Chương 48. Chị hơi khó chịu......

Kỷ Nhân cái miệng nhanh nhảu kia, giờ bỗng nhiên như bị kẹt số.

Nàng nghĩ đổi bộ nội y đẹp đẽ, đơn giản chỉ là muốn cho bản thân mình đỡ xấu hổ một chút thôi. Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng tại sao lại cảm thấy xấu hổ chứ?

Trước đây cũng từng phẫu thuật, kiểm tra sức khỏe hàng ngày cởi quần áo cũng là chuyện như cơm bữa, kể cả tối nay, hộ công đại tỷ còn phải giúp nàng lau lưng nữa kia, nàng nào có cảm thấy xấu hổ hay căng thẳng gì đâu.

Đơn giản là lần này... có thêm một người tên Lục Gia Hòa.

Không thể không thừa nhận, nàng chính là vì Lục Gia Hòa mới bỗng nổi hứng thay bộ nội y cũ quê mùa kia, để khỏi mất mặt.

Nhưng mà... nàng vốn là người sống tự do tự tại, chẳng bao giờ quan tâm đến việc ăn mặc trang điểm, vậy mà từ bao giờ nàng lại bắt đầu để ý đến ánh mắt của bác sĩ Lục thế này?

Không đợi nàng nghĩ ra kết quả, hộ công đại tỷ đã sốt ruột đứng ngoài nhắc: "Ôi trời, hai người còn định buôn chuyện đến bao giờ nữa, mặc quần áo vô đi chứ, không lạnh sao?"

"Còn có cái khác để thay không?" Lục Gia Hòa cười hỏi.

"Trong ngăn tủ có bộ màu trắng, chị lấy hộ tôi với." Đã đến nước này rồi, Kỷ Nhân cũng đành liều bất chấp tất cả, đợi cô lấy về bộ nội y thường ngày vẫn mặc của nàng, thì mới đóng cửa lại thay đồ.

Khi nàng bước ra khỏi phòng tắm, Lục Gia Hòa dặn: "Nằm trong bệnh viện cũng không thể vận động nhiều, không cần tắm rửa thường xuyên đâu, tránh va chạm vào vết thương."

"Tôi biết rồi, chỉ lấy nước lau qua thôi, không dám tắm gội đâu. Hôm qua tôi cũng chưa tắm, bây giờ sắp chịu không nổi rồi." Kỷ Nhân nhỏ giọng nói.

"Vậy được rồi, miễn em biết chừng mực là được."

Kỷ Nhân gật gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn bộ nội y đen kia, cầm lấy định ném thẳng vào thùng rác, lại bị Yến Tử mắt nhanh tay lẹ giành lại.

"Ném cái gì mà ném, em mua mắc lắm đó, đồ xịn mà, ném thì uổng lắm." Yến Tử nói.

"Vậy em đem về mà mặc đi." Kỷ Nhân nói.

"Em đây quê mùa, mặc ren đen gì chứ."

"Thế em nói xem giờ làm sao, đóng đinh treo lên làm bảo vật gia truyền hả?"

Lục Gia Hòa bên cạnh khẽ cười: "Cho tôi đi."

Hai chị em kinh ngạc trố mắt nhìn cô, tựa như một đôi si ngốc.

"Có lẽ tôi tương đối hợp với loại thời trang này đi." Lục Gia Hòa bình thản nhận lấy túi, cười nhạt: "Được rồi, tôi về ăn cơm đây."

"Chị còn chưa ăn cơm sao?" Kỷ Nhân ngơ ngác hỏi.

"Ừm, vừa mới tan ca." Lục Gia Hòa quả thật đói lả rồi, chào tạm biệt xong liền rời đi.

"Người thành phố đúng là biết chơi ghê." Yến Tử nằm mơ cũng không thể tưởng tượng bác sĩ Lục đứng đắn như vậy lại mặc loại quần áo đó.

Kỷ Nhân nghe theo lời cô ấy nói, cố tưởng tượng cảnh bác sĩ Lục mặc bộ đồ kia.

"......"

Mạo phạm, mạo phạm rồi.

Kỷ Nhân đỏ mặt đi đến bên cửa sổ, nhìn theo Lục Gia Hòa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, một đường chạy chậm chậm về bãi đỗ xe, ngơ ngác nhìn đến xuất thần.

Chắc chắn là đói lắm.

Lục Gia Hòa đối với nàng thực sự tốt quá, tốt đến mức khiến nàng bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

"Tắm xong thì mau nằm xuống nghỉ đi!" Yến Tử gào thét.

Kỷ Nhân quay người nhìn khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của Yến Tử, liền lấy điện thoại ra quay video.

"Chị quay cái gì đó, hôm nay em đây trang điểm đẹp lắm đúng không?" Yến Tử vừa nói vừa giơ hai ngón tay tạo dáng V trước camera.

"Đẹp y chang con Baymax, đã thế còn đánh lệch tone da nữa chứ." Kỷ Nhân nói.

"Chị không hiểu rồi, em đây là cố tình đánh nền tối đi, thử phong cách Âu Mỹ đó."

"À, chị còn tưởng mi định qua Ấn Độ hành nghề ăn xin."

"Chị đúng là phiền chết đi được!"

Kỷ Nhân quay xong video, đăng ký tài khoản mới, tùy tay đăng lên nền tảng video ngắn, tiện thể bỏ thêm chút tiền để chạy quảng cáo, định xem hiệu quả thế nào.

Yến Tử thì vẫn không biết nàng đang bày trò gì, mỗi tối đều đến phòng bệnh trang điểm như thường, ai ngờ lần nào cũng bị đả kích.

Người đến thăm bệnh không ít, mấy người đồng nghiệp nhân viên siêu thị cũng thường xuyên đến hỏi thăm, còn có một số nhà cung ứng quan hệ tốt cũng đến.

Sinh viên giường bên cạnh tò mò hỏi: "Chị ơi, chị rốt cuộc làm nghề gì vậy?"

"Tôi á, tôi làm đạo diễn."

"Hả, xịn dữ?!"

"Ừm, ngày nào cũng biết gây sự bày trò."

(*) Trong tiếng Trung, "đạo diễn" (导演) đồng âm gần giống "đạo" (惹事) — nghĩa là "gây chuyện / bày trò / làm loạn".

Sinh viên ngẩn người, bỗng phản ứng lại, cười không ngớt: "Chị nói chuyện mắc cười quá, nếu có chiêu nào kiếm được tiền, dẫn em với, em tìm việc hai tháng rồi mà chưa được."

"Em là sinh viên đại học, sợ là chướng mắt mấy công việc vặt bọn tôi làm." Kỷ Nhân cười.

"Có gì mà chướng mắt, giờ ai trả tiền là em làm!"

"Thật không? Thu ngân em sẵn sàng làm không?"

"Thu ngân à... để em suy nghĩ thêm vậy. Không phải em chê đâu, chỉ là em thấy làm cơm hộp có lẽ kiếm được nhiều tiền hơn?"

"Không sao, em cứ từ từ nghĩ đi." Kỷ Nhân biết cậu ta chỉ nói đùa cho vui, người cầm bằng đại học trong tay, có mấy ai sẵn sàng đến cửa hàng của bọn họ làm từ tầng dưới cùng đâu.

"Nhân tỷ, để em rửa quả táo cho chị ăn nha." Lý Phương hôm nay cũng tới, tranh thủ lúc chuyển ca ghé qua, không nán lại được bao lâu.

"Được rồi, rửa xong thì em về ăn cơm sớm đi."

"Yến tỷ lát nữa tới rồi, em chờ chị ấy đến rồi mới về." Lý Phương cười tươi đi rửa trái cây, rửa xong lại cầm bình nước nóng đi lấy nước ấm, bận rộn tới mức không ngơi tay.

"Chính là phòng này phải không, Kỷ Nhân! Kỷ Nhân!"

Kỷ Nhân quay đầu nhìn lại, thấy Lý Thần Dao bất ngờ xuất hiện, hơi ngạc nhiên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Sao cô lại đến đây?"

"Tôi tới rủ Sớm đi ăn cơm, cậu ấy còn chưa tan ca nên ghé qua thăm cô trước. Cô đây là thế nào, lại gây ra chuyện gì thế này?" Lý Thần Dao hỏi.

"Haizz, cùng người khác đánh một trận, bị đánh cho thành thế này."

"...... Cô cũng thật lợi hại nha." Lý Thần Dao không tưởng tượng nổi nhìn nàng, "Sớm có biết chuyện không?"

"Biết chứ, cô ấy lúc đó cũng ở ngay bên cạnh."

Lý Thần Dao nghẹn họng, chẳng biết nên nói gì, đành hỏi sang mấy chuyện cơm nước, sinh hoạt thường ngày, trò chuyện được một lát thì điện thoại đổ chuông.

Cô ấy đi qua bên cạnh nghe máy, vừa cười vừa nói: "Đang ở bệnh viện thăm người bị thương đây, chính là người lần trước ngươi gặp ở siêu thị đó, cái người mà cô cho kẹo hồ lô á."

"Kỷ Nhân hả?" Bên kia hỏi.

Lý Thần Dao sửng sốt: "Cô làm sao biết cô ấy tên Kỷ Nhân?"

Cúp máy xong, Lý Thần Dao còn hơi ngơ ngẩn: "Đồng nghiệp của tôi đang dạo phố gần đây, nói cũng muốn ghé thăm cô."

"Nhạc Cần sao?"

"Ơ, cô sao cũng biết tên cô ấy luôn vậy?!"

"Chúng tôi sau đó gặp lại một lần." Kỷ Nhân nói.

"À, hèn chi."

Lý Thần Dao nghĩ nghĩ, lát nữa nếu Lục Gia Hòa cũng tiện đường ghé qua, có khi còn trùng hợp gặp được Nhạc Cần, biết đâu lại hợp nhau?

Nói thật, không cần so sự khéo léo hay tính tình tốt xấu của Kỷ Nhân với người khác làm gì, chỉ riêng khí chất và dáng vẻ Nhạc Cần cũng đã thắng Kỷ Nhân một đoạn lớn rồi. Ít nhất, người ta khiến Lục Gia Hòa không cần lo sốt ruột đến mức phải gõ đầu thông não như với Kỷ Nhân.

Lý Thần Dao vốn không ghét Kỷ Nhân, nhưng thực sự đứng ở góc độ bạn bè mà nói, cô ấy vẫn hy vọng Lục Gia Hòa có thể tỉnh táo lựa chọn bạn đời.

Nếu chỉ là vui chơi tạm thời thì không sao, nhưng cố tình Lục Gia Hòa lại là kiểu muốn gắn bó lâu dài.

Về điểm này, Lý Thần Dao trước sau vẫn không quá coi trọng Kỷ Nhân, khó tin hai người khác biệt như trời với vực có thể ở bên nhau lâu dài.

Xét về lâu dài mà nói, đương nhiên vẫn là môn đăng hộ đối, tư duy cùng tần, thực lực ngang nhau mới thích hợp hơn.

"Cô bảo cô ấy thôi đừng đến đây, tôi với cô ấy cũng không thân gì đâu, phiền người ta lắm." Kỷ Nhân nói.

"Cô ấy muốn đến thì đến thôi, không phiền đâu. Con người ấy nhiệt tình lắm, gặp chó hoang ngoài đường còn phải hỏi han mấy câu. Trong nhà cô ấy bây giờ còn nuôi bảy tám con mèo chó lưu lạc nữa." Lý Thần Dao nói.

Kỷ Nhân bật cười: "Vậy là người tốt thật đấy."

Không bao lâu sau, Nhạc Cần đến thật. Tay trái ôm bó hoa, tay phải xách giỏ trái cây, vừa bước vào phòng bệnh liền chào Lý Thần Dao trước, sau đó mới quay sang Kỷ Nhân: "Cô khoẻ không, lại gặp nhau rồi, bị thương chỗ nào vậy?"

"Cánh tay té bị thương, cô đến thì đến thôi, sao mang nhiều đồ thế này, làm tôi ngại quá." Kỷ Nhân nói.

"Cũng không biết mang gì, tầng dưới không bán hoa tươi thì bán trái cây, cũng chẳng biết cô thích gì, nên mua mỗi thứ một ít." Nhạc Cần cười vừa định đặt đồ xuống thì Lý Phương đã nhanh tay đón lấy.

"Để em giúp."

"Vị này là...?" Nhạc Cần hỏi.

"Đồng nghiệp của tôi." Kỷ Nhân giới thiệu.

"Đáng yêu quá."

Lý Phương hơi ngượng, cười ngại ngùng với cô, nhưng lòng sung sướng tràn đầy.

"Vết thương này cô té kiểu gì mà nặng vậy?" Nhạc Cần lại hỏi.

"Đánh nhau với người khác."

"Với ai cơ?"

Kỷ Nhân còn chưa biết bắt đầu từ đâu, thì Lý Phương bên cạnh háo hức kể với vị tỷ tỷ xinh đẹp này: "Với một thằng vô lại, trước đây tên khốn đó bắt nạt em, Nhân tỷ liền ra mặt giúp em. Lần này lại gặp lại tên đó, nghe nói hắn còn quấy rối bạn của Nhân tỷ nữa, nên Nhân tỷ mới không nhịn được đánh hắn."

Nhạc Cần và Lý Thần Dao đều hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Kỷ Nhân với ánh mắt khác hẳn.

"Cô thật lợi hại, thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp nha. Nhưng mà đánh nhau với đàn ông, phần thua nhiều hơn thắng đó. Lần sau gặp chuyện như vậy, nhớ báo cảnh sát trước." Nhạc Cần cười nói.

Kỷ Nhân ngạc nhiên nhìn Nhạc Cần, không nhịn được cười lên: "Sao cô nói giống bác sĩ Lục vậy?"

"Bác sĩ Lục là ai?"

"Bạn của tôi." Kỷ Nhân và Lý Thần Dao đồng thanh nói.

Nhạc Cần nghi hoặc nhìn về phía Lý Thần Dao, Lý Thần Dao giải thích: "Chính là bác sĩ tôi giới thiệu với cô trước đây đó."

"Ồ là cô ấy à. Gần đây vẫn bận lắm sao?" Nhạc Cần cười hỏi.

"Bây giờ thì đỡ hơn một chút, mùa đông thì tương đối bận." Lý Thần Dao nói.

Kỷ Nhân nghe hai người bọn họ bàn luận về Lục Gia Hòa, nụ cười trên môi dần dần phai nhạt. Ánh mắt nàng nhìn sang Nhạc Cần trong bộ quần áo đơn giản mà tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tươi sáng. Thêm cả tấm lòng thiện lương kia, quả thật... cùng bác sĩ Lục đúng là không chênh lệch bao nhiêu.

Trong đầu Kỷ Nhân bỗng dưng nghĩ đến một từ —— trời sinh một đôi.

Nàng vẫn luôn nói mình muốn giúp Lục Gia Hòa "thẩm định" bạn gái, nhưng hiện tại nhìn người trước mắt, rõ ràng đây là ứng cử viên vô cùng lý tưởng.

"Vậy cô ấy là người như thế nào?" Nhạc Cần hỏi, nhưng câu này không phải nói với Lý Thần Dao, mà là hỏi Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân hơi sững, chỉ nói: "Cô gặp rồi đó, chính là người lần trước ngồi bên cạnh tôi ấy."

Nhạc Cần hồi tưởng một lúc, ngạc nhiên nói: "Là cô ấy hả?"

"Ừm, đúng vậy."

"Ủa cô cũng gặp cậu ấy rồi?" Lý Thần Dao trố mắt không thể tin nổi.

"Ừ, lần trước trong lúc vô tình gặp qua một lần. Mà chắc cô ấy không muốn gặp tôi." Nhạc Cần cười nói.

"Sao cô biết?"

"Cô ấy lúc đó hẳn là biết tôi là ai rồi, mà lại không thẳng thắn nói ra thân phận, rõ ràng là không có hứng thú với tôi rồi." Nhạc Cần phân tích.

Lý Thần Dao thầm nghĩ: phân tích của cô đúng rồi đấy.

Vốn còn tưởng sau khi Lục Gia Hòa gặp Nhạc Cần, tốt xấu cũng thêm một lựa chọn, nhưng giờ tình hình thực tế cho thấy, cũng không có gì mới.

Kỷ Nhân lại chớp chớp mắt: "Thật không?"

"Ừm, trừ phi cô ấy đang âm thầm quan sát tôi, nhưng lúc đó cô ấy cũng không có nhìn tôi thêm mấy lần. Hoặc là, cô ấy căn bản không biết tôi chính là đồng nghiệp do Lý Thần Dao giới thiệu." Nhạc Cần nghiêng người về phía trước, dò hỏi: "Cô nói thử xem, cô ấy biết không?"

Cửa truyền đến tiếng bước chân, Lục Gia Hòa bước đến cửa, thấy phòng bệnh có chút náo nhiệt, bên mép giường chen chúc mấy người phụ nữ.

Một là Lý Thần Dao, một là đồng nghiệp của Kỷ Nhân, còn có một người...... Tiềm tàng tình địch, lại còn đứng gần Kỷ Nhân như vậy!

"Kỷ Nhân."

Kỷ Nhân lập tức ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng dần dần cong lên, giọng vui vẻ: "Bác sĩ Lục, tan ca rồi hả?"

Nhạc Cần quay đầu nhìn sang, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Gia Hòa, giống như lần đầu tiên gặp mặt, liền tươi cười đứng dậy: "Xin chào, tôi là Nhạc Cần. Lần trước gặp mặt không biết cô chính là người mà Lý Thần Dao giới thiệu."

"Xin chào, Lục Gia Hòa." Lục Gia Hòa khẽ gật đầu, thuận tiện liếc Lý Thần Dao một cái.

Lý Thần Dao bị ánh nhìn ấy quét qua mà cảm giác như bị "lăng trì tinh thần", lòng hơi chột dạ. Không phải chỉ là dẫn Nhạc Cần tới thăm người bệnh thôi sao, sao ánh mắt kia lại như thể muốn tra án vậy?

"Sao cô cũng theo Lý Thần Dao đến bệnh viện vậy?" Lục Gia Hòa hỏi.

"Tôi ở gần đây chơi, nghe nói Kỷ Nhân nằm viện, nên ghé thăm."

"Vất vả cô chạy một chuyến, tình trạng của cô ấy không cần phẫu thuật, nghỉ ngơi một thời gian thì tốt rồi." Lục Gia Hòa mỉm cười bước thẳng đến bên giường: "Uống thuốc chưa?"

"Còn chưa ăn cơm nữa." Kỷ Nhân nói, "Đợi lát nữa ăn luôn."

"Yến Tử khi nào đến?"

"Đang trên đường tới."

Lục Gia Hòa gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Kỷ Nhân lại hơi không quen với bầu không khí trầm mặc này, nói: "'Quê cha đất tổ Trung Quốc' tôi xem xong rồi, tôi có nhờ Yến Tử mang quyển sách khác đến đây."

"Sách gì vậy?" Nhạc Cần tò mò nghiêng đầu, "Cô nằm viện mà còn muốn đọc sách sao? Tôi có nhiều sách lắm, muốn mượn mấy quyển không?"

"Không cần không cần." Kỷ Nhân vội xua tay, "Sách của bác sĩ Lục tôi còn chưa đọc hết, mấy quyển tự mua cũng chưa bóc tem, thật sự đọc không xuể."

"Ngày mai tôi lấy thêm một quyển sách từ nhà theo, em xem nhiều vào." Lục Gia Hòa nói.

"Tuân lệnh." Kỷ Nhân một mực đáp ứng.

Lục Gia Hòa cong môi cười, quay người nhìn về phía Lý Thần Dao, nói: "Được rồi, đừng ở đây làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, đi ăn cơm thôi."

"Ừm, Nhạc Cần, cô cũng đi chung luôn đi."

Nhạc Cần cười ngẩn ngơ nhìn về phía Lục Gia Hòa: "Tôi có thể đi chung thật sao?"

Lục Gia Hòa đáp lại một nụ cười: "Được, bạn của cô ấy cũng là bạn của tôi."

Ba người vừa cười vừa nói rời phòng bệnh, nhưng kẻ bị "kẹt ở giữa" là Lý Thần Dao thì lại cảm thấy không khí có chút không thích hợp.

Ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Lý Thần Dao đi lấy xe, hai người còn lại đứng chờ ngoài sảnh.

Trên không bắt đầu lất phất vài hạt mưa, không biết có phải sắp mưa hay không. Nhạc Cần đưa tay đón mấy giọt nước, liếc nhìn về phía Lục Gia Hòa: "Bác sĩ Lục, cô có người thích rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Gia Hòa thẳng thắn không kiêng kỵ nói.

"Là Kỷ Nhân sao?"

"Đúng vậy."

"Haizz, quả nhiên là như vậy, thực ra tôi cũng có thiện cảm với cô ấy."

"Tôi biết."

Nhạc Cần tiếc nuối thở dài: "Vậy cô ấy có thích cô không?"

Lục Gia Hòa ngẩng mắt nhìn về phía cửa sổ. Người bên trong vừa bắt được ánh nhìn ấy liền hoảng hốt, cúi người ngồi thụp xuống, biến mất ngay dưới khung cửa sổ.

Lục Gia Hòa không nhịn được cong môi cười: "Chắc chỉ có cô ấy mới biết rõ thôi."

"Nói cách khác, tôi vẫn còn cơ hội?"

"Cô có, nhưng không nhiều lắm."

"Hử? Vì sao?"

"Bởi vì phần thắng của tôi lớn hơn cô."

Nhạc Cần nở nụ cười: "Có hơi tiếc là tôi không gặp cô sớm một chút, thật sảng khoái. Yên tâm, quân tử bất đoạt nhân sở hảo, tôi sẽ không tranh giành đâu."

"Cảm ơn." Lục Gia Hòa cười nói.

"Kết bạn được không, tôi ít gặp được người cùng tần số lắm."

"Được, bất quá tôi cũng không quen nhiều lắm."

Hai người nhìn nhau cười, mưa lất phất rơi lên mặt. Nhạc Cần thu tay, lẩm bẩm: "Thật là sắp mưa rồi."

Lục Gia Hòa mở dù ra, che lên đầu cả hai, cùng nhau bước về phía xe của Lý Thần Dao.

Trong phòng bệnh, Kỷ Nhân nhìn theo bóng lưng các cô rời đi. Một chiếc ô chậm rãi che khuất tầm mắt nàng, nhưng nụ cười vừa rồi trên mặt hai người ấy, thật sự quá chói lọi rồi.

Ở bên nhau hẳn là rất vui nhỉ?

Có phải sắp ở bên nhau rồi không?

"Em tới rồi đây! Mau đoán xem hôm nay em mang gì ngon ngon cho chị này!" Yến Tử tinh thần phơi phới bước vào phòng bệnh, nhưng vừa thấy Kỷ Nhân ngồi xổm ngay dưới cửa sổ thì giật mình: "Chị làm gì ngồi đó? Mau đứng lên đi!"

Kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Yến Tử nghiêng đầu nhìn nhìn, rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Cô ấy chợt nhớ tới mười mấy năm trước, ngày mẹ qua đời, nàng cũng ngồi thụp xuống đất như thế này, không biết suy nghĩ cái gì, mặc cho người khác kéo thế nào cũng không chịu đứng dậy.

"Chị......" Yến Tử đặt đồ trong tay xuống, dùng cả hai tay nâng mặt Kỷ Nhân lên: "Chị làm sao vậy? Giờ em đã lớn rồi, có chuyện gì chị cũng có thể nói với em được mà."

Kỷ Nhân chậm rãi nheo mắt lại, môi run run mấp máy vài cái, miệng lẩm bẩm mấy âm tiết mơ hồ.

"Chị nói gì?"

Yến Tử đưa tai lại gần miệng nàng, mới nghe được một câu yếu ớt: "Chị... hơi khó chịu......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro