Chương 51. Không màng tất cả mà dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô.

Kỷ Nhân lại một đêm mất ngủ, chán đến mức không biết làm gì, liền mở điện thoại lên bắt đầu viết kiểm điểm.

Nhưng mà đánh chữ bằng một tay cũng hơi mệt, mới gõ được hơn trăm chữ mà tay đã tê liệt rồi.

Nàng đứng dậy đi đến nơi hút thuốc trong thang thoát hiểm, nghe thấy mùi thuốc lá, theo mùi khói thuốc mà đi lên một tầng, vừa lên tới nơi thì khụ một tiếng.

Đại ca đang mơ màng hít mây nhả khói giật nảy mình, điếu thuốc từ tay rơi xuống, vội vàng dẫm hai chân mình. Khi nhìn rõ người đi lên, thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở dài một hơi: "Lại là em à, tim tôi suýt nữa nhảy ra ngoài vì sợ."

"Anh nếu sợ bị bắt, thì cần gì suốt ngày lén trốn đi hút thuốc hả?"

"Trời ơi, bác sĩ y tá nói nhiều phiền lắm. Tôi chỉ bị thương cánh tay thôi mà, có bị thương nội tạng đâu, sao không cho tôi hút thuốc chứ?" Đại ca nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.

"Chờ anh chết rồi người ta tới đốt cho anh hít không kịp luôn."

"......Này bạn nhỏ, sao miệng em giống như tôi đây hút thuốc ba mươi năm vậy, độc thật sự luôn." Đại ca từ túi lôi ra một hộp thuốc, khó khăn lắm mới mở được, giũ ra được một điếu thuốc, vừa đảo mắt đã bị Kỷ Nhân giật đi.

"Có lửa không?" Kỷ Nhân hỏi.

"Này đừng làm chuyện vô nghĩa nữa, em lại muốn chơi nữa hả? Thuốc này không rẻ đâu nha, đừng lãng phí, không hút thì trả lại tôi." Đại ca nói.

"Tin không tôi gọi y tá đấy?"

"Được được được! Đây lửa đây!" Đại ca tức muốn phun máu, châm thuốc cho nàng rồi lại thành thục châm cho chính mình một điếu, phì một hơi, hút sâu một cái xong kêu một tiếng đã ghiền.

Kỷ Nhân vẫy tay xua làn khói trước mặt, dịch sang bên một chút, tò mò rồi ngửi ngửi điếu thuốc trên tay: "Cái này cũng chẳng thơm gì, sao các anh cứ hút hoài vậy?"

"Hút chính là một kiểu sinh hoạt." Đại ca vẻ mặt tang thương nói.

"Ủa sao còn triết lý nữa." Kỷ Nhân buồn cười nói.

Đại ca run run phả khói: "Chuyện của em thế nào rồi, nghĩ kỹ chưa?"

"Vốn tưởng bản thân đã nghĩ kỹ rồi, nhưng vừa quay đầu lại thấy loạn cả lên, càng nghĩ càng rối." Kỷ Nhân nói.

Thật ra trước giờ Kỷ Nhân đâu có nghĩ tới chuyện lên giường với Lục Gia Hòa, nàng có thể thề ít nhất là trong hai tiếng trước, nàng không có ý tứ gì đâu.

Nhưng mà......

Khi bàn tay vuốt qua cổ Lục Gia Hòa, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ làm tim đập nhanh: nàng muốn cúi xuống cắn nhẹ, dùng răng cọ qua làn da trắng mịn của cô, dùng đầu lưỡi lướt qua mạch máu đang đập, dùng tay luồn vào mái tóc mượt mà của cô......

"Tôi thấy em thôi đừng nghĩ nữa làm gì, em với cậu ta không hợp đâu." Đại ca nói.

Kỷ Nhân lấy lại bình tĩnh, nhíu mày: "Sao anh biết chúng tôi không hợp?"

"Hôm nay tôi nhìn thấy em với cậu ta rồi, cậu ta với em chẳng xứng đôi tí nào."

Kỷ Nhân trầm ngâm: "Xác thật là không hợp, cuộc sống của tôi và cô ấy cách nhau một trời một vực."

"Cậu ta có tiền lắm hả?"

"Tuy không phải đại phú, nhưng gia cảnh đại khái cũng khá giả, công việc ổn, tính cách lại tốt, quả thực rất hoàn hảo!"

"Thế thì khó trách, nếu điều kiện người ta tốt như vậy thì em còn rối rắm cái gì nữa."

"Tôi tự ti không được sao?"

"Nè, em xinh đẹp như vậy mà còn tự ti? Em là chưa thấy vợ tôi đâu, xấu hiếm thấy mà tự luyến đến muốn chết." Đại ca phun tào.

Kỷ Nhân không nhịn được cười: "Vậy mà anh vẫn thích chị ấy."

"Ai thích bà ấy, tôi chỉ thấy khó chịu vì bà ấy làm tôi đội nón xanh thôi!"

"......"

Đại ca phả khói ra cửa sổ: "Em tự ti gì chứ? Với nhan sắc này, chắc từ nhỏ được khen rồi, nên tự tin lên?"

"Tôi chỉ có bằng tiểu học."

"Ặc... Thế thì đúng là đáng tự ti, tôi còn hơn em chút, tốt xấu tôi cũng học chuyên ngành."

Kỷ Nhân thở dài một tiếng, sau một lúc an tĩnh, thấy đại ca sắp hút xong điếu thuốc rồi, nói: "Đại ca, anh là người có kinh nghiệm rồi, chỉ giáo cho em út một chút đi."

"Thế em muốn biết gì? Đừng hỏi cách đội nón xanh của tôi."

Kỷ Nhân cười: "Tôi không hứng thú với nón xanh, tôi chỉ muốn biết, khi sinh ra dục vọng với người khác, có thể xác định ngay là tình yêu không?"

"Cũng không nhất định, có người dù không yêu vẫn bộc phát ham muốn thân thể với người khác thôi." Đại ca ra vẻ cao thâm trả lời.

"Sao có thể thế? Còn có người như vậy nữa hả?"

"Biến thái đó em."

"......Anh đúng là triết gia." Kỷ Nhân đưa đoạn tàn thuốc cho anh ta, giơ ngón tay cái lên.

Sau khi về phòng bệnh, nàng đầy tâm sự mà chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng làm nhiều giấc mơ lộn xộn, nửa tỉnh nửa mơ như nghe Lục Gia Hòa gọi.

Nàng nghe thấy Lục Gia Hòa bên tai gọi nàng dậy: "Rời giường đi." Nàng ngái ngủ đáp lại: "Buồn ngủ quá... ngủ thêm tí nữa thôi..."

Sau đó nàng lại nghe thấy Lục Gia Hòa hỏi: "Vết thương có bất thường gì không?"

Nàng nhất thời không hiểu vết thương gì nên không trả lời, cho đến khi một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng, nàng mới từ từ mở mắt ra.

Ánh sáng chiếu vào mi mắt chính là khuôn mặt thanh tú của Lục Gia Hòa.

Nàng giật nảy: "Chị sao lại ở đây?!"

Đáp lại nàng là tiếng cười khúc khích xung quanh, nàng mới nhận ra đây là trong phòng bệnh.

"Tỉnh rồi hả?" Lục Gia Hòa cong môi mỉm cười.

"À, ừm...... Chị tới từ khi nào vậy?"

"Vừa mới tới thôi." Lục Gia Hòa lại hỏi tình trạng thân thể nàng một lượt, xác nhận không có gì đáng lo mới xoay người sang phòng bệnh khác.

Kỷ Nhân nhìn chiếc áo blouse trắng của cô, nghĩ đến giấc mơ ngắn ngủi khi vừa mở mắt.

Trong mơ nàng tự tay mặc áo blouse trắng cho Lục Gia Hòa, sau đó cùng nhau ngồi trên sofa đọc sách ăn bánh kem, không cẩn thận làm bẩn áo blouse trắng, Lục Gia Hòa liền cởi áo blouse ra, rồi lại cởi cái áo khoác bên trong, áo vest, áo sơ mi, mà áo sơ mi bên trong còn có một cái áo sơ mi nữa......

Giống như trò bóc áo phiên bản "vô cực", cởi mãi cũng cởi không xong, nàng sốt ruột muốn chết, định nhào vào giúp một tay, chưa kịp cởi xong thì tỉnh giấc mất rồi.

Cái quỷ gì vậy trời, mơ lung tung rối loạn gì đâu không biết......

Kỷ Nhân nhắm mắt lại, quyết định tiếp tục ngủ bù.

Kết quả, lần này mơ thấy mình phá sản.

Nàng kinh hoảng bật dậy, thấy Đổng Tường ngồi bên cạnh chơi điện thoại, liền gấp gáp hỏi: "Siêu thị không sao chứ?"

"Đâu có gì đâu."

"Vậy là tốt rồi, chú đến từ lúc nào vậy?"

"Em đến được một lúc rồi, thấy chị đang ngủ nên không đánh thức chị." Đổng Tường hiếm lắm mới thấy Kỷ Nhân ngủ một giấc lười, không dám làm phiền.

"Tiệm bida có người liên hệ chưa?"

"Mới treo thông báo mấy hôm à, vẫn chưa có ai tới hỏi. Còn chuyện tiền thuê bên kia thế nào rồi chị?"

"WeChat nói chuyện chút xíu, anh ta sắp đồng ý rồi." Kỷ Nhân lấy điện thoại ra, hẹn đối phương ăn bữa cơm.

"Anh ta nói tối nay rảnh, chú chiều đến đón chị đi, lái xe kia qua đây, chị muốn tới xem thực địa. Nếu hợp, thì tối cùng anh ta ăn cơm, tiện thể định đoạt luôn vụ này." Kỷ Nhân nói.

"Dạ được, nhưng mà chị hiện tại đã ra ngoài được chưa?"

"Không sao, hôm qua chị còn cùng bác sĩ Lục ra ngoài ăn cơm mà. Tranh thủ tối nay ký hợp đồng, càng sớm càng tốt để còn tranh thủ bày trí lại."

"Dạ được."

***

Lục Gia Hòa tạm thời phải làm ca phẫu thuật, trì hoãn một lúc, tan tầm đã đói đến nỗi dạ dày biểu tình.

Cô nhìn đồng hồ, ước chừng Kỷ Nhân đã ăn cơm xong rồi, tính về nhà ăn trước, vừa hay ngày mai là cuối tuần, hẹn ngày mai lại đến thăm.

"Mẹ, trong nhà còn cơm không ạ?" Cô vừa lên xe vừa gọi cho Liễu Gia.

"Còn một ít, con định về ăn hả?"

"Dạ, con đói muốn chết."

"Thế mau về đi, mẹ hâm lại cho."

"Vâng ạ."

Lục Gia Hòa cúp máy, nhanh chóng lái xe về nhà. Khi đang đỗ xe thì điện thoại của lão ba bỗng nhiên vang lên.

"Alô ba, có chuyện gì à?"

"Ba đang ở ngoài ăn cơm với mấy đồng nghiệp, thấy người bạn kia của con."

"Bạn nào ạ?"

"Kỷ Nhân."

"Thật sao ạ?" Gia hỏa này lại chạy ra ngoài nữa rồi?!

"Ừm, con bé đó không phải đang nằm viện sao? Sao giờ lại cùng hai người đàn ông uống rượu?"

"Cái gì?!"

"Không sai đâu, ngay bên phòng bên cạnh, náo nhiệt lắm."

Lục Gia Hòa lập tức quay đầu xe, phóng thẳng đến nhà hàng, vừa đến nơi đã gặp Giáo sư Lục và mấy đồng nghiệp đi ra.

"Ba."

Các đồng nghiệp thấy cô, cười nói: "Lão Lục này, con gái anh thật hiếu thuận ghê, còn đặc biệt đến đón anh nữa."

"Không phải đón tôi đâu, con gái lớn rồi có việc riêng, làm gì còn quản chúng ta nữa." Giáo sư Lục cười nói với các đồng nghiệp, quay đầu nghiêm túc chỉ lên trên, "Lầu hai, tự con đi xem đi."

Lục Gia Hòa đi ngang qua bên người ông, ngửi thấy mùi rượu, đưa chìa khóa cho ông: "Ba vào xe chờ con một lát, con xuống liền."

"Ừm."

Lục Gia Hòa chạy lên lầu hai, đẩy cửa từng phòng một, vừa lúc bắt gặp ba người đang cụng ly.

"Nếu hợp đồng đã ký xong rồi thì về sau chúng ta có thể chiếu cố nhau nhiều hơn." Kỷ Nhân cười nói.

"Đó là đương nhiên, chỉ cần các cô đừng học theo gia đình nhà kia, nói đóng cửa là đóng......"

"Bác sĩ Lục." Đổng Tường ngạc nhiên gọi một tiếng.

Kỷ Nhân quay đầu lại, thấy Lục Gia Hòa, đầu tiên là ngạc nhiên một chút, rồi lại cảm thấy cảm giác quen thuộc như cơm bữa.

Mỗi lần nàng chạy ra ngoài, đều bị người này vừa vặn bắt được.

Kỷ Nhân cười tươi: "Bác sĩ Lục, ăn cơm chưa? Có muốn cùng ăn luôn không?"

Lục Gia Hòa nhìn quanh một vòng, sắc mặt hơi trầm xuống: "Em ra ngoài đây, tôi có chuyện muốn hỏi."

"Chờ chút nhé." Kỷ Nhân nói với chủ nhà vài câu rồi đứng dậy ra ngoài, kéo cửa phòng lại hỏi: "Có chuyện gì hả?"

"Em không biết giai đoạn này phải kiêng rượu sao?" Lục Gia Hòa hỏi, giọng điệu nghiêm túc, "Tôi đã nhắc em bao nhiêu lần rồi?"

"Tôi biết mà, tôi không uống nhiều đâu, có một hai ly thôi." Kỷ Nhân nói.

"Chỉ một hai ly mà em cũng không thể nhịn được sao? Nhất định phải tìm chết mới được sao? Lời bác sĩ nói đều như đánh rắm với em hả?"

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Nhân là: "Ồ, 'đánh rắm' có tính là nói tục không ha?"

"......" Lục Gia Hòa tức đến mức nắm chặt cánh tay nàng.

"Đau đau đau, tôi sai rồi!" Kỷ Nhân vội vàng xin lỗi, thở dài, "Không phải tôi không thể nhịn được, mà là không còn cách nào khác. Dù cho tôi không thích uống rượu, nhưng vẫn có người thích uống. Chị có biết một ly rượu này đi xuống, tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng mạng sống."

Kỷ Nhân lắc đầu cười khổ: "Tôi thật sự ngưỡng mộ những người như chị có thể nói những lời này một cách thản nhiên, chưa bao giờ phải lo lắng vì tiền bạc...... Nhưng chúng tôi thì khác, mạng chúng tôi rẻ lắm. Chúng tôi phải đổi lấy rất nhiều tiền, mới có thể làm cho bản thân trông giống một con người."

Lục Gia Hòa nhìn chằm chằm vào nàng, phát hiện mình hoàn toàn không thể thuyết phục nổi nàng.

Cô kiên trì theo quan niệm bản thân cô, nhưng Kỷ Nhân chẳng lẽ lại sai sao?

Hai người trải qua những hoàn cảnh sống khác nhau như vậy, tự nhiên cũng tạo ra sự khác biệt về giá trị quan.

Lục Gia Hòa nặng nề quay lại xe, Giáo sư Lục gỡ kính xuống hỏi: "Sao một mình con ra ngoài vậy?"

"Con nói không nổi cô ấy, cô ấy cần phải giao tiếp xã hội."

"Hai người đàn ông kia là khách hàng của con bé ấy sao?"

"Một người là chồng của em gái cô ấy, người còn lại chắc là khách hàng."

"Thế thì được rồi, còn có em rể đi cùng, ba còn lo là đi với người đàn ông nào không đứng đắn nữa chứ." Giáo sư Lục bật radio trong xe, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

"Ba, ba có biết công việc nào nhẹ nhàng mà không cần xã giao nhiều không?"

"Không có đâu, trường của ba ngay cả quản lý ký túc xá cũng phải có bằng đại học trở lên." Giáo sư Lục nói, "Hỏi mẹ con đi, mẹ con quen biết nhiều người hơn đó."

***

"Vừa muốn nhẹ nhàng, lại muốn không cần bằng cấp cao, thế thì thực sự khó đấy." Liễu Gia lướt điện thoại nói.

Lục Gia Hòa tất nhiên hiểu chuyện khó khăn trong đó: "Cũng không phải hoàn toàn nhàn nhã, mà chỉ cần bớt chút xã giao là được."

"Con đó, còn chưa yêu đương đâu đã lo nghĩ công việc cho người ta rồi." Liễu Gia lắc đầu, hoàn toàn không tin tưởng con gái, chỉ nghĩ cô gái kia cũng đáng thương, bèn giúp một phen với thái độ "giúp được là giúp" để tìm xem công việc.

"Ối, gia hỏa này hóa ra mở tiệm sách rồi." Liễu Gia lướt mạng xã hội, phát hiện một người bạn đã từng phỏng vấn chiều qua đăng trạng thái khai trương ngày mai, vui mừng nói, "Trước kia cậu ta làm công nhân ở nhà máy trên dây chuyền sản xuất, rảnh rỗi là đọc sách, thích văn học Nga, yêu thích nhất là xem Tolstoy và Dostoevsky, vì thế còn tự học tiếng Nga nữa, không ngờ bây giờ đã mở tiệm sách rồi."

"Thật tốt quá, vừa hay gần đây Kỷ Nhân cũng thích đọc sách, công việc này rất phù hợp với cô ấy! Mẹ hỏi giúp con xem người ta còn tuyển nhân viên không nha?"

"Người ta mới khai trương, đang cần sự ủng hộ, chưa để ý chuyện đó. Thế này đi, ngày mai con cùng mẹ đi mua quà khai trương, ghé qua hiệu sách xem, gặp mặt hỏi thử một chút."

"Được ạ."

Hôm sau, Lục Gia Hòa cùng Liễu Gia đi thăm cửa hàng, chủ tiệm thấy Liễu Gia, xúc động đến nỗi nói không ra lời, chỉ nói bà là Bá Nhạc của anh ta.

Năm đó Liễu Gia phỏng vấn anh, khiến truyền thông chú ý, rất nhiều người quyên góp sách cho anh, nhà máy còn chuyên cho anh một phòng riêng để đọc sách, lại đề bạt thành nhân vật văn nghệ nòng cốt, lúc đó anh mới tích lũy được chút tiền để mở tiệm sách bây giờ.

Chủ tiệm kéo Liễu Gia nói chuyện mãi, ngày khai trương người đông việc nhiều, khá vội vàng, Lục Gia Hòa chẳng chen nổi lời, nên chỉ đi dạo trong tiệm.

Liễu Gia thấy chủ tiệm thực sự bận rộn, liền hẹn ngày mai lại đến tìm anh trò chuyện.

Trên đường về, Lý Thần Dao gọi điện rủ Lục Gia Hòa đi ăn cơm, Liễu Gia nói: "Đi chơi đi, về sớm chút."

"Vâng ạ."

Lục Gia Hòa đến nhà hàng, phát hiện Nhạc Cần cũng ở đó, bên cạnh còn ngồi một người lạ mặt.

Cô ngạc nhiên ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn WeChat của Lý Thần Dao.

Hóa ra Nhạc Cần đang đi xem mắt, kéo Lý Thần Dao đến làm bạn đồng hành, Lý Thần Dao lại nghĩ đồ ăn đắt như vậy, không ăn thì uổng, bèn gọi cả Lục Gia Hòa đến ăn ké.

Người đàn ông ở trên bàn khoe khoang khoác lác, ba người vừa nhịn cười vừa càng quét đồ ăn, lại nhìn thấy nét mặt anh ta khi tính tiền, suýt nữa cả ba nghẹn cười muốn chết.

Nghe nói các cô còn muốn đi quán bar cao cấp chơi, người đàn ông sợ đến mức vội vàng tìm cớ bỏ đi.

Ba người đứng ở lề đường cười ồ lên, Lý Thần Dao nói: "Gần đây có khu trò chơi điện tử, đi tiêu hóa chút nha."

"Okela." Nhạc Cần quay đầu hỏi Lục Gia Hòa, "Cùng đi chơi không?"

"Cũng được." Vừa hay Lục Gia Hòa cũng muốn thư giãn tâm trạng một chút.

Ba người đi về phía khu trò chơi điện tử, Lục Gia Hòa hỏi: "Sao cô lại đi xem mắt vậy?"

"Đúng vậy, tôi còn chưa kịp comeout với nhà, nên ba mẹ cứ liên tục sắp xếp hẹn hò xem mắt cho tôi." Nhạc Cần chịu khổ chịu khó nói, quay đầu nhìn cô, "Nghe nói cô từ đại học đã comeout với nhà thành công rồi hả?"

"Đúng đó."

"Thật ngưỡng mộ, ba tôi có chút vấn đề tim, mẹ tôi lại là người bảo thủ, hoàn toàn không có khả năng comeout luôn."

"Thuận theo tự nhiên thôi."

"Cũng chỉ có thể vậy, dù sao cũng chưa có đối tượng, không vội."

Phòng bệnh tắt đèn sớm, Kỷ Nhân nhìn chằm chằm vào khung chat với Lục Gia Hòa một lúc lâu, hai người đã một ngày một đêm không liên lạc.

Tối hôm qua vì phải ký hợp đồng ngay lập tức, nàng không kịp cùng Lục Gia Hòa rời đi, hôm nay lại là thứ bảy, Lục Gia Hòa cũng không đến kiểm tra phòng.

Lục Gia Hòa chắc chắn đang giận nàng.

【Kỷ Nhân】: Miêu miêu thăm dò.jpg

【Kỷ Nhân】: Hôm nay thứ bảy, chị có đi chơi đâu không?

【Kỷ Nhân】: Tôi đang đọc 《Lược sử loài người》, có cảm giác như lạc vào sương mù ấy, giống như hiểu mà lại như không hiểu, chị có thể giúp tôi giải thích được không?

【Kỷ Nhân】: Chị có phải đang giận tôi không?

【Kỷ Nhân】: Xin lỗi mà!

【Kỷ Nhân】: Miêu miêu khóc to ầm ĩ.jpg

Vẫn không nhận được hồi âm, nàng thấy dấu chấm đỏ trên vòng bạn bè, có động thái của Lý Thần Dao, bèn click vào xem sơ qua, quả nhiên phát hiện bóng dáng của Lục Gia Hòa.

Lý Thần Dao đăng mấy tấm ảnh ở khu trò chơi điện tử, có Lục Gia Hòa cưỡi xe máy mô hình, có Nhạc Cần chơi bắn súng, còn có ảnh chụp chung ba người.

Kỷ Nhân nhìn hai cô gái đằng sau Lý Thần Dao, cười đến thật vui vẻ, trông thật đẹp đôi.

Nàng đứng dậy đi ra cầu thang thoát hiểm, chẳng ngoài dự đoán lại gặp đại ca hút thuốc.

Hai người nhìn nhau cười hiểu ý, Kỷ Nhân ngồi xuống bậc thang, ngạc nhiên nói: "Sao anh vẫn cứ hút hoài thế này?

"Chuyện phiền não cắt không đứt được, vợ tôi hôm nay lại đến đòi ly hôn nữa rồi."

"Nếu chị ấy quyết tâm muốn ly hôn thì anh ly hôn đi, anh đâu phải không nuôi sống được bản thân. Miễn cưỡng ở bên nhau, cả hai người đều sẽ không vui vẻ gì."

"Theo lý thì nên như vậy, nhưng tôi chỉ là không cam tâm, con mẹ nó, rốt cuộc tôi thua ở chỗ nào chứ?"

Kỷ Nhân im lặng một lúc, ủ rũ cụp đuôi cảm khái nói: "Chuyện tình cảm thật sự phức tạp quá."

Hai người liên tiếp thở dài, Kỷ Nhân lướt vài vòng bạn bè, tình cờ lại lướt đến động thái Nhạc Cần vừa đăng, lại đăng một tấm ảnh chụp chung ba người.

Kỷ Nhân nhìn chằm chằm vào ảnh xuất thần, lẩm bẩm: "Đại ca, tôi cũng giống như có chút...... không cam tâm."

"Em còn trẻ, không cam tâm thì đi theo đuổi đi, đi tranh đoạt đi, đi cạnh tranh đi, còn tôi thì không có cơ hội này rồi. Hút một điếu không?" Đại ca lại móc ra một điếu thuốc, biết tính nàng, đơn giản trực tiếp châm một điếu cho nàng cầm chơi.

Kỷ Nhân kẹp điếu thuốc, nhìn làn khói bay lơ lửng, mùi này khiến người khó chịu, đột nhiên nàng dường như có thể hiểu tại sao đại ca lại thích hút thuốc đến vậy.

Mùi khó chịu, có thể giúp dằn bớt cái cảm giác khó chịu trong lòng.

Nàng thử đưa lên miệng, hít một hơi, lại không biết thở ra thế nào, trực tiếp há miệng ra.

Đại ca bị hành động đó làm cho bật cười ha hả: "Thực sự không biết hút phải không?"

Kỷ Nhân mạnh mẽ ho sặc sụa: "Mẹ... nó..."

Cửa thoát hiểm đột nhiên mở toang, một bóng người xuất hiện ở cửa, trầm mặc nhìn hai người.

Kỷ Nhân ho khan ngước nhìn lên, thấy là Lục Gia Hòa, tay run lên, điếu thuốc rơi xuống mặt đất, suýt nữa bỏng chân, nàng vội vàng giẫm tắt tàn thuốc, vừa mừng vừa sợ đi lên trước: "Muộn thế này rồi, sao chị lại đến đây?"

"Em đang làm gì vậy?" Lục Gia Hòa nét mặt bình tĩnh hỏi, "Điếu thuốc này, lại có thể giúp em tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"

"Tôi...... Tôi không phải cố ý, tôi chỉ là chán quá thử chút thôi, thật sự đó."

"Kỷ Nhân." Lục Gia Hòa lùi lại hai bước, lắc đầu, "Thôi, tôi không quản được em nữa, em muốn thế nào thì thế đó đi."

Trong ánh sáng tối tăm, Kỷ Nhân dựa vào ánh sáng mỏng manh, từ ánh mắt bình thản của Lục Gia Hòa nhìn thấy sự thất vọng.

Đó là từ khi quen biết đến nay, nàng chưa từng có cảm xúc như vậy.

Giống như một sợi tơ nhỏ bé yếu ớt, đang quấn chặt trên cổ nàng, gần như khiến nàng hít thở không thông.

Vào khoảnh khắc Lục Gia Hòa quay người rời đi, nàng như thể có thể nghe thấy âm thanh sợi dây đứt gãy, vì thế không màng tất cả mà dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô: "...Đừng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro