Chương 27
Rất nhiều lần sau đó, khi nhớ đến chuyện hai người ở bên nhau, điều đầu tiên Cố Niệm Nhân nhớ đến chính là đêm nay.
Vào ngày cô trưởng thành, bị Xa Ninh dẫn dắt vào thế giới của bọn họ, bất kể là mệt mỏi hay thờ ơ, cô đều không có những kỳ vọng về tương lai như nhiều bạn cùng lứa.
Cho đến khi Lâm Tích xuất hiện.
Cô gái đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn cô.
Tin nhắn gửi trên điện thoại di động không có âm thanh, nhưng khóe miệng nhếch lên của cô có vẻ tinh nghịch và ngỗ ngược, cười như không cười. Bởi vì nó quá quen thuộc nên thứ tự nhiên vang lên trong tai cô chính là giọng nói đầy kiêu ngạo quái đãng thường ngày.
Rõ ràng là ban đêm, nhưng Cố Niệm Nhân lại nhìn thấy mặt trời.
Dù sau này cô có gặp bao nhiêu người, dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, người này vẫn sẽ là người không thể thay thế vào ngày này.
"A Tích." Cố Niệm bình tĩnh kiềm chế, đem cái tên nghẹn trong cổ họng thốt ra, theo gió thổi bay xuống lầu.
Về cái xưng hô này, nó giống như "Đại thần" của Cố Niệm Nhân, đều từ Chung Sanh mà ra.
Ngày thường, cô thường nghe người trong lớp gọi mình như vậy, Cố Niệm Nhân cũng gọi theo, thế mà Lâm Tích lại có chút lúng túng.
Gió thổi qua tai cô hòa cùng âm thanh, khiến cô cảm thấy hơi nóng trong đêm mát mẻ.
Không biết là tức giận hay sốt ruột, Lâm Tích giơ tay vuốt gáy mình, hỏi: "Sao nữa?"
"Đây là quà sinh nhật cậu tặng mình à?" Cố Niệm Nhân nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tích có kế hoạch của mình, tự tin ngẩng đầu hỏi: "Tôi keo kiệt như vậy sao?"
Chỉ là kế hoạch này có động cơ thầm kín. Càng tỉnh táo, nó càng trở nên mơ hồ và bẩn thỉu.
Lâm Tích cứ vậy ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Nhân, ánh trăng mờ mịt, người kia cao cao tại thượng, làn váy lướt nhẹ, không nhiễm hạt bụi.
Cô không biết sự đê tiện đó đến từ đâu, cô cũng muốn kéo người kia xuống, giống như chính mình.
Hít một hơi, Lâm Tích nhìn chằm chằm Cố Niệm Nhân, mở miệng hỏi ra câu bản thân đã chuẩn bị từ sớm: "Cố Niệm Nhân, chiều mai cậu có muốn đi công viên giải trí với tôi không?"
Cố Niệm Nhân vui vẻ nói: "Muốn."
Giọng nói trong trẻo, hàng mi dài nhướng lên, lạnh lùng hoá thành dịu dàng.
.
Lý do Lâm Tích hẹn Cố Niệm Nhân vào buổi chiều là vì buổi sáng cô còn phải biến thành gấu.
Từ khi còn nhỏ, Lâm Tích đã không mấy hứng thú với các công viên giải trí. Cô không thích những trò chơi đu quay nhẹ nhàng hay những trò chơi tàu lượn siêu tốc đầy kích thích, còn nhà ma đối với chiến binh theo chủ nghĩa duy vật như cô mà nói thì càng trẻ con hơn.
Hơn nữa, trong mấy nghỉ Quốc Khánh cô đều tới công viên giải trí, giờ nhìn thì không chỉ trẻ con mà còn thấy phiền.
Nếu không phải Chung Sanh đã liệt kê ra những địa điểm thuận tiện nhất để cô theo đuổi người, cô cũng sẽ không mời Cố Niệm Nhân tới đây.
"Có gì để chơi chứ?" Lâm Tích, người bị cái nghèo đè trên lưng, không hiểu thế nào là lãng mạn, đối với đôi tình nhân mới chụp hình xà nẹo với nhau khá là chê.
Ngay khi khách hàng rời đi, Lâm Tích chuẩn bị kết thúc công việc đi thay quần áo, thì trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Có trời mới biết làm thế nào chỉ nhìn thoáng một cái thì đã thấy cô gái đang ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa giữa sự hối hả và nhộn nhịp xung quanh.
Ấy vậy mà cô nhìn thấy được.
Người kia mặc một chiếc váy kẻ sọc màu nâu, dây đai ôm chặt lấy vòng eo của cô ấy nên cô ấy luôn phải ngồi thẳng lưng.
Màu sắc trầm trong công viên giải trí đầy màu sắc, tạo cảm giác cổ điển khác biệt, những người đi tới đi lui chỉ là phông nền, tầm nhìn ban đầu đông đúc người ngay lập tức bị xóa bỏ.
Những giọng nói ồn ào xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Nghĩ đến giọng điệu cô sử dụng khi đọc tiếng Anh, Lâm Tích chợt tưởng tượng ra đường phố nước Anh thế kỷ trước.
Quý cô xinh đẹp và thanh lịch này đang đợi người bạn đồng hành đã mời cô đến đây.
Lâm Tích trốn trong bộ trang phục gấu, lén quan sát Cố Niệm Nhân.
Cô không biết ý nghĩ xấu từ đâu đến, cô thực sự muốn xem khuôn mặt băng giá không thay đổi của Cố Niệm Nhân có thể hiện ra biểu hiện khác biệt nào dưới sự tương tác nhiệt tình với cô trong bộ đồ gấu hay không.
Tất cả đều được phơi bày rõ dưới ánh sáng mặt trời, đôi bàn tay lông xù hơi cong lên.
Điều cô muốn hơn nữa là được chạm vào Cố Niệm Nhân.
Trong khu vui chơi người người qua lại, tiếng cười không ngừng vang vọng bên tai Cố Niệm Nhân, nhưng biểu cảm của cô lại vô cùng bình tĩnh.
Mở điện thoại ra nhìn trang dày đặc hàng chữ, cô gái trong dòng người hối hả đọc sách, giống như một người ngoài hành tinh.
Đang lúc chuẩn bị lật trang, Cố Niệm Nhân cảm giác trên vai mình có một cái vỗ nhẹ.
Cô gái ngơ ngác nhìn lên, ánh nắng chói chang giữa trưa bị che khuất bởi cái bóng to lớn. Một con gấu bông màu đỏ cao bằng một người đang đứng trước mặt cô, khóe môi cố định nhếch lên, cười vô hại với cô.
Khuôn mặt bình tĩnh của cô gái hiện lên trong tầm nhìn hẹp, trong con ngươi màu nâu sẫm của cô hiện lên một vẻ ngơ ngác.
Rõ ràng bình thường hay đeo khuôn mặt lạnh lùng nhưng vì biểu cảm này lại tương phản và đáng yêu đến không ngờ.
Đó chính là hiệu quả mà Lâm Tích mong muốn.
Con gấu bông này vốn suốt ngày giả vờ tích cực chèo kéo khách hàng đột nhiên trở nên rất nhiệt tình, nắm lấy tay Cố Niệm Nhân để giao lưu.
Chiếc váy nâu sau đó bung ra như một chiếc ô, đung đưa nhẹ nhàng theo sự dẫn dắt của Lâm Tích.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tích cảm thấy Cố Niệm Nhân dễ dàng bị thao túng như vậy, người này đối với cái gì cũng thờ ơ, đáng lý nhìn thấy cô làm vậy sẽ bỏ đi, không ngờ lại còn phối hợp, tương tác với cô.
Nhưng mà, tương tác chưa tốt lắm.
Cũng không phải nguyên nhân nào khác, chỉ là Cố Niệm Nhân chưa từng có trải qua như vậy.
Xa Ninh sẽ không dẫn Cố Niệm Nhân đến một nơi như thế này, cô cũng không biết làm thế nào tưởng tác với một con gấu ra sao, chỉ nhìn con gấu lông xù hình người trước mặt, gương mặt thờ ơ quanh năm hiếm khi để lộ ra chút muốn tương tác nhưng cũng không tương tác quá cứng nhắc.
Lâm Tích xấu xa, cứ vậy ở bên trong bộ đồ gấu, lén quan sát biểu cảm của Cố Niệm, khóe miệng càng nhếch lên không thể khống chế.
Rất đáng yêu.
Gương mặt băng giá này cũng không băng giá quá mức phải khiến người ta chán ghét,
"Chào bạn, bạn có muốn chụp ảnh với chú gấu này của chúng tôi không?"
Người có khuôn mặt băng giá này không quá kiêu ngạo và khó chịu.
Lúc này, nhân viên phụ trách chụp ảnh trong công viên, cầm máy ảnh treo cổ đi tới.
Người này và Lâm Tích là cộng sự tạm thời trong dịp Quốc Khánh.
Lâm Tích hóa thành gấu chịu trách nhiệm tương tác với khách hàng, còn người này thì mang máy ảnh đi khắp nơi, vào thời cơ thích hợp sẽ đưa ra lời chào mời chụp ảnh với gấu, hoa hồng được 30%, cả hai sẽ chia đôi trên 30% đó, coi như còn ổn đi.
"Vừa rồi thấy hai người tương tác rất đẹp, không chụp thì hơi tiếc." Vẻ mặt người này rất thành khẩn, cầm máy ảnh hướng Cố Niệm Nhân nói: "Ảnh chụp lấy liền, không cần chờ, chụp xong là có hình ngay."
Lâm Tích chưa bao giờ nghĩ tới việc kiếm tiền từ Cố Niệm Nhân, cô biết nơi này cái gì cũng đắt đỏ chứ đừng nói đến việc chụp hình.
Vì không thể nói được nên chỉ có thể nắm tay Cố Niệm Nhân, ra hiệu không nên tiêu tiền.
Nhưng có lẽ là vì bàn tay còn cách một lớp vải dày, nên Cố Niệm Nhân không có cảm nhận được nhắc nhở của Lâm Tích, cuối cùng Cố Niệm Nhân vẫn buông tay Lâm Tích ra.
Gió thổi qua mái tóc dài của cô gái, để lại trên lưng cô một vệt bình tĩnh.
Nhưng điều mà Lâm Tích chưa bao giờ nhìn thấy chính là, đôi mày nhìn như bất biến của cô gái lại giãn ra, mấy ngón tay xoa xoa vào nhau, có cảm giác như cam chịu.
--- Cái ngơ ngác của cô ấy trước con gấu cũng không hẳn là vì không biết tương tác như thế nào.
"Bao nhiêu tiền?" Cố Niệm Nhân đi tới trước mặt người kia, bình tĩnh hỏi.
"Tuỳ theo phim chụp thì có giá khác nhau, chúng tôi...." Người kia vừa nói vừa mới túi ra cho Cố Niệm Nhân xem phim chụp chưa khui.
Cố Niệm Nhân nhìn thoáng qua, sau đó giơ ngón tay chỉ, nói: "Cái này."
Đồng nghiệp của Lâm Tích hơi ngạc nhiên khi nghe thế.
Phim chụp ở mức giá khác nhau sẽ cho ra chất lượng ảnh chụp khác nhau, mà Cố Niệm Nhân chỉ vào cái đắt nhất.
Mà cũng không nhận ra được nhãn hiệu cái váy mà Cố Niệm Nhân mặc, nhìn gương mặt trẻ tuổi của người này, không khỏi hoài nghi mức chi trả, "Cô bé này, cái này... không rẻ đâu."
"Tôi biết." Cố Niêm Nhân thản nhiên nói, lấy điện thoại ra quét mã QR treo trên người người này.
Gương mặt vô cảm, nhìn màn hình điện thoại dừng lại ở chỗ chuyển khoản: "Cô ấy cũng nhận được hoa hồng phải không?"
Cái từ "cô ấy" này, đồng nghiệp của Lâm Tích biết Cố Niệm Nhân nói là ai.
Đôi mắt cô gái điềm nhiên tới cực hạn, làm người nhìn không thể nhìn thấy được cảm xúc của cô khi nói câu ấy, cũng đoán không ra được mục đích của cô.
Hơn nữa có không ít người sau biết các cô được nhận tiền hoa hồng, đều cảm thấy như bị lừa, bao nhiêu nhiệt tình ra sức tương tác của Lâm Tích với bọn họ bởi vì tiền mà trong nháy mắt đều biến mất, sau đó vẫy tay quay đầu rời đi.
Đồng nghiệp Lâm Tích cũng biết rõ, thực sự không cần thiết phải làm việc phá hoại công việc như vậy.
Nhưng trong lòng chính là nghĩ như vậy, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Nhân, cảm xúc "liên quan gì đến mình" không thể giải thích được đè xuống, đôi đồng tử bình tĩnh của cô gái tựa hồ có một loại ma lực nào đó, hoặc chỉ là đơn giản bị một cỗ áp bức ập đến, khiến người ta không thể kháng cự.
Đồng nghiệp Lâm Tích cầm máy ảnh, thành thật gật đầu: "...Đúng vậy."
Nhận được câu trả lời này, Cố Niệm Nhân cũng không quay người rời đi, ngược lại càng kiên quyết hơn: "Như vậy đi."
Cô thản nhiên liếc nhìn giá phim, vừa trả tiền vừa nói: "Hai tấm."
Giọng điệu của cô gái rất bình thường, vừa nói xong, điện thoại di động của đồng nghiệp Lâm Tích đã nhận được lời nhắc thanh toán.
Thợ chụp cẩn thận lấy cuốn phim một tháng không bán được hai cái ra, trong lòng vui mừng thôi rồi, còn thầm than không biết hôm nay Lâm Tích gặp vận may gì nữa, chiêu tới được khách có tiền thế.
"Được rồi!" Sự nghi ngờ trên mặt đồng nghiệp vừa rồi chuyển thành cử chỉ ân cần, "Qua đó đứng đi!"
Nói xong thì ra hiệu "Ok" với Lâm Tích.
Thấy lâu như thế mà không có phản hồi, Lâm Tích tưởng đâu vụ làm ăn này đã thất bại, không ngờ lại nhìn thấy cái ra hiệu kìa, mà Cố Niệm Nhân thì đang đi tới chỗ cô.
Lâm Tích nghĩ dù là cái rẻ nhất, thì hoa hồng cô nhận được cũng đủ ăn được một bữa ở đây.
Mặc dù có cảm giác bứt lông cừu, nhưng Lâm Tích vẫn định dùng tiền này mời Cố Niệm Nhân ăn gì đó, cái ảnh chụp này coi như vì Cố Niệm Nhân mà ráng tỏ ra thân thiện vậy.
"Nào, đứng gần một chút!" Đồng nghiệp nhắc nhở, Lâm Tích đang có tâm trạng tốt lại chủ động đứng về phía người chụp ảnh nhiều hơn bình thường.
Đây là nhà kim chủ của cô đấy@
Mà cô là một con gấu yêu nghề kính nghiệp!
Vì vậy, đồng chí Lâm Tích tận tâm của chúng ta đã tích cực đứng đằng sau Cố Niệm Nhân. Cái bóng đầy lông che phủ hoàn toàn thân hình gầy gò của cô gái. Sự khác biệt về thể chất to lớn đã tạo ra hiệu ứng kỳ lạ trong thế giới giống như trong truyện cổ tích này.
"Tốt lắm!" Đồng nghiệp Lâm Tích nhìn vào ống ngắm, giơ ngón tay cái lên với Lâm Tích hiếm khi tích cực: "Có thể nhiệt tình hơn!"
Lâm Tích ỷ là Cố Niệm Nhân không biết trong con gấu này là mình, thế nên dưới sự hướng dẫn của đồng nghiệp, càng chủ động nhiệt tình đưa cái mặt to dán vào mặt Cố Niệm Nhân.
Trưởng thành không phải chỉ trong một đêm, gương mặt ngây thơ của cô gái chưa phai mờ, làn da trắng như phát sáng, cho dù cách một lớp, vẫn có thể cảm nhận được độ mềm mại.
Lâm Tích nhìn thấy Cố Niệm Nhân đáp lại hành động của mình, liền nghiêng đầu về phía cô.
Tầm nhìn hẹp giống như một cảnh trong phim, Cố Niệm Nhân đang đứng trước ống kính của Lâm Tích.
Màu sắc rực rỡ của công viên giải trí mờ ảo phía sau cô, dường như làm mờ đi lớp vỏ thẳng tắp thường ngày của con người. Ánh nắng chiếu vào mặt mang lại cho cô gái ấy tạo thành một cảm giác bình yên và dịu dàng khó tả.
Thì ra công chúa nhà kính xa cách cũng không lạnh lùng đến thế.
Câu nói này vang vọng trong đầu Lâm Tích, trong thế giới yên tĩnh lại mang theo nhịp đập của trái tim cô.
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Niệm Nhân đột nhiên xuyên qua tai Lâm Tích xuyên qua bộ gấu dày.
Cô ấy nói: "A Tích, nhìn vào camera đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro