Ngày Lâm Tích rời khỏi nhà, Lâm Đắc Duyên đã đổi mật khẩu cửa vào sân.
Nhưng Lâm Tích rất thông minh, nhận thức rõ Lâm Đắc Duyên hay thích ra vẻ trước mặt người khác, nên thông qua dấu vân tay để lại trên ổ khóa, cô lập tức đoán ra.
——Hai mật mã của ngôi nhà này vốn là một tập hợp số Fibonacci do Lâm Tích thiết kế. Lâm Đắc Duyên nghĩ rằng mỗi một số tăng thêm 1 số coi như đã thay đổi. Toàn bộ mật mã bây giờ không có gì đặc biệt, cũng không biết lần đầu Cố Niệm Nhân nhìn thấy có bật cười không?
"Ah."
Cố Niệm Nhân có cười hay không, Lâm Tích không biết, mà cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng về phần cô thì cười rồi.
Với cái vẻ mặt cực kỳ giễu cợt, đứng trước nụ cười cứng ngắt của Lâm Đắc Duyên, bật cười.
Lâm Đắc Duyên nhìn thấy Lâm Tích cười, liền đẩy cửa đuổi người đi: "Cút đi, nơi này không chào đón mày."
Lâm Tích không có phản kháng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ông xác định muốn tôi đứng ở cửa, chờ cái người ông mới gọi "Niệm Niệm" về đến đây nhìn thấy tôi à?"
Sắc mặt Lâm Đắc Duyên đột nhiên thay đổi.
Xa Ninh đã nhiều lần cảnh cáo, không được để chuyện cũ của gia đình làm ảnh hưởng đến Cố Niệm Nhân, nên đến tận giờ ông ta vẫn chưa dám nói cho Cố Niệm Nhân biết, con gái ông ta học cùng trường với cô ấy, mà hình như giờ còn học chung một lớp.
Bởi vì không lường trước được hậu quả, Lâm Đắc Duyên trở nên thận trọng, hạ tay xuống nói: "Nói, đến làm gì?"
Lâm Tích liếc nhìn Lâm Đắc Duyên đang thiếu kiên nhẫn cảnh giác với cô, sau đó mở cửa đi vào biệt thự.
Không gian quen thuộc cảm giác xa lạ ập đến, cô nhàn nhã nhìn xem, cảm xúc trong mắt không ngừng tích tụ, chồng chéo lên những toan tính trong lòng: "Ông chủ Lâm giàu có thật đó, cải tạo toàn bộ biệt thự."
Nói xong, Lâm Tích cầm lên một khối điêu khắc nhìn rất có giá trị, cười với Lâm Đắc Duyên: "Gần đây phẩm vị của ba đã khá hơn rồi."
Lâm Tích từ lâu coi thường thẩm mỹ nhà giàu mới nổi của của Lâm Đắc Duyên, là khen hay chê cười, Lâm Đắc Duyên nghe rõ ràng, tâm tình càng thêm sốt ruột: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Sao thế, không cho người khác đánh giá mình à? Không phải ông thích nghe thế à?" Lâm Tích nghiêng đầu hỏi, trên mặt mang theo nụ cười.
Âm dương quái khí, không âm cũng không dương.
Lâm Đắc Duyên hiểu được Lâm Tích muốn gì, không đợi cô mở miệng liền chủ động làm rõ: "Mày tới đòi tiền à?"
"Ông còn biết nữa hả?" Lâm Tích cười lạnh một tiếng, đem tượng điêu khắc cất vào tủ, cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, không trực tiếp ném nó xuống đất.
"Ông có tiền để làm mấy thứ này, nhưng không có tiền để trả tiền cấp dưỡng đúng hạn?"
Lâm Đắc Duyên là một kẻ vô lại, ông ta đã lên kế hoạch cho việc này: "Việc cải tạo trang trí lại nhà là chuyện tao thích, tao với mẹ mày đã ly hôn, mày có vấn đề gì thì đi ra toà kiện đi."
Trên xe buýt, Lâm Tích đã nghĩ đến Lâm Đắc Duyên sẽ phản biện lại, nào là khóc lóc bán khổ, nào là chống chế, cô đều nghĩ tới.
Tên vô lại như vậy vẫn nằm trong dự đoán của cô, vì vậy cô nhanh chóng ngả bài, trực tiếp ra lệnh cho ông ta cùng với thời hạn: "Lâm Đắc Duyên, hôm nay tôi không đến đây để thương lượng với ông, tiền trợ cấp của mẹ và tiền cấp dưỡng của tôi, phải được chuyển vào 12h đêm nay."
Mấy năm qua, việc làm ăn kinh doanh của Lâm Đắc Duyên ngày càng lớn, chỉ có người khác đến cầu xin ông ta, chứ không chuyện đến ra lệnh, nên ông ta không nghe lọt tai, mở miệng: "Lâm Tích, mày là cái thá gì, dám lên giọng với ông đây hả! Ông đây không cho đấy, mày làm gì được?!"
"Vậy ông cứ thử xem đi." Lâm Tích cười lạnh, từ lúc vào cửa đến giờ cô đã quan sát điểm yếu Lâm Đắc Duyên, bây giờ càng quyết liệt hơn: "Nếu đêm nay ông không chuyển tiền đúng hẹn, ngày mai tôi còn sẽ tới, ngày mốt, ngày kia, tôi cũng đến."
"Tôi không chắc mỗi lần đến ông sẽ có ở nhà, nếu lúc tôi tới mà trong nhà chỉ có Cố Niệm Nhân và người tình của ông...."
Vẻ mặt vô lại ngạo mạn của Lâm Đắc Duyên cứng đờ rõ ràng.
Ông ta nhìn thẳng Lâm Tích một lúc sau, đột nhiên bật cười nói: "Lâm Tích, không phải mày vẫn luôn kiêu ngạo lắm à? Giờ sao lại đến đòi tiền tao, không cần thể diện nữa hả?"
"..."
Cô gái không kìm được cơn tức giận, ngọn lửa trong mắt cô đang bùng cháy rõ ràng.
Lời nói của Lâm Đắc Duyên đã khiến lòng tự trọng của Lâm Tích bị tổn thương nặng nề, cô thực sự muốn làm ầm ĩ với ông ta như trước đây.
Nhưng không phải bây giờ. Hôm nay cô đến đây để lấy lại số tiền mà Huỳnh Tú xứng đáng nhận được từ người đàn ông này. Lời ông ta nói là đang kích thích cô, vì lòng tự trọng của bản thân mà từ bỏ số tiền này.
Đúng là tên đàn ông lòng lang dạ sói.
Ngọn lửa trong mắt Lâm Tích cháy một nửa rồi dừng lại.
Cô không muốn bị ông ta lừa, nghiến răng nói: "Phải rồi, không biết tên khốn nào bỏ rơi vợ con, đến nỗi con gái phải chạy đến cửa đòi tiền."
"Lâm Đắc Duyên, nếu như ông không muốn để hai người kia biết những chuyến xấu của ông, tốt nhất đừng có chọc tôi. Dù tôi không có học được, thì cũng đến phá nhà ông chó sủa gà bay."
Lâm Tích nói gay gắt, khiến Lâm Đắc Duyên rén.
Lâm Đắc Duyên luôn cảm thấy đứa con gái này không phải là con ông ta, là oan gia chủ nợ, đấu với người này ông ta chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
Vất vả lắm ông ta với có thể sống cùng Xa Ninh, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.
"Được rồi được rồi, tao cho, bây giờ tao chuyển cho mày được chưa!" Lâm Đắc Duyên thoả hiệp, tức giận móc điện thoại trong túi ra, "Không phải là mấy chục nghìn thôi sao? Chẳng lẽ tao không có."
Lâm Tích không thèm đáp trả lại, lạnh lùng nhắc nhở: "Là 94 nghìn 569 phẩy 38."
Đầu óc linh hoạt, trong nháy mắt đã tính ra được tổng số tiền: "Ông thiếu 3 tháng, nên chuyển cho tôi 283 nghìn 708 phẩy 14."
Nghe vậy, Lâm Đắc Duyên đang chuyển tiền chửi: "Mẹ nó, mấy số lẻ cũng đi tính toán với ông đây."
Ông ta ngước mắt nhìn Lâm Tích đang đứng đối diện mình, miệng còn mắng chửi đúng rồi: "Đồ cái thứ gì đâu, từ nhỏ đã ăn hại, đi Chử Thành cũng đánh nhau cho được."
Lâm Tích nghe vậy, rất tức giận, trả lời thẳng: "Không đánh không lẽ chờ thằng béo kia làm chuyện đồi bại à?"
"Mẹ nó, cũng ai biểu nó nhìn trúng...."
"Tiểu thư, hiếm khi đến, ngồi xuống ăn chút trái cây." Thấy ông chủ nói ngày càng khó nghe, người giúp việc lập tức mang trái cây đến chen giữa hai người.
Người giúp việc này trước đây cùng Lâm Tích quan hệ rất tốt, hiện tại trên mặt nở nụ cười ôn hòa, đây là tình bạn hiếm có mà trong nhà này dành cho cô.
Nhưng đúng lúc trái cây sắp được đưa tới tay Lâm Tích, Lâm Đắc Duyên đã hất tay nó ra: "Ăn cái gì mà ăn!"
Ông ta nhìn trái cây lăn trên mặt đất, cơn tức giận chuyển từ Lâm Tích sang người giúp việc ngăn cản: "Ai bảo cô mang thứ này ra? Tôi mua cho Niệm Niệm, cô mang cho nó ăn? Đầu cô có vấn đề à!"
Người giúp việc bị tiếng la mắng hoảng sợ, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi ông chủ, tôi thấy tiểu thư đến nên muốn chuẩn bị chút trái cây cô ấy thích...."
Lâm Tích ở một bên nhìn, chợt nhớ đến Huỳnh Tú từng ngăn cản hai người đánh nhau.
Vì không thể tự mình đứng lên làm bá chủ nên Lâm Đắc Duyên đã trút hết cơn giận lên người dễ thao túng, chỉ trích người khác và đưa ra những nhận xét cực kỳ khó chịu.
Lâm Đắc Duyên vẫn đang phun ra những lời chửi rủa thơm tho, vênh mặt hất hàm bộ dáng trông rất hung dữ.
Giống như mỗi lần bảo vệ Huỳnh Tú trước đây, Lâm Tích dùng tay trái kéo cô giúp việc lại, cười lạnh nói: "Ông Lâm này, ông thích Cố Niệm Nhân vậy, có khác nào chó liếm chủ không, người ta đã gọi ông một tiếng 'ba' chưa?"
Lâm Đắc Duyên bị chọc đúng chỗ đâu, nhất thời ngây người.
Sau đó cười nói với Lâm Tích: "Dù Niệm Niệm không có gọi tao là ba, thì tao vẫn xem con bé là con ruột, tao thích có đứa con như con bé vậy. Mang con bé đi ra ngoài hãnh diện hơn dắt mày theo, Niệm Niệm trước giờ chưa bao giờ
Đối mặt với những lời công kích của Lâm Đắc Duyên, Lâm Tích vẫn luôn chỉ làm ngơ, vào tai này ra tai kia.
Nhưng khi hai chữ "Niệm Niệm" lọt vào tai cô, những cảm xúc mà cô kìm nén cuối cùng lại dâng lên.
Lâm Tích gần như theo phản xạ dự định làm địch tổn hại, thua chính mình tám trăm, vì vậy cô vặn lại Lâm Đắc Duyên: "Phải rồi, sao ông không nhìn lại xem người là hạt giống của ai, còn tôi là hạt giống của ai chứ?"
"Tôi là hạt giống của Lâm Đắc Duyên đó, đương nhiên phải giống ông rồi, không sai đi đâu được."
"Lâm Tích!" Lâm Đắc Duyên không nhịn được nữa hét lên: "Lâm Tích! Mày nói lại lần nữa thử xem!"
Thấy có chuyện không ổn, người giúp việc tiến tới ngăn cản: "Ông chủ, tiểu thư, đừng cãi nhau nữa."
Sau đó nhìn Lâm Đắc Duyên, nhắc nhở: "Cố, cô Cố sắp về rồi!"
Những lời này khiến Lâm Đắc Duyên lập tức bình tĩnh lại.
Ông ta nhìn xuống đống bừa bộn trên sàn rồi ra lệnh cho người giúp việc: "Dọn dẹp nơi này cho tôi đi. Niệm Niệm thích sạch sẽ, đừng để con bé thấy trong nhà còn có chỗ không sạch sẽ."
Lâm Đắc Duyên nói những lời cuối cùng trong khi nhìn Lâm Tích, dẫm lên mặt đất nói.
Ông ta vuốt thẳng cổ áo, đè nén cơn tức giận, nói với Lâm Tích: "Tiền đã chuyển cho mày, 290 ngàn, cút đi cho tao."
Tốc độ khống chế cảm xúc của Lâm Đắc Duyên khiến Lâm Tích kinh ngạc, nhưng sau đó cô lại nắm chặt tay hơn.
Tin nhắn chuyển tiền trên điện thoại của cô đã được gửi đi trong lúc tranh chấp, cô nhìn xuống rồi nói: "Lâm Đắc Duyên, nếu ngày này tháng sau tôi không thấy tiền chuyển đến, tôi vẫn sẽ đến."
Lâm Tích nói xong, không quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ để lại Lâm Đắc Duyên đang bị uy hiếp, dùng sức đá xuống bàn: "Mẹ kiếp."
Cửa đóng lại, trong sân nhỏ buổi chiều tản ra một cảm giác thoải mái.
Những ký ức về quá khứ không thể kiểm soát dâng trào cùng với mùi do gió mang đến, ánh mắt Lâm Tích phức tạp du hành nơi đó, sau đó khung cảnh yên tĩnh và nhàn nhã vốn có đã bị giọng nói giận dữ của người đàn ông cắt đứt.
"Mau! Thảm không thể lau sạch thì đi thay cái mới đi! Muốn Niệm Niệm giẫm lên sao?"
"Nếu cô còn dám đem đồ của Niệm Niệm cho cái đồ súc sinh kia, thì đừng làm ở đây nữa."
còn cho con thú nhỏ đó thứ gì đó mà Niệm Niệm thích nữa thì đừng làm ở đây!"
"Nước lau sàn! Niệm Niệm bị dị ứng với những hóa chất này, cô không biết sao?!"
......
Niệm Niệm, Niệm Niệm, lại là Niệm Niệm.
Tên Cố Niệm Nhân lần lượt xuất hiện trong miệng Lâm Đắc Duyên, trong giọng nói giận dữ tràn ngập sự nịnh nọt.
Lâm Đắc Duyên biết rõ Cố Niệm Nhân còn hơn cả cô, đứa con gái ruột này của ông ta.
Lâm Đắc Duyên đối xử với Cố Niệm Nhân tốt hơn đứa con gái ruột.
Tự hào về người này, nuông chiều mấy ngàn lần.
Cuộc tranh cãi kết thúc chưa đầy một phút, khi quay người lại, ông ta đã thay đổi diện mạo.
Mặt trời xuyên qua ngọn cây, chiếu sáng một khoảng khác biệt lớn trước mặt Lâm Tích.
Ghen tị, giận dữ, hận thù.
Còn có sự khinh thường.
Trong đầu Lâm Tích chợt nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Cố Niệm Nhân ở trường.
Người này đứng ở hành lang phía sau phòng nước, nhìn vào mắt cô rồi nói: "Tôi không thích con trai."
Nếu Lâm Đắc Duyên thích Cố Niệm Nhân nhiều như vậy, liệu ông có biết cô là đồng tính không?
Nếu một ngày Cố Niệm Nhân mang bạn gái về nhà, liệu ông ta có còn tự hào về người này như vậy không?
...Nếu bạn gái mà Cố Niệm Nhân đưa về nhà chính là cô thì sao?
Ánh mắt Lâm Tích khựng lại, như thể chạm vào cái gì đó mở ra.
Bóng tối hỗn loạn gầm lên, bao quanh cô bằng răng nanh và móng vuốt.
Đúng rồi, làm bạn thì chưa đến mức.
Vậy người yêu thì sao?
Nếu cô và Cố Niệm Nhân hẹn hò, Lâm Đắc Duyên sẽ ra sao?
Liệu Bạch Nguyệt Quang thân yêu của ông ta có còn ở bên ông ta không?
Dựa vào đâu mà ông ta lại tận hưởng cuộc sống nơi đây, tận hưởng tình yêu ghê tởm mất tìm lại được, trong khi mẹ cô xanh xao lê lết thân xác ốm yếu trên giường chịu đựng nỗi đau hóa trị!
Lẽ ra ông ta phải đau khổ như người vợ bị phản bội của mình.
Không, phải đau đớn hơn nữa!
Lâm Tích đôi khi tin vào Phật và thần. Cô biết những người như Lâm Đắc Duyên chắc chắn sẽ nhận được quả báo.
Nhưng khi nào quả báo này sẽ đến?
Tại sao cô không thể là người mang lại quả báo cho ông ta?
Cô muốn Lâm Đắc Duyên phải trả giá cho sự ích kỷ, tham lam và chà đạp bừa bãi của ông ta.
Gió lạnh dưới bóng cây rậm rạp thấm vào xương máu trong phút chốc, bầu trời chợt chìm xuống.
Con chim mệt mỏi quay trở lại, ánh nắng xiên xẹo kéo cô gái vào bóng tối của những thân cây khô, cô chưa kịp nhận ra rõ ràng cảm xúc của mình thì đã bị bao trùm bởi hận thù, kéo cô xuống vực sâu đầy gai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro