Chương 21

Bàn tay cô gái mang theo cái lạnh của đêm thu chạm vào, không chút báo trước, đặt lên eo Lâm Tích.

Điều đáng sợ hơn nữa là bộ đồng phục thể thao trơn nhẹ, không có bất kỳ lực cản nào, như một cánh cửa rộng mở đem nhiệt độ của người khác tiến vào nơi này.

Gió rõ ràng đang thổi ngược hướng hai người đang đi, cũng thổi qua tóc Lâm Tích, mang theo hương mùa thu độc nhất cùng với mùi hương của Cố Niệm Nhân, lơ lửng trước mặt cô.

Tim đập thình thịch.

Đập còn nhanh hơn so với lúc vận động.

Cánh tay Lâm Tích căng ra, nắm chặt tay lái.

Cố Niệm Nhân từ phía sau ôm cô, người này cần cô.

Ý tưởng này không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên xuất hiện từ thế giới hoang tàn của Lâm Tích.

Ánh đèn đường lại chiếu hai người lọt vào tầm mắt Lâm Tích. Cô nhìn vào khu vực thuộc về Cố Niệm Nhân, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, cô nhận ra kế hoạch của mình đã đi đúng hướng, thả một tay xuống kéo cổ tay Cố Niệm Nhân: "Ôm chặt vào, đừng để ngã."

Giọng nói mang theo lười biếng, còn có chút kiêu ngạo.

Cố Niệm Nhân ngồi ở phía sau, nhìn bóng dáng Lâm Tích rơi trên vai cô, nhẹ nhàng cong môi dưới: "Được."

Cố Niệm Nhân từ nhỏ nhiệt độ cơ thể đã thấp hơn người khác. Sự thay đổi của bốn mùa đối với cô không rõ ràng, cô chỉ thuộc về mùa đông.

Làn gió mát thổi qua bắp chân lộ ra ngoài không hề khiến cô cảm thấy lạnh, nhưng hơi ấm lại truyền đến vô cùng rõ ràng, từ lòng bàn tay Lâm Tích nắm lấy cổ tay cô, từ làn da cánh tay dựa vào quần áo của người phía trước.

Một cơn gió mạnh thổi qua vài người qua đường, Cố Niệm Nhân khẽ nhắm mắt lại.

Cô chủ động tắt đi các giác quan của bản thân, chỉ để lại một tay dựa vào đó, tham lam hấp thụ hơi ấm của Lâm Tích.

Từ chợ đêm về đến nhà Lâm Đắc Duyên, Lâm Tích đã đi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lần này, cô giả vờ rất tốt, thường hay hỏi những chỗ rẽ quen thuộc có phải là đường về nhà Cố Niệm Nhân hay không.

Cô cứ thể để Cố Niệm Nhân ôm eo mình, khi bản thân dần thích ứng với cảm giác kỳ lạ, thì cũng là lúc cô đạp xe đến cánh cổng khu biệt thự quen thuộc.

Lâm Tích dừng lại trên con đường quen thuộc, nói với Cố Niệm Nhân ở phía sau: "Về đến nhà cậu rồi."

Cố Niệm Nhân vẫn chưa xuống xe, tay vẫn đặt trên eo Lâm Tích, ngón tay khẽ động, niết góc áo: "Cậu không tiễn mình đi vào trong à?"

Lâm Tích khựng lại, Cố Niệm Nhân tự nhiên nói giống như là lúc nhờ cô đi dọn bàn qua lớp mới cùng.

Cô nghĩ bản thân nên đưa Cố Niệm Nhân đi vào trong, theo lời nói của Chung Sanh, một người bình thường theo đuổi ai đó sẽ phải đưa người mình thích về nhà và nhìn cô ấy đi vào nhà.

Nhưng cô không bình thường.

Cô từng sống ở ngôi nhà đó, hôm nay còn mới bước chân vào đó nữa.

Sự chán ghét đối với Lâm Đắc Duyên vẫn còn nguyên trong lòng Lâm Tích, cô không muốn nhìn thấy ngôi nhà đó nữa.

"Ong——"

"Này, hai người có phải là..."

Tiếng mở cửa vang lên cùng với tiếng nhân viên bảo vệ từ buồng bảo vệ truyền đến, Lâm Tích cách một tấm kính cửa sổ chưa được mở ra hoàn toàn, vẫn có thể thấy được gương mặt ông bác quen thuộc.

Ánh đèn dưới buồng bảo vệ sáng rực, chiếu rõ biểu cảm của người bên trong, Lâm Tích từ trong mắt ông bác, biết ngay ông bác nhận ra cô, cũng biết bản thân và Cố Niệm Nhân là "một nhà".

Tiêu đời.

Lòng Lâm Tích thắt lại, trước khi ông bác bước ra, cô đã thu lại đôi chân đang đứng trên mặt đất, nói với Cố Niệm Nhân phía sau: "Ngồi yên, để tôi đưa cậu vào trong."

Nói xong, Lâm Tích cũng không đợi Cố Niệm Nhân phản ứng, đạp xe mang theo Cố Niệm Nhân đi qua cánh cổng lớn không được mở ra hết.

Ánh trăng lờ mờ chiếu vào cô, bóng lưng cô gái lướt nhanh không khác gì tên trộm đang chạy trốn.

Biệt thự của Lâm Đắc Duyên là biệt thự có vị trí tốt nhất trong khu vực này, dọc đường đi không có khúc khuỷu.

Lâm Tích đạp xe rất nhanh, gạt đi những bóng râm đan xen xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy căn biệt tự mà lúc chiều cô mới làm ầm ĩ trong đó.

Giảm tốc độ, phanh lại.

Ngay lúc Lâm Tích đang định dừng lại, cô chợt tỉnh táo lại, nhận ra mình không nên biết nhà Cố Niệm Nhân ở đâu.

Mẹ nó.

Lâm Tích chửi thầm trong bụng, sau đó lại tăng tốc, lướt qua biệt thự của Lâm Đắc Duyên.

Tóc cô được hất ra sau, trong gió cô hỏi Cố Niệm Nhân bằng giọng điệu vẫn như trước: "Này, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết nhà cậu là ở chỗ nào, muốn tôi đạp đến khi nào hả?"

Đôi mắt Cố Niệm Nhân khóa chặt tấm lưng Lâm Tích.

Đối mặt với căn nhà vừa mới lướt qua, cô chậm rãi, nhẹ giọng nói với Lâm Tích: "Là căn mà cậu đột nhiên vừa mới tăng tốc lướt qua."

Những từ ngữ cụ thể được sử dụng quá chính xác. "Đột nhiên" và "vừa mới" đều cho thấy hành vi bất thường của Lâm Tích.

Không biết có phải có tật giật mình hay không, nhưng sau khi nghe Cố Niệm Nhân miêu tả, tim Lâm Tích đập thình thịch.

Cái bóng không thể hiện được nét mặt con người, chỉ có sự điềm tĩnh như trước.

Lâm Tích có chút hoảng hốt, nhưng trái tim mạnh mẽ đã mau chóng làm cô trấn tĩnh lại, sau đó giả vờ bình tĩnh nói như đúng rồi: "Lên dốc không tăng tốc thì làm sao mà lên được?"

Nói xong, cô dừng xe, quay đầu nhìn Cố Niệm Nhân ở phía sau nói: "Còn muốn tôi đưa tới tận cửa nữa à?"

"Không cần."

Xe vừa dừng lại, Cố Niệm Nhân nhẹ nhàng đứng lên xuống xe.

Cô cũng không vội rời đi mà lại đến trước mặt Lâm Tích, nói với cô ấy: "Đêm nay đã làm phiền cậu rồi, cảm ơn."

Giọng nói của người này nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, mỗi cử động của người này đều thể hiện một kiểu tự tu dưỡng.

Trông có vẻ lịch sự và xa cách nhưng thực chất...

Đó chỉ là một quy tắc xấu xí!

Lâm Tích ý thức bản thân đang đánh giá thái độ của Cố Niệm Nhân, sau đó lập tức phủ định.

Cô liếc nhìn chiếc cặp trong giỏ xe, liếc nhìn khuôn mặt Cố Niệm Nhân, uể oải trả lời theo cách riêng của mình: "Cảm ơn cậu đã lấy cặp giúp tôi."

Cố Niệm Nhân hơi nhếch khóe môi: "Vậy mình đi về."

"Ừm." Lâm Tích gật đầu.

Cô cố tình quay xe từ từ để tránh bóng lưng Cố Niệm Nhân khi người này quay người về nhà.

Đêm khuya yên tĩnh, gió thổi qua, ngoài cửa loa truyền đến một giọng nam: "Niệm Niệm à?"

Đó là giọng nói của Lâm Đắc Duyên.

Nghe có vẻ rất thận trọng, như thể đang sợ hãi trước những gì xảy ra lúc chiều.

"Vâng, chú." Cố Niệm Nhân bình tĩnh trả lời, giơ tay đẩy cửa không khóa ra.

Những chiếc lá khô rơi trên mặt đất bị gió đẩy bay trên mặt đất, phát ra những âm thanh dài và nhỏ.

Lâm Tích vừa quay đầu xe, liền nhìn thấy một đạo tia sáng xa xa biệt thự cách đó không xa, màu vàng ấm áp xua tan màn đêm lạnh lẽo, Lâm Đắc Duyên cũng ra dáng chó hình người, chỉnh chu đi ra.

Trên mặt mang theo nụ cười, nghênh đón Cố Niệm Nhân đang đi tới, ân cần nói: "Niệm Niệm về rồi à? Sao lại đi ra ngoài lâu thế?"

"Bạn học có đề không giải được, nên sẵn tiện giải thích cho cậu ấy một lát." Cố Niệm Nhân không ngẩng đầu lên, lập tức đi vào trong.

"Niệm Niệm nhà ta quan tâm bạn học thật đó." Lâm Đắc Duyên không quan tâm mặt nóng dán mông lạnh, đi theo phía sau Cố Niệm Nhân, chặn gió đêm sau lưng cô, "Thật ra, nếu lần sau có chuyện tương tự vậy, Niệm Niệm có thể mang bạn học về nhà, để chị Tôn chuẩn bị hoa quả cho bọn con, đều là loại con thích."

Cố Niệm nghe được lời này, hơi cụp mắt xuống.

Lâm Tích ở xa xa nhìn xem, không biết Cố Niệm Nhân sẽ nói cái gì, chỉ là nhìn ánh mắt tươi cười của Lâm Đắc Duyên, cô cười lạnh một tiếng: "Ha."

Cô nghĩ dù Cố Niệm Nhân có muốn hay không thì cũng chưa chắc có thể thực hiện được tâm nguyện của ông ta.

Trước kia ông ta dùng mọi cách để đuổi cô đi, bây giờ thì trong lời nói đầy lấy lòng Cố Niệm Nhân.

Lâm Tích biết, nếu bây giờ Cố Niệm Nhân đưa cô về nhà, sắc mặt Lâm Đắc Duyên sẽ cực kỳ khó coi.

Nhưng mức độ này là chưa đủ.

"Choang--!"

"Ăn cái gì mà ăn!"

Giọng nói hung dữ của Lâm Đắc Duyên cùng với âm thanh đĩa hoa quả bị đập xuống đất vang lên trong đầu Lâm Tích, từng mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất đều đâm vào cơ thể cô.

Ánh đèn phía trước cánh cửa đã tắt ở phía bên kia cánh cửa cùng với những bóng người bước vào cửa từ phía sau, trong bóng tối trong mắt cô gái hiện lên một nụ cười khinh bỉ.

Cô chắc chắn sẽ để Lâm Đắc Duyên trải qua nỗi đau tương tự hoặc thậm chí nặng nề hơn.

Đợi đó mà xem.

Bóng cây đọng lại trên tấm kính bên lối vào, lúc ánh sáng lóe lên, một bóng người mờ ảo cũng đi ngang qua.

Cố Niệm Nhân chỉ ngước mắt lên một lát rồi lại buông xuống.

Cô tao nhã ngồi trên ghế thay giày, chậm rãi cởi dây giày.

Lâm Đắc Duyên vô cùng ân cần, tự mình lấy đôi dép lê của Cố Niệm Nhân ra: "Đi ra ngoài về chắc mệt lắm. Trời trở lạnh rồi, lần sau nếu có việc thì gọi bạn đến nhà đi, nhà của chú cũng là nhà của Niệm Niệm."

Cố Niệm Nhân vừa rồi ở trong sân cũng đã nghe được những lời tương tự.

Cô lễ phép thay đôi dép mà Lâm Đắc Duyên đưa cho, hơi ngước mắt lên. Ánh sáng ấm áp từ cửa vào chiếu vào trong mắt đôi mắt bình tĩnh của cô, nhìn Lâm Đắc Duyên không chớp mắt, "Chú thật sự muốn vậy à?"

Bên ngoài phòng chợt gió nổi lên, một tiếng gào rít chói tai xuyên qua khe cửa ập vào lưng Lâm Đức Viễn.

Đột nhiên cảm giác ớn lạnh từ phía sau truyền đến, toàn thân ông ta nổi da gà khi bị đứa nhỏ này nhìn chằm chằm.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Vừa nói chuyện, Cố Niệm Nhân vừa thay giày.

Cố Niệm Nhân không đợi Lâm Đắc Duyên trả lời, chỉ cười gật đầu với ông ta, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy từ từ, nước trong bồn tắm sứ trắng dần dần dâng lên, hơi nước bốc lên.

Lâm Tích nghĩ sai rồi, căn biệt thự này không phải do Lâm Đắc Duyên bỏ tiền ra cải tạo trang trí lại, mà được Xa Ninh thiết kế, đem phòng ngủ và phòng làm việc kế bên sáp thành một, biến nó thành phòng tắm riêng của Cố Niệm Nhân.

Trăng treo trên kính, khăn tắm mềm rơi xuống sàn gạch.

Đôi chân thon dài cân đối của cô gái tỏa ra màu trắng sứ ấm áp dưới ánh sáng đan xen của ánh trăng và ánh đèn, đôi chân trần bước đến, dần dần chìm trong làn nước.

Mục đích tắm bồn là để giải tỏa mệt mỏi. Cố Niệm Nhân buộc mái tóc dài đen nhánh lên trên đầu.

Chỉ có mấy sợi tóc dài không tuân theo, nổi loạn trên mặt nước, nhưng Cố Niệm Nhân lại không để ý, ngón tay vòng hai vòng rồi lại buông chúng trên mặt nước.

Nhiệt độ trong bồn tắm rõ ràng là hơi cao cao, da và khớp xương bắt đầu chuyển màu.

Màu hồng trong trẻo tựa như quả đào bị lột bỏ lớp nhung mịn bên ngoài rồi ném xuống nước.

Cố Niệm Nhân nghiêng đầu nhìn mặt trăng lấp ló ngoài cửa sổ, hướng về nó để lộ ra vẻ đẹp của mình.

——Cô buông tay ở mép phòng bồn, rồi gối cổ vào mép. Cô như một trái cây sắp chín, nét thanh xuân vẫn chưa phai mờ của thiếu nữ, cùng với sự đầy đặn của cô gái trưởng thành đồng thời tồn tại, nhưng chúng không mâu thuẫn với nhau.

Trong lúc im lặng ngâm mình, Cố Niệm Nhân cử động đầu lưỡi liếm răng, trên đó vẫn còn sót lại một chút vị cay.

Nói một cách khoa học, đồ ăn cay không phải là vị giác mà là cảm giác đau đớn.

Đó là lý do tại sao nó không bị vị kem đánh tan đi mà vẫn luôn đọng lại trên đầu lưỡi.

"Cất nó đi, sau này mà nghĩ tới nơi này không chỉ nhớ đến thịt bò cay ho đỏ hoe mắt."

Giọng nói đầy kiêu ngạo của cô gái vang lên bên tai Cố Niệm Nhân, mẫu bướm đưa cho giống như là để bù đắp.

Cũng giống như nói về cảm giác bị nghẹn khi lần đầu đến chợ đêm có biết bao không thoải mái.

Nhưng là sao lại không thoải mái chứ?

Cảm giác mà cậu ấy mang lại, làm sao có thể quên đi được?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro