Chương 576 - 578

Chương 576:

Lục Mạn Vân chưa tỉnh lại. Bác sĩ cũng đã tiến hành các kiểm tra tương ứng nhưng không thể xác định nguyên nhân bệnh, cũng không thể xác định thời gian tỉnh lại cụ thể.

Thẩm Vạn Thành muốn chuyển viện cho Lục Mạn Vân, nhưng bác sĩ đề nghị nên chờ một chút, bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, thật sự không nên di chuyển nhiều.

Đôi mắt Thẩm Giáng Niên sưng đau, cô thấy rõ hồi âm của Thẩm Thanh Hòa: [Tôi yêu em, Thẩm Giáng Niên.]

Mặc dù tưởng rằng nước mắt đã cạn khô, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.

Trời xanh bất công, tại sao luôn chỉ hành hạ một người? Kẻ xấu nhiều như vậy, sao không nhắm vào kẻ xấu đi!

Thẩm Giáng Niên bảo Thẩm Vạn Thành đi nghỉ ngơi, cô sẽ chăm sóc mẹ, nhưng Thẩm Vạn Thành lắc đầu: "Ba còn chưa mệt."

Hai người ngồi tĩnh lặng ở cửa. Thẩm Giáng Niên trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đứng dậy nói: "Ba, vậy ba canh ở đây nhé, con đi ra ngoài một lát."

"Con muốn đi đâu?"

"Con..."

"Nói thật với ba."

"Con muốn đến cục cảnh sát hỏi về tình hình báo án ngày hôm qua và người báo án."

"Chờ chút rồi hãy đi." Thẩm Vạn Thành đưa điện thoại của mình cho Thẩm Giáng Niên. Có tin nhắn từ Thẩm Thanh Hòa gửi đến: [Thẩm tiên sinh, nếu Giáng Niên muốn đến sở cảnh sát, xin em ấy chờ một chút, người của con đến rồi sẽ cùng em ấy đi.]

Thẩm Thanh Hòa nói đến nữ hiệp khách trong lời của Thẩm Giáng Niên. Lần này cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần casual bó sát, dưới chân là giày thể thao, trên đầu vẫn là chiếc mũ màu hồng nhạt quen thuộc với Thẩm Giáng Niên.

Phản hồi từ sở cảnh sát rất nhanh chóng. Thiết bị giám sát trên đoạn đường xảy ra sự cố đã bị hỏng, nên không thể khôi phục hiện trường vụ tai nạn.

Tài xế gây tai nạn say rượu lái xe, thái độ thừa nhận lỗi lầm rất tốt. Cảnh sát kiến nghị hai bên thương lượng, giải quyết riêng.

"Tôi không đồng ý giải quyết riêng." Thẩm Giáng Niên kiên quyết từ chối: "Hiện trường sự cố không có thiết bị ghi hình, chuyện này liền có thể xác định là sự cố say rượu đơn giản sao?"

"Thưa cô, vụ án này không tồn tại điểm đáng ngờ."

"Các người căn bản không điều tra đương nhiên sẽ không có!" Thẩm Giáng Niên mắt đỏ hoe: "Tôi muốn xem hình ảnh giám sát xung quanh hiện trường vụ tai nạn!"

"Ngài làm ơn, cho chúng tôi xem một chút hình ảnh ghi lại đi, cũng xin hiểu cho tâm trạng kích động của người nhà." Nữ hiệp khách giơ tay ôm lấy vai Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng trấn an: "Đừng nóng vội, từ từ thôi."

Không thể chậm, thời gian sắp không kịp rồi. Việc lấy hình ảnh giám sát cần quy trình phê duyệt. Thẩm Giáng Niên cứ đứng ở cửa chờ. Cảnh sát nhân dân bảo cô ngồi chờ, Thẩm Giáng Niên dường như không nghe thấy.

"Giáng Niên, tôi đi mua cho cô một chai nước."

"Này!" Thẩm Giáng Niên gọi cô lại: "Cô tên gì?" Thấy nữ hiệp khách nhướng mày, Thẩm Giáng Niên lớn giọng nói: "Không thể nói tên thật cũng được, dùng tên giả cũng được, tôi không thể cứ gọi cô 'này này' mãi được."

"Cứ gọi tôi là Vô Song."

"Vô Song, tôi không uống nước, cô cũng đừng mua." Thẩm Giáng Niên dựa vào tường, chân nhức mỏi.

Hình ảnh giám sát xung quanh đều tốt, duy nhất hình ảnh khu vực xảy ra sự cố bị hỏng: "Thiết bị bị hỏng vào ngày nào?" Vô Song cùng Thẩm Giáng Niên xem hình ảnh giám sát.

"Căn cứ ghi chép, là tối 2 ngày trước."

"Thời điểm này bị hỏng, chẳng lẽ không đáng ngờ sao?" Thẩm Giáng Niên xoa xoa nước mắt làm mờ tầm nhìn: "Mẹ tôi sáng qua xảy ra chuyện, cái này rõ ràng là tối qua có người cố tình phá hủy thiết bị."

"Thưa cô, chúng tôi đã phái người đi kiểm tra sửa chữa, là do thiết bị khấu hao, không phải do người cố ý làm hỏng."

Vô Song vỗ vỗ Thẩm Giáng Niên còn muốn nói, tiếp tục hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, những tuyến đường nhất định phải đi qua để đến địa điểm xảy ra sự cố là những tuyến nào và toàn bộ hành trình ghi hình của tài xế gây tai nạn đêm đó là như thế nào?"

Cảnh sát nhân dân liếc nhìn Vô Song, chỉ vào bốn giao lộ trong hình ảnh giám sát: "Đây đều là những tuyến đường nhất định phải đi qua."

"Còn tuyến đường của tài xế thì sao?"

"Tuyến đường gần tài xế đã được kiểm tra, không có gì bất thường."

Vô Song đứng dậy: "Xin lỗi, tôi muốn biết, tất cả các tuyến đường mà người gây án đã đi qua và quỹ đạo sinh hoạt cá nhân của anh ta."

"..." Cảnh sát nhân dân bất đắc dĩ, đối mặt với đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Giáng Niên, tốt tính giải thích: "Không có lập án điều tra, là không thể..."

"Tại sao không thể lập án? Tôi bây giờ muốn báo án, nghi ngờ đây là một vụ tai nạn giao thông được cố ý dàn dựng!" Thẩm Giáng Niên run giọng nói: "Như vậy có phải là có thể lập án điều tra không?"

"Thưa cô, xin cô hãy bình tĩnh lại cảm xúc trước."

Vô Song nắm lấy cổ tay Thẩm Giáng Niên bóp nhẹ, nghiêm túc nói: "Hôm nay làm phiền ngài rồi, chúng tôi muốn gặp người gây án."

"Người gây án cũng bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện." Cảnh sát nhân dân nhắc nhở các cô, không thể có hành vi quá khích.

Vô Song và Thẩm Giáng Niên ra khỏi cục cảnh sát. Thẩm Giáng Niên nắm chặt tay nói: "Rõ ràng là có người đã lên kế hoạch tất cả chuyện này, còn âm thầm mua chuộc cục cảnh sát nữa."

"Giáng Niên, không có chứng cứ, không thể nói như vậy." Vô Song dừng bước, hai tay đặt lên vai Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô, nói: "Giáng Niên, không thể xúc động, không thể hành động theo cảm tính, càng không thể vội vàng."

Thẩm Giáng Niên cúi đầu không nói. Vô Song nhẹ nhàng nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đi theo bên cạnh ngài, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau gánh vác. Kinh nghiệm của tôi không phong phú lắm, nhưng cũng đã lăn lộn vài năm trong xã hội rồi. Chúng ta cùng nhau trao đổi, đừng ai tự ý làm gì."

Vô Song khiêm tốn như vậy, Thẩm Giáng Niên đương nhiên biết. Cô quay đầu đi che giấu đôi mắt lại lần nữa ướt đẫm: "Tôi cũng không muốn vội, nhưng tôi lo lắng sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn nữa." Nước mắt Thẩm Giáng Niên tuôn rơi: "Cô đến bảo vệ tôi, vậy Thẩm Thanh Hòa ai sẽ bảo vệ?"

Vô Song nhẹ giọng nói: "Sự sắp xếp của Thẩm tổng, tôi không thể hỏi đến, tôi chỉ phụ trách chấp hành."

"Tôi không cần cô bảo vệ, cô về Bắc Kinh bảo vệ Thẩm Thanh Hòa đi." Thẩm Giáng Niên đẩy Vô Song ra, xoay người bỏ đi. Vô Song theo sát phía sau: "Giáng Niên, đừng làm khó tôi, cũng đừng làm khó Thẩm tổng, được không?"

"Vậy các người đều đến làm khó tôi sao?" Thẩm Giáng Niên kêu lên: "Tôi trông có vẻ dễ bắt nạt lắm phải không?"

"Tôi không phải ý đó."

"Cô không phải nghe lệnh tôi sao? Vậy thì cô đi bảo vệ Thẩm Thanh Hòa đi." Thẩm Giáng Niên không quay đầu lại mà đi về phía trước, Vô Song chỉ có thể đi theo phía sau.

Đến bệnh viện, người gây án một bên truyền dịch, một bên cúi đầu nghịch điện thoại. Bên cạnh có một cảnh sát quay lưng về phía cửa đang gọi điện thoại. Đôi mắt đỏ tươi của Thẩm Giáng Niên gắt gao nhìn chằm chằm anh ta. Mẹ cô nằm trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự, mà kẻ gây án lại nằm trên giường chơi điện thoại!

Thẩm Giáng Niên xông vào, nhấc chân liền đá tới. Kẻ gây án sợ đến mức kêu lên một tiếng "oa nha". Khi cảnh sát quay người lại, Vô Song đã từ phía sau ôm lấy Thẩm Giáng Niên: "Không được xúc động."

"Rốt cuộc là ai sai khiến mày?" Thẩm Giáng Niên giận dữ hỏi. Cảnh sát đứng bên cạnh trấn an: "Đừng kích động."

"Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, muốn bồi thường bao nhiêu tiền tôi cũng bồi." Nước mắt kẻ gây án đến nhanh, cúi đầu khóc lóc kể lể xin lỗi. Thẩm Giáng Niên nhìn thấy mà nổi trận lôi đình, cười lạnh nói: "Thế nào, có người thay mày giải quyết hậu quả rồi sao?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..." Kẻ gây án cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói đó, dường như đã có người dặn dò trước.

Sợ Thẩm Giáng Niên cảm xúc quá kích động làm tổn thương người gây án, cảnh sát khuyên nhủ, Vô Song đưa Thẩm Giáng Niên ra ngoài trước.

"Giáng Niên, chúng ta đi ăn cơm, tôi tiện thể nói cho cô nghe những manh mối tôi tìm được."

"Có manh mối sao?" Thẩm Giáng Niên gạt nước mắt.

"Ăn cơm trước đã."

Thẩm Giáng Niên nào có tâm tư ăn cơm, bị buộc ăn ngấu nghiến mấy miếng, nghẹn đến nấc cụt. Vô Song vỗ lưng Thẩm Giáng Niên: "Giáng Niên, mọi việc không thể một lần là xong, thân thể quan trọng."

Sự việc xảy ra vào rạng sáng, tuy đường vắng xe cộ, nhưng ngoài chiếc xe gây tai nạn, còn có những chiếc xe khác. Vô Song đã ghi lại tất cả những chiếc xe đi qua hiện trường: "Tôi sẽ phái người đi thương lượng để lấy dữ liệu camera hành trình của những chiếc xe đó, có lẽ sẽ có phát hiện."

Thẩm Giáng Niên lóe lên một tia hy vọng, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi thấy trên hình ảnh giám sát còn có vài người đi đường, nếu có thể tìm được, không chừng cũng sẽ có thu hoạch."

"Đúng vậy, cô rất cẩn thận." Vô Song tán thưởng: "Ngoài ra, diện mạo của người gây án chúng ta đều đã biết. Cảnh sát sẽ không dễ dàng hợp tác với chúng ta, nhưng chúng ta có thể tự mình điều tra."

"Biết thế đã chụp lại khuôn mặt tên gây họa đó rồi."

"Không cần." Vô Song lấy từ trong túi xách ra giấy bút: "Tôi có thể vẽ ra được."

15 phút sau, một bức phác họa chân thực như ảnh chụp độ nét cao đã ra đời. Thẩm Giáng Niên tặc lưỡi: "Cô vẽ tranh giỏi thật đấy."

Vô Song mỉm cười: "Cảm ơn lời khen." Vô Song giơ điện thoại lên chụp lại: "Những gì cô vừa suy đoán tôi đều đã nghĩ tới, ý kiến của chúng ta không khác nhau là mấy. Tôi cũng phỏng đoán là có người thuê anh ta đâm người, có người đã giúp anh ta giải quyết hậu quả. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ phái người bám sát anh ta, nên Giáng Niên, cô cũng đừng đến tìm anh ta nữa, tránh làm kinh động."

"Vậy tôi có thể làm gì?"

"Chăm sóc bản thân, chăm sóc người nhà và nếu có thể, cũng động viên Thẩm tổng về mặt tinh thần." Vô Song cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Sự cố lần này, đả kích đối với Thẩm tổng rất lớn, hy vọng Thẩm tổng đừng vì thế..." Vô Song không nói hết, tim Thẩm Giáng Niên quặn đau. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy?

Khi Thẩm Giáng Niên trở lại bệnh viện, Kelly và Tưởng Duy Nhĩ vừa lúc đến cửa phòng quan sát. Nhìn thấy Vô Song đi cùng Thẩm Giáng Niên, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm: "Giáng Niên, đã có người đi cùng em rồi, vậy chúng tôi về Bắc Kinh đây, bên đó tạm thời chỉ có một mình Thanh Hòa thôi."

"Em tưởng các chị sáng nay đã đi cùng Thanh Hòa rồi chứ." Thẩm Giáng Niên thúc giục: "Các chị mau về đi, có chuyện gì, cứ gọi điện cho em bất cứ lúc nào."

Thẩm Vạn Thành từ phòng quan sát bước ra, cảm ơn mọi người. Kelly và Tưởng Duy Nhĩ đưa ra hai tấm thẻ nhưng bị từ chối. Thẩm Vạn Thành lần nữa nói: "Các cháu có thể đến là đã rất cảm ơn rồi."

Kelly và Tưởng Duy Nhĩ rời đi, Vô Song ở lại. Thẩm Giáng Niên mở đồ ăn đã mua ra cho Thẩm Vạn Thành. Khi lại gần, cô thấy vài sợi tóc bạc trên thái dương của Thẩm Vạn Thành, khóe mắt Thẩm Giáng Niên lại cay.

"Ba, ba nghỉ một chút đi, con vào xem mẹ." Thẩm Giáng Niên đã đoán được rằng mẹ có thể sẽ không tỉnh lại ngay lập tức. Những lời Thẩm Thanh Hòa nói hôm qua có lẽ chỉ là để an ủi cô, nhưng cô cũng không muốn tranh cãi gay gắt với ba về việc bác sĩ đã nói gì về bệnh tình của mẹ nữa.

Sắc mặt Lục Mạn Vân tái nhợt. Dưới lớp băng gạc bao phủ, cả người đều toát ra hơi thở mong manh. Nếu không phải tiếng "tích tích" của máy móc, Thẩm Giáng Niên thật sự sẽ cho rằng người trên giường không có dấu hiệu sự sống. Hơi thở của Lục Mạn Vân yếu ớt đến mức không làm chăn nhấp nhô. Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm chiếc chăn không có bất kỳ dao động nào, nước mắt sắp trào ra khóe mắt. Cô lập tức ngẩng đầu lên, cười nói: "Mẹ, con đến thăm mẹ đây, mẹ không nhớ con sao?"

Có được khi không biết quý trọng, mất đi khi hối hận không kịp.

Hiện tại chưa mất đi Lục Mạn Vân, nhưng gần như tương đương với việc mất đi, Thẩm Giáng Niên càng thêm trân trọng mọi thứ mình đang có.

Nếu biết có tất cả những điều này, cô nhất định sẽ là một cô con gái ngoan ngoãn, không tranh cãi với Lục Mạn Vân, mẹ nói thế nào thì sẽ làm thế ấy.

"Mẹ, con hôn mẹ một cái được không?" Thẩm Giáng Niên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó đứng dậy hôn lên má trắng nõn của Lục Mạn Vân. Một mùi thuốc tràn ngập đầu mũi, nước mắt Thẩm Giáng Niên không thể kiểm soát mà tuôn trào. Tí tách, nước mắt rơi trên hàng mi, hàng mi run rẩy. Thẩm Giáng Niên kìm nén vui vẻ nói: "Mẹ, nước bọt rơi lên mặt mẹ rồi, mẹ có ghét bỏ con không ạ?" Cuối cùng lời nói vẫn nghẹn ngào.

Thẩm Giáng Niên cẩn thận lau đi những giọt nước mắt rơi xuống, càng lau càng nhiều, cuối cùng cô không thể không xoay người, quay lưng về phía Lục Mạn Vân ngồi xổm trên mặt đất.

Mẹ, con thật sự rất xin lỗi.

Thẩm Giáng Niên không muốn nước mắt rơi trước mặt mẹ, cô nhịn đến khi ra khỏi phòng quan sát, lập tức đi vào nhà vệ sinh.

Hai ngày này, dường như đã khóc hết nước mắt cả đời. Đôi mắt Thẩm Giáng Niên đau đến không mở ra được.

Thẩm Giáng Niên đứng ở cuối hành lang bệnh viện, ngoài cửa sổ là thế giới sáng bừng, dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi.

Trên đường, có người mẹ trẻ dắt tay đứa con nhỏ chầm chậm đi về phía trước. Đứa bé có lẽ đã đi mệt, ngồi xuống đất gào khóc không chịu đi nữa. Người mẹ cuối cùng bế đứa bé lên, đứa bé úp mặt vào vai mẹ chắc vẫn còn nước mắt lưng tròng nhỉ?

Khi còn nhỏ, luôn cho rằng nước mắt và tiếng khóc nức nở là vũ khí mạnh nhất. Lớn lên mới biết, đó chẳng qua là vũ khí sắc bén tồn tại vì được yêu thương mà thôi.

Thời gian đã trôi về buổi trưa, Thẩm Thanh Hòa chắc hẳn đã đến Bắc Kinh rồi, tại sao lại không có chút động tĩnh nào?

Thẩm Giáng Niên chủ động gọi điện, nhưng lại nhận được thông báo: Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.


====---====

Chương 577:

"A a a!" Tiếng la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai: "Đồ điên, tôi đã nói không phải tôi mà!"

Đầu Thẩm Tuấn Hào bị Thẩm Thanh Hòa dùng điện thoại đập đến ong ong. Nếu biết Thẩm Thanh Hòa đến để đánh người, anh ta tuyệt đối sẽ không mở cửa, càng sẽ không để cô nhân cơ hội khóa trái.

"Thẩm Tuấn Hào, nếu đúng là mày, tao sẽ lột da mày!" Thẩm Thanh Hòa nhấc chân bay đá. Thẩm Tuấn Hào ôm ngực ngã xuống đất: "Mày TM có bệnh à? Tao từ nhỏ đến lớn còn chưa giết nổi một con gà, tao sẽ đi giết người sao?" Thẩm Tuấn Hào khụ khụ nói khẽ, đứt quãng: "Đầu óc mày có vấn đề à, không trực tiếp đi tìm bà Trần lão thái bà kia, lại chạy đến đánh tao, khụ khụ khụ!"

Lời này đúng là đã đánh thức Thẩm Thanh Hòa. Quả thật, Thẩm Tuấn Hào là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, cùng lắm chỉ biết dùng thủ đoạn tàn nhẫn để hù dọa người.

Thẩm Thanh Hòa một chân giẫm lên ngực Thẩm Tuấn Hào: "Thẩm Tuấn Hào, tao cảnh cáo mày trước, tao và Trần Cẩm Tô thế bất lưỡng lập, mày nếu còn dám cấu kết với bà ta, tao sẽ dọn cả mày!" Thẩm Thanh Hòa dùng sức giẫm đạp hai cái rồi xoay người rời đi. Vệ sĩ chặn đường Thẩm Thanh Hòa. Cô vừa định động thủ, Thẩm Tuấn Hào đã xua tay, ho khan nói: "Để nó đi, để nó đi." Ở lại thêm một giây đều là nguy hiểm. Thẩm Thanh Hòa tàn nhẫn, là cái tàn nhẫn từ trong xương cốt. Thẩm Tuấn Hào nhận thức rõ điều này. Chơi tàn nhẫn, anh ta không thể chơi lại Thẩm Thanh Hòa.

Thẩm Thanh Hòa bước nhanh rời đi. Thẩm Tuấn Hào xoa ngực, Trần Cẩm Tô cái bà điên này, dám giết người sao? Đúng là điên rồi.

Thẩm Thanh Hòa ra khỏi nhà Thẩm Tuấn Hào, đến khi mở điện thoại ra mới phát hiện nó đã bị đập hỏng và tắt nguồn, cố gắng khởi động lại cũng thất bại.

Thẩm Thanh Hòa giơ tay gọi một chiếc taxi, đi mua một chiếc điện thoại mới. Sau khi khởi động máy, có cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Giáng Niên và cả từ Sở Cảnh Sát.

Thẩm Thanh Hòa lắc lắc tay, điều chỉnh hơi thở rồi đi đến Quốc Tế Hoa Dương. Trên đường cô gọi điện thoại cho Thẩm Giáng Niên.

"Thẩm Thanh Hòa?" Thẩm Giáng Niên vội vàng kêu lên một tiếng: "Sao người lại tắt máy?"

"Hết pin." Thẩm Thanh Hòa khẽ cười một tiếng: "Không sao đâu, đừng lo lắng. Giáo sư Lục thế nào rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh." Giọng Thẩm Giáng Niên khàn khàn. Thẩm Thanh Hòa nghe mà lòng như cắt, "Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Em chăm sóc bản thân thật tốt, đừng đùa giỡn với sức khỏe, biết không?"

"Em biết rồi." Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút, nói: "Em sẽ không hỏi người về việc sắp xếp khi trở về, nhưng hứa với em là chăm sóc bản thân thật tốt. Vô Song đang ở bên em, công việc bảo vệ bên người cũng phải làm tốt đấy."

"Được ~ Phu nhân căn dặn, tôi đều nhớ kỹ." Thẩm Thanh Hòa nói với giọng nhẹ nhàng.

Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa vì những lời này mà bật khóc thành tiếng, "Đừng tắt máy, đừng không nghe điện thoại của em." Đừng mất đi liên lạc, Thẩm Giáng Niên sợ hãi mất đi Thẩm Thanh Hòa.

"Ừm, xin lỗi." Thẩm Thanh Hòa xin lỗi. Thẩm Giáng Niên gạt nước mắt khóe mắt, cố ý tỏ ra hung dữ: "Ai bảo người xin lỗi chứ?" Cô chỉ là không muốn lo lắng bất an.

Thẩm Thanh Hòa không nói chuyện lâu, thì cúp điện thoại. Thẩm Giáng Niên dù không muốn nhưng cũng ngắt kết nối. Cuối tuần ở Quốc Tế Hoa Dương, trừ bộ phận kỹ thuật, phần lớn mọi người đều nghỉ ngơi.

Thẩm Thanh Hòa đi đến văn phòng tổng giám đốc, cửa có hai người đàn ông cao lớn đứng hai bên, mặc quần áo bảo vệ, nhưng Thẩm Thanh Hòa biết, đây là vệ sĩ của Trần Cẩm Tô.

A, có tật giật mình, làm chuyện xấu, đến cả vệ sĩ cũng phải sắp xếp ở bên cạnh coi chừng.

"Thẩm tổng, Trần tổng hôm nay không tiếp khách." Bảo vệ ngăn Thẩm Thanh Hòa lại. Thẩm Thanh Hòa xông vào, bảo vệ tiến lên ngăn cản. Hai bên xô xát gây động tĩnh không nhỏ. Trần Cẩm Tô mở cửa nói: "Ồn ào náo loạn, còn ra thể thống gì?"

"Trần Cẩm Tô, tôi có lời muốn hỏi bà." Thẩm Thanh Hòa thẳng thừng gọi tên. Trần Cẩm Tô lạnh lùng liếc cô một cái: "Tôi không có gì muốn nói với cô."

"Thật sao?"

Trần Cẩm Tô xoay người vào phòng, cửa sắp đóng lại. Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Nếu bà không muốn nghe, vậy tôi sẽ trực tiếp giao tất cả thông tin cho phóng viên vậy."

Bước chân Trần Cẩm Tô khựng lại, nhíu mày nói: "Đừng có nói chuyện giật gân ở đó."

"Bà cứ thử xem, xem tôi có phải đang nói chuyện giật gân không."

Giằng co vài giây, Trần Cẩm Tô giơ tay đẩy cửa ra: "Cho cô ta vào đi."

Thẩm Thanh Hòa vào cửa, "cạch" một tiếng, khóa trái cửa lại. Tim Trần Cẩm Tô đập thình thịch một cái: "Cô khóa cửa làm gì?"

"Yên tâm, sẽ không giết chết bà ở đây đâu." Thẩm Thanh Hòa nói ra câu nói này một cách nhẹ nhàng bâng quơ, khiến Trần Cẩm Tô sởn gai ốc. Ở khoảng cách gần, Trần Cẩm Tô thấy rõ vẻ mệt mỏi của Thẩm Thanh Hòa, khóe mắt hoe đỏ, như thể đã khóc rất lâu. Bà ta hờ hững nói: "Cô dám sao."

"A." Thẩm Thanh Hòa cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Tôi có gì mà không dám?" Nụ cười tắt hẳn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo bức người. Thẩm Thanh Hòa không chớp mắt nhìn Trần Cẩm Tô: "Không phải bà vẫn luôn trông mong tôi chết sao? Tôi chết rồi, bà mới yên tâm, đúng không?"

Trần Cẩm Tô đi đến bên cửa sổ, đứng cách Thẩm Thanh Hòa xa nhất có thể: "Tôi không muốn phí lời với cô, có việc thì nói."

"Bà muốn tôi chết, nhưng lại không dám trực tiếp giết tôi, cho nên ra tay với người bên cạnh tôi." Thẩm Thanh Hòa chậm rãi vòng qua bàn đi về phía Trần Cẩm Tô. Thân thể Trần Cẩm Tô đột nhiên căng thẳng, cảnh giác đánh giá Thẩm Thanh Hòa, tạm thời không phát hiện ra vũ khí có thể gây thương tích trên người cô: "Tôi hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì." Trần Cẩm Tô lùi lại một bước, dựa vào giá sách mà đứng.

"Lục Mạn Vân gặp tai nạn xe, là bà sắp đặt phải không?" Thẩm Thanh Hòa chắc chắn hỏi.

"Cô nói cái gì?" Trần Cẩm Tô nghi ngờ nói: "Lục Mạn Vân gặp tai nạn xe sao?"

"Đừng giả vờ." Thẩm Thanh Hòa cười lạnh tiến đến gần Trần Cẩm Tô, khoảng cách chỉ còn vài bước: "Nhiều năm trước, không phải bà đã dùng cách tương tự giết chết cha mẹ Thích Tử Quân sao?"

Sâu trong đáy mắt Trần Cẩm Tô hiện lên một tia hoảng loạn, sau đó bà ta trấn tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Tôi thấy cô càng ngày càng điên rồi đấy."

"Bởi vì cha mẹ Thích Tử Quân biết sự thật về việc bà cướp tài sản nhà họ Thẩm, bởi vì cha mẹ Thích Tử Quân biết kế hoạch của bà giết chết mẹ tôi, bởi vì họ biết quá nhiều hành vi độc ác của bà..."

"Câm miệng!" Trần Cẩm Tô quát: "Nếu cô chỉ tính nói lung tung, thì đi ra ngoài!"

"Thế nào, chạm vào chỗ đau của bà à?" Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Có phải tôi nên khen bà có lương tri không, vì đã không giết chết Thích Tử Quân, không giết chết tôi?"

"Xem ra, tôi cần tìm người đưa cô ra ngoài."

"Đừng phí sức, hai người ngoài cửa kia nếu không có gì bất ngờ, đã bị người của tôi..." Thẩm Thanh Hòa làm động tác cắt cổ. Trong mắt Trần Cẩm Tô, sống lưng bà ta lạnh toát. Nguy hiểm đã đến quá gần. Trần Cẩm Tô hai tay chắp sau lưng: "Thẩm Thanh Hòa, hôm nay cô đến rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Tôi chỉ hỏi bà, Lục Mạn Vân gặp tai nạn xe, có phải bà làm không?"

"Không phải."

"Bà không thừa nhận, tôi sẽ giao tất cả bằng chứng cho phóng viên."

"Bằng chứng gì? Hả? Tôi làm gì mà cô lại nói với tôi về bằng chứng?" Trần Cẩm Tô cười lạnh nói: "Cô mà thật sự có bằng chứng, trực tiếp đến sở cảnh sát đi, còn đến đây phí lời làm gì?"

"A ~" Thẩm Thanh Hòa khẽ cười, dịu dàng một cách bất thường: "Bà xem, bà không phải là mẹ kế của tôi sao? Tôi phải tôn trọng người lớn chứ? Đến đây trước để trưng cầu ý kiến của bà."

Nụ cười đó làm Trần Cẩm Tô da đầu tê dại. Bà ta thấy trong đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Thanh Hòa sự cuồng loạn đã từng xuất hiện, đó là tại đám tang mẹ ruột của Thẩm Thanh Hòa. Lúc ấy, Thẩm Thanh Hòa đã hung tợn nhìn chằm chằm bà ta, như một con dao nhỏ vô hình xé nát bà ta.

"Tôi nói rồi, tôi không làm, cô không tin, cô còn muốn tôi nói gì nữa?" Trần Cẩm Tô đặt tay ra sau lưng, nắm chặt con dao găm nhỏ mà bà ta vẫn luôn mang theo bên người. Nó rất nhỏ, nhưng vô cùng sắc bén.

"Vậy bà nghe xem đây là gì?" Thẩm Thanh Hòa từ trong túi lấy ra một chiếc bút ghi âm cũ kỹ. Sau khi bật lên, giọng Trần Cẩm Tô vang vọng:

"Vô nghĩa, đương nhiên phải đâm chết!"

"Anh cứ làm đi, có tôi lo liệu hậu quả."

"Anh yên tâm, người nhà của anh tôi sẽ phái người chăm sóc."

"Anh người đầy bệnh, còn sợ chết à?"

...

Trần Cẩm Tô ngạc nhiên: "Cô!"

"Rất không may a." Thẩm Thanh Hòa cầm bút ghi âm: "Tài xế năm đó không chết, còn được người cấp cứu."

Trần Cẩm Tô khó mà tin được, không thể nào.

"Vậy, anh thừa nhận là Trần Cẩm Tô đã mua chuộc anh đâm chết vợ chồng nhà họ Thích sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu một ngày nào đó, cần anh ra làm chứng thì sao?"

"Tôi sẽ đi."

"Anh sẽ vì thế mà ngồi tù."

"Như vậy cũng tốt hơn là chịu sự dày vò của lương tâm. Nhiều năm như vậy, chuyện này đã khiến gia đình tôi tan nát, vợ con ly tán. Tôi mỗi ngày đều gặp ác mộng..." Tiếng khóc nức nở đến từ người gây án năm đó.

Trần Cẩm Tô tiến lên giơ tay muốn giật lấy chiếc bút ghi âm. Thẩm Thanh Hòa giấu ra sau lưng, cười nói: "Sợ sao?"

"Bà đã làm nhiều việc ác như vậy, chỉ một chuyện thôi mà đã sợ rồi à?" Thẩm Thanh Hòa cười xảo quyệt: "Vậy làm sao mà được chứ? Từng việc, từng việc một, tôi tính toán hôm nay đều trình diễn ra cho bà xem, bà là một người độc ác đến mức nào." Thẩm Thanh Hòa nói đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình trên mặt vẫn giữ nụ cười, như thể cất giấu một lưỡi dao sắc bén có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

"Mẹ tôi chết, tôi thực ra đều nghĩ là không so đo. Bà có thể xúi giục bà ấy tự sát, vẫn cho thấy nội tâm bà ấy không đủ mạnh mẽ. Bà giết chết cha mẹ Thích Tử Quân, nhưng bà lại thu nhận cô bé ấy, tôi cũng từng nghĩ không chừng bà có chút ít thiện tâm." Thẩm Thanh Hòa lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Bà nói xem, sao bà có thể ra tay với Lục Mạn Vân chứ? Hả?"

Thẩm Thanh Hòa đột nhiên lạnh giọng, khiến Trần Cẩm Tô giật mình. Thẩm Thanh Hòa đột nhiên tiến lên nắm cổ áo Trần Cẩm Tô, giận dữ nói: "Bà lắp đặt những thứ lung tung đó vào cơ thể tôi chỉ để giám sát tôi, tôi đều nhịn. Nhưng hôm nay tôi không nhịn nổi nữa, con mẹ bà động nhầm người rồi!"

Thẩm Thanh Hòa giơ tay, nắm đấm không đánh ra. Trần Cẩm Tô giãy giụa rút ra con dao găm đã nắm sẵn trong tay. Lưỡi dao sắc bén cắt qua trán Thẩm Thanh Hòa.

Cảm giác đau đớn khiến Thẩm Thanh Hòa đứng không vững. Máu chảy xuống, làm ướt lông mi. Khi Thẩm Thanh Hòa giơ tay lau đi vết máu, Trần Cẩm Tô tiến lên cướp lấy chiếc bút ghi âm trong tay Thẩm Thanh Hòa, mắng: "Cô là đồ điên!"

"Cướp lấy cái đó có ích lợi gì chứ?" Thẩm Thanh Hòa cười đau thương: "Tôi đã làm rất nhiều bản sao lưu rồi."

Trần Cẩm Tô tức muốn hộc máu: "Thẩm Thanh Hòa, tôi đối với cô đã nhịn hết lần này đến lần khác, cô mau giao ra tất cả bằng chứng đi, tôi không muốn làm hại cô!"

"Thật sao?" Thẩm Thanh Hòa từng bước ép sát, ý cười dần lạnh lẽo: "Không muốn làm hại tôi, ý tưởng này không được hay cho lắm."

Trần Cẩm Tô múa may con dao găm trong tay: "Đừng tới đây!"

Thẩm Thanh Hòa như bị ma nhập, mặc dù con dao găm đã cắt rách quần áo, làm xước cánh tay cô, cô vẫn không dừng lại.

Khi Trần Cẩm Tô giơ dao găm lên vung tới, Thẩm Thanh Hòa trực tiếp bắt lấy cổ tay Trần Cẩm Tô, dùng sức bẻ ngược đoạt lấy con dao găm. Dưới ánh mắt sợ hãi của Trần Cẩm Tô, con dao găm dừng lại trên má Trần Cẩm Tô. Lưỡi dao lạnh lẽo khiến Trần Cẩm Tô toàn thân run rẩy.

Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Thanh Hòa lộ ra vẻ lạnh lùng, cô gằn từng chữ một: "Không muốn làm hại tôi sao được? Hôm nay tôi tính lấy mạng bà." Thẩm Thanh Hòa giơ con dao găm lên, đột nhiên đâm xuống.

"A!" Một tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, vang vọng buổi chiều.

====---====

Chương 578:

Tí tách, máu từ trán Thẩm Thanh Hòa nhỏ giọt trên khuôn mặt kinh hoàng của Trần Cẩm Tô, một giọt còn đọng lại nơi khóe mắt, khiến Trần Cẩm Tô khó khăn mở mắt.

Cơn đau xé tim đến từ chính lòng bàn tay Trần Cẩm Tô. Nhát dao này của Thẩm Thanh Hòa đâm thẳng vào giữa lòng bàn tay bà ta, không chút do dự, không chút thương xót. Thẩm Thanh Hòa thậm chí còn cười hỏi: "Đau không?"

Trần Cẩm Tô đau đến khó thở, nhíu mày quay mặt đi, sợ máu từ trán Thẩm Thanh Hòa rơi vào mắt. "Giết tôi, cả đời cô cũng coi như xong, cô có biết không?" Trần Cẩm Tô đau đến nói chuyện cũng gắng hết sức, nhưng vẫn phải cố gắng trấn an người đang phát điên trước mặt.

"A." Thẩm Thanh Hòa cười lạnh lẽo: "Ngay từ cái khắc bà bước chân vào nhà họ Thẩm, tôi đã xong đời rồi."

"Cô chết, cô có nghĩ đến Thẩm Giáng Niên chưa?" Trần Cẩm Tô biết đó là sự uy hiếp của Thẩm Thanh Hòa. Lời này cũng chọc giận cô. Cô liều mạng đập vào cổ họng Trần Cẩm Tô, giận dữ nói: "Bà không xứng nhắc đến tên cô ấy!"

"Cô..." Trần Cẩm Tô khó thở, không nói nên lời. Lúc này Thẩm Thanh Hòa đột nhiên rút dao ra, Trần Cẩm Tô đau đớn kêu thét: "A!" Thẩm Thanh Hòa đứng dậy, mất đi chỗ dựa, thân thể Trần Cẩm Tô khuỵu xuống sàn, rên rỉ đau đớn.

"Mới thế đã đau rồi à?" Thẩm Thanh Hòa túm mạnh tóc Trần Cẩm Tô ra sau, đột ngột giật mạnh. Trần Cẩm Tô bất đắc dĩ ngửa đầu, sâu trong đáy mắt là nỗi sợ hãi không giấu nổi: "Cái đau mà Lục Mạn Vân phải chịu khi bị xe đâm ngã, còn đau hơn cái đau hiện tại của bà gấp nhiều lần. Tôi phải cho bà nếm thử một chút, cái đau khi bị nỗi sợ hãi chi phối rốt cuộc là như thế nào."

Thẩm Thanh Hòa kề dao lên mặt Trần Cẩm Tô: "Bà chẳng phải rất để ý đến khuôn mặt này sao?" Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Chỉ vì tôi làm rơi phấn trang điểm của bà mà bà còn phạt tôi quỳ một ngày một đêm đấy." Khi Thẩm Thanh Hòa vạch dao xuống, Trần Cẩm Tô lập tức giãy giụa, cuối cùng bật khóc nức nở, xen lẫn cả sự van xin: "Đừng như vậy ~"

"Vậy tại sao bà lại muốn động vào Lục Mạn Vân?" Nước mắt Thẩm Thanh Hòa chực trào ra khóe mắt: "Bà hành hạ tôi thế nào tôi cũng nhịn, tại sao, tại sao? Hả?" Thẩm Thanh Hòa độc ác gặng hỏi, tay lại lần nữa giơ lên. Trần Cẩm Tô kinh hãi nghiêng đầu tránh né, da đầu đau rát. "Thẩm Thanh Hòa, rốt cuộc cô muốn tôi thế nào?"

"Tôi muốn bà đi chết đi." Lưỡi dao chỉ cách cổ Trần Cẩm Tô vài milimet: "Bà có biết bao nhiêu lần tôi muốn giết bà không? Nếu không phải gặp Thẩm Giáng Niên, có lẽ bà đã không sống đến hôm nay rồi." Thẩm Thanh Hòa vừa khóc vừa cười: "Tôi vẫn luôn nghĩ, đến ngày nào đó tôi chơi chán rồi, sẽ mang bà đi xuống suối vàng chung, đưa bà đi gặp mẹ tôi, bắt cô quỳ trước mộ bà ấy, xin bà ấy tha thứ, dùng máu của bà để tế bà ấy..."

Trần Cẩm Tô toàn thân run rẩy, tay đau, người đau, cả người không thể kiểm soát mà run lên. "Cô nói đúng, cô gặp được Thẩm Giáng Niên, cho nên cô không thể giết chết tôi, nếu không quãng đời còn lại của Thẩm Giáng Niên sẽ không còn cô nữa..." Nước mắt Thẩm Thanh Hòa rơi xuống. Cô ghì chặt Trần Cẩm Tô xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Trời đất bao la, tại sao bà không dung chứa nổi tôi? Hả? Bà lấy bao nhiêu đồ của nhà họ Thẩm, tôi nói gì sao? Tôi không thèm để ý bà, bà cứ tùy tiện lấy, nhưng tại sao bà lại dám động vào Lục Mạn Vân? Hả?!" Thẩm Thanh Hòa vung dao xuống, còn chưa kịp đâm trúng, Trần Cẩm Tô quá độ kinh hãi hét lên một tiếng, trước mắt tối sầm lại, người hoàn toàn bất động, nằm bất động trên mặt đất.

"A, đồ nhu nhược."

Thẩm Thanh Hòa đứng dậy, lau vết máu trên trán, giơ tay ném con dao găm vào bể cá. Cô xoay người đi ra ngoài.

"Thẩm tổng." Bốn vệ sĩ ở cửa cúi người.

"Gọi điện thoại, kêu xe cứu thương."

"Thẩm tổng ngài..."

"Tôi không sao." Thẩm Thanh Hòa thở phào một hơi: "Ai có thuốc không?"

Bốn người đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng nhìn Thẩm Thanh Hòa: Thẩm tổng bị thương rồi! Thẩm Thanh Hòa nhíu mày: "Khăn giấy ướt thì luôn có chứ?"

Trong đó một người lấy lại tinh thần, vội vàng đưa khăn giấy. Thẩm Thanh Hòa lau vết máu trên tay và trán: "Ở đây còn có, Thẩm tổng." Vệ sĩ chỉ vào má. Họ ở bên ngoài, không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng la hét mơ hồ truyền đến. Bất đắc dĩ, Thẩm tổng đã ra lệnh không được đi vào, không ai dám hành động tùy tiện.

Xe cứu thương rất nhanh đến. Trần Cẩm Tô đã dần dần tỉnh lại. Thấy áo blouse trắng, biết mình không chết, trái tim kinh hoàng của bà ta hơi ổn định lại. Khi Trần Cẩm Tô được đưa ra khỏi văn phòng, bà ta liếc mắt thấy Thẩm Thanh Hòa đang dựa vào cửa sổ. Cô khoanh tay trước ngực, nhìn với vẻ lạnh nhạt, khóe miệng nở một nụ cười âm lãnh và tàn nhẫn.

Nỗi sợ hãi lại một lần nữa ập đến. Trần Cẩm Tô quay đầu đi. Thẩm Thanh Hòa đã hóa thành ma quỷ càng là một tai họa, nếu không trừ bỏ, bà ta cả đời khó mà yên ổn.

"Thẩm tổng, điện thoại của ngài vừa rồi có đổ chuông, là một người dùng tên Tiểu Lãng Cuốn gọi đến." Vệ sĩ vừa đưa điện thoại vừa nhắc nhở. Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này lần sau phải nói trước tiên." Vệ sĩ lập tức cúi đầu: "Vâng, xin lỗi, Thẩm tổng."

"Được rồi, các người tan đi, trở về theo đường cũ đừng để người khác phát hiện." Thẩm Thanh Hòa đi được vài bước, xoay người hỏi: "Hai người ở cửa đâu?"

"Đang ngủ trong phòng họp bên cạnh, chắc cũng sắp tỉnh rồi."

Thẩm Thanh Hòa xoay người đi thẳng, giơ tay vẫy vẫy, không quay đầu lại nói: "Hôm nay vất vả rồi."

"Thẩm tổng, vết thương trên miệng ngài..." Cuối cùng cũng có một người lấy hết can đảm nhắc nhở một câu.

"Không sao." Thẩm Thanh Hòa gọi cho Thẩm Giáng Niên, nhưng Thẩm Giáng Niên lại cúp máy, sau đó là cuộc gọi video. Thẩm Thanh Hòa theo bản năng muốn nghe máy, nhưng cảm giác đau nhói trên trán nhắc nhở cô, không thể nghe.

Hiện tại không nghe, Thẩm Giáng Niên nhất định sẽ nghi ngờ. Thẩm Thanh Hòa nhìn xung quanh, rồi đi vào hành lang tối.

"Người ở đâu vậy?" Video kết nối, Thẩm Giáng Niên lo lắng hỏi.

"Ở hành lang."

"Em không thấy người."

"Ừm, hành lang ánh sáng không tốt."

"Em muốn nhìn người." Thẩm Giáng Niên nói với giọng đáng thương vô cùng, khiến Thẩm Thanh Hòa mềm lòng: "Thang máy hỏng rồi, tôi đang đi cầu thang bộ, còn phải một lúc nữa mới tới nơi. Sao vậy?"

"Không có gì..." Thẩm Giáng Niên hít hít mũi, giọng càng nhỏ hơn.

"Giáo sư Lục thế nào rồi?"

"Chưa tỉnh."

"Có ăn cơm ngon không?"

"Vâng."

"Phải ngoan đấy."

"Em muốn nhìn người."

Tiểu gia hoả sao vậy, không rời khỏi câu này. "Rốt cuộc làm sao vậy?" Giọng Thẩm Thanh Hòa có chút nặng hơn. Giọng Thẩm Giáng Niên run run: "Vừa nãy em ngủ gật, gặp ác mộng, tỉnh dậy rất muốn gặp người."

Thẩm Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì: "Vậy lát nữa tôi chụp ảnh cho em được không? Điện thoại của tôi sắp hết pin, sợ là không trụ được bao lâu." Chụp ảnh xong rồi chỉnh sửa vết thương vẫn được chứ nhỉ.

"Lát nữa là khi nào?" Thẩm Giáng Niên run giọng ủy khuất nói: "Vừa nãy gọi điện cho người, người lại không nghe."

"A ~" Thẩm Thanh Hòa không muốn nói dối, nhưng lại không thể không nói hết lời dối trá gọi là "lời nói dối thiện ý" này: "Vừa nãy tôi mệt quá, ngủ một lát."

"Người ở đâu vậy?" Vấn đề của sư tử con cứ nối tiếp nhau. Thẩm Thanh Hòa đau đầu, cô sợ nói thêm nữa lát nữa sẽ lộ ra: "Tiểu gia hỏa..."

"Người vừa rồi đang ngủ, vậy chứng tỏ không phải ở nhà, mà là ở công ty. Hiện tại chị đi lâu như vậy còn chưa ra khỏi hành lang, có thể thấy không phải ở nhà."

"..." Tiểu gia hoả đã trưởng thành, cũng thông minh hơn rồi. Thẩm Thanh Hòa không nói gì, Thẩm Giáng Niên sau một lúc lâu nức nở nói: "Em không muốn xem ảnh chụp, em muốn video với người. Bây giờ người không tiện, vậy tối nay được không?"

"Được." Không thể từ chối được nữa. Tiếng khóc của Thẩm Giáng Niên khiến tim Thẩm Thanh Hòa đau như bị xé nát.

"Người nhất định phải gọi cho em đấy." Thẩm Giáng Niên không truy hỏi, cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Tiểu gia hoả đã trưởng thành, biết chừng mực rồi.

Muốn video thì phải xử lý vết thương thật tốt. Bất đắc dĩ, Thẩm Thanh Hòa gọi cho Tô.

"Khó tin nổi, cô lại đi đánh nhau." Tô không tin lý do của Thẩm Thanh Hòa, nhưng Thẩm Thanh Hòa không chịu nói thêm: "Ngày mai đến thay thuốc."

"Để sau đi." Thẩm Thanh Hòa nhớ ra, điện thoại của cô còn có cuộc gọi từ Sở Cảnh Sát, cô chậm chạp không gọi lại, mà Sở Cảnh Sát cũng không gọi tới nữa. Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng biết, hẳn là bảo mình đến Sở Cảnh Sát trình báo.

"Không xử lý tốt sẽ để lại sẹo đấy." Tô cẩn thận lau vết thương. Thẩm Thanh Hòa khẽ nhướng mày tú khí: "Có cách nào hóa trang cho tôi, làm chỗ này trông như không bị thương không?"

"Đương nhiên là không thể." Tô liếc Thẩm Thanh Hòa một cái: "Cô coi tôi là chuyên gia trang điểm đặc biệt sao?"

"..."

"Lát nữa sẽ băng bó lại."

"Không thể băng bó."

"Không băng sẽ nhiễm trùng."

"Vậy thì lát nữa đi."

"Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Tô vặn vai Thẩm Thanh Hòa, bắt cô đối mặt với mình: "Cô bây giờ học được cách giấu tôi rồi đấy."

"Lát nữa tôi muốn video với Giáng Niên."

"..." Tô bất đắc dĩ thở dài: "Đừng dễ dàng lừa dối người khác." Niềm tin rất khó để tích lũy, một khi đã hỏng, rất khó chữa lành.

Thẩm Thanh Hòa đối mặt với chính mình trong gương, che lại vết thương trên trán. A... Có cách rồi.

Thẩm Thanh Hòa bắt xe về nhà, đứng ở cửa nhà, tim cô chùng xuống. Không thể không tự trách, không phải cô, Lục Mạn Vân sẽ không xảy ra chuyện.

Tự trách cũng phải tiếp tục tiến về phía trước, bởi vì không có đường lùi, đơn giản là cứ đi thẳng đến cuối thôi.

Thẩm Giáng Niên nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Hòa, đã là chiều tối. Thẩm Thanh Hòa quấn khăn tắm, trên đầu còn quấn khăn lông, trông có vẻ vừa tắm xong.

Thẩm Giáng Niên nghiêm túc đánh giá người trong màn hình, cô yên tâm không ít: "Hôm nay tắm sớm vậy."

"Lăn lộn cả ngày, toàn là bụi bặm. Cơm chiều có ăn ngon không?"

"Có. Hôm nay người không gây chuyện gì chứ?" Thẩm Giáng Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hòa, hiếm khi nhìn thẳng một cách táo bạo như vậy. Ánh mắt nóng bỏng khiến Thẩm Thanh Hòa có cảm giác không chỗ nào che giấu: "Gây chuyện? Tôi có thể gây chuyện gì?" Thẩm Thanh Hòa buồn cười hỏi.

"Người đã hứa với em, không thể quên."

"Ừm..." Thẩm Thanh Hòa rũ mắt. Thật xin lỗi, lừa em rồi.

"Hôm nay em cùng Vô Song đi sở cảnh sát." Thẩm Giáng Niên đại khái kể lại hành trình hôm nay của mình cho Thẩm Thanh Hòa, cuối cùng hỏi: "Người có tiện nói về hành trình hôm nay của người không?"

Tiểu gia hoả đã học được cách làm khó người khác, lợi dụng cái gọi là "trao đổi công bằng" để bức bách cô. Thẩm Thanh Hòa khẽ cười: "Không tiện đâu ~" Cô cười đẩy chủ đề đi. Điều này nằm trong dự đoán của Thẩm Giáng Niên. Xem ra Nguyễn Duyệt nói không sai, Thẩm Thanh Hòa hôm nay đã xảy ra xung đột với Trần Cẩm Tô. Trần Cẩm Tô bị khiêng ra ngoài, Thẩm Thanh Hòa thật sự không bị thương chút nào sao?

"Xem ra ai đó không ngoan, lén lút làm chuyện xấu sau lưng em, còn sợ em biết." Thẩm Giáng Niên cũng cười, mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giả vờ vẻ nhẹ nhàng vui vẻ. Câu này khiến lồng ngực Thẩm Thanh Hòa nhói lên từng đợt đau đớn: "Đúng vậy, tôi luôn luôn không ngoan." Thẩm Thanh Hòa rũ mắt nói. Thẩm Giáng Niên đại khái cũng đã đoán được gì đó, chỉ là chờ cô xác nhận mà thôi. Nếu cô lại nói dối trắng trợn, đó là một kiểu tổn thương đối với Thẩm Giáng Niên.

"Không ngoan, em cũng thích người." Thẩm Giáng Niên nói giọng dịu dàng, suýt nữa làm nước mắt Thẩm Thanh Hòa tràn đầy khóe mắt ngay lập tức. Cô giả vờ ho khan quay mặt đi chỗ khác, khi quay lại, đáy mắt có chút ẩm ướt. Thẩm Thanh Hòa xoa xoa mắt: "Ho đến nỗi tim gan phổi tôi cũng sắp bay ra ngoài rồi."

Thẩm Giáng Niên cúi đầu, hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Thẩm Thanh Hòa, em yêu người."

"Sao tự nhiên lại tỏ tình vậy?" Thẩm Thanh Hòa cười hỏi.

"Tự nhiên sao?"

"Ừm."

"Vậy chắc là em nói chưa đủ nhiều, sau này em sẽ nói thường xuyên hơn." Gương mặt Thẩm Giáng Niên ửng hồng, vẫn là một người ngại ngùng. Thẩm Thanh Hòa khẽ cười: "Vậy có phải tôi cũng nên nói nhiều hơn không?"

"Cái đó thì không cần, người cứ vui vẻ thế nào thì làm thế ấy." Thẩm Giáng Niên chu đáo nói: "Em thích người, thích toàn bộ con người của người, tất cả mọi thứ của người

."

Thẩm Thanh Hòa hiếm khi đỏ mặt, hơi cúi đầu: "Làn sóng lời âu yếm này của em hơi mạnh, tôi ngại quá."

"Đường đường là Thẩm phu nhân mà cũng biết thẹn thùng cơ đấy."

Hai người cứ thế trò chuyện, trêu ghẹo nhau một hồi lâu. Thẩm Thanh Hòa giục Thẩm Giáng Niên đi ngủ sớm, Thẩm Giáng Niên mới "ừ" một tiếng. Thẩm Thanh Hòa chuẩn bị tắt video thì Thẩm Giáng Niên đột nhiên gọi cô một tiếng: "Thẩm Thanh Hòa." Cái tên đầy đủ bất ngờ này làm Thẩm Thanh Hòa sững sờ: "Ừm?"

"Trừ cái trán ra, còn có vết thương ở chỗ khác nữa không?" Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn mình trên màn hình, chiếc khăn lông trên đầu không biết từ lúc nào đã xê dịch một góc, để lộ một phần vết sẹo.

Thẩm Thanh Hòa giơ tay sờ trán: "Cánh tay còn có hai vết nhỏ, không nghiêm trọng." Thẩm Giáng Niên cuối cùng vẫn phát hiện ra.

"Ừm, bôi thuốc cẩn thận nhé, đừng để nhiễm trùng." Thẩm Giáng Niên áp sát màn hình: "Hôn người một cái, người cũng ngủ sớm đi." Thẩm Thanh Hòa còn chưa kịp phản ứng, một tiếng "đinh" vang lên, video đã bị ngắt kết nối.

Thẩm Thanh Hòa giật phăng khăn lông trên đầu, nhíu mày xoa xoa vết thương trên trán. Tiểu gia hoả vậy mà không nổi giận, Thẩm Thanh Hòa thực sự có chút bất ngờ, rốt cuộc thì cô đã nói dối mà.

Tin nhắn WeChat của Thẩm Giáng Niên rất nhanh được gửi đến. Thẩm Giáng Niên gửi một bức ảnh chụp màn hình, trên đó viết: [Ngày 10 tháng 3 năm 201X, phu nhân không ngoan đã lừa em một lần, ghi sổ một bút. Sau này trên giường sẽ bắt nạt một lần, bắt người vừa sướng vừa kêu một trăm lần: "Phu nhân tôi sướng lắm."]

Phụt, Thẩm Thanh Hòa cười phá lên. Đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua cô cười thật lòng.

Thẩm Giáng Niên ôm điện thoại, chờ Thẩm Thanh Hòa hồi âm. Rất nhanh cô nhận được tin: Thẩm Thanh Hòa: [Phu nhân, tôi sướng lắm ~~~~~~]

Đồ ngốc này, nước mắt Thẩm Giáng Niên tuôn như suối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro