Chương 6. Vậy tôi cũng cưới một cái bác sĩ Lục?

Điện thoại đột nhiên reo, Lục Gia Hòa còn tưởng Lý Thần Dao gọi đến giục đi xem mặt, ai ngờ vừa nhấc máy đã là giọng bên khoa cấp cứu dồn dập.

"Sân trượt tuyết xảy ra va chạm hàng loạt, vài người bị thương rất nghiêm trọng! Bác sĩ Lục, cô có thể đến ngay không?"

"Lập tức đến." Lục Gia Hòa cúp máy, vội vã chạy thẳng đến phòng phẫu thuật.

Kỷ Nhân cũng nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu trên tấm kính. Trong lòng không khỏi cảm khái: làm bác sĩ đúng là khổ, ngay cả dịp nghỉ lễ cũng không được nghỉ cho ra hồn.

"Bạn gì đó ơi, cô thật ngầu đấy." Người bệnh giường bên bỗng lên tiếng.

"Hả?" Kỷ Nhân mơ màng nhìn qua.

"Chưa nằm viện được mấy ngày mà đã trốn ra ngoài hai lần, lần nào cũng bị bác sĩ bế cổ về. Thật sự bái phục." Bạn cùng phòng bệnh cười ha hả.

Kỷ Nhân chỉ biết gãi đầu cười trừ, sau đó ngoan ngoãn nằm lại giường, nghĩ thôi tốt nhất là chờ tình trạng sức khỏe ổn định rồi hãy tính.

Kỳ nghỉ Nguyên Đán, mấy nhân viên đang nghỉ phép thay nhau đến thăm, ngay cả giám đốc cũng ghé qua, hai người còn tranh thủ mở luôn một cuộc họp mini.

Tiệm bida thì bận tối mặt, Đổng Tường không có thời gian đến đây, chỉ có Yến Tử rảnh được chút liền tranh thủ thời gian chạy vào phòng bệnh ngồi đan áo len. "Giơ tay lên nào."

Kỷ Nhân nghe lời dang hai tay ra, Yến Tử cầm chiếc áo len đã đan được một phần đặt lên người nàng để ước chừng, so qua so lại, xác nhận kích cỡ vừa vặn mới thu lại.

Bác gái bệnh nhân giường đối diện không nhịn được cười, nói: "Giờ còn cô gái trẻ nào biết đan áo len nữa đâu, cô bé làm sao mà biết cái này?"

"Trước kia mẹ con mê đan len lắm, con rảnh thì học theo một chút." Yến Tử vừa cười vừa trả lời.

"Thế hai đứa là chị em ruột sao?" Bác gái lại hỏi.

Yến Tử quay đầu liếc nhìn Kỷ Nhân một cái, Kỷ Nhân đang ăn nho, phun hạt nho ra, nói: "Đúng rồi, bác không thấy hai đứa giống nhau sao?"

"Ơ, tôi thấy chẳng giống mấy, còn tưởng là chị em họ cơ." Bác gái cười nói.

"À, tụi con một đứa giống ba, một đứa giống mẹ." Yến Tử cười nói.

"Ra là vậy. Mấy hôm trước cái cậu con trai tới thăm là bạn trai con phải không?"

"Đúng ạ."

"Thế sao chưa thấy bạn trai của chị con tới?"

"Chị ấy lấy đâu ra bạn trai."

"Ai da, cô gái xinh đẹp như vậy mà chưa có, tôi còn tưởng đã có bạn trai từ lâu rồi chứ."

Yến Tử vui sướng khi người gặp họa, quay sang nhìn Kỷ Nhân, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Nghe thấy chưa? Chị định lúc nào mới yêu đương đây?"

"Chờ khi nào tự do tài chính đã." Kỷ Nhân vừa ăn nho vừa trả lời, lần này không thèm nhả vỏ luôn.

"Khi nào mới được gọi là tự do tài chính hả?"

"Đợi đến khi khắp cả nước đều có siêu thị Duyên Hoa, lúc đó coi như tự do." Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đẹp rồi.

Yến Tử bất đắc dĩ thở dài: "Nếu lão mẹ còn sống, nói không chừng đã thúc giục chị kết hôn rồi."

"Bà ấy sẽ không đâu."

"Chị biết sao bà ấy sẽ không?"

"Bà ấy nhất định sẽ không." Kỷ Nhân lẩm bẩm nói.

"Lục Gia Hòa, tối qua sao cậu không nghe điện thoại của tôi hả?! Cậu biết tôi xấu hổ cỡ nào không?!" Lý Thần Dao gào thét trong điện thoại.

Lục Gia Hòa nhắm mắt lại, vẫn còn buồn ngủ ghê gớm lắm, giọng nói mơ màng: "Hôm qua có mấy ca cấp cứu, tôi phải phẫu thuật khẩn cấp, không nghe điện thoại được... xin lỗi..."

"Tôi biết ngay mà!" Lý Thần Dao lại nổi giận, lại không biết làm sao với cô, dù sao cũng là việc cứu người, còn có thể trách gì được.

"Tôi với đồng nghiệp nói chuyện cả đêm, mệt chết."

"Ngại quá, nếu cô ấy cảm thấy tức giận thì cũng bình thường. Thôi, cứ vậy đi." Lục Gia Hòa mệt mỏi nói.

"Tôi đoán cậu không đến, chính là bị bệnh nhân vướng chân, có giải thích với cô ấy là cậu chắc chắn đang làm phẫu thuật, cô ấy cũng tỏ ra thông cảm, cũng sẵn lòng hẹn lần khác gặp lại."

"Người ta tốt tính thật đấy."

"Vậy bao giờ cậu rảnh? Ngày mai được không?"

"Ngày mai không được, tôi phải trực ban."

"Cuối tuần sau thì sao? À không được, cuối tuần sau bên tôi phải tăng ca, cô ấy cũng không có thời gian."

"Thôi bỏ đi, Dao Dao, cậu thấy tình hình của tôi thế này, làm sao có thời gian yêu đương." Lục Gia Hòa thở dài.

Lý Thần Dao im lặng một lúc: "Được rồi, nếu các cậu không có duyên thì thôi, tôi sẽ nói lại với cô ấy."

"Ừm ừm, phiền cậu rồi."

Cúp máy xong, Lục Gia Hòa cũng không ngủ được nữa, bò dậy nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi chiều.

Thế là cô chải đầu rửa mặt qua loa, rồi chạy ngay đến nhà ba mẹ.

"Còn cơm không mẹ? Cho con ăn vài miếng."

Mẹ cô dừng xem TV, vào hâm đồ ăn rồi bưng ra.

Trong khi cô ăn, lão mẹ vừa chống cằm nhìn con gái vừa hỏi đầy mong chờ: "Tối qua hẹn hò sao rồi, có hợp mắt không?"

"Căn bản là chưa gặp được, lúc ấy đột xuất có mấy ca cấp cứu." Lục Gia Hòa vừa ăn vừa nói, "Thôi mẹ ơi, theo tình hình này của con, có thể hẹn hò cũng đột nhiên bị điện thoại gọi đi mất. Ai mà yêu con, cũng tội nghiệp người ta lắm, mẹ nói có phải không?"

Liễu Gia thở dài: "Haizz, công việc của con thật là... Vừa mệt vừa không có thời gian, ngay cả yêu đương cũng không có thời gian."

"Có ai làm việc mà nhàn đâu mẹ?" Lục Gia Hòa cười, "Chỉ có như mẹ về hưu rồi mới nhẹ nhàng, có tiền có thời gian, chẳng việc gì làm thì thúc giục con yêu đương, chán thì đem chồng ra mắng cho vui."

"Cái con nhỏ này, có thôi đi không!" Liễu Gia cười, "Con không phải định về hưu rồi mới yêu đương đâu phải không?"

"Cũng có thể đi, tình yêu tuổi xế chiều, biết đâu còn lãng mạn hơn, yêu một lần, là yêu cả đời."

"Đầu năm mới mà nói chuyện gì không may." Liễu Gia đứng dậy định mang áo khoác của cô đi giặt, vừa cầm lên thấy nặng nặng.

Bà sờ sờ túi, lục ra một quả táo: "Con không phải không thích ăn táo sao? Cái này ở đâu ra thế?"

"Bệnh nhân tặng, mẹ lấy đi ăn." Lục Gia Hòa ăn no rồi, lau lau miệng.

"Cái tật kén ăn của con y như hồi nhỏ. Được rồi, để mẹ gọt cho, không uổng tấm lòng người ta." Liễu Gia nói là làm, bà vào bếp gọt liền tay, cắt thành từng miếng bày ra trước mặt cô: "Ăn mau lên, đừng phụ lòng tốt của bệnh nhân."

"Con no thật mà."

"Giờ có ăn hay không?"

"Mẹ~ mẹ à ~~~"

"Gọi người đẹp cũng vô ích, nhanh lên."

Lục Gia Hòa đành cầm lấy một miếng nhỏ, vừa nhai chậm rãi vừa giả vờ tìm điện thoại, nhân lúc mẹ quay đi liền nhanh chóng khoác áo trốn mất.

***

Kỳ nghỉ trôi qua nhanh như một cơn gió, trong phòng bệnh có hai người xuất viện, lại có hai bệnh nhân mới được đưa vào, đều là hai người trẻ tuổi.

Nghe nói hai người này bị va chạm ở sân trượt tuyết, một người trượt ván đơn, một người trượt ván đôi, vì vấn đề bồi thường mà tranh cãi qua lại, giờ còn nằm chung một phòng bệnh, cũng coi như "oan gia ngõ hẹp" náo nhiệt một phen.

"Rõ ràng là anh cắt ngang đường trượt tuyết của tôi! Mặt mũi thì đẹp, nhưng tay nghề thì dở, hại tôi rơi cả nửa bộ đồ nghề!"

"Tôi rõ ràng đi đường bình thường, ai bảo anh trượt nhanh như tên lửa, muốn biến tôi thành bia di động chắc? Việc này chính là lỗi của anh trượt ván đôi, đã thấy tôi ở phía trước mà cũng không biết giảm tốc độ nhường đường."

Hai người cứ thế cãi ỏm tỏi, ai cũng không chịu thua, còn lôi cả đám bệnh nhân ra làm "ban trọng tài".

Kỷ Nhân ngồi hóng chuyện vô cùng vui vẻ, đang cười đến run cả người thì chợt thấy vài bóng áo blouse trắng xuất hiện, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

"Hai người còn ồn ào gì nữa?" Lục Gia Hòa vừa cười vừa bước vào, "Hay là tôi tháo luôn nẹp thép cho hai người? Thành thật nằm yên đi."

Cả phòng cười ầm lên.

"Trượt tuyết nhiều coi chừng, cuối cùng cũng vẫn về khoa chỉnh hình thôi, lần sau trượt tuyết chú ý hơn." Lục Gia Hòa kiểm tra tình trạng hai người, chuẩn bị rời đi thì bị cậu thanh niên gọi giật lại:

"Bác sĩ Lục, khi nào tôi được xuất viện ạ? Tôi còn hẹn bạn đi chơi nữa."

"Tuần sau có thể xuất viện."

"Thật ạ? Vậy sau khi xuất viện, tôi có thể đến bệnh viện tìm bác sĩ không?"

"Tốt nhất là đừng."

"Vậy... đến tìm bác sĩ chơi cũng không được sao?"

"Muốn chơi thì được, nhưng đừng ở bệnh viện. Nơi này không phải chỗ vui vẻ gì đâu."

Nói xong, Lục Gia Hòa đi đến bên giường Kỷ Nhân. Còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Nhân liền thuần thục báo cáo: "Đầu gối không đau, chỉ là hơi ngứa, rất muốn gãi một chút."

Lục Gia Hòa kiểm tra thạch cao của nàng: "Mắt cá chân phục hồi không tệ, có thể đổi sang nẹp ngoài cố định."

"Tuân lệnh."

Vài ngày sau, Kỷ Nhân đều thành thành thật thật ở yên trong phòng bệnh.

Yến Tử và Đổng Tường có rảnh liền đến đây thăm, nhưng mỗi lần ở chưa được bao lâu là bị nàng đuổi cổ về.

Rảnh rỗi không việc gì làm, Kỷ Nhân cài game "Sói" để giết thời gian, thỉnh thoảng còn hóng chuyện của bạn cùng phòng bệnh cho vui.

"Bác sĩ Lục đúng là đẹp thật." Tay chơi ván đơn cảm thán.

Cô gái giường đối diện cười hì hì: "Bệnh nhân nào vào đây cũng nói câu đó. À đúng rồi, chỉ có Kỷ tỷ còn chưa nói."

"Lời này còn cần nói ra sao? Tôi cho rằng mọi người đều biết chuyện này, căn bản không cần nhắc đến." Kỷ Nhân nói.

Cả phòng bật cười. Cậu nhóc giường bên hét to: "Chờ em lớn lên, em sẽ cưới bác sĩ Lục!"

"Em cũng muốn cưới chị ấy!" Cô bé giường đối diện cũng hô theo.

Làm mọi người đều bị chọc cười, hai anh chàng trượt tuyết cũng theo hô: "Tôi cũng muốn cưới bác sĩ Lục."

"Tôi cũng muốn cưới, đừng tranh với tôi!" Cô gái giường đối diện hét lên.

Một phòng bệnh toàn kêu "muốn cưới". Kỷ Nhân cũng không nhịn được, hùa theo: "Vậy tôi cũng cưới một cái bác sĩ Lục?"

Vừa dứt lời, cửa bật mở — một chiếc áo blouse trắng bước vào. "Ai vừa nói muốn cưới tôi?"

Cả phòng đồng loạt chỉ về phía Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân: "......"

Hết chỗ nói rồi đó, đám người cùng phòng này!

Lục Gia Hòa chậm rãi bước tới, nghiêng đầu cười: "Cô có gì muốn nói không?"

Kỷ Nhân: "Tôi... tôi chỉ là dân thường, không dám trèo cao, ừm, mời người tiếp theo đi."

"Vậy tôi làm nhà tiên tri, Kỷ tỷ vừa mới thực sự nói muốn cưới chị đấy, chúng tôi đem đầu cô ấy ra xử trước!" Cô gái giường đối diện cười to nói.

"Cười vui quá hen, được rồi, nào... đi tháo khớp." Lục Gia Hòa mỉm cười nói.

"Hu hu hu hu." Cô gái lập tức cười không nổi.

Kỷ Nhân thật sự không phúc hậu, cười đến mức đấm chăn bộp bộp.

"Đừng đấm lung tung, đấm trúng đầu gối là tôi đấm lại cô đấy." Lục Gia Hòa dọa nói.

Kỷ Nhân lập tức dừng tay ngồi nghiêm, ngoan như mèo.

Lúc đó Yến Tử đến thăm, vừa vào cửa đã há hốc mồm nhìn cảnh tượng ấy, miễn bàn, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Chờ bác sĩ Lục và các y tá đưa cô gái giường đối diện đi phòng phẫu thuật, Yến Tử mới không thể tin được mà bước vào: "Không ngờ chị lại nghe lời bác sĩ Lục như vậy..."

"Tuân thủ lời dặn của bác sĩ là nghĩa vụ cơ bản, em có hiểu không, bác sĩ nói mà không nghe, là không muốn sống nữa sao?" Kỷ Nhân đúng lý hợp tình nói.

"Mấy lần trước chị trốn ra ngoài, sao không nghĩ đến việc nghe lời bác sĩ?"

"Đó là vì tiền. Tiền có mị lực của tiền!" Kỷ Nhân lấy điện thoại, gọi cho mẹ của Trần tổng, giọng ngọt như mía lùi.

"Chị sắp thành con gái cưng của người ta đến nơi rồi." Yến Tử chờ nàng cúp máy mới châm biếm nói.

"Đây là mẹ của kim chủ. Ai có thể kiếm tiền cho chị, chính là mẹ chị." Kỷ Nhân nhận đơn hàng, xác nhận không sai rồi thêm tên tự động trả lời. "Xe của chị sửa xong chưa?"

"Đợt này, chỗ sửa xe khách khá nhiều, lão bản nói cũng nên bảo dưỡng lại, nên còn ở trong tiệm."

"Chân ngứa quá."

"Không phải chứ, đến lúc này rồi, còn nhớ lái xe sao?!"

"Chị mày nói là CHÂN ngứa! Thật sự chân bị ngứa!" Kỷ Nhân nhét một ngón tay vào khe thạch cao, nhưng mãi không chạm được vào chỗ ngứa, rất bực bội, cuối cùng tìm được que kẹo, luồn vào dùng đầu que chọc chọc.

"Kỷ Nhân, cô lại làm gì đấy?" Lục Gia Hòa vừa bước vào phòng bệnh, liền thấy cảnh tượng Kỷ Nhân đang mân mê thạch cao.

"Bác sĩ Lục, tôi ngứa thật mà!" Kỷ Nhân khổ sở nói.

"Nhịn chút đi."

"Nhịn không nổi!"

"Nhịn thêm vài phút, chờ tôi bên này xong việc rồi tới." Lục Gia Hòa thảo luận với gia đình bệnh nhân giường đối diện về những việc cần chú ý sau phẫu thuật.

Sau khi dặn dò người nhà bệnh nhân bên kia xong, Lục Gia Hòa mới quay lại, cẩn thận kiểm tra tình hình của Kỷ Nhân.

Kỷ Nhân nằm bẹp dí trên giường như con cá khô phơi nắng.

"Không ngứa nữa hả?" Lục Gia Hòa cười hỏi.

"Khôngggg......" Kỷ Nhân túm lấy tay cô, giọng ai oán, "Tôi đang cố nhịn đó, mau mau giúp tôi..."

Lục Gia Hòa liếc đồng hồ, khẽ thở dài rồi vẫn ngồi xuống, giúp nàng tháo thạch cao ra gãi cho đỡ ngứa, tiện thể kiểm tra lại mắt cá chân. Sau đó, lại tỉ mỉ cố định lại như cũ.

"Sao dễ ngứa như vậy nhỉ." Kỷ Nhân không nhịn được lẩm bẩm nói.

"Có thể là do cô mẫn cảm."

"......"

Lục Gia Hòa đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa tay: "Mắt cá chân hồi phục cũng khá rồi, nếu cô có thể ngoan ngoãn dưỡng thêm mấy hôm nữa, tôi sẽ cho đổi sang nẹp ngoài."

"Được được, tuân lệnh!" Kỷ Nhân đáp nhanh như chớp. Nàng hận không thể lập tức tháo phắt thạch cao ra ngay, bị bó thế này, hạn chế hoạt động không nói, còn nóng bức thật sự.

"Vậy tôi đi đây."

Lục Gia Hòa vừa bước ra tới cửa thì gặp hai y tá đi ngang. Một người nói: "Bác sĩ Lục, sao chị chưa đi ăn cơm? Căn tin sắp hết đồ ăn rồi kìa."

"Tôi đi ngay đây." Lục Gia Hòa nói.

Kỷ Nhân nhìn đồng hồ — đã quá giờ cơm.

Thôi xong, lại làm Bác sĩ Lục trễ bữa rồi.

Vài phút sau, Yến Tử xách hộp đồ ăn về. Còn chưa kịp đặt xuống, Kỷ Nhân đã giục như bắn súng: "Mau đi tìm Bác sĩ Lục, đem phần của em cho cô ấy ăn đi!"

"Hả?" Yến Tử như lọt trong sương mù xách đồ ăn đi, "Sao đột nhiên phải cho bác sĩ Lục? Cô ấy đâu?"

"Cô ấy mới ra khỏi đây, nhanh đi tìm cô ấy, đem phần cơm của em cho cô ấy, rồi mua lại một phần khác."

"Nhưng em mua bún ốc mà, cái này cho bác sĩ Lục có kỳ không?"

"Vậy đem phần của chị cho cô ấy!"

"Nhưng em mua cho chị chính là món chị thích nhất... đậu hủ thúi."

Kỷ Nhân che mặt.

Nhóm bạn cùng phòng bệnh đồng loạt kháng nghị: "Hai người mang vào WC ăn đi!"

【 Kỷ Nhân 】: Bác sĩ Lục, cô ăn cơm chưa?

【Lục Gia Hòa】: Rồi, sao vậy?

【 Kỷ Nhân 】: Ăn gì thế?

【Lục Gia Hòa】: Mẹ tôi làm [ảnh 3 món 1 canh]

Kỷ Nhân cúi đầu nhìn phần đậu hũ thối trước mặt: "Cơm trưa của mình tự nhiên không thơm nữa."

"Vốn dĩ cũng đâu có thơm." Yến Tử chua cay bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro