Chương 01
Đầu mùa thu, Nam Thành.
Tiết trời âm u cả ngày vẫn chưa mưa được, mặt trời lặn xuống mặt biển để lại một tia sáng phủ lên một con thuyền sớm thu buồm cập bến trong bóng mờ hư ảo.
Chỉ là không khí tràn ngập hơi ẩm, chỗ xương quai xanh từng bị nứt gãy không ngừng đau.
Chắc sắp có mưa lớn.
Lâm Tích đứng ở trước cửa sổ, suy nghĩ như vậy.
Cửa sổ trước mặt cô rất lớn, tấm kính chiếm trọn một bức tường dài, lặng im đứng nhìn bến cảng không xa dần thưa thớt, đồng thời cũng phản chiếu thế giới rực rỡ xa lạ phía sau cô.
Đèn chùm pha lê chói lóa tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng xuyên qua góc cạnh của pha lê, khi chiếu xuống đất khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Ly cụng ly, quần áo trang trọng, tiếng đàn violon kéo vàng, mỗi tấc không khí trong phòng tiệc đều tràn ngập mùi xa hoa phú quý.
Ngoại trừ Lâm Tích.
Cô cúi đầu đứng trước cửa sổ, khuôn mặt thanh tú không có chút khuyết điểm, cũng không mang chút biểu cảm nào, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa ngang vai, đôi môi đỏ mọng khẽ khép lại, làn sương trắng phủ lên kính.
Đôi chân đi giày cao gót lộ ra lờ mờ dưới chiếc váy đen xẻ tà bên hông, tựa vào tường một cách không mấy trang nghiêm. Ánh sáng làm bóng cô thon dài, mảnh khảnh.
Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, nhưng Lâm Tích lại không có hứng thú tham gia bữa tiệc.
Cô là một người tham gia không đủ tư cách, và việc mặc chiếc váy đen này là phép lịch sự lớn nhất mà cô ấy có thể làm cho bữa tiệc này.
"Tiểu Tích, sao cậu lại đứng ở đây, làm mình đi tìm."
Có tiếng hờn dỗi vang lên, Lâm Tích nhìn thấy quản lý Minh Trâm của cô đang bước tới.
Trong những năm qua, Lâm Tích đã tạo dựng được nhiều danh tiếng trong giới hội họa nhờ phong cách vẽ độc đáo của mình và được nhiều tên tuổi lớn ưa chuộng.
Minh Trân cũng không được tính là một người có tên tuổi gì, nhưng nhờ vào làm bạn học của Lâm Tích trong bốn năm đại học và có bản lĩnh xử lý khôn khéo trôi chảy, cho nên trở thành cộng sự tốt nhất của Lâm Tích, những buổi triển lãm tranh mấy năm qua của Lâm Tích đều do một tay cô ấy lo liệu.
Bữa tiệc hôm nay, cũng là sắp xếp của Minh Trân, đây là dịp duy nhất cần Lâm Tích tham dự trước mỗi buổi triển lãm nghệ thuật.
Cho nên không có gì bất ngờ, khi Minh Trân đi tới, thì còn có một người phụ nữ Lâm Tích không quen biết. Chiếc váy dài chạm sàn, quý phái đến tận chân tóc.
Nhận ra người này có địa vị cao, Lâm Tích ngơ ngác một lát.
Minh Trân nhìn thấy phản ứng của Lâm Tích, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, sau đó chủ động giới thiệu: "Đây là cô Trần của Hiệp hội họa sĩ Nam Thành, sao lần này cậu có thể thuê được địa điểm tốt như vậy ở đây, vẫn phải cảm ơn cô Trần."
Lâm Tích nghe Minh Trân giới thiệu, mơ hồ nhớ tới cô ấy từng nhắc qua, nhưng lúc đó cô đang xử lý các chi tiết của bức tranh mới nên vào tai này ra tai kia.
Nghĩ tới đây, thái độ của Lâm Tích sửa lại, cô chủ động đưa tay ra nói: "Chào cô Trần, lần này tôi đến Nam Thành, cảm ơn cô đã lo lắng thay."
"Chuyện nhỏ không tốn sức." Cô Trần bắt tay, "Mấy năm qua tốc độ phát triển rất nhanh, nhờ cảng Đông Phong, mà Nam Thành trở thành thành phố loại 1. Sau lần này còn phải đến nhiều hơn nữa mới phải, để tôi có thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."
"Vậy vị khách như tôi đây lại phải làm phiền cô nữa rồi." Lâm Tích cười đáp lại, nhưng lời cô nói thực ra không có ý gì.
Hầu như không ai biết rằng Lâm Tích tuy có hộ khẩu ở thủ đô nhưng lớn lên ở Nam Thành. Ngay cả Minh Trân cũng chỉ phát hiện ra điều này sau khi làm việc với Lâm Tích một thời gian dài.
Mặc dù bây giờ thì không được thế, nhưng mấy năm trước chuyện sống ở nơi khác đến thủ đô học đại học là chuyện rất bình thường, riêng bạn bè xung quanh Minh Trân đã có không ít 5 người như thế. Suy cho cùng, dù so sánh ở đâu thì kỳ thi tuyển sinh đại học ở thủ đô dễ dàng hơn nhiều nhưng ngưỡng vào một trường danh tiếng lại thấp nhất.
Năm nay không phải là lần đầu tiên Minh Trân đề nghị Lâm Tích tổ chức triển lãm nghệ thuật ở Nam Thành, chẳng qua mấy lần trước địa điểm này luôn bị Lâm Tích bỏ qua.
Minh Trân có khuôn mặt thanh tú và đôi mắt độc. Cô biết có một số người giữ im lặng về nơi họ đã ở sống trước kia một khi có hộ khẩu ở thủ đô, này là lòng hư vinh của những người đối với hộ khẩu ở thủ đô nhưng Lâm Tích thì không thế.
Có lẽ mỗi người làm nghệ thuật đều có thế giới riêng của chính họ, Lâm Tích là người có rất ít năng lượng giao tiếp xã hội.
Cô ấy lười giao tiếp kết bạn với người khác, cũng lười che giấu bản thân, ngay cả khi có người khác tỏ tình với cô ấy, dù là một cô gái xinh đẹp, thì cô ấy cũng phớt lờ và từ chối, và điểm đến của mấy món quà chính là thùng rác.
Mặt lạnh và khó tiếp xúc gần như đã trở thành tag của Lâm Tích.
Nhưng trước đây cô ấy hình như không như thế này.
Cô ấy cũng đã từng vì tới gần một người mà hao tâm tổn sức, toan tính đủ điều.
Đến mức đánh mất bản thân.
"Cảng này lớn thật, nghe nói ở đây có đê chắn sóng, rất thích hợp để chụp hình."
"Đúng vậy, lúc trước cũng vì muốn thu hút khách du lịch nên cố ý thiết kế như thế."
"Nói thật, tôi ở trên mạng nhìn thấy có rất nhiều bức ảnh chụp phong cảnh ở Nam Thanh cho nên mới chú ý."
"Xem ra đã mười năm trôi qua, nơi này vẫn rất hấp dẫn."
"Lâu vậy sao."
"Đúng vậy, tôi đã đến đê chắn sóng vào ngày cảng chính thức được đưa vào sử dụng. Từ đó đến nay, nền kinh tế ở đây ngày càng tốt hơn qua từng năm".
......
Minh Trân rất giỏi ăn nói, đề tài đều quay quanh cảnh sắc tự hào của Nam Thành, nói chuyện với cô Trần rất vui vẻ.
Tiếng hai người trò chuyện truyền vào tai Lâm Tích, mái tóc dài xõa qua vai, xương quai xanh đau nhức.
Chiếc đèn chùm pha lê vẫn toát ra bầu không khí sang trọng, nhưng không khí trong phòng tiệc bỗng có cảm giác ngột ngạt.
Sắc mặt Lâm Tích không có thay đổi, cô rất giỏi che giấu, vỗ vỗ vai Minh Trân nhỏ giọng nói: "Đi hít thở không khí."
"Được." Minh Trân bớt chút thời gian trò chuyện với người khác, quay sang đáp Lâm Tích.
Nhưng không hiểu vì sao, cô lại có chút bất an khi nghe giọng của Lâm Tích.
Mây đen dày đặc lan ra ngoài cửa sổ đè lên lưng Lâm Tích, Minh Trân dặn dò: "Đi nhanh về nhanh."
"Biết rồi." Lâm Tích gật đầu, bước chân không có ngừng lại.
.
Trước sảnh tiệc, người phục vụ cung kính mở cửa cho Lâm Tích.
Đi qua cánh cửa cao, chiếc váy dài tới sàn được thu gọn lại, không hề để lộ chút vương vấn hơi thở danh lợi bên trong cửa.
Đã nhiều năm như vậy, Lâm Tích vẫn không thể thích ứng được với những mối quan hệ lấy lòng như vậy.
Hành lang rộng rãi và trống trải đón gió đêm mát mẻ, Lâm Tích đứng nhìn về phía phòng tiệc đối diện. Trước khi đến, cô đã nghe Minh Trân nói sảnh tiệc đối diện là công ty lớn nào đó tổ chức chào mừng vị sếp lớn, hình như trong đó cũng ăn uống linh đình, đầy lời xu nịnh.
Gió mát trong sảnh thổi qua một bên mặt Lâm Tích, dưới hàng lông mi dài của cô lộ ra một đôi đồng tử mờ mịt.
Nơi Nam Thành này không trùng điệp với ký ức của cô.
Vậy cũng tốt.
Hồi lâu, Lâm Tích ngẩng đầu thở ra một hơi.
Cũng vào lúc này, cánh cửa phòng tiệc đối diện cô được mở ra từ bên trong.
Hành lang tối om, có ánh sáng từ cánh cửa vừa mở ra, tầm nhìn của Lâm Tích trong nháy mắt bị che lại.
Và sau giây phút này, thời gian đột nhiên chậm lại, trên con đường ánh sáng rực rỡ có một người phụ nữ thong thả bước đi, những ngón tay dài mảnh khảnh xách đuôi váy, mỗi một khớp xương đều tạo nét tự phụ.
Viền váy được vén lên tạo thành một đường xẻ không cao cũng không thấp, đôi chân thẳng và cân đối lộ ra.
Ánh sáng bao phủ con đường dưới chân. Mu bàn chân cong lên khi cô bước lên đôi giày cao gót, cổ chân trắng nõn lộ rõ mắt cá được quấn quanh bằng dây giày, mỗi một bước đi đều kéo theo tiếng gót giày giẫm trên nền đá sàn cẩm thạch.
Mỗi lần như vậy đều dẫm lên trái tim Lâm Tích.
Đó là hình bóng mà cô sẽ không bao giờ quên, một người mà cô vẫn có thể nhận ra dù ánh sáng chói lóa hay bóng tối vô vọng, đây là người... mà cô từng yêu.
Cố Niệm Nhân.
Tim Lâm Tích đập thình thịch.
Sau đó, như thể đã tập hợp đủ sức lực, tiếng tim đập vang dội trong thế giới của cô, chiếm lấy hơi thở và tràn ngập cơ thể cô.
Hóa ra vị sếp lớn trong phòng tiệc đối diện mà Minh Trân nhắc tới chính là cô ấy.
Thế nên những tin đồn lan truyền trên mạng cách đây vài ngày không phải là không có căn cứ.
Trưởng nữ của cậu cả nhà họ Cố về nước, kết thúc công tác ở nước ngoài ba năm, hợp tác với tập đoàn Lâm Thị ở Nam Thành để trấn áp gia đình cậu hai nhà họ Cố, giành hợp đồng lớn từ tay nhà cậu tư, đồng thời công bố miếng đất ở ngoại ô phía Đông sẽ cùng Lâm Thị phát triển.
Cố Niệm Nhân hành quyền lập đoán, chỉ dùng 1 năm đã chấm dứt tranh đấu gia tộc kéo dài hơn 10 năm sau khi ông Cố qua đời.
Lâm Tích nghĩ bây giờ người này đã không còn giống như mình, phải đi lấy lòng người khác.
Chỉ cần cô ấy giơ tay nhấc chân, lập tức sẽ có hàng người ồ ạt kéo đến.
Cố Niệm Nhân giống như tuyết trên núi cao.
Còn cô chỉ là người thường dính đầy mùi tiền.
Nhưng mà giữa hai người lại có một câu chuyện mà ít người biết....
Cho nên lúc quyết định quay về Nam Thành, đã có từng nghĩ đến việc sẽ chạm mặt người này không?
Có chứ.
Cho nên có nghĩ sẽ chạm mặt ở nơi này không?
Không hề.
Hai câu trả lời trái ngược xung đột trong đầu Lâm Tích. Tốc độ phát triển của thành phố này khiến trong đầu Lâm Tích lệch đi, chồng chéo đan xen lên quá khứ trước kia.
Đồng thời chồng chéo lên nhau còn có ánh mắt của Cố Niệm Âm.
Lộc cộc lộc cộc...
Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gạch, mỗi âm thanh đều giòn và nhanh khiến người ta khó có thể theo kịp.
Người phục vụ nhìn hai bóng dáng gần tương tự lướt qua tầm mắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vị vừa rồi được mọi người vây quanh khen ngợi, Cố tổng xa cách lạnh lùng lại đang nắm cổ tay một cô gái, không nói một lời đã kéo cô gái ấy đi.
Nếu anh ta nhớ không lầm thì cô gái đó hẳn là ở phòng tiệc đối diện?
Công khai bắt người như thế này có ổn không?!
Những câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu người phục vụ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể phát ra âm thanh nào.
Hành lang vốn yên tĩnh giờ tràn ngập tiếng bước chân, giống như bản nhạc piano đã đổi phím, sự quý phái đã bị biến đổi.
Gì mà thong thả bước đi, gì mà biểu cảm hững hờ trước bão táp, tất cả đều rơi xuống từ vai Cố Niệm Nhân, một tay vẫn luôn nắm cổ tay người phía sau, không ngừng đi về phía trước, làn váy đen phiêu nhẹ nhàng bồng bềnh, trông thì rất bình tĩnh nhưng hành động lại khác hoàn toàn.
Giống như người ngang ngược chính là cô, người sắp mất kiểm soát cũng chính là cô.
Bước chân nhanh tạo thành cơn gió thổi từ trước ra sau, cơn mưa chưa kịp rơi trên cảng bỗng dưng thổi vào thế giới của Lâm Tích.
Đã từ rất lâu, các cô cũng đã từng như thế.
Khi Cố Niệm Nhân từng hỏi cô, có muốn bỏ trốn cùng cô ấy không.
Trong lúc ký ức vẫn còn đang mơ hồ, trong lúc mất cảnh giác thì lưng của Lâm Tích đã áp vào nền gạch lạnh lẽo, một cơn đau kéo tới.
Cô còn chưa kịp xoa dịu cơn đau, thì người vừa rồi chỉ để lại cho cô một bóng lưng đã áp đến.
Ánh sáng trong nhà vệ sinh vừa sáng vừa dịu, ngay cả không khí xung quanh cũng không lạnh như lúc vừa rồi đi trên hành lang.
Cố Niệm Nhân đã trưởng thành, trên người đã không có nét ngây ngô thời niên thiếu, hai gò má thiếu đi chút thịt, cả người gầy như một lưỡi dao lạnh.
Cô ấy mím chặt môi không thốt ra tiếng nào.
Ánh sáng chiếu vào người cô ấy, phủ một ánh sáng vàng nhạt lên mãi tóc đang buông xõa, bất chợt mềm mại.
Giống như trong ký ức.
Trong không gian vắng vẻ, Lâm Tích nghe được tiếng tim đập của chính cô.
Mất cân bằng, loạn nhịp.
Thế nên cô cũng không còn lý trí để ý đến mái tóc xõa trên vai bị gió thổi tung dọc đường đi.
Đôi bông tai sợi dài xuất hiện trước mắt Cố Niệm Nhân
Trên vai có hai chiếc dây treo xuất hiện trước mắt Cố Niệm Nhân không chút che giấu, dọc theo cổ nơi nối với xương quai xanh, nơi đó ẩn giấu một con bướm màu xanh, với đôi cánh xếp lại như những chiếc lá khô, hình xăm mang hơi thở suy đồi.
Nhưng con bướm này thật sự ẩn nấp không được tốt, đôi cánh đan xen với nhau đã lộ ra.
Màu xanh lấp lánh, sáng như những vì sao, một mảnh thiên nhiên vĩnh viễn cố định ở đây.
Một màu sắc đẹp và chân thực như vậy đòi hỏi mỗi năm phải đi dặm lại mới giữ được màu sắc nguyên vẹn.
Ánh mắt Cố Niệm Nhân dán chặt vào đó, dừng lại một lúc, đôi môi mím chặt mở ra một khe hở.
Cô rất cần một số con số để tính toán, giọng nói bình tĩnh khàn khàn hỏi: "Dặm lại bao nhiêu lần?"
"...chín lần."
Lâm Tích nói đúng sự thật.
Không cần nhìn theo tầm mắt của Cố Niệm Nhân, cô cũng biết người này đang ám chỉ cái gì.
Chín lần chín năm, mà năm đầu tiên xăm không cần dặm lại màu.
Một câu hỏi tính toán đơn giản hiện lên trong đầu Cố Niệm Nhân, cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con bướm, nhìn sinh vật đáng lý ra nếu ở trong tự nhiên đã tự biến mất.
Không phải nói nó có khả năng sinh tồn kém.
Chẳng qua nếu so sánh với hàng ngàn con bướm khác thì chỉ cần một đòn đã có thể tóm gọn nó trong tay.
Trong lúc lý trí đang phân tích, Cố Niệm Nhân đã sớm giơ ngón tay lên, xoa xoa vết sưng nhỏ trên xương quai xanh của Lâm Tích.
Đó là thân hình màu thịt của một con bướm, đồng thời cũng là vết sẹo trên xương đòn của không được son phấn che đi.
Ký ức va chạm, đánh vào lớp vỏ bình tĩnh của Cố Niệm Nhân, khiến vỏ bọc của cô vỡ tan thành từng mảnh.
"Ah."
Không khí lướt qua khóe miệng Cố Niệm Nhân, bị nén thành một tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm, mái tóc dài che đi biểu cảm, nhưng ngón tay cô ấn vào vết sẹo ngày càng sâu hơn.
Ngón tay dù đã được cắt móng gọn nhưng vẫn còn để lộ chút màu trắng, cứ như vậy cắm sâu vào vùng nhô lên, ngay phần đầu con bướm, như muốn bóp chết con bướm này.
Người ta nói để một số vết sẹo mau lành, nhiều khớp thần kinh sẽ tập trung lại trong quá trình này nên cũng là những vùng nhạy cảm nhất.
Cảm giác lạnh lẽo vừa chạm vào, cảm giác quen thuộc truyền đến giữa đầu ngón tay đã thức tỉnh xương quai xanh của Lâm Tích.
Sự tàn nhẫn của Cố Niệm Nhân bao lấy hơi nóng từ cơ thể Lâm Tích, giống như khối khối băng đặt trên đống lửa than, để lại dấu vết rõ ràng ở trên người Lâm Tích rồi biến thành đau đớn, ở trong mắt Cố Niệm Nhân trải dài hàng ngàn cảm xúc.
"Lâm Tích."
Cái tên đơn điệu phát ra từ đôi môi đỏ mọng, Cố Niệm Âm ngẩng đầu lên.
Lâm Tích nhớ rõ người này có đôi mắt đẹp nhất thế giới, lạnh lùng tĩnh lặng, trong trẻo, giờ phút này được bao phủ màu đỏ tươi, kiêu ngạo mất đi, hàng mi dày tạo ra tầng ánh sáng khác nhau, run rẩy.
"Cậu còn dám quay về sao."
Cố Niệm Nhân cắn chặt răng.
"Cậu còn dám quay về à."
Một tia sét lóe lên trên cảng, đánh vào kính, đột nhiên chiếu sáng toàn bộ không gian.
Trên bức tường trống có hai bóng người đang tựa vào nhau, tóc đan vào nhau, vô cùng ái muội.
Sau đó tiếng sấm sét khoan thai kéo chậm, mưa trút xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro