Chương 366 - 369

Chương 366:

Không chủ động, nhưng cũng sẽ không từ chối sự chủ động của đối phương, đó là Thẩm Giáng Niên bây giờ. Lòng bàn tay nắm chặt, Thẩm Giáng Niên không biết mình đã vào rạp chiếu phim tối tăm như thế nào, sau khi ngồi xuống Thẩm Thanh Hòa vẫn không buông tay cô, đây là ghế đôi tình nhân, không có vướng bận tay vịn.

Con gái vì người mình thích mà trang điểm, người xuất hiện hôm nay, vì người mình thích mà trang điểm tỉ mỉ. Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận hôm nay Thẩm Thanh Hòa đẹp đến mức nào, nhưng thật lòng mà nói, ngay trong hai lần ánh mắt vừa giao nhau, cô căn bản không dám nhìn thẳng, Thẩm Thanh Hòa đẹp đến phi lý, lấn át cả hương hoa cỏ lạ, không dám nhìn cô ấy, nhưng trong mắt lại chỉ thấy được cô ấy.

Thẩm Giáng Niên không chỉ học được cách tự kiềm chế, mà còn bắt đầu học cách công bằng mà thưởng thức cái đẹp, không dùng cảm xúc cá nhân để đánh giá một người, đặc biệt là đánh giá Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Thanh Hòa đẹp, bất cứ lúc nào, trong mắt cô đều là người đẹp nhất.

Còn việc cô ở trong lòng Thẩm Thanh Hòa như thế nào, cô tò mò nhưng sẽ không hỏi, cô để ý nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, đây coi như là một sự trưởng thành của cô, có lẽ vẫn chưa đủ chín chắn, nhưng ít nhất cô đang nỗ lực.

Tất cả mọi người ngồi xuống, đèn hoàn toàn tắt, màn hình lớn phía trước sáng lên, có một khoảnh khắc tối đen, điện thoại Lâm Nhiễm lúc này vang lên. Ánh sáng chói mắt trong bóng tối thật đột ngột, Nguyễn Nhuyễn nheo mắt lại, Lâm Nhiễm ấn tắt âm, úp màn hình điện thoại xuống, là điện thoại của Du Thu.

Màn hình lớn bắt đầu chiếu, A Lam và Nhược Phong đang ghé tai nhau nói nhỏ, Kiều Sanh và Thẩm Duyệt cũng không rảnh rỗi, vai dựa vào nhau cũng đang khẽ nói chuyện, hai cặp đôi tưởng chừng không liên quan giờ phút này lại có một điểm chung, họ đang bí mật thảo luận cùng một chủ đề, đó chính là việc Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên ngồi cùng nhau chắc chắn là gian lận.

"Lê Thiển nhiệt tình thật đấy." Thẩm Duyệt vẫn còn nhớ Lê Thiển tức giận vì cô nói Thẩm Giáng Niên, "Chuyện này rất kỳ lạ." Kiều Sanh không nói nhiều, "Có lẽ sau khi cô ấy hiểu Thẩm Thanh Hòa hơn thì thấy người ta không tệ."

"Vậy thì coi như cô ấy tinh mắt."

"..." Kiều Sanh không muốn đánh giá, dù sao chỉ cần là khen Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Duyệt nhất định thích nghe.

Vậy mà lại xem "Vua sư tử"... Tưởng Duy Nhĩ lười cả than vãn, đây chắc chắn là Thẩm Thanh Hòa sắp xếp rồi, có muốn dứt khoát cho Thẩm Giáng Niên một cái bờm sư tử không? Bộ phim kinh điển cũ xem lại một lần cũng không tệ, Nguyễn Nhuyễn xem rất nghiêm túc, chỉ là điện thoại Lâm Nhiễm thỉnh thoảng lại reo vài tiếng rất phiền phức.

Thẩm Giáng Niên cũng tuyệt đối không ngờ tới, hôm nay lại xem "Vua sư tử", trong đầu hiện ra hình ảnh tiểu sư tử kiêu ngạo trên bàn trong phòng ngủ. Cô vừa mới xao nhãng một chút, lòng bàn tay đã bị nhéo nhẹ, Thẩm Giáng Niên lập tức căng thẳng, cô thử giãy giụa một lần, Thẩm Thanh Hòa nắm chặt không buông.

Thẩm Giáng Niên không nắm lại, nhưng cũng không giãy giụa nữa, sợ mình suy nghĩ lung tung, cô cố gắng hít sâu để tập trung vào bộ phim. Lặp đi lặp lại việc tự thôi miên dường như có hiệu quả, Thẩm Giáng Niên nhập tâm vào cốt truyện, đang xem đến đoạn cao trào thì vai đột nhiên nặng xuống, đầu Thẩm Thanh Hòa tựa vào vai cô, Thẩm Giáng Niên theo bản năng thẳng lưng.

Thẩm Thanh Hòa giống như đang ngủ gà ngủ gật, Thẩm Giáng Niên khẽ động vai, cô ấy vẫn không nhúc nhích, lực nắm tay cũng yếu hơn nhiều, hình như thật sự đã ngủ rồi. Thẩm Giáng Niên lé mắt nhìn lèn, Thẩm Thanh Hòa nhắm mắt, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, hàng mi dài thẳng rủ xuống tạo thành một bóng mờ.

Thẩm Giáng Niên khẽ động đậy lòng bàn tay mình, tay Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn buông lỏng, thật sự ngủ rồi sao? Lần này Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng. Thẩm Thanh Hòa gối đầu lên vai cô, khi yên tĩnh khi thì có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô ấy, đôi môi đầy đặn tỏa ra sức hút mê hoặc, Thẩm Giáng Niên đột nhiên thấy khát khô cả họng.

Nếu lúc này, cô cúi xuống hôn thì sao?

Những người ngồi hàng trước đều đang xem phim, không biết có phải thật sự thích xem đến vậy không, mọi người trật tự và thuần khiết xem bộ phim cũ, hoàn toàn không có những cảnh thân mật của các cặp tình nhân như trong tiểu thuyết miêu tả. Hình như chỉ có cô là khác biệt, nhưng Thẩm Giáng Niên không ngại, cô muốn cúi xuống hôn, liền thật sự tính toán làm như vậy.

Nếu hỏi cô: Thẩm Thanh Hòa tỉnh thì làm sao bây giờ? Thẩm Giáng Niên không nghĩ tới, cũng lười nghĩ, trong lòng có một giọng nói từ thầm thì không rõ ràng đến bắt đầu gào thét, cô muốn thuận theo bản năng, muốn làm gì thì làm cái đó.

Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên vẫn sẽ khẩn trương, cho nên khi nghiêng đầu trộm hôn, hơi thở của cô cũng ngừng lại, bộ phim chiếu chậm dường như từ từ dựa qua, khi khoảng cách rất gần, cô thậm chí cảm nhận được tiếng thở nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Hòa, mang theo một chút ấm áp.

Gần thêm một chút nữa là có thể chạm môi rồi. Thẩm Giáng Niên nắm chặt lòng bàn tay, như tự cổ vũ mình trong im lặng, rút ngắn khoảng cách cuối cùng, Thẩm Giáng Niên cho mình cơ hội thở dốc trước, hít sâu một lần, môi run rẩy cuối cùng chạm xuống, chạm vào đôi môi ngày đêm thương nhớ.

Cũng không biết sao lại trùng hợp như vậy, ngay khoảnh khắc Thẩm Giáng Niên chạm môi, Lê Thiển vừa lúc quay đầu lại. Chỉ là một khoảnh khắc, Lê Thiển liền ngồi thẳng dậy, tim đập có chút nhanh. Còn tưởng đâu Thẩm Thanh Hòa sẽ chủ động, không ngờ Thẩm Giáng Niên lại không nhịn được mà ra tay trước. Lê Thiển vui mừng, không uổng phí một phen khổ tâm của cô, cái ngày hai người ở bên nhau, nhất định phải tự thưởng cho mình một món quà lớn mới được.

Nụ hôn vừa chạm, mềm mại như mưa xuân, khẽ khàng không tiếng động mà thấm nhuần vạn vật.

Người bị trộm hôn không sao, người trộm hôn tim đập quá nhanh khó thở, Thẩm Giáng Niên tham luyến đôi môi mềm mại nhưng cũng không thể không kéo ra khoảng cách, để hít sâu một hơi. Nhiệt độ lan lên gò má, Thẩm Giáng Niên đã có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt, hơi thở Thẩm Thanh Hòa không đổi, Thẩm Giáng Niên thử nắm lấy tay cô ấy, lòng bàn tay Thẩm Thanh Hòa buông thõng, thật sự ngủ rồi sao?

Thẩm Giáng Niên vẫn nghi ngờ, dù sao giấc ngủ của Thẩm Thanh Hòa vốn có vấn đề.

Lén làm hành vi thân mật ở nơi công cộng, bản thân rất nguy hiểm nhưng lại rất kích thích, nhưng nếu cái gọi là nơi công cộng đều là người quen, loại kích thích này sẽ tăng gấp bội, sẽ khiến người ta hưng phấn đến tột độ. Thẩm Giáng Niên bây giờ chính là ở trong trạng thái này, một lần trộm hôn qua đi, rất nhanh liền triển khai lần thứ hai, lần này hôn sâu hơn lần trước, cũng táo bạo hơn lần trước, lần trước chỉ là chuồn chuồn lướt nước, lần này không chỉ chạm môi, đầu lưỡi còn như mèo con khẽ liếm một chút, tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh chưa từng thấy.

Thần kinh tê dại, còn chưa uống rượu đã có chút say, hưng phấn xao động làm Thẩm Giáng Niên chìm đắm trong nụ hôn, không dám thở mạnh, sợ hơi thở nặng nề làm phiền Thẩm Thanh Hòa, cũng sợ bị những người khác nghe thấy. Nhưng hơi thở theo nụ hôn căn bản không thể khống chế, Thẩm Giáng Niên định hôn sâu hơn một chút rồi điều chỉnh hơi thở, không ngờ nụ hôn sâu này, đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập vào thế giới của Thẩm Thanh Hòa.

Một dây thần kinh nào đó của Thẩm Giáng Niên khẽ run lên, là Thẩm Thanh Hòa tỉnh rồi sao? Hay là...?

Chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, đầu lưỡi đã bị quấn lấy, cả người bị đè nằm xuống, vì Thẩm Thanh Hòa đã áp sát xuống. Sự chuyển biến đột ngột khiến Thẩm Giáng Niên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, còn định giơ tay đẩy ra, nhưng hai tay lại bị Thẩm Thanh Hòa nắm lấy đẩy lên rồi giữ chặt bằng một tay, cằm bị Thẩm Thanh Hòa nắm lấy, Thẩm Thanh Hòa tấn công bằng một nụ hôn đầy xâm lược.

Không được, cô phải phản công!

====----====

Chương 367:

Thẩm Giáng Niên tự biết phản công rất khó, theo kinh nghiệm phản công vài lần của cô mà nói, quả thật không dễ dàng. Cho nên, Thẩm Giáng Niên tích cóp hết sức lực, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, chỉ sợ lại như tiếng trống trận sau ba hồi thì suy yếu, chỉ là cô không ngờ tới, cô vừa tránh, đôi tay bị trói buộc lập tức được tự do.

"Remember." Giọng nói trầm khàn vang lên, nhạc phim "Circle of Life" bắt đầu phát.

Hai tay Thẩm Giáng Niên dùng sức bám lấy vai Thẩm Thanh Hòa đẩy ra, cô cũng đứng dậy theo, thuận thế đè Thẩm Thanh Hòa xuống dưới cơ thể mình, cũng tiện thể bắt chước tư thế vừa rồi của Thẩm Thanh Hòa. Hai tay Thẩm Thanh Hòa bị một tay Thẩm Giáng Niên giữ chặt, trực tiếp đẩy lên, tay còn lại nắm cằm Thẩm Thanh Hòa định hôn xuống.

Ngay lúc này, "xoạt" một tiếng, đèn sáng.

Thẩm Giáng Niên quả thực không thể tin được, ông trời lại "trêu" cô như vậy. Nhưng hiện thực tàn khốc, ngay lúc đèn sáng lên, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thanh Hòa, giờ phút này mang theo một tia mê ly? Thẩm Giáng Niên không chắc chắn. Hướng về phía ánh sáng, khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Thẩm Thanh Hòa lại dịu dàng hơn rất nhiều, hàng mi khẽ động, phảng phất như đang ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng vẫn tỏa ra ánh sáng óng ánh, dính son môi của cô...

Ý nghĩ trong khoảnh khắc ấy ngàn vạn biến hóa, Thẩm Giáng Niên phản ứng chậm nửa nhịp, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, bởi vì phim kết thúc tất cả mọi người đứng lên quay người lại. Chính là 10 người ngược sáng, 20 con mắt đồng loạt nhìn về phía cô, còn có một người nằm dưới thân cô, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô.

Đây đại khái có thể lọt vào mười chuyện xấu hổ nhất trong lịch sử cuộc đời Thẩm Giáng Niên, tuy rằng tâm tư nhỏ nhặt rất nhiều, gan cũng lớn, luôn muốn làm chuyện xấu, nhưng chuyện xấu thật sự làm thì đếm trên đầu ngón tay. Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với loại xấu hổ này, khoảnh khắc đó, đại não ở trạng thái mơ hồ, bao gồm cả 10 người kia. Nếu lời thoại nội tâm phân tích ra, đại khái sẽ là như thế này.

Lê Thiển: Ối giời ơi! Bảo bối nhà mình là công á! Nhìn tư thế này, khí phách mười phần!

Vệ Tử An: Sau này xem phim xong không cần lập tức đứng lên quay người lại.

Tưởng Duy Nhĩ: Thẩm Thanh Hòa cũng có ngày hôm nay, tình yêu thật đáng sợ.

Thích Tử Quân: Không phải nói chia tay rồi sao? Toàn là lừa người!

Kiều Sanh: Đù đù đù!

Thẩm Duyệt: Sư tỷ, hóa ra chị ở dưới á?

A Lam: Quan hệ đã sâu đến vậy rồi.

Nhược Phong: Đời này, không phải Thẩm Giáng Niên thì không được.

Nguyễn Nhuyễn: A a a! Tình tiết chỉ có trong truyện tranh, quá đỉnh!

Lâm Nhiễm: Đây là tình huống gì vậy?

...

"Còn không đỡ tôi dậy?" Thẩm Thanh Hòa đột nhiên lên tiếng, mọi người đồng loạt chớp mắt, từ Thẩm Giáng Niên dời mắt sang Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống bậc thang, vội vàng ngồi dậy, đồng thời kéo Thẩm Thanh Hòa lên. Thẩm Thanh Hòa xoa xoa eo, "Chỗ này không thích hợp ngủ." Những người khác nhìn nhau ngơ ngác, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, "Nếu buồn ngủ vậy, chi bằng về nghỉ ngơi đi."

"Vừa nãy hơi gà gật thôi, không mệt." Thẩm Thanh Hòa vừa rồi thật sự ngủ rồi, chính cô ấy cũng không ý thức được. Thẩm Thanh Hòa vẫn nhớ rõ, giấc ngủ sâu hiếm hoi của mình, cũng là Thẩm Giáng Niên mang lại, cảm giác đó đến nay khó quên, người lâu lắm không thể ngủ yên giấc được tận hưởng một giấc ngủ thật là ngàn lời hay khó nói ra được. Thẩm Thanh Hòa không ngờ tới, hôm nay lại ở rạp chiếu phim lần nữa trải nghiệm được sự thoải mái hoàn toàn về thể xác và tinh thần, ban đầu cô \ thật sự hy vọng có thể xem bộ phim này cho đàng hoàng.

Thẩm Giáng Niên cũng lộ vẻ bất ngờ, vừa rồi cô hoàn toàn đánh cược, cô không chắc Thẩm Thanh Hòa giả vờ ngủ hay ngủ thật. Một người giấc ngủ vốn nhạy cảm bất an, có thể ngủ ở bên ngoài, đặc biệt là ở một nơi như rạp chiếu phim sao?

"Phim hay như vậy mà chị lại ngủ!" Lê Thiển dẫn đầu kháng nghị, phá vỡ cục diện bế tắc lúc này, Thẩm Thanh Hòa cười cười, ôn hòa nói: "Đúng thật, bỏ lỡ một bộ phim hay."

"Chị ngủ đủ rồi, bọn tôi xem xong rồi, bước tiếp theo, bọn yooi muốn đi ăn cơm, chị sẽ không ngủ trên bàn ăn đấy chứ?" Lê Thiển nửa đùa nửa thật, Thẩm Thanh Hòa vẫn tốt tính nói: "Vậy thì không." Hai người tương tác rất tốt, Thẩm Giáng Niên thật sự nhận ra, không biết từ khi nào, quan hệ giữa Lê Thiển và Thẩm Thanh Hòa trở nên càng ngày càng tốt.

Đám người đi theo Lê Thiển ra ngoài, đi xuống một chỗ khác. Dọc đường đi, Thẩm Giáng Niên không thể nói rõ tâm trạng mình thế nào, lúc nãy hoảng loạn không rảnh nghĩ nhiều, giờ phút này yên tĩnh, cô luôn cảm thấy Thẩm Thanh Hòa cố ý, dễ dàng bị cô phản công như vậy, là vì Thẩm Thanh Hòa biết, phim sắp hết, nhất định sẽ như thế này.

Nhưng ngược lại Thẩm Giáng Niên lại nghĩ, Thẩm Thanh Hòa cũng không làm cô khó xử hơn, có lẽ là thật sự ngủ rồi? Chờ một chút! Mặc kệ Thẩm Thanh Hòa có thật sự ngủ hay không, việc cô ấy ép mình muốn hôn xuống là thật mà, nếu không phải mình phản công, chắc chắn đã bị bắt nạt rồi. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng tức, lại bị Thẩm Thanh Hòa đùa giỡn, người này quả thực quá đáng giận, đánh mới có hai cái còn dám như vậy, lát nữa ăn cơm cô nhất định phải tìm cơ hội trả thù.

Đêm giao thừa, vẫn lựa chọn một nhà hàng kiểu Trung Quốc truyền thống, nói đến cách bố trí chỗ ngồi, ý của Lê Thiển là mọi người tùy ý ngồi. Hậu quả của việc tùy ý ngồi chính là, mọi người hiếm khi mà giữ được nhất trí, ngồi quây quần một vòng, cuối cùng hai chỗ còn lại dành cho Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hòa.

Bên phải Thẩm Giáng Niên là Lê Thiển, bên trái Thẩm Thanh Hòa là Tưởng Duy Nhĩ.

Tổ hợp này tương đối thú vị, Kiều Sanh lén nói với Thẩm Duyệt: "Bữa cơm này ăn chắc chắn kích thích lắm đây." Thẩm Duyệt thì lại vui vẻ thấy Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hòa ngồi cùng nhau.

A Lam và Nhược Phong nói: "Lần đầu thấy nhiều người trợ giúp như vậy." Nhược Phong cảm thán: "Khó nhất là, chẳng lẽ không phải đến cả Tử Quân cũng trở thành người trợ giúp sao?" Thích Tử Quân đương nhiên không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng đành chịu, nghe thấy Thẩm Thanh Hòa nói ngủ rồi, hơn nữa lại là ở rạp chiếu phim, bên cạnh Thẩm Giáng Niên... Thích Tử Quân không thể phủ nhận ý nghĩa đặc biệt của Thẩm Giáng Niên đối với Thẩm Thanh Hòa, đây là điều mà không ai có thể cho. Cho nên khi mọi người nhất trí trợ giúp, Thích Tử Quân không tình nguyện cũng đành thuận nước đẩy thuyền.

Đối với cảnh tượng ở rạp chiếu phim, mặc kệ có thật sự như mọi người nghĩ hay không, mọi người đều rất chắc chắn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng. Cho nên dù cho người trong cuộc có muốn giải thích cũng vô ích, mọi người căn bản không tin, thôi thì cứ để vậy, chẳng cần giải thích gì.

Thẩm Thanh Hòa là người thứ 2 bước vào từ dưới đếm lên, còn Thẩm Giáng Niên là thứ nhất từ dưới đếm lên. Người trước vì đậu xe nên vào muộn, người sau vì đi vệ sinh một chuyến.

Thẩm Giáng Niên vừa thấy cách sắp xếp này, tương đối ổn, coi như phù hợp yêu cầu của cô. Ăn cơm không lo không có cơ hội báo thù, Thẩm Thanh Hòa chỉ có thể ngồi bên cạnh cô, lần trước ở nhà hàng tạp chí "Time", Thẩm Thanh Hòa đã trêu chọc cô dưới bàn, cô vẫn nhớ rõ ràng.

Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt cô.

Lần này điều kiện gây án tốt hơn trước, nhà hàng kiểu Trung Quốc có khăn trải bàn làm yểm hộ, sau khi Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, cố gắng tỏ ra thản nhiên. Thẩm Giáng Niên không muốn nghi ngờ dụng tâm của Thẩm Thanh Hòa, nhưng tay phải Thẩm Thanh Hòa đặt trên đùi dưới khăn trải bàn, quả thực là tạo điều kiện thuận lợi cho cô.

Bữa tiệc lớn đã sẵn sàng, tất cả mọi người muốn bắt đầu động đũa, Thẩm Giáng Niên nhìn chuẩn thời khắc này, cô học theo động tác lúc trước của Thẩm Thanh Hòa, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Thanh Hòa. Động tác quá đột ngột, thân mình Thẩm Thanh Hòa rõ ràng cứng đờ một chút, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, Thẩm Giáng Niên ngồi ngay ngắn, trên mặt không hề lộ ra bất kỳ phản ứng nào, nhưng lại khẽ bóp lòng bàn tay Thẩm Thanh Hòa.

====----=====

Chương 368:

Trên bàn ăn, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, ít nhất là nhìn bề ngoài thì như vậy.

Đa số người trên bàn, Lê Thiển đều quen biết, một bộ phận nhỏ cô nhận ra nhưng không thân, còn có những người cô gặp lần đầu, ví dụ như Lâm Nhiễm. Chính vì có người không quen thuộc, nên buổi tiệc vốn có thể là một dịp hoan nghênh Thẩm Thanh Hòa trở về, giờ chỉ có thể biến thành một buổi tiệc đón năm mới không mấy đơn thuần.

Ít nhất là không đơn thuần đến mức nào, thì phải xem mấy cặp đôi đang ngồi kia có thể náo loạn đến đâu, quan trọng nhất là xem biểu hiện của Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên – cặp đôi chia tay trên danh nghĩa nhưng thực tế còn mặn nồng hơn cả mấy cặp kia, chỉ là chết không chịu thừa nhận. "Hôm nay mọi người đã đến đây vui chơi, vậy hãy gạt bỏ những nhãn mác thân phận đã định sẵn. Ở đây không có Nhã Nại, cũng không có Lãng Phù Ni, chỉ có mỗi cá nhân chúng ta, tốt nhất là hãy là chính mình một cách chân thật nhất. Nếu không phải là chính mình cũng không sao, nhưng hy vọng đêm nay mọi người đều vui vẻ," Trước khi bắt đầu bữa ăn, với tư cách là người chủ trì danh nghĩa của buổi tiệc đón năm mới này, Lê Thiển đương nhiên phải mở lời vài câu, "Tôi muốn nói một chút, chuyện nào ra chuyện đó, nói gì xong đó. Hôm nay chúng ta không quan tâm nói chuyện thế nào, trò chuyện cái gì, tất cả đều là chuyện của hôm nay. Ngày mai trở đi, mọi người nên thế nào thì cứ thế ấy, mọi người thấy sao?"

"Tôi thấy rất tốt." Tưởng Duy Nhĩ là người đầu tiên hưởng ứng, sợ không khí tẻ nhạt miệng Kiều Sanh đã mở định nói, nhưng vừa nghe Tưởng Duy Nhĩ nói thì ngậm miệng lại. Lê Thiển nở nụ cười hài lòng, "Nhã Nại không có ý kiến, vậy Lãng Phù Ni thì sao?" Lê Thiển nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn cô bạn thân bên cạnh.

Thẩm Giáng Niên nhướng mày, "Đương nhiên, cậu nói gì, mình đều ủng hộ vô điều kiện." Lời này vốn là để bày tỏ sự ủng hộ tình bạn, nhưng lòng bàn tay Thẩm Giáng Niên đột nhiên bị nắm chặt một chút, hơn nữa còn hơi đau, khiến Thẩm Giáng Niên trực tiếp kêu lên, "Á ~" rất nhẹ, vì cô ý thức được mình kêu lên nên cố tình kìm lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, cô lại lần nữa trở thành tiêu điểm.

Thẩm Giáng Niên quả thực cạn lời, "Sao vậy?" Khi Lê Thiển hỏi, còn liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa bên cạnh cô, dù không nhìn rõ lắm, nhưng cô mơ hồ thấy phần khăn trải bàn phồng lên, cơ thể Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên có tiếp xúc?

Nhưng vẻ mặt Thẩm Thanh Hòa thản nhiên, không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường, Lê Thiển vẫn chưa thể xác định tiếng kêu vừa rồi của Thẩm Giáng Niên có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa hay không. Thẩm Giáng Niên gắng gượng nở một nụ cười lịch sự không mất vẻ tao nhã, "Không có gì." Sau đó hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Thanh Hòa một cái, nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô ấy, Thẩm Giáng Niên quả thực sắp tức chết rồi.

Phong thủy luân chuyển, nhưng cũng không cần chuyển nhanh như vậy được không? Ông trời thật sự quá bất công. Mình chủ động nắm tay, quyết không thể chủ động buông ra, Thẩm Giáng Niên như đang thị uy nắm chặt lòng bàn tay Thẩm Thanh Hòa, thấy cô ấy khẽ nhíu mày, xem ra vẫn có phản ứng.

"Vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi." Lê Thiển lên tiếng, mọi người đều bắt đầu động đũa, "Đêm giao thừa chúng ta đừng chỉ ăn không, kiếm chủ đề tám nhảm đi." Lê Thiển vừa thấy không khí trên bàn trầm lắng, mấy cặp đôi muốn làm chuyện xấu chắc cũng không dám manh động, "Nói chuyện gì đây?" Kiều Sanh thấy Tưởng Duy Nhĩ không trả lời, cô chủ động nói.

Những người khác đều rất lịch sự đặt đũa xuống, mấy người trẻ như Lâm Nhiễm và Nguyễn Nhuyễn về cơ bản đều theo nhịp điệu của người lớn, các chị đặt đũa xuống, họ liền ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng mà trong lòng vẫn có chút lo lắng, lỡ đâu trúng một đề tài khó, họ không biết phải tiếp lời thế nào; mặt khác, họ cũng rất mong đợi, vì có thể nghe thấy người mình thích sẽ nói gì.

Đây là sân nhà của Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên vừa nói sẽ ủng hộ vô điều kiện, vậy thì những người bên phía Thẩm Thanh Hòa chắc chắn cũng sẽ ủng hộ, cho nên không cần lo lắng về đề tài gì cả. Lê Thiển liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa đầy ẩn ý, một cái chớp mắt giao nhau ánh mắt đã đủ.

"Nói một chủ đề bình thường như mà khó cho qua được, về tình yêu, giả sử người bạn thích ở bên cạnh bạn, bạn muốn nói gì, làm gì?" Lê Thiển quả thực phải tự khen ý tưởng của mình, cô tốn bao tâm tư đều là để tạo cơ hội cho người bên cạnh, "Bắt đầu từ ai đây?" Lê Thiển ra vẻ thần bí, nhìn quanh một vòng, chỉ định người bên cạnh, "Vậy bắt đầu từ cô bạn thân bảo bối của tôi đi."

... Thẩm Giáng Niên trừng mắt liếc Lê Thiển một cái, chuyện như thế này chẳng lẽ không nên bắt đầu từ Thẩm Thanh Hòa sao? Cái tên hỗn đản Lê Thiển này, có phải bị Thẩm Thanh Hòa mua chuộc rồi không. Lê Thiển nói, có thể là một trò chơi, nhưng cũng có thể là nghiêm túc, giống như có người sẽ chọn ngày Cá tháng Tư để tỏ tình. Thành công đương nhiên càng tốt, mà thất bại cũng không sao.

Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hòa, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này để thổ lộ cho đàng hoàng. Nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy, đặc biệt là trước mặt Thẩm Thanh Hòa, không chắc chắn tiếp theo cô ấy sẽ có biểu hiện như thế nào, Thẩm Giáng Niên không muốn nghiêm túc.

"Đầu tiên, hiện tại tôi đang độc thân," Thẩm Giáng Niên vừa mở lời, lòng bàn tay bị gãi nhẹ một cái, Thẩm Giáng Niên nắm chặt tay Thẩm Thanh Hòa, "Cũng không tưởng tượng ra người mình thích ở bên cạnh, thì bản thân sẽ như thế nào, cũng không nghĩ ra sẽ nói gì." Thẩm Giáng Niên nghiêm trang nói, bàn tay bị nắm khẽ giãy giụa, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.

Lê Thiển trừng mắt liếc Thẩm Giáng Niên một cái, "Bảo bối à, mình đang giả sử mà."

Thẩm Giáng Niên cười tươi, "Cậu biết mình là người theo chủ nghĩa hiện thực mà, giả sử không ra sao cả."

"Cậu mở màn thế này, rồi còn ai tiếp lời được nữa hả?" Lê Thiển cố ý hờn dỗi.

"Không tiếp được thì cứ cho qua lượt." Thẩm Giáng Niên ý cười tràn đầy liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, "Thẩm tổng, đến lượt cô." Sợ Thẩm Thanh Hòa sẽ từ chối, Thẩm Giáng Niên còn cố ý nói: "Thẩm tổng sẽ không không tiếp lời đấy chứ?"

Thẩm Thanh Hòa khẽ cười, "Sao có thể." Thẩm Giáng Niên có chút bất ngờ, "Vậy thì chăm chú lắng nghe đây." Thẩm Giáng Niên thật ra rất muốn nghe xem Thẩm Thanh Hòa sẽ nói gì.

"Nếu, người tôi thích đang ở bên cạnh tôi." Thẩm Thanh Hòa ngồi thẳng lưng, nhìn quanh mọi người, những người đang nghe đều có vẻ chăm chú, liệu họ có thể nghe được Thẩm Thanh Hòa thổ lộ chân tình không? Đây là một điều không dám tưởng tượng. Thẩm Giáng Niên ngừng cả thở, Thẩm Thanh Hòa thật sự sẽ nói sao? Vì khẩn trương, tay Thẩm Giáng Niên hơi đổ mồ hôi.

Sau khi Thẩm Thanh Hòa mở lời, có một chút dừng lại, "Tôi sẽ nắm chặt tay cô ấy." Tay Thẩm Giáng Niên bị nắm lấy, tim bắt đầu đập tăng tốc, đây là điều mà Thẩm Thanh Hòa... thật sự muốn nói sao?

"Và nói với cô ấy ba câu." Thẩm Thanh Hòa hơi rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên, Thẩm Giáng Niên nhìn rõ ràng.

"Câu đầu tiên, hôm nay tôi rất vui, vì tôi ở đây, em cũng ở đây, điều này có nghĩa là chúng ta ở bên nhau."

"Câu thứ hai, nỗi nhớ em trong tôi, không kém em một chút nào, mỗi giây em nhớ tôi, thìgiây đó tôi cũng nhớ em."

"Câu thứ ba, tôi muốn nắm tay em, nói với em, tôi yêu em," Thẩm Thanh Hòa dừng lại một chút, ý cười trên khóe miệng càng thêm rõ rệt, ngước mắt nói: "Mong em hãy tin tôi, tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu em."

====----====

Chương 369:

Tim, như được phủ thêm một lớp đường ngọt ngào, lại phủ thêm một lớp nữa, càng thêm ngọt ngào.

Lời Thẩm Thanh Hòa hôm nay, là điều Thẩm Giáng Niên tuyệt đối không ngờ tới. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Thanh Hòa đối với chuyện tình cảm thì từ chối người khác đều rất trực tiếp, ngoài cái này ra, ít nói cũng coi như tốt, phần lớn thời gian đều im lặng, Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa nghẹn chết.

Bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ, nếu Thẩm Thanh Hòa có thể tự mình nói ra ba câu đó với cô, cô chắc chắn sẽ trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng, cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ, đừng nói đến việc lời đó có phải dành cho cô hay không, dù là dành cho cô, cô cũng không còn là Thẩm Giáng Niên thiếu nghị lực của ngày xưa nữa, hừ! Tiểu sư tử rất lợi hại đấy.

Thẩm Giáng Niên cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngoài việc gò má không nhịn được lộ ra một vệt hồng nhạt, Thẩm Giáng Niên thể hiện khá tốt, mây nhạt gió nhẹ. Ngoại trừ Thẩm Giáng Niên ra, tâm trạng những người khác còn phức tạp hơn cả lúc ở rạp chiếu phim thấy Thẩm Thanh Hòa bị Thẩm Giáng Niên đè trên ghế.

Lê Thiển: Ối giời ơi, ngọt quá đáng, sâu răng mất thôi, khéo lại mắc tiểu đường, ít nhất bốn dấu cộng. Nhưng vấn đề là... Thẩm Giáng Niên sao lại không phản ứng gì vậy? Mình nhìn nhầm rồi sao? Lê Thiển trợn to mắt, vẻ mặt Thẩm Giáng Niên quả thật rất nhạt.

Tưởng Duy Nhĩ: Không ngờ, Thẩm Thanh Hòa - cậu là người như vậy, vì Thẩm Giáng Niên mà cam tâm chịu đựng, lại còn nói những lời âu yếm sến súa... Vấn đề là, nếu lời này là nói với Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên dường như không để bản thân bị xoay vòng vòng. Đến bây giờ Thẩm Giáng Niên vẫn khăng khăng nói độc thân, Thẩm Thanh Hòa theo đuổi người cũng ghê thật.

Kiều Sanh: Nếu không tận mắt chứng kiến, ai mà tin đây là Thẩm Thanh Hòa sẽ nói lời âu yếm. Thẩm Giáng Niên nhìn như không phản ứng, nhưng nội tâm có phản ứng hay không, khó mà nói. Miệng thì nói chia tay, nhưng vừa rồi đè Thẩm Thanh Hòa xuống như thế... Ừm, chậm một bước nữa thôi là chắc đã hôn rồi, hắc hắc.

Thẩm Duyệt: Giỏi quá đi, kỹ năng tán gái sư tỷ đỉnh cao, Thẩm Giáng Niên chắc chắn không thoát được, nhìn xem gò má ửng hồng kia kìa, nhàn nhạt, đẹp thật. Nếu vừa rồi Thẩm Giáng Niên cũng trực tiếp thổ lộ thì tốt rồi, vì giữ khoảng cách mà cố ý nói độc thân, sư tỷ nghe xong chắc buồn lắm.

A Lam: Xác định Thẩm Thanh Hòa động lòng rồi, Thẩm Giáng Niên khó mà thoát được, chỉ là vì sao Thẩm Giáng Niên lại nói mình độc thân? Nếu là giả sử thì hoàn toàn không cần thiết, đây là cơ hội tốt để nói lời âu yếm mà.

Nhược Phong: Hy vọng Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên có thể thành đôi, haizz, hy vọng Tử Quân trong lòng thật sự có thể buông bỏ.

Vệ Tử An: Tưởng tổng mà có được một nửa kỹ năng nói lời âu yếm của Thẩm tổng, Nguyễn Nhuyễn đã sớm đổ đứ đừ rồi.

Nguyễn Nhuyễn: Trời ơi, ngọt đến tận trời xanh, nữ tổng tài bá đạo xinh đẹp kỹ năng thả thính đầy mình, được cô ấy thích, mỗi ngày đều sống trong mật ngọt, ngọt đến chết mất thôi!

Lâm Nhiễm: Thẩm tổng khác hẳn những gì Lãng Phù Ni miêu tả, cứ tưởng là người cao ngạo vô nhân tính, ai ngờ lại có thể nói ra những lời ấm lòng như vậy, Thẩm tổng hình như là người rất tốt.

Thích Tử Quân: Chị ấy giống như bản thân cô đối với người kia, nếu Thẩm Thanh Hòa nói những lời ấy với mình, giờ phút này chết cũng cam lòng.

Không biết có phải lời âu yếm của Thẩm Thanh Hòa khiến cảm xúc của mọi người quá phức tạp không, nhất thời không ai lên tiếng. Trên mặt Thẩm Giáng Niên thì không có gì, nhưng... lòng bàn tay vì đổ mồ hôi còn thấy hơi lạnh, tay bị Thẩm Thanh Hòa nắm chặt, vì căng thẳng quá lâu mà hơi run.

Nếu không phá vỡ cục diện bế tắc này, Thẩm Giáng Niên sợ cảm xúc của mình bị phản bội, vì thế chủ động lên tiếng, "Chậc chậc, thật khó tin, đây vậy mà là lời của Thẩm tổng." Những người xung quanh càng thêm hóng hớt, càng không ai nói gì, Thẩm Thanh Hòa khẽ "ừ" một tiếng, còn nhéo nhẹ lòng bàn tay Thẩm Giáng Niên, khiến tim cô đập thình thịch, "Cũng phải, người trong lòng không ở trước mặt, Thẩm tổng đương nhiên dám nói, nếu người trong lòng ở ngay trước mắt, Thẩm tổng còn dám nói không?" Thẩm Giáng Niên cố ý nói như vậy, không thể phủ nhận cô có tâm tư muốn xác định, rốt cuộc những lời này có phải dành cho cô hay không.

Khóe miệng Thẩm Thanh Hòa khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt sâu thẳm, giọng đầynghiêm túc, "Nếu em cần, tôi có thể lặp lại lần nữa."

Những lời này, có hai loại ý tứ.

Những người "ship" cặp đôi thì hiểu theo ý thứ nhất: Thẩm Giáng Niên chính là người trong lòng, người trong lòng cần, Thẩm Thanh Hòa có thể lặp lại lần nữa. Nhóm người này bị "nhồi" một bát cơm chó, vừa ghét bỏ vừa thích thú ăn không ngừng.

Vì ăn quá nghiêm túc, bị ánh mắt sắc bén bất ngờ của Thẩm Thanh Hòa quét qua làm giật mình, từng người cúi đầu vùi đầu vào ăn.

Những người không rõ chuyện thì nghĩ, Thẩm tổng thật dịu dàng, cười lên thật đẹp. Mọi người đều bắt đầu ăn cơm, họ cũng có thể cúi đầu ăn.

Thế là, cả bàn người, cơ bản là cứ ăn từng chút một.

Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, trong nháy mắt phản công, đặc biệt là khi thấy ý cười trên mặt Thẩm Thanh Hòa càng tăng, còn mang theo một chút tinh nghịch, cô lại bị trêu đùa rồi, có phải không?

Nói là phong thủy luân chuyển, sao người bị bắt nạt vẫn luôn là cô vậy? Thẩm Giáng Niên thật sự ảo não vô cùng, "Bây giờ không cần nói, sau này Thẩm tổng nói trước mặt người trong lòng đi, nắm chặt tay người ta, nhìn vào mắt người ta rồi nói."

"Được." Thẩm Thanh Hòa nghiêm túc đáp ứng.

Quả thực ngọt đến chết người, người bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, quả thực là chỉ có trong mơ mới có thể tồn tại. Thẩm Giáng Niên không ngừng nhắc nhở bản thân, phải giữ tỉnh táo. Đến lượt những người khác nói lời âu yếm, Thẩm Giáng Niên cũng bị "nhồi" không ít cơm chó, đặc biệt là cặp Kiều Sanh và A Lam, cái này nằm trong dự đoán của Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên tương đối chờ mong Lê Thiển, Lê Thiển là người đề nghị chuyện này, nhưng đến lượt cô ấy, mặt Lê Thiển nghẹn đến đỏ bừng vẫn không chịu thua, lắp bắp nói: "Mình là người phái hành động, không thích nói lời vô nghĩa, đến lúc đó trực tiếp..."

"Trực tiếp làm gì?" Thẩm Giáng Niên cười hỏi.

"Sao có thể nói cho cậu được." Lê Thiển ra vẻ bí hiểm, Thẩm Giáng Niên khẽ cười, Kiều Sanh cũng vậy, Lê Thiển trợn mắt, "Cười gì mà cười?" Kiều Sanh lập tức cúi đầu ăn cơm.

Tưởng Duy Nhĩ cũng hiếm khi mà thâm tình một phen, "Nếu cô ấy ở bên cạnh tôi, không cần nói gì cả, ôm cô ấy là đủ rồi." Khi nói lời này, Tưởng Duy Nhĩ còn nhìn mắt Nguyễn Nhuyễn, cô nhóc này vừa mới ăn một miếng há cảo, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như bánh bao, có chút đáng yêu, lại có chút tức giận, nói lời âu yếm không nghe chỉ biết ăn.

Càng tức giận hơn còn ở phía sau, đến lượt Nguyễn Nhuyễn, lời âu yếm của Nguyễn Nhuyễn là trắng trợn nhất, vì sao nói như vậy? Bởi vì cô bé trực tiếp điểm tên, "Em thích Thẩm Giáng Niên, chị ấy là nữ thần của em..." Tay Thẩm Giáng Niên bị nhéo một chút, vốn dĩ Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nói như vậy cô đã hơi kinh ngạc, Thẩm Thanh Hòa bất thình lình nhéo làm Thẩm Giáng Niên càng giật mình, giận dữ nhìn Thẩm Thanh Hòa, vẻ mặt Thẩm Thanh Hòa lại thản nhiên, còn đang gắp kẹo đậu phộng nữa chứ.

"Đương nhiên, thích của em và mọi người không giống nhau, chỉ là thích đơn thuần." Nguyễn Nhuyễn mặt đỏ, nhỏ giọng nói, Thẩm Giáng Niên trở tay nhéo Thẩm Thanh Hòa một cái, viên đậu phộng Thẩm Thanh Hòa đang gắp rơi mất, lăn lộc cộc đi.

Thẩm Giáng Niên nhướng mày cười, Thẩm Thanh Hòa khẽ cong khóe miệng, bất đắc dĩ mím môi dưới. Nhưng mà cái nhéo vừa rồi của Thẩm Thanh Hòa, phảng phất như đang nói cô ấy để ý mình, cái này làm Thẩm Giáng Niên dễ chịu.

Vừa mới dễ chịu một chút, liền có người thích tạo ngột ngạt, Thích Tử Quân nắm chặt đôi đũa, cúi đầu nói: "Em thích Thẩm Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên dùng một chút lực siết tay, Thẩm Thanh Hòa nhíu mày, cô ngốc này cũng thật dùng sức, giọng Thích Tử Quân rất nhẹ, "Chị ấy cũng là nữ thần của em, sẽ thích cả đời, muốn nói với chị ấy, chỉ cần chị ấy vui vẻ là đủ." Tay trái Thẩm Thanh Hòa xoa xoa mu bàn tay Thẩm Giáng Niên, như đang trấn an cảm xúc của cô, lòng Thẩm Giáng Niên đang ngột ngạt lại dịu đi.

Vậy là Thích Tử Quân từ bỏ Thẩm Thanh Hòa rồi à? Khó có được đấy, Thích Tử Quân muốn buông tay. Thẩm Giáng Niên không biết cô ấy sao lại nghĩ thông, nhưng mà rất bội phục cô ấy, có thể chủ động nói ra lời này.

"Cảm ơn Tử Quân đã thích." Thẩm Thanh Hòa nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Giáng Niên, còn nhắc nhở Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Giáng Niên không muốn cảm ơn Nguyễn Nhuyễn đãthích sao?" Khi nói lời này, tay còn vuốt ve mu bàn tay Thẩm Giáng Niên, ngứa đến Thẩm Giáng Niên toàn thân hơi tê, hơi thở có chút không tự chủ mà dồn dập, nắm chặt lòng bàn tay, "Nguyễn Nhuyễn, cảm ơn." Sao lại cảm giác như cô như trẻ con, đang bị người lớn dạy dỗ vậy? Thẩm Giáng Niên nghĩ thôi đã thấy tức.

"Được rồi được rồi, đừng ăn no quá, phía dưới còn có KTV." Lê Thiển lên tiếng, mọi người đều hưởng ứng đứng dậy, bao gồm cả Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Giáng Niên nhìn lòng bàn tay ẩm ướt của mình, toàn là mồ hôi, nhưng "báo thù" căn bản chưa báo được gì cả!

Thẩm Giáng Niên nóng lòng, người còn nóng lòng hơn cô là Lê Thiển, lúc ăn cơm tạo bao nhiêu cơ hội, Thẩm Giáng Niên cũng không nắm lấy, nên thổ lộ không thổ lộ còn nhấn mạnh mình độc thân, đúng là đồ ngốc.

KTV là kiểu gia đình, lo lắng buổi tối uống rượu về nhà không tiện, hát karaoke, nghỉ chân là một thể. Đến đó, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không có tâm trạng hát, nói tốt phong thủy luân chuyển căn bản không chuyển đến. Vừa ngẩng đầu, thấy Thẩm Thanh Hòa vừa vào đã đi ra ngoài, đợi một hồi lâu cũng không thấy vào, Thẩm Giáng Niên nghe thấy Kiều Sanh hỏi: "Thẩm Thanh Hòa đâu?"

"Chắc đi toilet."

Lại là toilet, cái tên này dính lấy toilet luôn hay sao? Kệ! Có thể chiếm tiện nghi tuyệt đối không buông tha. Thẩm Giáng Niên thật sự đi, toilet phòng suite sang trọng chuyên dụng đều rất xa hoa. Đẩy cửa, đã thấy Thẩm Thanh Hòa, cô ấy dựa vào tường đứng, dường như đã đứng rất lâu. Mặt Thẩm Giáng Niên nóng lên, trêu chọc nói: "Chà, đây là đang đợi tôi sao?" Vốn ý là đùa, không ngờ, Thẩm Thanh Hòa vừa mở miệng, khiến tim Thẩm Giáng Niên đập nhanh hơn, hành động tiếp theo, càng khiến cô ấy...


=======

Cách xưng hô của Thẩm Giáng Niên với Thẩm Thanh Hoà, mình sẽ tuỳ theo tình huống mà đổi cho hợp tình huống lúc đó, nên ai đọc có thắc mắc thì mình giải thích ở đây luôn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro