Chương 319 - 321
Chương 319
Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Cô hơi quay đầu lại nhìn mặt trời mọc, ý cười tràn đầy ấm áp.
Im lặng là một kiểu chấp nhận và đôi khi, im lặng cũng là một kiểu phủ nhận.
"Chị điên không hề nhẹ." Lê Thiển đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ vai Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà theo bản năng né tránh khiến Lê Thiển cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, thu tay lại, cười nói: " Dậy, dậy đi, trời sáng rồi." Thẩm Thanh Hoà không chỉ come out mà còn come out rầm rộ cho cả thế giới biết, người thì không đáng nhắc, mà mẹ nuôi chắc chắn sẽ ra tay cản trở.
Hai người chậm rãi bước về, "Nếu mà lỡ nhớ quá mà phát điên, thì làm chuyện bớt nhớ lại." Lê Thiển nói ẩn ý, giống như đê đập chứa nước, cần phải xả nước đúng lúc, đem khả năng xuất hiện thương tổn loại bỏ đi.
Ý cười Thẩm Thanh Hoà dần phai đi, một cái chớp mắt hiện lên tia cô đơn bị Lê Thiển bắt giữ, cô thở dài trong lòng, "Không có việc gì thì cũng liên lạc với nhau nhiều hơn đi." Tuy rằng Lê Thiển không hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Thanh Hoà, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được, Thẩm Thanh Hoà rất quan tâm đến bạn thân của cô, là thật tâm.
Lê Thiển cũng có cảm giác mê mang như Thẩm Giáng Niên. Tại sao tình cảm sâu đậm như vậy chỉ giữ trong lòng mà không thể nói ra? Lê Thiển vẫn cần thời gian để phân biệt xem tình yêu đó có lẫn lộn với thứ gì khác hay không.
Về phần người bạn thân nhất của cô, Lê Thiển chỉ thở dài, cô nàng này cố chấp lại thẳng tính, ăn khổ là chuyện hiển nhiên. Náo loạn chia tay, đau khổ lại là ai chứ? Haizz.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, trên môi nở nụ cười nhẹ.
"Hôm nay có muốn tới nhà tôi làm khách không?"
"Hôm nay à?"
"Ừ." Lê Thiển cười ẩn ý, "Muốn tới không?" Nếu như ánh mắt biết nói, đôi mắt giảo hoạt kia đang muốn nói: Tới đi, sẽ có bất ngờ. Thẩm Thanh Hoà hiểu ý, hỏi: "Mấy giờ?"
"Có lẽ là sau 10 giờ." Lê Thiển ước tính cũng gần 10 giờ.
Môi Thẩm Thanh Hoà mấp máy, cố ý nói: "Trễ vậy à."
"Há ~" Lê Thiển cười lớn, "Biểu cảm trên mặt chị là gì đây, tôi có làm gì chị đâu."
Thẩm Thanh Hoà nhếch lên khóe miệng mỉm cười có chút tà ác: "Em không lo lắng cho chính em à?"
Thẩm Thanh Hoà lần trước trêu chọc cô, muốn tặng nụ hôn thuần khiết, lần này trêu chọc tiếp, Lê Thiển bật cười, uy hiếp: "Chị dám xuống tay với tôi trước mặt người ta à."
"..."
Chuyện Thẩm Thanh Hoà bỡn cợt như hạ bút thành văn, nhưng Lê Thiển biết điểm yếu của Thẩm Thanh Hoà nằm ở đâu, không để cho người này dễ bỡn cợt như thế, "Tạm hẹn vào giờ đó đi." Lê Thiển có sắp xếp riêng của bản thân, sau khi tạm biệt Thẩm Thanh Hoà, thì từ chỗ Thẩm Giáng Niên nhận được báo cáo do các bộ phận khác nhau của Truyền Thông Kinh Quảng đệ trình, từ khi công ty được thành lập cho đến nay.
"Cậu xem bản điện tử trước đi, nếu có thời gian mình sẽ mang bản giấy qua cho cậu." Từ sáng Thẩm Giáng Niên đã đến trụ sở chính của Quốc Tế Hoa Dương.
Quốc Tế Hoa Dương đã đầu tư rất nhiều để thành lập khu công ty riêng của mình tại Bắc Kinh, có diện tích rộng lớn, ngoài khu văn phòng, còn có trung tâm nghiên cứu sáng chế, cơ sở sản xuất, nhà xưởng, v.v., đồng thời để tạo điều kiện sống và nơi làm việc tốt cho nhân viên, công ty cũng tự xây khu ký túc xá cho nhân viên, có siêu thị và nhà ăn hiện đại.... Đương nhiên, mấy cái này Thẩm Giáng Niên biết thông qua mạng xã hội.
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa, cảm giác như gái quê sắp bước vào thành thị. Ngoại trừ Hàn Lâm Phủ, đây là lần thứ hai cô có cảm giác này.
Rõ ràng trước đó tuyết đã rơi dày đặc, nhưng Quốc Tế Hoa Dương giống như chưa bao giờ có tuyết rơi, sạch sẽ sáng sủa. Sau khi giao tiếp với bảo vệ ở cửa xong, bảo vệ dẫn Thẩm Giáng Niên đến sảnh của Quốc Tế Hoa Dương.
Trước khi bước vào, Thẩm Giáng Niên nhìn quanh một lượt, nam mặc quần tây, nữ mặc váy vest, thân trên toàn là áo sơ mi trắng... Mặc thế không lạnh à? Tháng 12 ở Bắc Kinh ấm vậy sao?
Đợi đến khi theo chân bảo vệ đi vào bên trong, một cảm giác ấm áp ập đến, Thẩm Giáng Niên hiểu, mấy người nhân viên này không cần phải đi ra ngoài, mà quần áo họ mặc lúc này đã vừa vặn ở nhiệt độ này. Thẩm Giáng Niên hiển nhiên là mặc nhiều đồ hơn, cô cởi cúc áo khoác rồi cởi áo khoác ra, chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen làm nổi bật đường cong siêu đẹp của cô.
"Thưa cô, xin vui lòng đợi ở đây." Nhân viên bảo vệ bước ra khỏi phòng tiếp khách.
Thẩm Giáng Niên ngồi xuống xem qua tin nhắn Lê Thiển gửi đến: [Nếu cậu không tiện thì để mình đi lấy, cậu ở trụ sở của Lãng Phù Ni phải không?]
Thẩm Giáng Niên: [Mình đang ở bên ngoài, cậu đừng đi chi tốn sức, giữa trưa mình sẽ tranh thủ đi ra ngoài.]
Lê Thiển: [Được rồi, vậy ăn trưa luôn ha?]
Thẩm Giáng Niên: [Ok.]
Cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp, trong phòng tiếp khách thoang thoảng hương hoa. Ở chốn công sở, thật sự không cần phải quá tốt đẹp thế này. Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Những chiếc xe tải có logo Quốc Tế Hoa Dương ra vào đều thông qua lối đi riêng, khiến nơi đây trở thành một khung cảnh tấp nập.
Một chiếc Audi từ cổng chính lái vào, dừng lại trước tòa nhà, Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ hơn và thấy người bước xuống xe chính là Trần Cẩm Tô.
Hôm nay mặc một chiếc áo khoác len đen tuyền, người xuống sau trông rất quen, hình như là trợ lý đã cùng Trần Cẩm Tô ở hội nghị trước. Hai người cùng nhau bước vào, trợ lý vẫn ôm một chồng tài liệu vừa đi vừa nói chuyện.
Không biết đề cập đến chuyện quan trọng gì, Trần Cẩm Tô đột nhiên dừng lại, vươn tay lấy hồ sơ trong tay trợ lý, lật qua vài trang, chỉ vào đó rồi nói gì đó, trợ lý liên tục gật đầu. Khoảng cách rất gần, Thẩm Giáng Niên có thể nhìn thấy rõ, biểu cảm trên mặt Trần Cẩm Tô lạnh nhạt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai người đi vào đại sảnh, cửa phòng tiếp khách hé mở, Thẩm Giáng Niên mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài. Trần Cẩm Tô nói: "Gọi điện thoại xác nhận gì nữa, nếu đã đến rồi, cần phải sắp xếp cho tốt, việc nhỏ này không cần phải tốn thời gian xác nhận lại." Trong lòng Thẩm Giáng Niên than thở, đều là người như nhau, nhìn xem Trần Cẩm Tô kìa.
Người tiếp đón Thẩm Giáng Niên là Hạ Diệu Huy, giám đốc marketing của Quốc Tế Hoa Dương.
"Hạ tổng, chào ngài."
"Thẩm tổng, chào ngài."
"Không dám nhận không dám nhận, tôi tạm thời chỉ là trợ lý của Lãng Tư Duệ Lãng tổng." Thẩm Giáng Niên khiêm tốn nói.
"Tôi nghe nói ngài sẽ chịu trách nhiệm về kế hoạch hợp tác chiến lược tiếp theo giữa hai công ty. Gọi là Thẩm tổng cũng không có gì quá." Giọng của Hạ Diệu Huy rất hiền hòa nhưng cũng mang theo hữu lực, trông người thì đến tuổi trung niên chín chắn trưởng thành, cười hào sảng, "Hôm nay, Trần tổng rất bận, tạm thời không có thời gian đến, cũng có nói, buổi chiều có thời gian sẽ đến." Hạ Diệu Huy đi vào bên trong, "Hôm nay, Thẩm tổng đến đây lần đầu, cũng không cần phải gấp, đi dạo quanh Quốc Tế Hoa Dương một vòng nhìn xem chứ?"
"Có thể, theo sắp xếp của ngài ạ." Thẩm Giáng Niên đi theo Hạ Diệu Huy về phía thang máy. Trên tường là bức tường dòng thời gian của Quốc Tế Hoa Dương. Thẩm Giáng Niên liếc nhìn, điểm bắt đầu viết là năm 19xx, Quốc Tế Hoa Dương được thành lập lâu vậy sao? Thẩm Giáng Niên nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ sâu.
TV cạnh thang máy đang phát tin tức về Quốc tế Hoa Dương. Một giọng nói vang dội và đầy uy lực nói: "Tính đến cuối tháng 11, Quốc Tế Hoa Dương đã nộp đơn xin hơn 3.000 bằng sáng chế trong năm nay." 3.000 bằng sáng chế, thật lợi hại, Thẩm Giáng Niên than thở trong lòng.
"Sau này chúng tôi sẽ bố trí một nhân viên toàn thời gian cho ngài, mấy ngày nay ngài ở công ty có việc gì cần có thể tìm gặp cô ấy, đương nhiên, cũng có thể tìm tôi." Hạ Diệu Huy cười nói.
"Được, cảm ơn Hạ tổng." Thẩm Giáng Niên tuân thủ nguyên tắc nói ít, mắc ít lỗi, cố gắng không chủ động nói gì.
Ở tầng 22, cửa thang máy mở ra, "Gần đây, có không ít đồng nghiệp từ các công ty hợp tác đến đây học tập." Hạ Diệu Huy chỉ vào phòng họp gần đó, "Thẩm tổng có hứng thú, có thể chọn nội dung mình thích học và thảo luận cùng nhau." Hạ Diệu Huy vừa đi vừa chỉ vào cánh cửa gần nhất, "Đây là đồng nghiệp từ nước ngoài tới đây."
Thẩm Giáng Niên đi ngang qua cửa, không nhìn rõ tình hình bên trong, khen ngợi: "Quốc Tế Hoa Dương thường xuyên tổ chức đào tạo chuyên sâu cho đối tác, đối với một công ty mà nói, đúng là cơ hội quý giá."
"Đây là chủ trương do Trần tổng đề ra." Hạ Duy Hiệu đẩy cửa văn phòng ra, để Thẩm Giáng Niên đi vào trước, sau đó đóng cửa lại, "Trần tổng nói, đã là đối tác đương nhiên đôi bên phải có lợi, Thẩm tổng ngồi trước đi." Hạ Duy Hiệu nhấn điện thoại nội bộ, không biết là nói chuyện với ai, "Thẩm tổng của tập đoàn Lãng Phù Ni đến rồi."
Một trợ lý bước vào, vẻ mặt hiền dịu chào hỏi, rót trà cho Thẩm Giáng Niên. Nhìn theo hướng này, Trần Cẩm Tô rất coi trọng cô, hay nói cách khác, Trần Cẩm Tô vẫn rất coi trọng Lãng Phù Ni.
Hai người trò chuyện về bước hợp tác phát triển tiếp theo của Lãng Phù Ni và Quốc Tế Hoa Dương tại văn phòng của Hạ Diệu Huy, Hạ Diệu Huy cũng giới thiệu về kế hoạch hợp tác chiến lược sắp tới, "Trần tổng rất coi trọng lần hợp tác này, mong cả hai bên sẽ đạt được những thành tựu tốt hơn trong ngành sản xuất ô tô này, Nhã Nại hiện đang bá chiếm thị trường trong nước, Quốc Tế Hoa Dương hy vọng rằng cả hai bên có thể thay đổi hoàn toàn tình trạng này."
"Lãng Phù Ni vẫn đang trong giai đoạn phát triển, còn có quá nhiều thứ cần học hỏi, có công ty đầu ngành như Quốc Tế Hoa Dương dẫn đường chỉ bảo, chúng tôi sẽ nỗ lực để phát triển nhanh chóng, có được kết quả như mong muốn." Thẩm Giáng Niên nghe thấy những điều này có phần không thực tế.
Sự tăng trưởng của Nhã Nại không phải ngày một ngày hai mà có, cho dù có giỏi tới cỡ nào thì cũng không nhanh được, muốn trong thời gian ngắn đạt được thành tựu.... Thẩm Giáng Niên nhớ đến kế hoạch thu mua của cô, vẫn còn phải dựa vào việc mua lại Lux, các công nghệ cốt lõi, hơn nữa Lãng Phù Ni có phong cách thiết kế ngoại hình độc đáo, này không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Bây giờ, rõ ràng là Quốc Tế Hoa Dương cũng muốn có một miếng bánh, và muốn thông qua Lãng Phù Ni để có miếng bánh này, nói thẳng ra thì, đây là lợi dụng lẫn nhau, còn lợi dụng được ít nhiều, thì phải xem năng lực của mỗi bên.
Có tiếng gõ cửa, một cô gái trẻ trông rất dễ thương, chuyên viên nhân sự của Quốc Tế Hoa Dương, bước vào. "Thẩm tổng, cứ gọi tôi là Tiểu Tử." Suốt buổi sáng, Tiểu Tử đã dẫn Thẩm Giáng Niên tham quan khu văn phòng tòa nhà chính của Quốc Tế Hoa Dương.
Sợ Thẩm Giáng Niên mệt, Tiểu Tử đã sớm đưa Thẩm Giáng Niên đến nhà ăn khi đã gần trưa. "Sau này, buổi trưa Thẩm tổng có thể dùng bữa ở đây. Đây là thẻ đặc biệt công ty tạo cho ngài." Một tấm thẻ, dựa theo cấp bậc mà có quyền hạn khác nhau, tùy mỗi nơi mà có giá trị sử dụng khác nhau, điểm này khá giống với Nhã Nại.
"Hôm nay tôi có việc bận, không ăn ở đây." Thẩm Giáng Niên định nhân lúc trưa, đưa hồ sơ Kinh Quảng Truyền Thông cho Lê Thiển, Tiểu Tử a một tiếng, "Vâng, vậy ngài có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
"Giờ nghỉ trưa kết thúc lúc 1 giờ phải không?"
"Vâng."
Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn xong thì đi chào hỏi Hạ Diệu Huy, rồi lái xe đến địa điểm gần tập đoàn Lãng Phù Ni, Lê Thiển đã đợi sẵn ở nhà hàng Tây đối diện tập đoàn.
"Bảo bối, sao gầy thế này, tối nay ghé nhà mình đi, mình nấu mấy món ngon cho cậu." Lê Thiển để ý lúc Thẩm Giáng Niên ở Thượng Hải đã gầy đi khá nhiều, "Vừa hay mai lại thứ bảy, tối nay ngủ ở nhà mình luôn đi." Thấy Thẩm Giáng Niên phân vân, Lê Thiển nói tiếp, "Mình tranh thủ đọc báo cáo tài chính, chắc tối nay có thể nói sơ bộ cho cậu biết."
"Vậy cũng được."
"Miễn cưỡng vậy?" Lê Thiển cố ý chọc.
"Không phải, gần đây mình bận lắm." Thẩm Giáng Niên không muốn đi, không phải có lý do nào khác mà chẳng qua thực sự rất bận, kế hoạch thu mua còn chưa viết xong, giờ còn phải đi học ở Quốc Tế Hoa Dương rồi về viết tổng kết, nếu đã là tổng kết, thì chính là phải học đàng hoàng để có kết quả, phải nghĩ cách để thể hiện kết quả bản thân đi học, Thẩm Giáng Niên cần phải suy nghĩ cẩn trọng, cô không muốn lãng phí cơ hội thể hiện bản thân.
"Dân văn phòng thật khổ." Đây là một trong những lý do khiến Lê Thiển chọn khởi nghiệp, mặc dù bận thì cũng có bận đó, nhưng cũng rất tự do, có thể tùy hứng nói hôm nay đóng cửa không làm nữa, nhưng mà dân văn phòng không thể được, "Cậu nói cho mình nghe xem, cậu nghĩ quẩn thế nào mà đang làm phiên dịch ngon lành không làm, lại đi làm Thẩm tổng, sau này mệt lắm."
Cái xưng Thẩm tổng này, trước đây luôn làm Thẩm Giáng Niên nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng hiện tại, cô cũng là Thẩm tổng, thật vi diệu, "Để có được thử bản thân muốn, cần phải chịu đựng thứ ít gì đó." Cô muốn một mũi tên trúng nhiều chim, muốn ở Lãng Phù Ni để trưởng thành, muốn đả kích Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao, muốn Thẩm Thanh Hoà phải thần phục dưới tay cô.... Cô muốn nhiều lắm, vậy nếu không chịu chút khổ làm sao có được chứ.
Không phải Thẩm Giáng Niên không biết mệt, mà chẳng qua khi nghĩ đến mục tiêu phấn đấu của mình, cô rất có động lực, đặc biệt là Thẩm Thanh Hoà thần phục dưới tay cô. Đôi khi, Thẩm Giáng Niên biên soạn một vở kịch trong đêm khuya, nhân vật chính trong vở kịch là cô và Thẩm Thanh Hòa, trong vở kịch cô đã nghĩ đến cách chinh phục Thẩm Thanh Hoà, kể cả từng chi tiết cô cũng đã nghĩ tới.
Cô rất mong chờ ngày đó đến, sau đó tiến hành theo kịch bản đã viết sẵn trong đầu, cô sẽ chậm rãi, đi từng bước, cao cao tại thượng mà chinh phục Thẩm Thanh Hoà. Vào lúc Thẩm Thanh Hoà thần phục, thì cũng là lúc cô thắng, sau đó cô sẽ chơi đùa người này, đến khi bản thân dần dần mất hứng thú với người này, rồi sau đó cô không thèm để ý đến Thẩm Thanh Hoà nữa.
Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy sở dĩ cô không cam lòng và không muốn từ bỏ Thẩm Thanh Hoà là vì cô chưa bao giờ thực sự có được trái tim Thẩm Thanh Hoà, nơi mà người phụ nữ tên A Dao kia chiếm.
Vì vậy, bước đầu tiên để chinh phục Thẩm Thanh Hoà là thu mua Lux và bắt lấy Lục Chi Dao.
===---===
Chương 320:
"Vậy tối nay đi thẳng qua nhà mình đi, hai đứa mình uống chút ha." Lê Thiển oán giận, "Lâu rồi bọn mình không uống tưng bừng, lần trước ở Thượng Hải, mình uống còn không mấy vui." Thẩm Giáng Niên muốn từ chối đến, nhưng vừa nghe Lê Thiển nói vậy, lòng cảm thấy áy náy, Lê Thiển vượt ngàn dặm đi tìm cô, cô không thể đi chơi, còn vì chuyện của Ôn Đế mà về Bắc Kinh gấp, "Được rồi, coi như trước khi bận thì làm một bữa tưng bừng với cậu."
Buổi chiều, Thẩm Giáng Niên theo Tiểu Tử đi tham quan xưởng sản xuất, tiếng máy ầm ĩ khiến Thẩm Giáng Niên ù tai. Cô ra khỏi xưởng nói: "Tiểu Tử, chiều nay cô cứ đi làm việc của cô đi, tôi nghe nói chúng tôi có những khóa đào tạo tương ứng, có thể cho tôi xem trước không, bắt đầu tham gia vào tuần sau phải không?
"Được." Tiểu Tử cười ngọt ngào, "Lát nữa tôi đến phòng hành chính hỏi đồng nghiệp lấy danh sách các khóa đào tạo gần đây, ngài muốn tham gia khoá nào thì nói với tôi một tiếng là được."
Khi Thẩm Giáng Niên nhận được danh sách khóa huấn luyện, mắt cô sáng lên.
Các chủ đề đào tạo của Quốc tế Hoa Dương không chỉ đa dạng mà còn là những danh mục trọng điểm.
Đầu tiên là: khái niệm con người trong doanh nghiệp;
Đứng thứ hai là: đổi mới quản lý trong doanh nghiệp;
Xếp thứ ba là điều Thẩm Giáng Niên muốn thấy nhất: thu mua theo hướng đổi mới;
......
Thẩm Giáng Niên lập tức quyết định trong lòng muốn nghe bài huấn luyện chủ đề thứ ba.
Cả ngày lubu mấy chuyện vặt, cô vẫn chưa nhích thêm được một chữ trong phương án của mình, Thẩm Giáng Niên tranh thủ thời gian, trước khi viết phương án, muốn hôm nay liệt kê ra hành trình hôm nay, để dễ viết tổng kết. Sau khi tóm tắt lại đại khái, cũng gần đến giờ tan sở, cửa phòng Thẩm Giáng Niên vang lên tiếng gõ: "Thẩm tổng."
"Hạ tổng." Thẩm Giáng Niên vội vàng đứng dậy chào Hạ Diệu Huy.
"Trần tổng đang ở trong văn phòng, mời cô qua đó."
Thẩm Giáng Niên theo Hạ Diệu Huy đến văn phòng chủ tịch, "Trần tổng." Thẩm Giáng Niên tiến lên đưa tay ra. Trần Cẩm Tô đứng dậy, trong mắt mang theo ý cười, nắm lấy Thẩm Giáng Niên tay: "Nhanh như vậy mà đã gặp lại."
"Hôm nay thấy thế nào?" Trần Cẩm Tô hỏi.
"Hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt, kiến thức quá nhiều." Câu này Thẩm Giáng Niên nói, không phải là nịnh nọt gì, Quốc Tế Hoa Dương có được vị trí như hôm nay, đương nhiên phải có điểm lợi hại, "Quy trình và tiêu chuẩn hóa của Quốc tế Hoa Dương rất xứng đáng để Lãng Phù Ni học hỏi." Không có thành công nào nếu không có quy tắc, và việc phát triển doanh nghiệp cũng vậy.
"Có thứ mà cô muốn học thì tốt rồi." Trần Cẩm Tô nhướng mày cười nói: "Hôm nay vốn là muốn cùng cô ăn một bữa, nhưng đành chịu rồi, tối nay tôi còn phải tham một buổi tọa đàm, chắc phải đổi thời gian rồi."
"Không sao không sao, vốn dĩ đột nhiên đến, đã thêm phiền cho ngài rồi."
"Cũng không phiền gì hết, chuyện cử người đi học lần này, là tôi đề nghị Lãng tổng, có thể phái cô đến học." Lời nói của Trần Cẩm Tô khiến Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên. Cô cho rằng việc đến Quốc Tế Hoa Dương là quyết định của Lãng Tư Duệ. "Tôi rất thưởng thức người trẻ tuổi làm việc dứt khoát, gọn gàng." Trong lời Trần Cẩm Tô tỏ rõ khen ngợi Thẩm Giáng Niên, "Khả năng học tập và khả năng thích ứng rất tốt. Tôi đã nói với Lãng tổng rằng, một người vừa có tài mà nếu có lòng trung thành, thì công ty cần phải bồi dưỡng, sẽ ra một nhân tài thực thụ."
Nghe được lời khen của Trần Cẩm Tô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có động lực: "Cảm ơn Trần tổng đã khen, nhưng tôi còn thiếu sót rất nhiều, mong sẽ có nhiều cơ hội học hỏi từ Trần tổng." Thẩm Giáng Niên nói xong, có tiếng gõ cửa.
"Mời vào." Trần Cẩm Tô lớn tiếng nói.
"Trần tổng, kế hoạch nâng cấp xưởng đã có rồi."
Một khuôn mặt xa lạ mà Thẩm Giáng Niên chưa từng thấy trước đây.
Trần Cẩm Tô nhận lấy, lật qua vài trang, rít lên, cau mày và nghiêm nghị nói: "Tôi đã nói bao nhiêu lần là nên đưa hạch toán chi phí vào kế hoạch cải tạo, tại sao không có?"
"A? Lý tổng nói là đã có thêm vào."
"Thêm vào? Ở đâu?" Trần Cẩm Tô ném kế hoạch trực tiếp lên bàn, "Tự xem đi."
Cô gái luống cuống tay chân lật một hồi, "Trần tổng, tôi lập tức đi xác nhận với Lý tổng."
"Làm việc phải dùng đầu óc, không được sai sót." Trần Cẩm Tô không thương tiếc khiển trách.
Thẩm Giáng Niên nhìn thấy cô bé đỏ mặt, lại xin lỗi trước khi đi ra ngoài, Trần Cẩm Tô vẫn còn tức giận, "Cô nhìn đi, làm việc kiểu đó, thì làm sau công ty có thể tiến bộ được?"
"Tôi thấy tuổi cô ấy có vẻ không lớn, chắc là mới đến phải không ạ?"
"Cô đoán đúng rồi." Trần Cẩm Tô bật máy tính lên và nói: "Công ty vừa mới tuyển sinh viên thực tập khoá rồi, vào làm chính thức." Trần Cẩm Tô nói với vẻ mặt uy nghiêm: "Ỷ y được vào chính thức thì chỗ cứng như sắt, không có cảm giác nguy cơ chút nào."
"Những sinh viên mới tốt nghiệp này rất may mắn khi được làm việc tại Quốc Tế Hoa Dương."
"Đó là điều đương nhiên. Công ty nào có thể đào tạo họ như Quốc Tế Hoa Dương."
... Thẩm Giáng Niên cũng có ý khen ngợi, nhưng Trần Cẩm Tô vui vẻ nhận lấy, cái người vừa rồi nhăn mặt dạy dỗ người kia, Thẩm Giáng Niên nhìn... cũng có chút sợ.
"Giáng Niên, đối với dự án hợp tác tiếp theo giữa hai công ty chúng ta, cô nên nắm bắt cơ hội."
"Vâng."
"Không ai trở thành người lãnh đạo ngay lập tức. Mọi cơ hội phát triển đều quan trọng, phải giỏi nắm bắt cơ hội."
Ai nhìn vào không biết, tưởng đầu Trần Cẩm Tô muốn bồi dưỡng cô, đương nhiên, Thẩm Giáng Niên không phủ nhận những gì Trần Cẩm Tô nói, "Trần tổng nói đúng ạ, Lãng Phù Ni rất quý trọng hợp tác lần này."
Sau khi rời khỏi văn phòng Trần Cẩm Tô, Thẩm Giáng Niên thu dọn đồ đạc rồi tan làm, đã 18 giờ, Thẩm Giáng Niên lái xe đến nhà Lê Thiển, trên đường gọi hỏi Lê Thiển xem có cần mua gì không, "Cậu tới thẳng là được, không cần mua gì hết." Lê Thiển hô lên, "Cậu lái xe chậm thôi."
Xe của Thẩm Giáng Niên hòa vào hàng dài màu đỏ, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng hôm nay. Trước khi đến văn phòng Trần Cẩm Tô, Thẩm Giáng Niên đã soạn xong tóm tắt, giờ lấy điện thoại bật đoạn ghi âm đoạn nói chuyện của cô và Trần Cẩm Tô.
Trước đây khi còn làm phiên dịch, Thẩm Giáng Niên có thói quen ghi âm, sau đó đi làm nhờ vào Viên Liễu gửi video cho cô, cô ý thức được, nơi công sở cũng cần cô ghi âm và quay video.
Thẩm Giáng Niên nghe đi nghe lại cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Cẩm Tô, tóm lại được vài ý: Trần Cẩm Tô vẫn đánh giá cao cô, Trần Cẩm Tô coi trọng lòng trung thành của nhân viên, Trần Cẩm Tô có ý thức cho cô cơ hội phát triển, cho dù ở bất cứ nơi nào cũng phải có cảm giác nguy cơ.... Sẵn tiện, Thẩm Giáng Niên đưa ra đúc kết, Trần Cẩm Tô là nữ cường nhân, cái loại rất hung dữ, chỉ mới nhìn một cái mà đã dọa cô gái kia muốn khóc, giờ nghe lại mới phát hiện giọng cô gái run run.
Lúc này đang tắc đường, lại bị kẹt ở một địa điểm quen thuộc. Bên cạnh là khách sạn nơi cô và Thẩm Thanh Hoà gặp nhau lần. Thẩm Giáng Niên hạ kính xe xuống, hình như là ông trời đang đáp lại cảnh tượng này, không biết cửa hàng nào đang phát bài "Một đêm ở Bắc Kinh". Ký ức như sóng ập đến, cảnh tượng rõ ràng tựa như chỉ mới hôm qua, Thẩm Giáng Niên cau mày thở ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn đau đớn.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm, cô cũng không biết bản thân đang đắm say cái gì nữa. Nhưng mà say mê quá không tốt, quá khó đi.
* Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm: Tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say.
Thẩm Giáng Niên còn mua một đống đồ ăn thức uống, mệt mỏi bước lên lầu, gõ cửa, mở cửa ra. Thẩm Giáng Niên giấu hết cảm xúc, nở một nụ cười thật tươi.
"Bảo bối, cưng tới rồi!" Giọng nói hưng phấn của Lê Thiển truyền tới, sau đó còn hôn lên mặt cô một cái.
Thẩm Giáng Niên cong mày lên cười, còn tỏ ra ghét bỏ: "Cậu bớt ăn đậu hủ của mình đi!"
"Đã bảo không cần cậu mua đồ rồi, sao còn mua nữa!" Lê Thiển hờn dỗi nói.
"Nhưng mình không muốn ăn mà không trả tiền." Thẩm Giáng Niên nói đùa.
Trên bàn đầy đủ màu sắc, kích thích vị giác của Thẩm Giáng Niên, chỉ trong chớp mắt, cô đã đè nén sự thương nhớ với Thẩm Thanh Hoà xuống, cũng tạm gác công việc bận rộn của mình sang một bên. "Tiền Xuyến Tử, đêm nay để cậu uống đến sảng luôn." Trước khi bận rộn, buông thả một lần.
"Ok!"
Trong bữa ăn, vừa uống vừa ăn, Lê Thiển nói ngắn gọn với Thẩm Giáng Niên về kết quả buổi chiều: "Truyền Thông Kinh Quảng không tệ, năm thứ hai đã bắt đầu có lãi, nếu năm nay không xảy ra chuyện kia, thì lợi nhuận ròng của Truyền Thông Kinh Quảng phải gấp đôi năm ngoái."
"Hửm? Này có nghĩa là không tồi?"
"Không tồi là không tồi, nhưng mà...." Lê Thiển cầm chai bia lên, Thẩm Giáng Niên cụng một cái, Lê Thiển ngửa đầu uống một ngụm lớn, lau khoé môi: "Nhưng mà, mình phát hiện ra một vấn đề, bây giờ vẫn chưa xác định được trong đó có gì đáng nghi không." Động tác uống bia của Thẩm Giáng Niên dừng lại, "Vấn đề gì?"
Lê Thiển nghiêm túc nói: "80% các dự án hợp tác của Kinh Quảng Truyền Thông, đều có chút liên quan đến Lãng Phù Ni." Lê Thiển cầm chai bia trong tay và lắc lư, "Mình không chắc Lãng Phù Ni và Kinh Quảng Truyền Thông có liên quan gì tới nhau hay không, đương nhiên cũng có khả năng là mình nghĩ nhiều, việc Tập đoàn Lãng Phù Ni có phạm vi kinh doanh rộng khắp như vậy là điều bình thường ".
"Vậy nếu có liên thì sao? Mà không liên quan thì sao?"
"Không liên quan. Điều đó có nghĩa là Truyền Thông Kinh Quảng dựa vào năng lực phát triển được thế thì thật sự không tồi." Lê Thiển gắp miếng bong bóng cá đặt vào đĩa của Thẩm Giáng Niên, "Nếu có liên quan, vậy cũng rất bình thường, giai đoạn đầu khởi nghiệp đều dựa vào sự giúp đỡ của bạn bè, nhưng mà cũng không thể kéo dài được bao lâu, bây giờ cũng đã gần đến lúc rồi."
Thẩm Giáng Niên gật đầu, ý bảo Lê Thiển tiếp tục. Theo góc độ của Thẩm Giáng Niên, Truyền Thông Kinh Quảng ít nhiều gì cũng sẽ có quan hệ với Lãng Phù Ni, dù sao thì mối quan hệ của Lãng Tư Duệ và Ôn Đế khá tốt.
"Phát triển chỉ dựa vào mối quan hệ của bạn bè, mà không nâng cao năng lực thì cũng vô ích thôi," Lê Thiển nói với điệu bộ người từng trải, "Còn đối thực lực của Truyền Thông Kinh Quảng, mình cần phải quan sát một thời gian, tóm lại tạm thời, cậu không cần lo lắng, cho dù Lãng Phù Ni và Truyền Thông Kinh Quảng có mối liên hệ thực sự, nếu một ngày nào đó mối quan hệ đột nhiên tan vỡ, còn có mình sẽ lật tẩy cho cậu."
Thẩm Giáng Niên không khỏi cảm động, Lê Thiển thậm chí đã nghĩ đến đường lui, "Nhưng mà, tiền đề của mình là đại diện pháp lý vẫn nên đổi sang cho cậu, cậu là cổ đông lớn, mình mới có thể chi phối cho cậu, nếu động tới lợi ích của người khác, mình chả quan tâm." Cách Lê Thiển bảo vệ cô khiến Thẩm Giáng Niên càng thêm xúc động.
Tình bạn bao năm qua, luôn xuất hiện đúng lúc.
"Hôm nay mình mới đọc báo cáo tài chính, tài chính không có vấn đề gì, những chuyện khác cũng không gấp lắm, còn một chuyện nữa tôi phải nói trước với cậu."
"Ừa."
"Số lần Truyền Thông Kinh Quảng bị tố cáo khá nhiều." Lê Thiển giơ tay kéo máy tính lại, "Đây là mình nhờ bạn điều tra, không tính vụ tố cáo lần này của Nhã Nại, thì có tới 8 lần bị tố cáo, bởi vì đều hoà giải được, cho nên phải không bị tuôn tin ra." Đầu ngón tay Lê Thiển gõ trên máy tính, chỉ vào vụ kiện của Nhã Nại, "Truyền Thông Kinh Quảng chỉ có một vụ đưa ra tòa xử, mà đặc biệt là bị Nhã Nại một công ty lớn kiện, kết quả còn thua...."
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển dừng lại, nói với giọng bình tĩnh: "Nó vẫn sẽ có ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty. Ví dụ như sau này nếu cậu muốn đưa lên sàn, có lẽ sẽ hơi khó khăn." Lê Thiển chỉ liệt kê một trong số đó, tác động của các vụ kiện doanh nghiệp có thể lớn hoặc nhỏ, nhưng đối với các công ty mới thành lập, vẫn cần phải tránh các vụ kiện, Truyền Thông Kinh Quảng này cũng ghê thật, chọc vào đúng công ty lớn.
Đưa lên sàn... là một việc rất xa vời, nhưng Lê Thiển cũng đã nghĩ đến, Thẩm Giáng Niên không khỏi khâm phục.
"Mình có một ý tưởng." Đề nghị của Lê Thiển là: Thẩm Giáng Niên có thể từ chối việc thay đổi đại diện pháp lý của Truyền Thông King Quảng. Nếu Ôn Đế kiến quyết thì cứ đổi, đồng thời Thẩm Giáng Niên sẽ thành lập một công ty mới, "Cậu đại diện pháp lý cho cả hai công ty, nhưng mà, bản thân phải biết trọng tâm đặt ở đâu, trọng tâm của cậu là ở công ty mới." Lê Thiển trước sau luôn thấy Truyền Thông Kinh Quảng là tâm huyết của Ôn Đế, cho dù chuyển dưới tên Thẩm Giáng Niên, nhưng mà trong lòng Ôn Đế vẫn chưa buông bỏ được, lần hẹn gặp mặt vừa rồi là một minh chứng xác đáng.
Ôn Đế đã xin nghỉ việc ở bên kia, hiện coi Truyền Thông Kinh Quảng là sinh mệnh, Thẩm Giáng Niên bận việc ở Lãng Phù Ni không có sức mà quản lý, mà bản thân cô chỉ là bạn, không thể can thiệp trực tiếp được. Đương nhiên, Lê Thiển không đi sâu vào chi tiết: "Truyền Thông King Quảng, cậu có thể phát triển như bình thường, còn công ty mới, mình sẽ tìm người và đội ngũ giúp cậu làm, cậu chờ nhận tiền là được."
"Tiền Xuyến Tử." Thẩm Giáng Niên cảm động đến suýt khóc, nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề hiện thực, "Mình bây giờ thành lập công ty, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ làm ngành kia, với lại cũng không có nhiều tiền."
"Ngành gì, cậu nghĩ đi, mình cũng sẽ nghĩ, hai đứa mình cùng bàn, còn tiền à, mình sẽ đầu tư." Lê Thiển cố ý cười tinh quái, "Mình sẽ không làm không công đâu nhé." Lê Thiển cố ý dùng đầu ngón tay chọc vào mặt Thẩm Giáng Niên nói: "Đừng có cảm động quá nhé, mình coi trọng tính cách làm người của cậu, nếu cậu chịu làm, nhất định sẽ kiếm được tiền." Lê Thiển cũng có ý tưởng riêng, nhưng không cần thiết phải nói cho Thẩm Giáng Niên biết.
"Vậy cũng được." Thẩm Giáng Niên không chịu nổi bạn mình làm việc không công cho mình, "Vậy bọn mình suy nghĩ đi."
"Nhớ kỹ, giữ bí mật." Lê Thiển không có yêu cầu nào khác, "Đại diện pháp lý không cần công khai ra bên ngoài, mình sẽ tìm đội ngũ vận hành cho công ty, nếu có ứng cử viên thích hợp cho vị trí giám đốc thì nói cho mình biết, mình đi nói chuyện với người ta, nếu cậu không có thì để mình tự lo." Lê Thiển nhấn mạnh lại lần nữa, "Nhớ kỹ, đừng để Ôn Đế biết, nó sẽ ảnh hưởng xấu. "Thẩm Giáng Niên có thể không hiểu sao? Gật đầu, một bữa nhậu này mà giá trị tài sản được tăng lên, nhậu một cái ra được một cái công ty.
"Mình thật may mắn khi có một người bạn tốt như cậu." Thẩm Giáng Niên nâng ly kính mời, Lê Thiển uống một ngụm, "Cậu nói hơi quá rồi đó, ai bảo chúng ta có mệnh làm bạn bè với nhau, mình không giàu như Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà mình có lòng son dạ sắc, đảm bảo sẽ đối tốt với cậu." Lê Thiển cố ý nhắc đến Thẩm Thanh Hoà, theo hiểu biết của Lê Thiển về Thẩm Giáng Niên, thì cái gọi là hậu chia tay, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa có bộc phát ra, hơn nữa, Lê Thiển cũng muốn thử, rốt cuộc Thẩm Giáng Niên yêu Thẩm Thanh Hoà sâu đến mức nào?
Bạn bè còn như thế, huống chi là yêu? Lúc Lê Thiển nhắc đến Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên thực sự không rõ, thật sự không hiểu, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại đối xử như thế với cô, chẳng lẽ lấy thời gian ra để so sánh sao? Nếu thật là như thế, vậy cô không còn gì để nói, thời gian cô ở bên Thẩm Thanh Hoà thật sự rất ngắn, không so sánh được với A Dao.
===---===
Chương 321:
Nhưng cái này đâu thể đổ lỗi cho cô được? Cô rất muốn ở bên người ta, muốn cả đời này, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không có cho cô cơ hội, cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau lòng, ai hiểu thấu cho cô đây? Uống xong rượu, cảm xúc của Thẩm Giáng Niên dễ dao động, vì say nên đã vứt cái phương pháp tự nói trấn an bản thân mà Lê Thiển dạy đi đâu mất.
Càng uống càng u sầu, cuối cùng trong đầu đều nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên không còn nghe rõ Lê Thiển nói gì nữa, người say rượu, ngoài chỉ nhớ đến Thẩm Thanh Hoà thì mọi suy nghĩ đều phân tán. Đương nhiên, Lê Thiển nhận ra, sau khi cô nhắc đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên lúc sau dường như không nói chuyện, chỉ lo uống, trông rất uể oải.
Lại uống một chai nữa, Thẩm Giáng Niên say mèm, bắt đầu nói chuyện, nhưng chỉ ngắt quãng, "Mình, mình nói cho cậu biết, mình, bọn mình...." Cả hồi lâu không nói được câu hoàn chỉnh, đây chính là dấu hiệu bắt đầu cho việc say mơ màng của Thẩm Giáng Niên.
"Chỉ là, chỉ có bọn mình!" Thẩm Giáng Niên giơ ngón trỏ ra hiệu hồi lâu, khoa tay múa chân một hồi lâu, Lê Thiển chờ đến muốn gục ngã, "Bảo bối à, cậu đừng múa máy nữa, với tình bạn của hai đứa mình, không cần phải nói mấy chuyện dư thừa, giao tình đủ sâu, xúc tích thôi." Lê Thiển thay Thẩm Giáng Niên nói cho xong, hai người lại uống thêm một chai nữa.
Sau khi uống hết một chai nữa, Thẩm Giáng Niên duỗi cánh tay phải đặt lên mặt bàn, tựa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên đó. Đôi mắt nhanh nhẹn thường ngày đang nhìn chằm chằm vào cái chai cầm trên tay trái trong thất thần, động tác chớp mắt của cô rõ ràng là chậm hơn rất nhiều. Cuối cùng, càng lúc càng chậm, mắt gần như muốn nhắm lại. Đây là dấu hiệu cho thấy Thẩm Giáng Niên đã say nặng.
"Bảo bối ơi~"
Một lúc lâu sau mới có một giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng vang lên: "Hửm~"
"Cậu có người thích chưa?"
"Thích à?"
"Ừ, thích, người mà cậu thích trong lòng."
Cô có, cô có người yêu thích, "Ừa." Thẩm Giáng Niên ậm ừ một tiếng, cô thích Thẩm Thanh Hoà, muốn gặp cô ấy.
"Là... Thẩm Thanh Hoà à?" Lê Thiển ngồi ở bên cạnh Thẩm Giáng Niên, nhìn thấy người say rượu mở to mắt khi nghe đến cái tên này, "Ở đâu?" Thẩm Giáng Niên ngồi không yên, ngả vào trong ngực Lê Thiển, sau đó giãy giụa nhớ tới, "Ở đâu? Thanh Hòa?" Cô cố gắng nhìn xung quanh.
"Không phải đã chia tay rồi à?" Lê Thiển nhìn người trong ngực, nghe được lời này, cứng người lại, Lê Thiển hỏi lại lần nữa: "Không phải đã chia tay sao?"
Chia tay, Thẩm Giáng Niên trong đầu đang liều mạng tìm kiếm ý nghĩa của từ này.
Chia tay, các cô đã chia tay rồi à? Phải không?
Mơ hồ nhớ ra, phải rồi các cô đã chia tay.
Tại sao lại chia tay? Rõ ràng là cô yêu cô ấy rất nhiều.
Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi thành chuỗi, mới đầu là nhỏ giọng khóc nấc, sau đó thì mất kiểm soát vỡ oà.
Hai mắt Lê Thiển cay cay, xoa đầu Thẩm Giáng Niên: "Thích như vậy, sao lại muốn chia tay hả?" Lê Thiển lúc này cảm nhận rõ được, lún sâu vào không chỉ có một người, Thẩm Giáng Niên thật sự rất yêu Thẩm Thanh Hoà, ngày thường kiềm chế, nhưng sau khi say thì lại bộc phát ngay, nhưng mà cô vẫn cần xác nhận lại lần nữa, nên cố ý hỏi: "Hay là cậu không yêu cô ấy, cậu..."
"Mình yêu cô ấy, mình yêu cô ấy." Như thế đã chịu oan ức cùng với ấm ức cực lớn, Thẩm Giáng Niên la lên, cuối cùng giống như nói mớ, miệng lẩm bẩm 'Mình yêu cô ấy'.
"Muốn người cô ấy không?" Lê Thiển nhẹ guọng hỏi.
Người trong ngực cô bắt đầu thở dốc, Lê Thiển liên tiếp kêu lên mấy tiếng. Thẩm Giáng Niên ậm ừ coi như đồng ý, mơ màng nói: "Muốn ~"
"Muốn thì ngủ đi nè~"
"Muốn~" Thẩm Giáng Niên vẫn đang lặp lại từ vừa rồi.
"Ngủ rồi có thể nhìn thấy cô ấy~" Lê Thiển lau nước mắt trên khóe mắt Thẩm Giáng Niên, "Ngủ rồi sẽ nằm mơ, Thanh Hoà sẽ xuất hiện."
Thẩm Giáng Niên nhìn Lê Thiển với đôi mắt mơ màng hồi lâu rồi nói: "Mơ à~"
"Ừa, ngủ thôi nào ~" Lê Thiển hôm nay vẫn còn kiềm chế được, cô đã uống đồ giải rượu trước nhưng vẫn hơi choáng váng, có chút buồn ngủ.
Thẩm Giáng Niên trở người, co rúm vào trong ngực Lê Thiển, hồi lâu không có động tĩnh. Lê Thiển tưởng rằng bạn mình đã ngủ rồi, nào đâu người này lại hé mắt ra nói: "Không có ~"
"Hả?"
"Không có Thanh Hoà ~"
"Cậu còn chưa ngủ mà~" Lê Thiển vừa đau lòng vừa buồn cười, "Nhắm mắt lại đếm đến 1.000, Thẩm Thanh Hoà sẽ xuất hiện."
"1000..."
"Ừa."
"Nhưng mình không có tiền."
"Không phải 1000 tệ, cậu đếm số đi." Lê Thiển không khỏi cười lớn, đúng là bạn của Tiền Xuyến Tử, nói tới số là nghĩ đến tiền, Lê Thiển dẫn đường, "Cùng mình đếm số 1,2,3..." Thẩm Giáng Niên bắt đầu đếm số theo.
Đếm tới 1.000, chắc cũng ngủ quên chứ nhỉ? Trước kia cũng dùng cách này, Thẩm Giáng Niên đếm tới 100 đã không chịu được mà ngủ quên.
"30, 31, 32..." Thẩm Giáng Niên tự mình đếm, giọng nói càng lúc càng trầm xuống, lúc đếm tới 58, thì đã không nghe thấy tiếng nữa, Lê Thiển tưởng đâu cô bạn ngủ rồi, nào ngờ người này lại có tiếng đếm, "102, 103...." vẫn còn đếm nữa, đang đếm đột nhiên nói, "Vẫn không có~" Lê Thiển ở bên cạnh dọn dẹp, "Cậu tiếp tục đếm số đi, đếm tới 1.000 thì người sẽ đến~" Lê Thiển nhìn đồng hồ, 9h45, sao còn chưa ngủ, tên này sao không theo kịch bản chứ.
"1000!" Thẩm Giáng Niên im lặng một lúc la lên.
"Bảo bối... cưng ăn gian cũng rõ quá rồi đó, mới nghe đếm tới 602 thôi!"
"602..." Thẩm Giáng Niên hé mắt trở người, rầm tì, "Ghét cậu ghê~"
"Ghét mình cũng vô dụng, bắt đầu đếm 602 đi, một số cũng không được thiếu, mình trông chừng đây." Tổ tông à, cậu mau ngủ đi! Đếm tới 600 rồi, sao còn chưa ngủ, Thẩm Thanh Hoà hình như sắp đến rồi... Lê Thiển có cảm giác dự đoán tối nay của mình đã thất bại.
"602, 702, 802..."
"Sau 602 đến 603!" Lê Thiển nhẹ nhàng đá người trên ghế sô pha đang quay lưng với cô, người say mà sao đầu còn lanh quá.
"Hừ ~ 603, 604, 605..." Thẩm Giáng Niên bất mãn đếm, ngáp dài, phàn nàn: "Sao còn chưa đếm tới 1.000~"
Đúng 10 giờ, tin nhắn của Thẩm Thanh Hoà gửi đến: [Tôi đang ở cửa.]
Thẩm Thanh Hoà đến đúng giờ, nhưng... dự đoán của cô quả thực sai. Thẩm Giáng Niên còn chưa ngủ, người đếm này còn đếm đi đếm lại số, nghiêm túc đếm, "980, 981, 982, 998..."
"Lại bắt đầu nhảy số nữa, là 983." Lê Thiển chỉ có thể đứng dậy mở cửa trước, hoặc là bảo Thẩm Thanh Hoà đợi ở cửa cho đến khi bạn thân ngủ say mới vào.
"983?" Thẩm Giáng Niên quằn quại trên ghế sofa, bất mãn cào hai cái lên sofa, thở dài lẩm bẩm: "Lại nhầm số rồi! 983, 983, ồ, đếm ngược đi, 984, 985......"
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Thẩm Giáng Niên, 986 chỉ hô lên chữ 98, quay đầu nhìn về phía cửa, Lê Thiển vừa mở cửa, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Thẩm Giáng Niên la lên: "1000! 1000! " "
Lê Thiển muốn chặn Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Giáng Niên câu la lên này của Thẩm Giáng Niên đã thuận lợi để Thẩm Thanh Hoà bước vào được. Lê Thiển đành giơ cao tay che chắn cho Thẩm Thanh Hoà, dụ dỗ Thẩm Giáng Niên: "Đếm tiếp đi, chúng ta còn chưa đếm xong."
Người trên ghế sô pha quay đầu lại, ngơ ngác nhìn phía sau Lê Thiển, chật vật đứng dậy, lảo đảo đi về phía Lê Thiển, "Này này này, cậu vẫn chưa đếm xong, không thể xem người thích được." Giáng Niên bước đi lộn xộn, đi theo đường chữ S, nhưng mục tiêu vẫn là cô.
Lê Thiển quay lại và biết vấn đề là gì, "Tại sao chị không ngồi xổm xuống?" Lê Thiển hận bản thân không đủ cao, không thể che được Thẩm Thanh Hoà.
Mà lúc này, có che cũng được trễ.
Thẩm Thanh Hòa đã vòng qua Lê Thiển và đứng ở phía trước. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào người trước mặt, thật sự đã xuất hiện, đây là mơ, nhất định là thế, Thẩm Giáng Niên giang hai tay, phương hướng còn chưa xác định đã lao tới, còn vui vẻ, mang chút kiêu ngạo: "Mình, mình đếm được tới 1.000 rồi!"
Thẩm Thanh Hoà nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, chủ động ôm lấy người đang tiến về phía mình.
Chỉ cái chớp mắt kia, tim loạn nhịp, ôm được rồi.
"Thẩm Thanh Hòa?" Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng ngã vào trong ngực Thẩm Thanh Hoà, vẫn không thể tin được, giơ tay sờ mặt cô ấy: "Ừa."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Hửm."
"Là người thật chứ?"
"Ừa."
"Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Giáng Niên sờ lên mặt Thẩm Thanh Hoà, dùng đầu ngón tay vẽ ra đường cánh hoa, giãy giụa muốn đến gần hơn nữa, "Em muốn~" Chữ cuối biến thành hôn, dừng lại bên tai Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà hôn đáp lại, nhẹ nhàng mút lấy, Thẩm Giáng Niên ưm một tiếng, người nhũn ra, Lê Thiển nhìn không nổi nữa, "Thẩm Thanh Hòa, bảo chị đến không phải để khi dễ cậu ấy nhé." Thẩm Thanh Hoà ôm người trong lòng, hơi nghiêng đầu, nhưng Thẩm Giáng Niên không tha, không hôn được tai thì hôn xương quai xanh, còn ưm ưm a a.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà cúi người bế Thẩm Giáng Niên lên, "Phòng ở đâu?"
"Cái đó." Lê Thiển có chút nghẹn lời, sức Thẩm Thanh Hoà lớn vậy sao? Có thể bế công chúa luôn, dáng người cao gầy có chút soái, "Tôi chờ chị ra đây!" Lê Thiển ngay lúc Thẩm Thanh Hòa đóng cửa đã kịp la lên.
Đóng cửa lại, là thế giới giữa hai người, trong phòng vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, rất thích hợp để thôi miên.
Thẩm Thanh Hoà đặt người lên giường, nhưng người trong tay cô lại quấn chặt tay chân cô, Thẩm Thanh Hoà không còn cách nào khác đành phải theo cô lên giường. Lần này, người say càng trở nên làm càn hơn, dứt khoát trèo lên người Thẩm Thanh Hoà. Dùng thân thể đè xuống, giống như một con thú nhỏ, chóp mũi âu chạm vào Thẩm Thanh Hoà, lưỡi cong liếm. Như thế lần nữa xác nhận tính chân thật của người bên dưới, răng cắn vào dái tai, nhưng lại không khống chế được lực, Thẩm Thanh Hoà đau đến cau mày, đưa tay xoa đầu Thẩm Giáng Niên một cách âu yếm. Giáng Niên buồn rầu rên rỉ.
Tư thế nằm rất mệt, nhưng Thẩm Giáng Niên lại quá sợ người này rời đi nên trằn trọc một hồi vẫn không chịu từ bỏ tư thế này. Người này thật ra đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng mà đầu lưỡi vẫn không bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại liếm. Tích cóp sức lại liếm thêm mấy cái nữa, căn rồi lại liếm, liếm được mấy cái lại im bặt, giống như đã ngủ rồi.
Thẩm Thanh Hoà cố gắng để Thẩm Giáng Niên rời khỏi cơ thể cô trước, rồi ôm cô, nhưng Thẩm Giáng Niên say rượu hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà có động tĩnh muốn đặt cô xuống, Thẩm Giáng Niên bắt đầu rên rỉ. Cuối cùng Thẩm Thanh Hoà không còn cách nào khác đành ôm cả Thẩm Giáng Niên rồi xoay người lại. Hai người cuối cùng cũng đối mặt nhau, Thẩm Thanh Hoà có thể thấy rõ lông mày hơi nhíu lại, lông mi đẫm lệ, hốc mắt ươn ướt, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Ánh mắt gặp nhau, một người say mê, một người cưng chiều.
"Hu ~" Thẩm Giáng Niên thậm chí không dám khóc quá lớn, cô sợ khóc quá lớn sẽ đánh thức giấc mơ ngọt ngào của mình, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại. Thẩm Thanh Hoà ghé sát lại gần, hôn lên mắt Thẩm Giáng Niên, lông mi Thẩm Giáng Niên run rẩy, nước mắt càng rơi nhiều hơn, "Hu ~"
Một cái hôn nhẹ, giống như một cái vuốt ve dịu dàng, đã xoa dịu nỗi đau trong lòng của Thẩm Giáng Niên vào lúc này.
Chỉ sau một lát im lặng, Thẩm Giáng Niên bắt đầu không yên, Thẩm Thanh Hòa đã đoán trước được tiểu sư tử mà cô biết sau khi say sẽ thành Tiểu Lãng Cuốn, lúc này, đã sắp biến Tiểu Lãng rồi. Chân Thẩm Giáng Niên chạm vào đùi Thẩm Thanh Hoà, cách một lớp quần, rên rỉ gọi: "Thanh Hoà~"
"Ừm~" Thẩm Thanh Hoà giơ tay vuốt ve má Thẩm Giáng Niên.
"Trưởng quan ~" Đôi mắt mờ đi vì say, bắt đầu cười trong nước mắt vì cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng.
"Ừa~" Nói không khi dễ, nhưng hôn thì chắc không tính trong đó đi? Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mặt Thẩm Giáng Niên, ghé sát gần hôn lên môi Thẩm Giáng Niên.
"Ưm ~ a ~" Lần này là Thẩm Giáng Niên kêu lên, bởi vì vị Tiểu Lãng Cuốn nào đó quá mê người, Thẩm Thanh Hoà không nhịn được mà cố ý dùng đầu gối đụng vào, một cái đụng kia, cơ thể giống như bị đánh đòn trí mạng, tạo thành từng đợt sóng.
Đối với cơ thể Thẩm Thanh Hoà, mãi không khống chế được, lúc tỉnh còn không khống chế được, huống chi là lúc say. Phản ứng chân thật nhất đã đến, hai chân Thẩm Giáng Niên áp sát vào chân Thẩm Thanh Hoà, cả thân thể cũng dán sát vào, gương mặt nhỏ vùi vào không ngừng thở dốc, một hồi sau run rẩy nói: "Em muốn~"
"Hửm?"
"Em muốn~" Thẩm Giáng Niên ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, vuốt ve lưng cô, ngẩng đầu hỏi rất đáng thương nhưng lại đầy mong chờ, "Trưởng quan có thể, có thể khiến em ở trong mơ... thoải mái được không?" Thẩm Giáng Niên biết rõ là bản thân đang cầu được khi dễ, Thẩm Thanh Hoà mím môi, không nói, hai mắt đỏ hồng của Thẩm Giáng Niên lộ ra khát vọng, đáng thương hỏi: "Không thể sao?" Hít hít cái mỗi tủi thân vô cùng, "Em khó chịu hức~" Khó chịu không biết đã bao lâu, chỉ muốn người này làm cô thoải mái, cũng chỉ có người này mới có thể làm cô thoải.
"Có thể." Chỉ cần em muốn, với tôi không gì là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro