Chương 524 -526


Chương 524:

Tối muộn, Thẩm Giáng Niên lướt Weibo suýt nữa thì tức nổ đom đóm.

Hot search liên quan đến một đoạn video, với lượt xem cao nhất là một cuộc phỏng vấn ngắn với Trần Cẩm Tô. Trong đoạn phim, Trần Cẩm Tô hốc mắt đỏ hoe, trông rất tiều tụy, dường như sự ra đi của Thẩm Ân Thái đã đả kích bà ta.

Đối với việc truyền thông nhắc đến việc tổ chức tang lễ, Trần Cẩm Tô cho biết sẽ không tổ chức công khai, chỉ giới hạn trong phạm vi gia đình và bạn bè.

Khi được hỏi về việc Thẩm Thanh Hòa có trở về hay không, Trần Cẩm Tô lã chã rơi lệ, liên tục lắc đầu: "Có trở về hay không là quyền tự do của con bé. Là người nhà, tôi hy vọng con bé trở về, nhưng mà..." Lời nói đến đây, Trần Cẩm Tô nghẹn ngào đến không nói nên lời. Bà ta giơ tay vẫy vẫy, hơi cúi đầu xem như cáo biệt, ngay sau đó xoay người rời đi.

Mặc dù Trần Cẩm Tô không nói thẳng, nhưng tín hiệu truyền đi là: Thẩm Thanh Hoà sẽ không trở về.

Chủ đề Thẩm Thanh Hoà là đứa con bất hiếu nhanh chóng gây ra tranh cãi nảy lửa, vì vậy đã vọt lên hot search.

Bất kỳ tin tức nào cũng không thể thoát khỏi sự bàn tán của cư dân mạng nhiệt tình.

Thẩm Thanh Hoà bị mắng là đứa con bất hiếu, có người đồng tình, có người phản bác.

Những người đồng tình thì kịch liệt lên án Thẩm Thanh Hoà bất hiếu, cho rằng máu mủ tình thâm. Thẩm Thanh Hoà đến tang lễ của chính cha ruột mình cũng không đi, vậy còn là người sao?

Những người phản bác thì cho rằng, Thẩm Thanh Hoà đi đến ngày hôm nay, trên màn ảnh rất ít khi thấy cảnh cô cùng người nhà. Điều này không khó để nhận ra, đối với Thẩm Thanh Hoà, gia đình có lẽ chỉ là một danh từ. Người nhà không hoàn thành nghĩa vụ đáng có, Thẩm Thanh Hoà không về thì có sao đâu? Lúc trước khi tin Thẩm Thanh Hoà bị ngược đãi bị phanh phui, sao không thấy các người đau xót mắng chửi người nhà họ Thẩm?

Hai bên vì thế mà khẩu chiến, còn gay gắt hơn cả người trong cuộc.

Đương nhiên cũng có phe trung lập, cho rằng cư dân mạng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, chuyện gia đình người khác thì liên quan gì đến họ? Lo chuyện bao đồng.

Thẩm Giáng Niên hít sâu để điều chỉnh bản thân. Cô hiếm hoi lắm mới có dịp ở bên Thẩm Thanh Hoà, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng.

Đối với cái chết của Thẩm Ân Thái, cái buồn của Thẩm Giáng Niên phần nhiều là sự đồng cảm về tình người. Việc Thẩm Thanh Hoà có trở về hay không, Thẩm Giáng Niên không bận tâm cũng không muốn can thiệp, dù sao cô không hiểu rõ mối quan hệ gia đình phức tạp của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, ngay cả bạn bè cô ấy cũng đặt trong lòng, huống chi là người nhà? Trừ khi người nhà đó vốn dĩ là chẳng có gì tốt. Thẩm Giáng Niên bây giờ càng nghĩ càng thấy nhà họ Thẩm chẳng có ai tốt đẹp, trừ Thẩm Thanh Hoà. À, khoan đã, cô cũng họ Thẩm, Thẩm Giáng Niên không nói gì, tự mình mắng mình luôn.

Sau khi chuẩn bị tâm lý, Thẩm Giáng Niên điều chỉnh tốt tâm trạng rồi trở về phòng, rón rén đẩy cửa vào. Thẩm Thanh Hoà vẫn ở nguyên tư thế cô đã rời đi.

Thẩm Giáng Niên lập tức đau lòng, "Sao lại không ngủ vậy?"

"Cũng không buồn ngủ." Giọng Thẩm Thanh Hoà hơi khàn khàn, nghe trong đêm rất từ tính.

"Nhanh nằm xuống đi, bổn vương ôm nàng ngủ." Thẩm Giáng Niên trèo lên giường, ôm Thẩm Thanh Hoà, làm nũng nói: "Nàng cũng ôm ta một cái được không?"

Thẩm Thanh Hoà không nói gì, giơ tay ôm lấy Thẩm Giáng Niên.

"Còn muốn hôn hôn." Thẩm Giáng Niên ngây thơ yêu cầu. Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, hôn lên tai cô. Thẩm Giáng Niên ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, gương mặt vùi vào nhau, giọng nói nhỏ run rẩy: "Thật sự không có cách nào không yêu người."

Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, cố gắng bình tâm tĩnh khí, để nhịp tim xao động dần trở lại bình yên.

Đêm tĩnh mịch, tiếng hít thở cứ thế len lỏi vào tận đáy lòng, Thẩm Giáng Niên đưa tay xoa nhẹ lưng Thẩm Thanh Hoà trong vòng tay mình, bất an hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền ra khơi lại gặp gió ngược.

Tìm người bảo lãnh cho Thẩm Thanh Hoà không phải là tuyệt đối an toàn, cố tình lúc này, Thẩm Ân Thái lại qua đời.

Bản thân còn khó bảo toàn, nay lại chịu mất mát đến mức đó, sáng mai Thẩm Thanh Hoà còn sẽ thấy bài hot search trên Weibo...

Bất hạnrch, luôn thích đổ thêm dầu vào lửa. Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thanh Hoà, dịu giọng nói: "Thẩm Thanh Hoà, em cưới người, không phải nói đùa đâu, thật sự muốn cưới."

"Thật sao?" Thẩm Thanh Hoà khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm Thẩm Giáng Niên, đầu lưỡi lướt nhẹ qua như chạm vào, khẽ hỏi: "Vậy có động phòng không?

Thẩm Giáng Niên không chịu nổi ngứa, suýt nữa thì kêu lên, hơi thở dồn dập, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, "Đương nhiên ~ a ~"

Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng cắn một cái vào chiếc cằm nhỏ của Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên bật kêu thành tiếng. Cô thở dồn dập cúi đầu hôn sâu vào môi Thẩm Thanh Hoà, như muốn trút hết mọi cảm xúc.

Nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt khiến Thẩm Giáng Niên say đắm, nhưng lời Lục Mạn Vân nói, cùng với hotsearch trên Weibo, rõ ràng vẫn hiện hữu trước mắt.

Thẩm Giáng Niên kiềm chế kéo ra khoảng cách, tiếc nuối hôn mạnh một cái nữa, hổn hển nói: "Người còn nợ em đấy, em muốn bắt nạt người đến tan thành từng mảnh luôn.

Tiếng cười khẽ của Thẩm Thanh Hoà lộ ra vẻ cưng chiều, "Tôi mong chờ lắm nha~" Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, hai chân kẹp chặt, bây giờ cô muốn... nhưng không được.

"Mong chờ thì tốt, đến lúc đó sẽ làm người kêu meo meo hừ." Thẩm Giáng Niên sợ nếu tiếp tục hôn mật ngọt sẽ khó lòng tự kiềm chế, nhân cơ hội đổi chủ đề, "Người thích đám cưới kiểu gì? Kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?"

"Tôi không chọn."

"Không chọn sao được, nhất định phải chọn, nếu không sao thể hiện em cưng chiều người được."

"Cưng chiều tôi á?"

"Người có ý kiến hả?" Thẩm Giáng Niên bỗng nổi tính tiểu thư, chất vấn. Thẩm Thanh Hoà mím môi cười, dựa người sát vào, nghiêm túc đánh giá cô vài lần, hài hước nói: "Tôi không có ý kiến, nhưng cơ thể em có lẽ có ý kiến đấy."

Thẩm Giáng Niên vốn dĩ đang cố kiềm chế, nhưng sức chịu đựng dù sao cũng không bằng Thẩm Thanh Hoà. Muốn kéo ra khoảng cách thì luyến tiếc, mà đến gần thì cơ thể lại khó chịu. Thẩm Thanh Hoà khẽ "ừ" một tiếng đầy nghi hoặc: "Ừm?"

Thẩm Giáng Niên ngậm môi thở nhẹ, "Người đừng động tay động chân..." Cô đã nhịn rất vất vả rồi, "Chúng ta nói chuyện đám cưới đi, người thích kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?"

Thẩm Thanh Hoà nhúc nhích người, vùi mặt vào ngực Thẩm Giáng Niên, nói khẽ: "Chỉ cần là em, cái nào cũng tốt."

Hơi thở ẩm ướt khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên như muốn co rút, cô đưa tay ấn đầu Thẩm Thanh Hoà, khó khăn nói: "Trưởng quan~ không được~"

"Ừm?" Đầu lưỡi Thẩm Thanh Hoà dừng lại. Thẩm Giáng Niên cúi đầu, trong đêm tối, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà càng thêm sâu thẳm. "Em hy vọng người ngủ ngon, dù không ngủ được cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi." Thẩm Giáng Niên không phải là không muốn, nhưng hôm nay thật sự không thích hợp... Dù sao Thẩm Ân Thái là ba của Thẩm Thanh Hoà.

"Em không muốn." Thẩm Thanh Hoà nói một câu trần thuật.

Thẩm Giáng Niên trái lương tâm mà "ừ" một tiếng. Thẩm Thanh Hoà trở mình, "Ngủ ngon."

Thẩm Giáng Niên từ phía sau ôm lấy Thẩm Thanh Hoà. Rõ ràng là tự mình từ chối, nhưng trong lòng lại tủi thân vô cùng.

Cơ thể nóng bỏng, dán vào một hơi ấm nóng tương tự. Thẩm Giáng Niên vùi mặt sâu vào lưng Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà không hề phản ứng, càng lạnh nhạt như vậy, phản ứng cơ thể của Thẩm Giáng Niên càng mạnh, càng mạnh càng khó kiềm chế.

Lâu lắm rồi mới ngủ chung giường, lại không thể ôm nhau ngủ, Thẩm Thanh Hoà chỉ cho cô một cái bóng lưng.

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên cọ mạnh vào lưng Thẩm Thanh Hoà, phát ra tiếng động gần giống tiếng kêu của thú non bị cai sữa, "Ô~"

"Sao vậy?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi.

"Khó chịu~ ô~" Thẩm Giáng Niên đáng thương rên rỉ.

Thẩm Thanh Hoà bỗng nhiên xoay người đè Thẩm Giáng Niên xuống dưới, hôn lên vành tai cô, hơi thở nặng nề, khó chịu như nói: "Tôi muốn..."

====---====

Chương 525:

Thẩm Thanh Hoà muốn, đó cũng là điều Thẩm Giáng Niên muốn.

Chỉ là, thời điểm này, thật sự không thích hợp. Thẩm Giáng Niên hai tay ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, cơ thể Thẩm Thanh Hoà gần như nằm đè lên người cô.

Thẩm Giáng Niên cố nén dục vọng, hít sâu rồi run rẩy nói: "Trưởng quan, nếu người chỉ đơn thuần muốn... em có thể cho người; nhưng nếu lòng người phức tạp, ôm ý niệm phát tiết, chúng ta hôm nay không cần làm, được không?" Thẩm Giáng Niên không tin Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn thờ ơ trước cái chết của Thẩm Ân Thái. Chỉ là sự kiềm chế bấy lâu đã khiến Thẩm Thanh Hoà biểu hiện ra ngoài một vẻ lạnh nhạt, vô vị.

Cái đau khắc sâu nhất không phải là khóc lóc thảm thiết, mà là đến khóc cũng không được, chỉ có thể tự mình đè nén.

Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Thanh Hoà phả vào tai Thẩm Giáng Niên. Một lúc lâu sau không có lời nào, cũng không còn động tác.

Thẩm Giáng Niên đưa tay vỗ về lưng Thẩm Thanh Hoà, động tác không lời trấn an Thẩm Thanh Hoà.

Một lát sau, Thẩm Thanh Hoà trượt người khỏi Thẩm Giáng Niên, hơi thở ổn định hơn nhiều. Thẩm Giáng Niên ôm lấy cô từ phía sau, "Ngủ đi, trưởng quan, trời rồi sẽ sáng."

Thẩm Giáng Niên cũng thỉnh thoảng mất ngủ, nhưng những đêm không thể chợp mắt rất ít. Gần đây ở Thâm Quyến bận rộn, giấc ngủ không tốt. Giờ phút này ôm người trong lòng, dù lòng có muốn cũng lực bất tòng tâm.

Đã nói là không ngủ được sẽ cùng thức với Thẩm Thanh Hoà, nhưng cuối cùng vẫn mơ màng ngủ thiếp đi.

Thẩm Thanh Hoà nghe thấy tiếng thở đều đều của Thẩm Giáng Niên, cô chậm rãi xoay người lại. Thẩm Giáng Niên đang ngủ rất say.

Thẩm Thanh Hoà không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Thẩm Giáng Niên, cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô. Rồi Thẩm Thanh Hoà ngồi dậy.

Thẩm Ân Thái đã chết, đáng lẽ cô phải vui.

Thế nhưng, ngực lại nặng trĩu.

Cứ như có người đặt một tảng đá lớn vào tim, rồi lại đặt thêm một tảng đá nữa... đến nỗi việc hít thở cũng như muốn chìm xuống.

Thẩm Thanh Hoà cảm thấy lồng ngực quá nặng nề, cô đứng dậy đi ra ban công. Tiểu Viên Bảo bị đánh thức, kêu meo meo kháng nghị. Thẩm Thanh Hoà bế nó lên, ôm vào lòng vuốt ve cái đầu nhỏ. Chẳng mấy chốc, Tiểu Viên Bảo đã ngủ say sưa trong lòng cô.

Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở phào một hơi, đặt Tiểu Viên Bảo vào ổ. Cô đứng dậy mở cửa sổ, luồng không khí hơi lạnh ập vào mặt, lồng ngực Thẩm Thanh Hoà thoáng chốc nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nặng trĩu một cách chí mạng.

Nếu thật sự có âm phủ địa ngục, Thẩm Ân Thái có gặp được người mẹ đã khuất của mình không?

Có người nói, những người tự sát đều là cô hồn dã quỷ, không có tư cách đầu thai, trừ khi họ tìm được người chết thay.

Có thật như vậy không? Mẹ cô đã làm cô hồn bao nhiêu năm rồi? Nếu cô hồn có thể phiêu dạt khắp nơi, tại sao cô chỉ gặp mẹ khi còn nhỏ, lớn lên không bao giờ gặp lại? Ngay cả khi ở trong nghĩa trang cũng chưa từng gặp.

Mẹ không dám gặp cô sao?

Thẩm Thanh Hoà mở cửa sổ, hai tay đặt trên mặt bàn, gương mặt tựa lên đó.

Đứng mỏi, cô ngồi xuống ghế dài.

Ngồi mỏi, cô nằm xuống ghế dài.

Qua ô cửa sổ sáng ngời, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy bóng đêm sâu thẳm của Bắc Kinh.

Không có ánh sao, có một làn sương mờ nhạt, loáng thoáng thấy được là bầu trời xanh thẫm.

Thỉnh thoảng có gió đêm ùa đến, cảm giác nóng rát trong lòng Thẩm Thanh Hoà dường như sẽ giảm bớt rất nhiều.

Có lẽ vì quá lâu không gặp Thẩm Ân Thái, gương mặt ông trong tâm trí Thẩm Thanh Hoà vẫn dừng lại ở nhiều năm trước, giờ đã nhạt nhòa đến mơ hồ.

Mặc dù mẹ cô qua đời sớm, nhưng vì ký ức đó quá đỗi khủng khiếp, ấn tượng của Thẩm Thanh Hoà về dáng vẻ của mẹ càng khắc sâu hơn.

Chỉ là, hồi ức cũng không tốt đẹp. Mẹ cô an yên nằm bên cạnh cô, khóe miệng nở một nụ cười. Cô bé ngây thơ đã nghĩ rằng mẹ đang có một giấc mơ đẹp.

Hy vọng khoảnh khắc mẹ qua đời, bà đã có một giấc mơ đẹp, nếu không thì cả đời bà chưa từng có khoảnh khắc thực sự vui vẻ nào.

Thẩm Thanh Hoà cũng chỉ lớn lên sau này mới biết, mẹ cô mắc bệnh trầm cảm, chỉ là khi đó bệnh này còn chưa được mọi người nhận thức. Cho đến bây giờ, vẫn sẽ có người nói, trầm cảm ư? Chẳng phải là bệnh của mấy kẻ rảnh rỗi, rửng mỡ hay sao?

Thẩm Thanh Hoà không biết liệu mình có di truyền gen của mẹ hay không, những đả kích liên tiếp sau này khiến cô cũng đi vào vết xe đổ.

Chỉ là, hạt giống thù hận đã khiến cô không chọn cách yếu đuối buông xuôi. Cô đã từng cố gắng giết chết Thẩm Ân Thái, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Cho đến hôm nay, Thẩm Ân Thái đột nhiên qua đời. Cây thù hận mà Thẩm Thanh Hoà chôn sâu đã nở hoa kết trái, mùa thu hoạch lẽ ra phải là niềm vui sướng.

Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ nông. Trong mơ, cô đứng một mình bên bờ sông dài, cỏ xanh biếc, hoa thơm chim hót, đẹp biết bao.

Chỉ là Thẩm Thanh Hoà bé nhỏ không thể thưởng thức tất cả những điều này, một con sông nhỏ đã chia cắt cô bé và mẹ.

Mẹ ở bên kia bờ sông, lúm đồng tiền nở hoa, giơ tay vẫy vẫy nói gì đó. Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé nghe không rõ, cô bé gọi to, nhưng không nghe thấy tiếng mình.

Nước sông sâu không thấy đáy. Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé muốn đi qua nhưng không dám. Cô bé ngồi trên cỏ, bàn chân nhỏ dò dẫm chạm vào nước, lạnh ngắt.

Ngồi trên bờ, nước không qua mắt cá chân, vẫn không chạm được đáy. Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé nằm sấp xuống, cơ thể nhỏ xíu chìm xuống, nước lạnh không đến đùi, vẫn không chạm đáy.

Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé sợ hãi, cô bé vội vàng bò lên, sợ mình sẽ rơi xuống.

Mẹ vẫn ở phía đối diện, không cười, liên tục vẫy tay, dường như đang nói với cô bé: "Về đi! Về đi!"

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm!" Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé la hét, nhưng căn bản không có tiếng nào. Thấy sắc mặt mẹ lạnh đi, Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé chỉ có thể đứng dậy, nước theo ống quần ướt sũng chảy xuống. Cô bé lưu luyến từng bước đi, mẹ vẫn luôn cau mặt. Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé cúi đầu gạt nước mắt đi về phía trước.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng "bùm", Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé thấy ba mình từ bên cạnh nhảy xuống nước, nước ngập đến ngang eo ba.

"Ba ơi! Ba ơi!" Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé chạy đón gió về phía trước. Cô bé muốn nói, ba ơi, đưa con đi cùng đi, con cũng phải đi tìm mẹ!

Nhưng ba cô bé chỉ lầm lũi lội nước đi về phía trước, Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé chạy vội vàng, "bùm" một tiếng ngã lăn ra đất. Cô bé đau đến mức khóc òa lên.

Không ai quan tâm đến cô bé, không ai ôm cô bé, không ai hỏi han cô bé có đau không.

Khi Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé bò dậy, ba cô bé đã lên bờ. Ông ôm chặt mẹ cô bé, mẹ cô bé lại vui vẻ cười phá lên, dường như hoàn toàn quên mất cô bé.

Sau khi ôm nhau, ba dắt tay mẹ, tự mình đi về phía trước, càng ngày càng xa cô bé. Thẩm Thanh Hoà gào khóc nhưng căn bản không nghe thấy tiếng khóc của chính mình.

Ba mẹ ơi, tại sao hai người không cần con? Con ngoan lắm mà!

Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé không còn quan tâm gì nữa, cô bé muốn ba mẹ, cô bé không muốn một mình.

"Bùm" một tiếng, Thẩm Thanh Hoà bé nhỏ nhảy xuống nước, rồi mới nhận ra mình không biết bơi.

Muốn kêu cứu mạng nhưng căn bản không kêu được, có dòng nước tràn vào tai, vào miệng, liều mạng giãy giụa nhưng vô ích.

Ba mẹ, con chết rồi, sẽ không còn là gánh nặng của hai người nữa. Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé đột nhiên từ bỏ giãy giụa. Rất nhanh cô bé cảm thấy trời tối, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, khóc mệt quá, cô bé muốn ngủ.

Không biết bao lâu trôi qua, Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé cảm thấy cơ thể mình bị lay động, trên má có cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, có cái gì đó đang liếm cô bé.

Nôn! Ngực bị ai đó giẫm lên, hô hấp khó chịu, cô bé muốn thở thật sâu, muốn nói thật to.

Trong lúc giãy giụa, cô bé cảm thấy mình đột nhiên mở choàng mắt, trước mắt hóa ra là một con sư tử.

Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé sợ đến mức muốn chạy, chân mềm nhũn không đứng dậy nổi. Con sư tử cắn vào quần áo sau eo cô bé rồi lôi cô bé đi về phía trước.

Thẩm Thanh Hoà nhỏ bé chỉ cảm thấy cơ thể mình lắc lư qua lại, chóng mặt đến buồn nôn. Cô bé đột nhiên giãy giụa, hai tay vung loạn xạ... "Bang" một tiếng, kèm theo một tiếng kêu sợ hãi, "A~"

Thẩm Thanh Hoà tỉnh dậy, nước mắt giàn giụa trên mặt. Thẩm Giáng Niên đưa tay ôm mặt, đôi mắt hoe đỏ, nhìn cô, tủi thân nói một câu: "Nằm mơ còn đánh người nữa."

Thẩm Thanh Hoà ngơ ngẩn nhìn Thẩm Giáng Niên, cảnh tượng trong mơ vừa rồi còn rõ mồn một, hoang đường kỳ lạ nhưng lại chân thật đến vậy.

"Ôm~" Thẩm Thanh Hoà nghẹn ngào nói ra một tiếng. Thẩm Giáng Niên cúi người xuống ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, nhẹ giọng thì thầm: "Là mơ thôi, đừng sợ, em ở đây."

Mơ, là mơ thôi. Thẩm Thanh Hoà hít thở thật sâu, cô cảm giác mình như sống lại.

Trời chưa sáng, Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hoà. "Muốn ngủ ở đây cũng không được mở cửa sổ chứ, lỡ bị lạnh thì sao?" Thẩm Giáng Niên véo nhẹ sống mũi cao của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà nằm trên ghế dài, nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên, không chớp mắt nhìn cô.

Trong bóng đêm, gương mặt Thẩm Giáng Niên ửng hồng. "Ánh mắt người thật có ma lực, nhìn thôi mà đã làm em ngại chết đi được."

Thẩm Thanh Hoà lại lần nữa ôm lấy Thẩm Giáng Niên, Người cứu rỗi tôi, của tôi, là của tôi.

Thẩm Thanh Hoà theo Thẩm Giáng Niên trở về phòng ngủ, nằm xuống ngay ngắn. Thẩm Giáng Niên lần này thì thật sự không ngủ được. Vừa rồi cô thấy Thẩm Thanh Hoà dường như đang gặp ác mộng, nước mắt không ngừng chảy nhưng lại không có tiếng khóc. Thẩm Giáng Niên gọi thế nào cũng không tỉnh, cô đã sợ chết khiếp.

"Thanh Hoà~"

"Ừm~"

"Người đã xem bộ phim 《Thái Cực Trương Tam Phong》 chưa?"

"Chưa."

"Ngày mai em cho người xem, được không?"

"Ừm."

Sáng sớm, cả Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên đều có đôi mắt sưng húp như hạt đào. Trên bàn ăn sáng, Lê Thiển ôm chén cháo trống không, kêu lên: "Mẹ ơi, cháo ngon quá! Con muốn ăn nữa!"

Lục Mạn Vân từ phòng bếp đi ra: "Mang chén đây, mẹ múc cho con."

"Hai người còn muốn ăn không?" Lê Thiển hào hứng hỏi.

"Người còn muốn không?" Thẩm Giáng Niên hỏi Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà lắc đầu. Thẩm Giáng Niên đưa chén của mình ra: "Cho mình một ít."

Thẩm Giáng Niên chia cho Thẩm Thanh Hoà một ít, cả hai đều ăn không nhiều lắm.

Sau khi ăn xong, Thẩm Giáng Niên dẫn Thẩm Thanh Hoà vào thư phòng. "Chúng ta xem phim đi."

Thẩm Giáng Niên lấy ra đĩa phim trong bộ sưu tập của gia đình. Hai người ngồi bên bàn làm việc, cùng nhau xem phim.

Trong phim, Trương Quân Bảo vì tin lầm huynh đệ Thiên Bảo mà gây ra vô số thương vong. Lòng vô cùng tự trách, dẫn đến việc liên tục gặp ác mộng vào ban đêm, cuối cùng rơi vào trạng thái điên dại.

"Buông gánh nặng, chạy về phía cuộc đời mới." Trên màn hình, Trương Quân Bảo lặp đi lặp lại những lời này.

Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hoà, khẽ bóp. Thẩm Thanh Hoà lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Quá khứ chỉ là điểm tô cho cuộc đời, chứ không phải gánh nặng," Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng nói: "Buông bỏ quá khứ, tha thứ quá khứ, không phải là tha thứ cho người khác, mà là tha thứ cho chính mình, em biết điều này rất khó, nhưng em sẽ luôn ở bên người." Thẩm Giáng Niên kéo Thẩm Thanh Hoà vào lòng ôm lấy, dịu dàng nói: "Dù người có thế nào, em vẫn sẽ thích vẫn sẽ yêu, cho nên trước mặt em, người hãy hoàn toàn là chính mình."

Thẩm Giáng Niên hít sâu, khẽ hôn lên vành tai Thẩm Thanh Hoà, tự trách nói: "Quá khứ em thật khốn nạn, vì yêu người mà lạc lối bản thân, vì nóng vội mà luống cuống tay chân. Em đã dùng cách bá đạo của mình để tuyên bố cái gọi là tình yêu của em, hoàn toàn không suy xét cảm nhận của người. Những dụng tâm lương khổ của người, trong mắt em lại là không thẳng thắn, là ác ý che giấu, cho nên em không tin người, em trách cứ người, em thà nghe những điều không thật về người từ người khác, cũng không muốn tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy ở người."

Lời nói của Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào: "Rõ ràng người đối xử với em tốt như vậy, rõ ràng em đều có thể cảm nhận được người đặt em đầu quả tim mà yêu thương, nhưng em chính là không tin đó là sự thật. Bây giờ mỗi khi nhớ lại em rất hối hận. Nếu em có thể tin tưởng người, người đã không cần hết lần này đến lần khác hao phí tâm tư ngấm ngầm ám chỉ em, người thân bất do kỷ, người bất đắc dĩ..." Nước mắt Thẩm Giáng Niên chảy dài, "Rõ ràng tin tưởng là có thể giải quyết được, người đừng trách em..."

"Đứa ngốc~" Thẩm Thanh Hoà vòng tay ôm lấy Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng thì thầm: "Sao lại trách em được chứ?"

"Ô~"

"Em đã làm rất tốt."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Hoà ôm lấy gương mặt Thẩm Giáng Niên, hôn lên những giọt nước mắt, trong miệng đầy vị chua chát, "Em là dũng sĩ nhỏ của tôi, là người cứu rỗi tôi, em rất tốt, là tôi không tốt, tôi luôn cảm thấy mình không xứng với em~ à~" Eo nhỏ của Thẩm Thanh Hoà bị véo một cái. Thẩm Thanh Hoà vẻ mặt đau khổ: "Em ngược đãi tôi."

"Không cho người nói xấu Thẩm Thanh Hoà!"

Thẩm Thanh Hoà khẽ cười một tiếng, kéo Thẩm Giáng Niên vào lòng, "Đời trước tôi không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt, mới tu luyện được có được bảo bối như em."

Thẩm Giáng Niên nín khóc mỉm cười, trong miệng ngọt như ăn mật.

Thế nhưng, sự ngọt ngào bị cuộc điện thoại đột ngột từ Sở Cảnh Sát phá vỡ.

====---====

Chương 526:

Sở Cảnh Sát muốn điều tra nơi ở của Thẩm Thanh Hoà tại Thượng Hải, "Hàn Lâm Phủ" và yêu cầu Thẩm Thanh Hoà đi cùng họ.

Lục Mạn Vân lái xe đưa Thẩm Thanh Hoà đến Sở Cảnh Sát, Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển cũng đi cùng. Đến nơi, ngoài khu vực bị cấm lại gần, cách đó không xa đã có truyền thông dựng máy quay chờ đợi.

"Một mình con có ổn không?" Lục Mạn Vân dừng xe hỏi.

"Không sao ạ." Thẩm Thanh Hoà xoay người định xuống xe. Thẩm Giáng Niên luyến tiếc nắm lấy tay nàng, "Em chờ người về."

"Ừm." Thẩm Thanh Hoà khẽ ừ một tiếng, nắm tay Thẩm Giáng Niên. Lê Thiển nhắc nhở: "Mọi sự cẩn thận, sức khỏe là trên hết."

Thẩm Thanh Hoà bước xuống xe, đóng cửa xe lại, dường như cắt đứt sợi dây liên hệ cuối cùng. Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng, lòng đau nhói từng cơn.

"Việc gì nên làm thì cứ làm đi," Lục Mạn Vân lái xe đến Lãng Phù Ni trước, dặn dò Thẩm Giáng Niên: "Đừng có tùy hứng đấy."

"Dạ." Thẩm Giáng Niên cúi đầu xấu hổ xuống xe.

Lục Mạn Vân lại đưa Lê Thiển đến khách sạn trung tâm triển lãm, "Tiểu Thiển."

"Con giúp mẹ để mắt đến Tiểu Niên một chút, mẹ lo đứa bé này xúc động lại gây ra chuyện gì."

"Vâng." Lê Thiển cười: "Con nghĩ chắc sẽ không đâu ạ."

Thẩm Giáng Niên trở lại Lãng Phù Ni, đến chỗ Lãng Tư Duệ để báo cáo trước. Lãng Tư Duệ bất lực liếc nhìn cô: "Đây là hồn đã trở về, còn người đâu?"

Thẩm Giáng Niên cúi đầu, không nói gì.

"Thích Thẩm Thanh Hoà đến vậy sao?" Lãng Tư Duệ hỏi.

Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng.

"Được rồi, không nói cô nữa. Chuyện con dấu, cô hỏi Quốc Tế Hoa Dương xem sao, theo sát việc này. Khi con dấu được làm lại, phải nhanh chóng đi đóng dấu."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng có động tĩnh. Lãng Tư Duệ nhấc máy nội bộ: "Gọi Vĩ Đồng đến đây."

Tân Vĩ Đồng... Mấy ngày nay Thẩm Giáng Niên hoàn toàn quên mất người này. Lãng Tư Duệ gác máy nội bộ: "Cô đấy, lúc quan trọng thì làm được việc, nhưng lúc quan trọng cũng làm tôi rớt xích. Tôi đã hiểu rõ tính cách của cô rồi, Thẩm Thanh Hoà không sao thì mọi chuyện đều ổn, nhưng cô ấy mà có chuyện là cô lại loạn lên ngay."

Đến cả Lãng Tư Duệ cũng nói vậy, Thẩm Giáng Niên nghiêm túc suy nghĩ lại, quả thật là như thế...

"Cả thế giới này, đều không quan trọng bằng Thẩm Thanh Hoà, phải không?" Lãng Tư Duệ bất lực thở dài: "Được rồi, được rồi, không nói cô nữa, kẻo cô lại xù lông."

"...Xin lỗi Lãng Tổng." Thẩm Giáng Niên cúi đầu xin lỗi.

"Đừng xin lỗi tôi, tôi muốn hành động thực tế. Một câu xin lỗi mà giải quyết được vấn đề thì tôi cũng xin lỗi cô được."

Tân Vĩ Đồng gõ cửa bước vào. Thẩm Giáng Niên cúi đầu như người làm sai. Tân Vĩ Đồng gọi một tiếng "Lãng Tổng" rồi đứng cạnh Thẩm Giáng Niên, khẽ gọi "Thẩm Tổng."

"Vĩ Đồng, hết bệnh rồi thì trở lại chiến trường đi. Hỗ trợ Thẩm Tổng, cố gắng hoàn thành việc đóng dấu trước Tết, nếu không, cả ba chúng ta đều sẽ không còn gì để ăn." Lãng Tư Duệ giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu cho họ đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Tân Vĩ Đồng rẽ phải đi thẳng về phía văn phòng của mình, như thể giữa họ hoàn toàn là người lạ.

Thẩm Giáng Niên dừng bước, nhìn bóng dáng xa dần. Từ sự thân quen ngày nào giờ thành xa cách, sự ấm lạnh của tình người, cô cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng.

Tân Vĩ Đồng đột nhiên quay người, ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Tân Vĩ Đồng mỉm cười, không nói gì rồi quay đầu tiếp tục đi.

Cái cười ấy khiến trái tim Thẩm Giáng Niên bớt nặng nề hơn. Cô xoay người trở lại văn phòng của mình.

Thẩm Giáng Niên tìm hiểu sự thật: Hạ An bị sa thải, nghi ngờ về con dấu Quốc Tế Hoa Dương

Thẩm Giáng Niên gọi cho Hạ Diệu Huy. Hạ Diệu Huy nói rằng chuyện này không phải do anh ta phụ trách, gián tiếp bày tỏ hy vọng Thẩm Giáng Niên đừng tìm anh ta nữa.

"Nếu đã vậy, vậy tôi liên hệ Hạ An đi." Thẩm Giáng Niên sắp cúp máy thì Hạ Diệu Huy gọi: "Thẩm Tổng!"

"Hạ Tổng có chuyện gì sao?"

"Ngài tìm Hạ An cũng không có ý nghĩa gì đâu, cô ấy đã bị sa thải rồi."

Sa thải... Thẩm Giáng Niên ngẩn ra một giây. Giọng Hạ Diệu Huy khẽ thở dài truyền tới: "Cô ấy cũng không chịu nổi, xin ngài đừng trách móc nặng nề cô ấy."

Hạ Diệu Huy, Hạ An... Thẩm Giáng Niên mím môi. "Hạ An là người thân của ngài sao?"

Hạ Diệu Huy im lặng, dường như là một sự thừa nhận. Thẩm Giáng Niên nói một câu "Tôi sẽ không làm khó cô ấy." Rồi cúp máy.

Thẩm Giáng Niên gọi cho Hạ An, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy. Thẩm Giáng Niên bỏ cuộc, gọi cho Đường Đường.

Đường Đường vẫn đang ở Thâm Quyến. Theo cô bé nói, Hạ An đã về Bắc Kinh rồi.

"Vậy em ở lại Thâm Quyến còn ý nghĩa gì nữa?"

"Ý của Lãng Tổng là, việc đấu thầu của Quốc Tế Hoa Dương vẫn đang tiếp tục, bảo em ở lại đây. Hơn nữa, chúng ta đã báo cảnh sát, lỡ thật sự có manh mối thì cũng phải có người đi."

"Đấu thầu vẫn đang tiếp tục sao?" Thẩm Giáng Niên hoài nghi. Con dấu còn không có, thật sự đấu thầu thành công thì cũng đâu có cách nào đóng dấu được?

Hạ Diệu Huy đã nói rõ ràng rằng hiện tại, vì dự án này rất quan trọng, bên đấu thầu thỉnh thoảng yêu cầu họ cung cấp tài liệu bổ sung, cho nên con dấu cũng được mang đến Thâm Quyến cùng lúc.

Nói như vậy, nếu con dấu của Quốc Tế Hoa Dương thật sự bị mất, thì Quốc Tế Hoa Dương đáng lẽ phải sốt ruột hơn Lãng Phù Ni rất nhiều...

Sự thật, có thật sự là như vậy không?

Thẩm Giáng Niên cụp mi suy tư, làm thế nào để điều tra chuyện này đây? Cô lật điện thoại, lật đi lật lại, lật đến số của Nguyễn Duyệt.

Thẩm Giáng Niên thăm dò gửi cho Nguyễn Duyệt một tin nhắn: [Nguyễn Duyệt, gần đây bận không?]

Đối phương đang nhập tin nhắn.

Nguyễn Duyệt: [Cũng ổn.]

Thẩm Giáng Niên: [Tôi... có chuyện muốn nói với cô, cô đang ở đâu?]

Nguyễn Duyệt: [Cần gặp mặt nói chuyện à?]

Thẩm Giáng Niên: [Ừm, tôi muốn nói trực tiếp.]

Nguyễn Duyệt: [Bây giờ sao?]

Thẩm Giáng Niên: [Khi nào cô tiện?]

Nguyễn Duyệt: [Tôi không chắc.]

Thẩm Giáng Niên trầm ngâm, đoán ra điều gì đó, hỏi: [Cô... có phải đang ở Thượng Hải không?]

Một lúc lâu sau, Nguyễn Duyệt trả lời: [Cái này không tiện nói cho cô.]

Xem ra, đúng là đang ở Thượng Hải. Thẩm Giáng Niên: [Trạng thái của Thẩm Thanh Hoà có vẻ không tốt lắm đúng không?]

Nguyễn Duyệt: [Vâng.]

Nguyễn Duyệt: ...

Nguyễn Duyệt: [Ngài thay đổi rồi.]

Thẩm Giáng Niên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Nguyễn Duyệt: [Tôi đang ở Thượng Hải, nhưng Thẩm Tổng không biết đâu.]

Thẩm Giáng Niên: [Ừm, có thể chụp ảnh hoặc quay video, cho tôi xem chị ấy được không?]

Nguyễn Duyệt: [Ừm... Tôi nghĩ cô đừng nhìn thì hơn.]

Thẩm Giáng Niên: [???]

Nguyễn Duyệt: [Lục Chi Dao, Lục Tổng hiện đang ở cùng Thẩm Thanh Hoà Thẩm Tổng.]

Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, không phủ nhận trong lòng có chút khó chịu, nhưng không như dĩ vãng ghen tuông đến mức điên cuồng. Thẩm Giáng Niên: [Ừm, có người bầu bạn, dù sao cũng tốt hơn một mình.]

Nguyễn Duyệt: [Cô... không ghen sao?]

Thẩm Giáng Niên: [Ghen chứ.]

Nguyễn Duyệt: [cười]

Thẩm Giáng Niên: [Tôi ghen, nhưng cũng hy vọng chị ấy tốt.]

Nguyễn Duyệt: [Ừm, Thẩm Tổng và Lục Tổng thật sự không có gì đâu. Hàn Lâm Phủ tuy là Thẩm Tổng đang ở, nhưng trên sổ đỏ lại là tên của Lục Tổng.]

...Thẩm Giáng Niên càng ghen tị hơn. Cô có cảm giác Lục Chi Dao đang nuôi Thẩm Thanh Hoà như một con chim hoàng yến trong Hàn Lâm Phủ vậy.

Thẩm Giáng Niên: [Điều tra ra được gì chưa?]

Nguyễn Duyệt: [Không biết, tôi không vào được. Tôi thấy Du Thu.]

Du Thu? Thẩm Giáng Niên suýt nữa quên mất người này. Thẩm Giáng Niên: [Cô ấy còn ở Thượng Hải làm gì?]

Nguyễn Duyệt: [Cô quên rồi à, cô ấy là trợ lý đương nhiệm của Thẩm Tổng.]

Nguyễn Duyệt: [Tôi rất bất ngờ, cô ấy lại vẫn luôn chờ Thẩm Tổng trở về.]

Thẩm Giáng Niên cắn môi, do dự một lúc rồi gửi đi một câu nói mập mờ: [Cô ấy có hai thân phận, cô biết không?]

Nguyễn Duyệt: [cười]

Thẩm Giáng Niên: [Thẩm Tổng cũng biết sao?]

Nguyễn Duyệt: [cười]

Xem ra, Thẩm Thanh Hoà và Nguyễn Duyệt đã sớm biết rồi. Thẩm Giáng Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, đám người này, biết mà không nói, làm hại cô lo lắng vô ích.

Thẩm Giáng Niên: [đánh cô]

Nguyễn Duyệt: [Thẩm Tổng, chuyện của cô, chỉ có thể chờ tôi về. Cô có gấp không?]

Thẩm Giáng Niên: [Nói thật, gấp, nhưng tôi không tin người khác.]

Nguyễn Duyệt: [Cô gọi cho cô ấy đi, không cần gặp mặt, cô ấy đang ở Bắc Kinh. Cô cứ nói thẳng chuyện là được.]

Nguyễn Duyệt gửi đến một dãy số lạ. Thẩm Giáng Niên dùng số điện thoại khác của mình gọi qua, đối phương nhấc máy rất nhanh, "Alo."

Thẩm Giáng Niên giới thiệu bản thân ngắn gọn. Đối phương lạnh nhạt "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Thẩm Giáng Niên thấy cô ấy không nóng không lạnh, cố gắng giải thích tình hình thật ngắn gọn, cuối cùng lời nói khẩn thiết: "Chỉ là giúp tôi xác nhận một chút, con dấu của Quốc Tế Hoa Dương có thật sự bị mất không? Nếu không mất thì hiện giờ ở đâu?Hợp đồng hợp tác ban đầu của chúng tôi bị trộm, khả năng tìm lại rất nhỏ. Nếu con dấu thật sự mất, hiện tại chỉ có thể chờ Quốc Tế Hoa Dương khắc lại một con dấu mới có thể đóng dấu. Ngài xác nhận, báo cho tôi một tiếng được không?"

"Được." Đối phương nói xong liền cúp máy, Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp phản ứng, tốc độ này...

Lâm Nhiễm biết tin Thẩm Giáng Niên đã về, nên tìm cô ăn cơm trưa. Trong lúc vô ý, Thẩm Giáng Niên nhắc đến Du Thu, Lâm Nhiễm thở dài.

"Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Gần đây cô ấy cứ tìm em, xin lỗi em, muốn quay lại."

"Em còn thích cô ấy không?" Thẩm Giáng Niên hỏi Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm cắn ống hút không nói gì. Thực ra, khi đối phương muốn quay lại, nếu bạn còn do dự, điều đó phần lớn cho thấy trong lòng vẫn còn vương vấn.

"Thích thì không ngại tìm hiểu xem sao. Nếu thật sự không thích thì cứ từ chối," Thẩm Giáng Niên không nói nhiều, dù sao cô cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể của cả hai.

"Cô ấy nói cô ấy sẽ thay đổi, tôi không biết cô ấy có lừa tôi không." Rõ ràng, Lâm Nhiễm vẫn còn hy vọng vào Du Thu.

"Vậy thì cứ quan sát một thời gian."

"Vâng."

Bữa ăn này trôi qua khá nặng nề. Thẩm Giáng Niên vẫn còn lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà và mong chờ đối phương sớm hồi âm.

Buổi chiều, Thẩm Giáng Niên ngồi trong văn phòng, ép mình bình tĩnh xem xét báo cáo hoạt động chuyên đề mừng năm mới do nhân viên trình lên. Cô chưa xem được hai trang thì điện thoại reo, là số lạ đó.

"Alo!" Thẩm Giáng Niên vội vàng nhấc máy.

"Con dấu của Quốc Tế Hoa Dương không mất."

Quả nhiên! Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ, vội hỏi: "Hiện tại đang ở đâu?"

"Thâm Quyến."

"Cụ thể đang ở trên người ai, ngài có biết không?" Thẩm Giáng Niên đầy mong chờ hỏi.

"Vấn đề này trước đó cô không có nói."

"......" Thẩm Giáng Niên xin lỗi nói: "Tôi suy nghĩ không chu toàn, xin lỗi, nhưng mà..."

Điện thoại im lặng một lúc, rồi giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chiều 3 giờ, cô ấy sẽ tìm cô."

"Ai?"

"Người đã bảo cô tìm tôi."

Cạch! Điện thoại lại bị cúp. Thẩm Giáng Niên cạn lời, vị tiểu thư này đúng là giống đại ca xã hội đen, kiểu cực kỳ lạnh lùng.

Thẩm Giáng Niên thất thần chờ đến 3 giờ, quả nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Duyệt.

"Giáng Niên, tôi nói vắn tắt nhé, hai việc: một là hợp đồng và ví tiền đều đã tìm thấy; hai là hợp đồng và ví tiền, tôi sẽ phái người đưa đến tay cô, tối nay cô chờ ở Lãng Phù Ni, sẽ được gửi đến dưới dạng chuyển phát nhanh."

Thẩm Giáng Niên vô cùng kinh ngạc: "Quá cảm ơn người bạn đó của cô, dù rất lạnh lùng, nhưng năng lực rất mạnh."

Nguyễn Duyệt cũng không bất ngờ, cười nói: "Cô ấy tính tình vậy đó, trừ đối với Thẩm Tổng thì dịu dàng ra, còn lại đối với ai cũng lạnh như băng."

"Ồ? Cô ấy cũng là người của Thẩm Tổng sao?"

"Giáng Niên," Nguyễn Duyệt đột nhiên gọi một tiếng.

"Ừm," Thẩm Giáng Niên đáp.

"Điều tra xong rồi, kết quả có thể không lạc quan, báo trước cho cô để đừng nóng vội."

Trái tim Thẩm Giáng Niên vừa vui mừng lại chùng xuống: "Điều tra được gì?"

"Ừm, hình như là, tôi bây giờ vẫn chưa chắc chắn, nhưng nếu có tin Thẩm Tổng bị bắt, cô đừng hoảng loạn, đừng sợ." Nguyễn Duyệt hạ giọng: "Tôi cúp máy trước đây."

Thẩm Giáng Niên ngây người ngồi đó, bị bắt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro