Chương 9: Ma giới (9)

Chương 9: Ma giới (9)

Một tay Giang Thu Ngư cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, trong mắt có vẻ kinh diễm và hưng phấn.

Nàng cũng chẳng phải dân bản xứ của thế giới này, không biết lúc chưa được Lâm Kinh Vi cho phép đã thành công rút ra pháp khí bản mệnh của nàng là một chuyện kinh thiên động địa cỡ nào.

Bởi vì vũ khí nhận chủ đối với chủ nhân của mình tuyệt đối trung thành, có thể nói ngoại trừ chủ nhân ra thì không còn ai có thể sử dụng chúng nữa. Đây là tính bài xích tự nhiên của vũ khí, binh khí đẳng cấp càng cao thì loại bài xích đó càng mạnh mẽ hơn.

Phù Nguyệt Lưu Quang là Thần khí, vả lại đã sinh ra linh khí, linh khí này tâm cao khí ngạo. Ngoại trừ Lâm Kinh Vi ra thì không muốn cho bất luận kẻ nào chạm vào nó.

Ngay cả sư huynh sư muội của Lâm Kinh Vi cũng không thể chạm vào Phù Nguyệt Lưu Quang.

Cho nên khi Mị Tình lấy đi pháp khí bản mệnh của nàng, Lâm Kinh Vi mới bình tĩnh như thế, bởi lẽ nàng biết ngoại trừ nàng ra, không ai có thể sử dụng Phù Nguyệt Lưu Quang nữa.

Nhưng bây giờ Giang Thu Ngư lại ở trước mặt nàng, rút Phù Nguyệt Lưu Quang từ trong vỏ kiếm ra!

Lâm Kinh Vi cùng pháp khí bản mệnh của mình có liên kết đặc thù, nàng có thể cảm ứng được linh khí không chỉ không có vẻ không tình nguyện, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Nói cách khác, Giang Thu Ngư cũng không phải dựa vào giá trị vũ lực chinh phục linh khí, đơn giản là linh khí vội vàng bị Giang Thu Ngư sử dụng.

Lâm Kinh Vi: ...

Nàng nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên thân kiếm. Tiên khí lượn lờ trên thân kiếm kia run rẩy, tựa hồ có chút sợ hãi. Linh khí có thể cảm nhận được, chủ nhân của nó tựa như không quá cao hứng, nguyên nhân không cần nhiều lời, hiển nhiên là vì nó quá chủ động, về cơ bản không còn vẻ Thần khí kiêu ngạo nên có.

Nhưng nó cũng không có lỗi.

Lâm Kinh Vi thu hồi ánh mắt, khi linh khí có chút ủ rũ, ngay cả ánh sáng trên thân kiếm cũng bớt đi vẻ chói mắt. Giang Thu Ngư không phát hiện biến hoá nhỏ này, nàng đặt vỏ kiếm sang một bên, tay cầm chuôi kiếm. Chỉ cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo ẩm ẩm, giống như nắm một khối ngọc dương chi thượng hạng trong tay.

Khi còn bé Giang Thu Ngư cũng từng có giấc mộng làm nữ hiệp, đối với loại kiếm này có bản năng gần gũi cùng yêu thích.

Tay nàng cầm Phù Nguyệt Lưu Quang, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh hào khí nhiệt liệt, phảng phất như bản thân là nữ hiệp trừ ác diệt hoạ, vì dân trừ bạo!

Trước mắt chỉ có một "ác nhân" mà nàng cần diệt trừ, Giang Thu Ngư cơ bản không cảm thấy dùng vũ khí của người ta uy hiếp người ta là một chuyện buồn cười cỡ nào, nàng nắm chặt Phù Nguyệt Lưu Quang, giơ cánh tay lên kéo một đường kiếm hoa. Thân kiếm thon dài cắt ngang không khí, phát ra từng trận thanh âm trong trẻo.

Đợi đến khi dừng lại, mũi kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang đã chạm vào ngực Lâm Kinh Vi.

Mũi kiếm bén nhọn làm da thịt nàng ấy lõm xuống một chút, xúc cảm se lạnh đặc biệt rõ ràng, tựa hồ giây sau sẽ xuyên thủng da mà đâm thẳng vào trong ngực Lâm Kinh Vi.

Giang Thu Ngư: Woa! Chơi cho vui thôi!

Lâm Kinh Vi: ...

Linh khí: !!!

Cứu mạng!

Chủ nhân ơi, nó thật sự không cố ý!

Linh khí Phù Nguyệt Lưu Quang tuy rằng tồn tại đã rất lâu, nhưng tâm tính cũng chỉ như bộ dáng trẻ con ba bốn tuổi, nếu hoá hình người sẽ là một cục gạo nếp nhỏ xíu. Tuy rằng nó không hiểu được vì sao bản thân cam tâm để Giang Thu Ngư sai khiến, nhưng đạo lý cơ bản nhất vẫn hiểu.

Thế mà nó vô tình chỉ mũi kiếm về hướng chủ nhân mình, chẳng lẽ muốn thí chủ!

Nhưng nó thật sự hoàn toàn không nghĩ tới muốn làm như vậy!

Lâm Kinh Vi là chủ nhân mà nó chủ động chọn, nó làm sao sinh ra ý niệm giết Lâm Kinh Vi?

Lâm Kinh Vi cảm nhận được linh khí sợ hãi tột cùng, nó đang cố gắng làm lệch mũi kiếm sang một bên, không cho bản thân đeo nồi giết chủ trên lưng. Lâm Kinh Vi nhất thời cũng không biết nên nói gì, cho dù nàng thông minh sớm tuệ, tâm tính cứng cỏi, hiện tại cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho nói không ra lời.

Giang Thu Ngư đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, ngay cả yêu thích đối với Phù Nguyệt Lưu Quang cũng sinh ra vài phần, nàng thậm chí nghĩ nếu không thì sau này mình cũng đi tìm một thanh kiếm?

Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, trong lòng Giang Thu Ngư bỗng nhiên cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt.

Nàng nhấp nháy mắt mấy cái, còn chưa rõ chuyện gì, ruy băng vàng đã từ trong người của nàng bay ra, động tác nhanh lẹ quấn lấy tay cầm kiếm của nàng, quấn đến mức cánh tay Giang Thu Ngư tê dại, theo bản năng buông lỏng tay.

Một giây sau, Phù Nguyệt Lưu Quang đã bị Kim Ti Lũ vứt ra ngoài, nện trên mặt đất phát ra âm vang nặng nề.

Giang Thu Ngư: Thật là bất chấp!

Nàng giống như trẻ con lén lút chơi ngoài ngõ với một con mèo khác, lại bị mèo nhà mình bắt được, dưới ánh mắt xem thường lên án của nó, lời nguỵ biện gì cũng không nói được. Kim Ti Lũ mặc dù không sinh ra linh khí, nhưng nó giống như Thần khí đối với chủ nhân của mình có bản năng chiếm hữu, là tuyệt nhiên không chấp nhận chủ nhân đã có nó còn muốn tìm một pháp khí bản mệnh khác.

Bình thường sử dụng thì thôi đi, tỉ như Giang Thu Ngư sở hữu những Thần khí khác như Nguyệt Lưu Huy cùng Hoa Lộng Ảnh, chúng nó là pháp khí song sinh có hình dạng cái ô, không thua kém Kim Ti Lũ về phẩm giai. Kim Ti Lũ có thể dung nạp chúng nó, bởi vì chủ nhân chưa từng nghĩ muốn ràng buộc chúng nó làm pháp khí bản mạng của nàng.

Mà Phù Nguyệt Lưu Quang thì lại khác.

Trong nháy mắt vừa rồi, Kim Ti Lũ lại cảm ứng được chủ nhân của nó tựa hồ đối với Phù Nguyệt Lưu Quang nảy sinh hứng thú nồng nhiệt, nàng thậm chí muốn đổi sang kiếm làm pháp khí bản mệnh của nàng!

Kim Ti Lũ rốt cuộc không nhịn được nữa, giống như con mèo nổi quạu quật cường, một vuốt đá bay thanh kiếm trà xanh dám cả gan dụ dỗ chủ nhân nhà nó!

Phù Nguyệt Lưu Quang cứ vậy bị quăng trên mặt đất, thê thảm cực kỳ, đáng thương cực độ nhưng không ai rảnh rỗi cho nó một lực chú ý.

Giang Thu Ngư đang vội vã dỗ dành ruy băng vàng của mình, Lâm Kinh Vi thì đang tự hỏi vì sao Phù Nguyệt Lưu Quang không thích hợp, lại thấy bầu không khí giữa hai người lại hoà hợp ngoài ý muốn.

Vẫn là Lâm Kinh Vi phục hồi tinh thần trước. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thu Ngư, chỉ thấy Ma tôn hỉ nộ vô thường kia đang dựng hai cái tai lông xù, cúi đầu nghiêm túc nhìn cổ tay mình. Trên cổ tay nàng ấy quấn một dải ruy băng vàng, hai cái đuôi lớn nâng vạt ruy băng, vụng về thắt nơ bướm.

Sợi ruy băng vàng bị mấy cái đuôi to xù đùa nghịch, đã sớm hết giận, giờ phút này sảng khoái vui vẻ quấn trên cổ tay chủ nhân, đảm đương làm một phần trang sức.

Lâm Kinh Vi liếc mắt nhìn Phù Nguyệt Lưu Quang nằm trên đất, thanh kiếm nọ uỷ khuất không chịu thấu, thấy nàng rốt cuộc nhìn qua, thân kiếm lập tức run lẩy bẩy, hết sức dùng mọi khả năng hấp dẫn chú ý của nàng.

Thật là mất mặt.

Lâm Kinh Vi làm bộ không thấy, như không có việc gì thu hồi tầm mắt.

Phù Nguyệt Lưu Quang: QAQ

Giang Thu Ngư rốt cuộc cũng dỗ được Kim Ti Lũ, Hệ Thống trong đầu nàng cũng đã hồi thần sau cơn sốc khiếp sợ cực độ vừa rồi.

Khi Giang Thu Ngư cầm Phù Nguyệt Lưu Quang nhắm thẳng Lâm Kinh Vi, Hệ Thống đã bị làm cho khiếp sợ đến ngây dại, một lúc lâu cũng không nói lên lời. Cho tới khi Kim Ti Lũ ném Phù Nguyệt Lưu Quang ra, Hệ Thống mới chênh vênh nói: [Ngươi, ngươi lại dùng pháp khí bản mạng của Lâm Kinh Vi uy hiếp nàng?]

Kỳ quái nhất là Phù Nguyệt Lưu Quang lại thật sự nghe lời nàng?

Vừa rồi nếu như Giang Thu Ngư thật sự muốn tổn thương Lâm Kinh Vi, Phù Nguyệt Lưu Quang liệu có thuận ý Giang Thu Ngư không?

Hệ Thống không biết được, dù sao ruy băng vàng xuất hiện đã đánh vỡ cục diện.

Giang Thu Ngư nhìn thoáng qua Lâm Kinh Vi mặt mày thanh thoát lạnh lùng ở đối diện, lý y trắng như tuyết trên người đối phương tựa hồ lỏng lẻo một chút, mơ hồ thấy được làn da trắng mịn bên dưới lớp y phục.

Cái đuôi sau lưng Giang Thu Ngư lại rục rịch.

"Khó lắm không?" Nàng thuận miệng hỏi Hệ Thống.

Tuy rằng cuối cùng nàng cảm nhận được sự kháng cự của Phù Nguyệt Lưu Quang, nhưng trước đó thanh kiếm này rất nghe lời. Hệ Thống không biết có nên nói nàng là một đứa vô tri không biết sợ hay không. [Theo lý mà nói, ngươi là nhân vật phản diện, Phù Nguyệt Lưu Quang là pháp khí bản mạng của nữ chủ, nó làm sao nghe ngươi?]

"Nhưng nó vẫn nghe." Giang Thu Ngư khẳng định.

Đó là lý do Hệ Thống bị sốc.

Giang Thu Ngư cũng không rõ tại sao, nàng cũng không muốn phải làm rõ ràng. Dù sao so với Phù Nguyệt Lưu Quang thì chủ nhân của nó thú vị hơn. Dưới làn nước, đuôi bông mềm mại đã quấn lấy bắp chân Lâm Kinh Vi, đang có xu thế vươn lên trên.

Trên mặt nước, Giang Thu Ngư cách Lâm Kinh Vi ít nhất một mét, nàng làm như không có gì cúi đầu nghịch ruy băng vàng ở trên cổ tay, tựa như hết thảy dưới nước đều không liên quan đến nàng.

Đó đều là do cái đuôi xấu xa làm, nàng vô tội không liên quan?

Nếu cánh tai nàng không lén lén lút lút, có tật giật mình mà lắc tới lắc lui, Lâm Kinh Vi nói không chừng sẽ tin nàng vô tội.

Nhưng nàng từ đầu tới cuối đều không né tránh, vẫn đứng thẳng như trước, tuỳ ý để mặc cho xúc giác mềm mại kia từ mắt cá chân một đường vươn tới đùi, ở vị trí đùi không ngừng lướt tới lướt lui thăm dò phản ứng của nàng.

Giang Thu Ngư cơ bản không nhìn Lâm Kinh Vi, nhưng tai trên đỉnh đầu nàng lại dựng thẳng, dáng vẻ cảnh giác.

Lâm Kinh Vi dung túng khiến Giang Thu Ngư ngày càng càn rỡ.

Ngay từ đầu nàng chỉ là muốn sờ sờ bắp chân, dù sao Lâm Kinh Vi giống như cây trúc thanh lãnh, nhất định không tiếp nhận được bị đại ma đầu ăn đậu hủ.

Có một câu nói thế này: Ngươi càng phản kháng, ta lại càng hưng phấn.

Nhưng Lâm Kinh Vi quá bình tĩnh, nàng lại không phản kháng!

Giang Thu Ngư hăng hái hơn, nàng không thể không thấy được vẻ mặt khó chịu của Lâm Kinh Vi! Ngay khi đầu đuôi ngày càng hướng lên trên, lập tức trong nháy mắt sẽ bơi vào vị trí không nên đụng vào.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Giảo Nguyệt, phá vỡ bầu không khí khẩn trương mà kích thích này.

"Tôn thượng, bọn thị vệ bắt được hai Tu sĩ nhân loại, không biết nên xử lý thế nào."

"Bọn họ tự xưng là đệ tử Thanh Hà Kiếm Phái!"

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư: Than ôi! (Ý vẫn chưa hết)

Tiểu Vi: Lời bài hát Enjoy It (Live In It)

Ruy băng vàng: Hi (Hôm nay cũng được chủ nhân yêu thích)

Giờ khắc này chỉ có Phù Nguyệt Lưu Quang bị thương thế giới đạt thành ORZ.

[Tốt lắm, các ngươi đã muốn sờ lông nhung như vậy. Vậy thì cho các ngươi sờ một chút đi~ Một đùi gà sờ một lần cánh tai, hai đùi gà sờ một lần đuôi.] Sờ trước sờ sau, xếp hàng trật tự. Kinh doanh nhỏ thôi, xin miễn mặc cả!

(Ngư Ngư: Đá bay ngươi!)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro