Chương 9
Ánh nắng buổi sáng sớm từ phía sau chiếu về phía Lâm Tích, làm nổi bật khuôn mặt Cố Niệm Nhân dưới mắt cô.
Đôi mắt màu nâu sẫm của cô ấy bình tĩnh trong trẻo, không hề có dấu hiệu khẩn trương, đôi lông mi dài mỏng được ánh sáng trang điểm, lướt qua tầm mắt của Lâm Tích nhẹ nhàng như lông vũ.
Bàn tay của cô gái lạnh, chiếc áo mỏng làm ấm lòng bàn tay áp vào đó.
Bụi dưới ánh nắng mặt trời giống như những phân tử vô hình, đan xen và hòa quyện vào nhau.
Trên vai Lâm Tích là hơi ấm cô gửi đến Cố Niệm Nhân.
Cũng là hơi ấm Cố Niệm Nhân tích tụ, đáp trả lại.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cơn ác mộng tan biến khi ánh nắng chiếu vào.
Lâm Tích sống lại, tim đập mạnh hơn bao giờ hết, âm thanh dữ dội đến mức đè hết âm thanh khác trong tai cô.
Đây là sự oán hận đối với quá khứ, là rượu cũ đổ vào bình mới sao?
Hay là vì nỗi sợ hãi bị bao trùm bởi những cơn ác mộng và vùng vẫy để trốn thoát?
Hoặc...
Ý nghĩ nửa vời còn chưa xuất hiện trong đầu Lâm Tích đã bị đôi mày nhíu chặt của cô đè bẹp.
Sương mù từ từ mờ đi trong con ngươi của cô, màu đen thuần khiết quá mức bao trùm Cố Niệm Nhân, khiến cô nhận ra mình đang ở cùng ai. Sự phản cảm giống như sóng vỗ vào bờ đá, bắn tung tóe khắp nơi.
Thân hình lóe lên, Lâm Tích gạt đi bàn tay Cố Niệm Nhân đang đặt trên vai mình, giọng nói đầy xa cách: "Tôi có gì mà phải sợ."
"Thật thế à?" Cố Niệm Nhân nhẹ giọng hỏi.
"Vừa rồi cậu ngủ có vẻ không như thế này."
Lâm Tích khựng lại nhưng không lộ ra ngoài, vẻ mặt vẫn kiên cường: "Cậu có ý gì?"
"Nếu cậu không biểu hiện ra thì làm sao mình biết được cậu gặp ác mộng khó chịu chứ?" Cố Niệm Nhân trả lời, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Giọng nói thăng trầm của giáo viên tiếng Anh qua con ong nhỏ vòng vo đến mọi ngóc ngách trong lớp, khiến giọng của người này không rõ ràng.
Cô chỉ nhẹ nhàng ném một câu hỏi cho Lâm Tích, từng chữ trong câu đều nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nhiêu đó cũng đủ người ta căng thẳng.
Ác mộng là một khái niệm rất chung chung, một số chuyện đã trải qua cũng có thể coi là ác mộng, hay những bóng ma quái vật ảo ảnh cũng được coi là ác mộng.
Nhưng "khó chịu" cũng có phần chính xác.
Lâm Tích dùng ánh mắt ngang ngược nhìn Cố Niệm Nhân, tim đập thình thịch.
Cô thực sự lo lắng không biết vừa rồi mình có nói mớ không, liệu có đọc cái tên "Lâm Đắc Duyên" ra hay không.
Không phải Lâm Tích muốn che giấu.
Trong vật và việc đang xen do ông Lâm vô trách nhiệm gây ra, cô là người không phải không thể đứng trước ánh sáng.
Chẳng qua Lâm Tích không muốn Cố Niệm Nhân biết cô là con gái Lâm Đắc Duyên chỉ bằng việc nói mớ trong lúc ngủ.
Cô đê hèn, đáng khinh, muốn chính bản thân dùng cách của mình nói ra để đánh nát cái kiêu ngạo của Cố Niệm Nhân, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi ở trên gương mặt luôn tỏ ra điềm tĩnh thờ ơ của người này, muốn người này đứng nơi cao ngã xuống.
Cô là con của Lâm Đắc Duyên.
Cho nên cũng là kẻ chả ra làm sao.
Bốn mắt nhìn nhau, vô hình như giương cung bạt kiếm, ánh mắt Cố Niệm Nhân hơi khựng lại.
Cô dường như nhìn thấy một tia đau buồn trong mắt Lâm Tích, sự kiêu ngạo dưới khúc xạ ánh nắng, những đường nét trên mống mắt giống như những vết nứt.
Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ thì giáo viên tiếng Anh đã cắt ngang: "Sao tôi đọc bài là lại thấy mấy em sắp ngủ tới nơi vậy? Giờ mới là tiết đầu, tỉnh táo lại đi. Đặc biệt là bạn học nào đó, đừng tưởng ngồi ở chỗ tôi không thấy rồi châu đầu ghé tai với nhau."
Nói xong, liếc nhìn phía dưới bục, đọc tên Cố Niệm Nhân: "Cố Niệm Nhân, em đọc tiếp đi."
Cầm lấy bài thi tiếng Anh được đặt ở trên bàn, Cố Niệm Nhân đứng dậy đọc to.
Một giây trước, cô và Lâm Tích còn đang nói chuyện, căn bản không nghe được bài giảng của lớp. Thế mà một giây sau đã lưu loát đọc ngay đoạn mà giáo viên dừng lại.
Lời phóng đại của Chung Sanh về Cố Niệm Nhân lúc tan học hôm qua không giả, cũng là những dòng chữ tương tự thế nhưng người này đọc lại có cảm giác rất khác.
Ánh nắng buổi sáng sớm sưởi ấm phòng học, khiến lớp học sáng sủa ấm áp, Cố Niệm Nhân đọc tiếng Anh lưu loát, ẩn trong cổ họng âm thanh kết thúc có trọng âm, dưới ánh nắng chiếu, giống như bộ phim thời xa xưa của Anh.
Đã quen với việc nghe giáo viên tiếng Anh đọc một cách cứng nhắc, nhiều học sinh trong lớp mơ mơ màng màng chống mắt.
Lâm Tích ngồi ở phía sau có thể nhìn thấy được biểu cảm của Chung Sanh, không thể phủ nhận, giọng đọc của Cố Niệm Nhân thật sự rất hay rất dễ nghe.
Sự bất mãn của giáo viên tiếng Anh đối với ý thức kém trong lớp ngay lập tức lắng xuống, ánh mắt thay thế bằng tán thưởng.
Còn Cố Niệm Nhân vẫn điềm tĩnh như thế, đôi mắt trong veo rơi trên giấy, giọng nói trầm ổn chậm rãi kết hợp với đôi mắt đảo qua đảo lại, càng làm sự điềm tĩnh ấy tăng thêm mấy phần.
Đây là một loại điềm tĩnh phát ra từ trong xương cốt, không phải ngày một ngày hai mà có thể tạo thành.
Trước khi đến nơi này, Cố Niệm Nhân đã số trong môi trường sinh hoả thế nào?
Mẹ cô ấy, người vẫn chưa đăng ký kết hôn với Lâm Đắc Duyên, cùng với người cha đã qua đời, rốt cuộc đã cho cô ấy hoàn cảnh gia đình thế nào?
.
Có chút dấu hiệu của mùa thu, lá hai bên sân chơi bị gió thổi bay, chuyển sang màu vàng.
Tiếng nhạc sôi động trên sân thể dục được thay thế bằng tiếng nhạc êm dịu từ trên ngọn cây nhìn xuống, đám học sinh náo nhiệt tuỳ ý xếp thành hàng, trong gió toát ra mùi mồ hôi nồng nặc.
Lâm Tích và Chung Sanh cũng ở trong nhóm này. Khi chạy, tóc của Chung Sanh có chút lộn xộn, vừa chải vừa nói với Lâm Tích: "Nghe nói vừa rồi lớp phó thể dục không đi chạy, là tổ chức họp ban thể dục thể thao để bàn về đại hội thể thao cuối tháng."
Lâm Tích từ đầu học kỳ đến nay đều không để ý tới trường học, cho nên nghe được tin tức này có chút kinh ngạc: "Mới giờ này đã chuẩn bị rồi à?"
"Sớm gì nữa, cũng giữa năm rồi." Chung Sanh lại nói ngược lại, "Mình còn thấy năm nay hơi muộn đó."
Cô nhìn cánh tay săn chắc của Lâm Tích, quay người hỏi: "Lần này cậu có định nhảy cao với chạy tiếp sức 4x100 không?"
"Ờm, có lẽ vậy." Lâm Tích nói không chắc chắn.
Mặc dù Lâm Tích đã tham gia hai sự kiện này trong hai năm qua, nhưng thực ra cô cũng không mấy hứng thú với việc tham gia cuộc thi, chỉ là không chịu được Vương Đình Tú ép cô đi lấy danh hiệu tập thể.
Bởi vì không muốn nghe Vương Đình Tú cằn nhằn nữa, với giờ bị nắm thóp sợ mời phụ huynh, nên Lâm Tích nghĩ đại hội thể thao năm nay phải đăng ký tham gia cả hai.
"Chỉ là không biết lần này chúng ta có thể giành được hạng nhất 4x100 hay không." Chung Sanh có chút u sầu không cam lòng, "Cậu nói xem bà Lưu sao không biết cố gắng vậy, mới nửa học kỳ đã bị đá ra ngoài!"
Bà Lưu trong miệng Chung Sanh chính là một bạn học sinh nữ học cùng lớp năm 11, nhưng chỉ học được hai tháng, cũng nhờ năm ngoái có người này, mà lớp các cô mới thoát khỏi danh hiệu 'thứ hai từ dưới đếm lên', dựa vào huy chương vàng 4x100 thế lội ngược dòng lên vị trí số 3.
A, nếu bạn muốn biết số 1 từ dưới đếm lên là lớp nào.
Thì đó là lớp chọn chuyên văn.
"Này, A Tích, cậu nói xem trình độ thể dục của Đại Thần ở mức nào?"
Đang nói chuyện, Chung Sanh tự dưng lại nhắc đến Cố Niệm Nhân.
Giọng nói của cô vang lên đầy mong đợi, Lâm Tích liếc nhìn cô, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Cậu ta——"
"Trông yếu đuối như vậy, đừng nói 3 ngàn mét, sợ là 800 mét chạy không nổi."
Lâm Tích vừa mới nói được từ 'cậu ta' thì mấy học sinh đang xếp hàng gần đó nói câu kia ghép vào.
Cô gái có vẻ hơi lo lắng về người mà họ đang nói đến, người bên cạnh thấy thế hỏi lại: "Vậy cậu hả?"
"Mình không đi đâu." Cô gái lập tức nói, đối với 3 ngàn mét, tránh còn không kịp.
"Thế này không phải xong rồi sao." Một cô gái khác mua tay, giọng điệu thực tế: "Cậu ấy mới chuyển đến, cũng phải có chút đóng góp gì cho lớp đi chứ?"
"Với lại chỉ thay lớp phó thể dục hỏi cậu ấy, còn có đồng ý hay không là chuyện của cậu ấy, mình cũng đâu có bắt buộc."
Bạn học sinh nữ này nói như đúng rồi, còn mang quan điểm của người khác chạy theo, sau đó sau đó gật đầu đồng tình: "Đúng vậy."
Hành lang chật kín người đang quay lại lớp. Viền váy xanh đan xen với quần tây, bóng dáng của hai cô gái nhanh chóng bị nuốt chửng.
Lâm Tích cùng bọn họ lướt qua một đoạn đường, sau đó lại lướt qua nhau, những âm thanh xung quanh ồn ào và mơ hồ, như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.
Nhưng cuộc trò chuyện này quả thực có tồn tại, Chung Sanh tất nhiên đứng ở một bên cũng nghe.
Cô trầm tư, trên mặt có chút lo lắng: "A Tích, có phải bọn họ đang nói Đại Thần không?"
"Ừ." Lâm Tích gật đầu, nghe được câu đầu tiên, cô gần như chắc chắn.
3 nghìn mét là một hạng mục lớn, lớp bình thường không có ai chủ động đăng ký, huống chi là lớp chọn.
Cái hạng mục này phải chờ đến cuối cùng lớp phó học thấy bạn học nữ nào dễ nói chuyện, sẽ dụ dỗ nài nỉ họ tham gia.
"Mấy bạn đó muốn đại thần chạy 3000 mét à?" Chung Sanh hỏi tiếp.
Lâm Tích không chút do dự, gật đầu khẳng định.
Cố Niệm Nhân mới chuyển đến, tính tình lạnh lùng, không kết bạn nhiều, khiến bọn họ có chút ghen ghét.
Lúc này không đẩy cậu ta ra thì đợi đến khi nào?
"A Tích, này không được đâu." Chung Sanh trước giờ luôn thương hoa tiếc ngọc, đặc biệt là Cố Niệm Nhân, "Trông bộ dạng kia của Đại Thần, chạy ngàn năm cũng không được nửa đường.... Sao lại bắt cậu ấy đăng ký chứ!"
Chung Sanh nói, rồi thốt lên một tiếng cảm thán khi bước vào cửa lớp.
Cô nắm chặt cánh tay Lâm Tích, ép người này đi theo mình, nhìn sang.
Cố Niệm Nhân lúc này đã trở về chỗ ngồi, trên bàn bày ra sách tiếng Trung, tựa hồ muốn ôn bài.
Nhưng kế hoạch của cô đã bị gián đoạn. Lớp phó thể dục đi họp đã về từ lúc nào, còn đang đứng bên cạnh bàn cô ấy.
Lớp phó thể dục của lớp Lâm Tích rất đam mê tập thể hình, bộ đồng phục học sinh màu xanh lá cây có cảm giác như sẽ rách bất cứ lúc nào khi khoác lên thân hình cao lớn của cậu ta.
Ánh nắng chiếu xuống thân hình cao lớn của cậu ta, rơi xuống trên bờ vai gầy gò của Cố Niệm Nhân, cho dù chỉ là một cái bóng, cũng khiến người ta lo lắng không biết có đè bẹp cô gái gầy gò này hay không.
Sự chênh lệch thể lực quá lớn, nó còn mang lại áp lực tinh thần cho mọi người.
Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Chung Sanh, kéo Lâm Tích đi qua: "A Tích, mau đến giúp cậu ấy từ chối đi, với thể chất này của Đại Thần sao mà chạy 3000 mét được? Chi bằng để Lý Uy cải trang thành nữ cho rồi!:
Lâm Tích không chịu.
Cô đã thề sẽ không tự dưng phát lòng tốt, đứng rất vững vàng: "Cậu ta không có miệng à?"
Lâm Tích mấy ngày nay bị Cố Niệm Nhân làm cho cứng họng mấy lần, biết người này không hề ngây thơ vô số tội.
Nói xong, cô khuyên nhủ người bạn ngốc nghếch Chung Sanh: "Cậu đừng đánh giá thấp người này, trông thì lạnh lùng xa cách vậy đó, chứ thực tế thì miệng độc như gì, cậu đợi xem lát nữa Lý Uy sẽ ...."
Trước khi từ "khóc" trong cổ họng Lâm Tích vang lên, khuôn mặt tươi cười của lớp phó thể dục đã xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Cậu ta nhìn tờ đăng ký đưa cho Cố Niệm Nhân, như sợ mình nghe nhầm, xác nhận lại lần nữa: "Vậy mình đăng ký cho cậu ha?"
Cố Niệm Nhân bình tĩnh gật đầu, dùng bút ký tên vào tờ đăng ký rồi đưa cho lớp phó thể dục.
Tận mắt chứng kiến vấn đề khó của mình được giải quyết dễ dàng như vậy, nụ cười trên mặt lớp phó thể dục càng đậm hơn, chàng trai cao 1,95 mét cũng cười như một đứa trẻ ba tuổi.
Nhìn lớp phó thể dục cầm danh sách trên tay đi qua, Chung Sanh không thể tin được, bước nhanh về phía Cố Niệm Nhân: "Đại Thần, mới vừa rồi cậu đồng ý tham gia chạy 3000 mét hả?"
Cố Niệm Nhân gật đầu, bình tĩnh nói "Ừ" với Chung Sanh.
"Là 3000 mét đó trời!" Chung Sanh lo sợ Cố Niệm Nhân bị lớp phó thể dục uy hiếp, thế là ngồi giảng giải cho Cố Niệm Nhân biết 3000 mét khó cỡ nào: "Cậu có biết 3000 là gì không? Một vòng sân trường chúng ta là 200 mét, cậu phải chạy...."
Nói đến đây, Chung Sanh dừng lại một lát.
Lấy tay ra đếm đếm.
Lâm Tích ném thẳng một con số vào mặt hai người đi ngang qua: "Mười lăm."
Chiếc ghế bị kéo mạnh ra, tạo ra một âm thanh chói tai.
Lâm Tích ngồi trở lại chỗ ngồi, vô cớ tức giận quay đầu hướng Cố Niệm Nhân nói: "Cậu không biết từ chối à?"
Nhưng Cố Niệm Nhân lại không có trả lời.
Cô hơi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tích, dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Cậu đang lo lắng cho mình à?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro