Chương 633 - 635
Chương 633
"Trần tổng, thứ điều khiển chúng tôi không phải lợi ích. Nói như vậy có lẽ nghe hơi sáo rỗng, nhưng quả thật là vì hai chữ tình và yêu."
Lục Mạn Vân yêu Thẩm Giáng Niên, đó là con gái bà, là tình thân máu mủ ruột rà.
Thẩm Giáng Niên yêu Thẩm Thanh Hòa, đó là mối tình đầu con gái bà lớn tiếng hô to, người đẹp đến tận tâm can. Tình yêu kiên cố hơn vàng ấy đủ sức chống lại tất cả.
"Bạn bè của Thẩm Thanh Hòa—Tưởng Duy Nhĩ, Kelly, Thẩm Duyệt, A Lam, Nhược Phong... Mỗi người họ đều từng được Thẩm Thanh Hòa giúp đỡ. Thẩm Thanh Hòa chưa bao giờ so đo chuyện báo đáp. Tôi vẫn luôn nói rằng bà đã nhìn nhầm Thẩm Thanh Hòa rồi. Nếu bà không đối đầu với con bé mà liên thủ với nó, Quốc Tế Hoa Dương sẽ còn tốt hơn bây giờ. Bà hãy nhìn Nhã Nại thì biết, năng lực của Thẩm Thanh Hòa là điều hiển nhiên."
Trần Cẩm Tô im lặng một lúc lâu. Lục Mạn Vân thở dài: "Trần tổng, chỉ cần không phải bị tử hình ngay lập tức, bà vẫn còn cơ hội, chỉ cần bà chịu thay đổi." Lục Mạn Vân biết tâm tư của Lục Chi Dao, cô ấy cũng không muốn giao hết chứng cứ ra, cũng hy vọng Trần Cẩm Tô tự thú. "Bây giờ nếu tự thú, chủ động tố cáo những người liên lụy, khi phán án chắc chắn sẽ trở thành căn cứ để cân nhắc mức hình phạt. Tôi..."
"Giáo sư Lục."
"Ừm."
"Không cần nói nữa." Trần Cẩm Tô ngắt lời Lục Mạn Vân. Những điều bà nói, bà đã sớm suy xét qua rồi.
Lục Mạn Vân mím môi: "Vậy được. Hy vọng bà có thể cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi sẽ chờ bà ba ngày."
Trần Cẩm Tô đứng dậy tiễn Lục Mạn Vân. "Tôi nghe Dao Dao nói, con bé có họ hàng với bà."
"Đúng vậy." Lục Mạn Vân dừng bước: "Con bé là dì của Tiểu Niên."
"Vậy con bé cuối cùng cũng có chỗ dựa, tốt lắm." Trần Cẩm Tô cười: "Hy vọng bà có thể xem con bé như người nhà."
"Đó là điều đương nhiên." Lục Mạn Vân đánh giá Trần Cẩm Tô. Lớp trang điểm cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy. "Chỉ là, bà hẳn cũng biết, người mà Lục Chi Dao trong lòng không thể quên được nhất chính là bà. Trong lòng em ấy, bà mới là người thân."
Trần Cẩm Tô không nói gì thêm. Tiễn Lục Mạn Vân ra đến cửa, bà đi thẳng đến sân bay.
Giờ Mỹ, 8 giờ sáng, Trần Cẩm Tô đứng trước cổng nghĩa trang Forest Lawn, điền vào đơn đăng ký.
Khu mộ: 1025.
Quan hệ: Chị em
Người viếng: Trần Cẩm Tô.
...
Forest Lawn là một nghĩa trang được trang trí tinh xảo, rất nhiều người nổi tiếng sau khi ch·ết đều an táng ở đây.
Trần Cẩm Tô men theo con đường có bóng râm tiến lên, ngôi mộ 1025 nằm ở vị trí thứ 11, là vị trí do Thẩm Thanh Hòa chọn.
A... Đến rồi. Vẫn là hoa tươi và cỏ xanh bao quanh, gió thổi qua mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trần Cẩm Tô ôm một bó hoa tử đinh hương lớn, bà khom người đặt trước bia mộ.
Trên bia mộ là tấm ảnh đen trắng, nụ cười nhàn nhạt, hiền dịu vô cùng.
"Tôi lại đến thăm cô đây." Trần Cẩm Tô ngồi xổm trước bia mộ, đầu ngón tay vuốt ve một đường cong rất nhỏ. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, khiến bia mộ cũng mang theo hơi ấm. "Tôi biết cô không muốn gặp tôi, nhưng ước nguyện của cô sắp được thực hiện rồi. Đây có lẽ là lần cuối tôi đến thăm cô," Trần Cẩm Tô dừng lại, ngồi xuống bãi cỏ, nở một nụ cười: "Chúng ta trò chuyện chút nhé." Trò chuyện về những điều bà chưa từng nói với bất cứ ai. Bà đã luôn bất an, đề phòng mọi thứ xung quanh. Gồng gánh đến bây giờ, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Ai rồi cũng gửi gắm những hy vọng tốt đẹp cho cuộc đời mình.
Giống như, trong một triệu người sẽ có một người trúng giải độc đắc một trăm triệu và tất cả mọi người đều nghĩ mình là người được chọn.
Giống như, trong một triệu người sẽ có một người mắc phải căn bệnh nan y hiếm gặp và tất cả mọi người đều nghĩ người đó không phải là mình.
Trần Cẩm Tô cũng từng như vậy. Bà ôm trong lòng những điều tốt đẹp, nhưng hiện thực đã xé nát ảo mộng của bà. Trần Cẩm Tô nhận rõ một điều.
Kẻ yếu không có quyền nói về quyền lợi, không có tư cách nói về đạo đức, không có quyền nói về công bằng. Chỉ khi tự mình trở thành kẻ mạnh thì mới có thể.
Vì thế, bà từng bước từng bước dày công tính toán, từ việc sắp xếp để Lục Chi Dao "tình cờ" gặp được Thẩm Thanh Hòa, cho đến khi hứa gả Lục Chi Dao cho Thẩm Tuấn Hào để thành công giành được cổ phần. Cuộc đời bà đã bắt đầu một cuộc lội ngược dòng.
"Tôi chưa từng nói với bất cứ ai, chỉ nói cho cô biết, ngay cả Dao Dao cũng không biết, chuyện con bé và Thanh Hòa gặp nhau đều là do tôi sắp đặt." Trần Cẩm Tô cười nhạt nhìn người phụ nữ trên bia mộ với nụ cười tương tự. "Con gái cô rất đẹp, Dao Dao vừa nhìn thấy đã thích ngay." Nụ cười của Trần Cẩm Tô trở nên bất lực. Trời không chiều theo ý bà, bà không ngờ Dao Dao lại thật sự yêu Thẩm Thanh Hòa, hơn nữa đó lại là tình yêu. Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, kết cục cuối cùng đã không thể đi theo ý bà muốn.
"Tôi vẫn luôn chưa nói, cũng không muốn thừa nhận, nhưng thật ra, Thẩm Thanh Hòa rất đẹp. Con bé là người đẹp thứ hai tôi từng gặp trong đời." Người đẹp thứ nhất chính là mẹ của Thẩm Thanh Hòa. Nếu chỉ xét về ngoại hình, đó là một vẻ đẹp mà cả đàn ông lẫn phụ nữ đều phải lòng. Nếu không bị ốm đau giày vò, bà ấy đã sống một cuộc đời rực rỡ, chói lọi, được mọi người nâng niu. Nhưng ông trời không cho phép một người quá hoàn mỹ, bệnh tật quanh năm khiến bà trở nên mẫn cảm, đa nghi, cáu gắt và u sầu... Những người hầu trong nhà từ thích đến xa lánh, từ tán thưởng đến sau lưng chỉ trỏ.
Vẻ đẹp gần như hoàn hảo ấy đã được Thẩm Thanh Hòa thừa hưởng trọn vẹn. Thẩm Ân Thái thời trẻ phong lưu hào hoa, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Sự kết hợp của họ khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ. Thẩm Thanh Hòa từ khi sinh ra đã là cô công chúa nhỏ trong mắt mọi người, xinh đẹp và đáng yêu. Trần Cẩm Tô đã nghe quá nhiều câu chuyện ân ái của họ, cho đến khi bà bước chân vào nhà họ Thẩm, bà mới biết trên đời này không tồn tại câu chuyện cổ tích về hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi. Khi đó, những người hầu đã lén lút gọi cô là "Bệnh Tây Thi", trong lời nói có sự bất lực, có cười nhạo, có cả khinh thường...
Thẩm Ân Thái xuất thân danh gia vọng tộc nên tính cách cứng nhắc, truyền thống, trong khi "Bệnh Tây Thi" mẫn cảm lại mang thiên tính lãng mạn, thậm chí có chút thần kinh.
Một người chú trọng hiện thực, một người theo chủ nghĩa lãng mạn; một người là người của hành động, một người là kẻ mộng tưởng.
Hai người họ đã định không thể đi đến cuối cùng. Trần Cẩm Tô vẫn luôn hy vọng bà ấy có thể nhìn rõ hiện thực, nhưng con chim hoàng yến trong lồng đã sớm mất đi khả năng bay lượn.
"Bệnh Tây Thi", cuối cùng cũng chỉ có thể là một mỹ nhân bệnh tật.
Những gia tộc giàu có truyền thống có tiêu chuẩn khắc nghiệt với người bạn đời của con cháu mình. Điều này đối với một người lãng mạn mà nói, không khác gì một gông cùm nặng trĩu. Vốn dĩ chỉ là một người hơi u uất, sau khi gả vào nhà họ Thẩm, bà ấy lại càng u uất hơn. Thẩm Ân Thái bận rộn sự nghiệp, không có thời gian cho những chuyện khác, thậm chí còn gọi những hành vi lãng mạn của bà là "trò đùa".
Sự ra đời của Thẩm Thanh Hòa phần nào làm vơi đi nỗi u uất, nhưng trong lòng Thẩm Ân Thái lại có một cảm giác bất lực khó tả. Ông ta mong con trai, nhưng cuối cùng lại là con gái. Mặc dù Thẩm Ân Thái đã có Thẩm Tuấn Hào, nhưng vì không có tình cảm với người vợ cả, do nguyên nhân gia đình nên buộc phải cưới. Vì vậy, Thẩm Ân Thái trước sau vẫn không thật sự yêu quý đứa con trai này. Khi người vợ cả mất, Thẩm Ân Thái cuối cùng cũng cưới được người tình trong mộng, chỉ là khi giấc mộng trở thành hiện thực, ông ta dường như không có được niềm vui như mong đợi.
Thấy sự nghiệp của Thẩm Ân Thái ngày càng phát triển, người phụ nữ ốm yếu kia lại càng gây chuyện nhiều hơn. Thẩm Ân Thái cần một người vợ hiền thục, đắc lực.
Vì thế, bà đã tỉ mỉ lên kế hoạch, tạo ra những lần "tình cờ" gặp gỡ với Thẩm Ân Thái. Ông ta không hề biết, cái gọi là duyên phận chẳng qua cũng chỉ là do lòng người sắp đặt.
Cho đến bây giờ, Trần Cẩm Tô vẫn tin rằng trên đời này không tồn tại một tình cảm chung thủy tuyệt đối. Tất cả chỉ là vì sự cám dỗ chưa đủ lớn.
Giống như Thẩm Ân Thái, luôn miệng nói cả đời chỉ cưới một người. Nhưng vế sau còn có một câu: cho dù có cưới, cũng phải được người đó đồng ý.
Một mỹ nhân bệnh tật không hề có tâm cơ, làm sao có thể là đối thủ của bà? Trần Cẩm Tô dùng ngón tay gõ nhẹ lên ấn đường tinh xảo: "Cô không nên tin tôi, biết không? Tôi đã nói với cô, tôi không phải người tốt, không cần phải tốt với tôi." Trần Cẩm Tô tự lẩm bẩm: "Nếu chúng ta không quen nhau trong nhà họ Thẩm, có lẽ sẽ là những người bạn tốt." Có thầy bói từng nói, kiếp này bà đầu thai nhầm. Lẽ ra cô phải là đàn ông, tạo dựng nên sự nghiệp lẫy lừng, đủ để vang danh bốn phương. Đáng tiếc, bà lại đầu thai nhầm.
Trần Cẩm Tô không chịu thua. Tại sao phụ nữ lại không thể làm được? Bà có thể có tâm tư với mọi thứ, duy chỉ có sự nghiệp là không. Bà dốc hết tất cả, cuối cùng cũng tạo dựng được sự nghiệp, cũng vang danh bốn phương.
Thử hỏi bây giờ nhắc đến Trần Cẩm Tô, ai không biết? Trần Cẩm Tô không nhịn được mà bật cười, tiến đến trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời, cười nói: "Đáng tiếc, cô đã không thể thấy được vinh quang của tôi. Cô có nhớ không, tôi từng nói với cô, quần thoa không thua kém trang nam nhi, tôi có thể làm tốt hơn." Người mỹ nhân ốm yếu kia, cho đến trước khi biết bà sẽ gả vào Thẩm gia, vẫn luôn đối xử rất tốt với bà. Một Trần Cẩm Tô với số phận chông gai biết cách làm hài lòng một người.
"Người có thể làm cô hạnh phúc không phải là Thẩm Ân Thái. Ở chỗ ông ta, cô mãi mãi xếp sau sự nghiệp." Nụ cười của Trần Cẩm Tô dần nhạt đi, hốc mắt cuối cùng cũng đỏ hoe. "Cô cần một người ôn nhu, bao dung, nhẫn nại, sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, yêu thương cô, có thể vì cô che mưa chắn gió, có thể ngăn cản mọi công kích, có thể chấp nhận tất cả những cảm xúc tiêu cực của cô. Cho dù cô có tổn thương anh ta, anh ta vẫn không rời không bỏ ở bên cô, như vậy cô mới có thể hạnh phúc."
Trần Cẩm Tô cười khổ, nước mắt chực trào nơi khóe mắt: "Cô ngốc quá, giao phó cả đời sai người rồi. Cô không giống tôi." Trần Cẩm Tô biết rất rõ, Thẩm Ân Thái sẽ không làm bà hạnh phúc và bà cũng chẳng cần hạnh phúc. "Cô còn không bằng con gái cô. Cô nhìn Thanh Hòa mà xem, cô nên có cơ hội thấy người yêu của nó, nên tìm một người như vậy."
Thẩm Giáng Niên không trưởng thành, lỗ mãng, sống theo cảm tính, cố chấp... Chính những "khuyết điểm" ấy đã tạo nên Thẩm Thanh Hòa của ngày hôm nay. Nếu Thẩm Giáng Niên trưởng thành, chín chắn, có lẽ sẽ không lựa chọn bắt đầu một mối tình dựa trên tình một đêm. Nhưng cô ấy không trưởng thành, cô ấy chỉ cần nhìn một cái đã yêu Thẩm Thanh Hòa một cách khăng khăng, hơn nữa còn vì tình yêu ấy mà không màng tất cả.
Một trái tim lạnh lùng đến đâu cũng sẽ có lúc tan chảy, chỉ là cần xem cô ấy có chịu đựng được cái lạnh thấu xương khi ôm lấy nó không và cô ấy có thể trước sau như một kiên trì với lựa chọn của mình không, khi đối diện với sự hỗn loạn của thế giới ngoài kia. Rốt cuộc, trên đời này, khó nhất chính là hai chữ kiên trì.
Thật may mắn, Thẩm Thanh Hòa đã gặp được Thẩm Giáng Niên.
Có lẽ là ý trời, nếu không, làm sao lại là Thẩm Thanh Hòa gặp Thẩm Giáng Niên?
Trần Cẩm Tô đã từng nghĩ Thẩm Giáng Niên sẽ giống như bao người khác trong đời, họ chỉ giao thoa trong chốc lát rồi sẽ càng đi càng xa.
Nhưng Thẩm Giáng Niên hết lần này đến lần khác quay trở lại bên Thẩm Thanh Hòa, cho dù Thẩm Thanh Hòa đã nhiều lần đẩy cô ấy ra.
Trần Cẩm Tô cũng từng dùng không ít cách để Thẩm Giáng Niên rời đi, nhưng cuối cùng đều thất bại.
"Cô chắc hẳn đã chết trong vui sướng rồi, con gái cô bây giờ là người chiến thắng của cuộc đời, có sự nghiệp, có người yêu, có gia đình, có bạn bè..." Nước mắt Trần Cẩm Tô tuôn rơi. Bà đã dốc hết sức lực, cuối cùng lại trắng tay, bà không còn gì cả.
Trần Cẩm Tô nằm ngửa trên bãi cỏ, bầu trời xanh thẳm thật đẹp. Bà nhắm mắt lại. Trong hơi thở có hương hoa cỏ, lắng nghe kỹ, còn có tiếng chim hót vui vẻ.
Đây nào là nghĩa trang, đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp mà mỗi người còn sống đều mong muốn.
Tồn tại, là một chuyện gian nan biết bao.
Đối mặt, cần một dũng khí to lớn.
Trần Cẩm Tô biết, nếu bà chọn sống tiếp, bà sẽ phải đối mặt với tất cả.
Cuộc đời không có đường lùi. Nếu hỏi bà quay lại từ đầu, bà sẽ lựa chọn thế nào, thì giờ đã không còn ý nghĩa.
Không thể phủ nhận, sự do dự và mềm lòng ban đầu đã tạo nên cục diện ngày hôm nay. Có lẽ chỉ cần một lần tàn nhẫn thôi, bà đã không phải thua thảm hại đến vậy.
Giờ có hối hận không? Cũng không phải hối hận, mà là mệt mỏi.
Niềm vui khi công thành danh toại quả thật đã từng khiến bà hưng phấn đến mất ngủ, nhưng khi đi một mình quá lâu, ngoảnh đầu lại chỉ còn lại bà.
Bà không có người để chia sẻ niềm vui. Mỗi lần đến đây và nói với người phụ nữ đang cười nhạt trên bia mộ, bà nghĩ bà ấy cũng không muốn nghe, nhưng bà không còn lựa chọn nào khác.
Khi đêm khuya tĩnh lặng, cũng là lúc con người yếu đuối nhất, bà đã từng ôm chặt chính mình, tham lam mà nghĩ, nếu bà có một người mình yêu sâu đậm;
Mỗi khi đến ngày lễ, cũng là lúc mọi người đoàn tụ, bà đã từng vô cùng ngưỡng mộ, thầm nghĩ, ước gì bà có một gia đình sum vầy;
...
Con người tồn tại rốt cuộc là vì điều gì? Tranh giành cả đời, đấu đá cả đời, bà đã sớm quên mất mục đích ban đầu.
Tiền tài? Quyền lực? Còn sâu xa hơn nữa là gì? Tiền bạc và quyền lực có mang lại cho bà cái gọi là niềm vui không?
Thật ra, bà vẫn luôn hy vọng có một gia đình hòa thuận, viên mãn. Bà đã mong ước từ nhỏ, nhưng cho đến bây giờ vẫn cô độc một mình.
Tôn Đạc cũng vậy, Dao Dao cũng thế, có lẽ đều là số mệnh đã định.
Ở tuổi gần tri thiên mệnh, Trần Cẩm Tô bỗng nhiên bắt đầu tin vào số phận.
Tất cả đều là số mệnh, không thể tránh, không thể chạy, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.
"Không bằng, tôi cho cô một cơ hội." Trần Cẩm Tô ngồi dậy, lấy từ trong túi ra một đồng xu.
"Đồng xu này chính là sinh mệnh của tôi, bây giờ tôi giao cho cô." Trần Cẩm Tô đặt đồng xu lên cạnh bia mộ. "Tôi sẽ để đồng xu xoay tròn trên mặt bia mộ của cô. Nếu nó rơi xuống đất, tôi sẽ đi theo bầu bạn với cô. Còn nếu cô không muốn tôi chết, vậy thì hãy giữ lấy đồng xu này thật tốt, để nó ở trên bia mộ của cô, để nó thay thế tôi bầu bạn với cô."
Cạnh bia mộ rất hẹp, bình thường đồng xu xoay tròn nhất định sẽ rơi xuống, Trần Cẩm Tô cũng biết điều đó.
Nhưng giây phút này, bà lại xem sống chết như một trò đùa, giao phó cho một linh hồn đã ngủ yên từ lâu.
Trần Cẩm Tô dùng đầu ngón tay vuốt ve nụ cười nhàn nhạt trên bia mộ. "Cô vẫn luôn hy vọng tôi gọi cô là chị, tôi chưa bao giờ làm được. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng tôi đến thăm cô, cũng là cơ hội duy nhất tôi có thể gọi cô là chị. Vậy thì tôi sẽ chính thức gọi một tiếng." Trần Cẩm Tô nắm chặt đồng xu: "Chị à, sống chết của em để chị quyết định."
Đồng xu màu bạc, phản chiếu ánh sáng, xoay tròn dưới ánh nắng mặt trời, trông thật vui mắt.
====---====
Chương 634:
Tốc độ xoay tròn của đồng xu dần chậm lại. Tiếng gió bỗng chốc ngừng hẳn, vạn vật dường như đều tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng đồng xu cọ xát vào bia mộ.
Chỉ cần đồng xu nghiêng một chút, nó sẽ rơi xuống. Nhưng đồng xu run rẩy, cuối cùng lại đứng vững trên bia mộ.
Chị không muốn em chết sao? Chị làm vậy là đi ngược lại ý nguyện của con gái chị rồi, Trần Cẩm Tô có một chút tuyệt vọng khó tả.
Bà thật sự đã nghĩ đến việc chết cho xong. Sống quá mệt mỏi. Khi tinh thần và thể xác đã mệt mỏi rã rời, chết đi là cách dễ dàng nhất, cũng là sự lựa chọn ung dung nhất. Cuộc đời, vốn là hướng về cái chết mà sống. Chết, Trần Cẩm Tô không hề sợ hãi.
Trần Cẩm Tô ngồi xổm trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cười nhạt: "Chị thật biết cách hành hạ em." Từng là một người phụ nữ có quyền cao chức trọng, lộng lẫy, giờ lại từ trên mây rơi xuống địa ngục. Trần Cẩm Tô không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, bà sẽ đối diện với một bản thân như thế nào: phạm nhân Trần Cẩm Tô.
Bà còn có thể sống sót ra ngoài không? Bà không biết.
"Em đã thất hứa với chị một lần, năm đó em đã hứa sẽ chăm sóc Thẩm Thanh Hòa, nhưng em đã không làm được. Lần này em sẽ cố gắng thực hiện." Trần Cẩm Tô tựa vào bia mộ, khẽ thì thầm: "Nếu chị trên trời có linh thiêng, vậy hãy phù hộ cho em có thể sống sót ra ngoài. Có thể cuối cùng nói lời từ biệt với chị. Em sẽ buông bỏ mọi ý niệm thế tục, giống như một người em gái ruột để báo đáp chị." Cuộc đời này, em đã đi quá lâu rồi, em đã quên mất mục đích ban đầu. Em đã quên điều mình khao khát nhất chính là: một gia đình ấm áp, một người mình yêu, một tri kỷ thấu hiểu tâm hồn. Nếu còn có cơ hội... bà còn muốn quãng đời ngắn ngủi để được sống lại lần nữa, "Nếu em thật sự có thể sống sót ra ngoài, em sẽ đến bầu bạn bên phần mộ của chị. Dùng cả phần đời còn lại để đền bù cho chị. Mọi điều em làm, hy vọng có thể đổi lấy phúc đức cho Dao Dao. Chị à, chị nói xem, em có thể sống sót ra ngoài không?" Trần Cẩm Tô tựa vào bia mộ, lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ mông lung, đã quá lâu không có một giấc ngủ ngon.
Giờ phút này, nghĩa trang được ánh nắng âu yếm và vị trí 1025 là nơi có ánh nắng dồi dào nhất.
Bà ấy thích nhất là ánh nắng, luôn cảm thấy những người u uất là những đứa trẻ mồ côi không được ánh nắng yêu thương. Thế nên khi Thẩm Thanh Hòa di chuyển tro cốt của mẹ, cô ấy đã chọn vị trí có ánh nắng tốt nhất. Giờ đây, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Trần Cẩm Tô ngủ rất say. Dù tư thế không thoải mái, nhưng lại ngủ một cách yên ổn.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Gánh nặng quá lâu trên vai, đã quên mất cảm giác nhẹ nhõm.
Sống trên đời, buông bỏ tham sân si, thân tâm mới được tự tại.
Trần Cẩm Tô nằm mơ, mơ thấy người đẹp ốm yếu nắm tay bà đang cười. Bà không nghe thấy bà ấy nói gì, nhưng lại thấy rõ nụ cười trên gương mặt.
Nụ cười từ tận đáy lòng lay động lòng người nhất. Trong giấc mơ, Trần Cẩm Tô cũng khẽ nhếch môi.
Một nụ cười nhẹ nhõm đã lâu không xuất hiện, chỉ nở rộ vào khoảnh khắc này.
Sau hôm nay, dù đối mặt với muôn vàn khó khăn, bà cũng không còn sợ hãi.
Trần Cẩm Tô tin chắc, bà sẽ sống sót trở về. Bà còn phải thực hiện lời hứa, còn phải là người bầu bạn bên phần mộ của người ấy.
Trần Cẩm Tô rời đi, đồng xu màu bạc vẫn nằm yên bất động trên bia mộ.
Sau khi về nước, Trần Cẩm Tô đi thẳng đến Tiên Cư Hạc, xách chiếc tủ sắt từng cất trong phòng riêng của mình, đó là thứ bà đã định nhờ Lục Mạn Vân giao cho Sở Cảnh Sát.
Trần Cẩm Tô thay một bộ trang phục đơn giản, lái xe đến Sở Cảnh Sát: "Tôi tự thú." Bà đặt chiếc tủ sắt lên bàn.
Trong khoảnh khắc, các trang báo lớn đều bị chiếm lĩnh. Trần Cẩm Tô tự thú, một hòn đá ném xuống hồ gây sóng to.
Tiền Thịnh Hào đang giả bệnh trên giường bị áp giải đi. Tôn Đạc được Sở Cảnh Sát triệu tập để hỏi chuyện. Lục Chi Dao vì sức khỏe không tiện, Sở Cảnh Sát đã đến tận bệnh viện để lấy lời khai. Về tội danh của Thẩm Thanh Hòa—liên quan đến xã hội đen, giao dịch hồng phấn, thao túng thị trường...—từng tội danh đều được gỡ bỏ. Tội danh hối lộ duy nhất còn lại, khi được hỏi đến, Trần Cẩm Tô trực tiếp phủ nhận: "Đó không phải là hối lộ."
Những người từng là một gia đình, giờ đây gặp nhau trên tòa án. Thẩm Tuấn Hào tiều tụy không chịu nổi, Thẩm Thanh Hòa bình thản như không, còn Trần Cẩm Tô thì thản nhiên, ung dung.
Lâm Phong gầy đi thấy rõ, tóc và râu đã lâu không được cắt tỉa, cả người không còn phong thái đĩnh đạc như xưa.
Trần Cẩm Tô thành thật thú nhận hành vi phạm tội của mình, đồng thời tố cáo Tiền Thịnh Hào, Tiền Thư Văn, Tân Khải Nhiên và nhiều người khác về các tội danh như giao dịch phi pháp, thao túng thị trường, bịa đặt bôi nhọ.
Vì quá trình xét xử diễn ra không công khai, công chúng chỉ có thể theo dõi qua tin tức báo chí. Trong một thời gian, các từ khóa nóng đều bị "vụ án Trần Cẩm Tô" chiếm lĩnh.
Lãng Tư Duệ khi thấy tin tức trên báo, thực sự kinh ngạc. Cô không ngờ Trần Cẩm Tô lại tố cả Tân Khải Nhiên. Cô bất an lật xem tin tức, không có tên mình. Có lẽ là tình yêu của cô dành cho Lục Chi Dao? Nên đã giúp cô không bị liên lụy? Trần Cẩm Tô đã giấu đi chuyện Lãng Tư Duệ là bên trung gian. Lãng Tư Duệ vẫn không yên tâm, cô phái người đến thăm tù để gây áp lực cho Tân Khải Nhiên, cho cô ta biết cái gì nên nói, cái gì không. Đồng thời, Lãng Tư Duệ cũng dùng các mối quan hệ của mình, làm cho tội danh của Tân Khải Nhiên, từ mức án phải ngồi tù, được giảm thành "quản chế," thời gian cụ thể vẫn chờ tòa án thương lượng.
Tiền Thư Văn ở nhà cũng tai bay vạ gió, hành vi phi pháp trước đây bị tố giác. May mà lương tâm Tiền Thịnh Hào chợt tỉnh, cố gắng nhận hết mọi tội lỗi về mình, giúp Tiền Thư Văn không bị phán án, mà chỉ bị phạt một khoản tiền lớn. Số tiền cụ thể tòa án vẫn chưa công bố.
Lục Mạn Vân để đáp lại, bà đã bỏ qua các tội danh của Trần Cẩm Tô như thuê người gây tai nạn xe hơi, bắt cóc Thẩm Giáng Niên và vụ án tai nạn xe hơi của cha mẹ Thích Tử Quân.
Sự rộng lượng quá mức của Lục Mạn Vân là muốn cho Trần Cẩm Tô một cơ hội, nhưng Thẩm Tuấn Hào thì không muốn. Tại sao anh ta phải vào tù? Chẳng phải là do Trần Cẩm Tô vu oan hãm hại anh ta ban đầu sao?
Thẩm Tuấn Hào chỉ ra Trần Cẩm Tô chính là người đã thuê người gây ra vụ tai nạn xe hơi. Lục Mạn Vân lại một lần nữa đưa ra hành động khiến mọi người kinh ngạc: "Cá nhân tôi không truy cứu chuyện này." Điều này có nghĩa là Trần Cẩm Tô có thể không bị phán án vì tội này và Thẩm Tuấn Hào cũng được gỡ bỏ tội danh. Với việc Trần Cẩm Tô không truy cứu tội làm giả hồ sơ tài chính của Quốc Tế Hoa Dương, Thẩm Tuấn Hào cảm thấy khó tin. Về ân oán trước đây giữa anh ta và Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa cũng lựa chọn từ bỏ truy cứu.
Khi tất cả các tội danh đều được gỡ bỏ, Thẩm Tuấn Hào hoàn toàn ở trong trạng thái ngơ ngác, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến có thể thoát nạn.
Đương nhiên, đây không phải là sự rộng lượng của Thẩm Thanh Hòa, mà là Lục Mạn Vân đã đứng ra hòa giải. Lục Mạn Vân làm vậy cũng không phải vì đơn thuần phát tâm, mà là vì Lục Chi Dao đã khẩn cầu bà ở phía sau. Trần Cẩm Tô trừ việc cắn chặt không buông Tiền Thịnh Hào, còn lại những người khác, bà đều chủ động nhận hết tội, đặc biệt là những phần việc mà Lục Chi Dao đã làm.
Thẩm Giáng Niên là người thù dai nhất. Biết mẹ ruột và vợ đều chọn không so đo, cô tức giận đến mức kêu gào: "Con muốn bỏ nhà đi! Đây không phải nhà con, ở đây toàn Bồ Tát sống!" Sao lại có thể không so đo? Thẩm Tuấn Hào đã làm nhiều chuyện ác, Trần Cẩm Tô thì khỏi phải nói, gia đình các cô suýt chút nữa thì tan nát.
"Con cũng nói là suýt chút nữa." Lục Mạn Vân nắm tay Thẩm Giáng Niên, nói một cách thấm thía: "Coi như là con đang tích phúc đức. Đừng lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp này. Chúng ta hãy làm những việc mình nên làm, còn lại để pháp luật phán xét."
"Vậy cũng đúng!" Thẩm Giáng Niên không thể nào đồng tình. "Được, cứ cho là mẹ rộng lượng, Thẩm Thanh Hòa cũng rộng lượng, vậy vụ tai nạn xe hơi của cha mẹ Thích Tử Quân là chết thật mà? Chẳng lẽ không phải chịu trách nhiệm sao?" Giết người là phải đền mạng, tam quan của Thẩm Giáng Niên sắp bị vặn vẹo đến nơi.
"Đúng, giết người là phải chịu trách nhiệm, nhưng sự thật là, năm đó Trần Cẩm Tô đã đưa cho họ một khoản tiền và đã đạt được hòa giải."
"Hòa giải thế nào, các người không biết sao? Là Trần Cẩm Tô ép buộc mà!"
"Con bé này..." Lục Mạn Vân không còn cách nào, đành nói ra sự thật cuối cùng: "Là Tử Quân tự mình quyết định từ bỏ." Thích Tử Quân chịu ân nghĩa của Trần Cẩm Tô. Cha mẹ ruột đối xử với con bé không bằng súc vật và hai người mà con bé ấn tượng sâu sắc nhất là Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hòa. Một người cho con bé cuộc sống sau này, một người cho cô ấy sự quan tâm chu đáo. Nếu phải chọn giữa Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hòa, Thích Tử Quân sẽ chọn Thẩm Thanh Hòa. Vì vậy, con bé đã trở về quê tìm hai vị lão nhân. Hiện tại, dù không có vụ án đó, theo Tưởng Tiêu Phỉ, Trần Cẩm Tô nhẹ nhất cũng sẽ bị phán chung thân. Thích Tử Quân đã quyết định từ bỏ, con bé không muốn truy cứu.
Thẩm Giáng Niên há hốc mồm kinh ngạc, giận quá hóa cười: "Tốt lắm, các người đều là Bồ Tát sống hết! Con không muốn nói chuyện với các người nữa." Thẩm Giáng Niên một mình đi đến Sea World, tình cờ thấy Tần Thư đang đưa Lê Thiển bữa tối lãng mạn. Thẩm Giáng Niên bị nhồi một miệng "cẩu lương," càng thêm tức giận.
Tần Thư và Lê Thiển có ý định ở lại uống rượu cùng Thẩm Giáng Niên, nhưng đều bị cô đuổi đi, cô sợ lại bị nhồi "cẩu lương."
Thẩm Giáng Niên càng uống càng tức giận. Người như Trần Cẩm Tô đáng lẽ phải chết! Bắn chết ngay tại chỗ cũng không quá. Bà ta đã làm biết bao nhiêu chuyện ác!
Thẩm Giáng Niên uống được một nửa, điện thoại reo. Cô nghĩ là Thẩm Thanh Hòa, cố ý không nghe. Điện thoại nhanh chóng lại reo, Thẩm Giáng Niên nhìn màn hình, không giống số trong nước.
"Alo?" Thẩm Giáng Niên bắt máy.
Viên Tu Minh đã chết, chết ở thảo nguyên rộng lớn tại Nam Phi, điện thoại của Viên Tu Minh chỉ có một số duy nhất là của Thẩm Giáng Niên.
Nếu Thẩm Giáng Niên không đến Johannesburg, tro cốt của Viên Tu Minh sẽ bị vứt bỏ.
"Tôi sẽ đi." Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi xuống trong giây lát. Không chỉ vì đơn thuần đau khổ cho Viên Tu Minh, mà sự vô thường của sinh mệnh làm ngực cô nghẹn lại.
Thẩm Thanh Hòa nhanh chóng tìm thấy quán bar. Thẩm Giáng Niên đang ngồi trong một góc lén lau nước mắt. Thẩm Thanh Hòa tưởng cô vẫn còn đau lòng vì chuyện trước đó: "Tiểu Lãng Cuốn~" Thẩm Thanh Hòa định an ủi dỗ dành, thì Thẩm Giáng Niên chủ động lao vào lòng cô, khóc lớn hơn.
Thẩm Thanh Hòa không muốn truy cứu tội của Thẩm Tuấn Hào và Trần Cẩm Tô sao? Đương nhiên muốn, muốn đến tận xương tủy. Thẩm Thanh Hòa đã từng nghĩ sẽ đẩy họ vào chỗ chết.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Thanh Hòa đã chọn từ bỏ. Cho dù nói là vì Lục Chi Dao, hay nói là vì tích phúc đức cho Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hòa không muốn cuộc đời mình lại bị họ lấp đầy. Cô muốn yêu đương thật tốt với Thẩm Giáng Niên, muốn tận hưởng sự ấm áp của gia đình.
Nỗi khát khao vô hạn đối với một cuộc sống tốt đẹp đã khiến Thẩm Thanh Hòa không còn lòng dạ ham chiến. Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi luyện ngục, dồn toàn tâm toàn ý tận hưởng tất cả.
Bệnh viện, Sở Cảnh Sát, Thẩm Thanh Hòa cả đời này đều không muốn đặt chân đến nữa.
Vì chính Trần Cẩm Tô đã phủ nhận tội hối lộ, đồng thời giải thích rõ ràng việc sử dụng số tiền 10 ngàn, tội danh duy nhất của Thẩm Thanh Hòa đã được gỡ bỏ. Còn cái gọi là "giao dịch hồng phấn", nhờ chứng cứ của Đoạn Ngọc, các đương sự đều phủ nhận, đồng loạt bày tỏ hai bên chỉ là mối quan hệ bạn bè đơn thuần, không hề có cái gọi là giao dịch. Rốt cuộc, chứng cứ mà Đoạn Ngọc cung cấp cho Thẩm Thanh Hòa bao gồm tất cả những cuộc trò chuyện với từng người tình của cô ấy. Trong đó, việc cô ấy thảo luận về Thẩm Thanh Hòa trên giường, chính là thú vui quái gở của Đoạn Ngọc. Cũng chính vì thú vui ấy, Đoạn Ngọc biết rằng, mỗi một người từng lên giường với Thẩm Thanh Hòa đều là tự nguyện, họ tận hưởng, thậm chí hoài niệm về Thẩm Thanh Hòa.
Chỉ là Thẩm Giáng Niên không cam lòng. Thấy Thẩm Thanh Hòa đau khổ, cô biết Thẩm Giáng Niên bất bình thay cho mình.
"Tiểu lãng cuốn~"
"Viên Tu Minh đã chết rồi." Thẩm Giáng Niên nghẹn ngào nói.
Thẩm Thanh Hòa giật mình. Viên Tu Minh? Sự ngỡ ngàng trong chốc lát nhanh chóng chuyển thành một ký ức thoáng qua.
Thẩm Giáng Niên đã đặt vé máy bay đi Johannesburg. Vụ án của Thẩm Thanh Hòa vẫn chưa được phán quyết, cô không thể rời khỏi đất nước. Thẩm Thanh Hòa không yên tâm, muốn sắp xếp người đi cùng, nhưng Thẩm Giáng Niên không muốn. "Em muốn ở một mình tĩnh tâm." Lê Thiển và Tần Thư định lấy cớ đi du lịch để cùng đi với cô, nhưng Thẩm Giáng Niên càng kiên quyết từ chối. Cô không muốn cả chuyến đi bị nhồi "cẩu lương".
"Chúng tôi sẽ không làm phiền cô." Nguyễn Duyệt và Vô Song cùng nhau xuất hiện. Thẩm Giáng Niên có chút há hốc mồm. "Người có sẹo trên mặt là Nguyễn Vô Song, người không có sẹo là Nguyễn Duyệt." Vô Song cười giới thiệu.
Thẩm Thanh Hòa không thể nào đồng ý để cô đi một mình, Thẩm Giáng Niên cũng hiểu điều đó, cuối cùng ba người cùng nhau lên máy bay.
Thẩm Giáng Niên đâu có ngờ, đi với một cặp song sinh cũng phải bị nhồi "cẩu lương".
====---====
Chương 635
Vị học trưởng đẹp trai, phong độ ngày nào, nụ cười vẫn còn trong ký ức, giờ chỉ còn lại một nắm tro cốt.
Thẩm Giáng Niên, dưới sự đồng hành của Nguyễn Duyệt và Vô Song, đã nhận lại tro cốt của Viên Tu Minh và lo hậu sự. Cha mẹ Viên Tu Minh đã mất từ lâu, còn những người thân thích, Thẩm Giáng Niên từng nghe anh ấy nhắc đến, về cơ bản đều đã cắt đứt liên lạc.
Khi Thẩm Giáng Niên thu dọn di vật của Viên Tu Minh, cô tìm thấy một phong thư chưa mở.
Giáng Niên,
Nếu em đọc được lá thư này, không có gì bất ngờ, anh hẳn đã chết rồi. Vậy thì anh thật may mắn, vì em chưa bao giờ phải đến nơi này cùng anh.
Cả đời này, ngoài tiền bạc ra, không có thứ gì mang lại cho anh cảm giác an toàn, nên anh đã liều mạng theo đuổi tiền tài.
Tất cả tiền của anh đều nằm trong tài khoản dưới đây. Kiếm được rất nhiều tiền, nhưng anh lại không biết phải tiêu như thế nào. Anh chỉ thích nhìn chúng nằm yên trong tài khoản, điều đó khiến anh rất an toàn.
Nếu em thật sự đến Nam Phi để đón anh về, tất cả tài sản của anh đều sẽ để lại cho em.
Ngoài lá thư này, anh đã viết một bản di chúc và gửi cho luật sư của anh. Em hãy tìm ông ấy để giải quyết nhé, Giáng Niên.
Cuối cùng, xin gọi em một tiếng học muội. Tro cốt của anh, nhờ em rải xuống Tiểu Nam Hồ ở trường cũ nhé.
Em còn nhớ nơi đó chứ? Chúng ta đã nhiều lần ngồi bên hồ uống rượu, trò chuyện. Tất cả những khoảnh khắc vui vẻ nhất của anh đều là cùng với em.
Trong lòng anh có một bí mật nhỏ, trước sau vẫn chưa nói cho em biết.
Thật ra, anh là gay. Anh không biết có phải vì quá thiếu cảm giác an toàn, khiến anh thích tìm kiếm một chỗ dựa mạnh mẽ hay không.
Anh đã nghĩ, nếu lần này có thể bình an trở về, anh sẽ tự mình nói cho em biết. Nhưng không biết có còn cơ hội không.
Anh muốn nói với em rất nhiều. Em chắc hẳn tò mò vì sao anh chết. Anh bị rắn độc cắn, đang được điều trị.
Anh hy vọng có thể chữa khỏi, nhưng bác sĩ nói anh đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Đáng buồn là, anh đã gọi điện thoại cho người thân ở trong nước, vừa nghe nói anh bị bệnh, họ đã sợ hãi tránh xa. Cuối cùng, chỉ còn lại số điện thoại của em. Anh đã không gọi... coi như là để lại cho chính mình một tia hy vọng cuối cùng vậy.
Anh vẫn sợ không có cơ hội nói lời tạm biệt đàng hoàng, vì thế, anh nhịn đau vội vàng viết lá thư này. Nếu anh đã chết, điều đó có nghĩa là anh đã không thể chiến thắng nọc độc.
Học muội, hãy trân trọng tất cả những gì em đang có. Hãy đối xử tốt với người em yêu, làm những việc em thích, đừng lãng phí từng phút từng giây.
Học muội thân yêu, tạm biệt.
Nếu có kiếp sau, nếu có thể mơ mộng một chút, anh hy vọng mình không phải là gay. Anh sẽ theo đuổi em, mang đến cho em tất cả hạnh phúc.
Vậy nhé, tạm biệt, học muội nhỏ của anh. Anh đi trước một bước đây.
Nếu có thể hy vọng, snh mong có thể lần cuối được nghe em hát.
Ca sĩ anh yêu thích nhất, em biết mà.
Thẩm Giáng Niên khóc như mưa. Vì sao? Vì sao cuộc đời con người luôn là sự mất mát.
Tại trung tâm trường học cũ của Thẩm Giáng Niên, có một hồ nước nhân tạo xinh đẹp, là nơi hẹn hò lãng mạn của nhiều cặp đôi.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Thanh Hòa cùng Thẩm Giáng Niên đi đến Tiểu Nam Hồ.
Gió đêm cuối xuân hơi se lạnh. Thẩm Giáng Niên ngồi bên hồ, mở hũ tro cốt ra.
"Học trưởng, về nhà nhé." Thẩm Giáng Niên giơ đầu ngón tay lên, những hạt tro tàn như cát mịn bay đi trong không trung, theo gió hòa vào mặt hồ.
Thẩm Giáng Niên định hát cho Viên Tu Minh nghe bài "Cả Đời Có Em" nhưng lại không thành công vì tiếng nấc nghẹn ngào. Cô bật điện thoại, mở ca khúc của Thủy Mộc Niên Hoa. Thủy Mộc Niên Hoa từng là ca sĩ yêu thích nhất của Viên Tu Minh, họ đã từng ngồi bên hồ cùng nhau hát bài này để chuẩn bị tham gia cuộc thi ca hát.
Giai điệu u buồn, ai oán khiến Thẩm Giáng Niên không thể ngừng khóc.
Theo chuyện cũ chậm rãi trôi đi...
Những hạt tro tàn giữa kẽ tay, từng là một sinh mệnh nặng trĩu, giờ lại nhẹ nhàng bay lượn lên không trung.
Thẩm Thanh Hòa từ phía sau ôm lấy Thẩm Giáng Niên. Cô quay người lại, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hòa.
"Cả đời có em, tôi sẽ ở bên cạnh em." Một khúc ca kết thúc, Thẩm Thanh Hòa ôm chặt Thẩm Giáng Niên, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà nhé." Thẩm Giáng Niên vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Hòa, nước mắt làm ướt tóc cô.
Đêm đó, Thẩm Giáng Niên gần như không ngủ, không thể ngủ được. Nửa đêm, cô tỉnh giấc, ngồi thẫn thờ trước cửa sổ.
Thẩm Thanh Hòa mang chăn đến đắp cho Thẩm Giáng Niên, ngồi xuống bên cạnh cô. Thẩm Giáng Niên tựa vào vai Thẩm Thanh Hòa.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện và ngay lúc sóng gió lắng xuống, tin chết chóc lại bất ngờ ập đến, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng đau buồn.
Chết, là thật sự kết thúc tất cả. Đúng, sai, cô, tôi, tất cả mọi thứ... Thẩm Giáng Niên nắm chặt lòng bàn tay. Cô chỉ có thể có được Thẩm Thanh Hòa của hiện tại mà thôi.
"Thanh Hòa."
"Ừ."
"Người nói xem, con người có kiếp sau không?"
"Tôi tin là có."
"Vậy người...."
"Tôi sẽ tiếp tục yêu em." Thẩm Thanh Hòa ghé người, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Giáng Niên. Sinh mệnh ngắn ngủi, Thẩm Giáng Niên đột nhiên không muốn so đo bất cứ điều gì. Cô chỉ muốn sống thật tốt với Thẩm Thanh Hòa. Trần Cẩm Tô, Thẩm Tuấn Hào, Tiền Thịnh Hào... họ đã lãng phí quá nhiều thời gian của cô. Thẩm Giáng Niên không muốn nghĩ đến họ nữa.
Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay Thẩm Thanh Hòa, nhưng chưa đến bình minh, cô lại tỉnh giấc trong tiếng khóc.
"Là mơ." Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên, an ủi. Thẩm Giáng Niên cắn môi, cảm giác mềm mại, chân thật, đúng là mơ thật.
Thẩm Giáng Niên không ngủ ngon cả đêm, Thẩm Thanh Hòa cũng vậy. Thẩm Giáng Niên ở nhà ngủ, còn Thẩm Thanh Hòa phải đến tòa án.
Hôm nay cửa tòa án rất náo nhiệt, vì vụ án quy tắc ngầm của Truyền Thông Quang Hoa bị Trần Cẩm Tô phanh phui, Ngô Thi Nghiêu đã ra tòa làm chứng. Hồ Vĩ Vĩ khóc lóc không ngừng. Mặc dù đúng là Tiền Thịnh Hào làm, nhưng không phải đã nói không truy cứu sao? Ngô Thi Nghiêu nhướng mày nói: "Năm đó ông ta cũng nói sẽ để tôi đi và không bao giờ gặp lại hay hỏi chuyện, nhưng ông ta đã ngấm ngầm gây khó dễ khiến tôi không còn chỗ đứng trong giới giải trí. Nếu không có Thẩm Thanh Hòa và Đoạn Ngọc, tôi đã chết từ lâu rồi." Đối mặt với sự thật, Hồ Vĩ Vĩ bất lực đến mức chỉ có thể khóc lớn.
Hồ Vĩ Vĩ cũng được Sở Cảnh Sát hỏi cung. Mặc dù vụ án Thẩm Giáng Niên mất tích, bản thân cô không truy cứu, nhưng chiếc xe Infiniti nhiều lần xuất hiện vẫn liên lụy đến cô ta.
Tiền Thịnh Hào nhận hết tội về mình. Chiếc xe là của ông ta, chỉ treo tên Hồ Vĩ Vĩ mà thôi.
"Cô gái ở công viên trò chơi rốt cuộc có phải là em không?" Ngô Thi Nghiêu cũng từng thấy Thẩm Thanh Hòa xem đi xem lại đoạn video. Hồ Vĩ Vĩ lắc đầu: "Là chị gái của em, nhưng không phải chị em ruột. Chị ấy thích công viên trò chơi nhất. Chú Tiền đã phái người, em cứ tưởng là để bảo vệ chị ấy." Trên thực tế, những người được gọi là bảo vệ đó chính là những kẻ đã bắt cóc Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên đã lén nhờ Ngô Thi Nghiêu hỏi Hồ Vĩ Vĩ, lúc đó ở công viên trò chơi, ai là người đã lén hôn vào tai cô. Thẩm Thanh Hòa không biết nghe được chuyện này từ đâu, cố ý hỏi Thẩm Giáng Niên: "Em bị hôn ở công viên trò chơi sao?" Thẩm Giáng Niên ậm ừ hai tiếng: "Lúc đó em cứ tưởng là Nguyễn Duyệt."
"..." Thẩm Thanh Hòa không nói gì, nhưng sắc mặt rất lạnh. Hôm sau, Thẩm Giáng Niên nghe nói chị gái của Hồ Vĩ Vĩ đã bị người ta đánh. Thẩm Giáng Niên không thể không thừa nhận, Thẩm Thanh Hòa còn nhỏ nhen hơn cả cô, nhưng cô lại thích sự nhỏ nhen đó của Thẩm Thanh Hòa.
Sau khi bị bắt cóc, Thẩm Giáng Niên được giữ trong một căn biệt thự. Sau khi xác minh, đó là tài sản của Tiền Thịnh Hào, vụ án này cũng không còn điểm nghi vấn nào. Nhiều cư dân mạng cảm thán, xây biệt thự trong rừng, hơn nữa lại ở trong khu rừng được bảo vệ của quốc gia, người này thật có gan. Vì căn biệt thự là kiến trúc vi phạm quy định, hiện đã chuẩn bị tháo dỡ.
Nếu nói trong khoảng thời gian này, sự kiện duy nhất có thể sánh ngang với vụ án của Trần Cẩm Tô, chính là cuộc bầu cử của Lãng Phù Ni.
Bầu cử hàng năm, Lãng Tư Duệ giành chiến thắng với số phiếu cao. Tảng đá trong lòng rơi xuống, Lãng Tư Duệ cảm thấy yên tâm.
Tin tức Lãng Tư Duệ được bầu lên hot search, Lục Chi Dao đương nhiên cũng thấy. Lãng Tư Duệ nhận được rất nhiều lời chúc phúc, nhưng lại thiếu đi lời chúc cô muốn thấy nhất.
Lãng Tư Duệ biết, đối với người ấy, cô chỉ có thể chủ động. Lãng Tư Duệ nhắn tin: [Chị Lục, không chúc mừng em sao?]
Đối phương đang trả lời.
Lục Chi Dao: [Chúc mừng em, em rất tuyệt.]
Lãng Tư Duệ: [Làm quà chiến thắng của em, chị có thể nấu cho em một bữa cơm không?]
Lục Chi Dao đã lâu không về nhà. Từ lúc nằm viện đến xuất viện, rồi đến lúc bôn ba ở tòa án, Lục Chi Dao chưa từng về nhà.
Lãng Tư Duệ không biết Lục Chi Dao ở đâu. Cô trước sau không muốn dùng thủ đoạn với người trong lòng. Lục Chi Dao không muốn nói, cô sẽ không điều tra.
Lục Chi Dao không trả lời, Lãng Tư Duệ mím môi. Cô đã đoán trước được.
Đối với những điều không muốn đáp lại, Lục Chi Dao luôn thích dùng im lặng.
Lãng Tư Duệ ngồi trong văn phòng ngập tràn ánh nắng, mặt trời chiếu lên người ấm áp. Cô tựa vào lưng ghế thẫn thờ, không nghĩ gì cụ thể, nhưng dù sao cũng không rời khỏi Lục Chi Dao.
Trần Cẩm Tô tự thú, khiến Tôn Đạc vừa đau khổ vừa vui vẻ. Giá mà bà tự thú sớm hơn thì tốt biết mấy. Trần Cẩm Tô không đồng ý để Tôn Đạc làm luật sư cho mình, Tôn Đạc đành rảnh rỗi. Cụ Tôn vì thế mà vui vẻ, sức khỏe dần dần tốt lên, Tần Thư cũng nhờ vậy mà được giải thoát.
Vì thế, Tần Thư mỗi ngày, trừ lúc ở phòng khám, đều quấn quýt bên Lê Thiển. Bây giờ, ngay cả nhân viên ở Sea World cũng biết, bà chủ Lê đang yêu, đối tượng là một cô gái, nghe nói là bác sĩ, có vẻ ngoài đẹp trai kiểu "cún con," thỉnh thoảng sẽ hát ở khu vực đồng tính trong quán bar. Tần Thư nhờ vậy mà có một lượng fan hâm mộ. Những cô gái không rõ sự thật tự nhiên rung động muốn yêu đương, có người tặng quà cho Tần Thư, lúc đưa tiền sẽ kẹp theo cả số liên lạc của mình.
Tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Lê Thiển. Mỗi đêm, Tần Thư đều ngoan ngoãn nộp đủ số tiền kiếm được. Lê Thiển chỉ lấy tiền, còn lại những thứ khác đều đưa cho Tần Thư, rồi nói bằng giọng mỉa mai: "Muốn liên lạc thì cứ liên lạc, muốn hẹn ai thì cứ hẹn." Tần Thư cười thầm, biết là Lê Thiển đang ghen, đây là dấu hiệu tốt.
"Có thể thêm WeChat không?" Có một cô gái xinh đẹp lên sân khấu chủ động xin số liên lạc của Tần Thư. Dưới khán đài ồn ào theo. Đây là người đầu tiên dám lên sân khấu xin thẳng, hơn nữa còn rất xinh, mọi người đều hy vọng có chuyện hay để xem. Tần Thư liếc mắt một cái đã thấy Lê Thiển đi ngang qua phía sau đám đông. Cô ấy nheo mắt nhìn mình, như thể đang nhìn một con mồi. Tần Thư cười từ chối: "Ngại quá, tôi là người đã có gia đình." Dưới khán đài lại một lần nữa ồn ào. Tần Thư thấy Lê Thiển sau đám đông quay người bỏ đi.
Đến khuya, Tần Thư hát xong bài cuối cùng, đến quầy tiếp tân tìm Lê Thiển. Cô ấy đang gần kết thúc việc kiểm toán.
Điều khiến Tần Thư bất ngờ là cô gái lúc nãy chủ động xin số đã đuổi đến quầy bar: "Làm bạn thôi cũng không được sao?"
Lê Thiển cười khẩy, đầu cũng không ngẩng. Tần Thư liếc nhìn cô, rồi cười nói với đối phương: "Ngại quá, không được."
Cô gái đành bất lực quay người rời đi. Lê Thiển đóng máy tính, lập tức quay lưng rời khỏi. Tần Thư đi theo phía sau: "Thiển Thiển."
Lê Thiển không để ý đến Tần Thư. Tần Thư chủ động nắm tay cô. Lê Thiển giãy giụa một chút nhưng không thoát được: "Buông ra."
"Không buông."
"Không buông nữa, tôi đánh người đấy."
"Cậu mà đánh mình thì mình cưỡng hôn cậu đó."
"..." Lê Thiển chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Cậy khỏe hơn mình, luôn bắt nạt cô. "Vậy thì tôi cắn cậu."
Tần Thư co rúm lại: "Đừng cắn vào đầu lưỡi nhé, bây giờ ăn cơm vẫn còn đau đấy." Vẻ mặt tội nghiệp của cô chọc cho Lê Thiển bật cười: "Vậy cậu đừng hôn thì được chứ gì?"
"Mình không làm được." Tần Thư nói thật lòng. Lên xe chờ Lê Thiển thắt dây an toàn xong liền cúi người qua.
Lê Thiển đẩy ra, giãy giụa nói: "Không phải ngại sao, vậy sao còn từ chối người ta~" Tần Thư biết ngay, cô vẫn còn ghen. Sau một hồi thân mật, cô thì thầm: "Vậy lần sau tôi sẽ nói, ngại quá, tôi có bạn gái đáng yêu nhất trên thế giới rồi~" Lê Thiển "hừ" một tiếng, tỏ vẻ hài lòng.
Màn đêm luôn dễ khiến người ta buồn bã. Tăng ca đến khuya, Lãng Tư Duệ bước đi dưới ánh trăng bạc và những ngọn đèn đêm trải dài. Trong lòng ít nhiều có chút cô tịch và cô đơn. Đêm khuya, cô cũng mong chờ, cô có một mái ấm. Trong nhà có người thắp đèn cho cô, chờ cô mở cửa, và nói với cô một câu.
"Về rồi." Lục Chi Dao đứng ở cửa, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
Lãng Tư Duệ giật mình, trong khoảnh khắc, hốc mắt cay xè, nước mắt chực trào.
Cô ấy là người dệt mộng của cô. Tất cả những gì cô mong ước, Lục Chi Dao luôn thực hiện được vào một khoảnh khắc nào đó.
Một cái nhà, một đôi, một bữa ăn ngon, cô cũng có thứ tốt đẹp của chính cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro