Chương 02

"Bóng tối khoác lên tấm mạng che mặt, bí mật, nhu mì, cùng bước chân yêu thương thầm lặng, đi theo 'ánh sáng'."

.

Tuần đầu tiên của học kỳ mới, bóng mùa thu còn chưa bao phủ hết khuôn viên trường, tiếng ve sầu vẫn ríu rít.

Nhưng những cánh cửa sổ khép kín không thể ngăn được những âm thanh cuối cùng của mùa hè vang đến hàng ghế cuối cùng của lớp học.

Buổi chiều mùa thu có sự nhàn nhã nhẹ nhàng riêng, khi kết hợp với bài phát biểu của hiệu phó trong buổi họp toàn trường trên màn chiếu làm cho người ta rơi vào trạng thái buồn ngủ.

Mà Lâm Tích cũng thế.

Cuốn truyện tranh mới mua được bày bừa bãi trên bàn, mùi mực nồng nặc dưới ánh mặt trời càng thêm nồng.

Trên trang giấy hiện lên nam chính đang gào thét lên với vẻ mặt hung dữ, nhìn không giống đang thách thức kẻ thù, mà giống như xuyên thủng bốn bước tường, lên án kẻ trước mặt.

Chiếc bàn chất đầy sách được ánh nắng chiếu rọi, nhuộm mái tóc bồng bềnh một lớp vàng óng mượt.

Người này cứ thế ngủ chẳng e dè gì.

Các học sinh trong lớp đều nghiêng người về phía trước nhìn vào màn hình chiếu trên bục, chỉ có cô dám nằm bò trên bàn, cửa sau lớp học đối diện chỗ ngồi của Lâm Tích mở ra, giống như là mở đường cho cơn gió thổi vào để giúp cô ngủ ngon hơn.

"Tiếp theo, mời em Cố Niệm Nhân, học sinh vừa đạt thành tích đứng đầu trong kỳ thi đầu năm, lên phát biểu cho mọi người nghe cách học của em ấy, hy vọng sẽ có ích cho các em trong năm cuối lớp 12."

Trên màn hình, hiệu phó kết thúc bài phát biểu dài dòng cho học kỳ mới, sau đó nhìn học sinh nữ đang đợi ở bên cạnh sân khấu.

Nhưng camera đã được cố định, cùng với các học sinh ở phía bên kia màn hình, các học sinh mệt mỏi chờ đợi người phát biểu bước vào khung hình.

"Má ơi, đẹp vậy!"

Không là ai thốt lên, đột nhiên đánh thức đám học sinh đang uể oải, khiến học sinh lấy lại tinh thần tập trung tiếp.

Màn hình vẫn hiển thị vị trí camera cố định trong khán phòng mà đã thấy suốt hai năm qua. Nền màu đỏ sậm cũ kỹ và mờ nhạt lộ ra vẻ ẩm ướt chưa được bảo quản đúng cách, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy ngột ngạt và hôi hám.

Nhưng với khung nền như thế, lại được bao quanh bởi một chút màu trắng.

Khán phòng mờ mịt ánh đèn, Cố Niệm Nhân mặc đồng phục học sinh, chậm rãi đứng ở trên bục trước.

Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh màu trắng ở trên người này, ánh sáng chiếu vào, mơ hồ tạo ra một bóng dáng trước ống kính, dáng người mảnh khảnh, cao gầy, thẳng tắp như một cây thông, khiến người xem khó mà quên được.

So với cảnh phó hiệu trưởng, sự xuất hiện của Cố Niệm Nhân khiến toàn bộ khung cảnh trở nên hài hòa hơn.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy cầm chiếc micro vừa rồi được cố ý hạ thấp xuống khi hiệu phó đang phát biểu, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Xin chào các thầy cô và các bạn, tôi là Cố Niệm Nhân, lớp 13/12."

"Đây là học sinh chuyển trường à?"

"Cách A Nhiên 69 điểm thì coi thôi đi, sao đến ngoại hình cũng đè người ta luôn thế?"

"Mặc dù cậu nói là thật, mình cũng thừa nhận, nhưng cậu nói vậy, mình sẽ buồn đó...."

"Này, thiếu một hai điểm thì lần sau còn cố gắng lấy lại, đằng này tới 69 lận, thôi bỏ đi. Hơn nữa cậu cũng đứng nhất hai năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi."

"Không phải có câu nói, học bá đạt 150 điểm là kết quả của sự chăm chỉ, còn đại lão tại sao thi chỉ có được 150 điểm."

......

Phòng học vốn đang trong trạng thái gây buồn ngủ bỗng trở nên sôi động, những tiếng thảo luận ồn ào khe khẽ tràn ngập khắp phòng học.

Lớp học không có chủ nhiệm ở tại lớp bắt đầu nháo nhào, còn người đang vùi đầu vào khuỷ tay cuối cùng cũng có chút động đậy.

Ánh sáng vàng lay động trên mái tóc dài, cánh tay được coi là gối đầu cũng giơ lên.

Lâm Tích ngồi tựa lưng vào ghế, cụp mắt xuống, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nói đúng hơn là cô chưa có ngủ.

Không phải lời nói lan man của hiệu phó khiến cô buồn ngủ, mà bởi vì hôm nay có kết quả xét nghiệm của mẹ cô.

Mẹ của Lâm Tích, Huỳnh Tú, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư cổ tử cung vào năm ngoái. Ung thư giai đoạn ba, coi như giai đoạn này vẫn đỡ hơn giai đoạn cuối một chút, nhưng mà để chữa khỏi thì sẽ tốn rất nhiều tiền.

Mới vừa rồi nằm bò ở trên bàn, Lâm Tích đang tính toán số tiền ít ỏi còn lại của hai mẹ con, tính đi tính lại, cũng không thêm được con số nào.

Kỳ thực trước kỳ nghỉ hè này, Lâm Tích hoàn toàn không có lo lắng về tiền bạc.

Ba của Lâm Tích là Lâm Đắc Duyên, ở Nam Thành có một công ty bất động sản có chút tiếng tăm, hoàn toàn có đủ tài chính để chữa bệnh cho mẹ của cô.

Nhưng mà ngay trong kỳ nghỉ hè này, Lâm Đắc Duyên lén chuyển nhượng tài sản, sau đó đệ đơn ly hôn Huỳnh Tú.

Bao năm qua, Huỳnh Tú đã hết lòng vì chồng, giúp từ cậu bé nghèo hai bàn tay trắng từ quê lên thành phố lập nghiệp đến thành ông chủ có tiếng tăm, không ngờ có một ngày chuyện này sẽ xảy ra.

Huỳnh Tú trong lúc bị bệnh bao lấy thì bị Lâm Đắc Duyên đánh úp không kịp trở tay, ly hôn chỉ nhận được 720 ngàn nhân dân tệ, cùng với căn biệt thự ở ngoại ô. Đối với bệnh của bà mà nói, chỉ như muối bỏ vào biển.

Còn về phần Lâm Tích.

Lâm Đắc Duyên luôn không thích cô vì là con gái, sau khi hứa với Huỳnh Tú mỗi tháng sẽ trợ cấp nuôi con là 10 ngàn nhân dân tệ, thì chớ hề hỏi han đến nữa.

Giống như vứt một túi rác.

Gió mát thổi qua cửa sau phòng học, hất tung mớ tóc rối trên trán Lâm Tích, giữa hai lông mày dày nhếch lên một nụ cười lạnh.

Làm như cô muốn đi theo Lâm Đắc Duyên lắm vậy.

Cho dù toà có phán cô đi theo Lâm Đắc Duyên, thì cô vẫn sẽ cuốn gói đi theo Huỳnh Tú.

Cô chính là thế, thà gãy chứ không chịu cong.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Đắc Duyên nghĩ đủ cách để cô nghe lời, muốn cô đầu hàng, thế nhưng cô không học được.

Không giống ai đó....

"Tập thể dục không chỉ có lợi cho việc duy trì thể trạng tốt mà còn nâng cao hiệu quả học tập..."

Ở nơi vắng vẻ, tiếng người từ màn chiếu truyền vào tai Lâm Tích.

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn, cô nhìn lên về hướng phát ra âm thanh trong khi ngồi trong tư thế cà lơ phất phơ.

Cố Niệm Nhân rất cao, đứng trước ống kính như một cây tre xanh.

Rõ ràng là cùng một bộ đồng phục học sinh, nhưng lại vừa khít trên người cô ấy, ngay cả động tác cầm micro cũng không gây ra mấy nếp nhăn.

Những chiếc cúc màu trắng được khâu chặt qua từng khuy áo trên áo, chiếc nơ màu xanh đeo trên cổ, gọn gàng để lộ chiếc cổ trắng nõn, giống như một con thiên nga kiêu hãnh.

"Ông trời à, tôi sẽ không bao giờ gọi ông là ba nữa. Ông không hề ưu ái cho tôi chút nào."

"Cậu nói xem làm sao mới theo đuổi được cậu ấy?"

"Thôi bớt mơ đi, người ta là tiên nữ không dính khói lửa phàm trần, không dễ hạ phàm đâu nhé."

"Ai biết đâu được! Thành tích của cậu ấy tốt vậy, nhất định sẽ được vào lớp chọn của khoá chúng ta, đến lúc đó khoảng cách với cậu ấy không phải sẽ ngắn lại sao?"

"Nói như vậy, càng không dính khói lửa phàm trần thì càng khó theo đuổi, cậu... không có cửa đâu nhé."

......

Người không dính khói lửa phàm trần.

Lâm Tích nhai nuốt lời đánh giá của các bạn cùng lớp dành cho Cố Niệm Nhân, sau đó chuyển thành một tiếng cười khinh thường, phun ra: "Ha."

Chung Sanh ở bàn trước nghe thấy tiếng cười của Lâm Tích, tưởng đâu người này có ý đồ gì với Cố Niệm Nhân, quay đầu trêu chọc: "A Tích, giác ngộ rồi hả?"

Giọng nói của Chung Sanh đột nhiên lớn hơn. Cô quay lại nhìn thấy Lâm Tích đang đứng dậy.

Có tiếng kéo ghế ra, Chung Sanh nhìn thấy Lâm Tích có vẻ sắp rời đi, vội vàng hỏi: "Cậu không nghe toạ đàm nữa hả?"

"Không nghe." Lâm Tích xua tay, không để ý đến nội quy của trường dán ở trên tường, đi ra bằng cửa sau.

Gió từ hành lang ùa vào phòng học, cũng không áp đi được vẻ khó chịu trên mặt Lâm Tích.

Cái khó chịu này là nhằm vào Cố Niệm Nhân.

Đây là phản ứng không nên có đối với người mới nhìn thấy lần đầu.

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Lâm Tích nhìn thấy Cố Niệm Nhân, lần đầu cô nhìn thấy Cố Niệm Nhân là tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè, đoạn chuyện vừa rồi vẫn còn dang dở.

Một ngày sau khi Lâm Đắc Duyên và Huỳnh Tú ly hôn, ông ta đã rước một người phụ nữ quý phái đi vào ở trong nhà bọn họ.

Mà Cố Niệm Nhân thì đi ở phía sau, được Lâm Đắc Duyên chuyển vào căn phòng mà trước khi ông ta và mẹ Lâm Tích hôn, hứa sẽ Lâm Tích căn phòng đó.

Đêm đó Lâm Tích, không, phải nói là trong phòng Cố Niệm Nhân đèn sáng bao lâu thì Lâm Tích đứng dưới lầu bấy lâu.

Cho đến khi ánh đèn tắt, cả thế giới chìm trong bóng tối.

Không cam lòng, chán ghét, oán giận, căm hận.

Thế giới gần như sụp đổ của thiếu nữ lại bị dồn nén vào những cảm xúc tiêu cực, gần như nhấn chìm toàn bộ con người cô.

Lâm Đắc Duyên không tham tiền mà ngoại tình.

Ông ta ở trong bệnh viện gặp lại 'bạch nguyệt quang' vừa mới mất chồng không bao lâu, bỏ vợ bỏ con, theo đuổi cái gọi là tình yêu tuổi trẻ.

Buồn nôn!

Gió mùa thu mang theo hơi lạnh, tạo ra âm thanh xào xạc khi thổi qua những dây leo hồng.

Lâm Tích ngẩng đầu, ánh trăng rơi trên hàng mi hẹp và dày của cô, trong đôi mắt trong sáng của cô gái ấy tràn đầy hận ý.

Cô có một khao khát mãnh liệt là trả thù Lâm Đắc Duyên và người phụ nữ đó.

Nhưng cô có thể trả thù họ bằng cách nào đây?

Hoa tường vi bị gió thổi bay xuống đất, những bông hoa tường vi yếu đuối nhỏ bé bị nghiền nát trên mặt đường nhựa.

Hai tay Lâm Tích chẳng có gì, mà Lâm Đắc Duyên là người có quyền có thế, chỉ một cái vung tay đã bán khống tài sản chung của ông ta và Huỳnh Tú, đến giờ vẫn còn giữ khoản tiền cấp dưỡng ly hôn đáng lẽ phải trả cho Huỳnh Tú.

Lâm Tích nghĩ nghĩ, nghiêng người tựa vào hành lang lan can.

Đôi mắt trống rỗng của cô phản chiếu bầu trời trong xanh, có từng đàn chim bay ngang qua, đôi cánh dài sải rộng an nhàn và bình yên nhưng chúng ở rất xa, rất xa cô.

Tựa hồ như có chút không cam lòng, có chút khao khát, Lâm Tích đưa tay về phía đần chim.

Những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng lướt qua bầu trời, nhưng chỉ có cơn gió thổi từ lòng bàn tay cô mới dừng lại trong giây lát.

Nghĩ lại, hẳn là không bắt lấy được.

Lâm Tích lại hạ lông mi xuống, trong con ngươi hiện lên một tia ý cười.

Cô nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình với đôi mắt mơ hồ, túi quần tựa vào lan can bỗng rung lên: "Buzz——"

Đó là tin nhắn từ bác sĩ điều trị của Huỳnh Tú.

Bác sĩ biết lúc này Lâm Tích đang ở trong lớp nên không gọi điện thoại cho cô.

[Tiểu Tích, kết quả xét nghiệm của dì đã có, xem ra tình trạng của dì hiện tại khá ổn định, tế bào ung thư không có xu hướng lây lan.]

Nhìn thấy dòng chữ này, cảm xúc căng thẳng từ sáng đến giờ của Lâm Tích cuối cùng cũng thả lỏng một chút, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình: [Cảm ơn bác sĩ Đào.]

Bác sĩ Đào trả lời [Không có gì], sau đó nói với Lâm Tích: "Bệnh viện đã có thuốc tôi nói với em lần trước, nhưng thuốc này là thuốc ngoại cho nên không có trong danh sách thuốc được bảo hiểm chi trả, phí cao hơn mấy loại thuốc kia mấy lần, em có muốn đổi cho mẹ em không?]

Trong kỳ nghỉ hè, có vài chuyện xảy ra trong bệnh viện, nên chuyện của gia đình Lâm Tích trở thành bí mật được công khai trong khoa.

Một số y tá quen thuộc với Lâm Tích đều lo lắng và tức giận. Bác sĩ Đào cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Huỳnh Tú, nhưng thuốc không có tác dụng.

Loại thuốc mà bác sĩ Đào tìm cho Lâm Tích hiện tại là loại thuốc hữu hiệu nhất và rẻ nhất trong việc kiềm chế phát triển bệnh của Huỳnh Tú. Các tác dụng phụ như chóng mặt, buồn nôn và lo lắng cũng sẽ giảm đi nhiều, khiến Huỳnh Tú cảm thấy dễ chịu hơn.

Những thứ khác, Lâm Tích mỗi lần mua đều tính toán kỹ lưỡng, nhưng đối với chuyện thuốc men của Huỳnh Tú, cô không keo kiệt chút nào: [Đổi đi ạ.]

Cô thậm chí còn bình tĩnh nói với bác sĩ Đào: [Bác sĩ không cần lo lắng chuyện tiền bạc, em vẫn có thể lén đi làm chuyện đen tối.]

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Tích đùa như vậy. Lần trước nói có thể vào đại học để kiểm tra thể chất. Lần trước nữa cũng nói sẽ cosplay nổi tiếng gần đây, đứng đường bán sắc.

Ở trong bệnh viện cái không thiếu nhất chính là bất lực về tiền bạc. Bác sĩ Đào đã quen nhìn cảnh than thở, tiếng khóc lóc kể lể, mà cái lạc quan này của Lâm Tích giống như là tia sáng trong nơi tiêu cực, lại khiến người ta đau lòng.

Lâm Tích chỉ mới 17 tuổi.

Vẫn còn chưa đủ tuổi thành niên.

Bác sĩ Đào ngồi trước máy tính, nhìn số tiền từ tài khoản của Huỳnh Tú được nạp vào rồi bị trừ, lòng đầy phức tạp, cân nhắc một hồi vẫn tiết lộ trước với Lâm Tích: [Tiểu Tích, cuối tháng vừa rồi tôi đã có trình bày tình huống của dì với bệnh viện, xin giảm một phần phí. Chắc trong tháng này bệnh viện sẽ phê duyệt, đến lúc đó em cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.]

Nhìn thấy câu này, đôi mắt Lâm Tích sáng lên.

Đôi mắt đen tuyền đó phản chiếu ánh nắng rực rỡ, cô chân thành cảm ơn bác sĩ Đào: [Cảm ơn bác sĩ.]

[Không có gì, việc nhỏ không tốn sức.] Bác sĩ Đào trả lời.

Lâm Tích nhìn mấy chữ này, trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả.

Lịch sử trò chuyện trên màn hình tràn ngập những lời nói tử tế, Lâm Tích nhẹ nhàng lắc điện thoại, cầm lịch sử trò chuyện và tự nhủ: Đừng nghĩ đến những chuyện xấu xa kia, mày nhìn đi, thế giới này vẫn còn người tốt.

Cô chỉ cần chăm lo cho mẹ, đủ tuổi thì lo kiếm tiến, mọi chuyện sẽ dần ổn thôi.

Chắc chắn là thế.

Lâm Tích ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, dưới lông mày là một đôi mắt không bao giờ bị bất cứ thứ gì đánh bại.

Mẹ cô đang được điều trị hiệu quả, vẫn còn rất nhiều hy vọng cho cô.

Cuộc sống dù có tệ đến mấy cũng phải tiếp tục, lỡ đâu giây tiếp theo lại ngược lại thì sao?

Lỡ đâu ngày mai Lâm Đắc Duyên đi ra ngoài bị xe tông thì sao?

Cô chính là người thừa kế đầu tiên của Lâm Đắc Duyên.

Nghĩ vậy, Lâm Tích cười bất hiếu.

Đôi môi đỏ tự nhiên của cô nhếch lên cao, càng thêm phần đắc ý.

Một giây sau, Lâm Tích cảm thấy như vậy không tốt, nên kiềm chế, cúi đầu. Kết quả là không biết khi nào trò chuyện của cô và bác sĩ Đào nhiều thêm một tin nhắn.

[Tiếu Tích, em vẫn đang học 12, vẫn phải tập trung vào việc học, bên dì đã có bệnh viện lo, em học ở lớp chọn của trường nên phải cố gắng học tập, không được phụ lòng của dì với em.]

Câu này bác sĩ Đào cũng xoá xoá gõ gõ mấy lần, hồi lâu mới gửi tin nhắn dặn dò.

Lâm Tích thấy thế, ánh mắt không khỏi dừng lại.

Nếu là trước đây, cô sẽ ngay lập tức khoe điểm thi để chứng tỏ mình chăm chỉ học tập.

Nhưng lần này cô làm bài kiểm tra đầu năm học rất kém.

Từ vị trí thứ 7 rớt xuống thứ 117, là vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên.

Lần sau nếu còn thế thì cô sẽ bị đá ra khỏi lớp giỏi, nhường chỗ cho Cố Niệm Nhân.

"..."

Nghĩ tới đây, Lâm Tích lại cau mày.

Trong tiềm thức, từ việc nghĩ tới Cố Niệm Nhân thì lại nghĩ tới Lâm Đắc Duyên, đặc biệt không hài lòng với ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu cô.

Nhường chỗ cho Cố Niệm Nhân?

Chuyện hài gì thế.

"Lần này trở về chuẩn bị, cuối tháng phải được thế."

"Vâng, em biết rồi."

"À còn bài thi kia...."

Cánh cửa hội trường bị đẩy ra từ bên trong, tiếng nói chuyện của giáo viên theo gió truyền tới.

Gần như phản ứng cơ bắp, Lâm Tích đột nhiên giấu điện thoại di động vào túi bên trong váy, sau đó khéo léo cúi đầu nhìn lén động tác của giáo viên.

Lại không ngờ.

Đột nhiên đụng phải đôi mắt đang nhìn về phía này.

Đó là đôi mắt vừa xuất hiện trên màn hình máy chiếu trong lớp.

Đuôi mắt dài hẹp vô tình phóng ra vẻ lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cách xa vạn dặm.

Giống như những gì Lâm Tích nhìn thấy từ xa khi cô nhìn xuyên qua hàng rào hoa tường vi đêm đó.

Cố Niệm Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro