Chương 04
Rốt cuộc đây là cái trùng hợp quái gì đây, có thể khiến hai người xa lạ tình cờ gặp nhau hai lần trong một ngày.
Sau này, Lâm Tích vẫn luôn nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, trong đêm tối, trong đêm tối, cô lật người đụng phải chiếc giường cũ kỹ đang kêu cót két, vừa bực tức, vừa nôn nóng, đem cái này đổ tội cho "nghiệt duyên".
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tầng hai một nửa, còn nửa còn lại chiếu vào sảnh tầng một, làm cho xung quanh có chút tối mờ.
Lâm Tích đứng ở một góc, bóng dáng của cô được ánh nắng vàng vẽ ra đường chéo dọc in trên mặt đất, đã sớm lọt vào tầm mắt của Cố Niệm Nhân.
Trên mặt Cố Niệm Nhân không có nhiều cảm xúc, chỉ có đồng tử biến thành màu nâu do ánh sáng phản chiếu.
Phản ứng của cậu bạn học kia giống như không quan trọng, cô cứ thế lặng im nhìn Lâm Tích, nhìn vị khách không mời mà đến đứng nghe lén, khí lạnh dâng lên bốn hướng.
Lâm Tích bị nhìn, tim có chút thắt lại.
Cô phần nào hiểu được tại sao bạn học nam kia nhìn Cố Niệm Nhân một lúc lâu rồi mới dám nói tiếp, khí chất của vị học bá mới đến này không hề nhỏ.
Tuy nhiên, so với khí chất của Cố Niệm Nhân lúc này, lý do người này từ chối bạn học nam kia ít nhiều gì cũng có ảnh hướng đến Lâm Tích.
Bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì, đầu Lâm Tích nhanh chóng phân tích những lời Cố Niệm Nhân vừa nói.
Này không phải có nghĩa cô ấy không thích con trai à?
Cô ấy thích con gái sao?
Cố Niệm Nhân là đồng tính luyến ái sao?
Một câu nói vang lên trong thế giới của Lâm Tích.
Cô không biết mình đang có tâm trạng gì khi đi đến kết luận này, đầu cô quay cuồng, mỗi một câu nói trong đầu đều tràn đầy thắc mắc.
Mặc dù xã hội dần chấp nhận, thế nhưng vẫn không có ít người không có cách nào chấp nhận.
Giống như Lâm Đắc Duyên.
Mùa hè năm ngoái, khi lái xe ngang qua trường học của Lâm Tích, ông ta vô tình nhìn thấy Chung Sanh, bạn của Lâm Tích, đang thân mật với một cô gái. Khi về đến nhà, ông ta đã mắng Lâm Tích và đơn phương ra lệnh cho cô cắt đứt quan hệ với Chung Sanh, không được nhiễm thói hư tật xấu đó.
Nhưng Lâm Tích làm sao nghe lời chứ, cô đáp trả lại lời ông ta, sau đó tông cửa bỏ ra ngoài.
Bản thân có một người bạn như thế mà Lâm Đắc Duyên đã không chấp nhận, nhưng có ngờ chính Cố Niệm Nhân là người như thế không?
Đến lúc đó, liệu Lâm Đắc Duyên có thể kiểm soát được biểu cảm của ông ta không?
Cô con gái của bạch nguyệt quan thân yêu của ông ta, thế mà lại là loại người đồng tính ông ta ghét cay ghét đắng.
Người mà ông ta tốn công tốn sức lấy lòng thế mà là người ông ta không chấp nhận.
Đột nhiên, một ý nghĩ đen tối và đáng khinh hiện lên trong đầu Lâm Tích.
Giống như một kẻ móc túi cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu dưới tấm giáp bảo vệ nghiêm ngặt không dễ bị đe doạ.
Thứ mà ông ta sau này sẽ lấy nó làm niềm tự hào, thì thứ đó chính là điểm để cô kích thích ông ta, trả thù ông ta.
Dù chưa có kế hoạch cụ thể nhưng nhiêu đó cũng đủ.
Khi ánh nắng xuyên qua góc đường, ánh mắt Lâm Tích lập tức dời khỏi ánh mắt của Cố Niệm Nhân.
Cố Niệm Nhân nhìn thấy đôi mắt vốn mờ mịt trống rỗng hơi cụp xuống, dưới hàng lông mi dài dày hiện lên một nụ cười không rõ ý nghĩa.
"Reng reng..."
Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên khắp giảng đường, gió đông thổi qua, che giấu đi tất cả những cảm xúc chưa thành hình trong đầu Lâm Tích.
Các học sinh đang chơi ở hành lang đột nhiên giải tán. Cậu bạn học bị Cố Niệm Nhân từ chối dù không muốn nhưng cũng phải rời đi.
Tiếng bước chân nặng nề giẫm trên nền gạch, dần dần đi xa.
Lâm Tích vẫn đứng ở chỗ cũ.
"Có chuyện gì à?"
Hành lang vẫn yên tĩnh như vậy, giọng nói của Cố Niệm Nhân cũng không khác gì trước đó.
Ánh nắng chiếu một lớp ánh sáng nhạt lên thân hình cô, mái tóc đen xõa ngang áo sơ mi, toát ra tông màu lạnh lùng thuần khiết từ trong ra ngoài.
"Ừm."
Lâm Tích lười biếng đáp lại bằng mũi, từ góc rẽ đi ra ngoài.
Biểu cảm của cô bình ổn hơn so với lúc nãy, cũng lạnh lùng hơn, nói với Cố Niệm Nhân: "Cô Vương bảo tôi đến giúp cậu chuyển lớp."
Sợ Cố Niệm Nhân còn không biết chuyện này, Lâm Tích nói thêm: "Cậu hẳn là biết được chuyển đến lớp đầu phải không?"
Cố Niệm Nhân đứng đối diện Lâm Tích, bình tĩnh nhìn bóng dáng người này, bình tĩnh gật đầu: "Cô Vương cũng vừa nói cho mình biết."
"Vậy thì tốt." Lâm Tích nghĩ như vậy sẽ giúp cô tránh khỏi rất nhiều phiền toái, liền lấy trong túi ra giấy phê duyệt: "Lớp chúng ta chỉ có 35 bộ bàn ghế, cậu phải đến phòng hậu cần để dọn bàn ghế trước."
"Cậu có đi cùng mình không?" Cố Niệm Nhân hỏi, ánh mắt rơi vào Lâm Tích.
Lâm Tích nghe được câu hỏi này, thật muốn ném giấy phê duyệt cho Cố Niệm Nhân, để cô ấy tự mình đi.
Nhưng cô cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu Vương Đình Tú phát hiện ra.
Lâm Tích chán ghét Cố Niệm Nhân, càng ghét bị Vương Đình Tú "mời phụ huynh" cô không nhịn được hừ mũi: "Ừ."
Nhận được câu trả lời này, Cố Niệm Nhân rũ mắt xuống, sau đó hướng Lâm Tích lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."
Lạnh lùng và vô cảm.
Nhưng vẫn còn lịch sự chán.
Lâm Tích đánh giá trong lòng, không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Cô đem tờ phiếu đút vào trong túi, dứt khoát quay người: "Đi thôi."
Hồi chuông reo báo hiệu bắt đầu vào giờ học, từ phòng nước đi trở về, hành lang đã vắng tanh.
Giọng nói của các giáo viên khác nhau vang lên từ trong phòng học, rất ít người chú ý tới bóng dáng Cố Niệm Nhân và Lâm Tích đang đi ngang qua.
Một cơn gió từ hành lang có cửa sổ đang mở thổi tới, thổi tung mấy sợi tóc của Cố Niệm Nhân.
Người này hình như sáng nay vừa mới gội đầu, mái tóc dài đen dày tỏa ra ánh sáng mềm mại, khi có gió thổi qua thì rất thơm.
Lạnh, khó nắm bắt.
Những lọn tóc tết quyện vào nhau tựa như hương hoa không tên.
Còn rất....
Lời khen ngợi vừa sắp thoát ra khỏi đầu Lâm Tích thì cô như bị phanh gấp.
Cô quay đầu nhìn Cố Niệm Nhân thấp hơn mình không bao nhiêu, lại cau mày.
Cô ghét cơn gió này.
.
Khu dạy học của học sinh lớp 12 với khu dạy học của các lớp bình thường và phòng hậu cần nằm ở phía nam và bắc của trường, ngay cả đi đường tắt thông qua mấy khu dạy học thì cũng phải mất 6-7 phút.
Từ khi gió lùa, ngửi được mùi hương của Cố Niệm Nhân, Lâm Tích vẫn luôn im lặng.
Mà Cố Niệm Nhân hình như cũng không phải là người nói nhiều, hai người cứ thế đi không nói một lời, đến nơi cũng không trễ lắm so với thời gian trung bình.
Nhìn thấy bảng hiệu của phòng hậu cần xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Tích dẫn Cố Niệm Nhân đến trước cửa văn phòng, lễ phép gõ cửa: "Xin chào thầy, chúng em đến nhận bàn ghế."
Phòng hậu cần của trường là một công việc nhàn rỗi, thường có một vài người già sắp nghỉ hưu làm việc ở đây.
Dù không phải là giáo viên nhưng nhiều học sinh vẫn sẽ nói ngọt gọi họ là "thầy cô".
Hôm nay, trong phòng hậu cần chỉ có một vị lớn tuổi làm việc.
Nghe Lâm Tích nói xong, nheo mắt, ngẩng đầu mỉm cười, tựa hồ đã sớm biết sẽ có người tới, thế là nói: "Em là học sinh lớp cô Vương phải không? Đưa giấy cho bác xem."
Lâm Tích gật đầu, đưa giấy trong túi ra.
Có lẽ trên người mang cái danh lớp chọn, nên tự nhiên trên người có cái filter, bác già kia chỉ thoáng qua, sau đó nhanh chóng đưa giấy trả lại, chỉ đường cho Lâm Tích, "Được rồi, đi qua kia đi, đừng vào 303, vào 304 ấy, tuần trước phòng đó có mấy bộ bàn ghế mới chuyển đến, ngựa khoẻ xứng yên tốt, mấy đứa là học sinh lớp chọn cũng phải chọn một bộ bàn ghế tốt."
"Cảm ơn thầy ạ." Lâm Tích vẫn lễ phép, xoay người rời khỏi văn phòng.
Cố Niệm Nhân đứng ở phía sau cũng đi theo ra ngoài.
Cô cách chỗ vừa đứng không xa, có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Lâm Tích và ông bác.
Lâm Tích đương nhiên biết điểm này, cho nên cũng không có ý định lặp lại mấy lời kia, đem tờ giấy kia gấp bỏ vào túi lần nữa, hất cầm ra hiệu cho Cố Niệm Nhân, "Cậu chọn đại đi, chọn xong thì báo một tiếng."
"Được." Cố Niệm Nhân nghe xong chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Không biết có phải là cảm giác được Lâm Tích xa lánh bản thân hay không, Cố Niệm Nhân cũng không nói gì thêm, đẩy cửa phòng 304, một mình đi vào trong.
Cánh cửa bị đẩy ra, gió ùa vào.
Lâm Tích đứng tựa vào khung cửa, cảm nhận được mùi ẩm mốc ở bên trong.
Nơi này nói là phòng học nhưng thực chất là một phòng chứa đồ lớn.
Bàn ghế tốt xấu chất đống trong phòng học không phân biệt. Những cửa sổ lâu ngày không được lau chùi tràn dưới ánh nắng mặt trời thấy rõ bụi đang khiêu vũ.
Lạch cạch...
Tiếng bàn ghế di chuyển nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh vài lần, tạo ra cảm giác không vội vã.
Lâm Tích buồn chán, nghe được tiếng động này nhìn sang.
Cô đứng ngược sáng thế nên chỉ thấy được một cái áo sơ mi trắng.
Cố Niệm Nhân lúc này đã đi tới bàn ghế, đứng thẳng, cẩn thận lựa chọn bàn ghế.
Dường như cảm thấy mái tóc dài của mình đang cản trở, cô chải tay và vén chúng ra sau tai, để lộ một bên mặt trong nửa sáng nửa tối.
Hàng mi dài và dày rũ xuống, ánh sáng lướt qua rồi rơi xuống chóp mũi thẳng tắp.
Đường nét của người này cũng tốt thật, nhưng đôi môi hơi mỏng, không có màu sắc, nhưng lại mang theo một loại cảm giác sạch khó quên, lạnh lùng và xa cách.
Tại sao cảm giác sạch lại xuất hiện ở người này?
Người này là cùng một ổ rắn chuột với Lâm Đắc Duyên, là cây tầm gửi phụ thuộc vào người khác.
Lâm Tích dựa vào cửa, mày cau lại càng ngày càng sâu.
Ấn tượng đầu tiên của cô với Cố Niệm Nhân không tốt lắm, cô cũng không muốn để lại ấn tượng tốt về sau với Cố Niệm Nhân nên chỉ quay người nhìn ra ngoài phòng học.
Các tòa nhà giảng dạy của trường trung học Nam Thành đều có hình zigzag, với những khoảng sân rỗng kéo dài lên tạo khung cho bầu trời hình vuông.
Màu trời giống như có dấu hiệu trầm đi, bầu trời trong xanh có phần xám xịt, khiến mọi thứ trở nên buồn tẻ.
"Ầm!"
Đột nhiên, có tiếng va chạm trong phòng học.
Lâm Tích bị tiếng động này làm cho giật mình quay đầu lại, liền thấy Cố Niệm Nhân kéo theo một bộ bàn ghế đi về phía cửa.
Cô ấy có vẻ không giỏi làm những việc như thế này so với phong thái nhàn nhã và điềm tĩnh vừa rồi, trông cô ấy bây giờ có vẻ hơi vất vả.
Xem ra vị Trạng Nguyên tương lai này cũng có việc quá sức không làm được.
Nhìn như vậy, Lâm Tích cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chủ động nói: "Chọn xong?"
Cố Niệm Nhân gật đầu: "Ừ."
Lâm Tích không nói nhiều, nghe Cố Niệm Nhân trả lời, chỉ ném cho cô ấy hai chữ: "Đợi đó."
Sau đó cô đi đến phòng làm việc bên cạnh, nói với ông bác đang pha ấm trà: "Thầy, bọn em đã chọn xong rồi, thầy có nhìn xem không?"
"Không cần." Bác già xua tay: "Hai đứa học sinh lớp chọn nên bác yên tâm, lúc đi nhớ đóng cửa lại."
"Vâng." Lâm Tích gật đầu, sau khi đi ra ngoài, cô cũng không quên giúp ông bác già đóng cửa văn phòng hậu cần.
Nhưng Lâm Tích từ trong văn phòng đi ra, ngẩng đầu lại không thấy Cố Niệm Nhân ở hành lang.
Cô lại đi về phía 304, đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Cố Niệm Nhân vẫn còn ở bên trong.
Vòng eo thẳng tắp tựa vào bộ bàn ghế đã chọn, vạt váy xòe qua đôi chân thon thả, ánh sáng chiếu thẳng xuống tấm lưng gầy, tạo cảm giác nhàn nhã trong cái lạnh.
Lâm Tích dò xét, giọng điệu dịu đi một chút: "Không đi à?"
Cố Niệm Nhân ngẩng đầu: "Cậu bảo mình đợi."
Cố Niệm Nhân nói câu này rất điềm tĩnh, giống như để tường thuật lại một việc.
"..."
Nhưng lời này Lâm Tích nghe xong lại mất bình tĩnh.
Quá đáng.
Nói giống như là cô sai vậy.
Tôi bảo cậu chờ, cũng không ý bảo đứng tại chỗ chờ.
Đây là người mà Vương Đình Tú muốn cô quan sát à, đây là trạng thái mà Trạng Nguyên tương lai nên có sao?
Sự hoà hoãn trong mắt Lâm Tích sắp biến mất, sau đó giọng nói của Cố Niệm Nhân lại vang lên: "Một mình mình không chuyển được, cần cậu giúp mình."
Biểu cảm của người này không hề thay đổi, chỉ có giọng thì giống như đang cầu xin.
Quả nhiên, thứ 'tầm gửi' này bình thường lười vận động, có nhiêu đây cũng không nhấc lên được.
... Câu này thật ra lại đúng.
Chút hoà hoãn trong mắt Lâm Tích, Cố Niệm Nhận cuối cùng cũng vớt lại được, Lâm Tích sửa sang lại quần áo, rồi bước qua: "Lấy ghế xuống."
Cố Niệm Nhân im lặng, lấy cái ghế ở trên bàn xuống.
Sau đó, hai tay Lâm Tích xuyên qua hai bên hông, gió ấm thổi qua áo sơ mi, tay nắm góc bàn
Tay áo sơ mi ngắn trên khuỷu tay, thấy được rõ cánh tay thon trắng dài, nhìn từ khuỷu tay xuống thì thấy được đường gân xanh đẹp mắt.
Lâm Tích nhấc bàn lên, sau đó quay về phía cửa, tích chữ như vàng: "Đi thôi."
Cái bóng sau lưng chỉ gật đầu không nói tiếng nào, trong phòng học lại rơi vào im lặng.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa che khuất nửa trên khuôn mặt của Cố Niệm Nhân, cô cầm chiếc ghế trong tay, ánh mắt dõi theo Lâm Tích.
"Mình có thể biết tên cậu được không?"
Cố Niệm Nhân nhìn chằm chằm Lâm Tích hỏi.
Lâm Tích dừng lại một chút.
Không ngờ Cố Niệm Nhân sẽ hỏi câu hỏi này.
Bây giờ cô mới ý thức được, chỉ có riêng cô hiểu biết về Cố Niệm Nhân, còn vị này hòn ngọc quý trong tay Lâm Đắc Duyên lại hoàn toàn không biết gì về cô.
"Lâm Tích." Lâm Tích đáp trả nhanh gọn.
Bóng dáng hai người chồng lên nhau phản chiếu trên sàn hành lang, Lâm Tích sau đó quay đầu lại, trong giọng nói mang theo vẻ khiêu khích và khinh thường, dường như đang nhấn mạnh cái đặc biệt của cái tên này đối với Cố Niệm Nhân: "Tích trong đáng tiếc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro