Chương 299 - 302
Chương 299:
Trong đầu chợt lóe lên, là đôi mắt sáng ngời, gương mặt tươi cười đầy mê người, đôi môi đỏ cùng với hàm răng trắng lúc nói yêu cô, thật khiến người ta rung động.
Những hình ảnh đen trắng khiến cô nghẹt thở đó rất rõ ràng, phản chiếu một chút màu sắc ấm áp. Tuy không chạm vào được nhưng cô đã có thể cảm nhận được màu ấm kia và hơi ấm của nó, chỉ cần cô có thể dùng tay mình đập nát mọi thứ trong quá khứ, cô sẽ có thể chạm vào ánh nắng.
Cho nên, cô không thể cứ như vậy từ bỏ, cô thích nụ cười mê người, thích dáng vẻ kiều diễm của người ấy, thích người ấy ôm mình nói sẽ bảo vệ... cô muốn có được người này.
Chỉ có sống mới có được người ấy; chỉ có sống, mới có thể che chở cho người ấy.
Thẩm Thanh Hoà run rẩy đứng lên, mở ngăn kéo dưới cùng lấy thuốc ra, lúc uống thuốc cô run rẩy kịch liệt, phải rất lâu mới lấy ra một viên.
Những viên nang, viên nén và viên nhai lần lượt lăn lên bàn.
Ly nước nhỏ trên bàn không đủ để nuốt hết viên thuốc nên nhai khô viên cuối cùng, cố gắng nuốt xuống.
Cả người như được vớt lên khỏi mặt nước, thậm chí can đảm lên giường ngủ cũng không có.
Tâm trí quay cuồng, đôi mắt tràn ngập những hình ảnh mà bản thân không thể thoát ra được.
"Thanh Hoà, đang làm gì thế~"
"Mẹ ơi, mẹ." Tiểu Thẩm Thanh Hoà đứng dậy giơ cuốn lịch có hình tròn vẽ ngày 11 tháng 11 lên. "Xem đi, mẹ xem đi."
"Ừa."
"Ngày mai cho con ăn một miếng bánh được không?" Mỗi năm một lần, nhóc con đều mong chờ ngày này.
"Được chứ."
"Vậy... con có thể ăn ba miếng không ạ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà xòe bàn tay nhỏ ra, vốn dĩ là mở lòng bàn tay như cuối cùng chỉ còn lại ba ngón, có lẽ cảm thấy hơi nhiều, thế là sửa miệng: "Hai miếng, hai miếng được không ạ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà nhìn hai ngón tay, nắm tay, giơ ngón trỏ lên, nhếch miệng cười: "Một miếng là đủ rồi ạ, mẹ cắt thành hai miếng, thì con sẽ ăn được hai miếng, hôm nay ăn một miếng, ngày mai sẽ ăn miếng còn lại."
"Thanh Hoà muốn ăn bao nhiêu miếng thì ăn bấy nhiêu."
"Không đâu ạ." Tiểu Thẩm Thanh Hoà lắc đầu mạnh mẽ: "Một miếng là đủ rồi, lần trước con cũng không ăn nhiều, chỉ đứng nhìn, thế mà họ nói con tham ăn." Cô rất tủi thân, rất oan ức, "Mẹ, con không nghĩ ăn nhiều thế."
"Ừa... mẹ biết hết, Thanh Hoà ngoan nhất. Vậy đi, ngày mai mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho Thanh Hoà, mua cái bánh kem lớn, để cho Thanh Hoà ăn hết được không?"
"Thật hả mẹ?" Tiểu Thẩm Thanh Hoà hưng phấn, chưa bao giờ mong chờ sinh nhật đến vậy.
Tiểu Thẩm Thanh Hoà hào hứng thức dậy sớm vì ngày sinh nhật của mình, nhìn thấy mẹ mình, người thường dậy sớm, vẫn đang ngủ, trên môi nở nụ cười.
"Mẹ ơi ~" Tiểu Thẩm Thanh Hoà đưa tay chạm vào, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Lạnh băng, thậm chí có chút cứng ngắc, dù có khóc bao nhiêu cũng không có phản ứng.
Tại sao ánh ban mai mới lên thì mọi thứ đã thay đổi?
Bóng đêm à, rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi thế?
Nếu không phải cô đưa tay chạm vào, phát hiện người đã lạnh, cô không biết mình sẽ nằm với thi thể này bao lâu,
"Oẹ~" Thẩm Thanh Hoà nôn khan, che miệng lại để những viên thuốc mới uống nôn ra. Thẩm Thanh Hoà vùi đầu thật sâu, không dám quay đầu lại, như thể cái xác lạnh ngắt đang ở phía sau, nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng đang thống trị đầu óc cô.
Chỉ nhớ hôm đó tuyết rơi rất nhiều, chẳng bao lâu sau mộ của mẹ bị phủ kín thành một ngọn đồi trắng xóa;
Chỉ nhớ ngày đó đã khóc đến mất giọng, vô số người đứng đó thờ ơ nhìn, như đang xem kịch câm;
Chỉ nhớ rất lâu sau đó, ngày nào cũng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ đang ngồi bên cạnh nhìn mình, sợ đến mức chỉ biết chui vào chăn cầu xin mẹ đừng doạ mình, cô rất sợ.
Chỉ nhớ từ đó về sau, năm nào cũng sợ ngày đó đến, nhưng ngày đó chưa bao giờ đến muộn;
Cô luôn nghĩ việc mất mẹ vào ngày sinh nhật là giới hạn mà cô có thể chịu đựng được, nhưng sau này, thực tế đã nói cho cô biết: Mày nghĩ cuộc sống quá dễ dàng.
Về quá khứ, không thể nghĩ tới, không dám nghĩ đến, vẫn luôn kìm nén.
Đã từng nghĩ đến việc cả đời này sẽ sống trong mơ hồ, dù cho có bệnh tật, thì cũng chẳng có gì không tốt.
Nhưng ông trời lại để cô gặp được người mà cô muốn đối xử tử tế, và rồi cô bắt đầu ghét bệnh trạng của chính mình.
Cô biết, muốn có lối thoát thì phải đi vào.
Do dự hồi lâu, bàng hoàng hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định.
Những năm tháng lẻ loi một mình, không ai có thể đồng cảm với bản thân cô, cô cũng không có hy vọng xa vời, một mình cô đi vào, có lẽ sẽ rất lâu mới thoát ra được.
Dù sao thì cũng nghĩ bản thân đã đủ lớn mạnh, chẳng qua khi nhớ đến hình ảnh mẹ rời đi, đã khiến bụng cô quặn thắt, không còn dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hôm nay đối mặt với Trần Cẩm Tô, Thẩm Thanh Hòa đã chủ động vạch trần vết sẹo vốn đã là giới hạn của cô, cô che đậy mọi điểm yếu của mình trước mặt Trần Cẩm Tô chống đỡ đến cuối cùng.
Nỗi khao khát không thể kiềm chế, có phải đến khi cô kiệt sức bất lực, cũng có thể yếu ớt nói với cô ấy: "Tiểu sư tử~ ôm tôi đi~"
Thẩm Thanh Hoà rơi nước mắt, cô biết, không thể.
Thẩm Thanh Hoà dùng đôi bàn tay run rẩy cầm điện thoại lên, đầu ngón tay run rẩy lướt qua album ảnh, bên trong có bức ảnh và video mới nhất.
Trong dòng nước mắt nhìn thấy dung mạo của người ấy, nghe được giọng nói của người ấy, nhưng không có cách nào chạm vào.
Thẩm Giáng Niên, cho dù em có oán hận tôi đến thế nào đi nữa, vào giờ phút này, nỗi nhớ của tôi về em không mang chút tạp chất nào. Nếu em hỏi tôi, tôi nhớ em đến mức nào, đó có lẽ là nhấn chìm tất cả.
Cơ thể vẫn đang run rẩy dữ dội, tâm trạng như sắp chạm đáy, hoàn toàn không thể leo lên được. Cô không muốn làm phiền bất cứ ai, nhưng vào lúc này, cô thực sự cần có một người làm bạn. Thẩm Thanh Hoà gọi điện cho bác sĩ, run giọng nói: "Bác sĩ~"
"Thanh Hoà à ~" Bác sĩ nhận điện thoại, nghe thấy tiếng thở hỗn loạn, có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra. "Đã lâu không gặp, rất nhớ cô đó, lâu ngày không gặp, cảm giác cứ thấy trống vắng." Bác sĩ dịu dàng nói, "Có nhớ đến tôi không?"
"Ừ ~" Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Có, có nhớ, chẳng qua gần đây khá bận~" Cô cố gắng kiềm chế bản thân khi nói, nhưng vẫn nói ngắt quãng.
"Bận là tốt, nhưng phải biết chăm sóc bản thân." Bác sĩ hờn dỗi nói: "Cô đó, nhìn là biết hay tham công tiếc việc, bận là quên mất bản thân."
"Ừa, gần đây ổn chứ."
"Ổn." Bác sĩ cười ha ha, "Gần đây muốn gọi cho cô, để báo tin tốt."
"Thật à?"
"Ừm, có nhớ lần trước tôi có nói với cô, tôi muốn nuôi thú cưng không?"
"Nuôi thật à?"
"Ừ, đi trên đường, vô tình gặp được bé mèo hoang, thế là mang về nhà nuôi. Vốn dĩ nó bị thương không đi được, lại gầy gò, bây giờ tròn trịa, dính người lắm, gửi mấy tấm ảnh cho cô xem nhé."
Mấy bức ảnh nhanh chóng được gửi đến WeChat của Thẩm Thanh Hoà. Là mèo Ragdoll đang nằm bên chân bác sĩ, có hình nằm trên đùi bác sĩ ưỡn bụng lên muốn sờ sờ, còn có tấm nằm trên ngực bác sĩ làm bộ điệu đà đáng yêu, "Đáng yêu thật." Sự hiện diện xinh đẹp luôn khiến người ta mềm lòng, trái tim đang thổn thức của Thẩm Thanh Hoà lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
"Đúng vậy, biết làm nũng lắm đấy, thích bám theo tôi, bắt tôi ôm nó, nhưng mà cũng ghê lắm, thấy tôi muốn ôm là lập tức nhào vào ngực tôi, còn không ôm thì sẽ làm vẻ đáng thương nhìn tôi." Bác sĩ cảm thán nói: "Bé mèo giờ đã mạnh mẽ, lúc trước thì đi không được, thế mà giờ nhảy nhót lung tung trong nhà, vui vẻ lắm." Mèo còn như thế, huống chi là người phải không? Mèo có thể làm được, vậy cô cũng có thể phải không?"
"Bé mèo thông minh lắm, có khả năng thích ứng tốt. Mấy ngày không ở nhà tôi sẽ gửi nó ở bệnh viện thú cưng, bạn tôi nói, mấy ngày nay nó không chịu ăn gì hết, khiến tôi đau lòng thôi rồi, thế nên phải về sớm để đón nó về nhà, bé mèo chắc cũng hiểu, tôi chỉ xa nó một thời gian ngắn, cho nên lần sau đi ra ngoài, tôi sẽ nói với nó, phải ăn uống đầy đủ chờ tôi trở về, hình như nó nghe hiểu, thế là ăn uống no đủ."
"Đúng là bé mèo lợi hại." Người có biết bao đau khổ, mới bắt đầu đi hâm mộ một con mèo.
"Đúng vậy, dù đợi bao lâu, chỉ cần có kết quả, sẽ không sợ." Bác sĩ cười nói: "Thanh Hoà có muốn nuôi thú cưng không?"
"Tôi muốn nuôi tiểu sư tử."
"Ồ? Tiểu sư tử à, vậy cũng đáng yêu lắm đó." Lời nói của bác sĩ đầy ý cười, "Nghe cô nói thế, làm tôi nhớ đến bộ phim tiểu sư tử Simba."
Thẩm Thanh Hoà đột nhiên muốn xem bộ phim đó, "Tự dưng nghe nói vậy làm tôi cũng muốn xem." Hay là, nguyên tháng 12 chỉ xem mỗi cái này thôi."
"Có muốn xem cùng nhau không?"
"Xem thế nào?"
"Xem trên máy tính đi, video call với nhau."
"Giờ tôi hơi mệt."
"Ừ, vậy đi nghỉ ngơi đi, phim còn ở đó, tôi cũng ở đó, lúc nào cũng xem được hết."
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Thanh Hoà chủ động cúp điện thoại, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm.
Với chút sức lực cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà lảo đảo bước vào phòng thiền, đây là nơi cuối cùng mà tâm hồn cô có thể nghỉ ngơi, cô đã trải qua nhiều đêm khó chịu một mình trong phòng thiền.
Bây giờ cô cũng có thể.
====000====
Chương 300:
Lục Chi Dao đi đến thư phòng, Trần Cẩm Tố vẫn còn ở đó.
"Nhìn đức hạnh của nó đi," Trần Cẩm Tô tức giận nói: "Càng sống càng không ra thể thống gì, càng nhìn tức giận!"
"Mẹ...." Lục Chi Dao ngồi đối diện Trần Cẩm Tố, "Không phải đã nói, Thanh Hoà để con quản sao?"
"Con có thể quản nó hả, mẹ là mẹ nó còn không quản được à?" Trần Cẩm Tô càng tức giận, "Rốt cuộc con quản nó thế nào? Có biết nó nói gì không?"
"Thanh Hoà cố ý chọc giận mẹ thôi, thế mà mẹ cũng giận cho được."
"Có thể không giận được à? Một đứa con gái, suốt ngày nói muốn con...."Trần Cẩm Tô quay mặt đi, nhổ nước bọt: "Mấy lời vô liêm sỉ vậy, mẹ không nói ra được."
"Mẹ, bớt giận đi mẹ."
"Dao Dao, nếu đây là cách con quản lý nó thì mẹ...." Trần Cẩm Tô gay gắt nói, nhưng cũng không có nói trọn vẹn lời, mà thay vào đó nói: "Chính con phải biết chừng biết mực, mẹ đã nhìn ra, nếu nó còn sống ngày là không yên ngày đó, nếu nó biết điều mà ngoan ngoãn thì tốt, nếu gặp phải gặp chuyện lớn, đừng trách sao mẹ tàn nhẫn."
"Mẹ...." Lục Chi Dao cau mày, "Chúng ta đều là người một nhà, sao mẹ lại phải nói những lời như vậy."
"Mẹ để con quản nó, không phải để con che chở cho nó, nếu không phải nhờ có ba nó, thì liệu nó có thể có được tất cả những gì nó có bây giờ không?" Trần Cẩm Tô cười mỉa mai: "Nếu có ngày, lấy đi hết mọi thứ của nó, để nó ngủ đầu đường xó chợ, để mẹ xem nó còn dám kiêu ngạo như bây giờ không!" Ánh mắt của Trần Cẩm Tô lạnh lùng, nói đầy ẩn ý, "À, mà mẹ thấy nó cũng chẳng kiêu ngạo thêm được mấy ngày nữa đâu."
"Em ấy kiêu ngạo gì đâu, chẳng qua mỗi năm đến tháng 11...." Lục Chi Dao dừng lại, nhỏ giọng nói: "Chỉ là em ấy không chịu nổi sự dày vò mà thôi." Lục Chi Dao thở dài nói: "Bây giờ thân thể của em ấy không khỏe, con sẽ tập trung để em ấy dưỡng sức khỏe, dù sao ở trước mặt mẹ, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, mẹ cũng đừng chấp nhất làm gì."
"Đứa trẻ?" Trần Cẩm Tô chế giễu, "Đã bao tuổi rồi hả? Sắp bốn mươi rồi đấy, không kết hôn thì coi bản thân là đứa trẻ sao?"
"Mẹ...."
"Được rồi được rồi, mẹ không muốn cãi nhau với con vì nó." Trần Cẩm Tô tức giận không thôi, Lục Chi Dao phải mất một hồi mới khuyên xong, Trần Cẩm Tô ném lại một câu: "Mọi thứ đều có giới hạn của nó, dù là con hay nó, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của mẹ, mẹ sẽ mặc kệ, nếu vượt giới hạn, dù có là ai đi nữa, thì cũng không được." Trần Cẩm Tô mạnh mẽ mở cửa, "Giang sơn mà mẹ dày công xây dựng, không phải để mấy đứa đến phá hoại!" Trần Cẩm Tô đóng sầm cửa và rời đi.
Lục Chi Dao ngồi trong thư phòng, xoa xoa lông mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, haizz.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Chi Dao đi đến phòng ngủ của Thẩm Thanh Hoà, nhưng người đã không còn ở đó nữa. Ly nước trống không, còn có mấy hộp thuốc trên bàn. Lại bắt đầu uống thuốc.... Lục Chi Dao ngồi ở đầu giường một hồi lâu, sau đó đem hộp thuốc cất vào ngăn kéo, không ngờ nhìn thấy chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Tiểu lãng cuốn.
Cái tên này khá đáng yêu, đứa nhỏ này sẽ đặt những biệt danh mà mình yêu thích cho những đồ vật hoặc người mà chúng thích. Lúc hai người con yêu nhau, còn có con mèo nhỏ cùng nuôi nữa, đều có nhiều biệt danh khác nhau, nhưng kể từ khi con mèo chết và họ chia tay, Lục Chi Dao không còn nhớ ai khác có "vinh dự" này nữa.
Điều duy nhất mà Lục Chi Dao có thể nghĩ đến bây giờ là Thẩm Giáng Niên.
Lục Chi Dao đọc từng chữ một, cảm thấy tim mình đau nhói.
Cuối cùng, sắp mất cô ấy hoàn toàn.
Thẩm phu nhân, đó là một kiểu thừa nhận địa vị, đứa nhỏ này chưa từng gọi cô như thế.
Lục Chi Dao gõ cửa phòng thiền: "Thanh Hoà."
Thẩm Thanh Hoà vẫn im lặng, Lục Chi Dao nói: "Nếu cảm thấy khó chịu thì đừng thiền nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Một lúc lâu sau, "Đừng lo lắng cho tôi." Thẩm Thanh Hoà nói: "Đi ngủ đi."
"Tối nay chị sẽ ngủ cạnh phòng em. Nếu em cần gì thì gọi chị."
Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chỉ ngồi thẳng một lúc, người đầy mồ hôi. Thẩm Thanh Hoà có chút không vững, dựa vào tường tre thở hổn hển, mỗi lần thở ra hít vào đều đau đầu dữ dội, cô dùng hai tay ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối, buộc mình phải thở đều đặn hơn.
Dừng lại, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện qua đi sẽ ổn thôi, cô không ngừng tự nhủ, qua khoảng thời gian này, cô có thể làm những gì mình muốn.
Việc tu luyện Thiền luôn giúp cô lấy lại sức mạnh, nhưng kể từ khi gặp Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà dường như chỉ có thể lấy sức mạnh từ tiểu sư tử.
Như thế này thì không được, bây giờ cô cần phải một mình. Trời đã sáng hơn, hơi thở của cô cũng bắt đầu ổn định lại, Thẩm Thanh Hoà vào phòng tắm, tắm rửa nhiều lần, như muốn gột rửa mọi gánh nặng.
Lúc bình minh, Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng nằm xuống, cuộn tròn, nhắm mắt lại, thần kinh mệt mỏi cuối cùng cũng bắt đầu được nghỉ ngơi.
Thẩm Giáng Niên vẫn nằm mơ, mơ thấy Thẩm Thanh Hoà nói với cô là rất thất vọng, mơ thấy Thẩm Thanh Hoà nói lần này bọn họ thật sự đã chia tay... Thẩm Giáng Niên trong mơ cảm thấy tủi thân lại thấy đau buồn, trực tiếp tỉnh lại. Người tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn nước mắt.
Thẩm Thanh Hoà, người thực sự đã làm tổn thương em. Thức giấc cũng là người, ngủ cũng là người, trong mơ, cũng vẫn là người.
Thẩm Giáng Niên không ngủ được nữa, đứng dậy đi tắm, sau đó ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ánh nắng ban mai. Nói chính xác thì đó là ánh sáng mặt trời chiếu vào của buổi sớm mai bình minh, những tòa nhà cao tầng trong thành phố chắn ánh nắng nhưng không thể cản được ánh sáng. Sau khi đợi tin nhắn WeChat của Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên gõ cửa, hai người cùng nhau đi ăn sáng.
Lãng Tư Duệ không chủ động nhắc đến món quà, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi, ăn được nửa đường, Lãng Tư Duệ đột nhiên nói: "Cô không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt nói: "Tôi không sao."
"Tối qua cô không được nghỉ ngơi tốt à?"
"...một chút."
"Tôi thấy trạng thái tinh thần của cô không tốt bằng ngày hôm qua, cô mệt thì nghỉ ngơi đi, buổi sáng một mình tôi cũng được."
"Tôi không sao, Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên không muốn ở một mình trong khách sạn, càng yên tĩnh, cô càng dễ có những suy nghĩ lung tung.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi đến hội nghị, người của Nhã Nại đã đến sớm hơn, Tưởng Duy Nhĩ ngồi đó, làm ngơ trước đám người Lãng Phù Ni đi tới, nhưng Lãng Tư Duệ lại chủ động chào hỏi, Tưởng Duy Nhĩ cũng vờ như là mới thấy, "A~ chào buổi sáng Lãng tổng, chúc mừng Lãng Phù Ni nha, ha ha."
"Đúng vậy, Giáng Niên rất lợi hại." Lời khen của Tưởng Duy Nhĩ, đi vào tai Thẩm Giáng Niên, rất cho có, nhưng mà cũng chả sao.
Thẩm Giáng Niên không có đặc biệt chú ý, nhưng cũng nhìn ra hôm nay Thẩm Thanh Hoà không có mặt. Chỉ vậy thôi, Thẩm Giáng Niên không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, đối với Thẩm Thanh Hoà, cô phải từ từ học cách ngăn chặn, vốn dĩ ban đầu nếu cô không có tò mò, cũng sẽ không đến mức này.
"Nếu mệt mỏi, thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi." Lãng Tư Duệ liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, "Nếu mệt thì cứ nói với tôi." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, trong khi Chu Phương Văn theo dõi tương tác, cảm thấy một có chút khó chịu, xem ra Thẩm Giáng Niên đã lấy được thông tin rất có giá trị trong bữa tối hôm qua, vấn đề là công ty còn chưa công bố ra ngoài, Chu Phương Văn cũng không biết đó là gì.
Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, toàn thân dần dần trống rỗng, những âm thanh ồn ào xung quanh dường như đã xa xăm, toàn thân cô như đang lơ lửng.
"Đã xem hot search trên Weibo chưa?"
"Có gì hả?"
"Nghe nói Kinh Quảng bị Nhã Nại khởi kiện, tôi nghĩ công ty này sắp tiêu rồi."
"Cách bảo vệ quyền lợi của Nhã Nại thật đáng sợ."
"Chịu thôi, đội ngũ pháp lý nhà người ta quá mạnh, cho dù vi phạm có 80 tệ, cũng có thể yêu cầu bồi thường 80 triệu nhân dân tệ."
"...Làm thế rất đáng khinh!"
"Là thế đó."
......
Thẩm Giáng Niên nghe rõ ràng, xung quanh ồn ào lại trở nên rõ ràng, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở dài, không biết Ôn Đế thế nào.
"Sao lại thở dài?" Lãng Tư Duệ dựa vào lưng ghế hỏi.
"Không có gì."
"Là bởi vì Ôn Đế sao?" Một câu của Lãng Tư Duệ đánh trúng đích.
Lãng Tư Duệ hơi quay người, liếc nhìn về phía Tưởng Duy Nhĩ, "Hành vi của họ thực sự rất đáng khinh, một gã khổng lồ trong ngành đang tranh giành với một công ty nhỏ, không biết trong đó có nội tình gì." Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Quan hệ của cô và Ôn Đế khá tốt phải không?"
"Vâng, cô ấy là cấp trên đầu tiên của tôi, dạy tôi rất nhiều điều."
"Muốn giúp cô ấy không?" Lãng Tư Duệ nhướng mày hỏi.
Thẩm Giáng Niên thở dài: "Tôi nghĩ đến việc này đã lâu, nhưng lại không có cách nào giúp được." Bất đắc dĩ nhất chính là cái này.
"Muốn giúp thế nào?"
"Giúp thế nào cũng được, nhưng mà giờ cái gì tôi cũng không giúp được."
MC đã lên sân khấu, hội nghị hôm nay chính thức bắt đầu. Thẩm Giáng Niên lén lút kiểm tra điện thoại, đọc các hot search trên weibo, có người tung tin Truyền thông Kinh Quảng vi phạm bản quyền, Thẩm Giáng Niên đã biết phần lớn nội dung, cũng có nguồn tin không đáng tin cậy suy đoán, việc Nhã Nại làm gắt chuyện này nguyên nhân là do năm nay Nhã Nại sẽ tổ chức kỳ tuyển cử mới, nên ban điều hành hiện tại của Nhã Nại đang nóng lòng làm ra thành tích... Còn có những người lấy ra những án kiện mà trước kia Nhã Nại khởi kiện, kết quả cuối cùng là mấy công ty đều phá sản, với khoản bồi thường khổng lồ, mất danh tiếng và nhiều hạn chế trong ngành, không công ty nào có thể tồn tại được.
Cả buổi sáng, Thẩm Giáng Niên vẫn không nhịn được, vắt óc nghĩ cách giúp Ôn Đế. Đầu óc đau nhưng vô ích.
Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ cùng nhau đi ăn, khi đi ngang qua khu vực triển lãm, Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ thì thấy bảng triển lãm vẫn chưa được thay đổi.
Trong giờ nghỉ trưa, Lãng Tư Duệ trở về phòng nghỉ ngơi, còn Thẩm Giáng Niên thì đi khu triển lãm. Lúc này xung quanh hầu như không có ai, Nhã Nại đang chuẩn bị thay tấm ốp phía sau.
"Trợ lý đặc biệt đến rồi." Viên Liễu vẫy tay, Thẩm Giáng Niên cũng vẫy tay, đi tới nói: "Chúng tôi có thể tự mình tháo bảng trưng bày."
"Không cần, tôi đã hỏi Chu tổng, cô ấy nói không dùng nữa, nên lát nữa hạ xuống rồi vứt luôn."
"..." Thẩm Giáng Niên mím môi, "Viên tổng, sau khi gỡ xuống thì đưa cho tôi, đừng vứt đi." Đồ quảng cáo của công ty, trừ khi là mấy cái nhỏ không tái sử dụng được sẽ trực tiếp vứt đi, chứ mấy đồ thế này, hoặc là huỷ, hoặc là mang về để tái sử dụng.
Hội nghị được một nửa, bảng quảng cáo của Lãng Phù Ni bị Nhã Nại vứt đi, biết là hai bên đã thoả thuận với nhau, nhưng người không biết tưởng đâu có gì hot, Thẩm Giáng Niên không biết lần này Chu Phương Văn nghĩ gì nữa, bớt một việc bớt phải xử lý chứ.
Thẩm Giáng Niên một mình ôm bảng quảng cáo trở về phòng, sau khi hít một hơi, cô nhìn thấy tin nhắn của Lãng Tư Duệ.
Lãng Tư Duệ: [Trong phiên diễn đàn buổi chiều, đột nhiên mời đến các chuyên gia nước ngoài, tôi đã báo lên ban tổ chức, cô được đề cử làm phiên dịch duy nhất, nếu được chọn, cô sẽ phải dịch suốt buổi chiều, không có vấn đề gì chứ?]
Thẩm Giáng Niên: [Không có vấn đề, mấy thông tin tư liệu về hội nghị tôi xem qua, không có gì thay đổi phải không?
Lãng Tư Duệ: [Không có, cô nghỉ ngơi đi, buổi chiều trông phải rạng rỡ đấy.]
Thẩm Giáng Niên: [Ok.]
Thẩm Giáng Niên vào phòng tắm tắm rửa, nhìn mình trong gương, quả thực có chút suy sụp. Thẩm Giáng Niên từ phòng tắm đi ra, xem lại nội dung diễn đàn, cô đang có chút buồn ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên: "Bảo bối, mình đến rồi đây." Lê Thiển chủ động lao tới, ôm lấy Thẩm Giáng Niên, dùng sức hôn lên mặt cô.
====000====
Chương 301:
Câu chào hỏi đã lâu không nghe, làm cho Thẩm Giáng Niên có chút nóng nảy: "Cậu đến thật rồi."
"Sao lại nói thế, có bao giờ mình hứa với cậu mà không thực hiện không hả?" Lê Thiển ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Giáng Niên, lập tức đau lòng không thôi, gầy hóp đi còn không nói, đã vậy trông rất hốc hác, "Chị đây không có ở bên, không có ai nấu đồ ăn ngon cho, gầy đến thế này, đợi lần này xong việc, mình sẽ bồi bổ cho cậu."
Sau khi đóng cửa lại, Lê Thiển nhìn thấy tài liệu tiếng Anh trên bàn: "Cậu muốn phiên dịch à?"
"Ừ, buổi chiều có diễn đàn." Thẩm Giáng Niên không còn sức lực.
Lê Thiển duỗi người nói: "Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, mình đi tắm rửa nghỉ ngơi một lát, lâu rồi không ngồi xe, mệt mỏi quá." , Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, "Mình đi xả nước cho cậu."
Lê Thiển lập tức túm lấy cô, "Xả cái gì mà xả, để mình tự làm, cậu đó, đi ngủ mau đi, nhớ chừa chỗ cho mình." Lê Thiển cố ý cười xấu xa, "Mình lâu rồi không có ôm cậu ngủ nha."
"...." Lê Thiển ồn ào như thế, Thẩm Giáng Niên đã không còn buồn ngủ nữa, "Cậu có thể nào đứng đắn hơn được chút không?"
"Được rồi, mình sẽ đứng đắn ôm cậu." Lê Thiển đẩy cửa phòng tắm ra, Thẩm Giáng Niên vừa xoay người, Lê Thiển lại thò đầu ra ngoài, "Bảo bối, trong phòng hơi ẩm, cậu bật điều hoà để hút ẩm được không?"
"Chỗ nào ẩm chứ."
"Vừa vào đã thấy trên người ẩm ướt rồi."
"Là do cậu mệt đổ mồ hôi."
"Mở cho mình đi mà~ bảo bối à~" Mỗi khi Lê Thiển làm nũng, là Thẩm Giáng Niên lập tức nghe theo, "Ok ok, mở cho cậu."
Bật điều hòa, Thẩm Giáng Niên lên giường, bây giờ đã là 13:02, diễn đàn bắt đầu lúc 14:30, đồng hồ báo thức đặt ở 14:00.
Lê Thiển tắm nhanh, vừa bước ra liền leo lên giường Thẩm Giáng Niên, ôm Thẩm Giáng Niên từ phía sau, nũng nịu nói: "Để mình ôm cậu một cái, đã lâu rồi không được ôm." Thẩm Giáng Niên vỗ vỗ mu bàn tay Lê Thiển: "Đừng lộn xộn."
"Ngực còn căng ghê ha!" Lê Thiển xoa xoa, khiến Thẩm Giáng Niên giật mình, "Lại lộn xộn, mình đá cậu xuống giường đó."
Lê Thiển cũng là một người phụ nữ xinh đẹp ưu tú, nhưng cô chỉ có tình bạn với Lê Thiển, còn với Thẩm Thanh Hoà... Có thể thấy rằng khi thích phụ nữ, cô vẫn chỉ thích Thẩm Thanh Hoà nếu là người khác, cô cũng chưa có ham muốn này.
Biết Thẩm Giáng Niên buổi chiều bận, Lê Thiển lặng lẽ ôm Thẩm Giáng Niên, cô tự nhiên không có ngủ, nhưng lại nghe thấy Thẩm Giáng Niên thở nhịp nhàng, hẳn là đã ngủ rồi. Vừa mới ngủ không bao lâu thì đã nằm mơ, không có gì bất ngờ vẫn là mơ thấy Thẩm Thanh Hoà, trong mơ lần nào cũng là cảnh chia tay, Thẩm Giáng Niên ở trong mơ khóc thầm.
Cô gái ngốc này, ngủ rồi mà vẫn còn khóc. Lê Thiển nhẹ nhàng lau khóe mắt Thẩm Giáng Niên, tự trách bản thân, lần này bạn thân thật sự bị tổn thương.
14h, đồng hồ báo thức reo lên đúng giờ, Thẩm Giáng Niên mở mắt ra, mới ý thức bản thân vừa rồi đã ngủ, còn ngủ rất nhanh.
"Mấy giờ bắt đầu?" Lê Thiển nằm đó, chớp mắt, giả vờ như vừa tỉnh dậy.
"2h30." Thẩm Giáng Niên bò ra khỏi giường, "Buổi chiều cậu tính làm gì? Buổi tối mình mới có thời gian đi với cậu."
"Không cần lo cho mình, cậu xong việc tìm mình là được." Lê Thiển nằm dang tay giơ chân ở trên giường, "Giường thoải mái thật, chiều nay nó sẽ là của mình!"
Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng rồi đi trang điểm. Hôm nay tâm trạng cô không tốt, không trang điểm không được. Ngủ một giấc, mắt vẫn có chút đỏ, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nhớ mình đã khóc. Lê Thiển một lát sau cũng rời khỏi giường, "Hiếm khi thấy cậu trang điểm đậm."
"Ừ."
"Chiều nay có ai ở diễn đàn vậy?"
"Là mấy gã khổng lồ trong ngành."
Lê Thiển đứng ở cửa phòng tắm, trò chuyện với Thẩm Giáng Niên cho đến khi điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên reo lên, Lãng Tư Duệ gọi điện cho cô, bảo cô đến đi cùng.
"Khách tham dự buổi chiều tạm thời thay đổi, Tưởng tổng không tham dự."
"À."
"Đã đổi thành Thẩm tổng."
"......Vâng."
"Thẩm tổng không cần cô phụ trách phiên dịch, nghe nói cô ấy tự mang tới."
"Ok." Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa nghĩ, tiếng Anh của Thẩm Thanh Hoà tốt như vậy, còn cần mang theo người phiên dịch sao? Ah. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước cô đến Nhã Nại làm phiên dịch, rõ ràng Thẩm Thanh Hoà giỏi tiếng anh như vậy, còn để cô làm phiên dịch, cũng không biết có ý gì trong đó không.
Đến cổng hội trường, Thẩm Giáng Niên đang đi cùng Lãng Tư Duệ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng: "Chỉ cần ngay lúc diễn đàn diễn ra, những lúc khác không cần phải đi theo tôi."
Là Thẩm Thanh Hoà!
Thẩm Giáng Niên nhịn không quay đầu lại, nhưng Lãng Tư Duệ lại quay người nói: "Chào buổi chiều, Thẩm tổng." Lãng Tư Duệ luôn chủ động, tạo cho người ta cảm thấy khá hào phóng."
"Lãng tổng, chào buổi chiều."
"Đây là... phiên dịch của Thẩm tổng à?"
Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên mới nghe thấy Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng: "Đây là Lãng tổng của Lãng Phù Ni." Thẩm Thanh Hoà giới thiệu, giọng nói ôn hòa của cô ấy vẫn nghe rất dễ nghe.
"Xin chào, tôi là phiên dịch của Thẩm tổng, và cũng là trợ lý đặc biệt của Thẩm tổng." Giọng nói hơi khàn khàn nghe rất gợi cảm và nữ tính, những ký ức trong đầu Thẩm Giáng Niên nhanh chóng trôi về.
"Có thể gọi tôi là Du Thu."
Cô đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó trước đây.
"Đây là trợ lý đặc biệt của tôi, Thẩm Giáng Niên." Lãng Tư Duệ giơ tay vuốt cánh tay của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên quay lại nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh cong lên cười, khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhỏ, Du Thu chủ động đưa tay ra nói, "Chào cô."
Thẩm Giáng Niên bắt tay Du Thu, ánh đảo qua, Thẩm Thanh Hoà cũng trang điểm đậm giống cô, có vài phần quyến rũ hơn.
Xuất phát từ phép lịch sự, Thẩm Giáng Niên đưa tay về phía Thẩm Thanh Hoà nói: "Thẩm tổng."
Thẩm Thanh Hoà nắm tay Thẩm Giáng Niên, cảm giác lạnh lẽo truyền đến tay Thẩm Giáng Niên. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà rất khó chịu sao? Thẩm Giáng Niên đánh gía, có lẽ ngày hôm qua Thẩm Thanh Hoà cùng Trần Cẩm Tô trò chuyện không tốt lắm?
Thẩm Thanh Hoà cười nhạt với Thẩm Giáng Niên nhưng lại xa cách, thu tay lại, "Đi thôi, Du Thu." Thẩm Thanh Hoà chào tạm biệt Lãng Tư Duệ, "Lãng tổng, chúng tôi còn có việc phải làm. Hẹn gặp lại ở diễn đàn sau." Thẩm Thanh Hòa mang theo Du Thu đi hướng sang bên cạnh.
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Du Thu. Đây chính là âm thanh cô nghe được ở lầu một Lãng Phù Ni, không phải cô đã ám chỉ Lục Chi Dao sao? Tại sao người này không những không bị loại bỏ mà còn được xếp cạnh Thẩm Thanh Hoà?
Lục Chi Dao căn bản không hề nói hay là cố ý?
"Sao vậy?" Lãng Tư Duệ đột nhiên hỏi, "Trông có vẻ lo lắng."
"Không sao." Thẩm Giáng Niên nhìn đi chỗ khác, hơi cúi đầu. Cô nên giả vờ không biết hay đơn giản là trực tiếp nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà? Thẩm Giáng Niên có linh cảm tiếp theo Du Thu sẽ mang đến bất lợi cho Thẩm Thanh Hoà. Nếu người này thực sự là gián điệp do Lãng Phù Ni cử đến, thì... Lãng Tư Duệ hẳn phải biết người này phải không? Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Lãng Tư Duệ, nhưng cô ấy không có gì lạ cả.
Diễn đàn được tổ chức đúng giờ. Thẩm Giáng Niên tham dự với tư cách là người phiên dịch chính vì kinh nghiệm từng có. Tấm biển ghi: Đại diện phiên dịch của Lãng Phù Ni. Tại hiện trường, biểu hiện của Thẩm Giáng Niên xứng đáng với cụm từ 'đại diện phiên dịch'. Sợ ảnh hưởng đến biểu hiện của chính mình, Thẩm Giáng Niên trong suốt quá trình cũng không nhìn Thẩm Thanh Hoà, cho dù nghe được giọng nói của cô ấy, cô cũng kiềm chế bản thân không suy nghĩ quá nhiều, tinh thần cũng ổn định hơn rất nhiều.
Du Thu cũng thể hiện rất tốt. Cô ấy luôn là người phiên dịch cho Thẩm Thanh Hoà. Du Thu khá tốt, nhưng vẫn thua kém cô, huống chi Thẩm Thanh Hoà còn giỏi hơn cô.
Vì vậy, Thẩm Giáng Niên không hiểu tại sao Thẩm Thanh Hoà lại đồng ý để Du Thu phiên dịch cho.
Chẳng lẽ có người nhất quyết muốn đặt Du Thu bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, trước tiên là để giám sát cô ấy, thứ hai là để tấn công cô ấy? Mặc dù Thẩm Giáng Niên đã từng muốn đào bới tài liệu đen Nhã Nại, nhưng cô vẫn coi thường loại thao tác này.
Diễn đàn vừa kết thúc, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy rời đi, theo sát phía sau là Du Thu.
Đi gấp như thế, cô có muốn nói cho Thẩm Thanh Hoà biết cũng không có cơ hội. Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ đi vào trong phòng, bởi vì phân tâm, suýt chút nữa đụng phải người đẩy xe đối diện, Lãng Tư Duệ lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ? Cả ngày nay thấy tâm trạng cô không ổn chút nào."
"Tôi chỉ hơi mệt thôi." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nói như vậy.
"Vậy thì đừng tham dự bữa tối nay nữa, quay về nghỉ ngơi đi."
"Bữa tối?" Thẩm Giáng Niên không nhớ hội nghị còn có cái này, Lãng Tư Duệ ừ một tiếng, "Bởi vì có chuyên gia nước ngoài tới đây nên tạm thời sắp xếp."
"Có ai tham gia?" Thẩm Giáng Niên rất mong chờ, Lãng Tư Duệ nói: "Là những người đã tham gia diễn đàn hôm nay." Có nghĩa là có Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc có nên nói cho Thẩm Thanh Hoà biết, Du Thu là gián điệp mà Lãng Phù Ni sắp xếp? Bây giờ cô không có bằng chứng, nói cũng không thuyết phục được, biết thế đã ghi âm lại rồi.
"Lãng tổng, tối nay tôi sẽ đi với cô, nhưng không uống rượu có được không?" Thẩm Giáng Niên nghĩ đến điều gì đó, đổi lời: "Nếu không, tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài khách sạn, một mình cô đi xã giao, lỡ uống rượu thì cũng cần có người chăm sóc."
"Nếu cô mệt thì để Phương Văn đi cùng tôi đi."
"Tôi muốn đi cùng với cô."
Đối với Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên rất xin lỗi. Lê Thiển ngồi trên ghế nói: "Không sao, cậu đi đi, mình xem cả buổi chiều, không thể vui hơn được nữa."
"Vậy tối nay cậu ăn trước đi nha, đợi xong việc, nếu không trễ thì hai đứa mình đi ăn khuya." Thẩm Giáng Niên đi đến trước mặt Lê Thiển, "Cũng đừng xem mãi vậy, mỏi mắt đó."
"Mình biết rồi." Lê Thiển ngẩng đầu cười nói: "Tối nay không cần uống rượu?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, "Lãng tổng uống là được, mình ở bên ngoài đợi cô ấy."
"Nếu cậu đợi chán rồi thì tìm mình ha." Lê Thiển tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thẩm Giáng Niên vội vàng đi ra ngoài, Lê Thiển tắt TV, mỏi mắt quá rồi. Haizz, nhóc này bận như tên lửa vậy, Lê Thiển đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo, cũng tiện lát nữa Thẩm Giáng Niên nhàn rỗi, sẽ đi tìm cô ấy.
Sau khi Lãng Tư Duệ vào khách sạn, Thẩm Giáng Niên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ, không thấy Thẩm Thanh Hoà, có lẽ là người ta đến sớm. Hy vọng duy nhất, chính là đợi Thẩm Thanh Hoà đi wc, cô sẽ tìm cơ hội nói.
Thẩm Giáng Niên cũng khó hiểu mỗi lần cô và Thẩm Thanh Hoà gặp nhau đều không tránh khỏi là gặp ở wc.
Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên vẫn quyết định nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà, dù đúng hay sai thì ít nhất cũng có tâm lý phòng bị.
Dù là đối thủ nhưng Thẩm Giáng Niên không muốn một kẻ xấu xa hèn hạ chơi xấu Thẩm Thanh Hoà trước mặt mình.
"Kẻ thù" của cô, phải để cô đến 'đánh', không đến lượt người khác.
Thẩm Giáng Niên tìm một vị trí ngồi canh, phó mặc cho ông trời để xem có cho Thẩm Thanh Hoà biết có gián điệp tồn tại hay không.
Thẩm Giáng Niên ngồi xổm trong góc chân đến mỏi chân, cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thanh Hoà, trong lòng thở dài, đang suy nghĩ có nên nghĩ biện pháp hay không, cuối cùng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới hướng này.
Nhịp tim của Thẩm Giáng Niên đột nhiên tăng nhanh, lập tức đứng dậy, từ phía sau đi vòng qua, đi vào wc trước. Nghe thấy tiếng cửa sau lưng mở ra, tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, giả vờ rửa tay làm bộ ngẫu nhiên chạm mặt. Vừa ngước mắt lên, thì thấy nhân viên dọn dẹp thò người vào để kiểm tra xung quanh rồi đi ra ngoài, đợi một lát, vẫn chưa thấy người đi vào.
Thẩm Giáng Niên mở cửa, đang định lao ra ngoài thì đụng phải người vừa bước vào.
Mùi hương quen thuộc, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà lùi lại hai bước, giơ tay ôm lấy Thẩm Giáng Niên, có lẽ là động tác trong tiềm thức, một cái ôm đã lâu mới có được, cho dù là vô tình, vẫn khiến Thẩm Giáng Niên rung động.
====000====
Chương 303:
Thẩm Giáng Niên vội vàng lùi lại mấy bước tạo khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chỉ cười cười, coi như là chào, tránh sang một bên ý là để Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài trước.
.... Ai muốn đi chứ, ngồi xổm để chân tê rần, rửa tay cả buổi, là chờ người đến đấy.
Nhưng mà dựa theo tình trạng hiện tại, nếu cô không đi thì hình như có hơi xấu hổ. Thẩm Giáng Niên do dự, vẫn quyết định đi ra. Khi cô đi ngang qua thì Thẩm Thanh Hoà bước vào, Thẩm Giáng Niên dừng lại.
Không được! Không thể cứ vậy mà đi được.
Sau khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, cửa vừa đóng lại, Thẩm Giáng Niên liền mở cửa đi theo vào. Thẩm Thanh Hoà đi đến cửa trong cùng, cô cũng theo vào, không phải cô không muốn kêu Thẩm Thanh Hoà, nhưng khóe môi mấp máy, giọng có chút khàn khàn, vẫn không nói ra được câu nào.
Thẩm Thanh Hoà đẩy cánh cửa trong cùng ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên ở phía sau, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Giáng Niên biết bản thân phải nói gì đó, nếu không cô sẽ bị coi là kẻ biến thái...
"Thẩm Thanh Hoà, em có chuyện muốn nói với người." Thẩm Giáng Niên tiến lên vài bước, "Nhưng em muốn nói rõ trước em không có ý vu khống hay có ý gì cả. Em chỉ nghe được một chuyện, muốn nói với người ..." Còn chưa nói ra khỏi miệng, thì cửa phía sau có tiếng đẩy ra, người thì chưa thấy đâu nhưng giọng thì đã nghe trước rồi, "Ở sảnh chờ tôi, tôi đến ngay." Là Lãng Tư Duệ ! Âm thanh từ xa đến gần, tiếng giày cao gót vang lên.
Thẩm Giáng Niên không thể để Lãng Tư Duệ nhìn thấy cô và Thẩm Thanh Hoà ở cùng nhau. Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Giáng Niên. Tuy nhiên, động tác của Thẩm Thanh Hoà nhanh hơn Thẩm Giáng Niên, trực tiếp kéo cô vào nhà vệ sinh cuối cùng.
Cảnh tượng tương tự dường như đã xảy ra nhiều lần. Ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Thẩm Giáng Niên cũng hỗn loạn như hơi thở của cô.
Khi ánh mắt chạm nhau, tim Thẩm Giáng Niên đau nhói.
Khoảng cách gần, cô nhìn thấy hôm nay Thẩm Thanh Hòa trang điểm đậm hơn bình thường, nhưng vẫn không giấu được quầng thâm dưới mắt.
Cô ấy không được nghỉ ngơi tốt. Cô ấy chưa bao giờ ngủ ngon. Không, cô ấy hiếm khi ngủ được.
Cô ấy rõ ràng trông rất mạnh mẽ, nhưng luôn khiến cô đau lòng, mắt Thẩm Giáng Niên cay cay.
Khi cô cảm thấy Thẩm Thanh Hoà sắp buông tay mình ra, Thẩm Giáng Niên vô thức dùng tay trái giữ lại, cơ thể Thẩm Thanh Hoà giật giật, như muốn kéo khoảng cách, lòng Thẩm Giáng Niên vừa đau vừa khó chịu, nên dựa cơ thể về phía trước nhiều hơn.
Thẩm Thanh Hoà, là người kéo em vào, giờ người còn muốn trốn đi đâu nữa?
Khoảng cách càng ngày càng gần, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu lại, gò má ửng hồng nhàn nhạt bị Thẩm Giáng Niên bắt được. Khoảng cách quá gần, nỗi nhớ quá dài, dù oán hận sâu sắc, vẫn không muốn để cô ấy đi. Không chỉ muốn ôm cô ấy thật chặt, bản năng của cơ thể cũng muốn được gần gũi với cô ấy. Nhưng Thẩm Giáng Niên biết, không thể, cả hai giờ này cũng đã không ở trong mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, cô đã đề nghị chia tay, cô không thể chủ động đến gần Thẩm Thanh Hoà nữa.
Bên tai vang lên một tiếng ầm, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng giày cao gót vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, Lãng Tư Duệ chắc chắn đã đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên vì quá hưng phấn nên nuốt nước bọt hơi nhiều, "Thẩm Thanh Hòa." Cô gọi tên Thẩm Thanh Hoà, vậy mà người này chỉ nhìn cô, không đáp lại.
"Thẩm Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên lại nhẹ giọng gọi.
Thẩm Thanh Hoà lần này cau mày, nhưng vẫn không trả lời.
Thế này không khác gì khơi dậy hồi ức, khiến Thẩm Giáng Niên ấm ức, "Thẩm Thanh Hòa." Cô cúi đầu uỷ khuất gọi một tiếng, tại sao đến chữ ừm cũng không chịu nói với em? Lần này khóe miệng Thẩm Thanh Hoà cong lên, nhưng vẫn không trả lời Thẩm Giáng Niên.
Đáng tiếc, Thẩm Giáng Niên cúi đầu, bỏ lỡ nụ cười nhẹ này, lòng cảm thấy bực bội, cô buông Thẩm Thanh Hoà ra, kéo khoảng cách nhẹ nhàng nói: "Em muốn nói, trợ lý đặc biệt mới của người... ưm." Nụ hôn của Thẩm Thanh Hoà đến quá bất ngờ, Thẩm Giáng Niên không kịp phòng bị, thì đã bị Thẩm Thanh Hoà cúi người hôn lên môi.
Không phải chỉ là môi chạm môi, mà hôn lưỡi sâu, đầu lưỡi quấn vào nhau, tạo nên sự khao khát luyến tiếc ngọt ngào vô tận trong miệng Thẩm Giáng Niên đến nỗi ngay cả đỉnh đầu cũng có thể cảm nhận được vị ngọt.
Gần một tháng không được ăn đường, chứ nếu không cô sẽ mắc bệnh tiểu đường, Thẩm Giáng Niên bị hôn đến choáng váng vẫn đang suy nghĩ cái này.
Trước khi Thẩm Giáng Niên kịp tỉnh táo sau cơn choáng, thì cằm đã bị nâng lên, môi bị mút một cái mạnh. Thẩm Thanh Hòa rút lui, trực tiếp rời đi. Thẩm Giáng Niên mơ màng vài giây, mới vừa rồi sao lại thế này? Cô phải đẩy chứ?
Cô vẫn chưa nói gì cả! Tại sao Thẩm Thanh Hoà lại hôn cô? Hai người đã chia tay rồi mà, đây chẳng phải là chơi lưu manh sao? Thẩm Giáng Niên hung hãn đi ra ngoài, muốn đi ngang qua gương, nhưng khi nhìn thấy son môi, khoé miệng của vết đỏ, khuôn mặt hồng hào... Thẩm Giáng Niên dừng lại ở đó.
Nghị lực của cô, vừa rồi chết rồi hả? Mẹ nó chứ.
Thẩm Giáng Niên không mang theo nước tẩy trang, chỉ có thể nhanh chóng trang điểm một cách đơn giản, cuối cùng tức giận đến suýt chút nữa đấm vào tường.
Lời còn chưa nói xong đã bị chiếm tiện nghi, mẹ kiếp! Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng tức giận. Thẩm Thanh Hoà từ khi nào lại trở nên lưu manh như vậy? Thẩm Giáng Niên đang sửa lại lớp trang điểm của mình, trong lòng thắc mắc, ý là sao đây?
Thẩm Giáng Niên vừa mở cửa liền giật mình, Thẩm Thanh Hòa đã quay lại, Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên: "Người...."
Thẩm Thanh Hòa vòng qua cô đi vào nhà vệ sinh... Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn cười lớn, vừa rồi bày đặt ra vẻ thần thái rời đi, chắc quên đi vệ sinh? Nếu đã chưa đi, Thẩm Giáng Niên vẫn nên nói, lần này để tránh Thẩm Thanh Hòa 'hạ dược tên hôn môi', Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, cách cánh cửa, "Thẩm Thanh Hoà, cẩn thận với trợ lý của người. "
Cửa phòng vệ sinh mở ra, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà rất nhạt, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, lớn tiếng nói: "Trợ lý đặc biệt, vẫn nên lo cho bản thân đi."
"..." Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhói, "Em nghe được ít việc nên mới nói cho người nghe." Bởi vì không có chứng cứ nên cô vẫn không muốn kể chi tiết.
"Nếu chỉ là nghe nói, vậy chính là không có chứng cứ." Thẩm Thanh Hoà đi rửa tay, "Nói xấu sau lưng người khác không phải là hành động khôn ngoan."
"Em cũng có nói cái gì đâu, chẳng qua nhắc người cẩn thận thôi mà." Sắc mặt Thẩm Giáng Niên vẫn còn hồng hào, dỗi lại: "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm, đừng để lúc đó người ta làm hại người, người còn ngây ngốc bảo vệ người ta." Thẩm Thanh Hoà bao che cho Du Thu, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng khó chịu.
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người, biết diện mạo, nhưng không biết lòng.
"Trợ lý đặc biệt của tôi, tôi không tin, lại đi tin trợ lý đặc biệt của Lãng Phù Ni. Trợ lý đặc biệt cho rằng đây là lẽ thường tình sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi lại.
"Người!" Thẩm Giáng Niên tức giận, cô còn có thể làm hại Thẩm Thanh Hoà sao? Cô hỏi: "Em có thể hại người sao? Em không đáng tin vậy à?" Thẩm Giáng Niên uỷ khuất, cô đúng là đồ ngốc, còn đi nói cho Thẩm Thanh Hoà, người ta căn bản đâu có tin cô, ngược lại còn hoài nghi cô nữa, tội tình gì cơ chứ, cười khổ nói: "Cũng phải, từ trước tới giờ người cũng có chịu tin em đâu, haha."
"Trước mặt lợi ích, mỗi người đều phải tự làm chủ." Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên lập tức nghĩ đến hai món quà, đáy lòng không biết là cảm giác gì, có muốn phản bác cũng không thể phản bác lại, những lời cô nói, Thẩm Thanh Hòa đã nghe được hết, không phải sao?
"Thẩm Thanh Hoà, người cho rằng chúng ta có ngày hôm nay đều là lỗi của em sao?" Thẩm Giáng Niên vừa tủi thân vừa đau lòng.
"Chuyện quá khứ không cần nghiêm túc." Thẩm Thanh Hoà lau tay, "Hy vọng sau này trợ lý đặc biệt sẽ lập được thành tích lớn ở Lãng Phù Ni..."
"Yên tâm, em sẽ không đối xử tệ với bản thân." Thẩm Giáng Niên đè nén bất bình, cười lạnh nói: "Hy vọng sau này người đừng làm mấy chuyện khó hiểu đó nữa, chính người cũng đã nói, đã là quá khứ, vậy thì cứ rõ ràng với nhau, sau này nếu làm chuyện quá đáng, em sẽ đánh trả lại." Thẩm Giáng Niên đang nói chuyện cưỡng hôn, cô xoay người đi ra ngoài, đến cửa bỗng nhiên xoay người nói: "Còn nữa, hai phần quà kia, người quyết định cho ai là Trần Cẩm Tô, người hơn thua với em làm gì?"
Thẩm Thanh Hoà quay người, nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang tức giận nói tiếp: "Người giỏi lắm mà, sao không trực tiếp đi tranh thủ với Trần Cẩm Tô, để bà ấy đưa cả hai cho người chứ? Em dựa vào bản lĩnh của em lấy được 2 phần quà, hà cớ gì người lại mỉa mai em?" Thẩm Giáng Niên càng nói càng tức giận, "Thẩm Thanh Hoà, người có biết dáng vẻ lạnh lùng xa cách của người sẽ khiến người ta tổn thương không? Tổn thương người khác khiến người vui lắm sao?" Cảm xúc của Thẩm Giáng Niên bất ổn, hốc mắt đỏ hồng, cô nhìn thật sâu vào biểu cảm thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà, hít một hơi thật sâu nói: "Là em đã nhìn lầm người rồi, chuyện của người sau này em không lo nữa, người tự lo cho bản thân đi." Thẩm Giáng Niên đóng sầm cửa bỏ đi.
Một giây trước, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Thẩm Thanh Hoà hôn cô. Giờ phút này, cô lại đau lòng vì Thẩm Thanh Hoà có thể vô tâm làm tổn thương cô.
Khi Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trong gương, cô cũng thấy ghét.
Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đi ra ngoài, tới cửa, còn chưa kịp lên xe, đã nghe thấy giọng Lê Thiển vang lên: "Bảo bối, cậu ở đây hả, tìm cậu cả buổi." Lê Thiển đi tới trước mặt, mới phát hiện có gì đó không ổn, "Sao thế hả? Ai chọc cậu?" Người cứng rắn sợ gặp người mềm quan tâm, nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi xuống, Lê Thiển cũng giật mình: "Bảo bối, đừng khóc, có mình ở đây rồi."
Lê Thiển vốn không sợ gì, sợ nhất là Thẩm Giáng Niên khóc.
Sợ bị nhìn thấy, Lê Thiển ôm lấy Thẩm Giáng Niên, nước mắt làm ướt vai và tim Lê Thiển.
Giờ sao đây? Chưa hỏi đã khóc rồi, Lê Thiển mặc dù chỉ đoán, nhưng về cơ bản cô có thể kết luận Thẩm Giáng Niên khóc vì Thẩm Thanh Hoà, bởi vì cô gái này, ngoại trừ lúc sinh bệnh yếu ớt thì là một người cứng rắn.
"Cậu vào xe ngồi đi, mình đi mua nước uống, nha?" Tiếng bên đầu vai dần nhỏ lại, Lê Thiển sợ Thẩm Giáng Niên xấu hổ, liền kiếm cớ băng qua đường mua hai ly đồ uống nóng. Khi quay lại, thì chạy một mạch: "Đây, uống một ngụm đi, làm ấm người." Lê Thiển mở nắp chai đưa cho.
Thẩm Giáng Niên im lặng nhận lấy, trong lòng rối bời.
Thẩm Thanh Hoà hôn cô, Thẩm Thanh Hoà không tin cô, Thẩm Thanh Hoà luôn làm cô tổn thương như vậy.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu không nói gì, trong khi Lê Thiển đang nghĩ cách tìm một chủ đề thích hợp để tùy ý nói chuyện, cũng không nhất thiết nhất định phải là chuyện chia tay. Bằng không nói... nói chuyện không liên quan đến Thẩm Thanh Hoà? Hay nói về tên lập dị Tần Thư thì sao? Lê Thiển mở miệng.
"Lê Thiển." Thẩm Giáng Niên đột nhiên lớn giọng, Lê Thiển nghẹn: "Khụ khụ khụ!"
Thẩm Giáng Niên vội vàng đưa khăn giấy cho cô: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao nè, bảo bối à, cậu định nói gì thế?" Tự dưng gọi tên cúng cơm, hết hồn à.
".... Không có gì." Thẩm Giáng Niên chỉ muốn nói: "Không thể buông tay một người thì phải làm sao?" Nhưng xét đến việc Lê Thiển chưa từng yêu, có lẽ hỏi cũng vô ích.
"Thôi nào, bảo bối à, cậu đừng có úp úp mở mở với mình chứ?" Lê Thiển khó chịu nói: "Cậu ngại vậy làm mình ngại theo, tuỳ tiện nói đi nè."
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
"Cậu nói chuyện của cậu trước đi, rồi mình nói chuyện của mình, mà chuyện của mình, đảm bảo gay cấn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro