Chương 43

Mặt trời dừng lại ở điểm cao nhất một lúc rồi di chuyển xuống.

Tia nắng hơi nghiêng, bánh trứng đường trong miệng Lâm Tích tan ra, trong miệng đầy vị ngọt nồng, có mùi vị giống như bột protein.

Không biết có nên trách lời của Cố Niệm Nhân mang tính chỉ dẫn quá hay không, hay là trách ánh mắt cô ấy.

Nhịp tim loạn vốn dĩ đã được đè nén cuối cùng bắt đầu lại nhảy loạn xạ, ánh mắt Lâm Tích vô thức rơi trên môi Cố Niệm Nhân, không biết một cổ nóng đến từ đâu dâng trong cổ họng.

Trước đây Lâm Tích luôn coi thường cảnh hôn trong phim truyền hình, khi đám người Chung Sanh đỏ mặt xem nó, thì bản thân cô cũng không thay đổi biểu cảm.

Cô thực sự không hiểu, chẳng qua là chuyện trao đổi nước bọt, có gì mà đỏ mặt chứ, đây là chuyện chẳng mấy vệ sinh, tại sao mấy người đó lại mê mẩn không biết mệt là sao.

Lúc Chung Sanh nghe mấy lời nhận xét của Lâm Tích, thế là chỉ trích cô là gái thẳng như thép không có ham muốn.

Mà đối với một cô gái thẳng như thép không hiểu phong tình, thế mà lúc này trong đầu lại nhảy ra một ý đồ nổi loạn.

---- Cảm giác hôn môi là thế nào đây?

---- Môi Cố Niệm Nhân mỏng như thế, có khi nào cũng sẽ giống như nữ chính trong phim, mềm mại khi dễ sao?

Đốc đốc đốc....

Đang lúc Lâm Tích vừa có ý nghĩ như vậy thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bác sĩ Đào mở cửa bước vào, nói với cô: "Tiểu Tích."

Dòng chữ "có tật giật mình" được dán rõ trên lưng Lâm Tích.

Khi nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cô lập tức đứng dậy với phản ứng rất lớn: "Bác sĩ Đào."

"Đừng căng thẳng như vậy." Bác sĩ Đào giật mình trước thái độ của cô, nhanh chóng đưa tay an ủi, vỗ vai cô hỏi: "Em có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với em về tình trạng của dì."

"Vâng ạ." Lâm Tích không chút do dự gật đầu.

Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi cùng bác sĩ Đào, cô quay đầu lại nhìn Cố Niệm Nhân đang ngồi ở kia.

Cô có lời muốn nói với người này, có lẽ chỉ dặn người này ngồi ở đây một lát, cô sẽ về ngay thôi.

Nhưng lời nói đơn giản như thế, cô vẫn không thể nói thành lời.

Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.

Điều cô muốn nói quả thực rất đơn giản, nhưng dường như còn nhiều hơn thế nữa. Lời nói bị kẹt lại với nhịp tim không ổn định, tắc nghẽn lên xuống và trở thành một mớ hỗn độn.

Lâm Tích chỉ nhìn chằm chằm Cố Niệm Nhân.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô gái, làm cho lông mày và đôi mắt cô gái trong trẻo. Ánh sáng trượt xuống sống mũi thẳng tắp thanh tú của cô, đôi môi mỏng mím lại, những hạt pha lê khô đi, khiến cô trở về với con người lạnh lùng và xa cách trước kia.

Có lẽ là do vừa rồi bản thân có suy nghĩ bậy bạ.

Lâm Tích.

Mày điên rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tích đang tự trách mình, trong lòng phủ nhận chính mình, cô vẫn không nói gì với Cố Niệm Nhân, xoay người đi theo bác sĩ Đào.

.

Khi cửa văn phòng đóng lại, hầu hết âm thanh trong hành lang đều bị cô lập.

Lâm Tích khéo léo dời ghế ngồi xuống, nhìn bác sĩ Đào lấy hồ sơ bệnh án của Huỳnh Tú ra.

Trên màn hình chữ quá nhỏ, lại có quá nhiều từ chuyên môn kiến ​​thức, Lâm Tích xem không hiểu, nhưng cô vẫn hiểu được vài từ chuyên môn quen thuộc, không thể nói không tốt, nhưng cô có cảm giác đây không phải là chuyện tốt.

Lật tới cuối hồ sơ bệnh án, bác sĩ Đào nhìn các tờ giấy xét nghiệm rồi nói với Lâm Tích: "Chỗ này của dì bị xuất huyết khá lớn, vẫn là chỗ lần trước."

Lâm Tích nghe được lời này, trong lòng trầm xuống.

Nhưng cũng không thể nói là không có chuẩn bị, thời gian đã đủ lâu, Lâm Tích từ hoảng sợ lo lắng cũng dần dần bình tĩnh, đối với bệnh tình của Huỳnh Tú cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Cô gật đầu nói: "Ý là lần phẫu thuật lần trước không mấy lý tưởng phải không ạ."

"Đúng vậy, bệnh tình của dì phát bệnh nhanh hơn dự kiến, vị trí cắt bỏ vẫn còn sót lại." Bác sĩ Đào đem ảnh chụp và kết quả báo cáo cho Lâm Tích xem.

Tấm ảnh đen trắng hỗn loạn, Lâm Tích hít một hơi thật sâu: "Vậy có cần phải phẫu thuật nữa không ạ?"

Bác sĩ Đào có chút do dự. Tình trạng thể chất hiện tại của Huỳnh Tú không thể phẫu thuật được nữa.

Cơ thể của Huỳnh Tú khá yếu, cũng đã phẫu thuật nhiều lần, giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần một cơn gió hơi mạnh lướt qua cũng đủ đem cả người đánh gãy.

"Tôi kiến nghị nên ưu tiên hoá trị, trước mắt kiểm soát tế bào ung thư hiện tại và ngăn chặn nó lây lan trở lại".

Lâm Tích nghe vậy, hơi nhíu mày: "Nhưng trước đó không phải đã nói hóa trị không nhanh bằng phẫu thuật sao?"

"Nhưng xét theo tình trạng thể chất hiện tại của dì, tốt nhất nên chuyển sang phương án điều trị nhẹ nhàng hơn." Bác sĩ Đào không thể giấu Lâm Tích nên đành phải giải thích nhẹ nhàng hơn với cô.

"Em hiểu rồi." Lâm Tích gật đầu, nắm chặt hai tay đang đặt trên đầu gối.

Bác sĩ Đào nói chuyện rất khéo léo, để cô có thể nhẹ nhàng chấp nhận.

Nhưng sự thật hiển nhiên đã ở đây, cô không thể không đối mặt với chúng.

——Ca phẫu thuật không lý tưởng, tế bào ung thư đang thay đổi nhanh chóng, cơ thể của Huỳnh Tú không còn như trước nữa.

Lâm Tích không thể để Huỳnh Tú biết tin tức như vậy.

Trước kia Huỳnh Tú bảo vệ cô, bây giờ cô muốn bảo vệ mẹ mình, nên nói với bác sĩ Đào: "Chuyện này mong bác sĩ đừng nói với mẹ em."

Bác sĩ Đào tự nhiên hiểu, hứa: "Em yên tâm đi, tôi sẽ dặn dò mấy người ở dưới, nói với dì là phẫu thuật thành công."

"Cảm ơn bác sĩ." Lâm Tích gật đầu, lại hỏi tiếp: "Phí hóa trị bao nhiêu tiền ạ?"

"Chuyện này em cũng đừng lo lắng nhiều." Bác sĩ Đào nói, "Hồ sơ của dì đã được duyệt. Sau này phí trị liệu của dì, bao gồm phí phẫu thuật hôm nay, bệnh viện sẽ giảm 40 đến 50%, đoán chừng phí cấp dưỡng mỗi tháng sau này của dì vẫn còn thừa."

Tin xấu giống như tế bào ung thư, điên cuồng chồng chất về phía Lâm Tích.

Cuối cùng, lời nói sau cùng của bác sĩ Đào, một tia sáng nhỏ xuyên qua bóng tối dày đặc.

Có không khí đi vào.

Lâm Tích thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tích: "Cảm ơn bác sĩ Đào."

"Không có gì." Bác sĩ nhìn vẻ mặt đau mà không thể nói của Lâm Tích, chỉ biết vỗ bờ vai gầy của cô, "Về nhớ bồi bổ thêm cho dì, hoá trị sẽ sẽ gây ra một số phản ứng khó chịu, đừng quá lo lắng."

"Em biết rồi ạ, bác sĩ yên tâm." Lâm Tích cười, đôi lông mày nhướn lên của cô dường như đã trở lại vẻ vui vẻ và tươi sáng như trước.

Nhưng đó là mức giương cung cao nhất của nỏ.

Nụ cười trên mặt Lâm Tích tắt đi khi vừa bước ra khỏi văn phòng bác sĩ Đào.

Rõ ràng chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản, chưa đầy nửa giờ, nhưng cô dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, đôi vai thẳng tắp kiêu hãnh của cô đột nhiên sụp xuống.

Rốt cuộc, vấn đề không còn là tiền nữa.

Nếu vấn đề tiền bạc không thành vấn đề, cô sẽ liều mạng, cho dù là tìm Lâm Đắc Duyên, cúi đầu nhận sai, bán đi tôn nghiêm của mình, chỉ cần có thể giúp Huỳnh Tú sống, muốn cô làm gì cũng được hết.

Nhưng giờ đã không phải thế.

Gió lạnh xuyên qua hành lang tĩnh lặng, luồn vào ngón tay Lâm Tích rồi thổi đi.

Cô có cảm giác, hình như bản thân không giữ được mẹ nữa rồi.

Lâm Tích sẽ mãi nhớ, lúc bị chú kéo từ mặt đất đứng lên, không tiếc thương mắng cô là đứa trẻ nghịch ngợm xấu xí không có cha mẹ.

Cô chỉ còn một bước nữa là đến chiến thắng, còn chưa kịp thay quần áo, thì đã bị dắt đi gặp "ba mẹ" xa lạ đã lâu không gặp.


Trong khuôn viên, một người đàn ông cao gầy đứng ở đó, tay cầm điếu thuốc phì phèo với bí thư thôn.

Lâm Tích rất chán ghét người đàn ông kia, cũng không thích người đàn ông lạ này, mà ông chú của cô thì tỏ ra rất vui vẻ, quên mất việc bí thư thôn đã trừ tiền của ông ấy vào tháng trước, cả người nhộn nhạo vui vẻ hơn cả Tết Nguyên Đán.

Buồn nôn.

Lâm Tích đứng xa trong sân, đột nhiên muốn chạy đi.

Và ngay khi cô quay người rời đi, một người phụ nữ bước vào tầm mắt cô.

Lúc đó Huỳnh Tú mới ngoài ba mươi, mái tóc dài đen mềm được uốn thành những lọn xinh đẹp, còn đẹp hơn cả cô gái xinh đẹp nhất thôn.

Huỳnh Tú không quá cao, trên người khoác chiếc áo khoác màu be có cổ lông màu trắng, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác dịu dàng.

So với cô, bộ dáng bẩn thỉu của Lâm Tích có vẻ hơi khó coi, khiến cô có chút rụt rè.

Nhưng Huỳnh Tú mỉm cười với cô.

"Tiểu Tích."

Cô nhẹ nhàng gọi tên Lâm Tích, sau đó ngồi xổm xuống, dang rộng vòng tay với cô bé: "Là mẹ đây, Tiểu Tích."

Mẹ......

Đôi mắt tròn xoe của Lâm Tích chớp chớp mấy cái, giống như một thiết bị quét, ghi lại diện mạo của người phụ nữ xinh đẹp này vào hệ thống của mình.

Khi đó Lâm Tích không có nhiều ý niệm về đẹp xấu, nhìn Huỳnh Tú, cô chỉ cảm thấy người này thân mật dịu dàng, muốn đi về phía Huỳnh Tú, được Huỳnh Tú ôm vào lòng.

Cô bé mong chờ nhưng đến khi nhìn xuống chiếc quần mình vừa lăn khỏi mảnh đất đầu làng.

Cô thật bẩn.

Dù có bước qua cũng sẽ làm bẩn mẹ.

Do dự và rụt rè.

Lâm Tích càng muốn gần gũi với mẹ, lại càng sợ mẹ sẽ không thích mình.

Cái bóng nhỏ chỉ đứng đó, do dự.

Nhưng tình yêu mà cô hằng khao khát trong lòng đã thôi thúc cô vô thức đến gần Huỳnh Tú.

Sau đó, Lâm Tích bị một cỗ lực lượng ôm chặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cô gái nhỏ chìm trong chiếc cổ áo lông xù, mùi thơm xộc vào mũi thật thơm.

Cái ôm của Huỳnh Tú giống như những năm tháng cô thầm tưởng tượng trên giường, ấm áp và đẹp đẽ, khiến người ta không muốn buông ra.

"...Mẹ." Giọng nói trẻ con của cô bé vang lên từ chiếc cổ áo lông thú của Huỳnh Tú.

"Ừa." Huỳnh Tú gật đầu đáp lại, tựa vào đỉnh đầu Lâm Tích, "Mẹ đã để Tiểu Tích của nhà mình đợi lâu, mẹ xin lỗi."

Lâm Tích hiểu chuyện lắc đầu.

Ngay cả vừa rồi đánh nhau, có đau đến đau cô cũng không rớt một giọt nước mắt, nhưng giờ đột nhiên muốn khóc.

Mùa xuân đang đến, ở các vùng ngoại ô nông thôn thậm chí còn lạnh hơn.

Ở trong lớp áo mỏng manh, Lâm Thích lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Kể từ ngày đó, Huỳnh Tú đưa Lâm Tích về Nam Thành.

Huỳnh Tú chính là nguồn ấm áp nguồn yêu thương duy nhất của Lâm Tích.

Nhưng đến giờ thì, Lâm Tích sắp mất đi người duy nhất trên thế giới yêu thương cô...

"Lâm Tích."

Ngay lúc Lâm Tích đang chìm sâu hơn vào những cảm xúc mà cô dệt nên, một giọng nói nhẹ nhàng gọi suy nghĩ của cô quay lại.

Ánh sáng lạnh thẳng tắp tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một bóng người bước đi trong hành lang dài tĩnh lặng.

Lâm Tích bình tĩnh lại, nhìn thấy Cố Niệm Nhân đang đi về phía mình.

Người này bước đi chậm rãi, tiếng gót chân chạm sàn đều đặn.

Tâm trạng rối bời của Lâm Tích dường như bắt đầu lắng xuống khi thân hình người kia dần được phóng to lên, giống như khi cô đứng ở trong khu dân cư không biết phải làm sao, thì nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình.

Nhưng tình hình bây giờ khác với lúc đó.

Lâm Tích vẫn luôn không muốn nói chuyện bản thân đang trải qua, để nhận lại về những lời an ủi và sự đồng cảm của mọi người, cũng như nhận sự thương hại từ người khác.

Cô cố gắng tỏ ra bản thân không sao, giọng điệu tự nhiên hỏi: "Sao cậu lại đi ra đây?"

"Vừa rồi, dì có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mình đã báo cho y tá biết, giờ đến đây tìm cậu." Cố Niệm Nhân nói.

"À." Lâm Tích gật đầu, sau đó đi qua Cố Niệm Nhân: "Vậy đi thôi."

Nhưng cô không ngờ, vừa bước một bước, giọng nói của Cố Niệm Nhân từ phía sau vang lên: "Lâm Tích."

"A?" Lâm Tích kinh ngạc, đột nhiên dừng bước.

Cố Niệm Nhân nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói với cô: "Đem suy nghĩ của bản thân ra diễn đạt, cũng là một loại giải tỏa cảm xúc."

Lời nói xuất hiện đột ngột, không có đầu không có đuôi, khiến người nghe không hiểu thế nào.

Lâm Tích cố gắng hết sức che giấu cảm xúc sắp sụp đổ của mình, vẻ mặt không rảnh bận tâm hiện rõ trên mặt: "Ý cậu là--"

Ngay khi cô mở miệng nói chuyện, thì bản thân được được người ôm lấy.

Cơ thể của cô gái áp sát vào người cô, cánh tay dang ra lại thu lại, ôm lấy cánh tay cô, đem cô ôm thật chặt.

Lâm Tích sững sờ, ngơ ngác.

Đèn trong hành lang sáng trắng đến mức chói mắt, trong tầm mắt cô là khoảng sáng trắng, trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng thì thầm của Cố Niệm Nhân bên tai: "Cậu có biết không, trên mặt cậu viết đầy chữ 'nhanh đến ôm tôi đi'."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro