Chương 28

Ánh nắng chiếu lên gương mặt con gấu, ánh sáng rực rỡ làm cho màu sắc của nó càng rực rỡ hơn, mãi luôn cười đáng yêu.

Máy ảnh nhắm vào cô gái trong ống kính, sự thân mật và hòa hợp của họ hoàn toàn phù hợp với bầu không khí cổ tích của công viên giải trí.

Đèn flash lập tức bật lên, ánh sáng trắng khóa chặt màn hình. Không ai nhìn thấy sự kinh ngạc bên trong mắt gấu bông.

Giọng nói của Cố Niệm Nhân không nhẹ cũng không nặng, nhưng cũng đủ làm nổ tung đầu Lâm Tích.

--- Người này vừa mới gọi tên cô!

"?!"

Lâm Tích cảm giác toàn thân cứng đờ, lúc này, hành động chủ động tiếp cận Cố Niệm Nhân rõ ràng đã bị khóa chặt trong đầu, cũng như vừa rồi cố ý trêu chọc người này khi thân mật.

Những cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại, sự ngượng ngùng xấu hổ như thủy triều tràn ngập Lâm Tích, ép cô vào bên trong nhỏ hẹp bộ đồ gấu này, suýt nữa nhấn chìm cô.

Cố Niệm Nhân làm sao biết bên trong con gấu này là cô!

Biết từ khi nào?

Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu đã biết rồi sao?

Lâm Tích càng trở nên điên tiết hơn khi nghĩ khả năng này có thể xảy ra.

Cô trốn trong vỏ ốc của mình để trốn chạy thực tại, ước gì mình có thể tìm được một cái lỗ để chui vào và biến mất.

"Tiểu Lâm, đổi kiểu khác đi!"

Đáng tiếc, chưa tìm được cái lỗ nào, thì giọng nói của đồng nghiệp đã kéo cô ra ngoài.

Cố Niệm Nhân đã mua hai bức ảnh, Lâm Tích, với tư cách là một con gấu có "đạo đức nghề nghiệp", phải tiếp tục hợp tác.

Nhưng so với sự nhiệt tình vừa rồi, lúc này cô trở nên dè dặt hơn rất nhiều.

Cố Niệm Nhân có thể rõ ràng cảm giác được phía sau người chuyển động, lông gấu sau lưng dần dần rời đi, một cỗ gió mát thổi qua.

Nhưng mà Cố Niệm Nhân không cần phải tỏ ra bất mãn với cái xa lánh này, bởi vì người chụp hình đã bất mãn trước rồi.

Thợ chụp ảnh lấy chiếc máy ảnh đang cầm trên tay xuống, la lên "này" với Lâm Tích: "Dựa gần khách đi! Đâu phải chụp ảnh làm giấy kết hôn đâu, sao nghiêm túc thế!"

Nghe xong, đầu Lâm Tích lại nổ tung.

Cô rất muốn lấy cái đầu xuống, nhưng mà đang trong giờ làm việc không thể tùy ý cởi ra, nếu không sẽ bị trừ tiền.

Mạng sống của Lâm Tích đã bị khóa, cô không thể tiến cũng không thể lùi. Cô nhìn Cố Niệm Nhân qua khe hở hẹp, nhìn gương mặt điềm tĩnh kia đang đứng cùng một chỗ với mình.

Gió thổi qua hồ nước nhỏ gần đó, trong lành mát mẻ, đẩy hương hoa không thuộc về mùa này vào trong lòng Lâm Tích.

Giống như Cố Niệm Nhân có thể nhận ra chính mình xuyên qua thân xác gấu bông, Lâm Tích cũng nhận ra mùi hương của Cố Niệm Nhân, cô thổn thức, nhịp tim loạn xạ.

Tự đào hố rồi tự chôn mình luôn.

Ở dưới con mắt của đồng nghiệp và thế công của tiền bạc, Lâm Tích rất chuyên nghiệp, thầm nhấn mạnh 180 lần trong lòng bản thân chỉ là con gấu không cảm xúc đang trong giờ làm, giơ tay ôm Cố Niệm Nhân.

Nhìn thấy bàn tay đầy lông lần nữa đậu lên vai mình, gương mặt điềm tĩnh trước ống kính Cố Niệm Nhân có hơi chút cong môi lên.

Gió thổi qua, nâng mái tóc cô gái thành hình vòng cung "đẹp tự nhiên".

Đôi mày và đôi mắt lạnh lùng cũng cong theo khoé môi, đôi đồng tử màu hổ phách trong trẻo, âm thanh nền vui tươi của công viên giải trí cuối cùng cũng trở nên phù hợp, toàn bộ bức tranh dường như trở nên sống động.

Đồng nghiệp của Lâm Tích nhìn vào khung cảnh trong máy ảnh và sửng sốt. Đôi mắt hoàn toàn bị Cố Niệm Nhân thu hút, cũng chụp được khoảnh khắc này: "Nào nhìn máy ảnh nào, 3, 2, 1——!"

Ánh đèn flash lại sáng lên, đồng nghiệp của Lâm Tích đi tới cầm lấy hai bức ảnh đưa cho Cố Niệm Nhân: "Được rồi, phim sẽ tự hiển thị ảnh, khoảng 15 phút nữa mở ra sẽ tốt hơn."

"Cám ơn." Cố Niệm Nhân khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh, cầm lấy ảnh.

Sau khi hoàn thành một đơn lớn, cả người đồng nghiệp của Lâm Tích toát ra cảm giác vui mừng.

Thợ chụp vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tích, ý bảo đã chuyển tiền, rồi đi tìm đơn khác.

Loại việc này là kiểu chia tiền tại chỗ, không bao lâu điện thoại trong túi Lâm Tích rung lên.

Vừa rồi cô còn rất vui khi nhận được khoản thu nhập này, nhưng bây giờ tâm trạng cô rất phức tạp.

Đây là số tiền cô kiếm được từ công việc.

... Hay là bán sắc.

"Mẹ nó."

Lâm Tích khẽ mắng trong lòng, cả người đều rơi vào trạng thái xấu hổ.

Trước giờ, cô chưa từng muốn lợi dụng Cố Niệm Nhân kiếm cái này!

"Tan ca chưa?"

Ngay lúc Lâm Tích đang vỗ ngực giậm chân thì giọng nói của Cố Niệm Nhân vang lên bên tai cô.

Giọng điệu quen thuộc này giống như nhắc nhở Lâm Tích một lần nữa: Cố Niệm Nhân thật sự nhận ra cô.

Lâm Tích phẫn nộ, không có trả lời câu hỏi của Cố Niệm Nhân, mà là đưa ra vấn đề của chính mình: "Này, sao cậu biết là tôi?!"

Dưới ánh nắng, con gấu bông xoay người vụng về nhưng cũng linh hoạt.

Màu đỏ rực rỡ kia bồng bềnh dưới ánh nắng, giọng nói ngạo kiều không ngờ lại phù hợp với hình tượng của nó.

Cố Niệm Nhân ngẩng đầu nhìn cái bóng che khuất ánh mặt trời, ánh mắt tựa như đang xuyên qua lớp vỏ ngoài, lưu luyến trên người cô gái.

Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, lời giải thích cũng rất đơn giản: "Đồng nghiệp cậu vừa rồi gọi tên cậu."

Câu trả lời này không làm Lâm Tích yên tâm.

Cô nhìn Cố Niệm Nhân qua miệng con gấu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa rồi đồng nghiệp của cô cũng gọi tên cô, nhưng hình như không phải trước khi Cố Niệm Nhân nói chuyện với cô, phải không?

Chẳng lẽ lúc Cố Niệm Nhân cùng đồng nghiệp đi tới chọn phim, liền gọi tên cô?

Với lại vị đồng nghiệp chẳng lẽ rảnh quá lại đi nói tên cô làm gì?

Chung quanh ồn ào, người qua người lại, Lâm Tích cũng không xác định có phải như vậy hay không.

Nhưng nếu không có người gọi tên cô, Lâm Tích không có cách nào giải thích với chính bản thân, là tại sao Cố Niệm Nhân lại biết con gấu bông này là cô?

Cô không nói cho ai biết về công việc bán thời gian của mình, ngay cả Chung Sanh cũng không biết.

Nhưng nếu ai đó thực sự muốn tìm hiểu thì sẽ không khó để tìm ra phải không?

Dù sao thì cô đã chụp ảnh phong cảnh công viên giải trí vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ và đăng chúng lên moments WeChat của mình, mà lượt xem trên wechat của cô cũng cao trong mấy ngày này.

Nhưng nếu đúng như vậy thì có phải hơi đáng sợ không nhỉ...

Lần theo dấu vết bạn để lộ ra để biết bạn đang làm gì.

Bất kỳ manh mối nào về bạn đều là sợi chỉ để cô ấy nắm bắt được bạn.

Thình thịch.

Tiếng tim đập phải bị át đi bởi tiếng ồn ào của người qua lại xung quanh.

Lâm Tích không hề cảm thấy sợ hãi.

Ngược lại, cô thậm chí còn cảm thấy vui nếu có ai đó thực sự quan tâm đến bản thân như thế này.

Cô biết rõ rằng đây là bệnh lý.

Nhưng cô thực sự rất vui.

Thế giới của Lâm Tích thật hoang vắng và cô đơn. Mặt trời sẽ mọc như thường lệ và mặt trăng sẽ đến đúng giờ.

Cô ngang ngược ngỗ nghịch, dù có kiêu ngạo đến mức nào, trong vùng hoang dã trống rỗng cũng chỉ có một bóng người.

Nỗi cô đơn tràn ngập nơi hoang dã.

Tiếng gió ồn ào, bui gai trải đầy trong khoảng không mênh mông.

Cô được bao phủ bởi những chiếc gai để ngăn người ngoài xâm nhập.

Nhưng rồi lại thực sự muốn có ai đó bước vào.

Nhưng Cố Niệm Nhân....

Lâm Tích không tin Cố Niệm Nhân sẽ để ý tới mình từ những chi tiết nhỏ nhất như thế này.

Đối với một người xa cách như cô ấy, trước giờ đều là người khác theo đuổi cô ấy, mà cô ấy sẽ chủ động dừng lại là vì ai đây?

Nghĩ tới đây, Lâm Tích nheo mắt lại.

Cô lặng lẽ đè nén cảm xúc, sau đó như thường lệ nói với Cố Niệm Nhân: "Tôi đi thay quần áo, cậu ở đây đợi tôi."

Lâm Tích nói rất nhanh, không hỏi ý kiến ​​Cố Niệm Nhân, xoay người rời đi.

Nhưng vừa bước tới một bước, bàn tay đầy lông đang treo lơ lửng của cô đã bị ai đó kéo lại.

Bàn chân được bao phủ bởi lông và có cảm giác mềm mại khi chạm vào.

Mà bàn tay của cô gái thì khớp xương rõ ràng, nằm sâu trong lòng bàn tay Lâm Tích.

Dòng điện chạy qua, Lâm Tích đột nhiên dừng lại: "Cậu, sao nữa?"

"Mình có thể đi cùng cậu không?" Cố Niệm Nhân hỏi.

Gió chợt thổi qua, vén vạt váy và tóc của cô, hơi lạnh chạm vào chóp mũi cô: "Gió lớn, ngồi ngoài trời rất lạnh."

Rõ ràng bảo người ta muốn đưa đi cùng, cơn gió đột nhiên thổi tới, biến thành lý do của Cố Niệm Nhân.

Nếu thật sự là nguyên nhân này, Lâm Tích có thể nhìn Cố Niệm Nhân cái mũi đỏ bừng, sẽ thương hại.

Nhưng cô, người vừa bị Cố Niệm Nhân vạch mặt, làm sao có thể bỏ qua cơ hội nắm được sơ hở của Cố Niệm Nhân? Hừ lạnh một tiếng, lập tức vạch trần: "Hừ, lừa ai cơ chứ?"

Giọng cô gái tràn ngập đắc ý, vừa ngẩng đầu lên vừa nói.

Đôi mắt to của gấu bông phản chiếu ánh mặt trời, mặc dù được bọc trong một chiếc vỏ nhung lớn nhưng cũng không giấu được vẻ kiêu ngạo và đắc ý: "Cố Niệm Nhân, nếu cậu không nỡ xa tôi, thì cứ nói thẳng ra là được."

"Ừm."

Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt, ánh mắt đắc ý của Lâm Tích nhìn thấy Cố Niệm Nhân dùng giọng mũi đáp lại mình.

Sự nghiêm túc của cô gái lấp đầy tầm nhìn hẹp hòi của cô, rồi thừa nhận với: "Tôi không nỡ xa cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro