Chương 41. Kỷ Nhân bị ý nghĩ tồi tệ của mình làm hoảng sợ.

Kỷ Nhân "khì khì" cười hai tiếng, vừa xoay người định đi vào phòng tắm, đã nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của người kia: "Cái que kẹo hồ lô này ở đâu ra thế?"

"Người khác cho." Kỷ Nhân nói.

"Ai cho?"

"Lý... Chị không quen, là người tốt." Kỷ Nhân nói không đầu không đuôi.

"Ồ?" Lục Gia Hòa cầm que kẹo hồ lô lên, cười nói: "Vậy em có ăn không? Không ăn thì cho tôi ăn đi."

"Không được." Kỷ Nhân vòng vèo trở lại, nhanh tay giật lại cây kẹo, rồi chui thẳng vào phòng tắm, "Chị muốn ăn thì chờ chút, tôi tắm xong đi mua cho chị ăn."

Lục Gia Hòa nhìn cánh cửa phòng tắm "rầm" một tiếng khép lại, khóe môi khẽ nhếch lên, lôi điện thoại ra mở lại khung chat với Lý Thần Dao.

Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở hơn mười phút trước.

【Lý Thần Dao】: Cô ấy phản ứng thế nào?

【Lục Gia Hòa】: Cây kẹo hồ lô đó, là ai mua cho cô ấy?

【Lý Thần Dao】: Đồng nghiệp tôi, mua nhiều ăn không hết, tiện tay cho cô ấy một cây.

【Lục Gia Hòa】: Tôi xin cô ấy, cô ấy không cho.

【Lý Thần Dao】: Quá keo kiệt đi! Một cây kẹo mà cũng tiếc cho cậu, cậu còn định theo đuổi cô ấy làm gì?!

【Lục Gia Hòa】: Cô ấy chắc là không muốn tôi ăn đồ của người khác cho, đặc biệt là... "đối tượng xem mắt" của tôi [đầu chó].

【Lý Thần Dao】: ???

【Lý Thần Dao】: ......

【Lý Thần Dao】: Đồ yêu đương mù quáng! Cô đi ra đi, tôi không biết cô!

***

Nửa tiếng trước.

Lục Gia Hòa vừa về đến nhà, Lý Thần Dao đã lù lù xuất hiện trước cửa.

Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Lục Gia Hòa vừa thấy cô ấy liền đoán ra chuyện, vừa mở cửa đã cảnh giác: "Có việc thì khải tấu, không việc thì bãi triều."

"Hồi bệ hạ, hôm nay thần thiếp gặp Kỷ Nhân trong siêu thị, cô ấy thật sự đi làm ở đó đó." Lý Thần Dao nói.

Lục Gia Hòa buồn cười nói: "Cậu tưởng tôi bịa ra lừa cậu sao?"

"Hai người các cậu rốt cuộc tiến triển tới bước nào rồi?" Lý Thần Dao tò mò hỏi.

"Được rồi, ít bát quái đi, khi nào có tiến triển to lớn thì tôi tự nhiên sẽ nói với cậu." Lục Gia Hòa đáp.

Lý Thần Dao muốn nói gì đó, sau một lúc lâu mới nói: "Hôm nay tôi đi cùng đồng nghiệp. Tôi... có nói với Kỷ Nhân, cô ấy chính là đối tượng xem mắt của cậu."

"Đối tượng xem mắt?" Lục Gia Hòa mờ mịt.

"Chính là đồng nghiệp tôi từng giới thiệu cho cậu đó. Bữa hẹn hôm đó sắp xếp hết rồi, ai dè cậu lại bỏ chạy theo Kỷ Nhân về bệnh viện, rõ ràng buổi xem mắt kia là bị Kỷ Nhân làm hỏng bét." Lý Thần Dao nói.

Lục Gia Hòa nhớ có chuyện như vậy, nhịn không được bật cười: "Vận mệnh thật là......"

Lý Thần Dao xoa xoa tay, giả vờ tự nhiên nói: "Tôi... không nhịn được, nên đã nói với Kỷ Nhân vài câu về đồng nghiệp kia."

"Vài câu kiểu gì?"

"Thì kiểu như: người ta gia thế tốt, bằng cấp cao, tính cách cũng tốt blah blah blah... Tôi còn hỏi Kỷ Nhân có cảm thấy hai người xứng đôi không, cô ấy nói... 'xứng đôi'." Lý Thần Dao nhìn sắc mặt Lục Gia Hòa càng lúc càng đen, vội nói nhỏ, "Tôi thấy cô ấy chắc thật không thích cậu đâu, hay là thôi đi, thiên hạ thiếu gì người, cậu khổ chi cho mệt?"

"Lý. Thần. Dao."

Lần đầu tiên Lý Thần Dao thấy cô nghiêm túc như vậy, tim liền run run: "Tôi cũng chỉ muốn thử thăm dò xem cô ấy có thích cậu không thôi mà. Nếu cô ấy thích, khẳng định sẽ không nói 'xứng đôi'......"

"Chuyện tình cảm này có bao nhiêu người nghĩ một đằng nói một nẻo? Dù không lấy cảm tình ra nói, cậu có thể bảo đảm chính bản thân cậu nói mỗi câu đều là lời thật trong lòng?" Lục Gia Hòa chất vấn.

Lý Thần Dao cứng họng không thể trả lời.

"Cậu còn dám trước mặt cô ấy nói cái gì mà 'gia thế, bằng cấp', tôi thấy cậu mấy năm nay đọc sách vở thật lãng phí, cậu học là chỉ để thêm cảm giác ưu việt thôi hả?" Lục Gia Hòa tức đến đỏ mặt, giơ tay chọc mạnh vào trán cô ấy mắng.

Lý Thần Dao bị mắng đến không còn sức phản kháng, ngoan ngoãn nhận sai: "Tôi sai rồi tôi sai rồi! Lúc đó tôi cũng chỉ thuận miệng nói, sau đó mới cảm thấy hơi quá, thế nên không phải tự mình đến nói với cậu sao, chỉ sợ cô ấy nghĩ luẩn quẩn trong lòng... Cậu nói chuyện này làm sao bây giờ? Nếu không tôi tự mình đi xin lỗi cô ấy? Nhưng mà lấy lý do gì đây?"

Bên ngoài, mưa bỗng ào xuống, giọt mưa nện rào rào lên cửa kính.

Lục Gia Hòa đứng dậy, giọng lạnh tanh: "Tôi qua chỗ cô ấy xem thử. Nếu cô ấy có chuyện gì, cậu chuẩn bị lấy cái chết để tạ tội đi."

Lý Thần Dao nhìn theo bóng lưng cô, bi thảm kêu lên: "Bệ hạ! Thần thiếp biết sai rồi mà~~!"

***

Kỷ Nhân tắm rửa xong, thấy Bác sĩ Lục vẫn còn ngồi đấy, liền hưng phấn hai ba bước bổ nhào đến ngồi sát bên cạnh cô, mặt mày hớn hở: "Chị ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Muốn ăn gì? Tôi đưa chị đi ăn."

"Đã gọi cơm hộp rồi, đợi tí nữa người ta giao đến." Lục Gia Hòa nói.

"Chị đúng là tri kỷ quá đi!" Kỷ Nhân gác chân lên tay vịn sofa, "Cảm giác này thật sự tuyệt nha, tắm xong, chẳng cần nhúc nhích, chỉ việc chờ cơm dâng tới miệng."

Lục Gia Hòa bật cười: "Đừng có đắc ý quá."

"Đúng vậy mà, tôi phải tranh thủ khoảnh khắc huy hoàng này." Kỷ Nhân nói xong lại bỗng đứng phắt dậy, xoay người đi ra cửa: "Chị ở đây chờ tôi, tôi đi mua kẹo cho chị!"

"Không cần vội, chút nữa mua cũng được."

"Không được, phải ngay bây giờ!" Nói rồi Kỷ Nhân như được lên dây cót, "mã bất đình đề" mà phóng ra cửa. Ai dè, lúc thực sự chạy đi mua, mới phát hiện tìm chỗ bán kẹo hồ lô cũng chẳng dễ như tưởng tượng.

Nàng cưỡi xe vòng vòng mấy khu, cuối cùng mới thấy có tiệm nhỏ bán ngay gần cổng trường học.

Đến khi đẩy cửa về nhà, vừa nghe một mùi thơm bốc lên, cơm hộp đã giao đến. Lục Gia Hòa ngồi bên bàn, chậm rãi uống canh.

"Về rồi, nhanh đến ăn cơm đi, tôi đã ăn trước rồi." Lục Gia Hòa cười nói.

Kỷ Nhân đứng ở cửa, nhìn cảnh này, trong đầu bất giác hiện ra một đoạn quảng cáo.

Là một quảng cáo công ích về gia đình ấm áp, làm Kỷ Nhân ấn tượng sâu sắc, lúc này giống như được cụ thể hóa.

Kỷ Nhân cẩn thận đặt cây kẹo hồ lô lên bàn.

Lục Gia Hòa đếm sơ sơ, có tới mười cây: "Mua nhiều vậy làm gì?"

"Thập toàn thập mỹ chứ sao, cho chị ăn mấy ngày." Kỷ Nhân nói.

"Sau lưng em còn giấu cái gì đó?" Lục Gia Hòa thấy nàng từ lúc vào nhà, một tay vẫn luôn giấu sau lưng.

Kỷ Nhân cười, đưa ra một bó hoa hồng đỏ tươi rói: "Trên đường về thấy người ta bán hoa, nhớ ra chị hình như rất thích hoa hồng."

Lục Gia Hòa hơi sững người, nhận lấy, cúi đầu nhìn hoa rồi mỉm cười: "Cảm ơn."

"Thích không?"

"Thích."

Kỷ Nhân tâm trạng cực tốt, ngồi xuống ăn cơm. Hương vị hơi nhạt, nên bèn mở tủ lạnh, lôi ra một hũ tương ớt, trộn thẳng vào cơm.

Thấy thế, Lục Gia Hòa hỏi: "Em không ăn nổi dù chỉ một chút đồ thanh đạm sao?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy cay cay một tí mới ngon, bằng không ăn chẳng có hứng. Không cay, không vui." Kỷ Nhân nói.

"Cho tôi nếm thử tương ớt của em đi."

"Hơi cay đó nha."

"Cứ thử xem." Lục Gia Hòa dùng đũa chấm một chút tương ớt, bỏ vào miệng. Vừa chạm lưỡi, sắc mặt cô nhăn nhúm lại, lập tức le lưỡi: "Á, cay quá!"

Kỷ Nhân vô cùng khoái trá, nhanh tay đưa ly nước cho cô: "Tôi nói rồi mà, cay đó, chị cứ không tin!"

"Đây mà gọi là 'hơi cay' sao?" Lục Gia Hòa ôm ly nước, ngửa cổ uống cạn sạch.

Kỷ Nhân hậu tri hậu giác nói: "Hình như... đó là ly của tôi."

Lục Gia Hòa vẫn uống thêm vài ngụm, vừa thở vừa nói: "Cay muốn chết tôi rồi, dùng ly em chút cũng không được sao?"

"Hả? Được chứ, đương nhiên được! Tùy chị dùng thế nào tôi cũng không ngại. Tôi chỉ sợ chị để ý thôi, ai biểu chị mắc bệnh sạch sẽ quá mức làm chi." Kỷ Nhân nói.

"Trước cửa sinh tử, ai còn quan tâm mấy chuyện đó."

Kỷ Nhân bật cười, quay sang nhìn cô. Môi Lục Gia Hòa lúc này đỏ rực, trên khóe còn vương chút nước, nhìn chẳng khác gì hoa hồng trên bàn, ướt át, xinh đẹp.

Không biết sao, cảnh trong mơ vốn nên bị quên lại một lần nữa tràn vào đầu nàng, cặp môi mơ hồ trở nên rõ ràng, dù có làm cách nào cũng không thể vứt bỏ.

Kỷ Nhân cổ họng căng thẳng, cầm lấy ly nước uống hết ngụm nước cuối cùng.

"Tôi vừa uống ly đó." Lục Gia Hòa nhắc nhở nói.

"Tôi lại không mắc bệnh sạch sẽ." Kỷ Nhân đáp rất thản nhiên.

Ăn cơm xong, bên ngoài lại đổ mưa.

Lục Gia Hòa đi ra ban công, vài giọt nước theo gió hắt vào, ướt cả tay áo.

"Mau vào đi, mưa to lắm." Kỷ Nhân nắm lấy cổ tay cô, kéo người vào phòng khách, đóng cửa ban công, "Mưa to thế này, lát nữa hẵng về."

"Ừ, cũng được."

Hai người ngồi trên sofa, chẳng ai nói gì, TV bật lên mà không ai xem. Kỷ Nhân giả vờ cầm quyển 《Quê cha đất tổ Trung Quốc》 lên xem tiếp.

Một lát sau, nàng nghiêng đầu nhìn sang Lục Gia Hòa đang bấm điện thoại: "Chị đang làm gì đó?"

"Cãi nhau với Lý Thần Dao."

Kỷ Nhân nhìn nụ cười thoáng qua trên môi cô, liền biết chắc chẳng phải "cãi nhau" thật. Thậm chí còn có chút ghen tỵ với tình cảm giữa cô và Lý Thần Dao.

Nhưng nhắc tới Lý Thần Dao...

"Tôi hôm nay ở siêu thị gặp các cô ấy." Kỷ Nhân mở miệng.

"Các cô ấy là ai?" Lục Gia Hòa quay đầu hỏi.

"Lý Thần Dao, với đối tượng xem mắt của chị."

Lục Gia Hòa thu điện thoại lại, quay đầu nhìn nàng: "Em gặp đối tượng xem mắt của tôi?"

"Đúng vậy đó."

"Cô ấy thế nào?"

"Sao chị lại hỏi tôi, chẳng phải chị nên biết rõ nhất sao?"

"Chưa từng gặp, có chút tò mò thôi." Lục Gia Hòa nói, "Em trước kia không phải nói sẽ giúp tôi sàng lọc bạn gái sao? Vậy cảm giác của em về cô ấy thế nào?"

"Tôi cũng không tiếp xúc với cô ấy nhiều, không rõ lắm." Kỷ Nhân cúi đầu lật sách.

"Thế lấy ấn tượng đầu tiên mà nói, cô ấy thế nào?"

"Người cũng tốt, chỉ hơi đáng tiếc..."

"Đáng tiếc gì?"

"Cô ấy hơi... lùn. Hai ngươi chắc phải ráng một chút mới có thể hôn." Kỷ Nhân nghiêm túc phân tích rõ ràng.

Lục Gia Hòa "phụt" một tiếng bật cười: "Tôi có thể cúi người mà."

"Vậy chị cứ cong lưng mãi không mỏi sao? Không sợ đau cổ?"

"Thì tôi với cô ấy có thể nằm hôn, khỏi mỏi cổ."

"............"

Chị đúng là loại muộn tao hàng thật giá thật, lắm trò lắm chiêu, còn nằm hôn nữa chứ, sao chị không lăn hôn luôn đi??

Kỷ Nhân bĩu môi, trong đầu tự nhiên nhảy ra cảnh giấc mơ mơ hồ hôm nọ, không lẽ giấc mơ đó là bác sĩ Lục cùng người phụ nữ kia đang hôn nhau?!

Nàng nhanh chóng vứt bỏ cái ý tưởng kia ra khỏi đầu, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Nhưng mà cũng hơi đáng tiếc, cô ấy nói chuyện có khẩu âm (giọng địa phương)."

Lục Gia Hòa bật cười: "Thế cũng dễ thương mà, em nói chuyện cũng không phải có khẩu âm sao?"

"Tôi có khẩu âm?!" Kỷ Nhân tròn mắt, cực kỳ chấn kinh, "Tôi nghĩ lại xem, hình như muội (tôi) cũng có khẩu âm nột (nữa)?!"

Lục Gia Hòa ôm bụng cười to.

"Chị đừng có cười nữa, đừng có mà Ngô mao tiền (bắt nạt) tôi! Nói lẹ đi, tôi thiệt sự có khẩu âm sao?"

Lục Gia Hòa cười đến mức muốn tắt thở, người nghiêng sang một bên, dựa hẳn vào vai nàng mà cười không ngừng.

"...... Có gì buồn cười đến vậy chứ?" Kỷ Nhân âm thầm hạ quyết tâm, mai nhất định phải luyện phát âm chuẩn từng chữ cho xem!

Lục Gia Hòa phải mất nửa ngày mới dừng được: "Em sao mà đáng yêu thế này hả?"

"...... Thực xin lỗi, lúc này không cần nghe loại khích lệ đó."

Lục Gia Hòa lại cười to.

Bên ngoài mưa khi to khi nhỏ, chẳng có dấu hiệu dừng. Kỷ Nhân nhìn đồng hồ: "Giờ cũng khuya rồi, chị ở lại đây ngủ một đêm đi, ngày mai tôi chở chị đi làm."

"Bây giờ mới chưa đến 10 giờ." Lục Gia Hòa nói.

"Chị xem, mưa kiểu này chẳng biết bao giờ mới ngừng, đường sá lại nguy hiểm. Chị cũng đâu phải chưa từng ngủ lại đây, tôi đi thay ga giường là được." Kỷ Nhân nói.

"Vậy cũng được." Lục Gia Hòa làm một bộ bất đắc dĩ gật đầu.

Kỷ Nhân lại tìm cho cô bộ đồ ngủ ngắn tay, đưa cho cô: "Chị cũng mau đi tắm đi."

"Được rồi."

Kỷ Nhân về phòng, vừa thay xong ga giường, liền nghe thấy bác sĩ Lục gọi tên mình.

"Làm sao vậy?"

"Nhiệt độ nước đây khó chỉnh quá, không phải quá lạnh thì là quá nóng." Giọng Lục Gia Hòa vọng ra, kèm theo cái đầu thò ra khỏi cửa phòng tắm.

"Để tôi xem." Kỷ Nhân lập tức đẩy cửa bước vào. Lục Gia Hòa đứng sang một bên.

Lúc này nàng mới phát hiện bác sĩ Lục đã cởi quần áo, trên người quấn khăn tắm của mình, hai tay che trước ngực, trên người vệt nước chưa khô.

"Không tin thì tự em thử xem." Lục Gia Hòa nói.

Kỷ Nhân cầm vòi sen chỉnh nước, điều chỉnh đến nhiệt độ phù hợp: "Nhiệt độ này được chưa?"

Lục Gia Hòa đưa một bàn tay ra, Kỷ Nhân hướng tay cô xối một ít nước.

"Có hơi lạnh."

Kỷ Nhân lại điều sang phía nước nóng, xối lên tay cô: "Bây giờ thì sao?"

"Vẫn hơi lạnh."

Kỷ Nhân xoay luôn về phía cực nóng.

"Quá nóng." Lục Gia Hòa rụt tay lại.

Sau khi Kỷ Nhân vặn qua vặn lại hơn chục lần, Lục Gia Hòa cuối cùng mới nói: "Cũng được rồi đó, cảm ơn em."

"Không sao, còn vấn đề gì nữa cứ nói với tôi." Kỷ Nhân để vòi sen vào chỗ, quay người lại, đúng lúc đối diện Lục Gia Hòa.

Phòng tắm không lớn, hai người đều cao, chen chúc ở một chỗ trông có vẻ thật chật chội.

Kỷ Nhân rũ mắt, không cẩn thận liếc thấy trước ngực đối phương một đường cong mơ hồ, lần đầu tiên nhận ra dáng người bác sĩ Lục thật sự... quá tốt.

Nàng hoảng loạn ngẩng đầu: "Vậy tôi ra ngoài trước, chị từ từ tắm."

"Được." Lục Gia Hòa cúi đầu, xoa xoa đôi mắt.

"Sao vậy?"

"Vừa nãy lúc em để vòi sen xuống, có gì đó bắn vào mắt tôi, không biết có phải bọt nước không." Lục Gia Hòa nói.

"Để tôi xem." Kỷ Nhân vội bước lại, nắm lấy tay cô, không cho cô dụi mắt.

Lục Gia Hòa ngẩng đầu.

Kỷ Nhân áp sát mặt cô, quan sát đôi mắt cô, lông mi bị ướt, hạt nước còn dính, đôi mắt bị xoa đỏ một chút, mang vẻ yếu ớt khiến người ta mềm lòng.

Tay Kỷ Nhân còn nắm cổ tay cô, dường như chỉ cần dùng một chút lực, là có thể làm Lục Gia Hòa khóc mất.

Kỷ Nhân bị ý nghĩ tồi tệ của mình làm hoảng sợ, co quắp buông tay, sợ mình nhất thời bị mỡ heo che tâm, mà làm đau Lục Gia Hòa.

"Hẳn là bọt nước thôi, không sao đâu, đừng dụi mắt nữa."

"Được rồi." Lục Gia Hòa đẩy nàng ra ngoài, "Em mau ra đi, tôi muốn tắm."

"Biết rồi." Kỷ Nhân đỏ mặt chạy ra, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.

Còn Lục Gia Hòa, sau khi đóng cửa, nhìn bản thân trong gương, khóe môi khẽ cong lên. Rồi cô từ từ vặn vòi, chỉnh nước từ nóng sang hơi lạnh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro