Chương 16: Ma giới (16)
Lâm Kinh Vi được Giang Thu Ngư an trí ở nơi khác, thân phận của nàng bây giờ là thị nữ thiếp thân của Giang Thu Ngư, đương nhiên là chỗ các thị nữ ở.
Giang Thu Ngư vẫn sử dụng biện pháp cũ, trước tiên ẩn nấp thân hình của mình, dưới tình trạng không ai phát hiện liền lẻn vào. Bình thường khi nàng không gọi Lâm Kinh Vi, đối phương đều ở trong phòng rất ít khi ra ngoài.
Hoàn cảnh cư trú của các thị nữ Ma cung đều rất tốt, nói là một môn phái nào đó chiêu đãi khách cũng không ngoa. Mỗi người có một phòng riêng, sân rất lớn, giả sơn ngư trì giống nhau không ít, còn trồng nhiều cây đào hoa nở suốt mùa, đặc biệt xinh đẹp.
Đây đều là Giang Thu Ngư thiết kế, lão đại mà, không thể hà khắc với nhân viên của mình. Chỉ khi thể xác và tinh thần đều thoải mái, các nàng mới có thể nỗ lực làm việc.
Trước khi nàng đến thì những Ma tu này sống gần như hoang dã, không chút quan tâm đến vẻ ngoài, miễn sao có thể sống là được. Rất nhiều Ma tộc không thích biến thành hình người, bọn họ thích duy trì bản thể của mình, bình thường là một đống sương mù đen kịt, ngay cả mắt mũi nhìn không ra.
Lúc Giang Thu Ngư mới đến, ánh mắt đã bị cay xè đến mất dạng.
Sau đó dưới sự cải cách mạnh mẽ của nàng, Ma cung trở nên đẹp đẽ giống chốn bồng lai tiên cảnh trên nhân gian, thị vệ và cả thị nữ ở bên trong đều xinh đẹp, tất thảy là soái ca mỹ nữ.
Không có cách nào khác, bởi lẽ chủ nhân bọn họ không thích kẻ lớn lên xấu xí khó nhìn.
Ngay cả Lâm Kinh Vi kiến thức rộng rãi, ngay từ đầu nhìn thấy cảnh sắc Ma cung cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Giang Thu Ngư nghĩ có thể bởi vì trong lòng thế nhân thì từ để miêu tả Ma cung là dơ dáy bẩn thỉu.
Dù sao những Ma tu này không thể lộ diện ra ngoài ánh sáng, ngoại trừ Ma tu do Nhân tộc sa đoạ thành, phần lớn Ma tộc đều không chú ý đến vẻ bề ngoài, tuỳ tiện sao cũng được.
Giang Thu Ngư mặc kệ những Ma tộc này suy nghĩ ra sao, dù gì trong khoảng thời gian nàng làm Ma tôn, Ma giới ngũ cảnh phải đấu tranh lên thành đô thị văn minh!
Những Ma tu này am hiểu nhất là phỏng đoán tâm tư chủ nhân, sau khi phát hiện Giang Thu Ngư thích thị nữ tướng mạo xinh xắn, người sau liền ăn mặc kiều diễm động lòng hơn người trước, hành tẩu như từng đoá hoa xuân nở bừng muôn nơi.
Lâm Kinh Vi là một trong những trường hợp đặc biệt.
Nàng không mang tâm tư đặt trên chuyện trang phục, nhưng bởi vì khuôn mặt được trời ban ưu ái nọ, cho dù nàng không trang điểm chăng nữa cũng phá lệ tinh xảo tuyệt diễm, khiến đám Ma tu ghen tỵ không thôi.
Giang Thu Ngư thấy Lâm Kinh Vi ngồi trước cửa sổ, dùng khăn tay lau chùi thân kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang, lưỡi kiếm phản xạ ra ánh sáng màu xám lam, thiếu chút nữa chói mù mắt Giang Thu Ngư.
Nàng ỷ vào việc bản thân ẩn hình, tuỳ tiện dựa vào trước khung cửa sổ Lâm Kinh Vi, cánh tay nhỏ ghé vào bên mép cửa, tò mò đánh giá Lâm Kinh Vi.
Thanh kiếm này đủ sạch rồi, còn gì để lau nữa?
Đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Kinh Vi khẽ buông xuống, ngón tay thon dài trắng mịn lướt qua thân kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang, Thần Khí trong truyền thuyết này run rẩy, phát ra tiếng kiếm ong ong.
Giang Thu Ngư quan sát một hồi lâu, phát hiện thấy Phù Nguyệt Lưu Quang tựa hồ rất kích động, vả lại vẫn luôn cố ý vô tình dựa sát về phía nàng, đáng tiếc bị chủ nhân của nó vô tình cản lại.
Giang Thu Ngư vui vẻ: "Nó có cảm nhận được sự tồn tại của ta không nhỉ?"
Hệ Thống cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nó suy tư trong chốc lát rồi chắc chắn: [Phù Nguyệt Lưu Quang là Thần Khí, có thể chém hết thảy thứ dơ bẩn trên thế gian, có lẽ nó thật sự có thể phát hiện ra ngươi.]
Ý định ban đầu của nó là muốn nhắc nhở ký chủ, không nên đứng gần thanh kiếm này quá gần, tránh bị kiếm khí của Phù Nguyệt Lưu Quang làm bị thương.
Nhưng Giang Thu Ngư sau khi nghe lời đó, lại tỏ vẻ bất mãn chất vấn nó. "Nói cái khỉ gì vậy! Ngươi có ý gì ở đây!"
"Ta biết ngay ngươi không vừa mắt ta! Xoay người mắng ta đúng không?"
Hệ Thống: [???]
Giang Thu Ngư tức giận đến nỗi đuôi cũng lòi ra, không ngừng vỗ vào khung cửa sổ phát ra tiếng vang bum bum. "Ngươi mới là dơ bẩn! Ngươi đối với ta như vậy tràng hoa ngọc mặt, thế nào mà nói ra được hai chữ kia!"
Hệ Thống: [.......]
Được rồi, nó không thèm nói nữa, nó đi là được.
Giang Thu Ngư hiển nhiên là nổi giận, còn thiếu chút mất hứng viết chữ lên mặt. "Phạt ngươi nửa giờ không được nói chuyện!"
Hệ Thống cũng chẳng rõ là bị Giang Thu Ngư làm cho á khẩu, hay là thật sự nhận phạt, tóm lại về sau không phát ra một tiếng nào nữa.
Giang Thu Ngư hài lòng vẫy vẫy đuôi, phát hiện điểm mấu chốt của Hệ thống so với nàng còn thấp hơn.
Thật tuyệt vời!
Tâm niệm của nàng vừa động, đuôi sau lưng biến mất. Giang Thu Ngư sửa sang lại y phục mình, giả vờ nghiêm trang, giống như người vừa rồi cố ý gây sự không phải là nàng.
Đó đều là do tiểu hồ ly làm, Ma tôn đâu có quan hệ gì?
Giang Thu Ngư vui vẻ đổ hết trách nhiệm lên người tiểu hồ ly, quay đầu nhìn lại, Lâm Kinh Vi cũng đang lẳng lặng nhìn nàng. Không phải là thất thần nhìn về phía này, mà là nhìn thẳng vào trong mắt nàng.
Giang Thu Ngư: ....
Nàng lúc này muộn màng nhận ra vừa rồi lo giáo huấn Hệ Thống, cái đuôi ở trước mặt Lâm Kinh Vi vỗ khung cửa sổ bum bum bốp bốp, nữ nhân này cũng chẳng phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhận ra sự tồn tại của nàng?
Giang Thu Ngư cứng đờ trong chớp mắt, trong đầu phảng phất vang lên một tiếng cười trào phúng.
Khốn nạn!
"Ngươi dám cười ta!" Nàng chất vấn Hệ Thống.
Hệ Thống: Ai cười? Dù gì cũng không phải ta, ta còn đang cấm khẩu.
Hệ Thống không quan tâm nàng, Giang Thu Ngư vẫn giận. "Thêm nửa giờ không được nói!"
Hệ Thống lập tức kêu lên: [Ta không có cười!]
Giang Thu Ngư lại âm trầm cười ha hả: "Nhưng ngươi nói chuyện, lại thêm nửa giờ nữa!"
Hệ Thống: Con khỉ nhà ngươi!
Giang Thu Ngư trút hết cơn giận lên người Hệ Thống, lần này đến lần khác, giận dỗi một hồi lâu. Nàng dỗi xong Hệ Thống, lần nữa mang lực chú ý đặt trên người Lâm Kinh Vi.
Giang Thu Ngư còn chưa kịp hiện hình, thấy Lâm Kinh Vi thu hồi Phù Nguyệt Lưu Quang vào vỏ kiếm lại, ngước mắt lên, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng dễ nghe. "Nếu tới rồi sao còn không trực tiếp hiện thân đi?"
Giang Thu Ngư không để ý nàng ấy, chỉ nghiêng người về phía trước, ngón tay bắt lấy mái tóc dài của Lâm Kinh Vi, hơi lỗ mãng đưa chóp mũi lại gần ngửi ngửi. Một mùi hương thanh đạm lấp đầy hơi thở của Giang Thu Ngư, không tả rõ đó là mùi gì, nhưng rất dễ ngửi, ngửi nhiều còn hơi nghiện.
Giang Thu Ngư đột nhiên muốn ăn bánh sữa mềm mềm.
Lâm Kinh Vi đích xác không nhìn thấy Giang Thu Ngư, nàng chỉ có thể thấy lọn tóc dài của mình không cánh mà lơ lửng quỷ dị trên không trung, tựa như bị một bàn tay nắm lấy.
Lâm Kinh Vi giơ tay muốn cứu vớt tóc mình, đầu ngón tay nàng xẹt qua lòng bàn tay Giang Thu Ngư, cả hai đều sững sờ vì sự tiếp xúc bất ngờ này.
Ngón tay mềm mà ấm áp nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, gợi lên một đợt ngứa ngáy tê dại. Lúc móng tay xẹt qua, Giang Thu Ngư thậm chí có cảm giác cơ thể run rẩy tê rần.
Nàng theo bản năng khép lòng bàn tay lại, sợi tóc se lạnh xuyên qua kẽ tay nàng lần nữa rũ xuống trước người Lâm Kinh Vi, tất thảy vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.
Giang Thu Ngư nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên phát hiện Lâm Kinh Vi tuy rằng trên gương mặt giả vờ nghiêm trang, nhưng viền tai nàng chầm chậm đỏ lên. Vành tai như ngọc trắng của nàng nhiễm màu ửng đỏ, bại lộ luôn cả tâm tư riêng mà chủ nhân nó nỗ lực dằn xuống.
Đây là lần thứ hai Lâm Kinh Vi có phản ứng xấu hổ trước mặt nàng.
Tiếng tim đập của Giang Thu Ngư đập mãnh liệt hơn cả Lôi kiếp chợt bình tĩnh lại, nàng chẳng lùi mà tiến, thừa dịp Lâm Kinh Vi vẫn ngẩn ngơ, động tác nhanh chóng sờ cằm Lâm Kinh Vi. Đầu ngón tay lướt qua mặt nàng ấy, giống như tên trộm hoa chuyên trộm hương cướp ngọc.
Lâm Kinh Vi mờ mịt nhìn về phía Giang Thu Ngư: "Ngươi..."
Giang Thu Ngư nín cười, thân thể chợt loé, đi tới phía sau Lâm Kinh Vi.
Phù Nguyệt Lưu Quang dường như cảm nhận được, lắc lư kịch liệt, lại bị Lâm Kinh Vi ấn xuống.
Giang Thu Ngư giơ tay đè bả vai Lâm Kinh Vi lại, đầu ngón tay chậm rãi trượt theo cần cổ dài nhỏ của nàng, dừng một lúc lâu ở nơi trí mạng, giống như đang đánh giá xem nên hạ thủ từ đâu.
Thân thể Lâm Kinh Vi hoàn toàn cứng đờ, không thể động đậy, ngay cả hơi thở cũng theo bản năng nhẹ bẫng rất nhiều. Cặp mắt trong veo kia lộ ra dáng vẻ mê mang, tay cầm kiếm ngày càng siết lại, đốt ngón tay không có một tia huyết sắc.
Bàn tay làm loạn trên cổ nàng kia, rất dễ khiến người nghĩ đến cái đuôi to lớn tuỳ ý làm bậy dưới làn nước cách đây không lâu.
Cũng giống như hiện tại, không cho nàng cơ hội phản kháng.
Môi Lâm Kinh Vi khẽ giật giật, giọng điệu khàn khàn. "Ngươi tới tìm ta, là vì..."
Là vì "khi dễ" nàng sao?
Giang Thu Ngư hừ một tiếng, thanh âm từ phía sau Lâm Kinh Vi truyền đến. Cùng lúc đó, bàn tay làm loạn trên cổ nàng dời đi mục tiêu, dán sát khoé môi nàng rục rịch.
"Phó lang làm lòng ta tổn thương sâu sắc, ta lấy người trong mộng của hắn trút giận."
Thì ra là vậy.
Lâm Kinh Vi nghe thấy lời đó, vệt ửng đỏ trên mặt chậm rãi biến mất. Nàng không chỉ không sợ hãi, ngược lại bình tĩnh trấn định. "Ngươi muốn trút giận thế nào?"
Giang Thu Ngư vốn muốn ăn đậu hủ của nàng, lại nhận thấy ngoại trừ phút đầu Lâm Kinh Vi bất ngờ không kịp đề phòng mới lộ ra biểu tình bối rối, sau đó nữ nhân này liền lãnh đạm như một cọc gỗ không cảm tình, ngay cả khi nàng sờ cánh môi của nàng ấy, nàng vẫn như cũ không phản ứng.
Giang Thu Ngư mất đi hứng thú.
Nàng suy tư một lát, lại có ý tưởng mới.
"Đi theo ta."
Giang Thu Ngư nói xong, dùng ruy băng vàng ôm lấy thắt lưng Lâm Kinh Vi ôm ra ngoài.
Bởi vì nàng không hiện thân, Kim Ti Lũ cũng tạm thời nằm trong trạng thái ẩn thân, người ngoài chỉ thấy Lâm Kinh Vi chủ động ra ngoài, không thấy trên lưng nàng còn quấn một dải ruy băng vàng.
"Ê, ngươi đi đâu vậy?"
Ma tu ở sát vách Lâm Kinh Vi gọi nàng lại, giọng hơi bất mãn: "Tôn thượng không phân phó, ai cho ngươi chạy loạn hả?"
Lâm Kinh Vi khẽ nhìn về phía nàng ta. "Ồ?"
Ma tu: !!!
Đáng giận!!
Nàng thật sự giận!
Ma tu còn muốn ra tay giáo huấn nàng, bóng hình Lâm Kinh Vi lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt chứng minh nàng vừa rồi quả thật còn đứng đấy.
Ma tu trợn to mắt, không phải nói linh lực Lâm Kinh Vi đã bị phong bế rồi sao? Nàng làm sao có thể thuấn di như thế?
Không được, mình phải nhanh chóng báo chuyện này cho đại nhân Giảo Nguyệt!
Giang Thu Ngư ngại như vừa rồi bị người qua đường hỏi chuyện quá nhiều, không kịp chuẩn bị cho nàng cơ hội đoạt vai, trực tiếp dẫn Lâm Kinh Vi về tới điện Thanh Sương.
Nàng thu hồi lại ruy băng vàng, rốt cuộc hiện ra thân hình. Mặt mày trước sau như một, tươi đẹp đường hoàng, sống động vô cùng.
Giang Thu Ngư lấy từ trong Càn Khôn giới ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt, quẳng cho Lâm Kinh Vi. Lâm Kinh Vi cầm lấy cái bình nhỏ, cầm trong tay đánh giá một chút, đoán không ra nó dùng để làm gì.
"Này là hình phạt ta dành cho ngươi."
Giang Thu Ngư vừa nói vừa ở trước mặt Lâm Kinh Vi, hoá thành một con hồ ly lớn, da lông trắng như tuyết, hai cánh tai lắc lư, chín cái đuôi lớn phía sau giống như một đoá hoa bừng nở, trơn nhẵn như nước.
Cửu vỹ hồ trắng toát nhảy lên giường hai cái, chân giẫm lên chiếc chăn mềm mại, tìm một chỗ thật thoải mái nằm phịch xuống như một cái bánh sữa.
"Bắt đầu đi."
Nàng có chút khẩn cấp hướng về phía Lâm Kinh Vi lắc lắc đám đuôi to lớn của mình, bởi vì quá mức mong chờ mà cặp mắt hồ ly nọ tràn ra ánh nước, hai con ngươi màu đen phát sáng.
Lâm Kinh Vi hơi chần chờ, nhìn chằm chằm vào cửu vỹ hồ trắng đang hệt như con chim Khổng Tước xoè đuôi khoe khoang. "Bắt đầu?"
Giang Thu Ngư quả thực hận rèn sắt không thành thép, nàng rõ ràng đã biểu hiện cụ thể rồi, nữ chủ sao còn có bộ dạng hoang mang khó hiểu?
"Chải lông cho ta!"
Giang Thu Ngư nhắc nhở nàng ấy. "Thứ ngươi cầm trong tay là mỡ dùng để bảo dưỡng lông."
Lâm Kinh Vi tựa hồ nhìn thấy trong mắt hồ ly trắng hai chữ đắc ý, nàng im lặng thật lâu, lại có chút không biết nên hình dung tâm tình hiện giờ như nào.
Đây gọi là lấy nàng trút giận ấy hả?
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư: Ta đã chuẩn bị dùng phương thức này để làm kiệt quệ nữ chủ! (Đắc ý!)
Tiểu Vi: Vợ ta có vẻ có vấn đề về nghĩa của từ bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro