Thật lâu về sau, mỗi khi nhớ đến lần đầu nhìn thấy Cố Niệm Nhân, Lâm Tích vẫn sẽ nhớ đến đôi mắt đẹp kia.
Đồng tử của người này trời sinh sáng tự nhiên, đồng tử đen dưới ánh mặt trời hóa thành màu nâu vàng, giống như quả cầu thuỷ tinh được đánh bóng cẩn thận, sạch sẽ trong suốt.
Tuổi trẻ luôn đầy rẫy những ảo mộng. Một số người coi lần đầu tiên nhìn nhau là khởi đầu của duyên phận, tim đập loạn nhịp giống như một cuộc gặp gỡ trong bộ phim vườn trường.
Nhưng với Lâm Tích thì đây là nghiệt duyên.
Cố Niệm Nhân không tiếng không động cứ thế xuất hiện, khuấy động tâm trạng vừa mới bình tĩnh của Lâm Tích.
Cô ấy cứ như vậy đứng trên hành lang nhìn cái người mà cô ấy không biết đó chính là con gái của ba dượng hèn hạ kia, trong đôi mắt đen láy hiện lên một lớp sương giá.
"Lâm Tích! Sao em không ở trong hội trường nghe tọa đàm hả! Đứng chỗ này làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau còn chưa nhìn ra được gì, thì Lâm Tích đã nghe giọng của giáo viên chủ nhiệm.
Một loại dự cảm không lành ập đến, mí mắt Lâm Tích lập tức nhảy dựng lên.
Cô đã bỏ lỡ ánh mắt của Cố Niệm Nhân, tập trung nhìn giáo viên chủ nhiệm Vương Đình Tú đang đứng giữa các giáo viên trừng mắt nhìn cô.
Gương mặt trẻ tuổi kia vô cùng nghiêm khắc, sau đó nghiêm nghị nói: "Đến văn phòng của cô chờ cô."
Bảy chữ này giống như một tia sét từ trời giáng thẳng vào đầu Lâm Tích.
Cô không ngờ là chủ nhiệm lớp mình cũng sẽ ở đây, bao nhiêu thù địch vừa rồi đối với Cố Niệm Nhân trong nháy mắt bị đè xuống trong khó chịu.
Mẹ nó, quên chạy!
Đều là lỗi của Cố Niệm Nhân, nếu như người này không nhìn cô, thì cô đã có đủ thời gian chạy trốn.
Nhìn đi, nghiệt duyên không sai đi đâu được.
Lâm Tích dùng sự thật để chứng minh gặp Cố Niệm Nhân là bất hạnh của cô, ngước mắt lên nhìn, không biết cái người chủ mưu đã biến mất từ lúc nào, hành lang trống rỗng thổi qua cơn gió lạnh, khiến lửa giận không biết nên bùng cháy ở chỗ nào.
Tọa đàm đã kết thúc, tòa nhà giảng dạy yên tĩnh khoảng một giây, sau đó học sinh lần lượt ra khỏi lớp.
Lâm Tích nhìn xung quanh ồn ào, cô cam chịu, thận trọng tắt điện thoại trong túi, ngược dòng người đi về phía văn phòng của Vương Đình Tú.
Để tạo môi trường học tập tốt cho học sinh cuối cấp, nhà trường đã chuyển cả học sinh và giáo viên vào tòa nhà giảng dạy.
Vương Đình Tú là giáo viên Ngữ Văn của lớp Lâm Tích. Văn phòng của cô ấy ở cuối tầng hai, đối diện với hành lang nơi Lâm Tích bị bắt gặp.
Lâm Tích cố ý lảo đảo tránh xa giáo viên, bước đi rất nhanh, khi đến nơi, Vương Đình Tú vẫn chưa quay lại. Một lúc sau, Vương Đình Tú mới tạm biệt các học sinh rồi đi vào trong văn phòng.
Cô liếc nhìn Lâm Tích đang ngoan ngoãn đứng chờ cô, sau đó ung dung ngồi xuống ghế hỏi: "Em có biết tại sao cô gọi em đến đây không?"
Lâm Tích trước đây đã bỏ qua rất nhiều tọa đàm ở trường, cô đương nhiên biết chuyện như vậy không đến mức Vương Đình Tú bắt cô đến văn phòng.
Cô biết rõ lý do tại sao Vương Đình Tú bảo cô đến văn phòng, không thể không khuất phục nói: "Bài kiểm tra đầu năm điểm thấp ạ."
"Hoá ra em còn biết nhỉ." Vương Đình Tú có chút không hài lòng với thái độ nói cho có của Lâm Tích, sau đó lấy ra bài thi của Lâm Tích trong xấp giấy, "Bài văn chỉ 60 điểm, em nói không cần thì bỏ nó hả? Vứt đi bao nhiêu đó điểm, không thấy xót à?"
Nếu vừa rồi lời dặn dò của bác sĩ Đào chỉ khơi dậy lòng bất mãn của Lâm Tích, thì những câu chất vấn liên tiếp của Vương Đình Tú khiến Lâm Tích càng thêm cáu kỉnh.
Ngày thi, Huỳnh Tú tiến hành một ca phẫu thuật sinh thiết bệnh lý, trong đầu Lâm Tích chỉ nghĩ đến ca phẫu thuật đó.
Cô gánh vác gánh nặng này mà không hề có sự chuẩn bị trước, chuyện trong nhà đã khiến tinh thần lẫn thể xác của cô mệt mỏi, nóng giận bất an.
Đây cũng chỉ bài thi kiểm tra đầu năm, cô cảm thấy không cần thiết phải đem ra nói, thế là mở miệng nói: "Không xót ạ."
"Em nói gì hả?" Không ngờ Lâm Tích sẽ nói như thế, Vương Đình Tú lập tức nghẹn họng.
Vương Đình Tú dạy Lâm Tích hai năm, cũng biết được tính tình của đứa nhỏ này, cô nhóc này bình thường không biết lớn nhỏ trả treo lại, đây cũng không phải lần đầu tiên: "Lâm Tích, em... có phải hè này đã có chuyện gì xảy ra không?"
"Không có ạ." Lâm Tích không muốn nói, liền đơn giản phủ nhận.
Vương Đình Tú là giáo viên xuất sắc trong mấy năm liền, trực giác cảm thấy Lâm Tích có chút không ổn, thấy học sinh này không chịu giải thích rõ với mình, thế là lập tức lấy tuyệt chiêu ra: "Lâm Tích, nếu em từ chối nói chuyện với giáo viên, vậy thì cô đành phải đi nói chuyện với phụ huynh của em."
Nghe được câu này, Lâm Tích cười: "Cô à, cái chiêu tìm phụ huynh này không hù được em đâu."
Ánh nắng xiên qua cửa sổ chiếu vào mặt Lâm Tích.
Cô gái có đôi lông mày tự nhiên sáng ngời, cô thản nhiên bác bỏ lời đe dọa của Vương Đình Tú, như không có gì có thể ngăn cản được.
Nhưng trên thực tế, Lâm Tích đã bị Vương Đình Tú bắt lấy.
Bác sĩ Đào nhiều lần nói với Huỳnh Tú đừng lo lắng. Cô không muốn Huỳnh Tú phải lo lắng nữa vì chuyện riêng của mình.
"Lâm Tích!" Vương Đình Tú bị Lâm Tích trả treo hết lần này đến lần khác, tức đến khô miệng, thuận tay cầm ly nước lên uống, lại nhìn đến hai bông hoa cúc lơ lửng trong cái ly.
Nhóc con này còn lo đi pha trà rót nước cho cô trước.
Vương Đình Tú dừng một chút, lời chỉ trích gay gắt của cô được thay thế bằng một tiếng thở dài: "Cô chỉ muốn hiểu tại sao lần này thành tích của em lại tụt dốc."
"Nếu em không muốn mời phụ huynh, thì nhất định phải cho cô một lời giải thích."
"Nhầm lẫn ạ." Hai người thỏa hiệp, Lâm Tích cho Vương Đình Tú đáp án.
"Chỉ là nhầm lẫn thôi?" Vương Đình Tú lặp lại.
Lâm Tích xác định: "Chỉ là nhầm lẫn thôi ạ."
"...Được rồi." Vương Đình Tú miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của Lâm Tích, vẫn không yên tâm, nên nói thêm: "Bản thân em hiểu rõ mới tốt, cuối tháng sau cô mong vẫn có thể thấy em ngồi trong lớp của cô, em hiểu chưa?"
"Cô cứ yên tâm đi ạ." Lâm Tích lười biếng đáp lại, có chút thiếu kiên nhẫn với lời nhắc của Vương Đình Tú.
Sự kiêu ngạo của cô gái đã khắc ở trên cái hất cằm không ai có thể xóa được, cũng không chấp nhận bất cứ ai nghi ngờ.
Cô sẽ không rớt khỏi lớp chọn.
Nhất là cái người Cố Niệm Nhân kia không thể đá cô đi.
Nói cũng đã nói xong, hứa cũng hứa xong.
Lâm Tích không muốn bị Vương Đình Tú giữ ở lại đây, sau đó vẫy tay: "Em đi nha cô."
Nhưng cô không ngờ, chưa bước tới một bước, Vương Đình Tú đã gọi cô: "Đi đâu mà đi, cô còn chưa nói hết, em đi đâu hả?"
"...Còn nữa hả cô?" Lâm Tích cho rằng Vương Đình Tú vẫn muốn dạy dỗ mình, thế là lê bước lết lại tiếp.
Nhưng Vương Đình Tú lần này cũng không muốn dạy dỗ cô: "Tới lớp 13 tìm Cố Niệm Nhân, sau đó dẫn em ấy đến phòng hậu cần lấy một bộ bàn ghế, giúp em ấy chuyển đến lớp chúng ta."
Vừa nghe được tên Cố Niệm Nhân, Lâm Tích liền thốt ra hai chữ: "Không đi."
"Lâm Tích, hôm nay em sao vậy hả, cô nói một câu là em trả treo lại một câu là sao?" Vương Đình Tú cầm xấp bài thi vỗ lên người Lâm Tích một cái, "Cố Niệm Nhân học giỏi vậy, bảo em đi giúp bạn ấy, kết bạn với nhau, em còn chê hả? Muốn người ta thế nào với em nữa hả?"
Còn thế nào nữa trời?
Cố Niệm Nhân là con gái của người đàn bà khiến ba cô vứt vợ bỏ con, này có đủ để cô từ chối được chưa.
Lâm Tích cảm thấy bực bội khó tả, thản nhiên nói: "Không phải là người chung đường."
Vương Đình Tú không nghe được lời ẩn ý trong câu nói của Lâm Tích, nói thẳng: "Cùng lớp mà thôi."
"Trường học chúng ta lâu rồi không có Trạng Nguyên, phòng giáo vụ đưa trường hợp của em ấy làm ngoại lệ chuyển sang lớp chúng ta, em thì vì lớp ra chút sức, giúp bạn học mới không được à?"
"Gớm." Lâm Tích không phục, "Chẳng qua là Trạng Nguyên thôi mà? Có gì đặc biệt hơn người ta chứ?"
"Gớm vậy đó, em cũng thi như thế đi." Vương Đình Tú vặn lại.
Nhìn cô gái trước mặt trên mặt viết đầy chữ từ chối cùng với không phục, cô giáo lấn tới, giọng đầy uy lực: "Em không phục cũng phải phục, vừa lúc đến giúp bạn ấy dọn đồ chuyển lớp, đi xem trạng thái của người cuối cấp là thế nào đi."
"Nếu không, cô mời phụ huynh đấy. Ngồi tâm sự với ba mẹ em một chút về trạng thái ngày khai giảng của em."
"..."
Lâm Tích nghẹn họng.
Cô không biết rõ, ở giây phút nào vừa rồi biểu hiện của bản thân đã bị cô giáo bắt bài, biết được cô sợ chuyện mời phụ huynh.
Thấy người trước mặt im lặng, Vương Đình Tú lộ ra nụ cười hài lòng, từ trên bàn lấy ra một tờ giấy phê duyệt của bộ phận hậu cần đưa cho Lâm Tích, nhìn Lâm Tích như người thắng cuộc: "Đi đi."
"...Vâng." Lâm Tích bị Vương Đình Tú nhéo bảy tấc, nhìn tờ giấy trong tay chấp nhận số mệnh.
Ánh nắng vạch ra một cái bóng trên tường hành lang, cái bóng di chuyển chậm rãi và nặng nề, đầy khó chịu và miễn cưỡng.
Cho đến khi cô rời khỏi văn phòng được một đoạn, từ "bạn" mà Vương Đình Tú vừa nói vẫn còn đọng lại trong đầu Lâm Tích.
Cô không ngờ rằng sẽ có người muốn cô kết bạn với Cố Niệm Nhân.
Nếu cô và Cố Niệm Nhân trở thành bạn tốt, không biết Lâm Đắc Duyên sẽ có phản ứng thế nào.
Ông ta ném cô như ném rác ra khỏi cửa, sau đó lại nhìn Cố Niệm Nhân mang cô về nhà với thân phận là bạn.
Ông ta sẽ phẫn nộ trực tiếp vạch trần sự thật cô là con gái của ông ta, hay lúc lấy lòng Cố Niệm Nhân, cũng sẽ mang gương mặt lấy lòng kia cười với cô?
Rồi nếu thật sự bị Lâm Đắc Duyên vạch trần, biết cô là con gái của người cha hèn hạ, Cố Niệm Nhân liệu có tức giận vì đã chọn làm bạn với cô không?
Còn có người đàn bà kiêu ngạo mà đến nay cô vẫn chưa từng đụng mặt.
Bà ta sẽ có phản ứng thế nào đây?
Nghĩ đến đây, khoé miệng Lâm Tích không khỏi cong lên.
Trong mắt cô tràn đầy thích thú nghiên cứu câu chuyện này, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu vậy thì không đến mức thế.
Nếu chỉ là bạn bè, làm sao có thể làm gia đình người ta xào xáo đại náo thiên hạ đâu?
.
Tòa nhà dạy học nhộn nhịp giữa các lớp, hành lang chật kín học sinh ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lâm Tích dựa theo hướng dẫn đi đến nơi Cố Niệm Nhân cư trú đã được một tuần, chuyện Vương Đình Tú giao cho Lâm Tích, Lâm Tích không hề muốn làm chút nào, cô lười chủ động tìm Cố Niệm Nhân, thế là ngăn cản một bạn học nữ vừa ra khỏi lớp, "Chào bạn học, phiền bạn gọi giúp mình Cố Niệm Nhân lớp của bạn."
Lâm Tích cao 1,73 mét, cô chặn một lượng lớn ánh sáng khi đứng trước cửa sổ ở hành lang.
Bóng dáng của cô bao phủ xuống, mùi hương của cô cũng theo đó bay qua, làm cho cô gái đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp: "Cậu ấy, hình như cậu ấy không có trong lớp...."
Lâm Tích không để ý, khó chịu vì Cố Niệm Nhân vắng mặt: "Vậy bạn ấy đi đâu?"
Cô gái có chút sợ hãi trước khuôn mặt hàm hồ của Lâm Tích, chậm rãi nhớ lại: "Cậu ấy, vừa rồi có người gọi cậu ấy đến phòng chứa nước ở tầng hai."
Phía sau phòng chứa nước ở tầng hai là hàng lang rộng rãi, vắng vẻ, đứng ở lan can có thể nhìn thấy sảnh chính ở tầng 1 phía dưới vì ít đèn nên thường không có nhiều người đến chơi, có mấy cặp đôi có tiết học buổi tối sẽ lén đến đây để hẹn hò.
Chà, xem ra vị học bá mới đến này khá nổi tiếng đấy.
Lâm Tích càu nhàu trong bụng, sau đó lịch sự nói "cảm ơn" với bạn học nữ, tránh đường cho bạn học nữ đi.
Ánh nắng hôm nay thực sự rất tốt, giờ phút này không chỉ có trên Cố Niệm Nhân trong ống kính hội họp của trường mà còn có trên lưng Lâm Tích.
Cô đuổi theo ánh mặt trời, bộ đồng phục trên người phác hoạ rõ dáng người cao gầy của cô, áo sơ mi ngắn tay không thể che đi được cánh tay thon dài, trên cổ tay không có đeo vật trang sức nào, cùng với những ngón tay mảnh khảnh thấy rõ khớp xương.
Không cần dùng quá nhiều từ để miêu tả một người như vậy, hai từ là đủ để tóm gọn lại.
--- Thiên thái.
*Nhấn mạnh về vẻ bề ngoài khiến người ta bị thu hút. (Bạn nào hiểu hơn thì giải thích hộ mình nha)
Đương nhiên, Lâm Tích vốn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ Vương Đình Tú giao cho cô, nên không biết được bạn học nữ vừa rồi phong lên cấp Thiên Thái, cô hăng hái vọt lên tầng hai.
Thời điểm lấy nước đông người đã qua, trong phòng cấp nước chỉ còn lác đác vài người đi lại.
Lâm Tích vừa đi tới góc rẽ phòng lấy nước, thì đã nghe được giọng nói nhỏ từ sau phòng lấy nước truyền tới.
".... Vậy bạn học Cố Niệm Nhân, mình rất thích bạn, bạn có thể cho mình một cơ hội được không." Bạn học nam nói nghiêm túc và trìu mến, đồng thời đưa ra yêu cầu chân thành với Cố Niệm Nhân.
Đìu, đúng là đang tỏ tình nha.
Lâm Tích đứng ở chỗ đó, tuy biết nghe lén là không tốt, nhưng vẫn không chủ động đi chỗ khác.
Cô bò từ văn phòng tầng 1 của chủ nhiệm lên đến tầng 3, sau đó lại xuống tầng 2, chân chưa được nghỉ ngơi, dựa vào đâu mà lúc này bản thân phải chủ động tránh né Cố Niệm Nhân?
"Không thể."
Không hề dừng lại, thậm chí còn ngắn hơn cả thời gian Lâm Tích nghỉ ngơi, lời từ chối đã vang lên.
So với sự dịu dàng được ánh nắng cố tình làm dịu đi khi phát biểu trong buổi họp trường vừa rồi, giọng nói của Cố Niệm Nhân lúc này lạnh lùng hơn rất nhiều, thẳng thắn, như thể bắn một phát vào mục tiêu mà không có cảm xúc.
Thật thờ ơ.
Thật thẳng thừng.
Lâm Tích nhướng mày, đối với lời từ chối này của Cố Niệm Nhân, bản thân vỗ tay hai cái trong bụng.
Sự tò mò của cô trỗi dậy, cô hơi thò đầu về phía trung tâm của "sân khấu".
Cậu bạn học tỏ tình với Cố Niệm Nhân đang quay lưng về phía Lâm Tích, dáng người cao lớn cách xa Cố Niệm Nhân, nhưng có thể thấy Cố Niệm Nhân cố tình cách xa cậu ta một khoảng cách.
Gió từ hành lang thổi qua, chiếc váy màu xanh đung đưa thành một hàng nếp gấp gọn gàng, quét qua đôi chân dài thẳng tắp của Cố Niệm Nhân.
Thân hình gầy gò của cô gái ấy giống như một bông hoa trắng mong manh. Bất cứ ai cũng có thể khơi dậy mong muốn được bảo vệ, nhưng ánh sáng chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy dù có sáng đến đâu cũng không thể chiếu sáng đồng tử màu đen lạnh lùng hơn cả lời từ chối vừa rồi.
So với người mà Lâm Tích gặp ở hành lang, thì như hai người khác nhau.
"Sao không thể, cậu cho mình lý do đi?" Bạn học nam không cam lòng, "Mình thấy mình xứng đôi với cậu, mình cũng đã đạt giải nhì trong cuộc thi sinh học cấp tỉnh học kỳ trước, hôm đó mình cũng được lên bục giảng nhận thưởng, cậu có chú ý đến mình không?"
Chú ý?
Lâm Tích nghe vậy, dựa vào tường, hừ lạnh một tiếng.
Ngoại trừ khinh thường Cố Niệm Nhân, còn có khinh thường cả bạn học nam kia.
Thôi nào, anh trai à, giải nhì cấp tỉnh khác xa với giải nhất cấp quốc gia đấy, là ai nhìn vào cũng thấy chênh lệch thế nào, cái này có thể gọi là xứng đôi, có khác gì nói sâu thành bướm.
Không biết có phải có cùng suy nghĩ với Lâm Tích hay không, Cố Niệm Nhân hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn bạn học nam kia.
Gió thổi qua sảnh tầng một, trong đôi mắt lạnh lùng của cô không có chút cảm xúc nào.
Bạn học nam bị nhìn đến mức khẩn trương, nhưng lại không muốn bỏ cuộc.
Nắm chặt thư tình trong tay, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới nói: "Bạn học Cố Niệm Nhân, nếu cậu có điểm gì không hài lòng với mình, vui lòng nói cho mình biết, mình sẵn sàng sửa đổi hết."
"Mong cậu tin vào quyết tâm của mình, mình rất thích cô gái như cậu, mình nhất định sẽ làm một người yêu để cậu thấy hài lòng!"
"Tôi không thích nam sinh."
Một câu hứa hẹn bị một câu thông báo tàn nhẫn đông lạnh, hành lang vắng người vang lên một câu không nặng không nhẹ nhưng đủ nghe rõ.
Biểu cảm Cố Niệm Nhân không thay đổi, nói chuyện bình tĩnh lãnh đạm, tựa như đang thông báo với đối phương một chuyện bình thường.
Lâm Tích không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, đôi mắt đang cụp xuống đột nhiên ngước lên.
Hành lang vắng vẻ, xung quanh không có tiếng động.
Lâm Tích kinh ngạc nhìn qua, mới phát hiện tầm mắt Cố Niệm Nhân hình như lướt quá cậu bạn học kia, nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro