Chương 06

Vết thương này, vừa rồi Lâm Tích có cảm giác.

Nhưng từ lúc nhỏ cô đã quen rồi, trên người thỉnh thoảng xuất hiện những vết thương nhỏ nên đối với cái trầy da này thì cũng chả thấy sao hết.

Nhưng không may, là có người để ý.

Mặt trời đã lặn ở cầu thang, bóng dáng Cố Niệm Nhân đang đến gần đã che mất phần lớn ánh sáng ban ngày khỏi tầm nhìn của Lâm Tích.

Cố Niệm Nhân hơi ngẩng đầu lên, ánh sáng lan tỏa trên lông mi, rõ ràng là Lâm Tích giơ tay nắm chặt cổ tay cô, nhưng ánh mắt của cô lại như đảo khách thành chú, ngược lại dùng cách này để nhìn rõ hơn vết thương của Lâm Tích.

Người này có một vẻ điềm tĩnh tự nhiên, một đôi mắt trong veo đang nhìn, lại là vực sâu lạnh lẽo, không có tiếng động nhưng lại hung hãn hơn bất cứ thứ gì khác.

Hơi thở giữa môi và răng trộn lẫn với làn gió mát trong cầu thang, lan tỏa trên làn da bị trầy, người này không e dè, cứ vậy mà xông vào lãnh địa của người khác.

Thình thịch!

Tim bị gõ hai cái, Lâm Tích không ngờ hành động phòng thủ nắm lấy cổ tay Cố Niệm Nhân của mình lại biến thành bộ dạng hiện tại, cau mày, lập tức ném cổ tay Cố Niệm Nhân ra: "Không cần cậu nói."

Sức của Lâm Tích không nhỏ, khi ném tay Cố Niệm Nhân ra thì bả vai cũng cử động theo.

Thế nhưng trên mặt Cố Niệm Nhân không hề có biểu cảm nào, thậm chí đến một cái nhăn cũng không có, vẫn giọng điệu đó nhắc nhở Lâm Tích: "Nên bôi thuốc."

Lâm Tích khinh thường, không ngẩng đầu lên nói, "Để tôi yên đi."

"Vết trầy này là do lúc mở cửa sổ bị." Cố Niệm Nhân nói.

Lâm Tích có chút buồn cười, ngẩng đầu lên: "Thì sao?"

Cố Niệm Nhân: "Cậu giúp mình, mình cũng muốn..."

"Không cần." Cố Niệm Nhân còn chưa nói, Lâm Tích xong đã ngắt lời.

Nhịp tim khiến người ta cáu kỉnh, làm sao cũng không xoa nó dịu được.

Lâm Tích nhìn chằm chằm vào mắt Cố Niệm Nhân, hừ lạnh một tiếng với cây tầm gửi cần người khác đứng ra bảo vệ: "Tôi không phải cậu, tự tôi sẽ xử lý tốt chuyện của tôi."

Cố Niệm Nhân nghe vậy, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Cậu vì chuyện vừa rồi, mà tức giận thay mình sao?"

Giọng nói của cô gái ở độ tuổi thanh xuân, nhẹ nhàng như làn khói.

Nhưng cầu thang lại không có gió ùa tới, nên cứ lởn vởn quanh người Lâm Tích.

Một đòn gián tới.

Lâm Tích sửng sốt một lát.

Cô đúng là có khinh thường, đúng là có tức giận, bực tức thay Cố Niệm Nhân đúng là có thật.

Nhưng cái thật này sao đến trong miệng Cố Niệm Nhân lại thay đổi chứ?

Cô thay cô ấy?

"Ảo tưởng sức mạnh!"

Lâm Tích chưa bao giờ hối hận đến vậy, tức giận ném ra bốn chữ, sau đó đi ra sau bàn, nhấc bàn lên đi xuống lầu không thèm ngoảnh lại, mặc kệ những người kia có theo kịp hay không.

Cố Niệm Nhân ở phía sau, ánh mắt rơi vào bóng lưng Lâm Tích, cho đến khi Lâm Tích gần như biến mất khỏi tầm mắt cô thì mới nhấc gót chân.

Ánh nắng bị che khuất bởi góc cầu thang, không thể nhìn thấy ánh mắt cô luôn dán chặt vào người này.

.

Bước chân Lâm Tích nhẹ nhàng, cô theo thói quen đi tới cửa sau của lớp học.

Trước khi bước vào, cô nhìn thấy Vương Đình Tú ngồi trên bục giảng quan sát lớp tự học, cả lớp chỉ nghe thấy mỗi tiếng kim đồng hồ quay.

Lạ ghê.

Lớp chọn như các cô, từ lúc nào cần người giám thị trong giờ tự học chứ?

Không biết giáo viên chủ nhiệm có khả năng đặc biệt là nghe được mọi hướng hay không, Lâm Tích đứng ở cửa sau vừa cười khẩy vì Vương Đình Tú là chuyện dư thừa, thì Vương Đình Tú ngẩng đầu lên.

Sau đó nhìn lướt qua cô, rồi nhìn Cố Niệm Nhân sau đó lộ ra nụ cười mà phụ huynh đều dành cho con ngoan trò giỏi: "Đến rồi à?"

"Dạ." Cố Niệm Nhân đứng ở cửa sau gật đầu.

Chỉ với hai câu nói đơn giản, tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu lại nhìn về phía này.

Lâm Tích ở bên cạnh nhìn, phát hiện Vương Đình Tú không phải tới giám thị tiết tự học.

Cô ấy đang đợi Cố Niệm Nhân.

Mọi người trong lớp cũng vậy.

"Wow, cậu ấy đến thật kìa!"

"Cái này có được gọi là đặc cách nhảy lớp không?"

"Không, đây có thể coi là bảo vệ địa vị của mọi người trong lớp chúng ta. Mình với cậu sẽ không cần phải lo kỳ thi tiếp theo sẽ bị Cố Niệm Nhân đá ra khỏi lớp chọn."

"Không biết nữ thần của mình sẽ ngồi ở đâu nữa, mình thấy vị trí trước chỗ mình rất hợp với cậu ấy."

"Đã đến lúc mình phải đi rồi, ôi ôi ôi ôi..."

......

Lớp đang yên tĩnh đột nhiên đầy tiếng thì thầm. Vương Đình Tú cũng không bảo lớp trật tự, mà giới thiệu với mọi người: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Cố Niệm Nhân. Từ giờ trở đi, lớp chúng ta sẽ có 36 người."

"Chào mừng!"

"Whuhu——!!"

Mấy câu nói đơn giản của Vương Đình Tú khiến cả lớp phấn khích.

Phòng học lớn vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tất cả đều chào đón Cố Niệm Nhân.

Ngoại trừ Lâm Tích.

Cô bước qua tất cả sự phấn khích này và ngồi xuống chỗ ngồi của mình, vẻ mặt khinh khỉnh.

Chung Sanh là người không có mắt nhìn, thấy Lâm Tích đã về lớp, lập tức quay đầu nhìn cô với ánh mắt trìu mến: "A Tích, vừa rồi ở trên hành lang tìm mãi không thấy cậu, còn tưởng đâu bị cô Đình Tú sai đi đâu, hoá ra là chuyện tốt nha!"

"Biến." Lâm Tích vốn đã buồn bực, bây giờ lại càng khó chịu hơn.

"Biến thì có thể biến, nhưng trước khi biến cậu kể cho mình nghe chút đi." Chung Sanh không hề khó chịu đã thế lại còn tò mò bò lên bàn Lâm Tích, "Cậu với Tiên Nữ đi đâu hết nửa tiết vậy? Có bị Tiên Nữ bắt đi không? Trái tim nhỏ bé của cậu có đập thịch thình thinh không...."

Chung Sanh không ngừng tưởng tượng, lông mày Lâm Tích mỗi giây càng cau chặt, giống như bị người ta giẫm lên cái đuôi: "Ba cái luôn má!"

"Cậu làm gì phản ứng lớn vậy?" Chung Sanh dưới sự tức giận của Lâm Tích phát hiện ra chút điểm, nhướng mày cười nói: "Đập thiệt hả?"

"Tim mình không đập chắc giờ cậu phải khóc rồi ha, được chứ!" Lâm Tích đáp.

Nói cũng kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, thẳng nữ xung quanh Lâm Tích tỷ lệ rất thấp.

Bản thân tự xưng không có hứng thú đến nam hay nữ, thường xuyên phải nhấn mạnh với người thuyết phục cô gia nhập hội bóng, "Mình không thích con gái."

Chung Sanh ngẩng đầu nhìn Lâm Tích, trên mặt tươi cười viết một dòng chữ lớn: Thật sao? Mình ứ tin nhé.

Chung Sanh nằm trong hội bóng, luôn muốn chị em Thiên Thái này gia nhập chung.

Trước đây Lâm Tích gặp phải chuyện này, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là trợn mắt nhìn Chung Sanh.

Nhưng lần này thì khác.

Cô trực tiếp lấy tờ giấy toán trải trên bàn, gấp lại vài nếp, ném thẳng vào cái hộc bàn, tàn nhẫn tuyên bố: "Thi toán đừng nghĩ nhìn bài."

"Đừng đừng đừng đừng." Chung Sanh rén liền. Khả năng giải đề toán của cô có hạn, gặp bài toán nào phải suy nghĩ căng đầu óc thì chỉ có Lâm Tích giải thích thì cô mới hiểu, "A Tích à, Tích Tích ơi, chị Tích, bà Tích...."

"Chà, bối phận của Lâm Tích ở đây cũng cao quá nhỉ."

Giữa những lời xin xỏ của Chung Sanh, Vương Đình Tú phát ra một tiếng cười.

Tim của Chung Sanh đập thình thịch, nhất thời xấu hổ lan cả người.

Cô nhìn bóng dáng người trên bàn, khó nhọc ngẩng đầu hồi lâu: "... Thưa cô."

"Trong giờ tự học đừng nói chuyện phiếm." Vương Đình Tú không có ý đi sâu vào vấn đề này, gõ nhẹ vào ghế của Chung Sanh, ra hiệu cho cô ấy quay người lại.

"Dạ." Chung Sanh biết phải nghe lời, lập tức quay người lại.

Nhưng đột nhiên trong tầm nhìn ngoại vi, nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhắn cân đối đang tiến về phía này.

Ánh nắng xuyên qua, xương cổ tay xinh đẹp tỏa ra ánh sáng trắng sứ.

Chung Sanh đối với nước da trắng nõn này dừng lại hai giây, còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, liền nghe thấy Vương Đình Tú ở phía sau: "Niệm Nhân, tạm thời em ngồi ở đây đi."

"!"

Chung Sanh đột nhiên cảm thấy phấn khích, còn than vãn trong bụng là Lâm Tích thật có phúc.

Nhưng không ngờ, Lâm Tích lập tức nghe được phản đối: "Tại sao ạ?!"

Vương Đình Tú bất mãn liếc nhìn Lâm Tích, chỉ vào cách sắp xếp chỗ ngồi trong lớp: "Lớp có 35 người, chỉ có mình em ngồi bàn đơn, bạn học mới không ngồi cùng với em thì ngồi với ai?"

"Cô có thể chuyển chỗ bạn khác đến chỗ em ngồi mà." Lâm Tích kiên quyết cự tuyệt chuyện ngồi cùng bàn với Cố Niệm Nhân, cô nhìn chung quanh, khóa chặt ánh mắt vào Chung Sanh, "Ví dụ như Chung Sanh."

Nói xong, Lâm Tích đem bắt lấy người của Chung Sanh quay lại, "A Sanh, cậu chịu ngồi cùng bàn với mình không?"

Về việc chị em tốt của mình đã từ bỏ cơ hội ngồi cùng bàn với tân hoa khôi của trường và chọn ngồi cùng bàn với cô, Chung Sanh vô cùng cảm động: "Thật hả! A Tích, cuối cùng cậu cũng chịu rồi!"

Chung Sanh dùng ánh mắt cường điệu, mừng rỡ như điên nhìn Lâm Tích, giống như Lâm Tích không phải mở lời hỏi ngồi cùng bàn, mà là bên nhau trọn đời vậy đó: "A Tích, cậu không biết đâu, thật ra mình muốn ngồi cùng bàn với cậu lắm! Mỗi lần đi chọn chỗ ngồi mình luôn muốn ngồi cùng bàn với cậu, nhưng mà lúc nào cậu cũng chọn bàn ngồi sau mình hết, cậu có biết mình buồn lắm không...."

Vương Đình Tú chống tay đứng sang một bên, mí mắt giật giật nhìn Chung Sanh làm quá lên, rồi nhìn thẳng vào tên đầy sỏ: "Lâm Tích, em có thể đừng có như vậy...."

Nhưng cô còn chưa nói xong, Vương Đình Tú đã bị giáo viên lớp 2 đi ngang qua cắt ngang: "Này, cô Vương, sao cô còn ở đây? Vừa rồi hiệu trưởng Lưu gửi tin nhắn trong nhóm bảo tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp 12 đến chỗ ông ấy mở họp, cô không đọc được à?"

"Họp sao?" Vương Đình Tú sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy điện thoại di động của mình nhấp nháy, vội vàng nói: "Cám ơn, tôi đi ngay."

Vốn dĩ thời gian thảnh thơi đột nhiên khẩn trương lên. Nhìn tình hình khó khăn lúc này, Vương Đình Tú ra lệnh cho ba người: "Ba em tự bàn rồi quyết định đi, trước khi tan học phải xong, sáng mai cô sẽ đến sớm xem, nghe chưa."

Cái từ "nghe chưa" này là Vương Đình Tú nói cho Lâm Tích nghe.

Lâm Tích đương nhiên hiểu ý, lập tức cười nói: "Chuyện này cô đừng nhọc lòng, mau đi họp đi ạ."

"Hừ." Vương Đình Tú gật đầu với Lâm Tích, sợ đến trễ nên nhanh chóng rời đi.

Lớp học lại trở nên yên tĩnh, các học sinh trong lớp vẫn càng quan tâm đến việc học của mình hơn. Nên cũng không mấy người chú ý vào Cố Niệm Nhân.

Lâm Tích cứ vậy công khai lôi kéo Chung Sanh, ngẩng đầu, đắc ý nhìn Cố Niệm Nhân, chờ người này thoả hiệp.

Nhưng Cố Niệm Nhân lại không nhúc nhích.

Cô vẫn đứng trước bàn của mình, mặt bàn cạnh bàn của Lâm Tích, sạch sẽ ngăn nắp, sách vở của cô đều được đặt ở đó.

Chung Sanh, người đang đắm chìm trong sự phấn khích khi được Lâm Tích chọn, cuối cùng cũng nhận thấy sự kỳ lạ của bầu không khí xung quanh.

Đầu tiên cô quay đầu nhìn Lâm Tích, sau đó lại nhìn Cố Niệm Nhân, chủ động nói với Cố Niệm Nhân: "Này, hay là cậu ngồi vào chỗ của tôi trước, sau khi tan học tôi sẽ giúp cậu đổi bàn."

"Cậu chắc chưa?" Cố Niệm Nhân ngước mắt, chuyển ánh mắt từ Lâm Tích sang Chung Sanh.

Thời tiết tháng 9 không đủ lạnh để gây ra gió lạnh, mặt trời treo trên mái nhà đang tỏa nhiệt rõ rệt.

Chung Sanh vừa nhìn vào cặp mắt kia, gió lạnh lùa qua đầu ngón tay.

Gió thổi qua cửa sau tiến vào hàng ghế sau trống trải, Chung Sanh nghẹn họng.

Đó là một cảm giác áp bức không nơi nào tìm thấy được trong đồng tử của Cố Niệm Nhân.

Cô chợt nhận ra câu hỏi của Cố Niệm Nhân giống như là cơ hội để cô đổi ý.

Cố Niệm Nhân thích vị trí này.

"Làm gì vậy? Ngồi đi." Thấy Chung Sanh bất động hồi lâu, Lâm Tích muốn củng cố cho yên chuyện, bảo Chung Sanh ngồi xuống.

Nhưng cô không ngờ cái người mình đang lôi kéo còn chưa ngồi xuống đã bật dậy.

Sau đó Chung Sanh rút cánh tay ra khỏi tay Lâm Tích, ngập ngừng nói: "À thì, A Tích, mình thấy là.... vẫn nên ngồi trước cậu đi ha."

"Chỗ này đi thẳng ra cửa, mình bị thấp khớp, không chịu lạnh được." Chung Sanh vừa nói xong lập tức ôm đầu gối, đi từng bước trở về chỗ ban đầu.

"..."

Lâm Tích hết cách, chán ghét cau mày.

Mà sau đó, cái chán ghét kia càng nặng hơn.

Không có Chung Sanh cản trở, Cố Niệm Nhân trực tiếp ngồi xuống.

Ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào trước cửa sổ, một mùi hương không thuộc về Lâm Tích lại lởn vởn bên vai.

Từ khóe mắt, một miếng băng cá nhân được đẩy đến trước mặt cô.

Cố Niệm Nhân trầm giọng nói: "Sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn, bạn học Lâm Tích."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro