Chương 15. Không thì... cô hôn lại tôi đi?
"Mỹ nữ, cô đi một mình sao?" Một cô gái lạ tiến đến hỏi.
"Không phải, tôi còn có bạn, đang trên đường đến." Kỷ Nhân giải thích với đối phương.
Cô gái nghe vậy, có phần tiếc nuối, gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Kỷ Nhân cúi đầu nhìn điện thoại, có chút hứng thú.
Bạn? Nàng với Bác sĩ Lục... tính là bạn rồi đúng không?
Bác sĩ Lục không chỉ cùng nàng ăn cơm, giờ còn muốn đến chỗ này tìm nàng chơi, không phải là bạn thì là gì? Đúng không đúng không đúng không?
"Xin chào, cô cần gọi món gì ạ?" Nhân viên phục vụ tươi cười tiến lại. "Hôm nay có vài combo đặc biệt, cô muốn thử một phần không?"
"Để tôi xem nào." Kỷ Nhân nhận thực đơn, nhìn lướt qua một lúc, rồi chỉ ngay món đầu tiên: "Lấy cho tôi phần này đi."
"Vâng, một Combo Love & Love."
Kỷ Nhân nhìn quanh các khách hàng khác trong quán, tò mò hỏi: "Hôm nay quán có hoạt động gì đặc biệt sao?"
"Hôm nay là lễ kỷ niệm của quán! Chút nữa còn nhiều hoạt động tương tác thú vị, mong chờ cô tham gia nha~" nhân viên nói.
Kỷ Nhân gật gật đầu, kỳ thật nàng rất muốn hỏi: Sao ở đây toàn là nữ không vậy? Không thấy lấy một bóng đàn ông nào. Chẳng lẽ là... ngày hội phụ nữ?
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, kèm theo hai ly rượu. Kỷ Nhân cầm một ly, uống hai ngụm, rồi thảnh thơi đảo mắt quan sát xung quanh, trong lúc vô ý thu hút được không ít ánh mắt nhìn sang.
Ồ, có vẻ không chỉ mình mình thấy nơi này thú vị nha.
Ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, toàn những bài tình ca sướt mướt.
Kỷ Nhân nhìn người bạn đang đánh guitar, rồi cúi đầu xử lý tin nhắn trên điện thoại, thuận tiện gửi vài tin nhắn xum xoe với mẹ Trần tổng.
"Mỹ nữ, cô đi một mình sao?" Lại một cô gái khác tiến tới, mỉm cười hỏi.
"Không phải."
"Tôi để ý cô từ lúc vào đến giờ đều ngồi một mình." Cô gái nói.
Kỷ Nhân ngẩng lên, nghi hoặc: "Sao thế, chỗ này không chào đón khách đi một mình hả? Hay hôm nay là đêm biểu diễn dành cho các cặp đôi?"
Cô gái cười nhẹ, ngồi thẳng xuống bên cạnh nàng, ám chỉ nói: "Đương nhiên không phải, nhưng cũng có thể xem là vậy."
"Ý gì?"
"Thêm WeChat nha?"
"Được."
***
Lục Gia Hòa bước vào cửa chính, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngớt bên tai.
Quán bar hôm nay thật sự náo nhiệt, cô vừa đi vừa tìm khắp nơi bóng dáng Kỷ Nhân giữa đám đông.
Chẳng mấy chốc, cô bị thu hút bởi một tràng tiếng cười, theo bản năng nhìn qua, liền thấy năm sáu cô gái đang cười nghiêng ngả, còn người bị vây quanh ở giữa không ai khác rõ ràng là Kỷ Nhân.
Cũng không biết Kỷ Nhân nói gì mà khiến mấy người này cười ha hả, vài người đang thay phiên nhau thêm WeChat của nàng.
Lục Gia Hòa đứng một lúc, nhìn gương mặt tươi rói của người kia, không biết nên phản ứng thế nào.
Gia hỏa này, có vẻ như chơi rất vui ha?
"Bác sĩ Lục!" Kỷ Nhân vừa ngẩng mắt lên liền thấy bóng dáng đứng dưới ánh đèn, không nhịn được mắt sáng lên.
Với khí chất này, bác sĩ Lục thật sự quá nổi bật.
Kỷ Nhân vội đứng dậy kéo cô tới ngồi xuống ghế cạnh mình.
Mấy cô gái kia nhìn nhau, thức thời rời đi.
"Cô thêm WeChat mấy người đó?" Lục Gia Hòa hỏi.
"Đúng vậy! Các cô ấy hẹn tôi đi chơi, tôi định dẫn họ ra siêu thị dạo một vòng, rồi đánh bida cho vui." Kỷ Nhân trả lời.
"...... Cô làm sale hả?"
"Nhìn ra rồi sao? Tôi trước đây đúng là làm sale, mà thành tích cũng không tệ đâu nha." Kỷ Nhân có chút đắc ý.
"......" Lục Gia Hòa có chút tò mò, "Thế mấy cô gái thêm WeChat cô trước đây, sau đó thế nào?"
"Không liên lạc nữa. Có lẽ chê tôi suốt ngày chào hàng quá phiền nên trốn luôn rồi."
"......"
Kỷ Nhân chỉ chỉ vào rượu và đồ ăn trên bàn: "Bác sĩ Lục, cô cứ tự nhiên ăn nhé, không hợp khẩu vị thì lại gọi cái khác."
"Tôi không uống rượu."
"Cô đến bar mà không uống rượu sao?" Kỷ Nhân ngạc nhiên nói.
Lục Gia Hòa bất đắc dĩ cười: "Cô có biết đây là chỗ nào không?"
"Đương nhiên biết chứ."
Lục Gia Hòa sửng sốt: "Cô thật sự biết?"
"Quán bar mà, bảng hiệu to đùng ngoài cửa, tôi đâu có mù chữ. Chỉ là mấy chữ tiếng Anh kia... đọc không ra."
"Đó không phải tiếng Anh, là... ghép vần."
"???"
Kỷ Nhân lập tức chạy ra ngoài xem, rồi ỉu xìu quay lại: "Mẹ ơi, làm cái bảng hiệu ghép vần mà hoa hòe loè loẹt thế kia, liếc qua cứ tưởng tiếng Anh! Không nhìn kỹ ai mà biết!"
Lục Gia Hòa buồn cười, nhìn quanh, thấy mấy cô gái vừa rồi vây quanh Kỷ Nhân vẫn đang lén nhìn hai người, quả thật như có gai đâm sau lưng.
"Nếu cô muốn uống rượu, chúng ta đổi chỗ khác đi." Lục Gia Hòa nói.
"Sao phải đổi? Chỗ này có người bao rồi, không tốn tiền." Kỷ Nhân nhướng mày.
"Tôi muốn uống ở chỗ khác, đi thôi, tôi mời cô uống, cũng không cần cô trả tiền."
"Thế thì không được, sao để bác sĩ Lục trả tiền được. Nhưng nếu cô muốn đi thì chúng ta đi thôi."
Kỷ Nhân vừa đứng lên liền nghe có người cầm micro hô: "Chào mừng mọi người đã đến, tiếp theo là game time của chúng ta, hoan nghênh mọi người dũng cảm tham gia, người thắng còn có phần thưởng đem về, giải nhất có thể nhận được một chiếc lò nướng."
Kỷ Nhân lập tức sáng mắt: "Bác sĩ Lục, chơi không?"
"Cô muốn lò nướng sao?"
"Đúng đúng, miễn phí mà, không lấy thì phí. Bác sĩ Lục, cô có thể đợi tôi một chút không?" Kỷ Nhân hỏi.
"Ừm." Lục Gia Hòa lại ngồi xuống.
Người dẫn chương trình công bố luật chơi, yêu cầu các người chơi tìm một cộng sự.
"Bác sĩ Lục, cô có muốn làm cộng sự với tôi không?" Kỷ Nhân lập tức mời.
Lục Gia Hòa trong ánh mắt nhiệt tình của nàng, chậm rãi gật đầu.
Kỷ Nhân lập tức nắm tay cô, kéo lên sân khấu, còn nhỏ giọng khích lệ: "Cô yên tâm, tôi chơi mấy trò này cực giỏi. Thắng được cái lò nướng, tôi tặng cho cô luôn!"
Lục Gia Hòa nhìn dáng vẻ quyết tâm phải thắng của nàng, cũng không nỡ đả kích. Dù sao, trò chơi ở đây chỉ sợ khác xa mấy trò nàng từng chơi trước kia.
Sau khi lên sân khấu, người dẫn chương trình phát cho mỗi cặp một quả bóng bay, luật chơi là hai người không được dùng tay, phải làm nổ quả bóng bay này.
Kỷ Nhân quả nhiên ngơ ngác: "Không được dùng tay, vậy dùng gì?"
Lục Gia Hòa chỉ chỉ sang một đôi bên cạnh. Kỷ Nhân nhìn theo, liền thấy hai cô gái đang kẹp bóng ở giữa bụng, phối hợp nhịp nhàng mà ép tới ép lui.
"Hiểu rồi." Kỷ Nhân lập tức làm theo, dùng bụng ép bóng bay, vừa tiến lên một bước, bóng bay liền bay lên.
Nàng lập tức ấn bóng xuống, hai tay vòng lấy eo Lục Gia Hòa.
Khi các đội khác còn đang lo lắng bóng bay nổ mạnh mà cẩn thận đẩy, Kỷ Nhân bên này nhanh nhẹn thật sự, có thể nói không chút do dự ôm lấy Lục Gia Hòa, toàn lực áp sát thân thể cô.
"Bộp!" một tiếng.
Bóng bay nổ giữa hai người.
Lục Gia Hòa nhắm chặt hai mắt trốn tránh, tưởng sẽ bị tiếng nổ dọa giật mình, nhưng trong khoảnh khắc nổ, hai tai cô đã được ai đó bịt kín.
Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
"Thắng rồi." Kỷ Nhân cười nói.
Dưới sân khấu vang lên nhiều tiếng hoan hô, các đội khác liên tiếp hoàn thành trò chơi.
Đúng lúc Kỷ Nhân nghĩ đã chắc thắng, người dẫn chương trình lại nói còn có một đội cùng thời gian làm nổ bóng bay với họ, vì thế cần một vòng playoff.
"Bình tĩnh nào, bác sĩ Lục, chúng ta dùng lại cách vừa rồi, không sợ nó nổ." Kỷ Nhân nhỏ giọng thảo luận chiến thuật với cô.
Lục Gia Hòa gật đầu.
Có kinh nghiệm lần đầu, Kỷ Nhân trực tiếp đặt bóng vào giữa hai người, hai tay ôm nhẹ eo Lục Gia Hòa, nhắc nhở: "Bác sĩ Lục, cô cũng phải ôm tôi nha."
"......" Lục Gia Hòa đưa tay lên, chậm rãi đặt ở bên hông nàng.
Người dẫn chương trình hô một tiếng "bắt đầu", hai người liền dùng lực ép vào giữa, nhưng lần này không thể thành công trong một lần.
Bóng bay co giãn tốt hơn.
Kỷ Nhân dùng lực ép về phía trước hai lần, thấy đội bên cạnh sắp thành công, trong lòng nóng ruột, tiến lên một bước ôm chặt bác sĩ Lục, toàn bộ nửa thân trên đều cố gắng dán sát về phía trước.
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Kỷ Nhân, bóng bay cuối cùng cũng nổ.
Nhưng lần này, Kỷ Nhân không kịp bịt kín tai cô...... mà lại bịt kín môi cô.
Hai người đồng thời mở to hai mắt, không thể tin được nhìn đối phương.
Khán giả xem náo nhiệt không chê chuyện to, tiếng hú hét chói tai thay nhau vang lên.
"Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý!" Kỷ Nhân hoảng hồn nhảy lùi về sau một bước, tay chân luýnh quýnh, vội vàng xin lỗi Lục Gia Hòa.
"Không sao." Lục Gia Hòa tỏ vẻ bình tĩnh nói.
Người dẫn chương trình đi đến chỗ họ, cười nói: "Ôi chà chà, có vẻ hai vị này thật sự không thể chờ đợi được nữa rồi, tuy rằng hai người thua cuộc, nhưng thắng được mỹ nhân, cũng là chuyện tốt nha."
"Cô nói gì? Chúng tôi thua?!" Kỷ Nhân khó tin hỏi.
"Đúng vậy, các bạn chậm hơn đối thủ hai giây nên thua rồi, đáng tiếc ghê." Người dẫn chương trình lại đi về phía thắng cuộc: "Chúc mừng hai bạn thắng game nhỏ này. Hai bạn thật sự rất ăn ý, có muốn nói gì với cộng sự không nè?"
Lúc này, dưới sân khấu bỗng nhiên vang lên một trận hoan hô nhiệt liệt.
Kỷ Nhân quay đầu nhìn theo, liền thấy... hai cô nàng thắng cuộc ôm nhau hôn nồng nhiệt giữa sân khấu.
Kỷ Nhân: "?!!!"
Kỷ Nhân vội vàng cáo trạng với Lục Gia Hòa: "Cô xem kìa, hai người kia tâm lý hơn thua gì mà dữ vậy trời! Cái này cũng muốn hơn tụi mình sao?!"
Lục Gia Hòa: ...... Có khả năng người ta chính là một đôi đang bận phát cẩu lương?
Hai người xuống sân khấu trở lại chỗ ngồi, Kỷ Nhân một hơi uống vài ngụm rượu: "Tức chết, không những thua cuộc mà còn mất mặt."
"Đúng vậy." Lục Gia Hòa bưng ly trà lên, rót một ly, liếm liếm vết nước trên môi, bỗng nhiên cười một tiếng, "Ngay cả nụ hôn đầu tiên của tôi cũng theo đó mà đi, chút vị cũng chưa kịp nếm, thế là mất toi rồi."
Kỷ Nhân hít hà một hơi, càng hối hận, hoảng loạn không biết nói gì: "Thật... thật xin lỗi! Là lỗi của tôi! Không thì... cô hôn lại tôi đi?"
Lục Gia Hòa nhướng mày: "Để tôi suy nghĩ đã."
Kỷ Nhân hậu tri hậu giác: "Hả?!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro