thủ lúc rảnh mà vận động thì biết bao giờ mới gầy?"

"Chị mập chỗ nào hả? Mập mập cái búa á!"

"Hơn nữa, bác sĩ Lục người ta ban ngày làm việc bận rộn như vậy, vậy mà tối về trước khi tắm rửa còn phải đi tập thể hình nữa, thật sự là tấm gương sáng chói cho chúng ta, em cũng nên chăm chỉ luyện tập đi." Kỷ Nhân tối qua gọi điện cho bác sĩ Lục, hỏi tại sao giờ này chưa tắm, kết quả bác sĩ Lục nói còn muốn đi tập thêm chút.

Đây mới đúng là "Vua cơ bắp" chính hiệu!

"Cúp, tạm biệt!" Yến Tử vừa nghe đến chuyện "tập luyện" liền không thương tiếc bấm tắt cuộc gọi.

Đổng Tường ngồi bên cạnh nhìn mà cạn lời. Mãi đến khi Kỷ Nhân tập xong mới thở ra một hơi.

Lúc bọn họ đến thăm, đại tỷ hộ công thường tranh thủ thời gian này đi giặt đồ hoặc làm việc vặt khác.

"À chị, cái bảng lịch trực tiệm bida em dán xong rồi, chị xem thử đi?" Đổng Tường đưa bảng cho nàng.

Kỷ Nhân xem xong gật gật đầu, lại lôi điện thoại ra xem doanh thu sáu tháng cuối năm, tình hình kinh doanh có phần ảm đạm.

Trừ đi tiền thuê mặt bằng và lương nhân viên, lợi nhuận miễn cưỡng chỉ tạm tạm, gặp thời điểm kinh doanh không tốt còn phải lỗ nữa.

Nghề kinh doanh bida đã không còn như lúc nàng mới ra đời làm việc, mười lăm tuổi lần đầu đi làm công, ban ngày phụ giữ cửa hàng quần áo nhỏ, tối đến tiệm bida làm phục vụ.

Lúc đó huyện thành nhỏ hoạt động giải trí còn chưa nhiều, tiệm bida mỗi tối đều rất sôi động, gặp khách thắng lớn còn có thể được tiền tip, chỉ cần biết nói ngọt một chút là được.

Mỗi lần thấy lão bản đếm tiền phát lương, nàng đều thầm nghĩ: Sau này nhất định phải một mở tiệm bida của riêng mình!

Hai năm đầu mới khai trương vẫn còn có lợi nhuận, tiếc là hiện tại hình thức giải trí tiêu khiển quá nhiều, tiệm bida đã không còn là lựa chọn hàng đầu nữa.

"Nếu bên Trần tổng kia nói chuyện hợp tác xong, thì chuyển nhượng tiệm bida này đi." Kỷ Nhân nói.

"Thật sự muốn chuyển sao?"

"Ừm, mở chi nhánh cần tiền mặt dự trữ."

Yến Tử luôn nói nàng hiện tại có tiền rồi, khác với trước kia, nên biết tận hưởng cuộc sống nhiều hơn.

Nhưng nàng mở siêu thị cần nhất là dự trữ tiền mặt, không dám tiêu tiền bừa bãi, đều để dành trong thẻ làm bảo đảm.

Hơn nữa, chỉ khi có tiền trong thẻ, mới có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn.

Nàng cần rất rất nhiều cảm giác an toàn.

"Nếu không thương lượng được thì sao?" Đổng Tường hỏi.

"Thế thì cũng phải chuyển, lấy tiền này đi làm kinh doanh khác. À này, chú nói xem, chú với Yến Tử đi làm livestream thế nào?"

"Bọn em chưa làm bao giờ."

"Chưa làm bao giờ thì không thể làm sao? Chúng ta sinh ra liền biết mở siêu thị hả?"

Đổng Tường gãi gãi đầu: "Chị, chị nói nghiêm túc đấy hả?"

"Đương nhiên là nghiêm túc. Chị nghĩ kỹ rồi, chỉ tiếc chị mắc chứng xấu hổ trước ống kính, vừa hay hai đứa bổ khuyết chỗ trống ấy. Mở điện thoại ra là có thể 'tự sướng không biết ngượng'."

Đổng Tường: -_-||

"Việc này chờ chị xuất viện rồi bàn tiếp."

"Kỷ Nhân." Giọng Lục Gia Hòa vang lên.

"Có mặt!" Kỷ Nhân bật dậy thẳng tắp như lò xo.

Vài bác sĩ cùng đi vào phòng bệnh đều bật cười, Lục Gia Hòa tiến đến tháo cố định bên ngoài chân nàng: "Thử uốn gối xem nào."

"Yes madam!" Kỷ Nhân nghiêm túc chào kiểu quân đội.

"Xem phim Hong Kong quá 180 phút rồi hả?"

"Đúng vậy." Kỷ Nhân mấy ngày nay cày mấy bộ phim Hong Kong cũ, hai ngày xem ba bộ, đầu óc toàn là—

Yes madam!

— Làm người ấy mà, quan trọng nhất là vui vẻ!

— Có tiền thì thật sự muốn làm gì cũng được!

Nàng chậm rãi co duỗi hai đầu gối.

"Nâng chân này lên, duỗi thẳng ra." Lục Gia Hòa chỉ chỉ vào chân bị thương của nàng.

Kỷ Nhân làm theo.

"Có đau không?"

"Không đau."

"Có thể hạ xuống được rồi."

Lục Gia Hòa dùng hai tay ấn lên chân nàng, cúi đầu quan sát cẩn thận, lại nhẹ nhàng sờ mấy chỗ quanh đầu gối, quan sát phản ứng của nàng: "Giờ đau không?"

"Cũng tạm ổn."

"Ừm, không có vấn đề gì, hôm nay thay thuốc lần cuối, ngày kia có thể xuất viện rồi."

"Xuất viện?!"

"Ừm, xuất viện rồi cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, không được vận động quá kịch liệt, chế độ ăn uống cũng phải chú ý, không được tùy tiện làm bậy."

"Ngượng quá, có tiền thì thật sự muốn làm gì cũng được."

"Hả?"

Kỷ Nhân nhìn khuôn mặt trước mặt đột nhiên phóng to, sững sờ, mới hồi phục tinh thần, nàng vội cười giải thích: "Tôi không phải phản đối lời bác sĩ, tôi chỉ là buột miệng thôi, đầu óc bị mấy câu đó tẩy não rồi."

Lúc này Lục Gia Hòa mới đứng thẳng lưng, nói: "Cô tốt nhất là làm được những gì tôi vừa nói."

"Được......"

Lục Gia Hòa nhìn vẻ buồn bã của nàng, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế, nhìn cô có vẻ như không vui?"

"Không có đâu, làm người ấy mà, quan trọng nhất là vui vẻ ~~"

Kỷ Nhân hôm nào cũng mong được xuất viện, kết quả sắp được xuất viện rồi lại có chút phản ứng không kịp.

Vài giây sau, nàng lập tức bật dậy, mắt sáng rực: "Thật sự có thể xuất viện sao?!"

"Ừm, chỉ cần ngoan thêm một ngày nữa."

"Yes madam!"

Trời đã xế chiều, Kỷ Nhân thấy tâm trạng tốt, muốn ra ngoài ăn gì đó ngon ngon, ăn mừng sắp được xuất viện.

"Hôm nay muốn ăn gì nào?" Đại tỷ cười, đẩy xe lăn đưa nàng ra cổng bệnh viện.

Kỷ Nhân nhìn dọc con phố ăn vặt tấp nập phía trước, đang cân nhắc xem muốn ăn gì, thì bỗng nghe thấy một giọng nói kích động vang lên: "Kỷ Nhân!"

Kỷ Nhân theo tiếng gọi quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông nhanh chân đi về phía nàng, khóe miệng liền kéo xuống, bảo đại tỷ hộ công: "Đi mau đi mau!"

Nhưng Đại tỷ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông kia đã sải bước đến trước mặt.

"Anh hỏi nhân viên của em mới biết em nằm viện, sao không nói với anh một tiếng? Anh vừa xong việc liền vội vàng chạy tới thăm em." Từ Sướng Húc nở nụ cười sáng lóa.

Kỷ Nhân đảo mắt nhìn anh ta từ đầu đến chân mấy lần: "Tới thì tới, sao lại đi tay không vậy?"

"Anh vừa tan làm xong, còn chưa kịp mua gì, vội quá nên chạy thẳng tới đây thăm em." Từ Sướng Húc nói.

Tên nhóc này có thật sự không hiểu chút âm dương quái khí là gì không?

"Không có gì hay để xem đâu, đi đi, tôi đang bận."

"Em bận gì? Có cần anh giúp không?"

"Không."

Kỷ Nhân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nhưng người này cố tình không chịu đi, vẫn lì lợm hỏi han tình hình gần đây của nàng, lải nhải không ngừng: "Nghe nói em nằm viện, anh lo lắng cho em lắm đó. Rốt cuộc bị sao vậy, em có thể nói cho anh biết không, có vấn đề gì em cứ nói thẳng với anh, biết đâu anh có thể giúp được."

"Anh thật sự muốn giúp?"

"Chỉ cần anh có thể giúp được, anh nhất định sẽ cố hết sức! Em hiện tại gặp vấn đề gì?" Từ Sướng Húc vỗ ngực đảm bảo.

"Vấn đề kinh tế, cho tôi mượn hai trăm vạn."

"......" Từ Sướng Húc im bặt mấy giây, rồi khẽ ho khan, lúng túng nói: "Em cũng biết tiền lương của anh thế nào mà, nhất thời thật sự lấy không ra nhiều tiền như vậy......"

"Vậy thì đừng ở đây chắn đường tôi đi ăn cơm nữa."

Từ Sướng Húc bị hung cho một trận cũng không giận, tiếp tục nói: "Em cần tiền này làm gì, nếu anh gom được hai trăm vạn, em đồng ý hẹn hò với anh phải không?"

"Không, anh thấy trên mặt tôi giống như viết bốn chữ "Hãy cho tôi rác" lắm hả? Xin hỏi anh là rác vô cơ hay rác hữu cơ?" Kỷ Nhân hỏi.

"......"

Từ Sướng Húc đã quá quen với kiểu độc miệng, hùng hổ doạ người của nàng, chỉ khổ cái xung quanh đã bắt đầu có thêm một ít người đứng xem náo nhiệt, khiến anh ta phải vội vàng đánh trống lảng: "À đúng rồi, em..."

Lời còn chưa dứt, anh ta liền chú ý thấy ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm về một hướng nào đó rồi chậm rãi di chuyển, đang thắc mắc thì thấy khóe miệng nàng hơi cong lên, nâng cao giọng gọi: "Bác sĩ Lục!"

Lục Gia Hòa khựng bước, quay đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi tới.

Từ Sướng Húc nghi hoặc nhìn về phía Lục Gia Hòa: "Vị này là?"

Kỷ Nhân căn bản lười trả lời câu hỏi của anh ta, nói thẳng: "Bác sĩ Lục, cô đang định đi đâu vậy? Không lẽ lại muốn bắt tôi về hả?"

Lục Gia Hòa im lặng vài giây, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn xoe của nàng, gật gật đầu: "Ừm. Mau về đi, thay thuốc lại cho cô."

"Vâng, tôi về ngay."

Lục Gia Hòa xoay người dẫn nàng và đại tỷ hộ công quay lại bệnh viện. Đến cổng, Kỷ Nhân mới ngoái đầu nhìn, thấy người đàn ông kia không đuổi theo nữa.

"Tốt rồi, tên đó đi rồi."

Kỷ Nhân nhẹ nhàng thở phào: "Cảm ơn cô nha, bác sĩ Lục...... Cô vừa nãy đều thấy hết rồi hả?"

"Khó mà không thấy được." Lục Gia Hòa khẽ cười.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện đã thấy một đám người đứng tụ tập về một phía xem náo nhiệt, cô phóng tầm mắt nhìn kỹ mới phát hiện đúng là Kỷ Nhân đang giữa tâm bão.

"Khó trách bác sĩ Lục phối hợp nhanh như vậy, đúng là ăn ý ghê." Kỷ Nhân bật cười ha hả.

"Được rồi, vậy tôi về trước. Cô lo việc của mình đi, tối về sớm nghỉ ngơi, đừng thức khuya." Lục Gia Hòa dặn dò.

"Tôi không phải thức khuya, chỉ là tôi muốn bầu bạn với ánh trăng thôi." Kỷ Nhân giảo biện nói.

"Ừm, ánh trăng không ngủ, cô cũng không ngủ. Vậy bệnh viện chờ cô nộp thêm viện phí."

Kỷ Nhân phá lên cười to: "Ngày mai tôi xuất viện rồi, tìm đâu ra bác sĩ vừa giỏi vừa hài hước như cô nữa, thật là có chút... luyến tiếc đó. Sau này chúng ta còn được gặp lại không?"

"Thiên hạ không có tiệc nào không tàn." Lục Gia Hòa mỉm cười, "Nhưng cô có thể mời tôi ăn tiệc chia tay."

"Chốt deal!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro