Chương 36
Đĩa cơm kia bị ném lên bàn vang lên tiếng "loảng xoảng", tiếng vang chói tai, giống như nhấn nút tắt tiếng trong căng tin ồn ào.
Khắp nơi yên tĩnh, nghe thấy tiếng động các học sinh lần lượt nhìn về phía này, nhìn chung quanh tìm kiếm, trong mắt tràn đầy tò mò.
Tên kia bị Lâm Tích đập như thế, cả người ngây ngốc.
Nước thịt kho còn chảy ra từ khóe miệng, cậu ta vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cậu làm gì vậy!"
"Đang dạy dỗ mày đấy, không thấy à?" Lâm Tích vẻ mặt âm trầm nhìn người này, trên mặt không có biểu tình gì.
Cô vô cùng chán ghét những lời đồn thổi và mấy lời bẩn thỉu.
Đặc biệt là người này cũng dùng những lời này đối với Cố Niệm Nhân.
Cô có nhẫn nhịn.
Nhưng vô ích.
Trong không gian chật hẹp, Lâm Tích đứng, cậu thanh niên ngồi.
Ánh sáng phía trên đầu chiếu bóng Lâm Tích lên người thanh niên, cô cúi đầu nhìn, vẻ mặt đầy ác ý.
Cậu thanh niên ngước lên, không khỏi cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
Nhưng tựa hồ cảm thấy mình chính là bị hại, mặc kệ bản thân vừa nói cái gì, còn hỏi Lâm Tích như đúng rồi: "Tôi, tôi đang ngồi ở đây ăn cơm, cậu, cậu làm gì lại đánh tôi!"
"Thì sao!"
"Chu Hiểu Phong đắc tội cậu chỗ nào chứ, cậu đừng quá đáng!"
......
Mấy tên ngồi cùng bàn với Chu Hiểu Phong đều đồng thanh đồng tình.
Không biết có phải là có mấy lời đồng tình này mà Chu Hiểu Phong có dũng cảm hơn một chút không.
Quay đầu lại, gọi tên Lâm Tích rồi hất nước bẩn vào người cô: "Lâm Tích, lần trước cậu không phân biệt trắng đen chửi tôi, tôi không chấp, lần này còn động tay động chân! Rốt cuộc tôi đắc tội cậu ở chỗ nào mà bị cậu bắt nạt! Đều là bạn học với nhau, tôi gây thù gì mà cậu làm đến mức thế này!"
Lâm Tích trước giờ không thiếu đấu với Lâm Đắc Duyên, tình huống gì chưa trải qua, diễn cái bộ dáng ấm ức này cho người khác xem, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, cùng với mấy lời nói dối trá thật nực cười, Lâm Tích nhếch mép lên cười: "A, ăn vạ phải không?"
Từ trước đến giờ, Lâm Tích không bao giờ chủ động gây chuyện, nên chả có gì phải sợ.
Vừa nói cô vừa tiến lại gần cậu thanh niên, bóng dáng cô đè xuống, như muốn nuốt chửng cậu thanh niên: "Xem ra trí nhớ của mày không được tốt lắm, mấy lời mày vừa nói, có cần tao giúp mày nhớ lại không?"
"Mấy cậu ta nói gì thế?"
"Hình như là nói chuyện Cố Niệm Nhân thích con gái hay sao đó."
"Mình cũng nghe được nè! Đúng là vậy đó, còn nói đồng tính luyến ái thật ghê tởm này nọ."
"Có bệnh."
"Người thích ai thì liên quan gì đến cậu ta."
"Bệnh tự ti thì đúng hơn, vừa rồi còn nghe nói bạn nữ mà cậu ta thích lại đi thích Cố Niệm Nhân đó, chắc đang bị mất cân bằng."
"Mình thấy kẻ ghê tởm phải là cậu ta mới đúng."
"Đúng thế."
"Mình cũng thích Cố Niệm Nhân nè! Mẹ nó, gái đẹp phải thích gái đẹp!"
"Ê cho hỏi một câu, Lâm Tích có bạn gái không?"
......
Mấy lời của Chu Hiểu Phong, trong khung cảnh đông người thế này thì đâu thiếu tai để nghe.
Sau câu nói kia của Lâm Tích, mọi người ở xung quanh bắt đầu hoàn thiện câu giải thích của nguyên nhân sự việc, dư luận mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, dường như trở nên... muôn màu muôn vẻ.
Bốn người vừa rồi khí thế còn hùng hồn lúc này đều không nói nên lời, Chung Sanh khoanh tay nhìn nói: "Tôi nói cho cậu nghe nhé bạn học Chu... Hiểu Phong, mặt cậu cũng đủ dày lắm đó, còn bày đặt nói chúng ta là bạn học của nhau, gây thù gì, làm ơn đi, bọn này thân quen với cậu lắm à? Mà thật ra Đại...."
Nói tới đây, Chung Sanh đổi xưng hô, tức giận chất vấn: "Cố Niệm Nhân, lúc khai giảng cậu ấy học cùng lớp với các cậu, không biết làm sao lại chọc đến mấy đứa miệng thúi như mấy cậu chứ?!"
"Là do cậu ấy giỏi hơn cậu cho nên bị tự ti hả?"
"Hay là cậu cũng muốn được nam lẫn nữ yêu thương, nhưng chả có ai thèm để ý nên tức hả?"
Chung Sanh với Tần Chu đúng là một hợp âm quái khí, mỗi người một câu, hỏi đến mức mặt Chu Hiểu Phong lúc xanh lúc đỏ.
Không biết là nghẹn trong họng bao lâu để sắp xếp lại lời nói, Chu Hiểu Phong đỏ mặt nói ra một câu: "Các cậu, các cậu không thể bóp méo sự thật, cẩn thận tôi đến báo cáo với giáo viên đó."
Mà Lâm Tích không sợ cái này nhất.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu cực kỳ đùa giỡn: "Bạn học này, lần trước bạn cũng nói như vậy."
"Lần này coi như tôi cầu bạn đi ha, mau đến méc giáo viên đi, được không nè?"
Nói xong, Lâm Tích chắp tay lạy cậu ta như đang lạy Phật.
Người này không sợ trời đất, lạy Phật cũng là giễu cợt.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, đôi lông mày nhướng lên đầy ngang bướng.
Cố Niệm Nhân ở một bên nhìn, không biết từ giây phút nào bản thân bắt đầu được người này bảo vệ.
Đáng lẽ cô phải là trung tâm của dư luận nhưng may mắn thay cô đã tìm được nơi trú ẩn an toàn trong cơn bão.
Thật ra, màu chàm trên cánh của loài bướm xanh cũng là một loại khúc xạ ánh sáng.
"Được, chờ đó!"
Nước sốt đặc bắt đầu đông lại trên da đầu, xung quanh ngày càng có nhiều ánh mắt chế giễu.
Chu hiểu Phong căn bản không có ưu thế, cũng không để ý đến mấy anh em của mình, nói một câu rồi xoay người chạy đi.
.
Tên Chu Hiểu Phong kia đúng là đồ hèn nhát, Lâm Tích đợi cả buổi chiều, cũng chờ được giáo viên đến hỏi tội.
Ngược lại, sự tích trừng phạt tên miệng thúi của Lâm Tích bị lan truyền khắp nơi, gần như cả trường ai cũng biết về chiến tích của Lâm Tích.
Không biết là phúc hay là hoạ nữa.
Lâm Tích thầm nghĩ, nghiêng đầu nhớ kỹ lời bài giảng của giáo viên tiếng Anh, ánh nắng chiều khiến bản thân rơi vào trạng thái mơ màng buồn ngủ.
Lúc này, Vương Đình Tú đột nhiên gõ cửa sau phòng học, nói với giáo viên trên bục: "Xin lỗi cô Tần, tôi gọi mấy em học sinh ra ngoài chút."
"Được." Giáo viên tiếng Anh gật đầu và ngừng giảng bài.
Vương Đình Tú sau đó nhìn Lâm Tích ở cách đó không xa nói: "Lâm Tích, ra ngoài một lát."
Mọi người trong lớp lập tức nhìn Lâm Tích, nhỏ giọng nói với nhau, có lẽ ai cũng biết được Vương Đình Tú đến chuyến này là vì cái gì.
Vì vậy, Chung Sanh đứng dậy và nói: "Thưa cô, trưa nay em cũng có mặt ở đó, em là người chứng kiến."
Tần Chu cũng nói theo: "Thưa cô, em cũng vậy ạ."
Vương Đình Tú nhìn hai người nhân chứng đứng lên, cảm thấy mang theo một người trong đó ra giải thích sẽ tốt hơn, liền nói: "Chung Sanh đi cùng, Tần Chu ở lại học, cô nghe nói bài kiểm tra tiếng Anh vừa rồi của em đứng nhất từ dưới lên thì phải?"
Chỉ trong một lời mà Vương Đình Tú vừa sắp xếp, vừa thuận tiện đem lời Tần Chu muốn nói nuốt vào lại trong bụng.
Cô liếc nhìn cả lớp, lạnh lùng nhìn mấy học sinh không nghiêm túc trong lớp, sau đó lịch sự nói với giáo viên tiếng Anh: "Xin lỗi cô Tần, mời tiếp tục."
Giáo viên dạy tiếng Anh gật đầu rồi lại cầm tờ giấy trên tay lên.
Chung Sanh và Lâm Tích đồng thời đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Không ngờ lúc Lâm Tích đứng dậy, trước mắt cô lại xuất hiện một bóng người khác.
--Cố Niệm Nhân cũng đứng dậy.
Lâm Tích cau mày: "Cậu làm gì vậy?"
Trong chuyện này cô có lý, nhưng mà đánh bạn, thì chắc chắn phải bị dạy dỗ rồi.
Cô cúi đầu nhận lời mắng cũng không sao, nhưng Cố Niệm Nhân thì không được.
"Không liên quan gì đến cậu."
Lâm Tích muốn Cố Niệm Nhân lại ngồi xuống, liền kéo tay cô.
Nhưng cô không ngờ kết quả của việc đưa tay ra lại là tay cô lại bị người này nắm lấy.
Cố Niệm Nhân: "Cậu đứng ra thay mình, sao lại không có liên quan tới mình được."
Môi người này rất mỏng, nói rất dứt khoát cũng như cái cách nắm tay Lâm Tích vậy, không hề muốn phủi sạch là không có liên quan.
Ánh nắng sượt qua mép cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt Lâm Tích mà không hề có chút cản trở nào.
Giống như lúc này nhìn thấy ánh mắt Cố Niệm Nhân, trong đó có kiên định hơn bao giờ hết.
Tim Lâm Tích đập loạn hai nhịp.
Cô cảm thấy chuyện này không nên căng thẳng, cũng không tìm được lời giải thích hợp lý nên chỉ đơn giản hất tay Cố Niệm Nhân ra, cũng không nghĩ nhiều.
Thế là kế hoạch ban đầu của Vương Đình Tú là một thầy một trò, cuối cùng thành bốn người.
Đi từ lầu 1 đi lên, lần nói chuyện này không ngờ lại không phải đến văn phòng làm việc của giáo viên, mà lại đi đến một lớp học.
Lâm Tích có chút nghi hoặc.
Nhưng khi cửa vừa đẩy ra, tất cả nghi hoặc đã có đáp án.
Ở trong lớp, chỉ thấy một người phụ nữ thân hình to béo, ăn mặc lòe loẹt đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa.
Còn Chu Hiểu Phong thì đang ngồi phía sau người phụ nữ, bị cơ thể của người phụ nữ kia che đi, giống như đang ẩn mình trong đó.
——Thằng hèn này không dám đến méc giáo viên, mà lại đi gọi phụ huynh đến.
Lâm Tích trợn mắt, cười lạnh trong lòng.
Mẹ Chu Hiểu Phong cũng nghe thấy tiếng động ở cửa, khinh thường nhìn mấy nữ sinh bước vào, chỉ vào Cố Niệm Nhân nói: "Cháu là Lâm Tích kia phải không?"
"Ha." Lâm Tích nhịn không được nữa, sau đó cười lớn.
Vương Đình Tú cũng có chút xấu hổ, cô thu lại bàn tay đang đưa ra của mẹ Chu Hiểu Phong, nói: "Thật xin lỗi, mẹ của Tiểu Phong. Đây là Cố Niệm Nhân, cô gái bị Hiểu Phong nói lời không hay."
"..."
Mẹ của Chu Hiểu Phong nghe vậy lập tức xì hơi.
Nhà họ Chu ỷ vào việc mấy năm qua làm ăn buôn bán phát đạt, có không ít tài sản, giàu có coi thường đủ người.
Mẹ Chu Hiểu Phong quét mắt nhìn Cố Niệm Nhân - người vừa rồi bị bà ta nhận sai, sau đó liếc xéo một cái: "Trông thì cũng sạch sẽ, sao lại làm ra loại chuyện không xứng như thế, cũng không biết ghê...."
Lâm Tích coi như đã biết cái mùi hôi thối từ trên người Chu Hiểu Phong là lây từ đâu mà ra, không đợi bà mẹ nói xong đã cướp lời: "Con trai bà xứng quá ha, hèn nhát trốn sau lưng người khác."
"Mày nói gì đó?!" Mẹ Chu Hiểu Phong bị Lâm Tích chọc giận, chỉ vào mặt cô, tiếp tục kiểu như lúc nãy: "Mày là Lâm Tích phải không?"
Lâm Tích nhìn bà ta trợn mắt lên, bản thân không những không thấy sợ mà còn buồn cười, mỏ miệng ra châm chọc: "Chị già này, có phải nhìn thấy đứa con gái nào không thuận mắt, thì đều cho đó là Lâm Tích không?"
"Mày!" Mẹ Chu Hiểu Phong bị câu này làm cho nghẹn họng, cả khuôn mặt trông khó coi.
Vương Đình Tú sợ Lâm Tích làm xung đột tăng thêm, vội vàng nhắc nhở: "Lâm Tích."
Mẹ Chu Hiểu Phong nghe được cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giống như 'cuối cùng tao cũng bắt được mày', cả người bỗng nhiên trở nên đúng tình hợp lý, chỉ vào Lâm Tích nói: "Quả nhiên là mày, mày còn không dám thừa nhận, muốn trốn tránh phải không!"
"Tao hỏi mày, mày là cái thá gì mà dám đập đĩa cơm lên đầu con tao, nó chỉ nói có vài câu thôi, còn không cho nó nói được à?! Mày muốn làm gì, bạo lực học đường đúng không!"
Người này càng nói chuyện càng hăng , miệng tô son đỏ tươi không ngừng văng nước miếng.
Lâm Tích thực sự chán ghét, nghiêng đầu trốn tránh, sau đó tầm mắt nhìn thấy Chu Hiểu Phong trốn ở sau lưng mẹ.
Lâm Tích khinh thường nhất kẻ thế này, sắp trưởng thành đến nơi, mà còn không tự giải quyết được chuyện của bản thân.
Điều Lâm Tích khinh thường nhất chính là cách làm việc này, anh gần như đã trưởng thành rồi mà vẫn chưa xử lý tốt việc của mình.
Sắc mặt cô tối sầm, cô nhìn lướt qua bà mẹ, nói với cậu ta: "Này, cậu có dám ở trước mặt mẹ cậu nói mấy câu lúc đó khiến tôi phải đánh cậu không?"
Chu Hiểu Phong nghe lời này, thậm chí còn nghe thấy giọng Lâm Tích tra hỏi, lập tức trốn sau lưng mẹ mình.
Toàn bộ bức tranh giống như một chú gà con và một bà gà mái già đang bảo vệ gà con, trông không hài lắm nhưng cũng đủ khiến người ta bật cười.
"Cô giáo, cô nhìn đi!" Mẹ của Chu Hiểu Phong chỉ vào mặt Lâm Tích, "Xem học sinh này của cô đi, sao lại kiêu ngạo đến thế hả! Ở trước mặt giáo viên, trước mặt phụ huynh học sinh là tôi, mà còn dám uy hiếp bạn học!"
"Lá gan của con trai bà...." Người này nói nhiều lời vô nghĩa thật, Lâm Tích cảm thấy người này còn khơi gợi tính cáu kỉnh của cô hơn cả Lâm Đắc Duyên, vừa muốn mở miệng cãi lại, thì đã bị Vương Đình Tú kéo lại.
"Vị phụ huynh này, học trò tôi vừa rồi chẳng qua hỏi con trai bà sự thật, tôi cũng không cho rằng giọng điệu vừa rồi của em ấy là đang uy hiếp con trai bà."
Lời nói của Vương Đình Tú rất khách quan và có sức thuyết phục, mẹ Chu Hiểu Phong bất mãn thu lại cái tay đang chỉ vào Lâm Tích, hỏi Vương Đình Tú: "Vậy theo cô giáo, chuyện này nên xử lý thế nào đây."
Vương Đình Tú: "Về việc này, tôi cảm thấy cả hai bên đều có hành vi không lý trí...."
Lời còn chưa dứt, mẹ Chu Hiểu Phong đột nhiên nổi giận: "Tại sao, con trai tôi bị đánh mà nó vẫn sai!?"
"Vị phụ huynh này, không phải người bị đánh luôn là người có lý, chúng ta vẫn nên dựa vào sự thật và chứng cứ." Giáo viên giáo dục bước ra hòa giải, xoay màn hình máy tính qua, bên trong là video được trích xuất từ camera giám sát ở căng tin, "Tôi đã trích xuất video từ camera ở căng tin ra, giờ ở đây cũng có bà, còn có học sinh chứng kiến, cùng nhau xem đi, để xem thử rốt cuộc chuyện là như thế nào."
Nói xong, giáo viên giáo dục bấm play.
Chất lượng camera giám sát ở trường tốt hơn so với chất lượng camera thông thường, cho dù xung quanh ồn ào nhưng cũng không thể che đậy được giọng nói đầy kiêu ngạo hung hăng của Chu Hiểu Phong, Chung Sanh là người chứng kiến, chủ yếu là giải thích cho mẹ Chu Hiểu Phong mấy lời thô tục của Chu Hiểu Phong.
Sắc mặt mẹ Chu Tiểu Phong dần dần trở nên khó coi, khí tức hung hãn vừa rồi cũng yếu đi.
Chung Sanh ở một bên rất hứng thú giải thích, vô cùng nể phục cái camera này: "Của hiệu nào thế, sao âm thanh rõ ràng như vậy chứ?"
"Là dòng H234 của Tiền Minh."
Vốn dĩ là một câu than thở, không ngờ lại có người giải thích.
Cố Niệm Nhân ở một bên vẻ mặt bình tĩnh, không do dự mà trả lời Chung Sanh.
Trông cô ấy có vẻ như biết rất nhiều về mấy thứ này, đến cả dòng nào cũng biết luôn.
Lâm Tích im lặng nhìn Cố Niệm Nhân, nhìn qua hàng mi dài của cô ấy, nhìn vào đồng tử của cô ấy.
Luôn có một cảm giác sự hiểu biết của người này đối với thứ này vượt xa phạm vi bình thường, giống như đã từng nghiên cứu.
Nhưng mà cô ấy tại sao lại phải đi nghiên cứu cái này chứ?
Bình thường có cần sử dụng đâu.
Ba người bên kia vẫn còn đang loay hoay trước màn hình, bên này giáo viên giáo dục nhìn mẹ Chu Hiểu Phong, "Mẹ Chu Hiểu Phong, mấy lời này của Hiểu Phong, quả thật không ổn. Nội quy trường học có ghi rõ không được xúc phạm bạn học."
"Chỗ nào không ổn, con trai tôi nói có sai à?"
Không ngờ sau một hồi im lặng, mẹ Chu Hiểu Phong vẫn không cảm thấy con mình sai.
Bà ta nhìn chằm chằm vào màn hình, khi nhìn thấy cảnh Lâm Tích đập đĩa cơm lên đầu Chu Hiểu Phong, đột nhiên hô lên: "Nhìn đi! Nhìn thấy chưa!"
"Con trai tôi đang ngồi yên lành, nó lại lấy cơm dội lên! Đây chính là bạo lực!"
Trong mắt người phụ nữ này, chỉ thấy mỗi hình ảnh đó, căn bản không quan tâm đến nguyên nhân hậu quả, cảm thấy con trai thật đáng thương, nói năng hùng hồn: "Mau gọi phụ huynh nó đến đây! Để tôi xem, là loại cha mẹ thất bại kiểu nào, dạy ra đứa con vô học như thế!"
"Có đứa con gái thế này, nếu tôi là mẹ nó, hôm nay tôi sẽ đập đầu vào tường chết ngay tại chỗ!"
Mẹ Chu Hiểu Phong càng nói càng khó nghe, thậm chị còn động chạm đến phụ huynh Lâm Tích.
Nghe xong câu cuối cùng, Lâm Tích lập tức nắm tay thành nắm đấm, lạnh lùng nói: "Nếu tôi mà có đứa con trai thế này, tôi nhất định đập đầu vào tường chết quách đi!"
"Mày nói cái gì?" Mẹ Chu Hiểu Phong không ngờ Lâm Tích lược bỏ đại từ nhân xưng, nhất thời sửng sốt.
Vương Đình Tú phản ứng rất nhanh, sợ mẹ Chu Hiểu Phong tức giận động tay động chân, nên lập tức kéo Lâm Tích đứng ra sau mình.
Nhưng không ngờ mẹ Chu Hiểu Phong vào lúc này lại có phản ứng, tiến tới công kích Lâm Tích: "Hôm nay, tao sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày!"
Hai vị giáo viên ở đây không ngờ sẽ gặp kiểu phụ huynh lại bất ổn về mặt cảm xúc, chỉ mới mấy câu đã định động tay.
Trong nháy mắt, không một ai kịp phản ứng, đột nhiên có một tiếng động vang lên.
Đến khi Vương Đình Tú nhìn kỹ lại, thấy Lâm Tích vẫn đứng ở chỗ cũ.
Cố Niệm Nhân đang đứng bình thường liền ngã xuống.
Trong lúc khiêu khích, Cố Niệm Nhân phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai khác, nhảy ra kéo Lâm Tích ra phía sau để che chở.
Tất cả những người có mặt bị sốc, ngay cả Chung Sanh cũng sửng sốt, đến cả mẹ Chu Hiểu Phong cũng không hiểu.
--Bà ta chỉ muốn hù dọa đứa con gái không biết sợ là gì này, thực tế cũng không muốn đánh người, cái tay vươn ra cũng cố gắng thu lại lực hết mức có thể, mà Cố Niệm Nhân chỉ vì một cái chạm nhẹ của bà ta mà té ngã là sao đây.
Hai hạt màu đỏ rơi xuống đất, khi chúng vỡ ra, mùi máu tanh tỏa ra trong phòng.
Cố Niệm Nhân chống một tay ngồi dậy, nhìn giọt máu rơi trên tay mình, đột nhiên cười.
Khóe miệng tràn ngập vẻ bệnh hoạn và nham hiểm, còn có khóe mắt nhướng lên lộ ra một nỗi kinh hoàng thấm đẫm.
Rõ ràng cô ấy đang phải ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia, nhưng trong đôi mắt đen láy láy lại tràn ngập cảm giác áp bức: "Cháu thấy lúc này cô hẳn là phải đến nói chuyện với phụ huynh nhà cháu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro